Chương 24: Dục trì
Thương Bạch Bần Huyết
07/12/2017
Dưỡng Tuyền cung.
Ánh đèn rực rỡ, gợn sóng lăn tăn.
Trong cả đại điện ấm áp như mùa xuân.
Cung nữ qua lại bên ngoài tầng tầng lớp lớp cẩm sa, trên cổ tay trắng ngần vòng ngọc óng ánh, hoàn bội đinh đang, trong vò vàng đựng nước nóng mùi thơm ngào ngạt, cung nữ kia chân trần lên đài cẩm thạch, ưu nhã nghiêng người, rót vò nước độ ấm thích hợp vào bể.
Thiên tử ngâm mình trong dục trì là nam tử xinh đẹp tuyệt đỉnh, có điều nét đẹp này sắc bén độc ác như có gai, khiến người ta không nhịn được nhìn, đến gần lại tự tiễn mạng đi.
Nguyên Kinh mày đen như mực, ánh mắt dừng ở vân nước lăn tăn, gợn sóng thi thoảng, nhộn nhạo lên xuống, như đường vặn vẹo trên mặt người nọ khi tảng sáng.
Một mình lẩm bẩm độc thoại, tự tát miệng mình, nhưng vẫn không kìm nén được lộ ra ánh mắt tham lam.
Nguyên Kinh rùng mình, dọa cung nữ rót nước run tay, để vò lăn xuống bể, nước vào đầy, chầm chậm chìm xuống đáy.
Cung nữ hoa dung thất sắc, vội vàng quỳ xuống, dập đầu liên tục, “Nô tỳ đáng chết, Hoàng thượng tha mạng…”
Nguyên Kinh như không nghe thấy, chỉ lo nhìn cái vò, thở dài hầu như không nghe được, rồi từ từ chìm xuống nước cùng với cái vò kia.
Nhất thời, xung quanh toàn là tiếng nước nghèn nghẹn.
Nhấp nhô, như một bàn tay, vuốt ve thân thể đường nét tuyệt đẹp kia.
Những ngón tay đượm hơi ấm của Hà Yến lướt qua ngực y trượt xuống bụng, “Kể từ hôm nay, ngươi chính là Hoàng thượng của Đại Bình, ‘Nguyên Kinh’ là niên hiệu của ngươi.”
Giang Hoài Cẩn sắc mặt trắng bệch, không thể nhúc nhích, âm thanh trong cổ họng qua lớp khăn lụa bịt miệng lại có vài phần ai oán khẩn cầu.
Trên tấm áo bào rộng huyền sắc của Hà Yến có giao long dữ tợn, dùng kim ti ngân tuyến thêu đan nhau mà thành, như muốn lao ra bất cứ lúc nào.
“Hoàng thượng phải nhớ, dù ngài thành thiên tử, ngài cũng là của riêng thần.”
Mồ hôi ướt sũng rèm mi dày và dài, Giang Hoài Cẩn quỳ trên giường, bị Hà Yến dùng sức mạnh tách chân ra, cổ cột lên giường, bị ép làm tư thế vểnh mông dâm đãng.
Rèm châu bên giường đong đưa, lóe ánh sáng yêu dị, buông xuống cạnh tay Giang Hoài Cẩn, cọ qua các ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo.
Hà Yến lấy hộp gấm dưới gối, mở nắp ra, lại là một hộp cao. Phết một ít bôi vào khe mông Giang Hoài Cẩn, tiến sâu vào trong, cao thể trắng mịn mát lạnh chợt làm tan đi cảm giác khô khốc.
Rèm châu chợt kêu đinh đang, bị các ngón tay kia bóp mạnh, như muốn bóp nát ra.
Người bên trên không định cởi quần áo, chỉ lấy vật căng cứng phía dưới ra khỏi quần, cọ xát chỗ u mật kia một lúc lâu.
Hà Yến bình nhật chỉ thích như thế, quần áo chỉnh tề nhìn người bên dưới trần như nhộng.
Đình viện u ám tĩnh mịch, ánh nến hắt qua rèm châu, loang lổ hắc mâu hoảng sợ.
Sống lưng bóng loáng của Giang Hoài Cẩn như cây cung được kéo căng hết cỡ, nhấp nhô kéo dài về phía trước, cho đến khi bị người ta thong thả đâm vào, cọ nhẹ bên trong.
Châu ngọc trên cả tấm rèm đột nhiên rơi lả tả xuống đất, đập lên bàn tay kéo rèm, cùng thắt lưng bị ép đong đưa, tạo thành những tiếng đồm độp vô cùng vô tận.
Hà Yến nhanh nhẹn vô cùng, hưởng thụ cảm giác chặt dị thường bên trong, thít hạ thân hắn tê dại một trận.
Phân thân và cao thể trắng mịn ra vào hai lần, lại không hề có cảm giác khô ráp, chỉ còn lại bao kín lấy, càng lúc càng thoải mái hơn.
Giang Hoài Cẩn thình lình bị nâng một chân lên cao, Hà Yến quỳ một gối xuống giường, một tay đỡ chân y, thúc cả nam căn vào, “Hoàng thượng, ngài như thế này, có giống chó hoang giao hợp không?”
Giang Hoài Cẩn vặn vẹo khuôn mặt tuấn mỹ, túm chặt rèm châu bị giật nham nhở, bật ra tiếng rên rỉ mơ hồ.
Trong màn hồng la, hai người như đôi uyên ương thân thiết kề gáy, hoạt sắc sinh hương.
Tiếng rên rỉ khe khẽ do bị lụa chặn kín vào tai Hà Yến quyến rũ vô cùng, say đắm lòng người.
Hà Yến nằm trên người y, thúc mạnh cả trăm phát liền, khiến thân thể Giang Hoài Cẩn lắc lư liên tục, nhưng ngay cả sức để giãy giụa cũng không có.
Chưa quá nửa nén nhang, Hà Yến không nhịn nổi, xuất tinh một lần trong cơ thể y.
Giang Hoài Cẩn đầu mướt mồ hôi lạnh, bên dưới vừa căng vừa đau, nhưng chẳng có nửa phần cảm giác sung sướng, ngược lại rất khó chịu.
Thân thể như đúc bằng sắt của Hà Yến thì chẳng mảy may làm sao, hắn tháo lỏng dây thừng trên cổ Giang Hoài Cẩn, lật người y lại, nâng thắt lưng y lên, quỳ trên giường, lại lần nữa ra sức tiến sâu vào.
Người bên dưới tóc bết vào trán, nắm chặt chăn gấm, kiều diễm dâm mị, trong đôi mắt lại là nỗi tuyệt vọng thống khổ.
Giang Hoài Cẩn mở mắt trừng trừng nhìn tấm màn đong đưa, càng lúc càng trống rỗng.
Xiêm y trên người Hà Yến ướt sũng mồ hôi, thúc một hồi, thấy đáy mắt y ươn ướt, liền lấy mảnh lụa trong miệng y ra.
“Hoàng thượng, ngài đang khóc ư?”
Giang Hoài Cẩn mắt ngấn nước, làm ướt rèm mi đen dày, thừ ra nhìn phía trước, “Ta không làm Hoàng thượng nữa, ngươi buông tha cho ta đi.”
Hà Yến tư thế bừng bừng, cao cao tại thượng, “Làm Hoàng đế hay không cũng chẳng hề gì, nhưng buông tha cho ngươi là không được.”
Giang Hoài Cẩn cơ hồ cắn nát hàm răng ngọc, “… Không bằng ngươi giết ta đi.”
Hà Yến nghe vậy, đột nhiên lạnh giọng cười, “Hoàng thượng, nếu ngài muốn tìm đến cái chết, thần cũng sẽ không ngăn cản, dù sao thì mùi vị thân thể ngài thần đã nếm rồi, cùng lắm thì ngày sau nhớ đến sẽ hơi tiếc nuối thôi.”
“Cho nên, Hoàng thượng à, ngài chết hay không, lại có can chi đến thần?”
Dưới bể gợn sóng, trên bể vang đinh đang.
Hoa trong gương, trăng đáy nước, hư vô mờ mịt.
Mái tóc đen dập dềnh trôi trên mặt nước, Nguyên Kinh bỗng nhiên trồi lên, sắc mặt tái mét, thở hồng hộc, như là suýt nữa chết đuối rồi.
Cung nữ khi nãy quỳ xin tha tội vẹo qua một bên, mắt lồi lên, chất lỏng sền sệt màu vàng uốn lượn chảy xuống từ khóe miệng.
Hẳn là sợ vỡ mật rồi.
Nguyên Kinh sờ bọt nước trên mặt, đáy mắt ngập tràn lệ khí, “Người đâu-“
Cung nữ bên ngoài nghe gọi vén rèm đến gần, chờ nhìn thấy xác chết trên bờ, giọng run rẩy, “Có… có nô tỳ.”
Nguyên Kinh đứng dậy, lạnh nhạt nói, “Thay quần áo.”
Cung nữ không dám chậm trễ, vội vàng quay người ra ngoài lấy thường phục kim long nguyệt sắc lót lụa, hầu hạ Hoàng thượng mặc vào.
Ngay sau đó lại gọi hai tiểu thái giám khác đến lôi xác chết kia ra ngoài.
Hỉ Liên đợi ở ngoại điện đã lâu, vì hôm nay Hoàng thượng phá lệ không lâm triều, dồn lại rất nhiều chính vụ cần xử lý, thủ phụ thật sự chờ không nổi, đến ngự thư phòng trước để chờ gặp thánh.
Nguyên Kinh đeo thắt lưng ngọc dương chi trơn bóng, mái tóc đen búi lên bằng một cây trâm hồng ngọc, dung nhan cực kỳ xinh đẹp.
Trong đôi mắt đen như điểm sơn âm lãnh ẩm ướt, rất là hãi người.
Chúng cung nhân theo hầu không dám thở mạnh, chỉ lẳng lặng đi đằng sau, cho đến khi gặp Hỉ Liên.
Hỉ Liên thấy tâm trạng Hoàng thượng không tốt, khom lưng thật thấp, “Hoàng thượng, thủ phụ cầu kiến.”
Nguyên Kinh lại đáp một nẻo, “Họa Vũ cung quá xa tiền cung.”
Hỉ Liên nín thở đợi lệnh.
Ánh đèn rực rỡ, gợn sóng lăn tăn.
Trong cả đại điện ấm áp như mùa xuân.
Cung nữ qua lại bên ngoài tầng tầng lớp lớp cẩm sa, trên cổ tay trắng ngần vòng ngọc óng ánh, hoàn bội đinh đang, trong vò vàng đựng nước nóng mùi thơm ngào ngạt, cung nữ kia chân trần lên đài cẩm thạch, ưu nhã nghiêng người, rót vò nước độ ấm thích hợp vào bể.
Thiên tử ngâm mình trong dục trì là nam tử xinh đẹp tuyệt đỉnh, có điều nét đẹp này sắc bén độc ác như có gai, khiến người ta không nhịn được nhìn, đến gần lại tự tiễn mạng đi.
Nguyên Kinh mày đen như mực, ánh mắt dừng ở vân nước lăn tăn, gợn sóng thi thoảng, nhộn nhạo lên xuống, như đường vặn vẹo trên mặt người nọ khi tảng sáng.
Một mình lẩm bẩm độc thoại, tự tát miệng mình, nhưng vẫn không kìm nén được lộ ra ánh mắt tham lam.
Nguyên Kinh rùng mình, dọa cung nữ rót nước run tay, để vò lăn xuống bể, nước vào đầy, chầm chậm chìm xuống đáy.
Cung nữ hoa dung thất sắc, vội vàng quỳ xuống, dập đầu liên tục, “Nô tỳ đáng chết, Hoàng thượng tha mạng…”
Nguyên Kinh như không nghe thấy, chỉ lo nhìn cái vò, thở dài hầu như không nghe được, rồi từ từ chìm xuống nước cùng với cái vò kia.
Nhất thời, xung quanh toàn là tiếng nước nghèn nghẹn.
Nhấp nhô, như một bàn tay, vuốt ve thân thể đường nét tuyệt đẹp kia.
Những ngón tay đượm hơi ấm của Hà Yến lướt qua ngực y trượt xuống bụng, “Kể từ hôm nay, ngươi chính là Hoàng thượng của Đại Bình, ‘Nguyên Kinh’ là niên hiệu của ngươi.”
Giang Hoài Cẩn sắc mặt trắng bệch, không thể nhúc nhích, âm thanh trong cổ họng qua lớp khăn lụa bịt miệng lại có vài phần ai oán khẩn cầu.
Trên tấm áo bào rộng huyền sắc của Hà Yến có giao long dữ tợn, dùng kim ti ngân tuyến thêu đan nhau mà thành, như muốn lao ra bất cứ lúc nào.
“Hoàng thượng phải nhớ, dù ngài thành thiên tử, ngài cũng là của riêng thần.”
Mồ hôi ướt sũng rèm mi dày và dài, Giang Hoài Cẩn quỳ trên giường, bị Hà Yến dùng sức mạnh tách chân ra, cổ cột lên giường, bị ép làm tư thế vểnh mông dâm đãng.
Rèm châu bên giường đong đưa, lóe ánh sáng yêu dị, buông xuống cạnh tay Giang Hoài Cẩn, cọ qua các ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo.
Hà Yến lấy hộp gấm dưới gối, mở nắp ra, lại là một hộp cao. Phết một ít bôi vào khe mông Giang Hoài Cẩn, tiến sâu vào trong, cao thể trắng mịn mát lạnh chợt làm tan đi cảm giác khô khốc.
Rèm châu chợt kêu đinh đang, bị các ngón tay kia bóp mạnh, như muốn bóp nát ra.
Người bên trên không định cởi quần áo, chỉ lấy vật căng cứng phía dưới ra khỏi quần, cọ xát chỗ u mật kia một lúc lâu.
Hà Yến bình nhật chỉ thích như thế, quần áo chỉnh tề nhìn người bên dưới trần như nhộng.
Đình viện u ám tĩnh mịch, ánh nến hắt qua rèm châu, loang lổ hắc mâu hoảng sợ.
Sống lưng bóng loáng của Giang Hoài Cẩn như cây cung được kéo căng hết cỡ, nhấp nhô kéo dài về phía trước, cho đến khi bị người ta thong thả đâm vào, cọ nhẹ bên trong.
Châu ngọc trên cả tấm rèm đột nhiên rơi lả tả xuống đất, đập lên bàn tay kéo rèm, cùng thắt lưng bị ép đong đưa, tạo thành những tiếng đồm độp vô cùng vô tận.
Hà Yến nhanh nhẹn vô cùng, hưởng thụ cảm giác chặt dị thường bên trong, thít hạ thân hắn tê dại một trận.
Phân thân và cao thể trắng mịn ra vào hai lần, lại không hề có cảm giác khô ráp, chỉ còn lại bao kín lấy, càng lúc càng thoải mái hơn.
Giang Hoài Cẩn thình lình bị nâng một chân lên cao, Hà Yến quỳ một gối xuống giường, một tay đỡ chân y, thúc cả nam căn vào, “Hoàng thượng, ngài như thế này, có giống chó hoang giao hợp không?”
Giang Hoài Cẩn vặn vẹo khuôn mặt tuấn mỹ, túm chặt rèm châu bị giật nham nhở, bật ra tiếng rên rỉ mơ hồ.
Trong màn hồng la, hai người như đôi uyên ương thân thiết kề gáy, hoạt sắc sinh hương.
Tiếng rên rỉ khe khẽ do bị lụa chặn kín vào tai Hà Yến quyến rũ vô cùng, say đắm lòng người.
Hà Yến nằm trên người y, thúc mạnh cả trăm phát liền, khiến thân thể Giang Hoài Cẩn lắc lư liên tục, nhưng ngay cả sức để giãy giụa cũng không có.
Chưa quá nửa nén nhang, Hà Yến không nhịn nổi, xuất tinh một lần trong cơ thể y.
Giang Hoài Cẩn đầu mướt mồ hôi lạnh, bên dưới vừa căng vừa đau, nhưng chẳng có nửa phần cảm giác sung sướng, ngược lại rất khó chịu.
Thân thể như đúc bằng sắt của Hà Yến thì chẳng mảy may làm sao, hắn tháo lỏng dây thừng trên cổ Giang Hoài Cẩn, lật người y lại, nâng thắt lưng y lên, quỳ trên giường, lại lần nữa ra sức tiến sâu vào.
Người bên dưới tóc bết vào trán, nắm chặt chăn gấm, kiều diễm dâm mị, trong đôi mắt lại là nỗi tuyệt vọng thống khổ.
Giang Hoài Cẩn mở mắt trừng trừng nhìn tấm màn đong đưa, càng lúc càng trống rỗng.
Xiêm y trên người Hà Yến ướt sũng mồ hôi, thúc một hồi, thấy đáy mắt y ươn ướt, liền lấy mảnh lụa trong miệng y ra.
“Hoàng thượng, ngài đang khóc ư?”
Giang Hoài Cẩn mắt ngấn nước, làm ướt rèm mi đen dày, thừ ra nhìn phía trước, “Ta không làm Hoàng thượng nữa, ngươi buông tha cho ta đi.”
Hà Yến tư thế bừng bừng, cao cao tại thượng, “Làm Hoàng đế hay không cũng chẳng hề gì, nhưng buông tha cho ngươi là không được.”
Giang Hoài Cẩn cơ hồ cắn nát hàm răng ngọc, “… Không bằng ngươi giết ta đi.”
Hà Yến nghe vậy, đột nhiên lạnh giọng cười, “Hoàng thượng, nếu ngài muốn tìm đến cái chết, thần cũng sẽ không ngăn cản, dù sao thì mùi vị thân thể ngài thần đã nếm rồi, cùng lắm thì ngày sau nhớ đến sẽ hơi tiếc nuối thôi.”
“Cho nên, Hoàng thượng à, ngài chết hay không, lại có can chi đến thần?”
Dưới bể gợn sóng, trên bể vang đinh đang.
Hoa trong gương, trăng đáy nước, hư vô mờ mịt.
Mái tóc đen dập dềnh trôi trên mặt nước, Nguyên Kinh bỗng nhiên trồi lên, sắc mặt tái mét, thở hồng hộc, như là suýt nữa chết đuối rồi.
Cung nữ khi nãy quỳ xin tha tội vẹo qua một bên, mắt lồi lên, chất lỏng sền sệt màu vàng uốn lượn chảy xuống từ khóe miệng.
Hẳn là sợ vỡ mật rồi.
Nguyên Kinh sờ bọt nước trên mặt, đáy mắt ngập tràn lệ khí, “Người đâu-“
Cung nữ bên ngoài nghe gọi vén rèm đến gần, chờ nhìn thấy xác chết trên bờ, giọng run rẩy, “Có… có nô tỳ.”
Nguyên Kinh đứng dậy, lạnh nhạt nói, “Thay quần áo.”
Cung nữ không dám chậm trễ, vội vàng quay người ra ngoài lấy thường phục kim long nguyệt sắc lót lụa, hầu hạ Hoàng thượng mặc vào.
Ngay sau đó lại gọi hai tiểu thái giám khác đến lôi xác chết kia ra ngoài.
Hỉ Liên đợi ở ngoại điện đã lâu, vì hôm nay Hoàng thượng phá lệ không lâm triều, dồn lại rất nhiều chính vụ cần xử lý, thủ phụ thật sự chờ không nổi, đến ngự thư phòng trước để chờ gặp thánh.
Nguyên Kinh đeo thắt lưng ngọc dương chi trơn bóng, mái tóc đen búi lên bằng một cây trâm hồng ngọc, dung nhan cực kỳ xinh đẹp.
Trong đôi mắt đen như điểm sơn âm lãnh ẩm ướt, rất là hãi người.
Chúng cung nhân theo hầu không dám thở mạnh, chỉ lẳng lặng đi đằng sau, cho đến khi gặp Hỉ Liên.
Hỉ Liên thấy tâm trạng Hoàng thượng không tốt, khom lưng thật thấp, “Hoàng thượng, thủ phụ cầu kiến.”
Nguyên Kinh lại đáp một nẻo, “Họa Vũ cung quá xa tiền cung.”
Hỉ Liên nín thở đợi lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.