Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)
Chương 32: Cảnh Thắng chúng ta bên nhau thử xem
Thất Bảo Tô
23/06/2018
LY THỨ 32
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Không chỉ hôn một cái, miệng người đàn ông này so với tưởng tượng còn ấm nóng mềm mại hơn. Cô đưa đầu lưỡi tới, linh hoạt nhu mềm trượt vào kẽ hở giữa môi anh.
Ngực Cảnh Thắng phập phồng kịch liệt, trong khoảnh khắc đó lại cảm thấy hơi lạnh. Anh vẫn còn hết sức ngạc nhiên, người phụ nữ trước mặt đã nhắm nghiền hai mắt, lông mi gần trong gang tấc như cánh bướm đen dập dờn.
Cảnh Thắng ngồi ở chỗ rất thấp, nhưng cả cơ thể lại như ở trên cao nguyên. Anh như nghẹt thở, buồng tim co thắt lại một đoàn, đầu vừa đau vừa nóng.
Người phụ nữ này hôn anh?
Anh căn bản chưa hề nghĩ tới, cũng không kịp phản ứng.
Nhận ra Cảnh Thắng đang cứng ngắc, Vu Tri Nhạc mở mắt, tách ra nhìn anh. Đáy mắt cô có ánh sáng lấp lánh, giống như hồ nước mê hoặc người ta vậy.
"Không muốn hôn em sao?" Cô hỏi anh.
Hồn vía Cảnh Thắng lại bị câu nói này chấn động, lúc này anh đang xoa nhẹ nửa bên mặt Vu Tri Nhạc thì bị cô kéo trở lại, tiếp tục hôn. Những cái hôn luôn tới lúc không ngờ, người phụ nữ này luôn khiến anh thụ sủng nhược kinh.
Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, anh không kiềm được mà mút đầu lưỡi, vội vã công thành đoạt tấc trong miệng cô. Anh thậm chí không muốn để bản thân mình hay cô có chút cơ hội lấy hơi nào.
Mùi vị thuốc lá như chất dẫn chết người, hô hấp của hai người dần trở nên nặng nề.
Điều đáng sợ nhất là người phụ nữ này căn bản không che giấu điều gì, cô để lộ ra từng cơn thở dốc của mình. Cô cũng không hề xấu hổ hay e dè, hoàn toàn phóng túng bản thân, phô bày cho anh thấy dáng vẻ buông thả lúc này.
Cánh tay cô mảnh khảnh, trắng nõn như rắn nước quàng lấy cổ anh. Động tác này thực sự là điểm chí mạng với đàn ông, Cảnh Thắng không ngồi yên được nữa, anh dứt ra khỏi cái hôn, đứng dậy lấn đến mép giường. Anh bế xốc cô lên, để cơ thể cô dán chặt lấy anh.
Vu Tri Nhạc cũng ôm lấy anh, mặc cho anh chằn chọc môi dưới của cô từng chút từng chút một. Từng hơi thở ấm nóng của anh như gần như xa phả lên mặt khiến da thịt cô ửng đỏ.
Cánh tay anh ôm chặt eo Vu Tri Nhạc, cô chân chính cảm nhận được sự ấm nóng của thân thể, cũng chính là sức nóng rực của cơ thể đàn ông.
Hơi thở của Cảnh Thắng nặng nề, anh kề ở tai cô thở hổn hển, tưởng như bản thân đã chết đi sống lại. Sau đó anh nở nụ cười lưu manh: "Vu Tri Nhạc, anh là cầm thú, bây giờ anh chỉ muốn..."
Giọng anh trầm khàn: "... Chỉ muốn làm em."
"Cầm thú gì?" Vu Tri Nhạc bật cười, đây là nụ cười phát ra từ nội tâm: "Ava WeChat của anh chính là hình đó sao?"
"..."
"Đúng vậy, chính là hình đó." Cảnh Thắng đồng tình với lời giải thích này, anh đặt cô nằm lên giường rồi áp lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, cười mà không cười: "Anh là chó nhỏ."
Ánh mắt anh trong trẻo dịu dàng, tràn ngập tình ý, cứ nhìn cô mãi không buông: "Chính là chó nhỏ của Vu Tri Nhạc."
Nghe vậy, Vu Tri Nhạc hừ cười một tiếng. Cô nằm thẳng, ngực phập phồng kịch liệt, chớp mắt: "Thì ra là hình chó nhỏ."
"Ừ, có điều chó nhỏ này hơi kì lạ, không giống những chú chó khác. Chó nhỏ này bị điên, chỉ thích ăn cá." Anh nói xong lại cúi xuống gặm môi cô, sau đó lui xuống cổ và vành tai. Anh thực sự muốn ăn sạch người phụ nữ này.
Anh nằm sấp trên người cô, những lần hôn sâu kịch liệt khiến họ không tự chủ mà ma sát, chăn đệm cũng vì thế mà nhăn nhúm.
Sau khi miệng lưỡi quấn quít, Vu Tri Nhạc lại ôm chặt lấy người đàn ông.
Có lẽ cô thực sự là xà tinh ngàn năm, trong người chỉ mang dòng máu lạnh băng cùng sự phòng bị cao nhất. Vậy mà Cảnh Thắng lại đang truyền nhiệt lượng cho cô. Thời điểm anh ấn cô vào ngực, Vu Tri Nhạc cảm thấy nguyên đan trong người như bị thức tỉnh, nó loáng thoáng sáng lên, từ đó dẫn độ nguồn nhiệt đi khắp cơ thể, giống như ánh sáng của kì tích vậy.
Kích tình khó nhịn, Cảnh Thắng ôm mặt cô không ngừng hôn xuống. Một tay kia cũng vói vào áo len, vuốt dọc theo từng tấc da thịt, xuôi theo eo mà đi xuống.
Anh phát hiện cô không mặc áo khác dưới lớp áo len, bên trong chỉ có áo lót mỏng manh không được tính là chướng ngại. Thân thể cô cũng rất nhạy cảm, không phải kiểu ôn hương nhuyễn ngọc mà là mềm mại thuần thục.
...
Cảm giác được vạt áo mình bị đẩy lên, Vu Tri Nhạc phủ lên cổ tay người đàn ông: "Cảnh Thắng."
Cổ họng cô khô khốc, bởi anh đã chiếm đoạt hết dưỡng khí cũng như mật ngọt trong đó.
"Ừ..." Anh đang nhào nặn ngực cô, tay còn lại lần mò tới móc khóa áo lót.
Vu Tri Nhạc nói: "Không làm."
"..."
"Em không định làm." Mặc dù cô đang nằm dưới thân anh, gương mặt đỏ bừng như đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh đang nắm giữ chìa khóa đi tới bước cuối, cô dường như cũng đón nhận anh...
"..."
Cảnh Thắng chống người lên, dục vọng như men say, mắt anh cũng ướt át như người say vậy: "Sao lại không làm?"
Vu Tri Nhạc buông lỏng tay, một tay đưa lên sờ mặt anh: "Em chưa nghĩ xong."
"Yêu còn phải nghĩ sao? Muốn làm liền làm."
Vu Tri Nhạc cười: "Muốn nghĩ về anh trước."
"Ý em là gì?"
"Chính là bây giờ không làm."
"... Được rồi." Người đàn ông trở mình, từ trên người cô ngã sang bên trái. Anh không cởi quần áo xuống nên mồ hôi trên người đã sớm ướt đẫm.
"Cho em nợ." Anh nghiến răng, sau đó tự mình bình tĩnh lại.
Vu Tri Nhạc cũng kéo áo len xuống, nằm song song với Cảnh Thắng trên một chiếc giường.
Sau một hồi im lặng, hô hấp dần ổn định, Cảnh Thắng ngồi dậy, nghiêng mắt nhìn cô: "Tâm trạng em tốt hơn chưa?"
Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn anh một cái: "Tốt rồi." Sau đó cô lại nói thêm: "Cảm ơn anh."
Cảnh Thắng quay đầu, nhìn về phía cửa sổ rồi thở ra một tiếng, lúc quay lại nhìn cô lần nữa, trên mặt như cười như không, như giận như không: "Vu Tri Nhạc, em thật con mẹ nó coi anh là chó nhỏ."
Vu Tri Nhạc cũng không tránh né ánh mắt anh: "Em sẽ không cùng chó nhỏ hôn môi."
Nhận được câu trả lời khiến mình hài lòng, Cảnh Thắng cười rộ lên, anh chống người, lại khom lưng xuống hôn vào miệng Vu Tri Nhạc, nhanh như chuồn chuồn lướt nước vậy.
Sau đó, anh lại hôn nốt ruồi nhỏ bên cánh mũi cô, đây là nơi anh thích nhất.
Anh còn nói: "Vẫn muốn hôn em."
Ánh mắt Vu Tri Nhạc cong cong: "Hôn em có cảm giác gì?"
"Cảm giác muốn chết."
"Vậy sao còn muốn hôn?"
"Muốn chết một lần nữa, muốn chết vô số lần."
"Ha..." Cô cười nhẹ nhàng, đúng là đồ ngốc.
___
Cảnh Thắng cũng ở lại qua đêm tại nơi này, trước 12 giờ đêm, họ cùng đi xuống lầu.
Cảnh Thắng nhét một cây pháo bông vào tay cô, tùy ý để chúng cháy tí tách, bắn từng luồng sáng lên trời.
Pháo hoa lóe sáng, trong nháy mắt đã chiếu sáng khuôn mặt và mắt người phụ nữ. Cô không còn giống thiếu nữ giơ cao pháo bông, khua tay múa chân mà lại giống tiên nữ nhỏ chỉ lẳng lặng đứng thẳng, miệng mang ý cười nhàn nhạt, băng thanh ngọc khiết như tuyết đầu mùa khoan thai đến muộn.
Cảnh Thắng cũng đốt pháo bông trong tay mình, nhưng ánh mắt vẫn như cũ không rời khỏi mặt Vu Tri Nhạc. Cô đẹp đến vậy, tựa như cố nhân đã bao lần xuất hiện trong giấc mộng của anh.
Năm Đinh Dậu đã tới, mọi gia đình đều thi nhau bắn pháo hoa chào đón xuân về. Bầu trời ban đêm bỗng chốc trở nên huyên náo, lại sáng như ban ngày. Vạn vật nơi đây như khoác thêm một tầng áo rực rỡ.
Trở về phòng, đánh răng rửa mặt đơn giản xong, hai người chui vào trong chăn. Vu Tri Nhạc tựa vào đầu giường chơi game trên điện thoại, Cảnh Thắng nhận hai cuộc điện thoại, tùy tiện qua loa đáp vài câu rồi quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Nhìn, rồi lại nhìn... Trước tiên anh hơi ngượng ngùng, sau đó cắn môi dưới, muốn ngăn lại nụ cười kì lạ của mình.
"Vu Tri Nhạc, thật là lạ, em thấy thế không?"
Vu Tri Nhạc giương mắt, sắc mặt dửng dưng: "Lạ gì?"
Cảnh Thắng khua tay múa chân, mừng rỡ vẫn chưa thích ứng được: "Không biết nữa, chúng ta ngủ trên cùng một giường! Anh không biết phải hình dung thế nào."
Vu Tri Nhạc trả lời rất đơn giản dứt khoát: "... Nếu không anh ngủ dưới đất?"
Người đàn ông trẻ tuổi chui đầu vào trong chăn, cố thủ khàn giọng nói: "Anh phải ở bên cạnh em!"
Chờ tắt đèn rồi, Vu Tri Nhạc cũng nằm xuống. Cô nằm phía bên phải, người hơi co lại, tư thế này lại vừa vặn đưa lưng về phía Cảnh Thắng.
Cô thấy người đàn ông đang xích lại gần, cánh tay khoác lên eo mình, anh ở phía sau dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói: "Quay về phía anh."
Vu Tri Nhạc: "Làm gì?"
"Em quay về phía anh ngủ đi." Cảnh Thắng lại thêm lí do: "Đừng đưa lưng về phía anh, muốn xem em ngủ."
"Không thích." Vu Tri Nhạc nói: "Anh thích hít khí CO2 của người khác sao?"
Có lý do lại có chứng cớ khiến người ta tin tưởng, Cảnh Thắng á khẩu không trả lời được, mãi sau mới đáp lại: "Thành tích hóa học hồi Trung học cũng không tệ, biết nhiều ghê."
Vì thế, anh cũng không yêu cầu như vậy với cô nữa. Chẳng qua chỉ xích lại gần hơn nữa, ngực anh dán vào lưng cô.
Cảnh Thắng cho rằng mình sẽ kích động tới động tình, đêm tối không ngủ được. Nhưng không phải vậy, anh chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật gầy, cũng giống như lần trước anh ngồi sau lưng cô trên xe máy. Chẳng qua lần này hai người mặc đồ mỏng hơn, Cảnh Thắng lại càng cảm nhận được xương sống đơn gầy của cô, những khớp xương nổi rõ, như chuỗi tràng hạt của thánh thần vậy.
Anh không tự chủ mà nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ cũng như hơi thở đều đặn của cô, sau cùng cũng thiếp đi.
___
Hôm sau, vì quy luật bình thường của đồng hồ sinh học, Vu Tri Nhạc tỉnh dậy trước. Cô nhớ rõ tối qua mình cố tình đưa lưng về phía Cảnh Thắng, nhưng dậy rồi mới thấy mình đang đối mặt với anh.
Anh vẫn đang ngủ, hơi thở đều đều, thi thoảng còn chép miệng một cái. Điều này khiến cô nhớ lại năm mình 6 tuổi, lần đầu tiên thấy mẹ ôm em trai trong lòng, lúc đó Vu Tri An mới sinh được không lâu.
Mấy năm nay, cô rất ít bị điều gì làm cho cảm động. Đặc biệt là khi tuổi càng tăng thêm, những thứ có thể khiến cô kích động đã ít lại càng ít.
Mấy năm này, cô một mực muốn dành được những thứ thuộc về mình, hơn nữa còn sống rất nghiêm túc. Chỉ có điều phải có tiền mới thực hiện được những việc mình muốn, nên cô không ngừng bôn ba mệt mỏi, lại rất cực nhọc, hơn nữa còn làm ngày làm đêm.
Tới giờ chính cô cũng không tin, nhưng trái tim đã tự có lựa chọn của mình. Cảnh Thắng là người đàn ông đáng yêu nhất cô từng gặp.
Không, là người đáng yêu nhất trên đời này.
Cô cho là anh đáng yêu, có thể cô đã hiểu về anh, cũng có thể chưa. Nhưng tối qua cô đã xác nhận được một điều, cô cần tình yêu, cần được quan tâm, cần một người đáng yêu như vậy. Cô cũng biết thân phận của anh, cô và anh khác nhau một trời một vực nhưng không sao cả, cô căn bản không truy cầu kết quả gì. Cảnh Thắng nói muốn cùng cô kết hôn, cô nghe thì thấy giống như lời lừa gạt trẻ nhỏ hay một trò cười vậy.
Cô cũng biết, chiếc xe buýt cũ nát muốn cô lên đó lần nữa, tiếp tục đi chặng đường còn lại trắc trở, mưa bão bập bùng.
Có điều, ở trạm xe này, sau cơn mưa ánh nắng vừa vặn chiếu vào một băng ghế dài, để cô ngồi an tĩnh một lúc. Lúc này, một người bước tới, anh tới ngồi cạnh, nắm tay cô, nói chuyện với cô. Hơn nữa còn nói, anh yêu cô.
Người này chính là người trước mắt cô, người đàn ông đáng yêu đang ngủ.
___
Lúc Cảnh Thắng tỉnh lại, anh dùng một tay lật chăn ra. Trong cơn mơ màng anh hé mắt nhìn phần giường bên cạnh, bên đó đã không còn một bóng người, anh bừng tỉnh, ngồi dậy thật nhanh.
Anh đảo mắt nhìn cả phòng một vòng, chân mày nhíu chặt, trong lòng có chút tuyệt vọng.
Anh thề đây là lần đầu tiên anh ở một nhà nghỉ tiện lợi bần hàn như vậy. Anh còn phát hiện những món đồ của Vu Tri Nhạc ở đây đã biến mất, chỉ còn lại bao thuốc lá hôm qua.
Trong lòng có chút hoảng hốt, Cảnh Thắng luống cuống tay chân lấy áo khoác, rút điện thoại ra gọi cho Vu Tri Nhạc.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Số điện thoại bạn gọi tạm thời không có ai nghe máy.
Câu nói này như tiếng sấm rền vang với Cảnh Thắng, anh chỉ muốn vứt điện thoại di động đi. Ngủ qua một đêm đã muốn quăng anh đi? Còn để lại anh một mình ở nhà nghỉ nữa? Có cần phải như vậy không?
Cảnh Thắng cứng người trở về ghế ngồi, phiền não di di mũi chân. Anh liều mạng tự nhủ mình hãy chịu đựng một chút, sau đó nghĩ lại tối qua có biểu hiện nào không tốt, mới dẫn đến kết quả như sáng nay.
Mẹ nó, chỉ bị hôn một cái, sờ ngực một lần, những chuyện khác rõ ràng chưa hề làm. Đây là điều khiến anh tức giận nhất.
Vào lúc này, cuối hành lang lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô trở lại sao?
Cảnh Thắng cúi người muốn tìm dép đi trong phòng, nhưng loại nhà nghỉ này chỉ có duy nhất một đôi dép lại rất khó đi. Vì vậy anh bỏ cuộc, để chân trần chạy ra cửa phòng.
Cửa mở ra.
Thấy Vu Tri Nhạc đứng bên ngoài, sự căng thẳng trong lòng anh cũng hạ xuống, cả người bỗng chốc dịu đi.
"Em vừa đi đâu?" Cảnh Thắng nóng nảy.
Vu Tri Nhạc nghi hoặc nhìn anh, nhấc túi giấy trong tay lên: "Đi mua đồ ăn sáng, đi xa mới thấy."
"Gọi điện sao em không nghe máy?"
"Về đến dưới lầu rồi nên lười nhận." Sắc mặc Vu Tri Nhạc nhẹ nhàng, không hiểu vì sao anh lại gấp như vậy.
Giây kế tiếp, Cảnh Thắng giống như người thất lạc người thân mấy chục năm, bỗng nhiên kéo tay cô về phía mình, ôm vào trong ngực.
Anh ôm cô rất chặt, buồn bực nói ra điều trong lòng mình, chỉ không dám nói sợ mất đi cô.
"Em đi đâu nói trước với anh một tiếng được không?"
"Đừng chạy loạn."
"Ông đây tỉnh dậy không thấy em liền gấp muốn chết."
...
Để mặc anh ôm, Vu Tri Nhạc cũng không nâng túi đồ trong tay nữa, chần chờ một chút lại lấy tay đặt lên lưng anh.
Cô mím môi, miệng hơi động, lúc sau nói ra lời trong lòng.
"Cảnh Thắng, chúng ta bên nhau thử xem?"
...
...
...
Bốn phía yên ắng, vòng tay đang ôm cô của người đàn ông cứng lại, toàn bộ tay chân lẫn thân thể anh đều căng thẳng.
Nhưng mười mấy giây sau, anh mới chân chính phản ứng lại: "Anh tỉnh chưa?" Đây là câu hỏi hoài nghi của Cảnh Thắng.
"Chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ? Đang nằm mơ sao?" Anh buông ra, đổi thành cầm hai bả vai cô, đôi mắt nhìn thẳng vào cô nóng như lửa đốt: "Vu Tri Nhạc, em còn sống đấy chứ?"
Không thấy Vu Tri Nhạc trả lời, Cảnh Thắng lại ôm cô vào lòng, nói gì cũng không chịu buông tay.
Sau đó anh cười rực rỡ như màn pháo hoa đêm qua, miệng nói: "Mặc kệ, có nằm mơ anh cũng đồng ý."
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Không chỉ hôn một cái, miệng người đàn ông này so với tưởng tượng còn ấm nóng mềm mại hơn. Cô đưa đầu lưỡi tới, linh hoạt nhu mềm trượt vào kẽ hở giữa môi anh.
Ngực Cảnh Thắng phập phồng kịch liệt, trong khoảnh khắc đó lại cảm thấy hơi lạnh. Anh vẫn còn hết sức ngạc nhiên, người phụ nữ trước mặt đã nhắm nghiền hai mắt, lông mi gần trong gang tấc như cánh bướm đen dập dờn.
Cảnh Thắng ngồi ở chỗ rất thấp, nhưng cả cơ thể lại như ở trên cao nguyên. Anh như nghẹt thở, buồng tim co thắt lại một đoàn, đầu vừa đau vừa nóng.
Người phụ nữ này hôn anh?
Anh căn bản chưa hề nghĩ tới, cũng không kịp phản ứng.
Nhận ra Cảnh Thắng đang cứng ngắc, Vu Tri Nhạc mở mắt, tách ra nhìn anh. Đáy mắt cô có ánh sáng lấp lánh, giống như hồ nước mê hoặc người ta vậy.
"Không muốn hôn em sao?" Cô hỏi anh.
Hồn vía Cảnh Thắng lại bị câu nói này chấn động, lúc này anh đang xoa nhẹ nửa bên mặt Vu Tri Nhạc thì bị cô kéo trở lại, tiếp tục hôn. Những cái hôn luôn tới lúc không ngờ, người phụ nữ này luôn khiến anh thụ sủng nhược kinh.
Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, anh không kiềm được mà mút đầu lưỡi, vội vã công thành đoạt tấc trong miệng cô. Anh thậm chí không muốn để bản thân mình hay cô có chút cơ hội lấy hơi nào.
Mùi vị thuốc lá như chất dẫn chết người, hô hấp của hai người dần trở nên nặng nề.
Điều đáng sợ nhất là người phụ nữ này căn bản không che giấu điều gì, cô để lộ ra từng cơn thở dốc của mình. Cô cũng không hề xấu hổ hay e dè, hoàn toàn phóng túng bản thân, phô bày cho anh thấy dáng vẻ buông thả lúc này.
Cánh tay cô mảnh khảnh, trắng nõn như rắn nước quàng lấy cổ anh. Động tác này thực sự là điểm chí mạng với đàn ông, Cảnh Thắng không ngồi yên được nữa, anh dứt ra khỏi cái hôn, đứng dậy lấn đến mép giường. Anh bế xốc cô lên, để cơ thể cô dán chặt lấy anh.
Vu Tri Nhạc cũng ôm lấy anh, mặc cho anh chằn chọc môi dưới của cô từng chút từng chút một. Từng hơi thở ấm nóng của anh như gần như xa phả lên mặt khiến da thịt cô ửng đỏ.
Cánh tay anh ôm chặt eo Vu Tri Nhạc, cô chân chính cảm nhận được sự ấm nóng của thân thể, cũng chính là sức nóng rực của cơ thể đàn ông.
Hơi thở của Cảnh Thắng nặng nề, anh kề ở tai cô thở hổn hển, tưởng như bản thân đã chết đi sống lại. Sau đó anh nở nụ cười lưu manh: "Vu Tri Nhạc, anh là cầm thú, bây giờ anh chỉ muốn..."
Giọng anh trầm khàn: "... Chỉ muốn làm em."
"Cầm thú gì?" Vu Tri Nhạc bật cười, đây là nụ cười phát ra từ nội tâm: "Ava WeChat của anh chính là hình đó sao?"
"..."
"Đúng vậy, chính là hình đó." Cảnh Thắng đồng tình với lời giải thích này, anh đặt cô nằm lên giường rồi áp lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, cười mà không cười: "Anh là chó nhỏ."
Ánh mắt anh trong trẻo dịu dàng, tràn ngập tình ý, cứ nhìn cô mãi không buông: "Chính là chó nhỏ của Vu Tri Nhạc."
Nghe vậy, Vu Tri Nhạc hừ cười một tiếng. Cô nằm thẳng, ngực phập phồng kịch liệt, chớp mắt: "Thì ra là hình chó nhỏ."
"Ừ, có điều chó nhỏ này hơi kì lạ, không giống những chú chó khác. Chó nhỏ này bị điên, chỉ thích ăn cá." Anh nói xong lại cúi xuống gặm môi cô, sau đó lui xuống cổ và vành tai. Anh thực sự muốn ăn sạch người phụ nữ này.
Anh nằm sấp trên người cô, những lần hôn sâu kịch liệt khiến họ không tự chủ mà ma sát, chăn đệm cũng vì thế mà nhăn nhúm.
Sau khi miệng lưỡi quấn quít, Vu Tri Nhạc lại ôm chặt lấy người đàn ông.
Có lẽ cô thực sự là xà tinh ngàn năm, trong người chỉ mang dòng máu lạnh băng cùng sự phòng bị cao nhất. Vậy mà Cảnh Thắng lại đang truyền nhiệt lượng cho cô. Thời điểm anh ấn cô vào ngực, Vu Tri Nhạc cảm thấy nguyên đan trong người như bị thức tỉnh, nó loáng thoáng sáng lên, từ đó dẫn độ nguồn nhiệt đi khắp cơ thể, giống như ánh sáng của kì tích vậy.
Kích tình khó nhịn, Cảnh Thắng ôm mặt cô không ngừng hôn xuống. Một tay kia cũng vói vào áo len, vuốt dọc theo từng tấc da thịt, xuôi theo eo mà đi xuống.
Anh phát hiện cô không mặc áo khác dưới lớp áo len, bên trong chỉ có áo lót mỏng manh không được tính là chướng ngại. Thân thể cô cũng rất nhạy cảm, không phải kiểu ôn hương nhuyễn ngọc mà là mềm mại thuần thục.
...
Cảm giác được vạt áo mình bị đẩy lên, Vu Tri Nhạc phủ lên cổ tay người đàn ông: "Cảnh Thắng."
Cổ họng cô khô khốc, bởi anh đã chiếm đoạt hết dưỡng khí cũng như mật ngọt trong đó.
"Ừ..." Anh đang nhào nặn ngực cô, tay còn lại lần mò tới móc khóa áo lót.
Vu Tri Nhạc nói: "Không làm."
"..."
"Em không định làm." Mặc dù cô đang nằm dưới thân anh, gương mặt đỏ bừng như đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh đang nắm giữ chìa khóa đi tới bước cuối, cô dường như cũng đón nhận anh...
"..."
Cảnh Thắng chống người lên, dục vọng như men say, mắt anh cũng ướt át như người say vậy: "Sao lại không làm?"
Vu Tri Nhạc buông lỏng tay, một tay đưa lên sờ mặt anh: "Em chưa nghĩ xong."
"Yêu còn phải nghĩ sao? Muốn làm liền làm."
Vu Tri Nhạc cười: "Muốn nghĩ về anh trước."
"Ý em là gì?"
"Chính là bây giờ không làm."
"... Được rồi." Người đàn ông trở mình, từ trên người cô ngã sang bên trái. Anh không cởi quần áo xuống nên mồ hôi trên người đã sớm ướt đẫm.
"Cho em nợ." Anh nghiến răng, sau đó tự mình bình tĩnh lại.
Vu Tri Nhạc cũng kéo áo len xuống, nằm song song với Cảnh Thắng trên một chiếc giường.
Sau một hồi im lặng, hô hấp dần ổn định, Cảnh Thắng ngồi dậy, nghiêng mắt nhìn cô: "Tâm trạng em tốt hơn chưa?"
Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn anh một cái: "Tốt rồi." Sau đó cô lại nói thêm: "Cảm ơn anh."
Cảnh Thắng quay đầu, nhìn về phía cửa sổ rồi thở ra một tiếng, lúc quay lại nhìn cô lần nữa, trên mặt như cười như không, như giận như không: "Vu Tri Nhạc, em thật con mẹ nó coi anh là chó nhỏ."
Vu Tri Nhạc cũng không tránh né ánh mắt anh: "Em sẽ không cùng chó nhỏ hôn môi."
Nhận được câu trả lời khiến mình hài lòng, Cảnh Thắng cười rộ lên, anh chống người, lại khom lưng xuống hôn vào miệng Vu Tri Nhạc, nhanh như chuồn chuồn lướt nước vậy.
Sau đó, anh lại hôn nốt ruồi nhỏ bên cánh mũi cô, đây là nơi anh thích nhất.
Anh còn nói: "Vẫn muốn hôn em."
Ánh mắt Vu Tri Nhạc cong cong: "Hôn em có cảm giác gì?"
"Cảm giác muốn chết."
"Vậy sao còn muốn hôn?"
"Muốn chết một lần nữa, muốn chết vô số lần."
"Ha..." Cô cười nhẹ nhàng, đúng là đồ ngốc.
___
Cảnh Thắng cũng ở lại qua đêm tại nơi này, trước 12 giờ đêm, họ cùng đi xuống lầu.
Cảnh Thắng nhét một cây pháo bông vào tay cô, tùy ý để chúng cháy tí tách, bắn từng luồng sáng lên trời.
Pháo hoa lóe sáng, trong nháy mắt đã chiếu sáng khuôn mặt và mắt người phụ nữ. Cô không còn giống thiếu nữ giơ cao pháo bông, khua tay múa chân mà lại giống tiên nữ nhỏ chỉ lẳng lặng đứng thẳng, miệng mang ý cười nhàn nhạt, băng thanh ngọc khiết như tuyết đầu mùa khoan thai đến muộn.
Cảnh Thắng cũng đốt pháo bông trong tay mình, nhưng ánh mắt vẫn như cũ không rời khỏi mặt Vu Tri Nhạc. Cô đẹp đến vậy, tựa như cố nhân đã bao lần xuất hiện trong giấc mộng của anh.
Năm Đinh Dậu đã tới, mọi gia đình đều thi nhau bắn pháo hoa chào đón xuân về. Bầu trời ban đêm bỗng chốc trở nên huyên náo, lại sáng như ban ngày. Vạn vật nơi đây như khoác thêm một tầng áo rực rỡ.
Trở về phòng, đánh răng rửa mặt đơn giản xong, hai người chui vào trong chăn. Vu Tri Nhạc tựa vào đầu giường chơi game trên điện thoại, Cảnh Thắng nhận hai cuộc điện thoại, tùy tiện qua loa đáp vài câu rồi quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Nhìn, rồi lại nhìn... Trước tiên anh hơi ngượng ngùng, sau đó cắn môi dưới, muốn ngăn lại nụ cười kì lạ của mình.
"Vu Tri Nhạc, thật là lạ, em thấy thế không?"
Vu Tri Nhạc giương mắt, sắc mặt dửng dưng: "Lạ gì?"
Cảnh Thắng khua tay múa chân, mừng rỡ vẫn chưa thích ứng được: "Không biết nữa, chúng ta ngủ trên cùng một giường! Anh không biết phải hình dung thế nào."
Vu Tri Nhạc trả lời rất đơn giản dứt khoát: "... Nếu không anh ngủ dưới đất?"
Người đàn ông trẻ tuổi chui đầu vào trong chăn, cố thủ khàn giọng nói: "Anh phải ở bên cạnh em!"
Chờ tắt đèn rồi, Vu Tri Nhạc cũng nằm xuống. Cô nằm phía bên phải, người hơi co lại, tư thế này lại vừa vặn đưa lưng về phía Cảnh Thắng.
Cô thấy người đàn ông đang xích lại gần, cánh tay khoác lên eo mình, anh ở phía sau dùng âm thanh không lớn không nhỏ nói: "Quay về phía anh."
Vu Tri Nhạc: "Làm gì?"
"Em quay về phía anh ngủ đi." Cảnh Thắng lại thêm lí do: "Đừng đưa lưng về phía anh, muốn xem em ngủ."
"Không thích." Vu Tri Nhạc nói: "Anh thích hít khí CO2 của người khác sao?"
Có lý do lại có chứng cớ khiến người ta tin tưởng, Cảnh Thắng á khẩu không trả lời được, mãi sau mới đáp lại: "Thành tích hóa học hồi Trung học cũng không tệ, biết nhiều ghê."
Vì thế, anh cũng không yêu cầu như vậy với cô nữa. Chẳng qua chỉ xích lại gần hơn nữa, ngực anh dán vào lưng cô.
Cảnh Thắng cho rằng mình sẽ kích động tới động tình, đêm tối không ngủ được. Nhưng không phải vậy, anh chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật gầy, cũng giống như lần trước anh ngồi sau lưng cô trên xe máy. Chẳng qua lần này hai người mặc đồ mỏng hơn, Cảnh Thắng lại càng cảm nhận được xương sống đơn gầy của cô, những khớp xương nổi rõ, như chuỗi tràng hạt của thánh thần vậy.
Anh không tự chủ mà nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ cũng như hơi thở đều đặn của cô, sau cùng cũng thiếp đi.
___
Hôm sau, vì quy luật bình thường của đồng hồ sinh học, Vu Tri Nhạc tỉnh dậy trước. Cô nhớ rõ tối qua mình cố tình đưa lưng về phía Cảnh Thắng, nhưng dậy rồi mới thấy mình đang đối mặt với anh.
Anh vẫn đang ngủ, hơi thở đều đều, thi thoảng còn chép miệng một cái. Điều này khiến cô nhớ lại năm mình 6 tuổi, lần đầu tiên thấy mẹ ôm em trai trong lòng, lúc đó Vu Tri An mới sinh được không lâu.
Mấy năm nay, cô rất ít bị điều gì làm cho cảm động. Đặc biệt là khi tuổi càng tăng thêm, những thứ có thể khiến cô kích động đã ít lại càng ít.
Mấy năm này, cô một mực muốn dành được những thứ thuộc về mình, hơn nữa còn sống rất nghiêm túc. Chỉ có điều phải có tiền mới thực hiện được những việc mình muốn, nên cô không ngừng bôn ba mệt mỏi, lại rất cực nhọc, hơn nữa còn làm ngày làm đêm.
Tới giờ chính cô cũng không tin, nhưng trái tim đã tự có lựa chọn của mình. Cảnh Thắng là người đàn ông đáng yêu nhất cô từng gặp.
Không, là người đáng yêu nhất trên đời này.
Cô cho là anh đáng yêu, có thể cô đã hiểu về anh, cũng có thể chưa. Nhưng tối qua cô đã xác nhận được một điều, cô cần tình yêu, cần được quan tâm, cần một người đáng yêu như vậy. Cô cũng biết thân phận của anh, cô và anh khác nhau một trời một vực nhưng không sao cả, cô căn bản không truy cầu kết quả gì. Cảnh Thắng nói muốn cùng cô kết hôn, cô nghe thì thấy giống như lời lừa gạt trẻ nhỏ hay một trò cười vậy.
Cô cũng biết, chiếc xe buýt cũ nát muốn cô lên đó lần nữa, tiếp tục đi chặng đường còn lại trắc trở, mưa bão bập bùng.
Có điều, ở trạm xe này, sau cơn mưa ánh nắng vừa vặn chiếu vào một băng ghế dài, để cô ngồi an tĩnh một lúc. Lúc này, một người bước tới, anh tới ngồi cạnh, nắm tay cô, nói chuyện với cô. Hơn nữa còn nói, anh yêu cô.
Người này chính là người trước mắt cô, người đàn ông đáng yêu đang ngủ.
___
Lúc Cảnh Thắng tỉnh lại, anh dùng một tay lật chăn ra. Trong cơn mơ màng anh hé mắt nhìn phần giường bên cạnh, bên đó đã không còn một bóng người, anh bừng tỉnh, ngồi dậy thật nhanh.
Anh đảo mắt nhìn cả phòng một vòng, chân mày nhíu chặt, trong lòng có chút tuyệt vọng.
Anh thề đây là lần đầu tiên anh ở một nhà nghỉ tiện lợi bần hàn như vậy. Anh còn phát hiện những món đồ của Vu Tri Nhạc ở đây đã biến mất, chỉ còn lại bao thuốc lá hôm qua.
Trong lòng có chút hoảng hốt, Cảnh Thắng luống cuống tay chân lấy áo khoác, rút điện thoại ra gọi cho Vu Tri Nhạc.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Số điện thoại bạn gọi tạm thời không có ai nghe máy.
Câu nói này như tiếng sấm rền vang với Cảnh Thắng, anh chỉ muốn vứt điện thoại di động đi. Ngủ qua một đêm đã muốn quăng anh đi? Còn để lại anh một mình ở nhà nghỉ nữa? Có cần phải như vậy không?
Cảnh Thắng cứng người trở về ghế ngồi, phiền não di di mũi chân. Anh liều mạng tự nhủ mình hãy chịu đựng một chút, sau đó nghĩ lại tối qua có biểu hiện nào không tốt, mới dẫn đến kết quả như sáng nay.
Mẹ nó, chỉ bị hôn một cái, sờ ngực một lần, những chuyện khác rõ ràng chưa hề làm. Đây là điều khiến anh tức giận nhất.
Vào lúc này, cuối hành lang lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Cô trở lại sao?
Cảnh Thắng cúi người muốn tìm dép đi trong phòng, nhưng loại nhà nghỉ này chỉ có duy nhất một đôi dép lại rất khó đi. Vì vậy anh bỏ cuộc, để chân trần chạy ra cửa phòng.
Cửa mở ra.
Thấy Vu Tri Nhạc đứng bên ngoài, sự căng thẳng trong lòng anh cũng hạ xuống, cả người bỗng chốc dịu đi.
"Em vừa đi đâu?" Cảnh Thắng nóng nảy.
Vu Tri Nhạc nghi hoặc nhìn anh, nhấc túi giấy trong tay lên: "Đi mua đồ ăn sáng, đi xa mới thấy."
"Gọi điện sao em không nghe máy?"
"Về đến dưới lầu rồi nên lười nhận." Sắc mặc Vu Tri Nhạc nhẹ nhàng, không hiểu vì sao anh lại gấp như vậy.
Giây kế tiếp, Cảnh Thắng giống như người thất lạc người thân mấy chục năm, bỗng nhiên kéo tay cô về phía mình, ôm vào trong ngực.
Anh ôm cô rất chặt, buồn bực nói ra điều trong lòng mình, chỉ không dám nói sợ mất đi cô.
"Em đi đâu nói trước với anh một tiếng được không?"
"Đừng chạy loạn."
"Ông đây tỉnh dậy không thấy em liền gấp muốn chết."
...
Để mặc anh ôm, Vu Tri Nhạc cũng không nâng túi đồ trong tay nữa, chần chờ một chút lại lấy tay đặt lên lưng anh.
Cô mím môi, miệng hơi động, lúc sau nói ra lời trong lòng.
"Cảnh Thắng, chúng ta bên nhau thử xem?"
...
...
...
Bốn phía yên ắng, vòng tay đang ôm cô của người đàn ông cứng lại, toàn bộ tay chân lẫn thân thể anh đều căng thẳng.
Nhưng mười mấy giây sau, anh mới chân chính phản ứng lại: "Anh tỉnh chưa?" Đây là câu hỏi hoài nghi của Cảnh Thắng.
"Chẳng lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ? Đang nằm mơ sao?" Anh buông ra, đổi thành cầm hai bả vai cô, đôi mắt nhìn thẳng vào cô nóng như lửa đốt: "Vu Tri Nhạc, em còn sống đấy chứ?"
Không thấy Vu Tri Nhạc trả lời, Cảnh Thắng lại ôm cô vào lòng, nói gì cũng không chịu buông tay.
Sau đó anh cười rực rỡ như màn pháo hoa đêm qua, miệng nói: "Mặc kệ, có nằm mơ anh cũng đồng ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.