Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)
Chương 11: Cô im miệng
Thất Bảo Tô
23/06/2018
LY THỨ 11
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Tiệc tối nhà trưởng trấn Từ được bày trong đại sảnh, tổng cộng có ba bàn. Bố của Trương Tư Điềm là Trương Trung, ông cũng coi như đầu bếp về hưu có tiếng ở đây, được mới tới để chuẩn bị cho tràng tiệc rượu này. Nhưng vì không đủ người nên đã gọi cho con gái mình cùng Vu Tri Nhạc đến hỗ trợ. Trong bếp người ra vào tấp nập, việc xào nấu cứ liên tiếp, khiến cả phòng bếp nóng lên.
Vu Tri Nhạc ngồi xổm dưới đất, xắn cao tay áo, chăm chú nhặt rau. Trương Tư Điềm thì ngồi một bên gọt ngó sen. Cô vẫn còn nhớ người đàn ông đến tiệm bánh buổi chiều, cũng là người vô tình gặp lại lúc nãy đã giao phó một chuyện.
Cô liền nói với Vu Tri Nhạc: "Anh đẹp trai kia bảo tớ cho cậu xem cái này."
"Không hứng thú." Vu Tri Nhạc trả lời.
Thần kinh anh ta không bình thường như vậy thì có thể cho xem thứ gì tốt chứ?
"Anh ấy nói hôm qua cậu đưa bánh tới thì bị đổ." Trương Tư Điềm mở vòi nước, nước chảy xuống ngó sen trắng như tuyết.
Trương Tư Điềm: "Vì vậy bánh hơi xấu một chút."
Vu Tri Nhạc: "..."
Dám cắn sau lưng cô một nhát, đúng là hành vi của chó nhỏ mà. Vu Tri Nhạc không đáp lại lời bạn mình.
"Có điều anh ấy khen tớ làm bánh ngon lắm, anh ấy ăn hết sạch." Trương Tư Điềm nhỏ giọng, nghe có vẻ rất hưởng thụ.
Vu Tri Nhạc: "..."
Trương Tư Điềm đi ngang qua chỗ Vu Tri Nhạc, giao ngó sen đã rửa cho bác đang thái đồ ăn.
Trương Tư Điềm: "Nghe nói Cảnh Thắng là cháu đích tôn của tập đoàn Cảnh Nguyên, người có tiền đều tốt như vậy à?"
"Tốt cái gì mà tốt." Bà bác lầm bầm một tiếng: "Đều là một đám bọ hút máu, không làm được chuyện gì tốt hết."
"E là lại vì chuyện phá bỏ và di dời." Bố Trương lấy đĩa nấm tươi trong tay cô, nói: "Tưởng trưởng trấn Từ có khách quý thật, không nghĩ phải phục vụ đám chủ đất này. Chỉ mong họ mau đi đi, đừng có quay lại đây nữa."
"Phá bỏ và di dời?" Trương Tư Điềm trợn mắt: "Không phải nhiều năm rồi không có ai tới sao?" Lúc đó cô còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ rõ cảnh họ đập cửa từng nhà một.
"Giờ Cảnh Nguyên muốn lấy lại đất. Chỉ cần phường Trần còn một ngày, thì vẫn bị đám thương nhân đó dòm ngó thôi." Bố Trương cảm khái. Ông cho thịt xay vào nồi đảo đều, trong nồi phát ra những tiếng xì xèo.
Trương Tư Điềm chạy lại chỗ Tri Nhạc, nhặt rau cùng cô, được một lúc lại hỏi: "Tri Nhạc, tớ nhớ bà cậu để lại ngôi nhà kia cho cậu, phải không?"
"Ừ." Vu Tri Nhạc nhẹ nhàng đáp lại.
Sáu năm trước, bà đã viết di chúc để lại căn nhà này cho cô. Cô ngồi bên giường nắm tay bà, bà nói: "Cháu đấy, miệng lưỡi không khéo léo, không dễ bộc lộ bản thân. Nhưng bà biết cháu là người phù hợp nhất, cháu giữ lại ngôi nhà đi."
Trương Tư Điềm than thở: "Họ muốn phá bỏ, liệu tiệm bánh ngọt của chúng ta có bị phá luôn không?"
"Đâu có dễ bị phá bỏ như thế." Vu Tri Nhạc nhặt xong, bưng rổ lên đi về phía vòi nước.
___
Trong sảnh, đoàn người Cảnh Thắng đã ngồi xuống. Ở bàn họ ngồi đã được dọn lên mấy món ăn, sau đó trưởng trấn Từ ôm bình rượu đá ngâm mấy chục năm ra rót cho bọn họ: "Giám đốc Cảnh, cậu nếm thử xem."
Cảnh Thắng đưa tay nhận lấy ly từ tay ông ấy, nhấp thử một ngụm, gật đầu nói: "Không tệ lắm."
Nghe vậy, trưởng trấn Từ cũng ngồi xuống, mỉm cười nói: "Cậu thích thì tốt rồi, tôi bảo bọn họ chuẩn bị thêm mấy chai rượu, là chút đặc sản quê nhà để giám đốc Cảnh mang về."
"Cũng tốt." Cảnh Thắng thờ ơ đáp.
Đảo mắt một chút, anh quay lại hỏi nhỏ trợ lý Tống: "Anh nhìn thấy không?"
"Cái gì?"
"Khụ." Anh cố ý thanh thanh cố họng.
"À..." Trợ lý Tống bừng tỉnh, thì ra ý anh muốn chỉ Vu Tri Nhạc vừa đi lướt qua cửa.
Cảnh Thắng cười một tiếng: "Có phải tôi với cô ấy rất có duyên không?"
"Đúng... Đúng vậy!" Trợ lý Tống lỡ đãng gật đầu, nhìn tiểu tổ tông nhà mình: Lúc này, anh giống như học sinh trung học vô tình gặp được nữ thần trên đường vậy, không thể che giấu vẻ vui mừng, phấn khích được.
Trưởng trấn Từ thấy hai người thì thầm, cũng tiến lại gần hỏi: "Lần này giám đốc Cảnh tới trấn nhỏ của chúng tôi là có chuyện gì?"
Cảnh Thắng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Trưởng trấn Từ."
Anh nhìn xung quanh, thấy hai bàn bên cạnh cũng dần đủ người, lại nói: "Tôi bảo ông mời những người cao tuổi tại trấn đến, ông mời họ tới rồi chứ?"
"Dĩ nhiên đã mời rồi."
"Vậy được rồi, ăn uống xong rồi nói sau." Cảnh Thắng liếm môi, anh sợ rằng nếu nói trước thì bọn họ không nuốt trôi cơm.
"Được."
Trong nhà bếp được phân công rõ ràng, thức ăn nhanh chóng được bưng lên. Chỉ trong chốc lát, mọi người đã cụng ly với nhau, uống rượu một cách thoải mái.
Nhiều lần Cảnh Thắng cũng đưa mắt nhìn Vu Tri Nhạc bê mâm tới, sau đó lại đưa mắt nhìn cô bê mâm ra khỏi cửa. Cô luôn nhìn thẳng, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn về phía anh.
Thật ra, anh cũng không muốn nhìn cô đâu, nhưng lại nhịn không được mà nhìn thêm mấy lần. Trời ạ, rõ ràng người phụ nữ này không trang điểm, còn mặc chiếc tạp dề màu ghi, nhưng sao trên người vẫn tỏa ra "mị lực" vậy? So với lực hút của trái đất lại càng lợi hại hơn, là loại mị lực không thể cưỡng lại được.
"Biết thế mình đã đi bê thức ăn." Cảnh Thắng tay cầm đũa, miệng lẩm bẩm tiếc nuối. Nếu vậy, không biết chừng có thể lơ đãng đụng vào cánh tay cô ấy cũng nên.
"Giám đốc Cảnh nói gì vậy?" Trấn trường Từ mặt mũi đỏ lên vì rượu quay ra hỏi.
Trợ lý Tống nhanh chóng giúp anh giải vây: "Không có gì, giám đốc Cảnh của chúng ta uống rượu vào hay nói lung tung."
Trong lòng trợ lý Tống lại đang kêu gào: Thân phận của anh như thế, ai dám để anh đi bê thức ăn??
___
Cơm nước xong xuôi, mọi người vẫn còn đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Để giữ mình tỉnh táo, hôm nay Cảnh Thắng không uống nhiều rượu. Cuối buổi tiệc, anh còn bảo trợ lý Tống rót cho mình ly trà để nhâm nhi.
Trưởng trấn Từ đứng dậy chủ trì: "Mọi người hãy im lặng nào. Hôm nay có mấy vị quản lý đặc biệt của tập đoàn Cảnh Nguyên tới trấn nhỏ của chúng ta khảo sát, nhà họ Từ chúng tôi thật vinh dự khi được đón tiếp họ. Trước khi ăn cơm, giám đốc Cảnh đã nói với tôi rằng sau khi ăn xong, cậu ấy có mấy lời muốn nói với mọi người. Tôi thấy bây giờ cũng không còn sớm, giám đốc Cảnh cùng mọi người còn phải trở về trong thành phố, chúng ta hãy mau tiến hành thôi."
Trưởng trấn Từ vừa dứt lời, mọi người đều không nói chuyện nữa, không gian lặng ngắt như tờ.
"Mọi người tới đông đủ rồi chứ?" Cảnh Thắng ngồi trên ghế hỏi.
Trưởng trấn Từ: "Đã tới rồi."
"Gọi cả người trong nhà bếp tới nữa." Anh phân phó: "Tất cả mọi người cùng nghe."
Vợ trưởng trấn Từ rời khỏi chỗ, tới gọi những người trong bếp ra ngoài sảnh.
Cảnh Thắng liếc nhìn Vu Tri Nhạc, cô dẫn cô gái trong tiệm bánh kia đi tìm chỗ ngồi, mắt cô gái kia cong cong, vẻ mặt đầy mới lạ. Chỉ có cô là miệng mím thành một đường, không hề nở nụ cười.
Nhưng vì sao chỉ cần nhìn thấy cô anh đã thấy vui vẻ chứ? Xinh đẹp, khác biệt, đáng yêu chết đi được.
Thu hồi tầm mắt, Cảnh Thắng lại nhấp một ngụm trà rồi đứng lên. Trước khi ăn cơm, trợ lý Tống đã giúp anh cởi áo khoác lông chồn, bên trong là bộ âu phục màu xám tro. Anh chống bàn đừng dậy, tỏ ra cực kì khí khái.
Cảnh Thắng ngẩng đầu, vỗ vỗ vào bả vai trưởng trấn Từ, bắt đầu: "Cảm ơn trưởng trấn Từ hôm nay đã nhiệt tình chiêu đãi, cũng cảm ơn mọi người đã không ngại cực khổ đến đây một chuyến, cùng tôi dùng bữa cơm này."
Cảnh Thắng: "Hôm nay, người của tập đoàn Cảnh Nguyên chúng tôi tới đây không vì mục đích gì khác. Có lẽ nhiều người cũng đã đoán được." Anh nhướn mày: "Phá bỏ và di dời, chính là việc này."
Lời vừa nói ra, khắp nơi rộ lên tiếng xì xào bán tán. Nhưng tiếng xì xào này cũng chỉ kéo dài mấy chục giây, sau đó dần chìm xuống. Ánh đèn trên cao chiếu xuống, sắc mặc mọi người đều đanh lại, trở nên nghiêm túc.
Một bữa cơm với những người cao tuổi, nhìn mặt mũi họ có vẻ hiền lành, nhưng trong lòng cũng đã đoán ra mười mươi.
"Vậy mấy người có thể về rồi, chuyện này không thể thương lượng được." Ở bàn bên cạnh có một ông lão mở miệng, giọng nói nghiêm túc, dường như không thể suy suyển.
Cảnh Thắng quay lại phía ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn sang, ngang ngược hỏi: "Ơ? Vừa rồi là ông nói sao?"
Ông lão phùng mang trợn mắt, lời nói vang vang: "Là tôi!"
"Được, là ông." Cảnh Thắng tùy ý gật đầu một cái, đảo mắt một vòng đánh giá khuôn mặt già nua đó, lại mở miệng: "Tôi biết là ông, tôi biết cả mấy vị nữa."
Anh bắt đầu nhắc lại tên của nơi này: "Phường Trần, ngõ Phồn Hoa, hẻm Thanh Mai, phố Tây Minh, hồ Tịch Thảo... Tôi muốn hói, các vị cố thủ ở nơi này làm gì?"
Anh lười biếng cười một tiếng: "Sao lại cố bảo vệ nơi này? Vì môi trường tốt? Hay vì đồ ăn ngon?"
Có người muốn mở miệng, Cảnh Thắng xua tay một cái: "Chờ chút, đừng nói gì cả, để tôi nói xong đã."
Cảnh Thắng cầm đũa trên bàn, nắm trong tay: "Tôi biết các vị có thể đưa ra hàng trăm lí do chứng minh nơi này tuyệt vời biết bao. Nhưng tôi muốn hỏi các vị ở đây, nếu nơi này tốt như vậy, con cái các vị có tình nguyện ở lại nơi này không?"
"Con cháu đời sau của các vị có tình nguyện ở lại xây dựng, bảo vệ nơi này không? Cho dù những ngôi nhà ở đây đã sớm bị thời gian tàn phá, nhưng cũng chỉ những ngày lễ tết họ mới quay về đốt pháo bông là đã thể hiện được tình yêu gia đình, nhà cửa sao?"
Anh nghiêng đầu nhìn về phía trưởng trấn Từ: "Trưởng trấn Từ, năm nay ông đã 70 tuổi rồi, con trai lớn định cư ở Canada, con gái thì ở lại Bắc Kinh."
Sau đó anh nhìn ông lão ngồi bàn kế bên: "Đừng trừng mắt với tôi, Dịch Quyền con trai ông cũng an ổn ở thành phố, nghe nói con anh ta còn học ở trường tiểu học của tập đoàn Cảnh Nguyên chúng tôi."
Không để ý tới vẻ mặt dần cứng ngắc của mấy ông lão, Cảnh Thắng nhíu mi nói: "Liệu các vị có muốn con cái, cháu chắt mình cũng chôn chân ở đây và không có tương lai không? Các vị sống chết giữ lấy nơi được cho là di sản văn hóa này chỉ để cứu vãn cho lòng tự ái hèn mọn của mình hay sao?"
Cảnh Thắng: "Cứ ôm lấy mảnh đất này chỉ vì thứ gọi là hoài niệm năm xưa thì có thực tế không?" Cảnh Thắng gõ bàn, cười nhạt: "Chẳng qua các vị chỉ muốn trông lấy phần mộ cho mình, nhưng chưa tới 20 năm nữa, những hậu bối trẻ tuổi sẽ bỏ đi hết, liệu lúc đó còn có người mai táng cho các vị không? Nếu các vị không muốn phải vùi mình ở đây, chi bằng hãy để xe ủi của chúng tôi dọn dẹp trước hạn thì hơn."
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía trước không né tránh: "Có lẽ các vị cũng nên theo những người trẻ chuyển tới thành phố đi thôi. Vai các vị không còn gánh vác được vận mệnh nơi này nữa rồi. Vài năm trước, các vị có thể vác gậy gộc, bừa cào ra đuổi người, bây giờ chỉ cúi người nhặt cây kim cũng khổ sở như muốn lấy mạng vậy."
Cảnh Thắng liếm răng, giọng nói có phần cuồng vọng: "Vì vậy, các vị đấu tranh với đồng tiền để làm gì? Nhà trong thành phố có thang máy, không cần đi cực nhọc để xuống tầng, công viên ở đó cũng có không khí mát mẻ, trong lành. Các vị nên nhận lấy khoản tiền bồi thường của mình, từ bỏ nơi mờ mịt này mà nằm trong phòng điều hòa mát mẻ tận hưởng tuổi già thì hơn. Nếu các vị thích, tôi có thể gửi phụ cấp cho từng nhà..."
Chưa kịp nói hết câu đã có người đập bàn đứng dậy, mắt nhìn trừng trừng như muốn nứt ra: "Toàn những lời lẽ vô liêm sỉ!"
"Cút đi! Cút khỏi trấn của chúng tôi ngay!" Một người khác không kiềm được tức giận mà phụ họa.
Cùng lúc đó, Cảnh Thắng đứng lên, mấy người đàn ông cao lớn cũng đồng loạt đứng dậy. Quả nhiên, từ lúc Cảnh Thắng tới bọn họ đã ngờ ngợ, đây đâu phải nhân viên của tập đoàn Cảnh Nguyên, là vệ sĩ của vị thái tử gia này mới đúng.
Cảnh Thắng một lần nữa ung dung đứng lên, nghiêng đầu nhìn sang: "Tôi nói chắc là rất khó nghe, nghe xong sẽ thấy tức giận, chỉ muốn xông tới đánh người đúng không? Nhưng làm thế nào đây? Bởi đó đều là lời nói thật, mà lời thật lòng lại không dễ nghe chút nào."
Cảnh Thắng: "Tôi biết trước đây các vị luôn áp dụng chiêu đóng cửa không tiếp, nhưng đừng hy vọng tôi cũng giống những người trước đây. Bọn họ luôn dùng cái chính sách dụ dỗ không hiệu quả. Tôi chỉ nói ra sự thật cho các vị nghe, mong các vị đừng tự lừa mình dối người nữa. Các vị bây giờ chỉ có thể giương mắt nhìn nơi này dần lụi tàn. Nhưng chỉ có tôi mới có thể cứu sống nơi này, giúp các vị tu sửa lại, khiến nơi này trở nên có giá trị hơn, đem đến làn sinh khí mới cho nó, các vị hiểu không?"
Anh vừa dứt lời thì tiếng "choang" vang lên phá tan bầu không khí. Đó là tiếng đĩa bị ném xuống đất mà thành. Tất cả mọi người ở đó cùng đổ mồ hôi lạnh. Đa số người trong sảnh đều im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của những ông bà lão cao tuổi.
Bởi tất cả mọi người đều không phản bác lại được lời Cảnh Thắng nói.
Trưởng trấn Từ vẫn ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, nhưng vành mắt ông đã ửng đỏ.
Bầu không khí ngưng lại trong chốc lát.
Đột nhiên, một giọng nữ trầm tĩnh vang lên: "Anh không thể dùng vài ba lời để phán xét chúng tôi mang tâm tình gì với nơi này được."
Cảnh Thắng nhìn về phía phát ra tiếng nói, à, thì ra là cô.
Nhưng là cô thì sao chứ? Hiện giờ anh đang là cấp trên, là ai cũng đừng nghĩ đến chuyện phản bác anh.
Cảnh Thắng chỉ tay: "Cô im miệng!"
"Người thuê nhà bên ngoài, một năm ở nhà không tới 10 lần cũng có tư cách nói lời này?" Anh thể hiện thái độ gay gắt khiến trợ lý Tống đứng bên cạnh cũng rùng mình một cái.
Vu Tri Nhạc không đáp lại, cũng không tranh thiệt hơn nữa. Bởi những gì anh nói đều là sự thật, hoàn toàn là sự thật.
Cảnh Thắng hừ lạnh, lại ngồi xuống ghế.
Anh uống một ngụm nước, bình tĩnh lại tuyên bố một câu: "Nhất định tôi sẽ phá bỏ nơi này."
Vu Tri Nhạc chỉ nhìn anh, yên lặng nhìn một mặt khác của người đàn ông này. Giờ phút này, cô mới biết người đàn ông điên điên khùng khùng trước đây thật ra có bao nhiêu đáng sợ, mạnh mẽ cùng quyết liệt.
Cũng chính giờ phút này, cô mới hiểu được câu nói trước khi ra đi bà nội từng nói, tất cả thương nhân đều gây tổn thương cho người khác.
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Tiệc tối nhà trưởng trấn Từ được bày trong đại sảnh, tổng cộng có ba bàn. Bố của Trương Tư Điềm là Trương Trung, ông cũng coi như đầu bếp về hưu có tiếng ở đây, được mới tới để chuẩn bị cho tràng tiệc rượu này. Nhưng vì không đủ người nên đã gọi cho con gái mình cùng Vu Tri Nhạc đến hỗ trợ. Trong bếp người ra vào tấp nập, việc xào nấu cứ liên tiếp, khiến cả phòng bếp nóng lên.
Vu Tri Nhạc ngồi xổm dưới đất, xắn cao tay áo, chăm chú nhặt rau. Trương Tư Điềm thì ngồi một bên gọt ngó sen. Cô vẫn còn nhớ người đàn ông đến tiệm bánh buổi chiều, cũng là người vô tình gặp lại lúc nãy đã giao phó một chuyện.
Cô liền nói với Vu Tri Nhạc: "Anh đẹp trai kia bảo tớ cho cậu xem cái này."
"Không hứng thú." Vu Tri Nhạc trả lời.
Thần kinh anh ta không bình thường như vậy thì có thể cho xem thứ gì tốt chứ?
"Anh ấy nói hôm qua cậu đưa bánh tới thì bị đổ." Trương Tư Điềm mở vòi nước, nước chảy xuống ngó sen trắng như tuyết.
Trương Tư Điềm: "Vì vậy bánh hơi xấu một chút."
Vu Tri Nhạc: "..."
Dám cắn sau lưng cô một nhát, đúng là hành vi của chó nhỏ mà. Vu Tri Nhạc không đáp lại lời bạn mình.
"Có điều anh ấy khen tớ làm bánh ngon lắm, anh ấy ăn hết sạch." Trương Tư Điềm nhỏ giọng, nghe có vẻ rất hưởng thụ.
Vu Tri Nhạc: "..."
Trương Tư Điềm đi ngang qua chỗ Vu Tri Nhạc, giao ngó sen đã rửa cho bác đang thái đồ ăn.
Trương Tư Điềm: "Nghe nói Cảnh Thắng là cháu đích tôn của tập đoàn Cảnh Nguyên, người có tiền đều tốt như vậy à?"
"Tốt cái gì mà tốt." Bà bác lầm bầm một tiếng: "Đều là một đám bọ hút máu, không làm được chuyện gì tốt hết."
"E là lại vì chuyện phá bỏ và di dời." Bố Trương lấy đĩa nấm tươi trong tay cô, nói: "Tưởng trưởng trấn Từ có khách quý thật, không nghĩ phải phục vụ đám chủ đất này. Chỉ mong họ mau đi đi, đừng có quay lại đây nữa."
"Phá bỏ và di dời?" Trương Tư Điềm trợn mắt: "Không phải nhiều năm rồi không có ai tới sao?" Lúc đó cô còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ rõ cảnh họ đập cửa từng nhà một.
"Giờ Cảnh Nguyên muốn lấy lại đất. Chỉ cần phường Trần còn một ngày, thì vẫn bị đám thương nhân đó dòm ngó thôi." Bố Trương cảm khái. Ông cho thịt xay vào nồi đảo đều, trong nồi phát ra những tiếng xì xèo.
Trương Tư Điềm chạy lại chỗ Tri Nhạc, nhặt rau cùng cô, được một lúc lại hỏi: "Tri Nhạc, tớ nhớ bà cậu để lại ngôi nhà kia cho cậu, phải không?"
"Ừ." Vu Tri Nhạc nhẹ nhàng đáp lại.
Sáu năm trước, bà đã viết di chúc để lại căn nhà này cho cô. Cô ngồi bên giường nắm tay bà, bà nói: "Cháu đấy, miệng lưỡi không khéo léo, không dễ bộc lộ bản thân. Nhưng bà biết cháu là người phù hợp nhất, cháu giữ lại ngôi nhà đi."
Trương Tư Điềm than thở: "Họ muốn phá bỏ, liệu tiệm bánh ngọt của chúng ta có bị phá luôn không?"
"Đâu có dễ bị phá bỏ như thế." Vu Tri Nhạc nhặt xong, bưng rổ lên đi về phía vòi nước.
___
Trong sảnh, đoàn người Cảnh Thắng đã ngồi xuống. Ở bàn họ ngồi đã được dọn lên mấy món ăn, sau đó trưởng trấn Từ ôm bình rượu đá ngâm mấy chục năm ra rót cho bọn họ: "Giám đốc Cảnh, cậu nếm thử xem."
Cảnh Thắng đưa tay nhận lấy ly từ tay ông ấy, nhấp thử một ngụm, gật đầu nói: "Không tệ lắm."
Nghe vậy, trưởng trấn Từ cũng ngồi xuống, mỉm cười nói: "Cậu thích thì tốt rồi, tôi bảo bọn họ chuẩn bị thêm mấy chai rượu, là chút đặc sản quê nhà để giám đốc Cảnh mang về."
"Cũng tốt." Cảnh Thắng thờ ơ đáp.
Đảo mắt một chút, anh quay lại hỏi nhỏ trợ lý Tống: "Anh nhìn thấy không?"
"Cái gì?"
"Khụ." Anh cố ý thanh thanh cố họng.
"À..." Trợ lý Tống bừng tỉnh, thì ra ý anh muốn chỉ Vu Tri Nhạc vừa đi lướt qua cửa.
Cảnh Thắng cười một tiếng: "Có phải tôi với cô ấy rất có duyên không?"
"Đúng... Đúng vậy!" Trợ lý Tống lỡ đãng gật đầu, nhìn tiểu tổ tông nhà mình: Lúc này, anh giống như học sinh trung học vô tình gặp được nữ thần trên đường vậy, không thể che giấu vẻ vui mừng, phấn khích được.
Trưởng trấn Từ thấy hai người thì thầm, cũng tiến lại gần hỏi: "Lần này giám đốc Cảnh tới trấn nhỏ của chúng tôi là có chuyện gì?"
Cảnh Thắng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Trưởng trấn Từ."
Anh nhìn xung quanh, thấy hai bàn bên cạnh cũng dần đủ người, lại nói: "Tôi bảo ông mời những người cao tuổi tại trấn đến, ông mời họ tới rồi chứ?"
"Dĩ nhiên đã mời rồi."
"Vậy được rồi, ăn uống xong rồi nói sau." Cảnh Thắng liếm môi, anh sợ rằng nếu nói trước thì bọn họ không nuốt trôi cơm.
"Được."
Trong nhà bếp được phân công rõ ràng, thức ăn nhanh chóng được bưng lên. Chỉ trong chốc lát, mọi người đã cụng ly với nhau, uống rượu một cách thoải mái.
Nhiều lần Cảnh Thắng cũng đưa mắt nhìn Vu Tri Nhạc bê mâm tới, sau đó lại đưa mắt nhìn cô bê mâm ra khỏi cửa. Cô luôn nhìn thẳng, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn về phía anh.
Thật ra, anh cũng không muốn nhìn cô đâu, nhưng lại nhịn không được mà nhìn thêm mấy lần. Trời ạ, rõ ràng người phụ nữ này không trang điểm, còn mặc chiếc tạp dề màu ghi, nhưng sao trên người vẫn tỏa ra "mị lực" vậy? So với lực hút của trái đất lại càng lợi hại hơn, là loại mị lực không thể cưỡng lại được.
"Biết thế mình đã đi bê thức ăn." Cảnh Thắng tay cầm đũa, miệng lẩm bẩm tiếc nuối. Nếu vậy, không biết chừng có thể lơ đãng đụng vào cánh tay cô ấy cũng nên.
"Giám đốc Cảnh nói gì vậy?" Trấn trường Từ mặt mũi đỏ lên vì rượu quay ra hỏi.
Trợ lý Tống nhanh chóng giúp anh giải vây: "Không có gì, giám đốc Cảnh của chúng ta uống rượu vào hay nói lung tung."
Trong lòng trợ lý Tống lại đang kêu gào: Thân phận của anh như thế, ai dám để anh đi bê thức ăn??
___
Cơm nước xong xuôi, mọi người vẫn còn đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Để giữ mình tỉnh táo, hôm nay Cảnh Thắng không uống nhiều rượu. Cuối buổi tiệc, anh còn bảo trợ lý Tống rót cho mình ly trà để nhâm nhi.
Trưởng trấn Từ đứng dậy chủ trì: "Mọi người hãy im lặng nào. Hôm nay có mấy vị quản lý đặc biệt của tập đoàn Cảnh Nguyên tới trấn nhỏ của chúng ta khảo sát, nhà họ Từ chúng tôi thật vinh dự khi được đón tiếp họ. Trước khi ăn cơm, giám đốc Cảnh đã nói với tôi rằng sau khi ăn xong, cậu ấy có mấy lời muốn nói với mọi người. Tôi thấy bây giờ cũng không còn sớm, giám đốc Cảnh cùng mọi người còn phải trở về trong thành phố, chúng ta hãy mau tiến hành thôi."
Trưởng trấn Từ vừa dứt lời, mọi người đều không nói chuyện nữa, không gian lặng ngắt như tờ.
"Mọi người tới đông đủ rồi chứ?" Cảnh Thắng ngồi trên ghế hỏi.
Trưởng trấn Từ: "Đã tới rồi."
"Gọi cả người trong nhà bếp tới nữa." Anh phân phó: "Tất cả mọi người cùng nghe."
Vợ trưởng trấn Từ rời khỏi chỗ, tới gọi những người trong bếp ra ngoài sảnh.
Cảnh Thắng liếc nhìn Vu Tri Nhạc, cô dẫn cô gái trong tiệm bánh kia đi tìm chỗ ngồi, mắt cô gái kia cong cong, vẻ mặt đầy mới lạ. Chỉ có cô là miệng mím thành một đường, không hề nở nụ cười.
Nhưng vì sao chỉ cần nhìn thấy cô anh đã thấy vui vẻ chứ? Xinh đẹp, khác biệt, đáng yêu chết đi được.
Thu hồi tầm mắt, Cảnh Thắng lại nhấp một ngụm trà rồi đứng lên. Trước khi ăn cơm, trợ lý Tống đã giúp anh cởi áo khoác lông chồn, bên trong là bộ âu phục màu xám tro. Anh chống bàn đừng dậy, tỏ ra cực kì khí khái.
Cảnh Thắng ngẩng đầu, vỗ vỗ vào bả vai trưởng trấn Từ, bắt đầu: "Cảm ơn trưởng trấn Từ hôm nay đã nhiệt tình chiêu đãi, cũng cảm ơn mọi người đã không ngại cực khổ đến đây một chuyến, cùng tôi dùng bữa cơm này."
Cảnh Thắng: "Hôm nay, người của tập đoàn Cảnh Nguyên chúng tôi tới đây không vì mục đích gì khác. Có lẽ nhiều người cũng đã đoán được." Anh nhướn mày: "Phá bỏ và di dời, chính là việc này."
Lời vừa nói ra, khắp nơi rộ lên tiếng xì xào bán tán. Nhưng tiếng xì xào này cũng chỉ kéo dài mấy chục giây, sau đó dần chìm xuống. Ánh đèn trên cao chiếu xuống, sắc mặc mọi người đều đanh lại, trở nên nghiêm túc.
Một bữa cơm với những người cao tuổi, nhìn mặt mũi họ có vẻ hiền lành, nhưng trong lòng cũng đã đoán ra mười mươi.
"Vậy mấy người có thể về rồi, chuyện này không thể thương lượng được." Ở bàn bên cạnh có một ông lão mở miệng, giọng nói nghiêm túc, dường như không thể suy suyển.
Cảnh Thắng quay lại phía ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn sang, ngang ngược hỏi: "Ơ? Vừa rồi là ông nói sao?"
Ông lão phùng mang trợn mắt, lời nói vang vang: "Là tôi!"
"Được, là ông." Cảnh Thắng tùy ý gật đầu một cái, đảo mắt một vòng đánh giá khuôn mặt già nua đó, lại mở miệng: "Tôi biết là ông, tôi biết cả mấy vị nữa."
Anh bắt đầu nhắc lại tên của nơi này: "Phường Trần, ngõ Phồn Hoa, hẻm Thanh Mai, phố Tây Minh, hồ Tịch Thảo... Tôi muốn hói, các vị cố thủ ở nơi này làm gì?"
Anh lười biếng cười một tiếng: "Sao lại cố bảo vệ nơi này? Vì môi trường tốt? Hay vì đồ ăn ngon?"
Có người muốn mở miệng, Cảnh Thắng xua tay một cái: "Chờ chút, đừng nói gì cả, để tôi nói xong đã."
Cảnh Thắng cầm đũa trên bàn, nắm trong tay: "Tôi biết các vị có thể đưa ra hàng trăm lí do chứng minh nơi này tuyệt vời biết bao. Nhưng tôi muốn hỏi các vị ở đây, nếu nơi này tốt như vậy, con cái các vị có tình nguyện ở lại nơi này không?"
"Con cháu đời sau của các vị có tình nguyện ở lại xây dựng, bảo vệ nơi này không? Cho dù những ngôi nhà ở đây đã sớm bị thời gian tàn phá, nhưng cũng chỉ những ngày lễ tết họ mới quay về đốt pháo bông là đã thể hiện được tình yêu gia đình, nhà cửa sao?"
Anh nghiêng đầu nhìn về phía trưởng trấn Từ: "Trưởng trấn Từ, năm nay ông đã 70 tuổi rồi, con trai lớn định cư ở Canada, con gái thì ở lại Bắc Kinh."
Sau đó anh nhìn ông lão ngồi bàn kế bên: "Đừng trừng mắt với tôi, Dịch Quyền con trai ông cũng an ổn ở thành phố, nghe nói con anh ta còn học ở trường tiểu học của tập đoàn Cảnh Nguyên chúng tôi."
Không để ý tới vẻ mặt dần cứng ngắc của mấy ông lão, Cảnh Thắng nhíu mi nói: "Liệu các vị có muốn con cái, cháu chắt mình cũng chôn chân ở đây và không có tương lai không? Các vị sống chết giữ lấy nơi được cho là di sản văn hóa này chỉ để cứu vãn cho lòng tự ái hèn mọn của mình hay sao?"
Cảnh Thắng: "Cứ ôm lấy mảnh đất này chỉ vì thứ gọi là hoài niệm năm xưa thì có thực tế không?" Cảnh Thắng gõ bàn, cười nhạt: "Chẳng qua các vị chỉ muốn trông lấy phần mộ cho mình, nhưng chưa tới 20 năm nữa, những hậu bối trẻ tuổi sẽ bỏ đi hết, liệu lúc đó còn có người mai táng cho các vị không? Nếu các vị không muốn phải vùi mình ở đây, chi bằng hãy để xe ủi của chúng tôi dọn dẹp trước hạn thì hơn."
Anh ngẩng đầu, nhìn về phía trước không né tránh: "Có lẽ các vị cũng nên theo những người trẻ chuyển tới thành phố đi thôi. Vai các vị không còn gánh vác được vận mệnh nơi này nữa rồi. Vài năm trước, các vị có thể vác gậy gộc, bừa cào ra đuổi người, bây giờ chỉ cúi người nhặt cây kim cũng khổ sở như muốn lấy mạng vậy."
Cảnh Thắng liếm răng, giọng nói có phần cuồng vọng: "Vì vậy, các vị đấu tranh với đồng tiền để làm gì? Nhà trong thành phố có thang máy, không cần đi cực nhọc để xuống tầng, công viên ở đó cũng có không khí mát mẻ, trong lành. Các vị nên nhận lấy khoản tiền bồi thường của mình, từ bỏ nơi mờ mịt này mà nằm trong phòng điều hòa mát mẻ tận hưởng tuổi già thì hơn. Nếu các vị thích, tôi có thể gửi phụ cấp cho từng nhà..."
Chưa kịp nói hết câu đã có người đập bàn đứng dậy, mắt nhìn trừng trừng như muốn nứt ra: "Toàn những lời lẽ vô liêm sỉ!"
"Cút đi! Cút khỏi trấn của chúng tôi ngay!" Một người khác không kiềm được tức giận mà phụ họa.
Cùng lúc đó, Cảnh Thắng đứng lên, mấy người đàn ông cao lớn cũng đồng loạt đứng dậy. Quả nhiên, từ lúc Cảnh Thắng tới bọn họ đã ngờ ngợ, đây đâu phải nhân viên của tập đoàn Cảnh Nguyên, là vệ sĩ của vị thái tử gia này mới đúng.
Cảnh Thắng một lần nữa ung dung đứng lên, nghiêng đầu nhìn sang: "Tôi nói chắc là rất khó nghe, nghe xong sẽ thấy tức giận, chỉ muốn xông tới đánh người đúng không? Nhưng làm thế nào đây? Bởi đó đều là lời nói thật, mà lời thật lòng lại không dễ nghe chút nào."
Cảnh Thắng: "Tôi biết trước đây các vị luôn áp dụng chiêu đóng cửa không tiếp, nhưng đừng hy vọng tôi cũng giống những người trước đây. Bọn họ luôn dùng cái chính sách dụ dỗ không hiệu quả. Tôi chỉ nói ra sự thật cho các vị nghe, mong các vị đừng tự lừa mình dối người nữa. Các vị bây giờ chỉ có thể giương mắt nhìn nơi này dần lụi tàn. Nhưng chỉ có tôi mới có thể cứu sống nơi này, giúp các vị tu sửa lại, khiến nơi này trở nên có giá trị hơn, đem đến làn sinh khí mới cho nó, các vị hiểu không?"
Anh vừa dứt lời thì tiếng "choang" vang lên phá tan bầu không khí. Đó là tiếng đĩa bị ném xuống đất mà thành. Tất cả mọi người ở đó cùng đổ mồ hôi lạnh. Đa số người trong sảnh đều im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của những ông bà lão cao tuổi.
Bởi tất cả mọi người đều không phản bác lại được lời Cảnh Thắng nói.
Trưởng trấn Từ vẫn ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, nhưng vành mắt ông đã ửng đỏ.
Bầu không khí ngưng lại trong chốc lát.
Đột nhiên, một giọng nữ trầm tĩnh vang lên: "Anh không thể dùng vài ba lời để phán xét chúng tôi mang tâm tình gì với nơi này được."
Cảnh Thắng nhìn về phía phát ra tiếng nói, à, thì ra là cô.
Nhưng là cô thì sao chứ? Hiện giờ anh đang là cấp trên, là ai cũng đừng nghĩ đến chuyện phản bác anh.
Cảnh Thắng chỉ tay: "Cô im miệng!"
"Người thuê nhà bên ngoài, một năm ở nhà không tới 10 lần cũng có tư cách nói lời này?" Anh thể hiện thái độ gay gắt khiến trợ lý Tống đứng bên cạnh cũng rùng mình một cái.
Vu Tri Nhạc không đáp lại, cũng không tranh thiệt hơn nữa. Bởi những gì anh nói đều là sự thật, hoàn toàn là sự thật.
Cảnh Thắng hừ lạnh, lại ngồi xuống ghế.
Anh uống một ngụm nước, bình tĩnh lại tuyên bố một câu: "Nhất định tôi sẽ phá bỏ nơi này."
Vu Tri Nhạc chỉ nhìn anh, yên lặng nhìn một mặt khác của người đàn ông này. Giờ phút này, cô mới biết người đàn ông điên điên khùng khùng trước đây thật ra có bao nhiêu đáng sợ, mạnh mẽ cùng quyết liệt.
Cũng chính giờ phút này, cô mới hiểu được câu nói trước khi ra đi bà nội từng nói, tất cả thương nhân đều gây tổn thương cho người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.