Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)
Chương 35: Mọi người thấy anh ấy ngốc, tôi lại vừa vặn thích người ngốc
Thất Bảo Tô
23/06/2018
LY THỨ 35
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Gần tới chiều, Cảnh Thắng đề nghị hai người đi ăn cơm trưa.
Anh kích động yêu cầu cô cùng làm mọi chuyện, muốn cùng Vu Tri Nhạc hoàn thành những hoạt động trong một ngày.
Nhắc tới chuyện này cũng thật thần kỳ, lớn như vậy rồi, Cảnh Thắng chưa từng nói chuyện yêu đương, anh cảm thấy một cô gái dáng dấp đẹp thì đương nhiên sẽ tiêu tiền vì cô ấy, rồi chứng kiến cô gái đó xà vào tất cả các nhãn hiệu túi lớn nhỏ, cười vui vẻ thỏa mãn với anh. Anh cũng sẽ chiều chuộng các cô ấy, ngủ cũng các cô ấy nhưng chưa từng nói lời yêu.
Với Vu Tri Nhạc thì không giống vậy, anh không có lí do để danh chính ngôn thuận tiêu tiền vì cô, nếu có thì cũng chỉ khiến anh thấy hổ thẹn mà thôi.
Điều này cũng thật kì lạ, một người phụ nữ không có tiền, thậm chí có thể nói là nghèo khổ cùng cực, mỗi ngày đều một lòng miệt mài kiếm tiền. Trên người cô không có tiền, nhưng lại có một loại mùi hương khiến anh không cưỡng lại được, giống như hương vị "Bạch trà" Bulgari vậy. Anh đi bên cạnh cô sẽ không có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, thời điểm nắm tay cô, anh cũng cảm giác như mình là chú chim lưu lạc tìm được về tổ.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi đưa mắt nhìn Vu Tri Nhạc, cô đang đứng đó rất chân thực.
Trong thang máy chật chội đầy người, cô đứng thẳng tắp và yên tĩnh, trên mặt cũng không có mấy biểu cảm dư thừa.
Anh huýt sáo hai tiếng về phía cô, hai tiếng ngắn ngủi nhưng ngả ngớn. Âm thanh này nhanh chóng khiến đám người xung quanh cũng chú ý tới anh.
Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn, khóe miệng khẽ mở: "Sao vậy?"
Cảnh Thắng: "Ba mươi giây không thấy mặt em, muốn nhìn."
Nói ra lời này mà không đỏ mặt, những người xung quanh: "..."
Có một thanh niên trong đám người đó tuổi tác cũng không sai biệt với Cảnh Thắng, cao giọng nói: "Cảm ơn người anh em đã chỉ giáo!"
Sau đó bạn gái anh ta ngượng ngùng kéo anh ta trở về. Mọi người cười ầm lên.
Cửa thang máy mở ra, mọi người cũng dần dần tản ra ngoài. Không gian vốn chật trội lại trở nên rộng rãi.
Cảnh Thắng lôi kéo tay Vu Tri Nhạc, khiến cô dựa vào anh một chút. Vừa làm xong động tác này, ngoài cửa bỗng có tiếng gọi anh: "Tiểu Thắng nhi!"
Là giọng phụ nữ.
Lúc đầu Cảnh Thắng hơi kinh ngạc, sau đó từ từ nở nụ cười. Vu Tri Nhạc để ý đến biểu cảm của anh, cũng nhìn theo.
Đứng bên ngoài cửa là một nam một nữ, người phụ nữ có mái tóc xoăn, hai chân dài thẳng tắp, mặt trang điểm kĩ càng, hơn nữa còn đi một đôi bốt cao đến đầu gối, tạo ra cảm giác khiến người khác không dám lại gần.
Còn người đàn ông... Vu Tri Nhạc mơ hồ cảm thấy hơi quen mắt.
Rất nhanh, cô đã nhớ ra nhờ chiếc kính mắt. Đây chính là người đã gọi lái xe thuê giúp Cảnh Thắng vào đêm đó.
Người đàn ông đeo kính mặt đầy kinh ngạc: "Trùng hợp quá."
Cảnh Thắng: "Đúng vậy."
Người đàn ông đeo kính ấn nút thang máy: "Hai người lên trên?"
Cảnh Thắng: "Phải, lên ăn cơm."
"Bọn tôi cũng vậy." Người phụ nữ tiếp lời: "Cùng nhau đi đi."
Vừa nói chuyện, hai người bên ngoài cũng đi vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, người đàn ông đeo kính một bên nhìn Cảnh Thắng, sau đó lại nhìn Vu Tri Nhạc, không nhịn được cười lên: "Được đấy, đúng là không lừa tôi, thế giới hai người thật."
Người phụ nữ bên cạnh anh cũng đưa mắt đánh giá Vu Tri Nhạc. Cô ấy thấy người phụ nữ này so với mấy cô gái trước kia hay đi với Cảnh Thắng...
Tuổi tác không giống nhau.
Hai người vẫn là không quen biết, vì vậy không gian bỗng trở nên yên lặng.
Vô tình gặp được người quen, Cảnh Thắng cũng không hốt hoảng, vẫn nắm tay Vu Tri Nhạc, không buông lỏng chút nào.
Hai đầu lông mày anh hơi nhíu, hỏi xấu xa: "Nhạc tử, sao cậu không đi..."
Khụ... Người đàn ông đeo kính ho khan một tiếng, ngăn anh mở lời.
"Không đi đâu?" Người phụ nữ đá nhẹ vào bắp chân anh ta: "Anh vốn định đi đâu?"
Cảnh Thắng thấy vậy hai mắt cong cong, ra tay giảng hòa giúp bạn: "Không định đi đâu cả, Nhạc tử hẹn tôi đi đánh bài." Sau đó đưa tay anh và Vu Tri Nhạc kề ở ngực: "Tôi không đồng ý, còn phải đi với bạn gái, một giây cũng không rời khỏi cô ấy."
Xấu hổ cùng mất mặt mau chóng kéo tới, trong nháy mắt Vu Tri Nhạc đã kéo tay hai người xuống, muốn nhân cơ hội này gỡ ra.
Người bên cạnh lại khăng khăng không chịu, bám chặt lấy ngón tay cô như cây bén rễ.
"Mẹ nó..." Người đàn ông đứng cạnh xem cảnh này đến nóng mắt.
Người phụ nữ nghe vậy cũng cười, lại đưa mắt nhìn Vu Tri Nhạc, đôi môi đỏ mở lời: "Tiểu Thắng nhi, giới thiệu một chút đi."
"Được rồi." Cảnh Thắng nói với Vu tri Nhạc: "Lâm Nhạc, bạn anh, người phụ nữ xinh đẹp này là vợ cậu ta, Khổng..."
"Rau muống." Lâm Nhạc cướp lời.
Người phụ nữ đáp trả: "Anh mới là rau muống!"
Cảnh Thắng cười nghiêng ngả sửa lại: "Cô ấy là Khổng Hân Từ, không phải rau muống." *
*空心菜 (kōngxīncài) nghĩa là rau muống, 孔欣瓷 (kǒngxīncí) - Khổng Hân Từ là tên vợ Lâm Nhạc.
Vu Tri Nhạc không khỏi thấy buồn cười, nhưng cô vẫn mím môi nhịn lại. Đây là lần đầu tiên gặp mặt, nếu cười ra tiếng thì không tốt lắm.
Cảnh Thắng nhích lại gần về phía cô, giới thiệu với bạn bè: "Đây là Vu Tri Nhạc, là... bạn gái, bạn gái tôi."
Phì, Lâm Nhạc cười.
Vu Tri Nhạc: "..."
"Có phải là lần đó..." Khổng Hân Từ chợt nhớ ra điều gì.
Lâm Nhạc hiểu ý: "Chính là lần đó."
Khổng Hân Từ cười một tiếng: "Cũng coi như bắt đầu từ vợ chồng chúng ta."
Vu Tri Nhạc không hiểu.
Khổng Hân Từ cong môi, giải thích: "Tôi từng gọi điện thoại cho cô. Năm ngoái, chồng tôi gọi điện nói Thắng tử để mắt tới một phụ nữ lái xe thuê nhưng không biết hẹn gặp người ta thế nào. Sau đó nhờ tôi gọi điện để lừa cô xuất hiện."
"À..." Vu Tri Nhạc đã hiểu.
"Này!" Cảnh Thắng không thuận theo: "Đừng vạch trần chuyện cũ nữa."
"Không sao." Lâm Nhạc vỗ vai anh: "Đều là người mình, có gì không thể nói chứ. Cậu không như vậy nữa là được."
"Bỏ ra." Cảnh Thắng quăng tay anh ta ra.
Khổng Hân Từ đi theo trêu chọc: "Lâm Nhạc, anh từng thử chưa?"
Lâm Nhạc: "... Vợ anh thật giỏi suy diễn." Anh ta liếc mắt bực bội lên Vu Tri Nhạc: "Nên ít hỏi vấn đề này thì hơn."Vu Tri Nhạc: "...???"
Lúc này, Cảnh Thắng ở phía sau xấu hổ: "Đừng nói nhảm nữa, cậu mau đem cơm nhét đầy miệng đi."
___
Bốn người cùng bước vào một nhà hàng Thái.
Lâm Nhạc khách sáo tráng bát đũa cho mọi người, lúc đưa cho Vu Tri Nhạc, cô khách sáo cảm ơn, Lâm Nhạc còn chưa nói gì, Cảnh Thắng đã nhanh nhảu: "Khách khí gì chứ". Vì thế Lâm Nhạc thu bát đũa đã tiệt trùng của Cảnh Thắng về.
Ông đây đình công, không làm nữa, cậu tự đi mà làm.
Cảnh Thắng đem bát đũa của mình đẩy cho Vu Tri Nhạc bên cạnh: "Cậu không làm, vậy bạn gái tôi làm."
Trước mặt người ngoài, Vu Tri Nhạc cũng lười phản ứng anh, vẫn tráng bát đũa cho anh giống lần ăn đồ nướng trước.
Cảnh Thắng chống cằm, nhìn Vu Tri Nhạc không chớp mắt, thấy cô im lặng không lên tiếng mà vẫn làm hết tất cả các việc, anh cảm khái: "Yêu đương thật là tốt."
Khổng Hân Từ hừ cười: "Phải, nhưng ngàn vạn lần đừng kết hôn."
"Không được." Người đàn ông trẻ si mê lắc đầu: "Tôi muốn kết hôn với cô ấy."
Vu Tri Nhạc tự động bỏ qua lời này.
"Ai da." Lâm Nhạc ngồi đối diện không chịu nổi: "Xem cậu gấp kìa, hỏi trước xem người ta đồng ý không đã."
Khổng Hân Từ chứng kiến cảnh này thì có chút mơ ước, cô và Lâm Nhạc giờ đã lấy nhau, nhưng lúc trước cũng từng trải qua yêu đương nồng nhiệt thế này, chẳng qua bây giờ mọi chuyện lại hết sức bình thản, đều trở về như lúc ban đầu.
Cô hơi cong môi cười một tiếng chuyển đề tài: "Hai người bên nhau bao lâu rồi?"
Cảnh Thắng lấy điện thoại ra, mở đồng hồ xem giờ rồi đáp nhanh vô cùng: "4 tiếng 20 phút."
Khổng Hân Từ: "..."
Lâm Nhạc: "... Được lắm, bốn tiếng cậu cứ như vậy sao?" Anh nghĩ một lúc lại hỏi: "Cũng chưa tính là ngày đầu tiên."
"Chưa tới một ngày." Sau đó Lâm Nhạc chuyển tầm mắt qua Vu Tri Nhạc, sợ cô ngồi không sẽ buồn chán: "Cô thích cậu ta sao?"
Anh liếc Cảnh Thắng đang đầy đắc ý: "Cô không nên đồng ý với cậu ta, phải đồng ý chậm một chút. Xem cậu ta phổng mũi tới trời rồi kìa."
"Tôi đẹp trai chứ sao..." Cảnh Thắng khoác lác mà không biết ngượng.
"Ha..." Khổng Hân Từ cười ra tiếng, cũng tò mò: "Đúng vậy, sao cô lại thích cậu ta? Mấy người bọn tôi đều công nhận cậu ta là 250." *
*250 nghĩa là đồ ngốc
Cảnh Thắng: "... Mẹ nó, ông đây hối hận vì mời hai người cùng ăn cơm, hai người phu xướng phụ tùy tới phá đám mới đúng."
Lâm Nhạc: "Đừng đừng, tôi chỉ tò mò thôi. Cậu cũng theo đuổi người ta một thời gian rồi mà."
Khổng Hân Từ nhấp một ngụm nước hoa quả xong cũng gật đầu.
Bấy giờ Vu Tri Nhạc cũng tiệt trùng bát đũa xong, cô để lại chỗ cũ, thuận miệng trả lời: "Không có gì đặc biệt, chỉ là thích anh ấy như vậy."
"Hả?" Lâm Nhạc nhất thời không hiểu.
"Mọi người thấy anh ấy ngốc, tôi lại vừa vặn thích đồ ngốc." Cô đáp rất tùy ý nhưng hai người đàn ông đều sững lại.
Chỉ có Khổng Hân Từ cười cười, lời nói có chút đồng cảm: "Đúng vậy, nói không sai, chính là như thế."
___
Bốn người ăn hết sức thoải mái, tâm trạng của Cảnh Thắng và Lâm Nhạc vô cùng tốt. Một bữa cơm có hai người bọn họ tung hứng lẫn nhau, một người pha trò, một người phối hợp khiến bữa ăn không có lúc nào tẻ nhạt.
Hơn nữa, Vu Tri Nhạc cũng phát hiện vợ chồng Lâm Nhạc là người có tiền, dù biết thân phận của cô nhưng từ đầu tới cuối không hề tỏ ra cao cao tại thượng.
Hai người họ cũng không giống những người bình thường hay hỏi này hỏi kia, không bằng mọi cách điều tra hộ khẩu nhà người ta. Họ không hỏi gì đến những chuyện nhạy cảm, chỉ trò chuyện như những người bạn bình thường.
Cái gọi là phân tầng giữa người với người... Nghĩ đến đó cô lại liếc Cảnh Thắng đang gắp một miếng cà ri bò vào bát mình. Cô cũng không rõ tên nhóc này là ngốc thật hay giả bộ ngốc.
"Nhìn anh làm gì?" Cảnh Thắng đột nhiên ngẩng lên, sau đó chỉ bát trước mặt cô bị anh gắp thành núi thịt: "Ăn đi."
Vu Tri Nhạc thu mắt.
"Thấy không?" Cảnh Thắng ngay lập tức khoe khoang: "Còn không thừa nhận tôi đẹp trai? Bạn gái tôi cũng phải nhìn tôi để ăn cơm, lấy sắc đẹp thay cơm."
Câu này ngay lập tức nhận được oán hận từ Lâm Nhạc.
Vu Tri Nhạc bật cười, không biết phải làm sao. Ai...
___
Buổi chiều, Cảnh Thắng đưa Vu Tri Nhạc về nhà.
Người đàn ông quấn quít mãi không thôi, chốc chốc lại ôm một cái. Cuối cùng Vu Tri Nhạc phải dứt khoát mới tách tên nhóc dính người này ra được.
Đi mô tô trở về con đường quen thuộc, Vu Tri Nhạc nới lỏng tay ga để tốc độ xe giảm bớt. Từ tối qua tới giây phút này, mọi chuyện như một giấc mơ, cuối cùng cũng phải tỉnh lại thôi.
Ánh chiều tà từ phía Tây chiếu xuống, trời và đất đều nhuộm một màu đỏ ảm đạm. Đầu năm mùng Một, các nhà đều mở cửa đi chúc tết hàng xóm, bọn họ còn không quên đem kẹo đi tặng cho những đứa trẻ.
Vu Tri Nhạc đỗ xe, tháo găng tay ra. Găng tay này cũng là Cảnh Thắng cứng rắn đưa cho cô. Trước đó, anh còn tự đeo lên, bắt chước giống người mẫu quảng cáo nam biểu diễn một lần, nói dùng găng tay này vẫn dùng được cảm ứng điện thoại.
Vu Tri Nhạc nghĩ: Cô là người nguyên thủy sao? Cô biết chứ.
Đôi găng tay của nam hơi lớn nhưng rất ấm áp, cũng coi như có ích.
Trước cửa nhà treo đèn lồng đỏ, em trai đang chơi con quay, chỉ chơi một mình mà chơi đến vui vẻ. Thấy cô trở về, mắt cậu sáng lên, lập tức không để ý đến con quay đang xoay tròn trên mặt đất nữa, chạy nhanh tới, gương mặt đỏ lên: "Cuối cùng chị cũng về rồi!"
"Chị đi đâu vậy? Sao lại ở bên ngoài cả một ngày? Em gọi điện chị cũng không tiếp. Chị không quay về em nhận luôn bao lì xì của chị đó. Chị, sao lại không nói chuyện? Vẫn còn tức giận với mọi người sao?" Tri An gần như biến thành cuốn sách một vạn câu hỏi vì sao.
Vu Tri Nhạc không để ý tới mấy câu hỏi của cậu, chỉ cau mày hỏi: "Mẹ đâu?"
Vu Tri An chỉ hướng trong cửa: "Trong phòng khách, có khách tới chơi."
"Ai?" Nỗi bất an dâng lên trong lòng cô, giây tiếp theo Vu Tri Nhạc đoán chắc đó không phải mấy người đòi nợ kia, nếu không Vu Tri An đã không ở đây chơi con quay vui vẻ như thế.
Vu Tri An trả lời: "Trưởng trấn Từ, còn có mấy chú khác nữa."
Chân mày Vu Tri Nhạc nhăn lại càng sâu, đi vào trong nhà.
Vu Tri An cũng đi theo, chị đã về nhà bình yên nên cậu rất mừng rỡ, quên luôn cả người bạn nhỏ đang quay tròn trên sân kia.
Vu Tri Nhạc đi tiếp vào trong, giữa phòng có mấy người đàn ông trung niên, tất cả đều nhìn về phía cô. Bố Vu Tri Nhạc cũng có ở đó.
Tiếng nói chuyện chợt ngừng lại, con quay kia cũng dừng lại theo tự nhiên.
Vu Tri Nhạc đứng tại chỗ không tiến lên nữa. Không rõ tại sao, cô mơ hồ cảm nhận được, bọn họ tới đây là vì mình.
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Gần tới chiều, Cảnh Thắng đề nghị hai người đi ăn cơm trưa.
Anh kích động yêu cầu cô cùng làm mọi chuyện, muốn cùng Vu Tri Nhạc hoàn thành những hoạt động trong một ngày.
Nhắc tới chuyện này cũng thật thần kỳ, lớn như vậy rồi, Cảnh Thắng chưa từng nói chuyện yêu đương, anh cảm thấy một cô gái dáng dấp đẹp thì đương nhiên sẽ tiêu tiền vì cô ấy, rồi chứng kiến cô gái đó xà vào tất cả các nhãn hiệu túi lớn nhỏ, cười vui vẻ thỏa mãn với anh. Anh cũng sẽ chiều chuộng các cô ấy, ngủ cũng các cô ấy nhưng chưa từng nói lời yêu.
Với Vu Tri Nhạc thì không giống vậy, anh không có lí do để danh chính ngôn thuận tiêu tiền vì cô, nếu có thì cũng chỉ khiến anh thấy hổ thẹn mà thôi.
Điều này cũng thật kì lạ, một người phụ nữ không có tiền, thậm chí có thể nói là nghèo khổ cùng cực, mỗi ngày đều một lòng miệt mài kiếm tiền. Trên người cô không có tiền, nhưng lại có một loại mùi hương khiến anh không cưỡng lại được, giống như hương vị "Bạch trà" Bulgari vậy. Anh đi bên cạnh cô sẽ không có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, thời điểm nắm tay cô, anh cũng cảm giác như mình là chú chim lưu lạc tìm được về tổ.
Nghĩ tới đây, anh không khỏi đưa mắt nhìn Vu Tri Nhạc, cô đang đứng đó rất chân thực.
Trong thang máy chật chội đầy người, cô đứng thẳng tắp và yên tĩnh, trên mặt cũng không có mấy biểu cảm dư thừa.
Anh huýt sáo hai tiếng về phía cô, hai tiếng ngắn ngủi nhưng ngả ngớn. Âm thanh này nhanh chóng khiến đám người xung quanh cũng chú ý tới anh.
Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn, khóe miệng khẽ mở: "Sao vậy?"
Cảnh Thắng: "Ba mươi giây không thấy mặt em, muốn nhìn."
Nói ra lời này mà không đỏ mặt, những người xung quanh: "..."
Có một thanh niên trong đám người đó tuổi tác cũng không sai biệt với Cảnh Thắng, cao giọng nói: "Cảm ơn người anh em đã chỉ giáo!"
Sau đó bạn gái anh ta ngượng ngùng kéo anh ta trở về. Mọi người cười ầm lên.
Cửa thang máy mở ra, mọi người cũng dần dần tản ra ngoài. Không gian vốn chật trội lại trở nên rộng rãi.
Cảnh Thắng lôi kéo tay Vu Tri Nhạc, khiến cô dựa vào anh một chút. Vừa làm xong động tác này, ngoài cửa bỗng có tiếng gọi anh: "Tiểu Thắng nhi!"
Là giọng phụ nữ.
Lúc đầu Cảnh Thắng hơi kinh ngạc, sau đó từ từ nở nụ cười. Vu Tri Nhạc để ý đến biểu cảm của anh, cũng nhìn theo.
Đứng bên ngoài cửa là một nam một nữ, người phụ nữ có mái tóc xoăn, hai chân dài thẳng tắp, mặt trang điểm kĩ càng, hơn nữa còn đi một đôi bốt cao đến đầu gối, tạo ra cảm giác khiến người khác không dám lại gần.
Còn người đàn ông... Vu Tri Nhạc mơ hồ cảm thấy hơi quen mắt.
Rất nhanh, cô đã nhớ ra nhờ chiếc kính mắt. Đây chính là người đã gọi lái xe thuê giúp Cảnh Thắng vào đêm đó.
Người đàn ông đeo kính mặt đầy kinh ngạc: "Trùng hợp quá."
Cảnh Thắng: "Đúng vậy."
Người đàn ông đeo kính ấn nút thang máy: "Hai người lên trên?"
Cảnh Thắng: "Phải, lên ăn cơm."
"Bọn tôi cũng vậy." Người phụ nữ tiếp lời: "Cùng nhau đi đi."
Vừa nói chuyện, hai người bên ngoài cũng đi vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, người đàn ông đeo kính một bên nhìn Cảnh Thắng, sau đó lại nhìn Vu Tri Nhạc, không nhịn được cười lên: "Được đấy, đúng là không lừa tôi, thế giới hai người thật."
Người phụ nữ bên cạnh anh cũng đưa mắt đánh giá Vu Tri Nhạc. Cô ấy thấy người phụ nữ này so với mấy cô gái trước kia hay đi với Cảnh Thắng...
Tuổi tác không giống nhau.
Hai người vẫn là không quen biết, vì vậy không gian bỗng trở nên yên lặng.
Vô tình gặp được người quen, Cảnh Thắng cũng không hốt hoảng, vẫn nắm tay Vu Tri Nhạc, không buông lỏng chút nào.
Hai đầu lông mày anh hơi nhíu, hỏi xấu xa: "Nhạc tử, sao cậu không đi..."
Khụ... Người đàn ông đeo kính ho khan một tiếng, ngăn anh mở lời.
"Không đi đâu?" Người phụ nữ đá nhẹ vào bắp chân anh ta: "Anh vốn định đi đâu?"
Cảnh Thắng thấy vậy hai mắt cong cong, ra tay giảng hòa giúp bạn: "Không định đi đâu cả, Nhạc tử hẹn tôi đi đánh bài." Sau đó đưa tay anh và Vu Tri Nhạc kề ở ngực: "Tôi không đồng ý, còn phải đi với bạn gái, một giây cũng không rời khỏi cô ấy."
Xấu hổ cùng mất mặt mau chóng kéo tới, trong nháy mắt Vu Tri Nhạc đã kéo tay hai người xuống, muốn nhân cơ hội này gỡ ra.
Người bên cạnh lại khăng khăng không chịu, bám chặt lấy ngón tay cô như cây bén rễ.
"Mẹ nó..." Người đàn ông đứng cạnh xem cảnh này đến nóng mắt.
Người phụ nữ nghe vậy cũng cười, lại đưa mắt nhìn Vu Tri Nhạc, đôi môi đỏ mở lời: "Tiểu Thắng nhi, giới thiệu một chút đi."
"Được rồi." Cảnh Thắng nói với Vu tri Nhạc: "Lâm Nhạc, bạn anh, người phụ nữ xinh đẹp này là vợ cậu ta, Khổng..."
"Rau muống." Lâm Nhạc cướp lời.
Người phụ nữ đáp trả: "Anh mới là rau muống!"
Cảnh Thắng cười nghiêng ngả sửa lại: "Cô ấy là Khổng Hân Từ, không phải rau muống." *
*空心菜 (kōngxīncài) nghĩa là rau muống, 孔欣瓷 (kǒngxīncí) - Khổng Hân Từ là tên vợ Lâm Nhạc.
Vu Tri Nhạc không khỏi thấy buồn cười, nhưng cô vẫn mím môi nhịn lại. Đây là lần đầu tiên gặp mặt, nếu cười ra tiếng thì không tốt lắm.
Cảnh Thắng nhích lại gần về phía cô, giới thiệu với bạn bè: "Đây là Vu Tri Nhạc, là... bạn gái, bạn gái tôi."
Phì, Lâm Nhạc cười.
Vu Tri Nhạc: "..."
"Có phải là lần đó..." Khổng Hân Từ chợt nhớ ra điều gì.
Lâm Nhạc hiểu ý: "Chính là lần đó."
Khổng Hân Từ cười một tiếng: "Cũng coi như bắt đầu từ vợ chồng chúng ta."
Vu Tri Nhạc không hiểu.
Khổng Hân Từ cong môi, giải thích: "Tôi từng gọi điện thoại cho cô. Năm ngoái, chồng tôi gọi điện nói Thắng tử để mắt tới một phụ nữ lái xe thuê nhưng không biết hẹn gặp người ta thế nào. Sau đó nhờ tôi gọi điện để lừa cô xuất hiện."
"À..." Vu Tri Nhạc đã hiểu.
"Này!" Cảnh Thắng không thuận theo: "Đừng vạch trần chuyện cũ nữa."
"Không sao." Lâm Nhạc vỗ vai anh: "Đều là người mình, có gì không thể nói chứ. Cậu không như vậy nữa là được."
"Bỏ ra." Cảnh Thắng quăng tay anh ta ra.
Khổng Hân Từ đi theo trêu chọc: "Lâm Nhạc, anh từng thử chưa?"
Lâm Nhạc: "... Vợ anh thật giỏi suy diễn." Anh ta liếc mắt bực bội lên Vu Tri Nhạc: "Nên ít hỏi vấn đề này thì hơn."Vu Tri Nhạc: "...???"
Lúc này, Cảnh Thắng ở phía sau xấu hổ: "Đừng nói nhảm nữa, cậu mau đem cơm nhét đầy miệng đi."
___
Bốn người cùng bước vào một nhà hàng Thái.
Lâm Nhạc khách sáo tráng bát đũa cho mọi người, lúc đưa cho Vu Tri Nhạc, cô khách sáo cảm ơn, Lâm Nhạc còn chưa nói gì, Cảnh Thắng đã nhanh nhảu: "Khách khí gì chứ". Vì thế Lâm Nhạc thu bát đũa đã tiệt trùng của Cảnh Thắng về.
Ông đây đình công, không làm nữa, cậu tự đi mà làm.
Cảnh Thắng đem bát đũa của mình đẩy cho Vu Tri Nhạc bên cạnh: "Cậu không làm, vậy bạn gái tôi làm."
Trước mặt người ngoài, Vu Tri Nhạc cũng lười phản ứng anh, vẫn tráng bát đũa cho anh giống lần ăn đồ nướng trước.
Cảnh Thắng chống cằm, nhìn Vu Tri Nhạc không chớp mắt, thấy cô im lặng không lên tiếng mà vẫn làm hết tất cả các việc, anh cảm khái: "Yêu đương thật là tốt."
Khổng Hân Từ hừ cười: "Phải, nhưng ngàn vạn lần đừng kết hôn."
"Không được." Người đàn ông trẻ si mê lắc đầu: "Tôi muốn kết hôn với cô ấy."
Vu Tri Nhạc tự động bỏ qua lời này.
"Ai da." Lâm Nhạc ngồi đối diện không chịu nổi: "Xem cậu gấp kìa, hỏi trước xem người ta đồng ý không đã."
Khổng Hân Từ chứng kiến cảnh này thì có chút mơ ước, cô và Lâm Nhạc giờ đã lấy nhau, nhưng lúc trước cũng từng trải qua yêu đương nồng nhiệt thế này, chẳng qua bây giờ mọi chuyện lại hết sức bình thản, đều trở về như lúc ban đầu.
Cô hơi cong môi cười một tiếng chuyển đề tài: "Hai người bên nhau bao lâu rồi?"
Cảnh Thắng lấy điện thoại ra, mở đồng hồ xem giờ rồi đáp nhanh vô cùng: "4 tiếng 20 phút."
Khổng Hân Từ: "..."
Lâm Nhạc: "... Được lắm, bốn tiếng cậu cứ như vậy sao?" Anh nghĩ một lúc lại hỏi: "Cũng chưa tính là ngày đầu tiên."
"Chưa tới một ngày." Sau đó Lâm Nhạc chuyển tầm mắt qua Vu Tri Nhạc, sợ cô ngồi không sẽ buồn chán: "Cô thích cậu ta sao?"
Anh liếc Cảnh Thắng đang đầy đắc ý: "Cô không nên đồng ý với cậu ta, phải đồng ý chậm một chút. Xem cậu ta phổng mũi tới trời rồi kìa."
"Tôi đẹp trai chứ sao..." Cảnh Thắng khoác lác mà không biết ngượng.
"Ha..." Khổng Hân Từ cười ra tiếng, cũng tò mò: "Đúng vậy, sao cô lại thích cậu ta? Mấy người bọn tôi đều công nhận cậu ta là 250." *
*250 nghĩa là đồ ngốc
Cảnh Thắng: "... Mẹ nó, ông đây hối hận vì mời hai người cùng ăn cơm, hai người phu xướng phụ tùy tới phá đám mới đúng."
Lâm Nhạc: "Đừng đừng, tôi chỉ tò mò thôi. Cậu cũng theo đuổi người ta một thời gian rồi mà."
Khổng Hân Từ nhấp một ngụm nước hoa quả xong cũng gật đầu.
Bấy giờ Vu Tri Nhạc cũng tiệt trùng bát đũa xong, cô để lại chỗ cũ, thuận miệng trả lời: "Không có gì đặc biệt, chỉ là thích anh ấy như vậy."
"Hả?" Lâm Nhạc nhất thời không hiểu.
"Mọi người thấy anh ấy ngốc, tôi lại vừa vặn thích đồ ngốc." Cô đáp rất tùy ý nhưng hai người đàn ông đều sững lại.
Chỉ có Khổng Hân Từ cười cười, lời nói có chút đồng cảm: "Đúng vậy, nói không sai, chính là như thế."
___
Bốn người ăn hết sức thoải mái, tâm trạng của Cảnh Thắng và Lâm Nhạc vô cùng tốt. Một bữa cơm có hai người bọn họ tung hứng lẫn nhau, một người pha trò, một người phối hợp khiến bữa ăn không có lúc nào tẻ nhạt.
Hơn nữa, Vu Tri Nhạc cũng phát hiện vợ chồng Lâm Nhạc là người có tiền, dù biết thân phận của cô nhưng từ đầu tới cuối không hề tỏ ra cao cao tại thượng.
Hai người họ cũng không giống những người bình thường hay hỏi này hỏi kia, không bằng mọi cách điều tra hộ khẩu nhà người ta. Họ không hỏi gì đến những chuyện nhạy cảm, chỉ trò chuyện như những người bạn bình thường.
Cái gọi là phân tầng giữa người với người... Nghĩ đến đó cô lại liếc Cảnh Thắng đang gắp một miếng cà ri bò vào bát mình. Cô cũng không rõ tên nhóc này là ngốc thật hay giả bộ ngốc.
"Nhìn anh làm gì?" Cảnh Thắng đột nhiên ngẩng lên, sau đó chỉ bát trước mặt cô bị anh gắp thành núi thịt: "Ăn đi."
Vu Tri Nhạc thu mắt.
"Thấy không?" Cảnh Thắng ngay lập tức khoe khoang: "Còn không thừa nhận tôi đẹp trai? Bạn gái tôi cũng phải nhìn tôi để ăn cơm, lấy sắc đẹp thay cơm."
Câu này ngay lập tức nhận được oán hận từ Lâm Nhạc.
Vu Tri Nhạc bật cười, không biết phải làm sao. Ai...
___
Buổi chiều, Cảnh Thắng đưa Vu Tri Nhạc về nhà.
Người đàn ông quấn quít mãi không thôi, chốc chốc lại ôm một cái. Cuối cùng Vu Tri Nhạc phải dứt khoát mới tách tên nhóc dính người này ra được.
Đi mô tô trở về con đường quen thuộc, Vu Tri Nhạc nới lỏng tay ga để tốc độ xe giảm bớt. Từ tối qua tới giây phút này, mọi chuyện như một giấc mơ, cuối cùng cũng phải tỉnh lại thôi.
Ánh chiều tà từ phía Tây chiếu xuống, trời và đất đều nhuộm một màu đỏ ảm đạm. Đầu năm mùng Một, các nhà đều mở cửa đi chúc tết hàng xóm, bọn họ còn không quên đem kẹo đi tặng cho những đứa trẻ.
Vu Tri Nhạc đỗ xe, tháo găng tay ra. Găng tay này cũng là Cảnh Thắng cứng rắn đưa cho cô. Trước đó, anh còn tự đeo lên, bắt chước giống người mẫu quảng cáo nam biểu diễn một lần, nói dùng găng tay này vẫn dùng được cảm ứng điện thoại.
Vu Tri Nhạc nghĩ: Cô là người nguyên thủy sao? Cô biết chứ.
Đôi găng tay của nam hơi lớn nhưng rất ấm áp, cũng coi như có ích.
Trước cửa nhà treo đèn lồng đỏ, em trai đang chơi con quay, chỉ chơi một mình mà chơi đến vui vẻ. Thấy cô trở về, mắt cậu sáng lên, lập tức không để ý đến con quay đang xoay tròn trên mặt đất nữa, chạy nhanh tới, gương mặt đỏ lên: "Cuối cùng chị cũng về rồi!"
"Chị đi đâu vậy? Sao lại ở bên ngoài cả một ngày? Em gọi điện chị cũng không tiếp. Chị không quay về em nhận luôn bao lì xì của chị đó. Chị, sao lại không nói chuyện? Vẫn còn tức giận với mọi người sao?" Tri An gần như biến thành cuốn sách một vạn câu hỏi vì sao.
Vu Tri Nhạc không để ý tới mấy câu hỏi của cậu, chỉ cau mày hỏi: "Mẹ đâu?"
Vu Tri An chỉ hướng trong cửa: "Trong phòng khách, có khách tới chơi."
"Ai?" Nỗi bất an dâng lên trong lòng cô, giây tiếp theo Vu Tri Nhạc đoán chắc đó không phải mấy người đòi nợ kia, nếu không Vu Tri An đã không ở đây chơi con quay vui vẻ như thế.
Vu Tri An trả lời: "Trưởng trấn Từ, còn có mấy chú khác nữa."
Chân mày Vu Tri Nhạc nhăn lại càng sâu, đi vào trong nhà.
Vu Tri An cũng đi theo, chị đã về nhà bình yên nên cậu rất mừng rỡ, quên luôn cả người bạn nhỏ đang quay tròn trên sân kia.
Vu Tri Nhạc đi tiếp vào trong, giữa phòng có mấy người đàn ông trung niên, tất cả đều nhìn về phía cô. Bố Vu Tri Nhạc cũng có ở đó.
Tiếng nói chuyện chợt ngừng lại, con quay kia cũng dừng lại theo tự nhiên.
Vu Tri Nhạc đứng tại chỗ không tiến lên nữa. Không rõ tại sao, cô mơ hồ cảm nhận được, bọn họ tới đây là vì mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.