Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)
Chương 46: Việc quan trọng phải làm ba lần
Thất Bảo Tô
23/06/2018
LY THỨ 46
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Hôm sau là một ngày nắng, bầu trời xanh trong như được gột rửa.
Vu Tri Nhạc đưa Cảnh Thắng đến công ty, trên đường đi anh bạn trai nhỏ này đã có thể ngân nga bài "Thắng Cún" rồi. Hôm qua anh quấn lấy Vu Tri Nhạc bắt cô hát đi hát lại tới 20 lần, bây giờ đã sớm nằm lòng giai điệu kia.
"Anh có bài hát riêng, cảm giác như ngôi sao lớn vậy." Cả đường đi anh vô cùng đắc ý, còn thao thao bất tuyệt dặn dò: "Bài hát này trừ anh ra không được hát cho ai nghe nữa, biết chưa?"
Vu Tri Nhạc đáp lại: "Ừ."
Đối với cô, anh chính là ngôi sao lớn. Vu Tri Nhạc chưa thấy người nào có thể tỏa sáng rạng rỡ giữa muôn vàn người như vậy.
Đỗ xe dưới hầm, Vu Tri Nhạc tắt máy định xuống xe. Cổ tay bỗng nhiên bị người đàn ông níu lại, cô quay đầu lại chỉ thấy đôi mắt to tròn đầy mong đợi đang nhìn mình.
"Sao vậy?" Vu Tri Nhạc cong môi.
Cảnh Thắng: "Chúng ta hôn tạm biệt?"
Cô lại xoay người trở về, hôn anh một cái.
"Nữa." Anh lại đưa ra yêu cầu.
Vu Tri Nhạc giả vờ cảnh cáo: "Một lần là được rồi, đừng một tấc lại muốn một thước."
Có điều, cô vẫn để anh "một tấc lại muốn một thước". Phải biết rằng, nhà tư bản đều là lòng tham không đáy. Cảnh Thắng tự mình rướn người lên, giữ cằm cô rồi mạnh mẽ ấn môi mình xuống.
Bị mạnh mẽ hôn lấy, Vu Tri Nhạc cũng không khó chịu, cô "a" một tiếng: "Được chưa?"
Cảnh Thắng cau mày, giả vờ nghiêm túc suy nghĩ: "Vu Tri Nhạc, em từng nghe câu này chưa?"
"Ừ?" Mời người bắt đầu biểu diễn.
"Mọi người đều nói, chuyện quan trọng phải làm ba lần." Nói xong, tên vô lại là anh lại đắc ý nhìn cô chăm chú.
Cô lúc nào cũng bị những lý do của anh thuyết phục.
Vu Tri Nhạc thấy mình như đang dỗ trẻ nhỏ: "Hôn thêm lần nữa, anh sẽ đàng hoàng đi làm?"
Cảnh Thắng cười toe toét rồi gật đầu.
Vì thế họ lại hôn tiếp lần thứ ba. Thật phiền, việc từ biệt của hai người đang yêu điên cuồng còn khó hơn lên trời.
___
Huýt sáo theo giai điệu bài hát Vu Tri Nhạc sáng tác, Cảnh Thắng bước vào tòa nhà Cảnh Nguyên. Anh tùy ý sửa lại cổ áo, bước tới chỗ cậu thanh niên mặc âu phục rồi vẫy tay: "rning~"
Còn kéo dài âm đuôi, đủ thấy tâm trạng người này đang tốt tới độ nào.
Cậu thanh niên đang tự hỏi sao sếp đột nhiên lại chào hỏi mình. Cậu có nghĩ cả trăm triệu lần cũng không ngờ tới việc đối phương sẽ chủ động chào hỏi với, đang muốn cúi đầu khom lưng đáp lại thì... Người kia đã cong mắt cười, giơ tay vẫy vẫy và dùng giọng điệu tương tự chào cô gái lễ tân bên cạnh.
Cảnh Thắng cứ như vậy một đường "chào buổi sáng", khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó giật mình quay đầu lại nhìn.
Hình như hôm nay Giám đốc Cảnh... rất vui vẻ.
Phải biết rằng, bình thường nhân viên khom lưng cúi chào, anh chỉ tùy ý gật đầu, mắt nhìn đi nơi khác, một bộ dáng coi trời bằng vung.
Dừng trước thang máy đặc quyền của lãnh đạo, Cảnh Thắng vô tình thấy trợ lý Tống đang chờ thang máy trong đám người. Anh chợt tiến lên rồi gọi thân thiết: "Trợ lý Tống..."
Cả người trợ lý Tống lảo đảo, cộng thêm bị sặc nước.
Các nhân viên khác thi nhau nhìn đến, đầu tiên là kinh ngạc nhường đường, sau đó đồng thanh nói: "Chào buổi sáng, giám đốc Cảnh."
"Được được được, chào buổi sáng mọi người." Cảnh Thắng vừa cười híp mắt vừa kéo trợ lý Tống sang thang máy bên kia.
"Anh làm gì vậy?" Vất vả đứng vững lại, trợ lý Tổng gỡ tay anh xuống, nhẹ giọng hỏi.
Mặt Cảnh Thắng đầy chân thành: "Không làm gì, tâm trạng đại gia đang tốt, mời anh đi thang máy cao cấp."
Trợ lý Tống: "..." Tôi thật cảm ơn đại gia anh.
"Sao không hỏi vì sao tâm trạng tôi tốt?" Thấy phản ứng sai biệt của trợ lý Tống, Cảnh Thắng vô cùng bất mãn.
Trong lòng trợ lý Tống đổ mồ hôi, không biết phải làm sao: "... Sao tâm trạng anh lại tốt?"
Cảnh Thắng rất phấn khởi đáp lại: "Vợ tôi sáng tác bài hát cho tôi, anh có không?"
"..." Sao mới qua năm đã có vợ rồi? Trợ lý Tống suy đoán: "Cô Vu?"
"Đúng vậy." Nhắc tới cái tên này, nụ cười nơi đáy mắt Cảnh Thắng càng sâu hơn, anh vẫn không quên khoe khoang: "Có người phụ nữ nào sáng tác bài hát cho anh không? Không có chứ gì."
Trợ lý Tống đáp: "Đúng là không có."
"Tôi có!"
"Thế nên anh với cô Vu yêu nhau?"
"Không chỉ yêu." Cảnh Thắng phủi vai áo: "Tôi sẽ kết hôn với cô ấy."
Anh khum tay bên miệng hắng giọng, sau đó buông xuống rồi nói một câu sâu xa: "Trợ lý Tống, bây giờ tôi có thể hiểu rồi. Lần trước anh nói không sai, đúng là trên thế giới có một người phụ nữ đặc biệt khiến chúng ta muốn kết hôn. Trước kia tôi chưa gặp được nên không tin, giờ gặp rồi mới hiểu."
Hai người đi vào thang máy.
Trợ lý Tổng ấn nút đóng cửa, sau đó nói: "Giám đốc Cảnh, anh hiểu là tốt rồi."
"Dù sao thì anh và cô Vu cũng rất tốt." Trợ lý Tống bổ sung.
Nếu nói một cách công bằng, điều kiện hai bên chênh lệch quá lớn, anh ấy không phải không nhìn ra được. Nhưng nếu đã bên nhau rồi, giám đốc Cảnh cũng thề son sắt như thế, vậy thì hãy chân thành chúc phúc cho họ đi.
"Đó là đương nhiên." Cảnh Thắng lấy hộp sữa tươi trong túi ra - đây là sữa Cá Khô Nhỏ đặc biệt mua cho anh. Tới giờ cầm sữa trong tay vẫn thấy ấm áp, dễ chịu.
Vừa xé ống hút ra, cửa thang máy đã bị người bên ngoài ấn mở.
Cảnh Thắng nghiêng đầu, liếc mắt thấy người vừa tới thì yên tâm, chuyên chú cắm ống hút, thuận miệng gọi một tiếng: "Bố."
Trợ lý Tống đi theo cũng hỏi thăm sức khỏe ông ấy, cảm thấy sự xuất hiện của mình ở nơi này dường như không thích hợp lắm.
"Ừ." Cảnh Trí Viễn đã thấy trợ lý Tống nhưng cũng không so đo.
Bầu không khí trong thang máy yên tĩnh đến lạ. Cảnh Thắng ngậm ống hút, đứng cà lơ phất phơ. Người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu đen cũng yên lặng, không nói một lời.
Thấy con trai không kiêng kị hút sữa, ông mới liếc nhìn: "Con yêu đấy à?"
"..." Cảnh Thắng trầm mặc 2 giây: "Vâng, sao bố biết?"
Cảnh Trí Viễn đáp: "Hôm qua bố uống rượu với chú Hai, chú ấy nói cho bố."
Cảnh Thắng nhả ống hút trong miệng ra, trợn trắng mắt: "Chú ấy là Tổng giám đốc công ty giải trí, sao lại làm cả nhiệm vụ của paparazzi vậy? Chuyên phơi bày đời sống của cháu trai, mất giá, mất giá quá đi mất."
"Bố muốn hỏi công việc kia của con một chút." Cảnh Trí Viễn lại nhìn về phía trước: "Công ra công, tư ra tư, đừng ném công việc ra sau đầu."
"Sao có thể?" Cảnh Thắng đứng thẳng tắp, bước lên phía trước ôm vai bố mình: "Chuyện bố giao phó, con nhất định sẽ dốc lòng tận tụy."
Cảnh Trí Viễn hừ lạnh một tiếng: "Trên đầu ta con còn một người bố đấy, áp lực lớn hơn con nhiều."
"Áp lực của con lớn hơn chứ." Cảnh Thắng cố gắng kể khổ: "Trên đầu bố chỉ có một người bố. Trên đầu con có ba người bố: bố con, bố của bố con, cộng lại có phải ba người rồi không?"
Tên nhóc thối cả ngày chỉ biết đánh trống lảng sang chuyện khác này, Cảnh Trí Viễn bật cười: "Nghe cũng đúng đấy."
"Đúng vậy, ép con lùn còn một đoạn này." Cảnh Thắng quan sát bố mình, bắt đầu nịnh nọt: "Hay bố lại trổ mã cao thêm? Sắp cao hơn con rồi."
Cảnh Trí Viễn đẩy tay anh: "Sang bên kia đi."
___
Cảnh Thắng và trợ lý Tống đến tầng 56 trước, anh cười hì hì chào bố mình rồi ra ngoài.
Vừa ra cửa xong, mặt Cảnh Thắng đã xịu xuống: "Tôi thật mẹ nó phiền chết." Anh ném hộp sữa tươi vào thùng rác, "bụp" một tiếng, lực ném ra rất nặng.
Trợ lý Tống đi theo vâng vâng dạ dạ: "Sao vậy giám đốc Cảnh?"
"Chuyện phá bỏ và di dời phường Trần!" Cảnh Thắng sải bước vào văn phòng của mình: "Đáng ra lúc đầu tôi nên đẩy đi."
Trợ lý Tống vẫn đi theo anh: "Nếu vậy anh cũng không gặp được cô Vu..."
Cảnh Thắng đột nhiên giậm chân, suýt chút nữa khiến trợ lý Tống đâm vào lưng anh.
Anh đứng tại chỗ, xúc cảm mãnh liệt, giương cung bạt kiếm lúc nãy biến mất trong nháy mắt. Lúc quay đầu lại, Cảnh Thắng ôm ngực, như vẫn còn sợ hãi, lúc này chỉ thấy may mắn: "Đúng vậy... Quá nguy hiểm, may là tôi tiếp nhận hạng mục của phương Trần."
Trợ lý Tống: "..." Trong lòng trợ lý Tống chỉ biết vỗ tay, tiết mục đổi sắc mặt này mới xuất sắc làm sao.
Hai tay Cảnh Thắng buông xuống, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Trợ lý Tống đi bên cạnh anh hỏi: "Anh định xử lý chuyện kia thế nào?"
Cảnh Thắng ghé mắt, cau mày: "Sao lại xử lý thế nào, anh vẫn chưa xử lý?"
"Vâng..." Trợ lý Tống chần chừ: "Vì cân nhắc đến việc..."
"Anh muốn tạo phản sao, làm nhanh chút đi." Cảnh Thắng không nhịn được cắt đứt lời anh ấy: "Vẫn thế, cứ làm như tôi giao phó."
Trợ lý Tống gật đầu: "Được, tôi đi làm ngay."
___
Ngày Valentine cũng là ngày Vu Tri An trở về trường học. Vu Tri Nhạc chở em trai tới ga tàu phía Nam. Không giống lần đi mua đồ Tết trước đó, dọc đường đi hai chị em không trao đổi gì cả, bầu không khí hơi gượng ép.
Thấy ga tàu cao tốc ở phía xa, bản thân lại sắp đi mấy tháng liền, Vu Tri An quyết định phá vỡ trầm mặc: "Chị, chị nghĩ nhà chúng ta sẽ bị phá hủy thật à?"
"Không biết." Vu Tri Nhạc dứt khoát đáp lại. Tương lai của phường Trần cũng như sắc trời mờ mịt hôm nay, không biết sẽ đi tới đâu.
"Nếu bị phá hủy thật, chúng ta phải làm thế nào?"
Vu Tri Nhạc nói: "Được sắp xếp nhà, còn có tiền bồi thường. Cũng không phải thua thiệt hay không có chỗ để về."
Thấy cô nói vậy, Vu Tri An mím môi: "Có phải phá hủy rồi sẽ mất hết không?"
"Ừ."
"Đúng là rất khó chấp nhận..." Giọng Vu Tri An nhẹ hơn vì trong lòng cảm khái không thôi. Dù sao nơi đó cũng cất chứa hơn 10 năm tuổi thơ của cậu, mọi biến đổi của thiếu niên đều in dấu ở đó.
Vu Tri An nhìn ra ngoài cửa sổ, dè dặt hỏi lại: "Chị vẫn còn tức giận vì bố à?:
Vu Tri Nhạc đáp lại rất nhanh: "Chị không tức giận gì cả."
"Không phải bố cố ý nói vậy đâu." Vu Tri An thở dài: "Sau khi chị rời đi hôm giao thừa, bố ngồi rất lâu trên bàn, không ăn cũng không uống. Em nghĩ bố chỉ mạnh miệng nhưng lòng mềm, vẫn luôn quan tâm tới chúng ta."
"Em chắc chắn?" Giọng Vu Tri Nhạc mang theo điểm tức cười.
Vu Tri An nhìn về phía cô: "Không phải sao?"
"Phải không?" Cô hỏi ngược lại.
"Đúng vậy." Cậu thanh niên khẳng định lại.
Vu Tri Nhạc nhếch môi, cô phát hiện đến sức để mỉa mai mình cũng không có: "Em bảo phải thì là phải đi."
___
Vì không phải ngày nghỉ, cộng thêm công việc đầu năm bận rộn nên Cảnh Thắng không xin nghỉ. Tối muộn anh mới gọi điện cho Vu Tri Nhạc, mời cô ra ngoài hòa chung không khí Valentine.
Điều khiến anh không tưởng tượng được là lúc gặp lại, người phụ nữ này lại mặc váy đứng bên cạnh xe đợi anh, dáng người yêu kiều, thướt tha.
Đây là lần đầu tiên cô mặc váy, đó là một chiếc váy liền màu nâu nhạt, độ dài vừa vặn phủ tới đầu gối, bên dưới là cẳng chân mảnh khảnh trắng nõn. Phần váy chiết nhẹ ôm vào vòng eo thon nhỏ, chỉ cần dùng một vòng tay đã có thể ôm trọn. Cô còn buộc tóc cao, thoạt nhìn rất thanh thoát, ví với tiên nữ hạ phàm cũng không quá chút nào.
Từ xa cô đã nhìn thấy anh, đến giờ vẫn chăm chú nhìn Cảnh Thắng tiến lại. Anh nghĩ tim mình có thể nổ banh cả bãi đậu xe rồi.
"Em mặc thế này vẫn được chứ?" Đợi anh đến gần, cô cười hỏi nhưng không ngượng ngập chút nào. Dường như cô không hề khó chịu với cách ăn mặc khác biệt ngày thường này, thậm chí còn tràn đầy tự tin.
Cảnh Thắng quay đầu nhìn mấy lần, không tin được hỏi: "Có phải anh đang ngủ ở văn phòng vẫn chưa tỉnh không?"
Giọng Vu Tri Nhạc hơi dữ dội: "Hỏi anh đấy."
Cảnh Thắng tiến lại gần, quan sát cô hồi lâu: "Đúng là rất đẹp, nhưng hôm nay em không mặc thế này được."
"Tại sao?"
Cảnh Thắng nói như thật: "Lát nữa trên đường đều là cặp đôi, bạn gái anh đẹp thế này sẽ thu hút hoa thơm cỏ lạ. Anh sẽ bị mấy người đàn ông khác ghen tị đuổi đánh."
"Có bệnh." Vu Tri Nhạc chuyển tầm mắt đi nơi khác, ngoài miệng mắng nhưng trong lòng ngọt ngào không thôi.
Cảnh Thắng cười hì hì kéo tay cô, cầm trong lòng bàn tay vuốt ve: "Em lạnh không?"
Vu Tri Nhạc lắc đầu nhẹ: "Không lạnh."
"Sai rồi." Cảnh Thắng phản bác lại: "Làm lại."
"?"
"Vừa rồi em không nên trả lời như thế."
"Phải nói lạnh?"
"Đúng." Cảnh Thắng bắt đầu hỏi lại: "Em lạnh không?"
Vu Tri Nhạc bị anh chọc cười, phối hợp với tên nhóc: "Lạnh, rất lạnh."
Một giây tiếp theo, cô đã bị người đàn ông kéo vào ngực ôm thật chặt: "Cho em mượn áo khoác dài biết tạo nhiệt, nhiệt độ dễ chịu vô cùng."
"Áo khoác da người hay áo khoác thịt người?" Cô đặt cằm trên vai anh, nhẹ giọng hỏi.
Cảnh Thắng đưa tay nhéo mông cô như trừng phạt: "Sao em máu tanh bạo lực thế hả?"
Nhưng anh vẫn không buông ra, ngược lại tăng thêm lực bế cô lên cách mặt đất một khoảng, miệng không quên cảm thán: "Làm sao bây giờ? Không nỡ buông ra. Anh chỉ có thể ôm em như vậy, ôm đến sáng mai."
Vu Tri Nhạc nhìn thẳng anh trong gang tấc, nhắc nhở: "Đây là hầm để xe công ty anh đấy, anh không sợ bị nhân viên nhìn thấy?"
"Thấy thì thấy, họ để tay lên ngực tự hỏi xem, nếu cũng có vợ đẹp thế này, có phải cũng yêu thích không muốn buông không?" Cảnh Thắng nói như lẽ dĩ nhiên, còn rất có tinh thần mà đổi thành ôm công chúa.
Nhân lúc Vu Tri Nhạc chưa kịp chuẩn bị, anh ôm ngang hông cô rồi ngồi vào ghế lái. Làm xong những việc này anh cũng không vội đóng cửa, cúi đầu hôn cô một chút rồi lại một chút, mãi sau mới lưu luyến tách ra: "Anh đặt chỗ ở một quán ngon lắm, chúng ta đi ăn cơm trước."
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Hôm sau là một ngày nắng, bầu trời xanh trong như được gột rửa.
Vu Tri Nhạc đưa Cảnh Thắng đến công ty, trên đường đi anh bạn trai nhỏ này đã có thể ngân nga bài "Thắng Cún" rồi. Hôm qua anh quấn lấy Vu Tri Nhạc bắt cô hát đi hát lại tới 20 lần, bây giờ đã sớm nằm lòng giai điệu kia.
"Anh có bài hát riêng, cảm giác như ngôi sao lớn vậy." Cả đường đi anh vô cùng đắc ý, còn thao thao bất tuyệt dặn dò: "Bài hát này trừ anh ra không được hát cho ai nghe nữa, biết chưa?"
Vu Tri Nhạc đáp lại: "Ừ."
Đối với cô, anh chính là ngôi sao lớn. Vu Tri Nhạc chưa thấy người nào có thể tỏa sáng rạng rỡ giữa muôn vàn người như vậy.
Đỗ xe dưới hầm, Vu Tri Nhạc tắt máy định xuống xe. Cổ tay bỗng nhiên bị người đàn ông níu lại, cô quay đầu lại chỉ thấy đôi mắt to tròn đầy mong đợi đang nhìn mình.
"Sao vậy?" Vu Tri Nhạc cong môi.
Cảnh Thắng: "Chúng ta hôn tạm biệt?"
Cô lại xoay người trở về, hôn anh một cái.
"Nữa." Anh lại đưa ra yêu cầu.
Vu Tri Nhạc giả vờ cảnh cáo: "Một lần là được rồi, đừng một tấc lại muốn một thước."
Có điều, cô vẫn để anh "một tấc lại muốn một thước". Phải biết rằng, nhà tư bản đều là lòng tham không đáy. Cảnh Thắng tự mình rướn người lên, giữ cằm cô rồi mạnh mẽ ấn môi mình xuống.
Bị mạnh mẽ hôn lấy, Vu Tri Nhạc cũng không khó chịu, cô "a" một tiếng: "Được chưa?"
Cảnh Thắng cau mày, giả vờ nghiêm túc suy nghĩ: "Vu Tri Nhạc, em từng nghe câu này chưa?"
"Ừ?" Mời người bắt đầu biểu diễn.
"Mọi người đều nói, chuyện quan trọng phải làm ba lần." Nói xong, tên vô lại là anh lại đắc ý nhìn cô chăm chú.
Cô lúc nào cũng bị những lý do của anh thuyết phục.
Vu Tri Nhạc thấy mình như đang dỗ trẻ nhỏ: "Hôn thêm lần nữa, anh sẽ đàng hoàng đi làm?"
Cảnh Thắng cười toe toét rồi gật đầu.
Vì thế họ lại hôn tiếp lần thứ ba. Thật phiền, việc từ biệt của hai người đang yêu điên cuồng còn khó hơn lên trời.
___
Huýt sáo theo giai điệu bài hát Vu Tri Nhạc sáng tác, Cảnh Thắng bước vào tòa nhà Cảnh Nguyên. Anh tùy ý sửa lại cổ áo, bước tới chỗ cậu thanh niên mặc âu phục rồi vẫy tay: "rning~"
Còn kéo dài âm đuôi, đủ thấy tâm trạng người này đang tốt tới độ nào.
Cậu thanh niên đang tự hỏi sao sếp đột nhiên lại chào hỏi mình. Cậu có nghĩ cả trăm triệu lần cũng không ngờ tới việc đối phương sẽ chủ động chào hỏi với, đang muốn cúi đầu khom lưng đáp lại thì... Người kia đã cong mắt cười, giơ tay vẫy vẫy và dùng giọng điệu tương tự chào cô gái lễ tân bên cạnh.
Cảnh Thắng cứ như vậy một đường "chào buổi sáng", khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó giật mình quay đầu lại nhìn.
Hình như hôm nay Giám đốc Cảnh... rất vui vẻ.
Phải biết rằng, bình thường nhân viên khom lưng cúi chào, anh chỉ tùy ý gật đầu, mắt nhìn đi nơi khác, một bộ dáng coi trời bằng vung.
Dừng trước thang máy đặc quyền của lãnh đạo, Cảnh Thắng vô tình thấy trợ lý Tống đang chờ thang máy trong đám người. Anh chợt tiến lên rồi gọi thân thiết: "Trợ lý Tống..."
Cả người trợ lý Tống lảo đảo, cộng thêm bị sặc nước.
Các nhân viên khác thi nhau nhìn đến, đầu tiên là kinh ngạc nhường đường, sau đó đồng thanh nói: "Chào buổi sáng, giám đốc Cảnh."
"Được được được, chào buổi sáng mọi người." Cảnh Thắng vừa cười híp mắt vừa kéo trợ lý Tống sang thang máy bên kia.
"Anh làm gì vậy?" Vất vả đứng vững lại, trợ lý Tổng gỡ tay anh xuống, nhẹ giọng hỏi.
Mặt Cảnh Thắng đầy chân thành: "Không làm gì, tâm trạng đại gia đang tốt, mời anh đi thang máy cao cấp."
Trợ lý Tống: "..." Tôi thật cảm ơn đại gia anh.
"Sao không hỏi vì sao tâm trạng tôi tốt?" Thấy phản ứng sai biệt của trợ lý Tống, Cảnh Thắng vô cùng bất mãn.
Trong lòng trợ lý Tống đổ mồ hôi, không biết phải làm sao: "... Sao tâm trạng anh lại tốt?"
Cảnh Thắng rất phấn khởi đáp lại: "Vợ tôi sáng tác bài hát cho tôi, anh có không?"
"..." Sao mới qua năm đã có vợ rồi? Trợ lý Tống suy đoán: "Cô Vu?"
"Đúng vậy." Nhắc tới cái tên này, nụ cười nơi đáy mắt Cảnh Thắng càng sâu hơn, anh vẫn không quên khoe khoang: "Có người phụ nữ nào sáng tác bài hát cho anh không? Không có chứ gì."
Trợ lý Tống đáp: "Đúng là không có."
"Tôi có!"
"Thế nên anh với cô Vu yêu nhau?"
"Không chỉ yêu." Cảnh Thắng phủi vai áo: "Tôi sẽ kết hôn với cô ấy."
Anh khum tay bên miệng hắng giọng, sau đó buông xuống rồi nói một câu sâu xa: "Trợ lý Tống, bây giờ tôi có thể hiểu rồi. Lần trước anh nói không sai, đúng là trên thế giới có một người phụ nữ đặc biệt khiến chúng ta muốn kết hôn. Trước kia tôi chưa gặp được nên không tin, giờ gặp rồi mới hiểu."
Hai người đi vào thang máy.
Trợ lý Tổng ấn nút đóng cửa, sau đó nói: "Giám đốc Cảnh, anh hiểu là tốt rồi."
"Dù sao thì anh và cô Vu cũng rất tốt." Trợ lý Tống bổ sung.
Nếu nói một cách công bằng, điều kiện hai bên chênh lệch quá lớn, anh ấy không phải không nhìn ra được. Nhưng nếu đã bên nhau rồi, giám đốc Cảnh cũng thề son sắt như thế, vậy thì hãy chân thành chúc phúc cho họ đi.
"Đó là đương nhiên." Cảnh Thắng lấy hộp sữa tươi trong túi ra - đây là sữa Cá Khô Nhỏ đặc biệt mua cho anh. Tới giờ cầm sữa trong tay vẫn thấy ấm áp, dễ chịu.
Vừa xé ống hút ra, cửa thang máy đã bị người bên ngoài ấn mở.
Cảnh Thắng nghiêng đầu, liếc mắt thấy người vừa tới thì yên tâm, chuyên chú cắm ống hút, thuận miệng gọi một tiếng: "Bố."
Trợ lý Tống đi theo cũng hỏi thăm sức khỏe ông ấy, cảm thấy sự xuất hiện của mình ở nơi này dường như không thích hợp lắm.
"Ừ." Cảnh Trí Viễn đã thấy trợ lý Tống nhưng cũng không so đo.
Bầu không khí trong thang máy yên tĩnh đến lạ. Cảnh Thắng ngậm ống hút, đứng cà lơ phất phơ. Người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu đen cũng yên lặng, không nói một lời.
Thấy con trai không kiêng kị hút sữa, ông mới liếc nhìn: "Con yêu đấy à?"
"..." Cảnh Thắng trầm mặc 2 giây: "Vâng, sao bố biết?"
Cảnh Trí Viễn đáp: "Hôm qua bố uống rượu với chú Hai, chú ấy nói cho bố."
Cảnh Thắng nhả ống hút trong miệng ra, trợn trắng mắt: "Chú ấy là Tổng giám đốc công ty giải trí, sao lại làm cả nhiệm vụ của paparazzi vậy? Chuyên phơi bày đời sống của cháu trai, mất giá, mất giá quá đi mất."
"Bố muốn hỏi công việc kia của con một chút." Cảnh Trí Viễn lại nhìn về phía trước: "Công ra công, tư ra tư, đừng ném công việc ra sau đầu."
"Sao có thể?" Cảnh Thắng đứng thẳng tắp, bước lên phía trước ôm vai bố mình: "Chuyện bố giao phó, con nhất định sẽ dốc lòng tận tụy."
Cảnh Trí Viễn hừ lạnh một tiếng: "Trên đầu ta con còn một người bố đấy, áp lực lớn hơn con nhiều."
"Áp lực của con lớn hơn chứ." Cảnh Thắng cố gắng kể khổ: "Trên đầu bố chỉ có một người bố. Trên đầu con có ba người bố: bố con, bố của bố con, cộng lại có phải ba người rồi không?"
Tên nhóc thối cả ngày chỉ biết đánh trống lảng sang chuyện khác này, Cảnh Trí Viễn bật cười: "Nghe cũng đúng đấy."
"Đúng vậy, ép con lùn còn một đoạn này." Cảnh Thắng quan sát bố mình, bắt đầu nịnh nọt: "Hay bố lại trổ mã cao thêm? Sắp cao hơn con rồi."
Cảnh Trí Viễn đẩy tay anh: "Sang bên kia đi."
___
Cảnh Thắng và trợ lý Tống đến tầng 56 trước, anh cười hì hì chào bố mình rồi ra ngoài.
Vừa ra cửa xong, mặt Cảnh Thắng đã xịu xuống: "Tôi thật mẹ nó phiền chết." Anh ném hộp sữa tươi vào thùng rác, "bụp" một tiếng, lực ném ra rất nặng.
Trợ lý Tống đi theo vâng vâng dạ dạ: "Sao vậy giám đốc Cảnh?"
"Chuyện phá bỏ và di dời phường Trần!" Cảnh Thắng sải bước vào văn phòng của mình: "Đáng ra lúc đầu tôi nên đẩy đi."
Trợ lý Tống vẫn đi theo anh: "Nếu vậy anh cũng không gặp được cô Vu..."
Cảnh Thắng đột nhiên giậm chân, suýt chút nữa khiến trợ lý Tống đâm vào lưng anh.
Anh đứng tại chỗ, xúc cảm mãnh liệt, giương cung bạt kiếm lúc nãy biến mất trong nháy mắt. Lúc quay đầu lại, Cảnh Thắng ôm ngực, như vẫn còn sợ hãi, lúc này chỉ thấy may mắn: "Đúng vậy... Quá nguy hiểm, may là tôi tiếp nhận hạng mục của phương Trần."
Trợ lý Tống: "..." Trong lòng trợ lý Tống chỉ biết vỗ tay, tiết mục đổi sắc mặt này mới xuất sắc làm sao.
Hai tay Cảnh Thắng buông xuống, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Trợ lý Tống đi bên cạnh anh hỏi: "Anh định xử lý chuyện kia thế nào?"
Cảnh Thắng ghé mắt, cau mày: "Sao lại xử lý thế nào, anh vẫn chưa xử lý?"
"Vâng..." Trợ lý Tống chần chừ: "Vì cân nhắc đến việc..."
"Anh muốn tạo phản sao, làm nhanh chút đi." Cảnh Thắng không nhịn được cắt đứt lời anh ấy: "Vẫn thế, cứ làm như tôi giao phó."
Trợ lý Tống gật đầu: "Được, tôi đi làm ngay."
___
Ngày Valentine cũng là ngày Vu Tri An trở về trường học. Vu Tri Nhạc chở em trai tới ga tàu phía Nam. Không giống lần đi mua đồ Tết trước đó, dọc đường đi hai chị em không trao đổi gì cả, bầu không khí hơi gượng ép.
Thấy ga tàu cao tốc ở phía xa, bản thân lại sắp đi mấy tháng liền, Vu Tri An quyết định phá vỡ trầm mặc: "Chị, chị nghĩ nhà chúng ta sẽ bị phá hủy thật à?"
"Không biết." Vu Tri Nhạc dứt khoát đáp lại. Tương lai của phường Trần cũng như sắc trời mờ mịt hôm nay, không biết sẽ đi tới đâu.
"Nếu bị phá hủy thật, chúng ta phải làm thế nào?"
Vu Tri Nhạc nói: "Được sắp xếp nhà, còn có tiền bồi thường. Cũng không phải thua thiệt hay không có chỗ để về."
Thấy cô nói vậy, Vu Tri An mím môi: "Có phải phá hủy rồi sẽ mất hết không?"
"Ừ."
"Đúng là rất khó chấp nhận..." Giọng Vu Tri An nhẹ hơn vì trong lòng cảm khái không thôi. Dù sao nơi đó cũng cất chứa hơn 10 năm tuổi thơ của cậu, mọi biến đổi của thiếu niên đều in dấu ở đó.
Vu Tri An nhìn ra ngoài cửa sổ, dè dặt hỏi lại: "Chị vẫn còn tức giận vì bố à?:
Vu Tri Nhạc đáp lại rất nhanh: "Chị không tức giận gì cả."
"Không phải bố cố ý nói vậy đâu." Vu Tri An thở dài: "Sau khi chị rời đi hôm giao thừa, bố ngồi rất lâu trên bàn, không ăn cũng không uống. Em nghĩ bố chỉ mạnh miệng nhưng lòng mềm, vẫn luôn quan tâm tới chúng ta."
"Em chắc chắn?" Giọng Vu Tri Nhạc mang theo điểm tức cười.
Vu Tri An nhìn về phía cô: "Không phải sao?"
"Phải không?" Cô hỏi ngược lại.
"Đúng vậy." Cậu thanh niên khẳng định lại.
Vu Tri Nhạc nhếch môi, cô phát hiện đến sức để mỉa mai mình cũng không có: "Em bảo phải thì là phải đi."
___
Vì không phải ngày nghỉ, cộng thêm công việc đầu năm bận rộn nên Cảnh Thắng không xin nghỉ. Tối muộn anh mới gọi điện cho Vu Tri Nhạc, mời cô ra ngoài hòa chung không khí Valentine.
Điều khiến anh không tưởng tượng được là lúc gặp lại, người phụ nữ này lại mặc váy đứng bên cạnh xe đợi anh, dáng người yêu kiều, thướt tha.
Đây là lần đầu tiên cô mặc váy, đó là một chiếc váy liền màu nâu nhạt, độ dài vừa vặn phủ tới đầu gối, bên dưới là cẳng chân mảnh khảnh trắng nõn. Phần váy chiết nhẹ ôm vào vòng eo thon nhỏ, chỉ cần dùng một vòng tay đã có thể ôm trọn. Cô còn buộc tóc cao, thoạt nhìn rất thanh thoát, ví với tiên nữ hạ phàm cũng không quá chút nào.
Từ xa cô đã nhìn thấy anh, đến giờ vẫn chăm chú nhìn Cảnh Thắng tiến lại. Anh nghĩ tim mình có thể nổ banh cả bãi đậu xe rồi.
"Em mặc thế này vẫn được chứ?" Đợi anh đến gần, cô cười hỏi nhưng không ngượng ngập chút nào. Dường như cô không hề khó chịu với cách ăn mặc khác biệt ngày thường này, thậm chí còn tràn đầy tự tin.
Cảnh Thắng quay đầu nhìn mấy lần, không tin được hỏi: "Có phải anh đang ngủ ở văn phòng vẫn chưa tỉnh không?"
Giọng Vu Tri Nhạc hơi dữ dội: "Hỏi anh đấy."
Cảnh Thắng tiến lại gần, quan sát cô hồi lâu: "Đúng là rất đẹp, nhưng hôm nay em không mặc thế này được."
"Tại sao?"
Cảnh Thắng nói như thật: "Lát nữa trên đường đều là cặp đôi, bạn gái anh đẹp thế này sẽ thu hút hoa thơm cỏ lạ. Anh sẽ bị mấy người đàn ông khác ghen tị đuổi đánh."
"Có bệnh." Vu Tri Nhạc chuyển tầm mắt đi nơi khác, ngoài miệng mắng nhưng trong lòng ngọt ngào không thôi.
Cảnh Thắng cười hì hì kéo tay cô, cầm trong lòng bàn tay vuốt ve: "Em lạnh không?"
Vu Tri Nhạc lắc đầu nhẹ: "Không lạnh."
"Sai rồi." Cảnh Thắng phản bác lại: "Làm lại."
"?"
"Vừa rồi em không nên trả lời như thế."
"Phải nói lạnh?"
"Đúng." Cảnh Thắng bắt đầu hỏi lại: "Em lạnh không?"
Vu Tri Nhạc bị anh chọc cười, phối hợp với tên nhóc: "Lạnh, rất lạnh."
Một giây tiếp theo, cô đã bị người đàn ông kéo vào ngực ôm thật chặt: "Cho em mượn áo khoác dài biết tạo nhiệt, nhiệt độ dễ chịu vô cùng."
"Áo khoác da người hay áo khoác thịt người?" Cô đặt cằm trên vai anh, nhẹ giọng hỏi.
Cảnh Thắng đưa tay nhéo mông cô như trừng phạt: "Sao em máu tanh bạo lực thế hả?"
Nhưng anh vẫn không buông ra, ngược lại tăng thêm lực bế cô lên cách mặt đất một khoảng, miệng không quên cảm thán: "Làm sao bây giờ? Không nỡ buông ra. Anh chỉ có thể ôm em như vậy, ôm đến sáng mai."
Vu Tri Nhạc nhìn thẳng anh trong gang tấc, nhắc nhở: "Đây là hầm để xe công ty anh đấy, anh không sợ bị nhân viên nhìn thấy?"
"Thấy thì thấy, họ để tay lên ngực tự hỏi xem, nếu cũng có vợ đẹp thế này, có phải cũng yêu thích không muốn buông không?" Cảnh Thắng nói như lẽ dĩ nhiên, còn rất có tinh thần mà đổi thành ôm công chúa.
Nhân lúc Vu Tri Nhạc chưa kịp chuẩn bị, anh ôm ngang hông cô rồi ngồi vào ghế lái. Làm xong những việc này anh cũng không vội đóng cửa, cúi đầu hôn cô một chút rồi lại một chút, mãi sau mới lưu luyến tách ra: "Anh đặt chỗ ở một quán ngon lắm, chúng ta đi ăn cơm trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.