Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)
Chương 38: Vu Tri Nhạc em giống như cây kem vậy
Thất Bảo Tô
23/06/2018
Nơi họ dùng cơm là nhà hàng lẩu nổi tiếng ở Ninh thành. Ở đây có nước
lẩu từ xương gà rất ngon, vì vậy nhiều khách hàng vẫn năng quay lại.
Cũng may Cảnh Thắng đã đặt chỗ từ sớm, không để bọn họ phải chờ bàn bên ngoài.
Hai người được đưa vào bàn gần cửa sổ, nhân viên phục vụ đưa thực đơn cùng bút chì tới, để bọn họ chọn những món muốn gọi.
Cảnh Thắng nhận lấy, quay đầu đã đưa thực đơn tới trước mặt Vu Tri Nhạc: "Em gọi đi."
"Muốn ăn gì thì gọi món đó." Anh lại bổ sung.
Nói xong lại không nhịn được mà đề cử: "Mỳ kéo, mực lát, cơm niêu... món nào cũng ngon."
Vu Tri Nhạc xoay bút, lần nữa niết trong tay, dương mắt nhìn: "Anh gọi hay em gọi?"
Cảnh Thắng vừa cười vừa phô ra hàm răng trắng tinh quen thuộc: "Dĩ nhiên là em gọi, đều nghe em."
Người phụ nữ lại cúi đầu, dứt khoát chọn hơn 10 món, mấy món Cảnh Thắng đã nhắc tới cũng có trong danh sách này.
Nhân viên phục vụ đang muốn lấy tờ thực đơn đi, Cảnh Thắng đã giữ cô ấy lại. Cô gái trẻ lập tức khom người, nghiêng tai lắng nghe. Dường như Cảnh Thắng giao phó chuyện gì, cô ấy gật đầu liên tục, mỉm cười tủm tỉm rời đi.
Cô ấy vừa đi, Vu Tri Nhạc đã hỏi: "Nói gì vậy?"
Cảnh Thắng khuấy hai chiếc đũa trong tay: "Anh bảo cô ấy mỗi món làm nhiều một chút, bạn gái anh quá gầy, phải ăn nhiều."
"À." Vu Tri Nhạc cười khẽ.
Cảnh Thắng mím môi, nhìn Vu Tri Nhạc không chớp mắt.
Một giây.
Mười giây.
Hai mươi giây.
Nửa phút.
...
Vu Tri Nhạc bị nhìn chằm chằm hơi không thoải mái, nhưng chưa từng tránh né anh, cô chỉ nói hai chữ: "Ánh mắt."
"Sao?"
"Quay đi."
"... Vì sao?"
"Bị nhìn tới phiền."
"Vậy anh nhìn người phụ nữ khác?" Trong nháy mắt Cảnh Thắng nhìn xung quanh, hết nhìn Đông lại nhìn Tây.
"..."
Một lúc sau, ánh mắt như xuyên thấu người kia lại trở về: "Ài... Khó coi, vẫn là em đẹp."
Vu Tri Nhạc quyết định không phản ứng lại anh nữa.
Nồi lẩu được người phục vụ áo trắng mang lên, trong lúc chờ đợi, Cảnh Thắng thấy bên cạnh Vu Tri Nhạc có đặt một cái túi nhỏ màu đen, không nhịn được nói: "Lần đầu thấy em đeo túi đấy."
Vu Tri Nhạc cũng nhìn qua nói: "Để máy ảnh."
"Mang máy ảnh làm gì?" Cảnh Thắng hỏi xong, không chờ Vu Tri Nhạc đáp đã nhanh chóng tự luyến, nhún vai: "Không lẽ muốn chụp anh?"
Vu Tri Nhạc ngược lại không từ chối, chỉ lấy ra ngoài rồi bật máy ảnh, hướng ống kính về phía mặt Cảnh Thắng, tập trung nhìn vào khung ngắm. Máy ảnh này đã lâu không dùng, cô muốn thử xem công hiệu của nó một chút.
"Ơ." Cảnh Thắng chớp mắt mấy cái, còn chưa kịp phản ứng: "Cứ chụp như vậy à?"
Tiếng màn trập máy ảnh vang lên, đơn giản mà trực tiếp trả lời anh.
Vu Tri Nhạc vừa muốn xem lại ảnh chụp, đối diện đã xuất hiện một cái tay bất ngờ lấy máy ảnh của cô đi.
"Anh nhắm mắt rồi." Cảnh Thắng ngựa quen đường cũ thao tác: "Xóa xóa xóa!"
"Đừng xóa." Vu Tri Nhạc không kịp ngăn lại, bất đắc dĩ dựa vào ghế sofa: "Em kiểm tra máy thôi, đừng để ý chi tiết."
Cảnh Thắng tỏ vẻ thông thạo: "Sao có thể không để ý, ảnh chụp chính là dáng vẻ của mình trong mắt người khác đấy, hiểu không?"
Giọng điệu kì lạ gì thế này, Vu Tri Nhạc mỉm cười: "Vậy anh vừa rồi giống gì?"
Cảnh Thắng: "Giống người mù."
Vu Tri Nhạc nhướn mày: "Anh không mù sao?"
"Anh mù chỗ nào?"
"Thích em." Cô đáp nhẹ nhàng.
"................................." *
* Ý chị Nhạc là không mù sao lại thích em.
Lời nói cùng thái độ của cô đặc biệt kín đáo, lại cho Cảnh Thắng một lí do mà anh không ngờ tới nhất.
Anh dứt khoát giơ máy ảnh lên, ăn miếng trả miếng, không nói tiếng nào đã chụp người phụ nữ đối diện. Chụp xong anh nhìn bức ảnh này chăm chú, cố ý tỏ vẻ giận đùng đùng, chất vấn: "Nhìn kĩ xem, người phụ nữ thế này sao lại không đáng thích?"
Vu Tri Nhạc quét mắt nhìn màn hình máy ảnh, trong màn hình là ảnh cô đang ngồi yên tĩnh ở đó, cô đáp: "Không biết."
Cảnh Thắng cầm đũa lên, dừng trên không trung, nói như xác nhận: "Đúng nhỉ, anh chính là thích cô ấy cố tình nói mấy lời khiến anh tức giận."
"Ừ." Lúc này Vu Tri Nhạc không nhịn được nữa mà cong khóe miệng.
Trong nồi, nước lẩu màu trắng như sữa bắt đầu sôi, bốc hơi nghi ngút. Người phục vụ vớt thịt gà đã nhừ ra, sau đó đem tới hai đĩa nấm và đồ nhúng, giúp bọn họ đổ nấm, cua và tôm vào nồi. Sau đó là rau cải, lúc đầu chỉ có nước lẩu không thôi nên trông hơi vô vị, sau khi cho đồ nhúng vào đã nhiều maug sắc hơn rồi.
Cảnh Thắng không ngừng gắp thịt cho Vu Tri Nhạc, Vu Tri Nhạc liên tục nói để mình tự gắp nhưng không có tác dụng gì, chỉ có thể cam chịu số phận, khiến bụng mình thêm no căng.
Tới lúc không thể ăn được nữa, Vu Tri Nhạc chậm rãi gác đũa.
Lúc này một người mặc đồng phục đầu bếp đột nhiên kéo một chiếc xe đẩy, dừng bên cạnh bàn của bọn họ, đôi mắt anh ta rất to, giống như mắt cá vàng vậy.
Anh chàng này cầm tờ ghi món ăn trên bàn lên nhìn một chút rồi hỏi: "Hai vị gọi mỳ kéo, bây giờ tôi biểu diễn luôn được không?"
"Được." Cảnh Thắng nghiêng đầu nói: "Anh bắt đầu đi."
"Được." Anh chàng đầu bếp gật đầu.
Sau đó xoay người lại mở nhạc, vắt mì trong tay cũng chuyển động theo tiếng nhạc.
Nhạc dạo của bài này nghe rất quen tai, là bài "Bong Bóng Tỏ Tình" của Châu Kiệt Luân.
... Lại còn là một chàng trai trẻ hát nhạc nền...
Nhịp điệu nhanh lên một chút, vắt mì đang vo tròn đầy đặn bỗng trở nên dài ra. Vắt mì ở trong tay anh ấy như có sinh mệnh, linh hoạt tung bay trong không trung.
Đây cũng có thể gọi là vũ đạo mỹ thực, hay nghệ thuật nấu ăn. Vu Tri Nhạc cầm máy ảnh lên, chụp lại màn biểu diễn của đầu bếp. Bài hát kết thúc, anh chàng đầu bếp xoay người đứng đối diện bàn của họ, hai tay đặt vắt mì xuống bàn. Anh ấy thở hổn hển, như đã dùng hết sức lực và tinh thần vào màn biểu diễn vừa rồi.
Vu Tri Nhạc buông máy ảnh trong tay xuống, nhìn thì thấy thành phẩm anh chàng đầu bếp đặt xuống không phải mì kéo được đặt thành hình tròn, mà được xếp thành hình trái tim nhỏ.
Vu Tri Nhạc vẫn chưa hoàn hồn, anh chàng kia đã nhìn cô cười: "Cô Vu, đây là mỳ kéo bạn trai cô cố ý dặn chúng tôi làm cho cô."
"..."
??
Vu Tri Nhạc hơi mông lung, quay đầu nhìn Cảnh Thắng ngồi đối diện.
Cảnh Thắng nhướn mày, cười híp mắt như đang hưởng thụ phản ứng của cô: "Năm mới vui vẻ, cô Vu."
Tới khi cho mì vào nồi lẩu, Vu Tri Nhạc vẫn không hiểu được chiêu này của Cảnh Thắng, dù là trong phim ảnh, cô cũng chưa thấy nam chính nào dùng phương pháp bày tỏ tình yêu thế này.
"Ăn đi." Thấy mặt người phụ nữ vẫn không thể tin được đang nhìn mình, Cảnh Thắng cũng thấy lạ, nhưng vẫn nhiệt tình gắp mì thay cô: "Tim anh chín rồi, ăn nhân lúc còn nóng đi, toàn bộ đều thuộc về em."
Vu Tri Nhạc thu mắt, nhìn chỗ mì nhỏ trong bát: "Đây là tim anh?"
"Phải."
"Sao lại không đúng màu, tim anh màu nhạt thế này à?" Cô cố ý giễu.
Cảnh Thắng câu môi: "Anh múc thêm nước cà rốt cho em."
"Muốn biến thành màu đỏ sao?" Thì ra do màu sắc không đúng?
"Không sao, cứ là màu vàng đi." Cảnh Thắng nói khoác không biết ngượng: "Tim anh chính là màu vàng."
Anh vẫn ngồi chỗ cũ, lắc trái lắc phải một chút, không biết xấu hổ thấp giọng: "Rất vàng, rất dữ dội, không lừa em đâu."
Vu Tri Nhạc cười thất thanh, cô không biết cuộc sống còn có nhiều điều khiến người ta vui vẻ như vậy.
___
Ăn cơm xong, cô vốn định đi dạo cùng Cảnh Thắng nhưng ở nhà gọi điện thoại tới, nói mùng 4 nhà bác Hoàng đi thăm họ hàng không biết lúc nào mới quay lại, sợ trước mùng 7 không kịp chụp lại hí kịch nổi tiếng trong trấn nên gọi cho Vu Tri Nhạc.
Mấy chuyện liên quan tới đồ điện tử này, mấy người già không biết gì cả, vẫn phải chờ người trẻ tuổi trở về.
Trước khi đi, Cảnh Thắng đứng cạnh xe mô tô của người phụ nữ, buồn thiu: "Tết nhất sao em còn vội hơn anh?"
"Trong nhà có việc." Vu Tri Nhạc giải thích, năm ngoái họ đã nói rõ ràng. Cảnh Thắng cũng thể hiện thái độ rõ ràng với cô về chuyện phường Trần, giữa hai người bọn họ sẽ không nhắc tới chuyện này, nên cô cũng chú ý tránh nhắc tới.
"Được rồi." Cảnh Thắng như bị hút sạch tinh thần: "Hôn một cái."
Vu Tri Nhạc: "... Hửm?"
"Hôn tạm biệt."
"..."
"Anh hôn em hay em hôn anh?" Anh suy tư chốc lát: "Em bỏ anh, nên là em hôn anh mới phải."
Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn thấy người đi tới đi lui: "Cảnh Thắng, chúng ta đang ở ngoài."
Cảnh Thắng tùy ý tiện tay gõ xuống mũ bảo hiểm cô treo trên tay lái: "Dù sao lúc sau đi ra ngoài em cũng là nữ hiệp che mặt, không ai nhận ra."
Vu Tri Nhạc lại thực sự tin lời giải thích này, đồng ý: "Được rồi, lại đây."
Cảnh Thắng hơi cúi người.
Người phụ nữ thật nhanh kiễng chân thơm ở khóe miệng anh, chỉ thoáng qua nhẹ nhàng rồi rời ra.
"Này không tính." Cảnh Thắng đương nhiên không hài lòng, oán giận xong dùng tay giữ lấy mặt Vu Tri Nhạc, cúi đầu dùng sức hôn lên môi cô.
Vu Tri Nhạc trừng mắt nhìn anh, cô đang giữ xe không tiện hành động, chỉ có thể để Cảnh Thắng ôm mặt mình, nhìn sâu vào mắt anh.
"Làm mẫu cho em đấy, lần sau phải hôn như thế." Cảnh Thắng lười nhác cong miệng: "Hôn sâu hơn một chút cũng không thành vấn đề."
"Biến." Vu Tri Nhạc hất tay anh ra.
Cảnh Thắng ngượng ngùng thu tay lại, có điều đắc ý trên mặt vẫn không thối lui, anh liếm môi trên, như nghiền ngẫm mà nói: "Vu Tri Nhạc, em giống như cây kem vậy."
"Lạnh thì rất lạnh."
"Nhưng cũng rất ngọt ngào."
"..."
___
Lúc trở lại phường Trần, trước cửa nhà đã có rất nhiều người ồn ào, náo nhiệt. Trương Tư Điềm cùng bố mẹ mình cũng có ở đó, cô ấy nhìn thấy Vu Tri Nhạc thì đứng phắt dậy khỏi ghế, ra nghênh đón.
Trương Tư Điềm mặc áo phao màu trắng, phía dưới là quần shorts với đôi chân dài mảnh khảnh. Mặc như vậy nom người cũng như tên, rất giống cây kẹo đường.
"Sao mọi người đều tới?" Vu Tri Nhạc bỏ mũ bảo hiểm xuống.
Trương Tư Điềm đáp: "Chờ cậu về, mọi người nói phải dựng sân khấu ở cửa trấn, sáng mai sẽ chụp lại buổi diễn hí kịch."
"Nhanh thế à?"
"Phải, đúng là hơi gấp." Trương Tư Điềm than thở: "Mọi người đều hao tâm về chuyện phong di sản."
Vu Tri Nhạc lấy máy ảnh trong túi ra, lại hỏi: "Ai chụp?"
Trương Tư Điềm nhìn về phía xa: "Con trai hiệu trưởng Viên nói sẽ liên lạc với nơi chuyên quay chụp."
"Ừ..." Vu Tri Nhạc rút túi trong tay lại: "Tớ cũng mang máy ảnh về, xem có cần dùng tới không."
Mặt Trương Tư Điềm đầy ngạc nhiên, mừng rỡ: "Cậu mang máy ảnh về à?"
"Ừ."
Trương Tư Điềm tự nhiên đón lấy máy ảnh, Vu Tri Nhạc cũng đưa cho cô ấy.
Cô trở về phòng, lấy khăn nhúng nước nóng lau mặt và gò má. Lúc quay ra, Trương Tư Điềm đã ngồi trên băng ghế dài ở bàn cơm, cô ấy cúi đầu, chuyên chú nhìn màn hình máy ảnh trong tay.
Vu Tri Nhạc tiến lại ngồi xuống bên cạnh cô ấy, thế nhưng phát hiện cô ấy đang xem bức ảnh kia của mình.
"Tri Nhạc, ai chụp cho cậu đây?" Trương Tư Điềm nghiêng đầu nhìn cô, trêu ghẹo: "Chụp vào hôm nay này."
Vu Tri Nhạc hơi thấp thỏm, sau đó lại nghĩ không có gì phải lo lắng cả, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Bạn."
"Là người bạn này?" Ngón tay cô ấy khẽ bấm, màn hình máy ảnh đã chuyển sang ảnh tiếp theo. Giọng Trương Tư Điềm cũng có chút không chân thật hơi khó phân biệt.
Vu Tri Nhạc cũng nhìn chăm chú, sau đó hơi giật mình.
Là bức ảnh trưa nay người đàn ông sống chết đòi xóa, vậy mà vẫn để lại ảnh cô đã chụp.
Cũng may Cảnh Thắng đã đặt chỗ từ sớm, không để bọn họ phải chờ bàn bên ngoài.
Hai người được đưa vào bàn gần cửa sổ, nhân viên phục vụ đưa thực đơn cùng bút chì tới, để bọn họ chọn những món muốn gọi.
Cảnh Thắng nhận lấy, quay đầu đã đưa thực đơn tới trước mặt Vu Tri Nhạc: "Em gọi đi."
"Muốn ăn gì thì gọi món đó." Anh lại bổ sung.
Nói xong lại không nhịn được mà đề cử: "Mỳ kéo, mực lát, cơm niêu... món nào cũng ngon."
Vu Tri Nhạc xoay bút, lần nữa niết trong tay, dương mắt nhìn: "Anh gọi hay em gọi?"
Cảnh Thắng vừa cười vừa phô ra hàm răng trắng tinh quen thuộc: "Dĩ nhiên là em gọi, đều nghe em."
Người phụ nữ lại cúi đầu, dứt khoát chọn hơn 10 món, mấy món Cảnh Thắng đã nhắc tới cũng có trong danh sách này.
Nhân viên phục vụ đang muốn lấy tờ thực đơn đi, Cảnh Thắng đã giữ cô ấy lại. Cô gái trẻ lập tức khom người, nghiêng tai lắng nghe. Dường như Cảnh Thắng giao phó chuyện gì, cô ấy gật đầu liên tục, mỉm cười tủm tỉm rời đi.
Cô ấy vừa đi, Vu Tri Nhạc đã hỏi: "Nói gì vậy?"
Cảnh Thắng khuấy hai chiếc đũa trong tay: "Anh bảo cô ấy mỗi món làm nhiều một chút, bạn gái anh quá gầy, phải ăn nhiều."
"À." Vu Tri Nhạc cười khẽ.
Cảnh Thắng mím môi, nhìn Vu Tri Nhạc không chớp mắt.
Một giây.
Mười giây.
Hai mươi giây.
Nửa phút.
...
Vu Tri Nhạc bị nhìn chằm chằm hơi không thoải mái, nhưng chưa từng tránh né anh, cô chỉ nói hai chữ: "Ánh mắt."
"Sao?"
"Quay đi."
"... Vì sao?"
"Bị nhìn tới phiền."
"Vậy anh nhìn người phụ nữ khác?" Trong nháy mắt Cảnh Thắng nhìn xung quanh, hết nhìn Đông lại nhìn Tây.
"..."
Một lúc sau, ánh mắt như xuyên thấu người kia lại trở về: "Ài... Khó coi, vẫn là em đẹp."
Vu Tri Nhạc quyết định không phản ứng lại anh nữa.
Nồi lẩu được người phục vụ áo trắng mang lên, trong lúc chờ đợi, Cảnh Thắng thấy bên cạnh Vu Tri Nhạc có đặt một cái túi nhỏ màu đen, không nhịn được nói: "Lần đầu thấy em đeo túi đấy."
Vu Tri Nhạc cũng nhìn qua nói: "Để máy ảnh."
"Mang máy ảnh làm gì?" Cảnh Thắng hỏi xong, không chờ Vu Tri Nhạc đáp đã nhanh chóng tự luyến, nhún vai: "Không lẽ muốn chụp anh?"
Vu Tri Nhạc ngược lại không từ chối, chỉ lấy ra ngoài rồi bật máy ảnh, hướng ống kính về phía mặt Cảnh Thắng, tập trung nhìn vào khung ngắm. Máy ảnh này đã lâu không dùng, cô muốn thử xem công hiệu của nó một chút.
"Ơ." Cảnh Thắng chớp mắt mấy cái, còn chưa kịp phản ứng: "Cứ chụp như vậy à?"
Tiếng màn trập máy ảnh vang lên, đơn giản mà trực tiếp trả lời anh.
Vu Tri Nhạc vừa muốn xem lại ảnh chụp, đối diện đã xuất hiện một cái tay bất ngờ lấy máy ảnh của cô đi.
"Anh nhắm mắt rồi." Cảnh Thắng ngựa quen đường cũ thao tác: "Xóa xóa xóa!"
"Đừng xóa." Vu Tri Nhạc không kịp ngăn lại, bất đắc dĩ dựa vào ghế sofa: "Em kiểm tra máy thôi, đừng để ý chi tiết."
Cảnh Thắng tỏ vẻ thông thạo: "Sao có thể không để ý, ảnh chụp chính là dáng vẻ của mình trong mắt người khác đấy, hiểu không?"
Giọng điệu kì lạ gì thế này, Vu Tri Nhạc mỉm cười: "Vậy anh vừa rồi giống gì?"
Cảnh Thắng: "Giống người mù."
Vu Tri Nhạc nhướn mày: "Anh không mù sao?"
"Anh mù chỗ nào?"
"Thích em." Cô đáp nhẹ nhàng.
"................................." *
* Ý chị Nhạc là không mù sao lại thích em.
Lời nói cùng thái độ của cô đặc biệt kín đáo, lại cho Cảnh Thắng một lí do mà anh không ngờ tới nhất.
Anh dứt khoát giơ máy ảnh lên, ăn miếng trả miếng, không nói tiếng nào đã chụp người phụ nữ đối diện. Chụp xong anh nhìn bức ảnh này chăm chú, cố ý tỏ vẻ giận đùng đùng, chất vấn: "Nhìn kĩ xem, người phụ nữ thế này sao lại không đáng thích?"
Vu Tri Nhạc quét mắt nhìn màn hình máy ảnh, trong màn hình là ảnh cô đang ngồi yên tĩnh ở đó, cô đáp: "Không biết."
Cảnh Thắng cầm đũa lên, dừng trên không trung, nói như xác nhận: "Đúng nhỉ, anh chính là thích cô ấy cố tình nói mấy lời khiến anh tức giận."
"Ừ." Lúc này Vu Tri Nhạc không nhịn được nữa mà cong khóe miệng.
Trong nồi, nước lẩu màu trắng như sữa bắt đầu sôi, bốc hơi nghi ngút. Người phục vụ vớt thịt gà đã nhừ ra, sau đó đem tới hai đĩa nấm và đồ nhúng, giúp bọn họ đổ nấm, cua và tôm vào nồi. Sau đó là rau cải, lúc đầu chỉ có nước lẩu không thôi nên trông hơi vô vị, sau khi cho đồ nhúng vào đã nhiều maug sắc hơn rồi.
Cảnh Thắng không ngừng gắp thịt cho Vu Tri Nhạc, Vu Tri Nhạc liên tục nói để mình tự gắp nhưng không có tác dụng gì, chỉ có thể cam chịu số phận, khiến bụng mình thêm no căng.
Tới lúc không thể ăn được nữa, Vu Tri Nhạc chậm rãi gác đũa.
Lúc này một người mặc đồng phục đầu bếp đột nhiên kéo một chiếc xe đẩy, dừng bên cạnh bàn của bọn họ, đôi mắt anh ta rất to, giống như mắt cá vàng vậy.
Anh chàng này cầm tờ ghi món ăn trên bàn lên nhìn một chút rồi hỏi: "Hai vị gọi mỳ kéo, bây giờ tôi biểu diễn luôn được không?"
"Được." Cảnh Thắng nghiêng đầu nói: "Anh bắt đầu đi."
"Được." Anh chàng đầu bếp gật đầu.
Sau đó xoay người lại mở nhạc, vắt mì trong tay cũng chuyển động theo tiếng nhạc.
Nhạc dạo của bài này nghe rất quen tai, là bài "Bong Bóng Tỏ Tình" của Châu Kiệt Luân.
... Lại còn là một chàng trai trẻ hát nhạc nền...
Nhịp điệu nhanh lên một chút, vắt mì đang vo tròn đầy đặn bỗng trở nên dài ra. Vắt mì ở trong tay anh ấy như có sinh mệnh, linh hoạt tung bay trong không trung.
Đây cũng có thể gọi là vũ đạo mỹ thực, hay nghệ thuật nấu ăn. Vu Tri Nhạc cầm máy ảnh lên, chụp lại màn biểu diễn của đầu bếp. Bài hát kết thúc, anh chàng đầu bếp xoay người đứng đối diện bàn của họ, hai tay đặt vắt mì xuống bàn. Anh ấy thở hổn hển, như đã dùng hết sức lực và tinh thần vào màn biểu diễn vừa rồi.
Vu Tri Nhạc buông máy ảnh trong tay xuống, nhìn thì thấy thành phẩm anh chàng đầu bếp đặt xuống không phải mì kéo được đặt thành hình tròn, mà được xếp thành hình trái tim nhỏ.
Vu Tri Nhạc vẫn chưa hoàn hồn, anh chàng kia đã nhìn cô cười: "Cô Vu, đây là mỳ kéo bạn trai cô cố ý dặn chúng tôi làm cho cô."
"..."
??
Vu Tri Nhạc hơi mông lung, quay đầu nhìn Cảnh Thắng ngồi đối diện.
Cảnh Thắng nhướn mày, cười híp mắt như đang hưởng thụ phản ứng của cô: "Năm mới vui vẻ, cô Vu."
Tới khi cho mì vào nồi lẩu, Vu Tri Nhạc vẫn không hiểu được chiêu này của Cảnh Thắng, dù là trong phim ảnh, cô cũng chưa thấy nam chính nào dùng phương pháp bày tỏ tình yêu thế này.
"Ăn đi." Thấy mặt người phụ nữ vẫn không thể tin được đang nhìn mình, Cảnh Thắng cũng thấy lạ, nhưng vẫn nhiệt tình gắp mì thay cô: "Tim anh chín rồi, ăn nhân lúc còn nóng đi, toàn bộ đều thuộc về em."
Vu Tri Nhạc thu mắt, nhìn chỗ mì nhỏ trong bát: "Đây là tim anh?"
"Phải."
"Sao lại không đúng màu, tim anh màu nhạt thế này à?" Cô cố ý giễu.
Cảnh Thắng câu môi: "Anh múc thêm nước cà rốt cho em."
"Muốn biến thành màu đỏ sao?" Thì ra do màu sắc không đúng?
"Không sao, cứ là màu vàng đi." Cảnh Thắng nói khoác không biết ngượng: "Tim anh chính là màu vàng."
Anh vẫn ngồi chỗ cũ, lắc trái lắc phải một chút, không biết xấu hổ thấp giọng: "Rất vàng, rất dữ dội, không lừa em đâu."
Vu Tri Nhạc cười thất thanh, cô không biết cuộc sống còn có nhiều điều khiến người ta vui vẻ như vậy.
___
Ăn cơm xong, cô vốn định đi dạo cùng Cảnh Thắng nhưng ở nhà gọi điện thoại tới, nói mùng 4 nhà bác Hoàng đi thăm họ hàng không biết lúc nào mới quay lại, sợ trước mùng 7 không kịp chụp lại hí kịch nổi tiếng trong trấn nên gọi cho Vu Tri Nhạc.
Mấy chuyện liên quan tới đồ điện tử này, mấy người già không biết gì cả, vẫn phải chờ người trẻ tuổi trở về.
Trước khi đi, Cảnh Thắng đứng cạnh xe mô tô của người phụ nữ, buồn thiu: "Tết nhất sao em còn vội hơn anh?"
"Trong nhà có việc." Vu Tri Nhạc giải thích, năm ngoái họ đã nói rõ ràng. Cảnh Thắng cũng thể hiện thái độ rõ ràng với cô về chuyện phường Trần, giữa hai người bọn họ sẽ không nhắc tới chuyện này, nên cô cũng chú ý tránh nhắc tới.
"Được rồi." Cảnh Thắng như bị hút sạch tinh thần: "Hôn một cái."
Vu Tri Nhạc: "... Hửm?"
"Hôn tạm biệt."
"..."
"Anh hôn em hay em hôn anh?" Anh suy tư chốc lát: "Em bỏ anh, nên là em hôn anh mới phải."
Vu Tri Nhạc liếc mắt nhìn thấy người đi tới đi lui: "Cảnh Thắng, chúng ta đang ở ngoài."
Cảnh Thắng tùy ý tiện tay gõ xuống mũ bảo hiểm cô treo trên tay lái: "Dù sao lúc sau đi ra ngoài em cũng là nữ hiệp che mặt, không ai nhận ra."
Vu Tri Nhạc lại thực sự tin lời giải thích này, đồng ý: "Được rồi, lại đây."
Cảnh Thắng hơi cúi người.
Người phụ nữ thật nhanh kiễng chân thơm ở khóe miệng anh, chỉ thoáng qua nhẹ nhàng rồi rời ra.
"Này không tính." Cảnh Thắng đương nhiên không hài lòng, oán giận xong dùng tay giữ lấy mặt Vu Tri Nhạc, cúi đầu dùng sức hôn lên môi cô.
Vu Tri Nhạc trừng mắt nhìn anh, cô đang giữ xe không tiện hành động, chỉ có thể để Cảnh Thắng ôm mặt mình, nhìn sâu vào mắt anh.
"Làm mẫu cho em đấy, lần sau phải hôn như thế." Cảnh Thắng lười nhác cong miệng: "Hôn sâu hơn một chút cũng không thành vấn đề."
"Biến." Vu Tri Nhạc hất tay anh ra.
Cảnh Thắng ngượng ngùng thu tay lại, có điều đắc ý trên mặt vẫn không thối lui, anh liếm môi trên, như nghiền ngẫm mà nói: "Vu Tri Nhạc, em giống như cây kem vậy."
"Lạnh thì rất lạnh."
"Nhưng cũng rất ngọt ngào."
"..."
___
Lúc trở lại phường Trần, trước cửa nhà đã có rất nhiều người ồn ào, náo nhiệt. Trương Tư Điềm cùng bố mẹ mình cũng có ở đó, cô ấy nhìn thấy Vu Tri Nhạc thì đứng phắt dậy khỏi ghế, ra nghênh đón.
Trương Tư Điềm mặc áo phao màu trắng, phía dưới là quần shorts với đôi chân dài mảnh khảnh. Mặc như vậy nom người cũng như tên, rất giống cây kẹo đường.
"Sao mọi người đều tới?" Vu Tri Nhạc bỏ mũ bảo hiểm xuống.
Trương Tư Điềm đáp: "Chờ cậu về, mọi người nói phải dựng sân khấu ở cửa trấn, sáng mai sẽ chụp lại buổi diễn hí kịch."
"Nhanh thế à?"
"Phải, đúng là hơi gấp." Trương Tư Điềm than thở: "Mọi người đều hao tâm về chuyện phong di sản."
Vu Tri Nhạc lấy máy ảnh trong túi ra, lại hỏi: "Ai chụp?"
Trương Tư Điềm nhìn về phía xa: "Con trai hiệu trưởng Viên nói sẽ liên lạc với nơi chuyên quay chụp."
"Ừ..." Vu Tri Nhạc rút túi trong tay lại: "Tớ cũng mang máy ảnh về, xem có cần dùng tới không."
Mặt Trương Tư Điềm đầy ngạc nhiên, mừng rỡ: "Cậu mang máy ảnh về à?"
"Ừ."
Trương Tư Điềm tự nhiên đón lấy máy ảnh, Vu Tri Nhạc cũng đưa cho cô ấy.
Cô trở về phòng, lấy khăn nhúng nước nóng lau mặt và gò má. Lúc quay ra, Trương Tư Điềm đã ngồi trên băng ghế dài ở bàn cơm, cô ấy cúi đầu, chuyên chú nhìn màn hình máy ảnh trong tay.
Vu Tri Nhạc tiến lại ngồi xuống bên cạnh cô ấy, thế nhưng phát hiện cô ấy đang xem bức ảnh kia của mình.
"Tri Nhạc, ai chụp cho cậu đây?" Trương Tư Điềm nghiêng đầu nhìn cô, trêu ghẹo: "Chụp vào hôm nay này."
Vu Tri Nhạc hơi thấp thỏm, sau đó lại nghĩ không có gì phải lo lắng cả, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Bạn."
"Là người bạn này?" Ngón tay cô ấy khẽ bấm, màn hình máy ảnh đã chuyển sang ảnh tiếp theo. Giọng Trương Tư Điềm cũng có chút không chân thật hơi khó phân biệt.
Vu Tri Nhạc cũng nhìn chăm chú, sau đó hơi giật mình.
Là bức ảnh trưa nay người đàn ông sống chết đòi xóa, vậy mà vẫn để lại ảnh cô đã chụp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.