Chương 33: Âm Mưu.
Mộ An Lạc
05/09/2021
Sáng ngày hôm sau, Trần Lâm Hinh bất ngờ về nhà. Vợ chồng Trần Lĩnh nhìn nhếch nhác, cô ta cũng chẳng khá hơn là bao.
- Mày còn dám về, mày làm cái gì mà để cho nó muốn diệt Trần thị hả con?
- Bố, chỉ tạm thời thôi bố, rồi con sẽ tìm cách.
Mẹ cô ta chỉ biết ngồi khóc, bà ta vốn được ăn sung mặc sướng bây giờ ngay cả căn nhà này cũng sắp bị ngân hàng thu hồi lại.
Trần Lĩnh bất lực ngồi sệp xuống ghế, tóc tai cũng không được chỉnh tề.
Trần Lâm Hinh nhìn thấy thế lại càng đau xót hơn, cô ta đi lên lầu, mặc một bộ đồ đơn giản rồi gọi điện cho Cố Nam Hàn.
- Hàn, tôi là Hinh Hinh, cậu gặp tôi lần cuối được không?
- Cô lại muốn giở trò gì nữa đây.
- Xin anh đấy.
Cố Nam Hàn do dự một lát rồi cũng đồng ý với cô ta.
- Được.
Hạ Nhược Tâm thấy anh có thái độ lạ liền tò mò hỏi:
- Có việc gì quan trọng sao anh?
- Ừm, là Lâm Hinh, cô ta muốn gặp anh.
- Cô ta lại muốn làm gì?
- Anh cũng không biết. Yên tâm đi em, Trần gia không làm gì được đâu.
Họ nhìn nhau một lát rồi anh đến ôm cô, anh hôn lên chán cô như một lời tạm biệt ngọt ngào.
- Anh đi một lát rồi về.
- Ừm.
Tại một phòng bao, Trần Lâm Hinh đã sớm đến chuẩn bị, cô ta mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh như muốn phô trương hết toàn bộ cơ thể.
- Tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong.
- Được, chỉ cần cô tìm cách cho anh ta uống ly rượu đó, nếu không được thì hãy dùng lọ thuốc tôi đưa cho cô hắt lên mặt anh ta, tiếp xúc cơ thể anh ta càng nhiều càng tốt.
- Anh ta đến rồi.
Cuộc gọi kết thúc, nụ cười gian sảo từ đầu dây bên kia hiện lên.
Trần Lâm Hinh khẽ mở cửa cho Cố Nam Hàn rồi niềm nở chào đón.
- Hàn, cậu đến rồi sao?
- Ừm.
Anh không quá để tâm, nhìn xuống quần áo của cô ta càng khiến anh khó chịu, họ tiến đến ghế ngồi rồi nói chuyện.
- Cô đã gây chuyện mà bây giờ còn muốn làm cái trò gì?
- Hàn, khoan nói. Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà. Chỉ mong cậu tha cho Trần thị.
- Hừ, cô nghĩ tôi khoan dung như vậy sao?
- Xin cậu đấy.
Nước mắt của cô ta rơi xuống, quỳ gối xuống trước mặt anh, cố làm động tác quyến rũ anh nhưng đều bị anh từ chối.
- Cô muốn làm gì? Tôi không rảnh nói chuyện phiếm với cô.
- Hàn, cậu thật sự không nể tình bạn của chúng ta sao? Dù sao tôi cũng đã theo cậu bao nhiêu năm nay.
Đôi tay của cô cố tình mơn trớn đến đùi anh rồi nói tiếp mặc kệ anh đang toe vẻ miễn cưỡng.
- Tôi yêu cậu từ lâu rồi.
- Nhưng tôi không yêu cô.
Vừa nói Cố Nam Hàn vừa hắt tay cô ta ra. Trần Lâm Hinh thấy không ổn liền bắt đầu kế hoạch:
- Hàn, chúng ta không thể làm bạn tiếp sao?
- Đúng.
- Vậy cậu uống với tôi một ly coi như tình nghĩa cuối cùng được không?
Cố Nam Hàn biết cô ta chắc chắn có âm mưu mới dùng rượu khiến anh mắc bẫy. Anh đề phòng từ chối:
- Có phải ly rượu này có vấn đề?
- Không, không có…
Anh thấy vẻ mặt sợ sệt của cô ta liền biết chắc chắn có gì đó không ổn rồi.
- Tôi không rảnh bồi chuyện cùng cô. Đợi cảnh sát đến thăm nhà đi.
- Hàn.
Anh chuẩn bị ra khỏi phòng thì cô ta gọi tên anh, dù anh không quay lại nhưng má của anh lại bị ướt, khi anh chạm vào thì là một thứ gì đó không màu, nó như nước trắng.
Anh không định chấp vặt với cô ta chỉ nói:
- Lâm Hinh, cố sẽ hối hận.
Nhưng vừa dứt câu thì anh lại bị choáng váng, cơ thể không nhúc nhích được, anh rất muốn ra khỏi căn phòng này nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Trần Lâm Hinh nhìn thấy thuốc có tác dụng liền vui mừng nhưng cô ta lại gặp bất ngờ khác.
Lâm Huệ Anh tiến vào phòng đỡ lấy anh, vài người mặc đồ đen xông vào đánh ngất Trần Lâm Hinh rồi vác cô ta đi.
Trần Lâm Hinh vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết kêu gào.
- Sao cô lại nói dối tôi. Cô muốn làm cái gì?
Mặc cô ta gào thét, Lưu Huệ Anh nhanh chóng đưa anh sang một căn phòng khác.
Đến khoảng một tiếng sau, Cố Nam Hàn tỉnh dậy, đầu anh bị đau, hai tay xoa nhẹ thái dương rồi nhìn xung quanh. Thấy cô gái bên cạnh anh liền hỏi:
- Cô là ai?
- Em là hôn thê của anh, anh không nhớ sao? Em là Lâm Huệ Anh đây.
- Lâm Huệ Anh?
- Vâng.
Cố Nam Hàn khẽ lắc đầu để tỉnh táo hơn, trong đầu anh bây giờ chỉ có cái tên Lâm Huệ Anh, kì lạ giọng nói của một người con gái khác liên tục vang lên trong đầu anh:
“- Cố Nam Hàn, Nam Hàn,…”
Giọng nói này khác hoàn toàn so với cô gái trước mặt.
Lâm Huệ Anh thấy anh bắt đầu hoảng loạn liền an ủi:
- Đừng suy nghĩ nhiều, vừa nãy chắc do hạ đường huyết mà anh ngất đó.
- Vậy sao?
- Anh uống thuốc đi.
Cố Nam Hàn liền nghe theo cô ta mà ngoan ngoãn uống thuốc. Một vài hình ảnh bắt đầu xuất hiện, mọi kí ức của anh và Hạ Nhược Tâm đều được lặp lại một cách có trình tự nhưng gương mặt của cô gái đó lại là Lâm Huệ Anh.
Anh nhớ lại liền an tâm mà nghe theo Lâm Huệ Anh.
- Hàn, nghe lời em, nghỉ ngơi thật tốt.
- Ừm.
Cố Nam Hàn nũng nịu với cô ta hệt như với Hạ Nhược Tâm trước đây:
- Anh không muốn ở một mình.
- Được, em ở cùng anh.
Lâm Huệ Anh vuốt ve gương mặt hoàn mỹ của người đàn ông trước mặt, cô ta bắt đầu nở nụ cười hiểm ác. Sau đó tiện lấy lấy vân tay anh mở điện thoại, đầu tiên cô ta kiểm tra danh bạ, thấy tên Nhược Tâm liền cho vào danh sách đen. Tiếp đến thêm số mình.
- Mày còn dám về, mày làm cái gì mà để cho nó muốn diệt Trần thị hả con?
- Bố, chỉ tạm thời thôi bố, rồi con sẽ tìm cách.
Mẹ cô ta chỉ biết ngồi khóc, bà ta vốn được ăn sung mặc sướng bây giờ ngay cả căn nhà này cũng sắp bị ngân hàng thu hồi lại.
Trần Lĩnh bất lực ngồi sệp xuống ghế, tóc tai cũng không được chỉnh tề.
Trần Lâm Hinh nhìn thấy thế lại càng đau xót hơn, cô ta đi lên lầu, mặc một bộ đồ đơn giản rồi gọi điện cho Cố Nam Hàn.
- Hàn, tôi là Hinh Hinh, cậu gặp tôi lần cuối được không?
- Cô lại muốn giở trò gì nữa đây.
- Xin anh đấy.
Cố Nam Hàn do dự một lát rồi cũng đồng ý với cô ta.
- Được.
Hạ Nhược Tâm thấy anh có thái độ lạ liền tò mò hỏi:
- Có việc gì quan trọng sao anh?
- Ừm, là Lâm Hinh, cô ta muốn gặp anh.
- Cô ta lại muốn làm gì?
- Anh cũng không biết. Yên tâm đi em, Trần gia không làm gì được đâu.
Họ nhìn nhau một lát rồi anh đến ôm cô, anh hôn lên chán cô như một lời tạm biệt ngọt ngào.
- Anh đi một lát rồi về.
- Ừm.
Tại một phòng bao, Trần Lâm Hinh đã sớm đến chuẩn bị, cô ta mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh như muốn phô trương hết toàn bộ cơ thể.
- Tôi đã chuẩn bị mọi thứ xong.
- Được, chỉ cần cô tìm cách cho anh ta uống ly rượu đó, nếu không được thì hãy dùng lọ thuốc tôi đưa cho cô hắt lên mặt anh ta, tiếp xúc cơ thể anh ta càng nhiều càng tốt.
- Anh ta đến rồi.
Cuộc gọi kết thúc, nụ cười gian sảo từ đầu dây bên kia hiện lên.
Trần Lâm Hinh khẽ mở cửa cho Cố Nam Hàn rồi niềm nở chào đón.
- Hàn, cậu đến rồi sao?
- Ừm.
Anh không quá để tâm, nhìn xuống quần áo của cô ta càng khiến anh khó chịu, họ tiến đến ghế ngồi rồi nói chuyện.
- Cô đã gây chuyện mà bây giờ còn muốn làm cái trò gì?
- Hàn, khoan nói. Tôi sẽ chịu trách nhiệm mà. Chỉ mong cậu tha cho Trần thị.
- Hừ, cô nghĩ tôi khoan dung như vậy sao?
- Xin cậu đấy.
Nước mắt của cô ta rơi xuống, quỳ gối xuống trước mặt anh, cố làm động tác quyến rũ anh nhưng đều bị anh từ chối.
- Cô muốn làm gì? Tôi không rảnh nói chuyện phiếm với cô.
- Hàn, cậu thật sự không nể tình bạn của chúng ta sao? Dù sao tôi cũng đã theo cậu bao nhiêu năm nay.
Đôi tay của cô cố tình mơn trớn đến đùi anh rồi nói tiếp mặc kệ anh đang toe vẻ miễn cưỡng.
- Tôi yêu cậu từ lâu rồi.
- Nhưng tôi không yêu cô.
Vừa nói Cố Nam Hàn vừa hắt tay cô ta ra. Trần Lâm Hinh thấy không ổn liền bắt đầu kế hoạch:
- Hàn, chúng ta không thể làm bạn tiếp sao?
- Đúng.
- Vậy cậu uống với tôi một ly coi như tình nghĩa cuối cùng được không?
Cố Nam Hàn biết cô ta chắc chắn có âm mưu mới dùng rượu khiến anh mắc bẫy. Anh đề phòng từ chối:
- Có phải ly rượu này có vấn đề?
- Không, không có…
Anh thấy vẻ mặt sợ sệt của cô ta liền biết chắc chắn có gì đó không ổn rồi.
- Tôi không rảnh bồi chuyện cùng cô. Đợi cảnh sát đến thăm nhà đi.
- Hàn.
Anh chuẩn bị ra khỏi phòng thì cô ta gọi tên anh, dù anh không quay lại nhưng má của anh lại bị ướt, khi anh chạm vào thì là một thứ gì đó không màu, nó như nước trắng.
Anh không định chấp vặt với cô ta chỉ nói:
- Lâm Hinh, cố sẽ hối hận.
Nhưng vừa dứt câu thì anh lại bị choáng váng, cơ thể không nhúc nhích được, anh rất muốn ra khỏi căn phòng này nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Trần Lâm Hinh nhìn thấy thuốc có tác dụng liền vui mừng nhưng cô ta lại gặp bất ngờ khác.
Lâm Huệ Anh tiến vào phòng đỡ lấy anh, vài người mặc đồ đen xông vào đánh ngất Trần Lâm Hinh rồi vác cô ta đi.
Trần Lâm Hinh vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết kêu gào.
- Sao cô lại nói dối tôi. Cô muốn làm cái gì?
Mặc cô ta gào thét, Lưu Huệ Anh nhanh chóng đưa anh sang một căn phòng khác.
Đến khoảng một tiếng sau, Cố Nam Hàn tỉnh dậy, đầu anh bị đau, hai tay xoa nhẹ thái dương rồi nhìn xung quanh. Thấy cô gái bên cạnh anh liền hỏi:
- Cô là ai?
- Em là hôn thê của anh, anh không nhớ sao? Em là Lâm Huệ Anh đây.
- Lâm Huệ Anh?
- Vâng.
Cố Nam Hàn khẽ lắc đầu để tỉnh táo hơn, trong đầu anh bây giờ chỉ có cái tên Lâm Huệ Anh, kì lạ giọng nói của một người con gái khác liên tục vang lên trong đầu anh:
“- Cố Nam Hàn, Nam Hàn,…”
Giọng nói này khác hoàn toàn so với cô gái trước mặt.
Lâm Huệ Anh thấy anh bắt đầu hoảng loạn liền an ủi:
- Đừng suy nghĩ nhiều, vừa nãy chắc do hạ đường huyết mà anh ngất đó.
- Vậy sao?
- Anh uống thuốc đi.
Cố Nam Hàn liền nghe theo cô ta mà ngoan ngoãn uống thuốc. Một vài hình ảnh bắt đầu xuất hiện, mọi kí ức của anh và Hạ Nhược Tâm đều được lặp lại một cách có trình tự nhưng gương mặt của cô gái đó lại là Lâm Huệ Anh.
Anh nhớ lại liền an tâm mà nghe theo Lâm Huệ Anh.
- Hàn, nghe lời em, nghỉ ngơi thật tốt.
- Ừm.
Cố Nam Hàn nũng nịu với cô ta hệt như với Hạ Nhược Tâm trước đây:
- Anh không muốn ở một mình.
- Được, em ở cùng anh.
Lâm Huệ Anh vuốt ve gương mặt hoàn mỹ của người đàn ông trước mặt, cô ta bắt đầu nở nụ cười hiểm ác. Sau đó tiện lấy lấy vân tay anh mở điện thoại, đầu tiên cô ta kiểm tra danh bạ, thấy tên Nhược Tâm liền cho vào danh sách đen. Tiếp đến thêm số mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.