Chương 1: Bất Ngờ Đến Khó Ngờ
Mộ An Lạc
17/08/2021
Hạ Nhược Tâm đang đi xuống dưới nhà ăn để lấy nước uống, kì lạ là hôm nay bỗng có những dự cảm chẳng lành khiến cho bản thân có chút đề phòng . Theo thói quen, cô chẳng bật đèn lên, chỉ theo cái bóng đèn ngủ mờ xuống dưới nhà. Xuống đến nơi, từ từ cẩn thận rót nước tránh ảnh hưởng đến không gian yên tĩnh, mà cô thì lại ghét sự ồn ào .
Hôm nay, những người giúp việc nhà cô được đặc biệt cho nghỉ, người nhà cô đã đi du lịch ở Quảng Châu, vì ba của cô đi công tác nên mẹ cô và em trai cô đã đi theo tiện giải tỏa tâm trạng .
Cô thì lại không biết do cả ngày bận học lại sắp thi đại học nên cô có chút không để ý đến bố mẹ vì họ phải tiếp quản một công ty nên khá là mệt, cô cũng đã được tập tự lập từ nhỏ.
Sau khi ra đến gần cửa phòng ăn thì bỗng có bóng dáng kì lạ dần bước đến gần, dù là bước đi có chút chuệch choạng nhưng lại khiến cô rùng mình vì sát khí của người này có chút sợ hãi .
Đến khi giọng khàn trầm ấy hừ nhẹ, cô cố gắng quan sát và đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, bao lâu nay học võ cuối cùng cũng đến lúc dùng, cô bình tĩnh bật đèn, bất ngờ lại là Cố Nam Hàn.
Hazzz, làm cô có chút sợ rồi, nhưng sao tự dưng lại rảnh rỗi đến đây vậy, mà anh vào nhà kiểu gì trong khi nhà cô luôn luôn kín cổng cao tường, nhìn thấy có chiếc lá trên đầu anh thì kiểu này lại nhảy tưởng chăng hay là chui rúc từ xó nào rồi. Cô liền nghĩ: một con cún nhỏ. Đúng là say rượu thì làm cái gì cũng chẳng biết. Hệt như một thằng ngố.
-Cố Nam Hàn! Anh say rồi. Lên phòng khách đi. Anh vẫn đi được chứ?
Cô cất tiếng hỏi anh
Anh không trả lời vẫn cứ tiến gần đến chỗ cô. Chỉ hừ nhẹ: humm
Cô đoán chắc say mèm rồi, cái mùi rượu nồng này lại không khiến cô khó chịu mà quyện với mùi hổ phách của anh khiến cô có chút say theo rồi. Khẽ lắc đầu xua đi suy nghĩ ấy. Cô nhẹ nhàng đỡ anh lên lầu. Thân hình to lớn này khiến cô có chút khó khăn khi phải rước anh lên tận lầu hai.
-Anh ăn cái gì mà cả người cứng nhắc vậy?
Cô hỏi đùa thế mà anh say rồi vẫn trả lời:
-Chẳng phải tôi vẫn ăn như vậy sao? Em không biết sao? Thật chẳng biết quan tâm đến bạn trai em gì cả hay sao ?
Lại nhầm cô với bạn gái sao? Đúng say thì chẳng biết gì? Có chút thất vọng nhưng nhanh chóng hồi phục cảm xúc lạ lẫm này của mình.
-Vậy sao? Vậy lúc say thì bạn gái nên làm gì cho bạn trai của mình?
Lúc này họ đã lên đến phòng của cô. Trên đường đi cô mới nhớ chắc mấy phòng khách lâu ngày không dùng nên có chút mùi khó chịu, giúp việc lại nghỉ nên cô đành vất anh lên phòng mình sau đó xuống phòng em trai mình ngủ vậy, nếu vất anh vào phòng em trai cô chắc lúc nó về cái mũi thính của nó sẽ kêu gào lên mất.
Anh nhanh chóng trả lời nhanh như máy vậy:
-Làm gì hay sao? Để người bạn trai này dạy em nha! Bước 1: từ từ cởi đồ cho bạn trai, anh ngập ngừng …, sau đó lau người cho bạn trai.
Anh cười to như trúng mắn:
-Haha.. Có phải em lại nghĩ bậy hay không?
Từng câu nói của anh khiến đôi tai ấy nóng hổi, chắc giờ mặt của cô đã đỏ lắm rồi, vì da trắng nên chắc nó lại càng rõ hơn rồi, càng nóng hơn rồi.
Anh dù say nhưng vẫn biết cô gái trước mặt mình đang đỏ lắm rồi.
Anh khẽ ghé mặt vào mà thì thầm khiến Hạ Nhược Tâm khẽ giật mình rụt cổ vì hơi thở của anh khiến cô có chút nhột:
-Em đang xấu hổ hay sao? Chẳng phải chúng ta đã thân lắm sao?
Cô có chút thắc mắc hỏi:
-Em là ai?
Anh chỉ cười nhạt dựa vào hõm vai cô, vì Hạ Nhược Tâm mặc váy ngủ lụa lại mới tắm xong khiến anh có chút dễ chịu mà tham luyến dựa vào cô, hít hà lấy hơi thở thơm tho ấy một cách tham lam:
- Cố Nam Hàn tôi chả thừa biết em là ai? Để tôi nhìn kĩ xem nào?
Anh cố gắng mở to mắt nhìn rõ khuôn mặt người con gái thanh tú này:
-Hưm… Thật xinh đẹp … Đẹp hơn cô ta… Hạ Nhược Tâm à? Ô sao anh lại ở đây?
Anh như một thằng bé ngốc mà bỗng phật dậy trả lời cô.
Câu trả lời của anh khiến cô có chút hoang mang.
Anh chỉ cười không nói gì. Anh nhìn cô một lúc như một đứa trẻ đang chờ đợi một thứ gì đó với ánh mắt mong chờ. Nhìn như thế đã tốt. Anh nhìn cô với một ánh mắt khó hiểu.
Cô cũng quan sát kĩ anh, vuốt nhẹ gò má anh, mà Cố Nam Hàn lại cũng như không có sức lực mà dựa vào bàn tay bé bỏng ấy, cô tự hỏi khuôn mặt này khiến bao cô điên đảo đây chứ? Nếu không phải… thì cô cũng đã say lắm rồi!
Cô bỗng phá tan không khí:
- Nào nói tiếp cho em biết bước 2 đi .
Anh chỉ cười nhẹ:
-Phải là người yêu thì mới nói, còn em á, làm bạn gái tôi đi thì nói… haha…
Anh bỗng bật cười lớn như đắc trí vậy.
-Nhưng em chỉ là em gái anh thôi anh họ à.
Cô nhấn mạnh anh họ một cách rõ ràng. Vừa trả lời câu chọc ghẹo của anh mà cũng là để nhắc nhở chính bản thân mình.
-Anh say rồi nghỉ đi, có gì mai tính sau, em sang ngủ nhờ phòng Hạ Sơn đây. Ngủ tốt!
Hôm nay, những người giúp việc nhà cô được đặc biệt cho nghỉ, người nhà cô đã đi du lịch ở Quảng Châu, vì ba của cô đi công tác nên mẹ cô và em trai cô đã đi theo tiện giải tỏa tâm trạng .
Cô thì lại không biết do cả ngày bận học lại sắp thi đại học nên cô có chút không để ý đến bố mẹ vì họ phải tiếp quản một công ty nên khá là mệt, cô cũng đã được tập tự lập từ nhỏ.
Sau khi ra đến gần cửa phòng ăn thì bỗng có bóng dáng kì lạ dần bước đến gần, dù là bước đi có chút chuệch choạng nhưng lại khiến cô rùng mình vì sát khí của người này có chút sợ hãi .
Đến khi giọng khàn trầm ấy hừ nhẹ, cô cố gắng quan sát và đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, bao lâu nay học võ cuối cùng cũng đến lúc dùng, cô bình tĩnh bật đèn, bất ngờ lại là Cố Nam Hàn.
Hazzz, làm cô có chút sợ rồi, nhưng sao tự dưng lại rảnh rỗi đến đây vậy, mà anh vào nhà kiểu gì trong khi nhà cô luôn luôn kín cổng cao tường, nhìn thấy có chiếc lá trên đầu anh thì kiểu này lại nhảy tưởng chăng hay là chui rúc từ xó nào rồi. Cô liền nghĩ: một con cún nhỏ. Đúng là say rượu thì làm cái gì cũng chẳng biết. Hệt như một thằng ngố.
-Cố Nam Hàn! Anh say rồi. Lên phòng khách đi. Anh vẫn đi được chứ?
Cô cất tiếng hỏi anh
Anh không trả lời vẫn cứ tiến gần đến chỗ cô. Chỉ hừ nhẹ: humm
Cô đoán chắc say mèm rồi, cái mùi rượu nồng này lại không khiến cô khó chịu mà quyện với mùi hổ phách của anh khiến cô có chút say theo rồi. Khẽ lắc đầu xua đi suy nghĩ ấy. Cô nhẹ nhàng đỡ anh lên lầu. Thân hình to lớn này khiến cô có chút khó khăn khi phải rước anh lên tận lầu hai.
-Anh ăn cái gì mà cả người cứng nhắc vậy?
Cô hỏi đùa thế mà anh say rồi vẫn trả lời:
-Chẳng phải tôi vẫn ăn như vậy sao? Em không biết sao? Thật chẳng biết quan tâm đến bạn trai em gì cả hay sao ?
Lại nhầm cô với bạn gái sao? Đúng say thì chẳng biết gì? Có chút thất vọng nhưng nhanh chóng hồi phục cảm xúc lạ lẫm này của mình.
-Vậy sao? Vậy lúc say thì bạn gái nên làm gì cho bạn trai của mình?
Lúc này họ đã lên đến phòng của cô. Trên đường đi cô mới nhớ chắc mấy phòng khách lâu ngày không dùng nên có chút mùi khó chịu, giúp việc lại nghỉ nên cô đành vất anh lên phòng mình sau đó xuống phòng em trai mình ngủ vậy, nếu vất anh vào phòng em trai cô chắc lúc nó về cái mũi thính của nó sẽ kêu gào lên mất.
Anh nhanh chóng trả lời nhanh như máy vậy:
-Làm gì hay sao? Để người bạn trai này dạy em nha! Bước 1: từ từ cởi đồ cho bạn trai, anh ngập ngừng …, sau đó lau người cho bạn trai.
Anh cười to như trúng mắn:
-Haha.. Có phải em lại nghĩ bậy hay không?
Từng câu nói của anh khiến đôi tai ấy nóng hổi, chắc giờ mặt của cô đã đỏ lắm rồi, vì da trắng nên chắc nó lại càng rõ hơn rồi, càng nóng hơn rồi.
Anh dù say nhưng vẫn biết cô gái trước mặt mình đang đỏ lắm rồi.
Anh khẽ ghé mặt vào mà thì thầm khiến Hạ Nhược Tâm khẽ giật mình rụt cổ vì hơi thở của anh khiến cô có chút nhột:
-Em đang xấu hổ hay sao? Chẳng phải chúng ta đã thân lắm sao?
Cô có chút thắc mắc hỏi:
-Em là ai?
Anh chỉ cười nhạt dựa vào hõm vai cô, vì Hạ Nhược Tâm mặc váy ngủ lụa lại mới tắm xong khiến anh có chút dễ chịu mà tham luyến dựa vào cô, hít hà lấy hơi thở thơm tho ấy một cách tham lam:
- Cố Nam Hàn tôi chả thừa biết em là ai? Để tôi nhìn kĩ xem nào?
Anh cố gắng mở to mắt nhìn rõ khuôn mặt người con gái thanh tú này:
-Hưm… Thật xinh đẹp … Đẹp hơn cô ta… Hạ Nhược Tâm à? Ô sao anh lại ở đây?
Anh như một thằng bé ngốc mà bỗng phật dậy trả lời cô.
Câu trả lời của anh khiến cô có chút hoang mang.
Anh chỉ cười không nói gì. Anh nhìn cô một lúc như một đứa trẻ đang chờ đợi một thứ gì đó với ánh mắt mong chờ. Nhìn như thế đã tốt. Anh nhìn cô với một ánh mắt khó hiểu.
Cô cũng quan sát kĩ anh, vuốt nhẹ gò má anh, mà Cố Nam Hàn lại cũng như không có sức lực mà dựa vào bàn tay bé bỏng ấy, cô tự hỏi khuôn mặt này khiến bao cô điên đảo đây chứ? Nếu không phải… thì cô cũng đã say lắm rồi!
Cô bỗng phá tan không khí:
- Nào nói tiếp cho em biết bước 2 đi .
Anh chỉ cười nhẹ:
-Phải là người yêu thì mới nói, còn em á, làm bạn gái tôi đi thì nói… haha…
Anh bỗng bật cười lớn như đắc trí vậy.
-Nhưng em chỉ là em gái anh thôi anh họ à.
Cô nhấn mạnh anh họ một cách rõ ràng. Vừa trả lời câu chọc ghẹo của anh mà cũng là để nhắc nhở chính bản thân mình.
-Anh say rồi nghỉ đi, có gì mai tính sau, em sang ngủ nhờ phòng Hạ Sơn đây. Ngủ tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.