Chương 44:
Mộ An Lạc
23/07/2022
Buổi sáng, Cố Nam Hàn mệt mỏi chống tay dậy, anh lấy tay đập vào đầu mấy cái rồi nhìn xung quanh, ngay bên cạnh anh lại là một cô gái không mặc gì mà nằm dưới chăn. Anh nhìn lại mình thì khẳng định chắc chắn hôm qua không phải mơ, bọn họ thực sự đã làm chuyện đó.
Cố Nam Hàn vì vôi mà quơ tay lung tung không may làm rơi vỡ chiếc ly lăn lốc trên tủ đầu giường.
Cùng lúc đó vì tiếng động mạnh mà Hạ Nhược Tâm cũng tỉnh dậy, cô nhìn anh ngây ngô rồi dụi dụi mắt.
Cố Nam Hàn nhanh chóng mặc quần áo lại rồi định vào phòng vệ sinh mà không nói câu nào, cô liền kéo tay anh lại.
- Anh ăn xong liền muốn bỏ đi.
- Chẳng phải do cô trước hay sao?
Giọng điệu lạnh lùng cùng ánh mắt khinh bỉ của anh lúc này cô chưa nhìn thấy bao giờ, tay cô dù cầm chắc tay anh nhưng vẫn run bần bật, Cố Nam Hàn có thể cảm nhận được điều này, anh liền dứt khoát hất tay cô ra rồi đi.
Hạ Nhược Tâm không chịu liền kéo cả chiếc chắn mỏng bao người lại rồi chạy đến ôm anh từ phía sau. Mặt cô áp vào lưng rộng đang trần của anh, cảm xúc của họ đêm qua vẫn còn đọng lại. Anh kéo cô ra rồi hai người đối mặt nhau.
Cố Nam Hàn lắc đầu rồi cúi xuống phía dưới chân, khi anh mở mắt ra thì nhìn thấy chân cô bị chảy máu. Anh lo lắng hỏi cô.
- Chân cô làm sao vậy?
Hạ Nhược Tâm vẫn không để ý lời anh nói mà trực tiếp ôm anh thêm chặt như không muốn cho anh rời xa cô.
- Đừng, đừng rời xa em được không? Cố Nam Hàn anh tỉnh lại đi được không?
Cô như bất lực mà kêu gào lên, nỗi lòng trong cô đều nói hết một mạch trước mặt anh, khuôn mặt nhễ nhại nước mắt khiến Cố Nam Hàn đau xót. Cô gục đầu trước ngực anh rồi nói:
- Em đã mệt lắm rồi. Nếu anh không tỉnh lại, em thực sự sẽ rời xa anh thật đó.
Cố Nam Hàn nghe giọng điệu mệt mỏi của cô liền nhói trong tim, bộ mặt anh nhíu lại như vì đau. Không thể để cô bị thương thêm nên anh đã bế nhấc cô dậy rồi đặt thân thể yếu đuối này lên giường.
Nhược Tâm dần bình tĩnh nhìn anh sơ cứu vết thương cho mình mà cô vui đến phát khóc nấc lên, câu chữ nhả ra cũng không được rõ ràng.
- Có phải anh nhớ ra rồi không?
Cố Nam Hàn vốn sớm tỉnh lại từ tối qua nhưng anh bắt buộc phải làm vậy với cô để tiếp tục moi tin từ Lâm Huệ Anh giả tạo kia, anh nghi ngờ rất nhiều, anh cũng sợ cô bị tổn thương nếu anh tính sai một bước.
Nhưng cuối cùng cô lại cứ làm ra những hành động tự làm tổn thương mình như vậy, tim anh như thắt lại, anh không thể để mọi chuyện lại cứ thế mà tiếp tục xảy ra được. Anh dứt khoát trả lời cho cô yên tâm.
- Đúng.
Mắt hai người đối diện với nhau, người đàn ông mà cô thương nhớ giờ đây đã hồi phục, cô sẽ không cần lo lắng anh sẽ rời xa cô nữa. Nước mắt cô lại chảy ra, miệng cũng không nhịn được mà há ra khóc lớn hơn ban nãy, lần trước là khóc lóc đau khổ thì bây giờ chính là hạnh phúc tột cùng.
Hạ Nhược Tâm ôm anh thật chặt như muốn bóp chết anh vậy. Cố Nam Hàn vì không chịu nổi nữa mà vỗ nhẹ vào lưng cô.
- Anh tắc thở mất, em buông lỏng đi.
- Ừm, em xin lỗi.
Nước mắt nước mũi cô như làm ướt đẫm hết vai anh, vì anh để lưng trần nên nó còn ánh lên khiến cô xấu hổ không ngừng.
Anh lại tiếp tục nhìn cô âu yếm rồi dỗ dành như một bảo mẫu chăm sóc đứa trẻ hay khóc vậy.
- Để anh băng bó vết thương cho em trước đã, em không thấy đau sao?
Hạ Nhược Tâm ngoan ngoãn lắc đầu rồi tự lau nước mắt cũng tìm giấy mềm gần đó lặng lẽ lau vai cho anh. Anh thấy lạ nên hỏi cô.
- Sao em lại lau chỗ đó.
- Là em ban nãy làm ướt anh.
Hạ Nhược Tâm xấu hổ ấp úng trả lời anh, rồi nắm chặt bàn tay lại như đã biết lỗi vậy, mặt cô cúi gằm xuống rồi nhìn anh quấn vải băng cho mình một cách chăm chú.
Cố Nam Hàn vốn không phải để tâm nhưng vẫn muốn để tâm đến những hành động ngây thơ này của cô, nhìn Nhược Tâm bây giờ hệt một con mèo khóc lóc vì không muốn rửa mặt vậy, quá đỗi dễ thương rồi.
Cố Nam Hàn sau khi băng bó xong lại thắc mắc nhớ lại tối qua.
- Tại sao hôm qua em lại làm vậy? Còn đổ lọ gì đó lên giường lén lút, thật không giống tính em chút nào.
Hạ Nhược Tâm vẫn đang lưỡng lự xem có nên trả lời anh hay không, hay là cứ nói thật thì sẽ được khoan hồng đây.
- Là do bọn bạn anh bày ra đó, lão, lão Từ bảo em làm vậy. Anh ta nói chỉ cần chúng ta làm chuyện đó xong, đổ thứ đỏ đỏ đó vào thì anh có thể trở lại.
Hạ Nhược Tâm nói một mạch mà không hề biết mình đã nói ra những từ xấu hổ đó mạnh mẽ như thế nào.
Cố Nam Hàn buồn cười trong lòng, đúng là một cô gái vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ như vậy thì không ai muốn che chở cho được.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, rồi lau giọt nước mắt còn đọng lại, cũng ân cần mà ôm cô vào lòng rồi tiếp tục chêu chọc cô.
- Hôm qua anh thật sự rất vui mừng đó, cũng rất thỏa mãn nữa, hay là chúng ta tiếp tục được không?
Hạ Nhược Tâm nghe anh nói xong thì lại nhớ lại đêm qua, cô đúng là quá phóng túng rồi, chưa bao giờ lại lớn mật như vậy, cũng một phần là do men rượu nên cô mạnh dạn hơn, còn phần lớn là vì tình yêu của cô, Hạ Nhược Tâm thật sự mong anh trở lại như cũ.
- Không, em đau lắm, còn mỏi hết cả…
Cô nói đến đây thì như bị mắc trong cổ họng mà không nói ra được thêm nữa, nhìn khuôn mặt mong chờ kia của anh cô lại càng thêm xấu hổ nên mới lấy chăn trùm lên mình rồi giả vờ đi ngủ, nhưng thực ra mắt cô vẫn mở mà không tài nào ngủ được.
- Em buồn ngủ rồi.
Cố Nam Hàn đưa tay lên che miệng kiềm chế không cười to tiếng, người anh khẽ rung lên, cô biết thừa anh đang cười cô mà, Hạ Nhược Tâm càng xấu hổ hơn nữa mà chỉ muốn độn thổ luôn cho xong.
Bỗng có một vòng tay ấm áp từ sau lưng cô vòng lên trước, cô thấy thật thoải mái, đã tuần nay hai người họ lạnh lùng với nhau mà bây giờ lại ôm ấp như vậy thì đúng là kì tích.
- Cảm ơn anh đã trở lại, Cố Nam Hàn.
Câu nói này của Nhược Tâm xuất phát từ tận đáy lòng, không còn ngạt ngào ấp úng như trước mà nó rất nghiêm túc, anh cũng vui vẻ mà ôm cô chặt hơn rồi nói:
- Anh xin lỗi em vì đã không tỉnh táo lại sớm hơn.
Mặt anh dụi vào lưng trần của cô, tóc anh khiến Hạ Nhược Tâm bị nhột đến nỗi phải kêu lên
- Buồn đó.
- Như này thì sao?
Anh vừa nói vừa dụi vào cô mạnh hơn, lại còn cả gan sờ nắn bộ ngực đẫy đà của cô một cách tự nhiên mà không xin phép, nhưng thực tế là anh chưa bao giờ xin phép cả, đó là anh đều cưỡng ép cô. Cô vì chống lại anh mệt quá nên thôi kệ anh đi, anh ấy chán thì ngừng lại thôi nhưng đã rất lâu trôi qua mà anh vẫn không từ bỏ.
Mặt của Hạ Nhược Tâm đang bộc lộ rõ vẻ bất lực còn anh ấy thì lại chính là thỏa mãn. Thật bất công mà.
Cố Nam Hàn vì vôi mà quơ tay lung tung không may làm rơi vỡ chiếc ly lăn lốc trên tủ đầu giường.
Cùng lúc đó vì tiếng động mạnh mà Hạ Nhược Tâm cũng tỉnh dậy, cô nhìn anh ngây ngô rồi dụi dụi mắt.
Cố Nam Hàn nhanh chóng mặc quần áo lại rồi định vào phòng vệ sinh mà không nói câu nào, cô liền kéo tay anh lại.
- Anh ăn xong liền muốn bỏ đi.
- Chẳng phải do cô trước hay sao?
Giọng điệu lạnh lùng cùng ánh mắt khinh bỉ của anh lúc này cô chưa nhìn thấy bao giờ, tay cô dù cầm chắc tay anh nhưng vẫn run bần bật, Cố Nam Hàn có thể cảm nhận được điều này, anh liền dứt khoát hất tay cô ra rồi đi.
Hạ Nhược Tâm không chịu liền kéo cả chiếc chắn mỏng bao người lại rồi chạy đến ôm anh từ phía sau. Mặt cô áp vào lưng rộng đang trần của anh, cảm xúc của họ đêm qua vẫn còn đọng lại. Anh kéo cô ra rồi hai người đối mặt nhau.
Cố Nam Hàn lắc đầu rồi cúi xuống phía dưới chân, khi anh mở mắt ra thì nhìn thấy chân cô bị chảy máu. Anh lo lắng hỏi cô.
- Chân cô làm sao vậy?
Hạ Nhược Tâm vẫn không để ý lời anh nói mà trực tiếp ôm anh thêm chặt như không muốn cho anh rời xa cô.
- Đừng, đừng rời xa em được không? Cố Nam Hàn anh tỉnh lại đi được không?
Cô như bất lực mà kêu gào lên, nỗi lòng trong cô đều nói hết một mạch trước mặt anh, khuôn mặt nhễ nhại nước mắt khiến Cố Nam Hàn đau xót. Cô gục đầu trước ngực anh rồi nói:
- Em đã mệt lắm rồi. Nếu anh không tỉnh lại, em thực sự sẽ rời xa anh thật đó.
Cố Nam Hàn nghe giọng điệu mệt mỏi của cô liền nhói trong tim, bộ mặt anh nhíu lại như vì đau. Không thể để cô bị thương thêm nên anh đã bế nhấc cô dậy rồi đặt thân thể yếu đuối này lên giường.
Nhược Tâm dần bình tĩnh nhìn anh sơ cứu vết thương cho mình mà cô vui đến phát khóc nấc lên, câu chữ nhả ra cũng không được rõ ràng.
- Có phải anh nhớ ra rồi không?
Cố Nam Hàn vốn sớm tỉnh lại từ tối qua nhưng anh bắt buộc phải làm vậy với cô để tiếp tục moi tin từ Lâm Huệ Anh giả tạo kia, anh nghi ngờ rất nhiều, anh cũng sợ cô bị tổn thương nếu anh tính sai một bước.
Nhưng cuối cùng cô lại cứ làm ra những hành động tự làm tổn thương mình như vậy, tim anh như thắt lại, anh không thể để mọi chuyện lại cứ thế mà tiếp tục xảy ra được. Anh dứt khoát trả lời cho cô yên tâm.
- Đúng.
Mắt hai người đối diện với nhau, người đàn ông mà cô thương nhớ giờ đây đã hồi phục, cô sẽ không cần lo lắng anh sẽ rời xa cô nữa. Nước mắt cô lại chảy ra, miệng cũng không nhịn được mà há ra khóc lớn hơn ban nãy, lần trước là khóc lóc đau khổ thì bây giờ chính là hạnh phúc tột cùng.
Hạ Nhược Tâm ôm anh thật chặt như muốn bóp chết anh vậy. Cố Nam Hàn vì không chịu nổi nữa mà vỗ nhẹ vào lưng cô.
- Anh tắc thở mất, em buông lỏng đi.
- Ừm, em xin lỗi.
Nước mắt nước mũi cô như làm ướt đẫm hết vai anh, vì anh để lưng trần nên nó còn ánh lên khiến cô xấu hổ không ngừng.
Anh lại tiếp tục nhìn cô âu yếm rồi dỗ dành như một bảo mẫu chăm sóc đứa trẻ hay khóc vậy.
- Để anh băng bó vết thương cho em trước đã, em không thấy đau sao?
Hạ Nhược Tâm ngoan ngoãn lắc đầu rồi tự lau nước mắt cũng tìm giấy mềm gần đó lặng lẽ lau vai cho anh. Anh thấy lạ nên hỏi cô.
- Sao em lại lau chỗ đó.
- Là em ban nãy làm ướt anh.
Hạ Nhược Tâm xấu hổ ấp úng trả lời anh, rồi nắm chặt bàn tay lại như đã biết lỗi vậy, mặt cô cúi gằm xuống rồi nhìn anh quấn vải băng cho mình một cách chăm chú.
Cố Nam Hàn vốn không phải để tâm nhưng vẫn muốn để tâm đến những hành động ngây thơ này của cô, nhìn Nhược Tâm bây giờ hệt một con mèo khóc lóc vì không muốn rửa mặt vậy, quá đỗi dễ thương rồi.
Cố Nam Hàn sau khi băng bó xong lại thắc mắc nhớ lại tối qua.
- Tại sao hôm qua em lại làm vậy? Còn đổ lọ gì đó lên giường lén lút, thật không giống tính em chút nào.
Hạ Nhược Tâm vẫn đang lưỡng lự xem có nên trả lời anh hay không, hay là cứ nói thật thì sẽ được khoan hồng đây.
- Là do bọn bạn anh bày ra đó, lão, lão Từ bảo em làm vậy. Anh ta nói chỉ cần chúng ta làm chuyện đó xong, đổ thứ đỏ đỏ đó vào thì anh có thể trở lại.
Hạ Nhược Tâm nói một mạch mà không hề biết mình đã nói ra những từ xấu hổ đó mạnh mẽ như thế nào.
Cố Nam Hàn buồn cười trong lòng, đúng là một cô gái vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ như vậy thì không ai muốn che chở cho được.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, rồi lau giọt nước mắt còn đọng lại, cũng ân cần mà ôm cô vào lòng rồi tiếp tục chêu chọc cô.
- Hôm qua anh thật sự rất vui mừng đó, cũng rất thỏa mãn nữa, hay là chúng ta tiếp tục được không?
Hạ Nhược Tâm nghe anh nói xong thì lại nhớ lại đêm qua, cô đúng là quá phóng túng rồi, chưa bao giờ lại lớn mật như vậy, cũng một phần là do men rượu nên cô mạnh dạn hơn, còn phần lớn là vì tình yêu của cô, Hạ Nhược Tâm thật sự mong anh trở lại như cũ.
- Không, em đau lắm, còn mỏi hết cả…
Cô nói đến đây thì như bị mắc trong cổ họng mà không nói ra được thêm nữa, nhìn khuôn mặt mong chờ kia của anh cô lại càng thêm xấu hổ nên mới lấy chăn trùm lên mình rồi giả vờ đi ngủ, nhưng thực ra mắt cô vẫn mở mà không tài nào ngủ được.
- Em buồn ngủ rồi.
Cố Nam Hàn đưa tay lên che miệng kiềm chế không cười to tiếng, người anh khẽ rung lên, cô biết thừa anh đang cười cô mà, Hạ Nhược Tâm càng xấu hổ hơn nữa mà chỉ muốn độn thổ luôn cho xong.
Bỗng có một vòng tay ấm áp từ sau lưng cô vòng lên trước, cô thấy thật thoải mái, đã tuần nay hai người họ lạnh lùng với nhau mà bây giờ lại ôm ấp như vậy thì đúng là kì tích.
- Cảm ơn anh đã trở lại, Cố Nam Hàn.
Câu nói này của Nhược Tâm xuất phát từ tận đáy lòng, không còn ngạt ngào ấp úng như trước mà nó rất nghiêm túc, anh cũng vui vẻ mà ôm cô chặt hơn rồi nói:
- Anh xin lỗi em vì đã không tỉnh táo lại sớm hơn.
Mặt anh dụi vào lưng trần của cô, tóc anh khiến Hạ Nhược Tâm bị nhột đến nỗi phải kêu lên
- Buồn đó.
- Như này thì sao?
Anh vừa nói vừa dụi vào cô mạnh hơn, lại còn cả gan sờ nắn bộ ngực đẫy đà của cô một cách tự nhiên mà không xin phép, nhưng thực tế là anh chưa bao giờ xin phép cả, đó là anh đều cưỡng ép cô. Cô vì chống lại anh mệt quá nên thôi kệ anh đi, anh ấy chán thì ngừng lại thôi nhưng đã rất lâu trôi qua mà anh vẫn không từ bỏ.
Mặt của Hạ Nhược Tâm đang bộc lộ rõ vẻ bất lực còn anh ấy thì lại chính là thỏa mãn. Thật bất công mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.