Chương 48:
Mộ An Lạc
23/07/2022
Cố Nam Hàn đi tới một lụm cây, anh nhìn thấy Lâm Huệ Anh đang đứng cùng một người đàn ông nào đó, sau khi xác nhận thì đó chính là quản gia Lưu. Anh thấy có gì đó không ổn nên lặng lẽ đứng lại rồi nghe chuyện.
- Bố, bọn họ đã thoát được rồi. Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
Quản gia Lưu đang cắt dọn cỏ thì dừng lại rồi nói tiếp:
- Thế thuốc mà ta lấy từ lão ta không có tác dụng à? Có vẻ như Cố Nam Hàn vẫn còn khỏe mạnh lắm, thậm chí còn yêu con nhỏ kia nhiều hơn.
Lâm Huệ Anh nghe thấy vậy thì lại càng căm ghét Hạ Nhược Tâm nhiều hơn, cô khó chịu rồi nói tiếp:
- Không có tác dụng, có khi nào là thuốc rởm hay không? Con đã làm theo y hệt những gì bố nói rồi. Cũng may anh ta chưa phát hiện ra con là Lưu Huệ Anh của ngày xưa, nếu không thì chắc là không yên ổn quá.
Quản gia Lưu nhíu mày, quay lại nhìn con gái mình rồi nói:
- Cẩn thận những gì mình nói đi, chúng ta đi được đến bây giờ đã là cố gắng lắm rồi, cũng phải kết thúc mọi chuyện sớm thôi. Tối nay ta sẽ giết bà cụ.
Cố Nam Hàn nghe thấy hết thảy câu chuyện, anh bình tĩnh để không bị phát hiện mặc dù bản thân đã tức giận cực độ. Vậy mà quản gia Lưu lại dám động tới bà ngoại của anh hay sao?
Cùng lúc đó, Hạ Nhược Tâm cũng đang quay lại toàn bộ câu chuyện giữa họ, cô cũng lặng lẽ rời đi để báo cảnh sát. Cô không thể để bọn họ tiếp tục lộng hành như vậy được, quá đủ rồi.
- Lần này, cho mấy người nhận quả báo.
Sau đó, không ngờ Hạ Nhược Tâm lại gặp mặt Cố Nam Hàn ở một con đường đi vào nhà, đang đi trên đường thì Cố Nam Hàn nhìn thấy một con sâu róm nên kéo toáng lên:
- Có sâu… sâu róm.
Hạ Nhược Tâm nhìn thấy anh như vậy thì bật cười không nói gì, xem ra tên công tử bột này lại sợ sâu róm như vậy.
Lúc này, Cố Nam Hàn cũng không nghĩ rằng lại bị cô ấy phát hiện ra nên liền cảm thấy xấu hổ không thôi.
- Nhược Tâm, em tới đây từ khi nào vậy?
Hạ Nhược Tâm không nói gì, lập tức đi qua anh, sau đó còn quay lại cười vào mặt anh mà nói:
- Đồ nhát cáy.
Sau khi về nhà, Hạ Nhược Tâm gọi Cố Nam Hàn vào phòng rồi nói chuyện cùng với anh.
- Nam Hàn, em có chuyện muốn nói.
Hai người nghiêm túc nhìn nhau, Hạ Nhược Tâm mở điện thoại ra rồi bật video lên cho Cố Nam Hàn nghe. Anh không ngờ là cô ấy cũng đã thấy chuyện này, thậm chí còn tinh ý hơn anh là đã quay lại làm bằng chứng nữa.
Cố Nam Hàn tới bước này thì cũng không muốn giấu giếm nên đã nhanh chóng lấy một tệp tài liệu trong tủ ra rồi đưa cho cô mà nói:
- Anh cũng đã nghe được chúng rồi, hơn nữa, chứng cứ đều đã ở đây. Bây giờ có lẽ cảnh sát cũng đã tìm đến họ rồi.
Hạ Nhược Tâm không ngờ rằng Cố Nam Hàn còn làm việc nhanh hơn cô nữa, thì ra Lâm Huệ Anh kia thực sự là Lưu Huệ Anh, vậy thì có phải mọi chuyện đã kết thúc rồi hay không? Bây giờ chỉ cần bắt bố con cô ta lại thì tất cả sẽ kết thúc đúng không?
Ở đồn cảnh sát, Cố Nam Hàn nắm chặt tay của Hạ Nhược Tâm tiến vào đồn. Trước mắt chính là bố con họ Lưu bị bắt tạm giam lại. Lâm Huệ Anh thấy Cố Nam Hàn liền gọi tên anh:
- Nam Hàn, cứu em, em không biết có chuyện gì xảy ra cả.
Cố Nam Hàn chỉ nói:
- Bây giờ mà cô vẫn giả vờ được hay sao? Tất cả đã kết thúc rồi.
Quản gia Lưu chỉ ngồi một chỗ, không nói gì, không ai biết liệu ông ta có ý tứ gì nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã kết thúc thật rồi.
***
Hai tháng sau, bố con nhà họ Lưu kia thực sự đã bị bỏ tù.
Và đương nhiên Cố Nam Hàn và Hạ Nhược Tâm cũng được đồng ý tổ chức đám cưới, tất cả bạn bè của hai người họ đều đến chúc mừng. Bữa tiệc nhỏ đã được tổ chức.
Quan Bằng cũng đã xuất viện từ lâu, anh ta đứng dậy nâng ly:
- Chúc mừng hai người, chúc hai người thật hạnh phúc.
Hạ Nhược Tâm cụng ly rồi nói:
- Cảm ơn anh.
Quan Hồng Ngưng thế mà lại đã chính thức quen với Từ Hãn, trước đây cô ấy còn chê hắn ta là một ông thầy bẩn thỉu vậy mà bây giờ dứt còn không ra.
Còn hai lão tử Đào Tấn Khang và Dương Thế Hào thì cũng vậy, lúc nào cũng cãi nhau không ngừng.
Không nghĩ rằng mọi khó khăn đều đã qua. Cô Nam Hàn cùng với Hạ Nhược Tâm cụng ly coi như tự chúc mừng chính mình đã qua được thử thách của cuộc đời. Tình yêu của họ sẽ mãi bền vững mà thôi.
Mấy năm sau, trên tay của Cố Nam Hàn đang bồng bế một cậu con trai kháu khỉnh mới được ba ngày tuổi. Bà nội của cháu nó cũng ở nhà ôm hôn nó không dứt, thậm chí còn chăm sóc rất kỹ càng cho Hạ Nhược Tâm nữa. Vì cô ấy mới sinh nên đi lại, sinh hoạt còn khó khăn.
Cuộc sống của họ cứ vậy đấy, bình yên và hạnh phúc.
- Bố, bọn họ đã thoát được rồi. Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
Quản gia Lưu đang cắt dọn cỏ thì dừng lại rồi nói tiếp:
- Thế thuốc mà ta lấy từ lão ta không có tác dụng à? Có vẻ như Cố Nam Hàn vẫn còn khỏe mạnh lắm, thậm chí còn yêu con nhỏ kia nhiều hơn.
Lâm Huệ Anh nghe thấy vậy thì lại càng căm ghét Hạ Nhược Tâm nhiều hơn, cô khó chịu rồi nói tiếp:
- Không có tác dụng, có khi nào là thuốc rởm hay không? Con đã làm theo y hệt những gì bố nói rồi. Cũng may anh ta chưa phát hiện ra con là Lưu Huệ Anh của ngày xưa, nếu không thì chắc là không yên ổn quá.
Quản gia Lưu nhíu mày, quay lại nhìn con gái mình rồi nói:
- Cẩn thận những gì mình nói đi, chúng ta đi được đến bây giờ đã là cố gắng lắm rồi, cũng phải kết thúc mọi chuyện sớm thôi. Tối nay ta sẽ giết bà cụ.
Cố Nam Hàn nghe thấy hết thảy câu chuyện, anh bình tĩnh để không bị phát hiện mặc dù bản thân đã tức giận cực độ. Vậy mà quản gia Lưu lại dám động tới bà ngoại của anh hay sao?
Cùng lúc đó, Hạ Nhược Tâm cũng đang quay lại toàn bộ câu chuyện giữa họ, cô cũng lặng lẽ rời đi để báo cảnh sát. Cô không thể để bọn họ tiếp tục lộng hành như vậy được, quá đủ rồi.
- Lần này, cho mấy người nhận quả báo.
Sau đó, không ngờ Hạ Nhược Tâm lại gặp mặt Cố Nam Hàn ở một con đường đi vào nhà, đang đi trên đường thì Cố Nam Hàn nhìn thấy một con sâu róm nên kéo toáng lên:
- Có sâu… sâu róm.
Hạ Nhược Tâm nhìn thấy anh như vậy thì bật cười không nói gì, xem ra tên công tử bột này lại sợ sâu róm như vậy.
Lúc này, Cố Nam Hàn cũng không nghĩ rằng lại bị cô ấy phát hiện ra nên liền cảm thấy xấu hổ không thôi.
- Nhược Tâm, em tới đây từ khi nào vậy?
Hạ Nhược Tâm không nói gì, lập tức đi qua anh, sau đó còn quay lại cười vào mặt anh mà nói:
- Đồ nhát cáy.
Sau khi về nhà, Hạ Nhược Tâm gọi Cố Nam Hàn vào phòng rồi nói chuyện cùng với anh.
- Nam Hàn, em có chuyện muốn nói.
Hai người nghiêm túc nhìn nhau, Hạ Nhược Tâm mở điện thoại ra rồi bật video lên cho Cố Nam Hàn nghe. Anh không ngờ là cô ấy cũng đã thấy chuyện này, thậm chí còn tinh ý hơn anh là đã quay lại làm bằng chứng nữa.
Cố Nam Hàn tới bước này thì cũng không muốn giấu giếm nên đã nhanh chóng lấy một tệp tài liệu trong tủ ra rồi đưa cho cô mà nói:
- Anh cũng đã nghe được chúng rồi, hơn nữa, chứng cứ đều đã ở đây. Bây giờ có lẽ cảnh sát cũng đã tìm đến họ rồi.
Hạ Nhược Tâm không ngờ rằng Cố Nam Hàn còn làm việc nhanh hơn cô nữa, thì ra Lâm Huệ Anh kia thực sự là Lưu Huệ Anh, vậy thì có phải mọi chuyện đã kết thúc rồi hay không? Bây giờ chỉ cần bắt bố con cô ta lại thì tất cả sẽ kết thúc đúng không?
Ở đồn cảnh sát, Cố Nam Hàn nắm chặt tay của Hạ Nhược Tâm tiến vào đồn. Trước mắt chính là bố con họ Lưu bị bắt tạm giam lại. Lâm Huệ Anh thấy Cố Nam Hàn liền gọi tên anh:
- Nam Hàn, cứu em, em không biết có chuyện gì xảy ra cả.
Cố Nam Hàn chỉ nói:
- Bây giờ mà cô vẫn giả vờ được hay sao? Tất cả đã kết thúc rồi.
Quản gia Lưu chỉ ngồi một chỗ, không nói gì, không ai biết liệu ông ta có ý tứ gì nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã kết thúc thật rồi.
***
Hai tháng sau, bố con nhà họ Lưu kia thực sự đã bị bỏ tù.
Và đương nhiên Cố Nam Hàn và Hạ Nhược Tâm cũng được đồng ý tổ chức đám cưới, tất cả bạn bè của hai người họ đều đến chúc mừng. Bữa tiệc nhỏ đã được tổ chức.
Quan Bằng cũng đã xuất viện từ lâu, anh ta đứng dậy nâng ly:
- Chúc mừng hai người, chúc hai người thật hạnh phúc.
Hạ Nhược Tâm cụng ly rồi nói:
- Cảm ơn anh.
Quan Hồng Ngưng thế mà lại đã chính thức quen với Từ Hãn, trước đây cô ấy còn chê hắn ta là một ông thầy bẩn thỉu vậy mà bây giờ dứt còn không ra.
Còn hai lão tử Đào Tấn Khang và Dương Thế Hào thì cũng vậy, lúc nào cũng cãi nhau không ngừng.
Không nghĩ rằng mọi khó khăn đều đã qua. Cô Nam Hàn cùng với Hạ Nhược Tâm cụng ly coi như tự chúc mừng chính mình đã qua được thử thách của cuộc đời. Tình yêu của họ sẽ mãi bền vững mà thôi.
Mấy năm sau, trên tay của Cố Nam Hàn đang bồng bế một cậu con trai kháu khỉnh mới được ba ngày tuổi. Bà nội của cháu nó cũng ở nhà ôm hôn nó không dứt, thậm chí còn chăm sóc rất kỹ càng cho Hạ Nhược Tâm nữa. Vì cô ấy mới sinh nên đi lại, sinh hoạt còn khó khăn.
Cuộc sống của họ cứ vậy đấy, bình yên và hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.