Chương 8: Gặp Lại ?
Mộ An Lạc
17/08/2021
Ngoài hành lang, không một bóng người, anh men theo vách tường mà tìm đến nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh chứ mỗi lần say rượu anh chỉ muốn ngủ như một con gấu đông vậy.
Cố mở mắt thật to, dưới bộ dạng nhếch nhác này chẳng ai nhận ra anh được và cô cũng không ngoại lệ, Hạ Nhược Tâm ra nhà vệ sinh lại vô tình nhìn thấy anh, chỉ là họ đã thấy được mùi hương quen thuộc từ đối phương nhưng lại không chắc chắn là bao.
Theo bản năng, Nhược Tâm đến đỡ lấy Nam Hàn, thực ra thì chỉ là do cắn dứt lương tâm thôi chứ cô sớm đã đi qua rồi lại quay lại. Phát hiện ra gương mặt quen thuộc ấy khiến cô có chút bất ngờ, sao họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này chứ? Gương mặt anh vẫn vậy, dù đã 30 nhưng da dẻ vẫn rất đẹp lại chẳng có chút lão hóa nào, chỉ là gương mặt anh nhếch nhác quá rồi.
Còn anh dù say nhưng vẫn nhận ra cô, thấy cô anh liền mỉm cười nhẹ nhàng , giọng trầm ấm phát ra:
-Nhược Tâm có phải em không? Có phải là em không bé ngoan Nhược Tâm của tôi…
Anh như một đứa bé bày ra cái bộ mặt ngây ngô với cô, khiến cô lại nhớ lần đầu anh say và cũng tương tự nói mấy lời như vậy khiến cô có chút cảm giác kì quái.
-Anh nhận nhầm rồi.. phòng anh đâu tôi đưa anh vào…
Cô cố gắng trốn tránh. Lần nào gặp anh cũng trong tình trạng không tỉnh táo. Gặp nhau không quá nhiều nhưng tất cả đều chứa men.
Anh không nghe liền dựa hẳn vào người cô, bắt cô đưa anh về bằng được. anh mè nheo khiến cô khó mà từ chối được. Cô đành đưa anh về, nhưng mà bây giờ cô biết nhà anh ở đâu, thôi thì cứ gọi xe trước đã.
-Alo. Ngưng Ngưng, mình có việc bận về trước cậu cứ chơi vui vẻ.
-À, được. Mai gặp cậu.
Ngồi trên xe, cô lặng ngắm cảnh sắc, thực sự rất lâu mà không ngắm nhìn cảnh sắc về đêm ở Thượng Hải rồi, nhìn người đàn ông đang dựa vào vai mình cô có chút xao xuyến, chẳng phải họ đã sớm cắt đứt rồi sao?
Cô vẫn còn cảm giác với anh ư? Hề như vậy, nó còn đậm hơn, những ngày bên Mỹ thực sự là cực hình, ham muốn gặp anh nghe giọng nói của anh biết bao, cô luôn trộm nhìn tấm ảnh của anh từ hồi anh còn học cấp 3, cô vẫn giữ nay đã 12 năm rồi. Mỗi lần bỏ tấm ảnh ra là cô lại nhớ không kể siết, nhưng cô vẫn dối lòng mà cố gạt anh ra khỏi tâm trí, nhưng cô thất bại rất nhiều.
Nay cô trở về, cô cũng biết sẽ khó tránh gặp anh, nhưng không nghĩ sẽ lại gặp anh trong tình trạng này mà nghĩ lại thì cô và anh gặp nhau lần nào cũng vậy, nhanh thì lướt qua nếu mà được lâu hơn thì toàn cảnh éo le. Nghĩ thấy lần nào cô cũng tỉnh táo hơn cô, cô chỉ biết cười mà nói với anh:
Chúng ta thực sự không có duyên. Chỉ có em vẫn nhớ thương anh nhưng liệu anh có?
Cô sớm gạt cảm xúc cá nhân mà hỏi anh địa chỉ nhà:
Anh như đoán trước được tình huống mà đọc vanh vách địa chỉ nhà cho cô. Kì lạ là địa chỉ nhà vẫn vậy, đây là căn chung cư mà 4 năm trước khiến họ bắt buộc phải lựa chọn.
Anh sợ cô bỏ anh mà cứ ôm chặt tay cô không chịu buông. Còn cái kiểu nũng nịu như cún vậy? Nghĩ thấy buồn cười nhưng nụ cười của cô nhanh chóng dập tắt vì cô nghĩ: có phải anh cũng từng làm vậy với những cô gái khác?
Thôi, bỏ đi, anh đã 30 đàn ông như anh ai mà còn ăn chay đến bay giờ chứ? Anh đâu phải là tiểu hòa thượng.
Dù sao họ cũng không thể rồi…
Về đến nơi, cô chật vật mãi mới dìu anh được vào phòng ngủ, lại là nó, thôi căn phòng này cứ coi như là kí ức đi, hãy bắt đầu một cuộc sống mới đi.
Cô sau khi đưa anh về liền muốn trở lại khách sạn.
Nhưng cô vừa ngồi dậy khỏi giường, bàn tay của người đàn ông ấy liền kéo cô ngồi xuống, bàn tay kia cũng dần dần mà vòng qua eo thon của cô mà dụi đầu vào người cô tham lam mà gom hết mùi hương của cô vào mình.
Anh không làm gì quá chớn như hai lần trước, lần này anh hẳn là biết kiểm soát hơn mà chỉ đơn thuần ôm cô chìm vào giác ngủ, cô cảm nhận được điều mà anh muốn. Cô cũng mặc anh ôm mình, họ cũng đã bỏ mọi rào cản lúc này để đến với nhau. Họ đều nghĩ:
Chỉ đêm nay thôi, hãy yên bình bên nhau, cho nhau một chút niềm tin để lắng nghe con tim .
Anh bỗng lên tiếng phá hết tình cảnh hiện tại:
-Tôi thật sự xin lỗi. Nhược Tâm . Thật sự xin lỗi em.
Vừa nói anh vừa mở thật to mắt nhìn chính diện vào cô, anh sờ nhẹ lên gương mặt thanh tú của cô, anh liền cố nhích người tiến gần tới gương mặt cô, môi anh nhẹ đặt lên má cô mà tha thiết:
-Cho tôi một cơ hội để bù đắp cho em. Đã bốn năm rồi,tôi đã cho em thời gian 4 năm rồi, thời gian cho em đã hết, từ giờ tôi sẽ luôn để tâm em đến khi nào em nhận ra được.
Nhìn anh bây giờ như thể rất khổ tâm, ánh mắt của anh cô cũng không thể xác định rõ ràng hiện tại anh đang nghĩ gì? Cô cũng chỉ im lặng không biết đáp trả anh như nào? Cô nghĩ có lẽ giờ anh không được tỉnh táo chỉ nói nhẹ với anh:
-Anh nghỉ đi. Anh có lẽ đã mệt rồi. Em đi về. Nếu mệt quá hãy gọi điện cho bạn gái anh. Tiện hơn là…em.
Anh biết cô muốn trốn tránh mình nên anh bám người cô y hệt một con bạch tuộc vậy. Bộ vest đen mà anh đang khoác như thể chỉ là cái vỏ bên ngoài để che đi nỗi sợ sâu bên trong thâm tâm của anh.
Cô biết anh cũng khó xử rất nhiều, dù giữa họ chưa có gì đi quá giới hạn cho phép nhưng đối với họ như vậy đã khó chấp nhận được rồi. Bây giờ gặp lại trong hoàn cảnh hiện tại cũng khá khó xử, thời gian chưa chắc đã xóa được những kí ức ấy, có lẽ nó lại chỉ là một cái rương thôi, đến khi lấy thứ trong rương ra lại làm cho con người ta đau tựa tê tái hơn.
Cô vẫn ở lại cùng anh, cô vuốt tóc mềm mại của anh, ngắm ngía anh thật lâu rồi mới rời đi.
Cố mở mắt thật to, dưới bộ dạng nhếch nhác này chẳng ai nhận ra anh được và cô cũng không ngoại lệ, Hạ Nhược Tâm ra nhà vệ sinh lại vô tình nhìn thấy anh, chỉ là họ đã thấy được mùi hương quen thuộc từ đối phương nhưng lại không chắc chắn là bao.
Theo bản năng, Nhược Tâm đến đỡ lấy Nam Hàn, thực ra thì chỉ là do cắn dứt lương tâm thôi chứ cô sớm đã đi qua rồi lại quay lại. Phát hiện ra gương mặt quen thuộc ấy khiến cô có chút bất ngờ, sao họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này chứ? Gương mặt anh vẫn vậy, dù đã 30 nhưng da dẻ vẫn rất đẹp lại chẳng có chút lão hóa nào, chỉ là gương mặt anh nhếch nhác quá rồi.
Còn anh dù say nhưng vẫn nhận ra cô, thấy cô anh liền mỉm cười nhẹ nhàng , giọng trầm ấm phát ra:
-Nhược Tâm có phải em không? Có phải là em không bé ngoan Nhược Tâm của tôi…
Anh như một đứa bé bày ra cái bộ mặt ngây ngô với cô, khiến cô lại nhớ lần đầu anh say và cũng tương tự nói mấy lời như vậy khiến cô có chút cảm giác kì quái.
-Anh nhận nhầm rồi.. phòng anh đâu tôi đưa anh vào…
Cô cố gắng trốn tránh. Lần nào gặp anh cũng trong tình trạng không tỉnh táo. Gặp nhau không quá nhiều nhưng tất cả đều chứa men.
Anh không nghe liền dựa hẳn vào người cô, bắt cô đưa anh về bằng được. anh mè nheo khiến cô khó mà từ chối được. Cô đành đưa anh về, nhưng mà bây giờ cô biết nhà anh ở đâu, thôi thì cứ gọi xe trước đã.
-Alo. Ngưng Ngưng, mình có việc bận về trước cậu cứ chơi vui vẻ.
-À, được. Mai gặp cậu.
Ngồi trên xe, cô lặng ngắm cảnh sắc, thực sự rất lâu mà không ngắm nhìn cảnh sắc về đêm ở Thượng Hải rồi, nhìn người đàn ông đang dựa vào vai mình cô có chút xao xuyến, chẳng phải họ đã sớm cắt đứt rồi sao?
Cô vẫn còn cảm giác với anh ư? Hề như vậy, nó còn đậm hơn, những ngày bên Mỹ thực sự là cực hình, ham muốn gặp anh nghe giọng nói của anh biết bao, cô luôn trộm nhìn tấm ảnh của anh từ hồi anh còn học cấp 3, cô vẫn giữ nay đã 12 năm rồi. Mỗi lần bỏ tấm ảnh ra là cô lại nhớ không kể siết, nhưng cô vẫn dối lòng mà cố gạt anh ra khỏi tâm trí, nhưng cô thất bại rất nhiều.
Nay cô trở về, cô cũng biết sẽ khó tránh gặp anh, nhưng không nghĩ sẽ lại gặp anh trong tình trạng này mà nghĩ lại thì cô và anh gặp nhau lần nào cũng vậy, nhanh thì lướt qua nếu mà được lâu hơn thì toàn cảnh éo le. Nghĩ thấy lần nào cô cũng tỉnh táo hơn cô, cô chỉ biết cười mà nói với anh:
Chúng ta thực sự không có duyên. Chỉ có em vẫn nhớ thương anh nhưng liệu anh có?
Cô sớm gạt cảm xúc cá nhân mà hỏi anh địa chỉ nhà:
Anh như đoán trước được tình huống mà đọc vanh vách địa chỉ nhà cho cô. Kì lạ là địa chỉ nhà vẫn vậy, đây là căn chung cư mà 4 năm trước khiến họ bắt buộc phải lựa chọn.
Anh sợ cô bỏ anh mà cứ ôm chặt tay cô không chịu buông. Còn cái kiểu nũng nịu như cún vậy? Nghĩ thấy buồn cười nhưng nụ cười của cô nhanh chóng dập tắt vì cô nghĩ: có phải anh cũng từng làm vậy với những cô gái khác?
Thôi, bỏ đi, anh đã 30 đàn ông như anh ai mà còn ăn chay đến bay giờ chứ? Anh đâu phải là tiểu hòa thượng.
Dù sao họ cũng không thể rồi…
Về đến nơi, cô chật vật mãi mới dìu anh được vào phòng ngủ, lại là nó, thôi căn phòng này cứ coi như là kí ức đi, hãy bắt đầu một cuộc sống mới đi.
Cô sau khi đưa anh về liền muốn trở lại khách sạn.
Nhưng cô vừa ngồi dậy khỏi giường, bàn tay của người đàn ông ấy liền kéo cô ngồi xuống, bàn tay kia cũng dần dần mà vòng qua eo thon của cô mà dụi đầu vào người cô tham lam mà gom hết mùi hương của cô vào mình.
Anh không làm gì quá chớn như hai lần trước, lần này anh hẳn là biết kiểm soát hơn mà chỉ đơn thuần ôm cô chìm vào giác ngủ, cô cảm nhận được điều mà anh muốn. Cô cũng mặc anh ôm mình, họ cũng đã bỏ mọi rào cản lúc này để đến với nhau. Họ đều nghĩ:
Chỉ đêm nay thôi, hãy yên bình bên nhau, cho nhau một chút niềm tin để lắng nghe con tim .
Anh bỗng lên tiếng phá hết tình cảnh hiện tại:
-Tôi thật sự xin lỗi. Nhược Tâm . Thật sự xin lỗi em.
Vừa nói anh vừa mở thật to mắt nhìn chính diện vào cô, anh sờ nhẹ lên gương mặt thanh tú của cô, anh liền cố nhích người tiến gần tới gương mặt cô, môi anh nhẹ đặt lên má cô mà tha thiết:
-Cho tôi một cơ hội để bù đắp cho em. Đã bốn năm rồi,tôi đã cho em thời gian 4 năm rồi, thời gian cho em đã hết, từ giờ tôi sẽ luôn để tâm em đến khi nào em nhận ra được.
Nhìn anh bây giờ như thể rất khổ tâm, ánh mắt của anh cô cũng không thể xác định rõ ràng hiện tại anh đang nghĩ gì? Cô cũng chỉ im lặng không biết đáp trả anh như nào? Cô nghĩ có lẽ giờ anh không được tỉnh táo chỉ nói nhẹ với anh:
-Anh nghỉ đi. Anh có lẽ đã mệt rồi. Em đi về. Nếu mệt quá hãy gọi điện cho bạn gái anh. Tiện hơn là…em.
Anh biết cô muốn trốn tránh mình nên anh bám người cô y hệt một con bạch tuộc vậy. Bộ vest đen mà anh đang khoác như thể chỉ là cái vỏ bên ngoài để che đi nỗi sợ sâu bên trong thâm tâm của anh.
Cô biết anh cũng khó xử rất nhiều, dù giữa họ chưa có gì đi quá giới hạn cho phép nhưng đối với họ như vậy đã khó chấp nhận được rồi. Bây giờ gặp lại trong hoàn cảnh hiện tại cũng khá khó xử, thời gian chưa chắc đã xóa được những kí ức ấy, có lẽ nó lại chỉ là một cái rương thôi, đến khi lấy thứ trong rương ra lại làm cho con người ta đau tựa tê tái hơn.
Cô vẫn ở lại cùng anh, cô vuốt tóc mềm mại của anh, ngắm ngía anh thật lâu rồi mới rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.