Chương 5: Tự Cảm Thấy Có Lỗi.
Mộ An Lạc
17/08/2021
Trong phòng tắm,người đàn ông ra sức tát nước vào mặt mình, anh dần thoát dược nhưng vẫn khá khó chịu, anh đã phải rất cố gắng mới có thể nguôi đi những phản ứng sinh lí ban nãy.
Có lẽ ban nãy anh đã làm cô sợ hãi rất nhiều rồi. Anh hối hận mà tự trách bản thân mình sao có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ này với một cô gái vị thành niên. Anh đấm mạnh vào gương, chiếc gương nứt thành trăm mảnh, dòng máu nóng từ trên tay anh chảy ra càng làm anh thêm tỉnh táo, không thấy đau chỉ thấy ân hận khi bản thân không thể kiềm chế trước người con gái đang ở ngoài kia, anh không dám đối mặt với Nhược Tâm nữa rồi.
Cố Nam Hàn anh từ trước tời giờ trải qua hàng bao nhiêu trận chiến thương trường cũng chưa lần nào thấy mình thất bại như lần này, anh không biết bản thân phải làm gì nữa, có lẽ chịu trách nhiệm với cô là biện pháp tối ưu nhất.
Bên ngoài căn phòng lạnh lẽo, khi cô nghe thấy tiếng động lớn, cô nhanh chóng bình phục lại tâm trạng của mình mà chạy xông vào phòng tắm:
-Anh làm gì vậy? Mau ra ngoài đi.
Anh cười chua xót, như càng chất chồng thêm nỗi hận bản thân mình, thấy cô vẫn lo lắng cho anh, anh chỉ im lặng rồi theo cô ra ngoài. Cô hỏi anh hộp sơ cứu ở đâu, anh không nói gì.
-Anh để hộp sơ cứu ở đâu?
Thấy anh không có phản ứng chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Làm cô tức giận:
-Anh để đâu?
-Tại sao?
Anh không hề quan tâm đến câu hỏi của cô mà trực tiếp hỏi lại .
Hạ Nhược Tâm cũng không trả lời anh mà tự đi tìm, thật may nó không khó tìm, cô nhanh chóng nhặt từng miếng thủy tinh ra khỏi mu bàn tay anh một cách nhanh chóng, băng bó cho anh như đã rất thành thạo vậy.
Anh vẫn chỉ hỏi lại câu:
-Tại sao?
Ý anh là gì? Cô cũng không hiểu nổi. Tại sao cô vẫn quan tâm đến anh ư? Chính bản thân cô cũng không biết. Có lẽ là do quá…
Anh bỗng tỏ ra bất lực mà ôm cô như đang cố gắng an ủi cô như một con mèo vậy:
-Tôi xin lỗi. Thật sự xin lỗi. Tôi không thể kiềm chế bản thân mình được.
Cô bình tĩnh hỏi:
-Bạn gái anh đâu?
Cô bình tĩnh hỏi, sau đó dõng dạc mà hỏi thêm anh như trách móc:
-Sao không phải là cô ta? Mà lại là em? Chúng ta là anh em họ mà? Lúc ấy sao lại là em? Sao rồi? Khó trả lời à?
Chưa bao giờ cô lại lớn mật hỏi một cách trách móc như vậy. Tâm trạng khó chịu, từ ngữ sắp xếp cũng không được hay.
Anh cũng biết mình đã sai, anh nhẹ nhàng trả lời cô:
-Chia tay rồi.
Anh nhanh chóng chuyển chủ đề.
-Trong hoàn cảnh như vậy, tôi không biết tại sao trong đầu tôi chỉ xuất hiện hình dáng của em. Có lẽ tôi điên rồi mới làm vậy với em. Tôi thật sự xin lỗi.
Anh vẫn ôm chặt cô như sợ chỉ cần buông lỏng thôi , cô sẽ rời đi vậy.
Anh vẫn không ngừng trách móc bản thân. Cô thì vẫn đang trống rỗng cố gắng sắp xếp mọi thứ một cách ổn định. Cô lên tiếng:
-Cứ coi như hôm nay chưa có gì? Em và anh tạm thời đừng gặp nhau.
Lời nói của cô làm anh hơi bất ngờ, cô gái trước mặt anh đây kiên cường hơn anh tưởng, nhưng sao vậy được, anh lên tiếng:
-Không, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.
-Chịu trách nhiệm như thế nào? Kết hôn à?
Cô không ngừng châm biếm thêm:
-À, em vừa mới tròn 18 đấy. Đủ tuổi kết hôn rồi.
Cô bỗng cười to tiếng:
-Haha, anh tưởng thật đấy chứ? Nếu cưới thì thật nực cười. Chúng ta không thể.
Cô cười như khóc vậy, lại có chút tự chế giễu bản thân.
Anh nghe cô nói xong mà lại càng thêm tự trách. Anh cũng chỉ nghĩ đến sẽ chịu trách nhiệm chứ chưa nghĩ đến là sẽ chịu như thế nào cả. Anh chưa suy nghĩ chu đáo đến vậy. Anh quả quyết:
-Được. Tôi sẽ cưới em.
-Thật nực cười. Anh đang nói chuyện tầm phào cùng em à? Chúng ta là anh em.
Cô nhấn mạnh từng chữ một để giúp anh thức tỉnh mà mà nhớ lại đến nó. Anh liền cương quyết:
-Không sao. Chỉ cần tách hộ khẩu là được.
-Anh nghĩ đơn giản như vậy sao?
-Tôi sẽ làm thay em.
-Vậy bố mẹ em, họ nghĩ gì?
Quả thực anh chưa nghĩ đến, từ trước tới giờ đối mặt với cô anh vẫn là nông cạn.
- Cố Nam Hàn, chúng ta không cùng họ cũng không cùng huyết thống thì cũng không thể, em và anh vốn không thể.
Giọng nói của cô phát ra có chút chua xót nghẹn ngào.
- Chúng ta bỏ qua mọi thứ, trở về như hiện tại được không anh?
Nay anh lại chấp nhận cách mà cô đưa ra. Đó cũng chỉ là một cách châm chọc của cô dành cho anh chứ cô đã dẹp bỏ những suy nghĩ ấy từ lâu rồi. Nhưng anh không cam tâm:
- Không, chỉ cần em tin tưởng tôi là được.
- Anh có yêu em không? Hay chỉ là do áy náy?
Anh không trả lời, anh ngập ngừng, có lẽ bản thân anh vẫn chưa chắc chắn về mối quan hệ này. Cô nhanh chóng tiếp lời:
- Cứ suy nghĩ thật kĩ đi. Chúng ta cần thời gian. Em không bắt anh chịu trách nhiệm đâu. Dù sao em cũng không có gì để mất mà. Nói xong cô liền tìm cách trở về:
- Anh mở cửa đi, em muốn về.
- Ý em là gì? Không có gì để mất. Đối với anh, em là vô giá.
Vô giá trong miệng anh là gì? Là quá ý nghĩa đến nỗi không thể định tính hay là không có chút giá trị nào?
- Đừng đùa nữa, không vui.
Anh cũng cần thêm thời gian suy nghĩ, cũng nên cho cô thời gian tiếp nhận.
- Muộn rồi. Em ở lại đi ở đây có hai phòng. Tôi đưa em sang phòng bên.
Cô cũng khá mệt nên quyết định ở lại.
Có lẽ ban nãy anh đã làm cô sợ hãi rất nhiều rồi. Anh hối hận mà tự trách bản thân mình sao có thể làm ra chuyện đáng xấu hổ này với một cô gái vị thành niên. Anh đấm mạnh vào gương, chiếc gương nứt thành trăm mảnh, dòng máu nóng từ trên tay anh chảy ra càng làm anh thêm tỉnh táo, không thấy đau chỉ thấy ân hận khi bản thân không thể kiềm chế trước người con gái đang ở ngoài kia, anh không dám đối mặt với Nhược Tâm nữa rồi.
Cố Nam Hàn anh từ trước tời giờ trải qua hàng bao nhiêu trận chiến thương trường cũng chưa lần nào thấy mình thất bại như lần này, anh không biết bản thân phải làm gì nữa, có lẽ chịu trách nhiệm với cô là biện pháp tối ưu nhất.
Bên ngoài căn phòng lạnh lẽo, khi cô nghe thấy tiếng động lớn, cô nhanh chóng bình phục lại tâm trạng của mình mà chạy xông vào phòng tắm:
-Anh làm gì vậy? Mau ra ngoài đi.
Anh cười chua xót, như càng chất chồng thêm nỗi hận bản thân mình, thấy cô vẫn lo lắng cho anh, anh chỉ im lặng rồi theo cô ra ngoài. Cô hỏi anh hộp sơ cứu ở đâu, anh không nói gì.
-Anh để hộp sơ cứu ở đâu?
Thấy anh không có phản ứng chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Làm cô tức giận:
-Anh để đâu?
-Tại sao?
Anh không hề quan tâm đến câu hỏi của cô mà trực tiếp hỏi lại .
Hạ Nhược Tâm cũng không trả lời anh mà tự đi tìm, thật may nó không khó tìm, cô nhanh chóng nhặt từng miếng thủy tinh ra khỏi mu bàn tay anh một cách nhanh chóng, băng bó cho anh như đã rất thành thạo vậy.
Anh vẫn chỉ hỏi lại câu:
-Tại sao?
Ý anh là gì? Cô cũng không hiểu nổi. Tại sao cô vẫn quan tâm đến anh ư? Chính bản thân cô cũng không biết. Có lẽ là do quá…
Anh bỗng tỏ ra bất lực mà ôm cô như đang cố gắng an ủi cô như một con mèo vậy:
-Tôi xin lỗi. Thật sự xin lỗi. Tôi không thể kiềm chế bản thân mình được.
Cô bình tĩnh hỏi:
-Bạn gái anh đâu?
Cô bình tĩnh hỏi, sau đó dõng dạc mà hỏi thêm anh như trách móc:
-Sao không phải là cô ta? Mà lại là em? Chúng ta là anh em họ mà? Lúc ấy sao lại là em? Sao rồi? Khó trả lời à?
Chưa bao giờ cô lại lớn mật hỏi một cách trách móc như vậy. Tâm trạng khó chịu, từ ngữ sắp xếp cũng không được hay.
Anh cũng biết mình đã sai, anh nhẹ nhàng trả lời cô:
-Chia tay rồi.
Anh nhanh chóng chuyển chủ đề.
-Trong hoàn cảnh như vậy, tôi không biết tại sao trong đầu tôi chỉ xuất hiện hình dáng của em. Có lẽ tôi điên rồi mới làm vậy với em. Tôi thật sự xin lỗi.
Anh vẫn ôm chặt cô như sợ chỉ cần buông lỏng thôi , cô sẽ rời đi vậy.
Anh vẫn không ngừng trách móc bản thân. Cô thì vẫn đang trống rỗng cố gắng sắp xếp mọi thứ một cách ổn định. Cô lên tiếng:
-Cứ coi như hôm nay chưa có gì? Em và anh tạm thời đừng gặp nhau.
Lời nói của cô làm anh hơi bất ngờ, cô gái trước mặt anh đây kiên cường hơn anh tưởng, nhưng sao vậy được, anh lên tiếng:
-Không, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.
-Chịu trách nhiệm như thế nào? Kết hôn à?
Cô không ngừng châm biếm thêm:
-À, em vừa mới tròn 18 đấy. Đủ tuổi kết hôn rồi.
Cô bỗng cười to tiếng:
-Haha, anh tưởng thật đấy chứ? Nếu cưới thì thật nực cười. Chúng ta không thể.
Cô cười như khóc vậy, lại có chút tự chế giễu bản thân.
Anh nghe cô nói xong mà lại càng thêm tự trách. Anh cũng chỉ nghĩ đến sẽ chịu trách nhiệm chứ chưa nghĩ đến là sẽ chịu như thế nào cả. Anh chưa suy nghĩ chu đáo đến vậy. Anh quả quyết:
-Được. Tôi sẽ cưới em.
-Thật nực cười. Anh đang nói chuyện tầm phào cùng em à? Chúng ta là anh em.
Cô nhấn mạnh từng chữ một để giúp anh thức tỉnh mà mà nhớ lại đến nó. Anh liền cương quyết:
-Không sao. Chỉ cần tách hộ khẩu là được.
-Anh nghĩ đơn giản như vậy sao?
-Tôi sẽ làm thay em.
-Vậy bố mẹ em, họ nghĩ gì?
Quả thực anh chưa nghĩ đến, từ trước tới giờ đối mặt với cô anh vẫn là nông cạn.
- Cố Nam Hàn, chúng ta không cùng họ cũng không cùng huyết thống thì cũng không thể, em và anh vốn không thể.
Giọng nói của cô phát ra có chút chua xót nghẹn ngào.
- Chúng ta bỏ qua mọi thứ, trở về như hiện tại được không anh?
Nay anh lại chấp nhận cách mà cô đưa ra. Đó cũng chỉ là một cách châm chọc của cô dành cho anh chứ cô đã dẹp bỏ những suy nghĩ ấy từ lâu rồi. Nhưng anh không cam tâm:
- Không, chỉ cần em tin tưởng tôi là được.
- Anh có yêu em không? Hay chỉ là do áy náy?
Anh không trả lời, anh ngập ngừng, có lẽ bản thân anh vẫn chưa chắc chắn về mối quan hệ này. Cô nhanh chóng tiếp lời:
- Cứ suy nghĩ thật kĩ đi. Chúng ta cần thời gian. Em không bắt anh chịu trách nhiệm đâu. Dù sao em cũng không có gì để mất mà. Nói xong cô liền tìm cách trở về:
- Anh mở cửa đi, em muốn về.
- Ý em là gì? Không có gì để mất. Đối với anh, em là vô giá.
Vô giá trong miệng anh là gì? Là quá ý nghĩa đến nỗi không thể định tính hay là không có chút giá trị nào?
- Đừng đùa nữa, không vui.
Anh cũng cần thêm thời gian suy nghĩ, cũng nên cho cô thời gian tiếp nhận.
- Muộn rồi. Em ở lại đi ở đây có hai phòng. Tôi đưa em sang phòng bên.
Cô cũng khá mệt nên quyết định ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.