Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!
Chương 12: NGẠO NGHỄ.
Lovelif
01/08/2024
Bưng một bát canh nóng đi đến gần
Phó Khanh Nhu rồi cố ý vấp phải thứ gì đó để đẩy bát canh về phía vị
thiếu phu nhân đang ăn cơm kia. Nhưng cô ta không ngờ rằng chính cô ta
đã hại ngược lại bản thân mình.
Bát canh nóng theo quán tính bị đẩy ngược hướng Phó Khanh Nhu mặc dù có té một ít nước nóng nên bỏng nhẹ cô cũng không la lên.
"A...nóng." Viên Viên bổ ngã người xuống sàn rồi ôm bàn lấy cánh tay đang dần đỏ ửng lên mà thét lên thảm thiết.
Cảnh Dương nhanh mắt thây tay của Phó Khanh Nhu bị thương nên ông liền hỏi han "Thiếu phu nhân không sao chứ? Người đâu mau đi lấy hộp cứu thương đến đây."
Phó Khanh Nhu quơ quơ tay ngỏ ý không sao rồi gượng cười mà nói "Tôi không sao nhưng cô ta có vẻ không ổn rồi đấy, chắc đây là cái kiểu mà người ta hay nói là gậy ông đập lưng ông nhỉ? Cô nghĩ với chút mánh khóe đó mà cô có thể qua mặt tôi?"
"Đủ rồi đấy, cô nghĩ mình là ai mà dám làm những việc này trước mặt tôi?" Đang hoảng loạn thì Lãnh Đế Hàn gằn giọng, Viên Viên tưởng mở cứ tưởng mình đang được bao che.
Được nước làm tới cô ta bắt đầu kể hết một lần tất cả mọi chuyện vị thiếu phu nhân uy quyền này làm trong mấy hôm qua "Huhu...thiếu gia, ngài phải làm chủ cho Viên Viên. Phó Khanh Nhu mấy ngày hôm nay luôn rất tự cao tự đại xem mình như là chủ nhà, vừa vảo cửa chưa lâu mà đã cho người khai thác mảnh đất cấm phía Đông, lại còn tự ý uống mất loại trà chục tỷ của ngài..."
Thở dài một hơi, Phó Khanh Nhu đứng dậy khỏi bàn ăn rồi đi đến gần cái cô giúp việc ghê gớm kia. Cúi người xuống một góc ba mươi độ nhìn thẳng khuôn mặt ứa đẫm lệ đang không ngừng chỉ trích mình, cô mở lời:
"Dám gọi thẳng tên tôi? Viên Viên đúng không? Tôi không nói không có nghĩa là tôi không nhìn ra cô luôn ấp ủ cái ý nghĩ chim sẻ muốn bay lên làm phượng hoàng. Không phải cô luôn theo dõi tôi sao, vậy thì chắc cũng nhìn thấy cảnh sáng nay Lãnh Đế Hàn đi ra từ phòng của tôi nhỉ? Còn về những việc mà cô tố cáo tôi thì hẳn vị thiếu gia của cô đây đã biết từ lâu rồi còn chờ đến phiên cô nói à."
Dứt lời cô lại bước đến cạnh Lãnh Đế Hàn ngồi xuống trên đùi anh, nhìn qua đã làm cho Viên Viên sợ hãi đến run lẩy bẩy. Một vợ một chồng với hai khuôn mặt sắc lạnh đến bốc khí, cặp mắt chết chóc vô thức khiến người nào người nấy phải cúi gập đầu.
Lãnh Đế Hàn khó chịu gằn giọng "Cương Trực, cho người kéo cô ta vứt ra khỏi biệt thự cho tôi, làm theo gia quy không thương xót."
"Rõ rồi boss." Cương Trực tuận lệnh như nước anh liền sai mấy tên thuộc hạ cấp dưới mình lôi Viên Viên ra khỏi phòng ăn, từ trong này cũng chỉ nghe được âm thanh la hét thoang thoảng "A...tha mạng cho tôi đi..."
Phó Khanh Nhu ghé sát tai người đàn ông mà phảng ít hơi nóng rồi nhẹ giọng nói nhỏ "Lãnh thiếu đúng là không khác lời đồn mấy nhỉ."
Quay người chưa đi nổi nửa bước thì đã bị một bàn tay ôm lấy eo từ phía sau kéo lại, đôi môi nghịch ngợm trêu đùa đôi tai nhỏ nhắn. Cảnh này không một ai dám nhìn nên anh mới thỏa sức như vậy, dừng lại hành động với một câu nói "Lãnh phu nhân cũng ghê gớm không kém tôi là bao đâu!".
...........
Sau bữa ăn đầy sóng gió, Phó Khanh Nhu thay một bộ đồ giản dị giống với mấy người giúp việc rồi tự mình cầm cuốc đào xới rạnh đất. Cô làm việc không sợ cật lực, nhọc nhằn đến cả những người phụ nữ mang cái danh thấp hèn trong căn nhà này cũng không sánh được một phần nhỏ.
Lãnh Đế Hàn đi từ trên lầu xuống, hướng mắt bất giác chuyển qua phía khung cảnh bên ngoài biệt thự. Hình bóng một người phụ nữ đang cặm cụi làm việc, mồ hôi đã thấm đượm trên gò má trắng hồng khiến anh đứng đờ ra một lúc.
'Mình bị làm sao vậy chứ? Cô ta cũng chỉ là giữ cái chức Lãnh phu nhân tạm thời trong vòng một năm, mình cần gì phải nghĩ nhiều làm gì?' Theo một hình thức nào đó trong đầu Lãnh Đế Hàn bất ngờ nổi lên sự đấu tranh tư tưởng.
Quả đúng là trước hai ngày diễn ra hôn lễ thì Phó Khanh Nhu lại đến tìm Lãnh Đế Hàn bàn chuyện kí hợp đồng hôn nhân. Cô không muốn bản thân bị giam cầm sống mà không có ước mơ hay khát vọng nào như trước đây nữa.
Tiếng xe bừ rừm truyền đến, người quản gia vội ra ngoài xem. Đúng là khách của Lãnh Đế Hàn không nhiều nhưng nhìn qua thôi cũng có thể đoán chừng, còn về chiếc xe hãng thường kia tại sao lại đổ trước cửa biệt thự là điều khiến Cảnh Dương bối rối.
Phó Hạ Lưu bước xuống xe với vẻ đầy kiêu ngạo, tiếp đến là hai mẹ con bà vợ lẻ, Trần Uyển không dám quá vội vàng. Bà khép nép ở phía sau nhưng vẫn rất nổi bật, vốn có cái danh mỹ nhân đất Yên Quý một thời thì nào ai dám không kiêng dè. Chỉ tiếc mắt nhìn của bà buổi ấy có chút hơi kém nên mới đem lòng mến mộ, giao thân cho cái tên đàn ông phóng đãng, số mệnh đào hoa như Phó Hạ Lưu mặc cho cả Trần gia có một mực can ngăn đến mức nào.
Nói thế chứ trước đây và bây giờ là hai thời buổi khác nhau, chuyện gì cũng có trước có sau việc đã xảy ra rồi thì đương nhiên không thể cưỡng cầu quay lại. Và có lẽ người mẹ này mới hết lòng chu đáo trong việc gã Phó Khanh Nhu cho cái người đàn ông này.
''Chào tiên sinh...không biết ngài là?'' Cảnh Dương cho người mở cổng rồi tự mình ra tiếp đón thay vì sai người khác.
Ưỡn ngực thể hiện Phó Hạ Lưu cố tỏ ra mình là khách quý mà nói ''Chắc ông là người làm trong nhà nhỉ? Nhìn kiểu gì cũng thấy không ra dáng người có quyền hành gì, chẳng hay tôi là bố của Khanh Nhu. Nó gã đi thì người làm bố này cũng nên tới thăm thôi.''
'Bố? Không lẽ ông ta là Phó Hạ Lưu, đúng là không khác mấy so với những gì mình biết. Người như này làm sao mà dạy dỗ ra được một cô con gái tính tình mạnh mẽ lại am hiểu nhiều thứ như thiếu phu nhân cơ chứ, haiz.' Cảnh Dương dò xét một lượt người nhà họ Phó rồi lại quay qua nhìn người bố của Phó Khanh Nhu mà không khỏi cảm thán mà thở một hơi.
Phó Cẩm Vy thấy Cảnh Dương mãi mà không lên tiếng nên thét lớn ''Chỉ là một con chó của Lãnh thiếu từ khi nào lại chậm trể việc tiếp đón người nhà của thiếu phu nhân các người đến như vậy? Không lẽ Phó Khanh Nhu không được sống thoải mái ở Lãnh gia, cô ta còn không bằng các người?''
Tuyết Mai níu lấy tay con gái ra mặt, bà ta dùng chất giọng giả trân thốt lên mấy chữ đáng ghê tởm "Khanh Nhu được Lãnh thiếu cho làm osin là quá xứng rồi, có khi lại còn rất tuyệt ấy chứ. Đêm đêm...''
Đang nói dở thì Phó Khanh Nhu bước ra từ trong nhà với bộ dạng lấm lem khiến Cảnh Dương phải ngước mắt ngạc nhiên, cảnh này cũng khiến hai mẹ con mụ kia được phen đắc ý trước.
Bát canh nóng theo quán tính bị đẩy ngược hướng Phó Khanh Nhu mặc dù có té một ít nước nóng nên bỏng nhẹ cô cũng không la lên.
"A...nóng." Viên Viên bổ ngã người xuống sàn rồi ôm bàn lấy cánh tay đang dần đỏ ửng lên mà thét lên thảm thiết.
Cảnh Dương nhanh mắt thây tay của Phó Khanh Nhu bị thương nên ông liền hỏi han "Thiếu phu nhân không sao chứ? Người đâu mau đi lấy hộp cứu thương đến đây."
Phó Khanh Nhu quơ quơ tay ngỏ ý không sao rồi gượng cười mà nói "Tôi không sao nhưng cô ta có vẻ không ổn rồi đấy, chắc đây là cái kiểu mà người ta hay nói là gậy ông đập lưng ông nhỉ? Cô nghĩ với chút mánh khóe đó mà cô có thể qua mặt tôi?"
"Đủ rồi đấy, cô nghĩ mình là ai mà dám làm những việc này trước mặt tôi?" Đang hoảng loạn thì Lãnh Đế Hàn gằn giọng, Viên Viên tưởng mở cứ tưởng mình đang được bao che.
Được nước làm tới cô ta bắt đầu kể hết một lần tất cả mọi chuyện vị thiếu phu nhân uy quyền này làm trong mấy hôm qua "Huhu...thiếu gia, ngài phải làm chủ cho Viên Viên. Phó Khanh Nhu mấy ngày hôm nay luôn rất tự cao tự đại xem mình như là chủ nhà, vừa vảo cửa chưa lâu mà đã cho người khai thác mảnh đất cấm phía Đông, lại còn tự ý uống mất loại trà chục tỷ của ngài..."
Thở dài một hơi, Phó Khanh Nhu đứng dậy khỏi bàn ăn rồi đi đến gần cái cô giúp việc ghê gớm kia. Cúi người xuống một góc ba mươi độ nhìn thẳng khuôn mặt ứa đẫm lệ đang không ngừng chỉ trích mình, cô mở lời:
"Dám gọi thẳng tên tôi? Viên Viên đúng không? Tôi không nói không có nghĩa là tôi không nhìn ra cô luôn ấp ủ cái ý nghĩ chim sẻ muốn bay lên làm phượng hoàng. Không phải cô luôn theo dõi tôi sao, vậy thì chắc cũng nhìn thấy cảnh sáng nay Lãnh Đế Hàn đi ra từ phòng của tôi nhỉ? Còn về những việc mà cô tố cáo tôi thì hẳn vị thiếu gia của cô đây đã biết từ lâu rồi còn chờ đến phiên cô nói à."
Dứt lời cô lại bước đến cạnh Lãnh Đế Hàn ngồi xuống trên đùi anh, nhìn qua đã làm cho Viên Viên sợ hãi đến run lẩy bẩy. Một vợ một chồng với hai khuôn mặt sắc lạnh đến bốc khí, cặp mắt chết chóc vô thức khiến người nào người nấy phải cúi gập đầu.
Lãnh Đế Hàn khó chịu gằn giọng "Cương Trực, cho người kéo cô ta vứt ra khỏi biệt thự cho tôi, làm theo gia quy không thương xót."
"Rõ rồi boss." Cương Trực tuận lệnh như nước anh liền sai mấy tên thuộc hạ cấp dưới mình lôi Viên Viên ra khỏi phòng ăn, từ trong này cũng chỉ nghe được âm thanh la hét thoang thoảng "A...tha mạng cho tôi đi..."
Phó Khanh Nhu ghé sát tai người đàn ông mà phảng ít hơi nóng rồi nhẹ giọng nói nhỏ "Lãnh thiếu đúng là không khác lời đồn mấy nhỉ."
Quay người chưa đi nổi nửa bước thì đã bị một bàn tay ôm lấy eo từ phía sau kéo lại, đôi môi nghịch ngợm trêu đùa đôi tai nhỏ nhắn. Cảnh này không một ai dám nhìn nên anh mới thỏa sức như vậy, dừng lại hành động với một câu nói "Lãnh phu nhân cũng ghê gớm không kém tôi là bao đâu!".
...........
Sau bữa ăn đầy sóng gió, Phó Khanh Nhu thay một bộ đồ giản dị giống với mấy người giúp việc rồi tự mình cầm cuốc đào xới rạnh đất. Cô làm việc không sợ cật lực, nhọc nhằn đến cả những người phụ nữ mang cái danh thấp hèn trong căn nhà này cũng không sánh được một phần nhỏ.
Lãnh Đế Hàn đi từ trên lầu xuống, hướng mắt bất giác chuyển qua phía khung cảnh bên ngoài biệt thự. Hình bóng một người phụ nữ đang cặm cụi làm việc, mồ hôi đã thấm đượm trên gò má trắng hồng khiến anh đứng đờ ra một lúc.
'Mình bị làm sao vậy chứ? Cô ta cũng chỉ là giữ cái chức Lãnh phu nhân tạm thời trong vòng một năm, mình cần gì phải nghĩ nhiều làm gì?' Theo một hình thức nào đó trong đầu Lãnh Đế Hàn bất ngờ nổi lên sự đấu tranh tư tưởng.
Quả đúng là trước hai ngày diễn ra hôn lễ thì Phó Khanh Nhu lại đến tìm Lãnh Đế Hàn bàn chuyện kí hợp đồng hôn nhân. Cô không muốn bản thân bị giam cầm sống mà không có ước mơ hay khát vọng nào như trước đây nữa.
Tiếng xe bừ rừm truyền đến, người quản gia vội ra ngoài xem. Đúng là khách của Lãnh Đế Hàn không nhiều nhưng nhìn qua thôi cũng có thể đoán chừng, còn về chiếc xe hãng thường kia tại sao lại đổ trước cửa biệt thự là điều khiến Cảnh Dương bối rối.
Phó Hạ Lưu bước xuống xe với vẻ đầy kiêu ngạo, tiếp đến là hai mẹ con bà vợ lẻ, Trần Uyển không dám quá vội vàng. Bà khép nép ở phía sau nhưng vẫn rất nổi bật, vốn có cái danh mỹ nhân đất Yên Quý một thời thì nào ai dám không kiêng dè. Chỉ tiếc mắt nhìn của bà buổi ấy có chút hơi kém nên mới đem lòng mến mộ, giao thân cho cái tên đàn ông phóng đãng, số mệnh đào hoa như Phó Hạ Lưu mặc cho cả Trần gia có một mực can ngăn đến mức nào.
Nói thế chứ trước đây và bây giờ là hai thời buổi khác nhau, chuyện gì cũng có trước có sau việc đã xảy ra rồi thì đương nhiên không thể cưỡng cầu quay lại. Và có lẽ người mẹ này mới hết lòng chu đáo trong việc gã Phó Khanh Nhu cho cái người đàn ông này.
''Chào tiên sinh...không biết ngài là?'' Cảnh Dương cho người mở cổng rồi tự mình ra tiếp đón thay vì sai người khác.
Ưỡn ngực thể hiện Phó Hạ Lưu cố tỏ ra mình là khách quý mà nói ''Chắc ông là người làm trong nhà nhỉ? Nhìn kiểu gì cũng thấy không ra dáng người có quyền hành gì, chẳng hay tôi là bố của Khanh Nhu. Nó gã đi thì người làm bố này cũng nên tới thăm thôi.''
'Bố? Không lẽ ông ta là Phó Hạ Lưu, đúng là không khác mấy so với những gì mình biết. Người như này làm sao mà dạy dỗ ra được một cô con gái tính tình mạnh mẽ lại am hiểu nhiều thứ như thiếu phu nhân cơ chứ, haiz.' Cảnh Dương dò xét một lượt người nhà họ Phó rồi lại quay qua nhìn người bố của Phó Khanh Nhu mà không khỏi cảm thán mà thở một hơi.
Phó Cẩm Vy thấy Cảnh Dương mãi mà không lên tiếng nên thét lớn ''Chỉ là một con chó của Lãnh thiếu từ khi nào lại chậm trể việc tiếp đón người nhà của thiếu phu nhân các người đến như vậy? Không lẽ Phó Khanh Nhu không được sống thoải mái ở Lãnh gia, cô ta còn không bằng các người?''
Tuyết Mai níu lấy tay con gái ra mặt, bà ta dùng chất giọng giả trân thốt lên mấy chữ đáng ghê tởm "Khanh Nhu được Lãnh thiếu cho làm osin là quá xứng rồi, có khi lại còn rất tuyệt ấy chứ. Đêm đêm...''
Đang nói dở thì Phó Khanh Nhu bước ra từ trong nhà với bộ dạng lấm lem khiến Cảnh Dương phải ngước mắt ngạc nhiên, cảnh này cũng khiến hai mẹ con mụ kia được phen đắc ý trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.