Thẩm Tổng: Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 9: Đừng Trách Tôi!!

Hnyuq_hna

11/03/2023

Mộc Thanh Anh tỉnh lại trên chiếc giường thân thuộc, đầu óc quay cuồng muốn ngã xuống mặc dù cô vẫn đang nằm, đôi mắt nhìn trần nhà cố gắng nhớ về việc tối hôm qua.

Cô chỉ nhớ nhìn thấy hình ảnh Thẩm Phong đi đến phía cô, kéo cô vào lòng. Từ lúc đó Mộc Thanh Anh hoàn toàn không nhớ gì nữa. Vậy cũng đừng nói, người đưa cô về đây là anh, mà người thay đồ cho cô...cũng là anh?

Mộc Thanh Anh lập tức hốt hoảng sờ soạng người mình, đầu óc vẫn chưa tiêu hóa được vấn đề. Nhưng vấn đề lớn chính là cô bạn Kiều Uyển!!

Nếu anh đưa cô về, vậy Kiều Uyển thì sao? Bạn cô bây giờ thế nào rồi?

Cạch

Cánh cửa phòng bật ra, khuôn mặt và thân hình quen thuộc của Thẩm Phong đứng trửa cửa. Mộc Thanh Anh hét loạn lên

- Á!!! Sao..sao anh lại ở đây?

Cô sợ hãi lùi người chạm đến thành giường, tâm trí đang rất bấn loạn lại thêm bấn loạn

- Tại sao tôi ở đây sao? Mộc Thanh Anh, em xin nghỉ phép một tuần vì bệnh, vậy mà bệnh của em là thiếu rượu bia sao?

Anh đi vào phòng cô một cách tự nhiên, thoải mái kéo chiếc ghế ngay bàn làm việc ngồi xuống, nhìn thẳng cô hỏi

Đối với câu vừa hỏi vừa chất vấn của Thẩm Phong, Mộc Thanh Anh nhất thời câm nín. Cô phải tìm một lí do hợp lý mới cãi lại được.

- Tại..tại những dấu đỏ xanh này đầy người, làm sao em dám đi làm hả sếp?

Mộc Thanh Anh cuối cùng lại nhìn thấy những dấu hôn vẫn còn chi chít trên người, liền lấy nó làm lí do

- Mặc áo cổ cao?

Thẩm Phong nhìn từ cổ đến tay, đúng là chiến tích của anh rất nhiều

- Áo cổ cao, mùa này mặc cho chết sao?

Thẩm Phong cuối cùng lại chịu thua trước những lời cãi bướng của Mộc Thanh Anh, anh gật gật đầu xem như miễn cưỡng đồng ý với lí do này. Ngay khi định rời khỏi phòng, anh liền quay sang nhắc nhở.

- À, em đừng nghĩ đến việc đi xem mắt người đàn ông khác, để tôi biết được thì em đừng trách nhé Thanh Anh



Bỏ lại câu nói ớn lạnh, Thẩm Phong cuối cùng cũng rời đi. Mộc Thanh Anh đột nhiên cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, cô rùng mình một cái rồi cũng rời khỏi giường.

...

Kiều Uyển sau một đêm say bí tỉ, tỉnh lại không phải ở phòng mình, mà là một căn phòng xa lạ. Cô nàng có chút đề phòng nhìn xung quanh giáo giác, cho đến khi người đàn ông từ bên ngoài bước vào, khiến cô nàng đột nhiên muốn tỏ ra vẻ ghét bỏ nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp.

- Em tỉnh rồi?

- Ừ

Kiều Uyển chỉ nhẹ giọng trả lời câu hỏi của Lư Bạch Du

Anh ta nhìn cô ấy, sau đó châm một điếu thuốc lên hút. Làn khói trắng phả ra mập mờ với ánh nắng bên ngoài chiếu vào.

- Mai mốt đừng làm vậy nữa, không phải lúc nào anh cũng có thể đến với em.

Lư Bạch Du nhìn ra phía ban công nói. Kiều Uyển nhìn bóng lưng người đàn ông, cô ấy siết chặt chiếc chăn trong tay, đột nhiên ho vài tiếng.

- Khụ khụ khụ

Lư Bạch Du liền dập điếu thuốc trên tay, quay người nhìn cô nàng.

Kiều Uyển dùng ánh mắt muốn chẻ đôi anh ta ra, cô bước xuống giường đứng đối diện với người đàn ông, lớn giọng nói

- Đúng, là em cần anh, em yêu anh nên muốn giữ anh bên cạnh mình. Nhưng tôi quá ngu, ngu vì tin rằng anh cũng cần tôi như cách tôi cần anh ở bên cạnh

Lư Bạch Du dừng lại hành động của mình, đứng im lìm một chỗ nhìn cô gái trước mắt, anh ta thấy được sự phẫn nộ, sự uất ức bên trong đôi mắt đó. Nhưng lại chẳng muốn nói đến.

- Kết thúc đi, sáu tháng quá đủ rồi. Từ bây giờ, tôi không thích anh nữa, cũng không yêu anh nữa. Tình cảm của tôi sẽ đặt cho người khác, từ nay không mong gặp lại!

Kiều Uyển nói xong liền xoay người cầm túi xách rời đi, cũng may mắn là vì khuôn mặt đã được vệ sinh cá nhân sạch sẽ. Nước mắt đều thi nhau chảy xuống khuôn mặt khi vừa rời khỏi căn phòng. Lồng ngực cô nàng phập phồng lên xuống, trái tim chứa đầy nỗi thất vọng. Đúng là khi hết yêu, người ta có thể tùy tiện mà nói không cần suy nghĩ đến cảm xúc người khác. Thời gian qua coi như là cô ấy ngu muội nên mới đâm vào.

Lư Bạch Du đứng chôn chân tại chỗ nhìn Kiều Uyển rời đi trong sự tức giận lẫn bi thương. Cảm xúc trong anh ta hiện tại bây giờ không rõ, tại sao tim lại đập mạnh đến vậy? Lại đau nhói đến vậy? Lư Bạch Du chỉ cho rằng, mối quan hệ giữa mình và Kiều Uyển chỉ là qua đường cho vui thôi. Không ngờ cô nàng lại theo đuổi anh từng ngày rồi đến thời điểm hiện tại là sáu tháng. Anh ta vốn chẳng có hứng thú, vậy mà lời nói của Kiều Uyển vô tình sát một chút muối vào vết thương mới nứt trong tim.



Kiều Uyển nước mắt đầm đìa rời khỏi căn biệt thự, từ nay cô nàng quyết tâm không yêu Lư Bạch Du nữa, sẽ không thích tên xấu xa đó nữa. Mãi mãi cũng không.

Vừa nức nở vừa gọi cho Mộc Thanh Anh.

( Alo)

Đầu giây bên kia vừa kết nối, Kiều Uyển đã trào phúng

( Hức..hức, Thanh Anh mình ghét Bạch Du, anh ta không cần mình hức hức)

Mộc Thanh Anh ở bên đây vừa ăn xong bát cháo Thẩm Phong nấu, thì đã nhận được điện thoại của Kiều Uyển, vừa bắt máy đã nghe giọng nói đang vỡ òa có vẻ rất uất ức của cô ấy.

( Không sao hết, cậu đừng khóc nữa, cậu qua nhà mình đi. Hôm nay mình ở nhà một mình)

( Được)

Kiều Uyển vừa ngắt máy, Mộc Thanh Anh đã nhìn lấy Thẩm Phong đang trưng đôi mắt sắc lạnh nhìn mình.

- Tôi nói cho em biết, tối nay tôi sẽ ghé qua, em mà động đến những thứ có cồn thì đừng trách. Năm ngày còn lại trong kì nghỉ phép một tuần, tôi sẽ cho em liệt giường

Mộc Thanh Anh bị câu nói của anh dọa cho sợ hú hồn, cô biết Thẩm Phong nói nhất định sẽ làm, theo kinh nghiệm thư ký lâu năm. Cô hiểu rõ tính người đàn ông này thế nào, huống hồ gì, anh và cô đã xảy ra quan hệ.

- Em..em biết rồi sếp

Thẩm Phong nhìn cô, cuối cùng vẫn phải dịu cơn sóng trong lòng xuống, việc hôm qua cái tên Từ Phi chạm vào người cô đã khiến anh không thích, sáng nay định truy cứu mà thấy cô không nhớ gì nên thôi. Đến bây giờ mới bỏ qua.

Thẩm Phong rời khỏi nhà của cô, chiếc Audi rời khỏi cổng. Mộc Thanh Anh mới thở phào nhẹ nhõm, nếu có sự xuất hiện của anh ở đây thì Kiều Uyển chắc chắn sẽ không có mặt, nên cô thật sự cảm thấy may mắn vì anh đã rời đi.

Không lâu sau Kiều Uyển đã xuất hiện, nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt, Mộc Thanh Anh chỉ ngồi nghe cô nàng trách móc Lư Bạch Du, kể khổ với cô, ngồi khóc hơn nửa ngày vẫn không dừng lại. Đôi mắt đã sưng húp lên như hai con tôm rồi, Mộc Thanh Anh chỉ bất lực tòng tâm, có khuyên cỡ nào Kiều Uyển vẫn không nghe.

————————

NHỚ LIKE VÀ THEO DÕI NHA

iuu lắm~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thẩm Tổng: Chiều Vợ Điên Cuồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook