Thẩm Tổng Cưng Chiều Cô Vợ Xuyên Qua
Chương 7: Thẩm Tư Hàn cho người bảo vệ Vân Thanh Thanh
Thanhvanlai
11/09/2023
Tôi ko có (nguyên chủ yêu anh đêm chết đi sống lại nhưng vì sự ngu ngốc
tin nhầm người nên với rơi vào kết cục bi thảm bị bạn thân hại bị cánh
tay trái đặc lực của anh giết chết., lấy đâu ra người khác tôi thì càng
ko)
Cô ko có,tôi cũng ko có vậy thì ly hôn lm j sống như vậy cô cảm thấy ko tốt sao?
Ko phải.Vậy thôi đc rồi nếu có một ngày anh yêu một ai đó thì anh phải bảo với tôi chúng ta lập tức ly hôn anh biết ko.
Thẩm Tư Hàn nói:tôi biết rồi. chúng ta đi ngủ mai tôi còn chở cô về nhà rồi tôi còn ra sân bay đi ra nước ngoài công tác nữa.Cô ngủ giường tôi ngủ xô pha anh ko để cô kịp trả lời anh đả tắt đèn ngủ.
Trong bóng tối mỗi người lại có một suy nghĩ của riêng mình.
Thẩm Tư Hàn:mình phải lên vui mừng khi cô ta lên tiếng ly hôn trc chứ sao mình lại giữ cô ta lại mình rất chán ghét cô ta cơ mà.?
Vân Thanh Thanh: Thẩm Tư Hàn ơi là Thẩm Tư Hàn rồi anh sẽ phải nhanh chóng hối hận vì hôm nay ko đồng ý sẽ ký vào đơn xin ly hôn với tôi nhanh thôi.
Cả hai đều mang tâm sự của mình chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau anh đưa cô về nhà rồi lập tức ra sân bay.
Trên đường đi anh đã gọi cho Lâm Thao và một số người anh coi là huynh đệ để bảo vệ cô khỏi nguy hiểm.
Lâm Thao:lão đại tại sao lại phải bảo vệ con ả đàn bà đó chứ để cho cô ta bị đám người kia giết chết đi cô ta ko xứng với anh đâu chỉ có Mộng Mộng mới xứng với anh thôi đại ca ạ.
Thẩm Tư Hàn: Lâm Thao từ nay về sau tôi ko muốn nghe những lời nói như thế. Cậu ko bảo vệ cô ấy thì ngày mai cậu mau rời khỏi tổ chức và đừng gọi tôi là đại ca nữa.
Lâm Thao:đành đồng ý với anh để bảo vệ cô.
Còn cô:sau khi tạm biệt Thẩm Tư Hàn thì cô vẫn cảm thấy buồn ngủ lên khi đi vào trong nhà thì cô lập tức ngả lưng vào chiếc giường thân yêu ngủ tiếp cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của người hầu.
Người hầu: cô chủ có hai người nào cứ đứng ở cửa nhà mình mà mãi ko đi em gọi cô chủ xem có lên báo cảnh sát hay ko.
Vân Thanh Thanh:ko cần đâu em cứ đi lm việc của em đi để tôi ra ngoài xem sao.
Người hầu: cô chủ hay là em đi cùng người.
Vân Thanh Thanh: ko cần đâu nói rồi cô lập tức bước ra ngoài cổng.Các anh ở đây là có việc gì.
Người bên cạnh Lâm Thao là lão Tứ lên tiếng tôi đến đây là bảo vệ cô theo lời lão đại vì thế trong lúc lão đại vắng nhà chúng tôi sẽ ở đây để bảo vệ cô.
Vân Thanh Thanh lão đại mà các anh nói có phải là Thẩm Tư Hàn đúng ko.
Hai người chỉ gật đầu ko nói đứng nghiêm trang như bức tượng. (Lâm Thao và lão Tứ đều ghét cô vì cô ko xứng với lão đại mà cũng vì lần này vì nhiệm vụ phải bảo vệ cô mà các anh ko đc tham gia nhiệm vụ với đồng đội lại phải bảo vệ một người đàn bà liễu yếu đào tơ.)
Tôi thấy hai người hình như đều ghét tôi lên đừng cố miễn cưỡng ở lại bảo vệ tôi ko biết là mấy người muốn bảo vệ tôi hay là lúc tôi gặp nguy hiểm lại đâm tôi một cái nữa.
Cô Vân à chúng tôi mặc dù rất ghét cô nhưng chúng tôi đang lm nhiệm vụ sẽ ko bỏ mặc cô nếu ko sẽ bị chịu phạt.Còn cô muốn chúng tôi ko bảo vệ cô thì hãy gọi điện hỏi lão đại bọn tôi lập tức đi ngay.
Cô ko có,tôi cũng ko có vậy thì ly hôn lm j sống như vậy cô cảm thấy ko tốt sao?
Ko phải.Vậy thôi đc rồi nếu có một ngày anh yêu một ai đó thì anh phải bảo với tôi chúng ta lập tức ly hôn anh biết ko.
Thẩm Tư Hàn nói:tôi biết rồi. chúng ta đi ngủ mai tôi còn chở cô về nhà rồi tôi còn ra sân bay đi ra nước ngoài công tác nữa.Cô ngủ giường tôi ngủ xô pha anh ko để cô kịp trả lời anh đả tắt đèn ngủ.
Trong bóng tối mỗi người lại có một suy nghĩ của riêng mình.
Thẩm Tư Hàn:mình phải lên vui mừng khi cô ta lên tiếng ly hôn trc chứ sao mình lại giữ cô ta lại mình rất chán ghét cô ta cơ mà.?
Vân Thanh Thanh: Thẩm Tư Hàn ơi là Thẩm Tư Hàn rồi anh sẽ phải nhanh chóng hối hận vì hôm nay ko đồng ý sẽ ký vào đơn xin ly hôn với tôi nhanh thôi.
Cả hai đều mang tâm sự của mình chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau anh đưa cô về nhà rồi lập tức ra sân bay.
Trên đường đi anh đã gọi cho Lâm Thao và một số người anh coi là huynh đệ để bảo vệ cô khỏi nguy hiểm.
Lâm Thao:lão đại tại sao lại phải bảo vệ con ả đàn bà đó chứ để cho cô ta bị đám người kia giết chết đi cô ta ko xứng với anh đâu chỉ có Mộng Mộng mới xứng với anh thôi đại ca ạ.
Thẩm Tư Hàn: Lâm Thao từ nay về sau tôi ko muốn nghe những lời nói như thế. Cậu ko bảo vệ cô ấy thì ngày mai cậu mau rời khỏi tổ chức và đừng gọi tôi là đại ca nữa.
Lâm Thao:đành đồng ý với anh để bảo vệ cô.
Còn cô:sau khi tạm biệt Thẩm Tư Hàn thì cô vẫn cảm thấy buồn ngủ lên khi đi vào trong nhà thì cô lập tức ngả lưng vào chiếc giường thân yêu ngủ tiếp cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của người hầu.
Người hầu: cô chủ có hai người nào cứ đứng ở cửa nhà mình mà mãi ko đi em gọi cô chủ xem có lên báo cảnh sát hay ko.
Vân Thanh Thanh:ko cần đâu em cứ đi lm việc của em đi để tôi ra ngoài xem sao.
Người hầu: cô chủ hay là em đi cùng người.
Vân Thanh Thanh: ko cần đâu nói rồi cô lập tức bước ra ngoài cổng.Các anh ở đây là có việc gì.
Người bên cạnh Lâm Thao là lão Tứ lên tiếng tôi đến đây là bảo vệ cô theo lời lão đại vì thế trong lúc lão đại vắng nhà chúng tôi sẽ ở đây để bảo vệ cô.
Vân Thanh Thanh lão đại mà các anh nói có phải là Thẩm Tư Hàn đúng ko.
Hai người chỉ gật đầu ko nói đứng nghiêm trang như bức tượng. (Lâm Thao và lão Tứ đều ghét cô vì cô ko xứng với lão đại mà cũng vì lần này vì nhiệm vụ phải bảo vệ cô mà các anh ko đc tham gia nhiệm vụ với đồng đội lại phải bảo vệ một người đàn bà liễu yếu đào tơ.)
Tôi thấy hai người hình như đều ghét tôi lên đừng cố miễn cưỡng ở lại bảo vệ tôi ko biết là mấy người muốn bảo vệ tôi hay là lúc tôi gặp nguy hiểm lại đâm tôi một cái nữa.
Cô Vân à chúng tôi mặc dù rất ghét cô nhưng chúng tôi đang lm nhiệm vụ sẽ ko bỏ mặc cô nếu ko sẽ bị chịu phạt.Còn cô muốn chúng tôi ko bảo vệ cô thì hãy gọi điện hỏi lão đại bọn tôi lập tức đi ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.