Chương 1: Hẹn hò
Mộng Vi Ngư
19/11/2023
Đầu tháng năm, thời tiết ở Du Thị khô ráo oi bức, nhựa đường bị mặt trời chiếu đến có chút phỏng chân, lan can rỉ sắt dưới bóng cây bị hơi nóng của mặt trời thiêu đốt qua các vết nứt.
Hứa Trăn mặc quần tây dài màu đen cùng chiếc áo sơ mi tơ lụa màu trắng, sau khi tan học cô đi vào một trung tâm thương mại, xa xa trông thấy một vị phu nhân trung niên hơn năm mươi tuổi, đang vuốt ve chất vải các mẫu quần áo được trưng bày trong cửa hàng.
Phu nhân trung niên này có mái tóc xoăn ngắn, khoác hờ trên vai là một chiếc áo dệt kim màu đỏ tươi, bên trong mặc một chiếc váy rộng thùng thình có họa tiết hoa nở bắt mắt, nhìn qua còn biết cách ăn mặc hơn người trẻ tuổi như cô.
Hứa Trăn rũ mắt xuống, hơi nóng bên ngoài khiến trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, nhất là khi cô đang mặc quần dài áo dài, nút thắt ngay cổ áo cũng được cẩn thận gài lại, hơi lạnh từ điều hòa trong cửa hàng thổi qua, trên người cô lấm tấm mồ hôi khá là ngượng ngùng.
Cô đi đến bên cạnh vị phu nhân kia, thấp giọng chào hỏi: "Dì Trần."
"Ôi, tiểu Trăn con đến rồi à, mau lại đây, mẫu mã trong cửa hàng này không tệ, con đến xem đi."
Trần Quế Liên cầm quần áo ướm lên trên người cô. Bà chuốt mascara, lông mày tô khá đậm, phần đuôi mắt để lộ vết chân chim theo năm tháng, tướng mạo bà khôn khéo.
Hứa Trăn cúi đầu phối hợp với động tác của bà.
Trần Quế Liên thích nhất bộ dáng ngoan ngoãn này của cô, rất dễ dạy bảo.
Bà lại dẫn Hứa Trăn đi dạo qua một vòng cửa hàng, mua rất nhiều quần áo, đồ mặc trong nhà hay đồ để đi chơi đều có.
Trong lúc chọn đồ Hứa Trăn đã từ chối mấy lần, nhưng Trần Quế Liên nói cô sắp làm con dâu bà rồi, tiêu chút tiền ấy có đáng là bao.
Đi dạo được một lúc, Trần Quế Liên cùng Hứa Trăn đến một tiệm cà phê bên ngoài cửa hàng nghỉ ngơi.
Trong tiệm được trang trí theo phong cách phục cổ, ngay quầy thu ngân còn có vài cái đèn lưu ly phỉ thúy, sơn tường màu nâu đỏ khiến cho phong cách tiệm cà phê này trở nên cao cấp và phương tây hơn.
Trên mỗi chiếc bàn đều được trải khăn bàn voan kẻ ô màu trắng, đặt thêm một bình sứ cắm không phải hoa thược dược thì là hoa sen.
"Tiểu Trăn, con đã hẹn hò với Gia Hằng cũng nửa năm rồi à."
Hơi nóng từ cốc cà phê bốc lên để lại một màn sương mờ trên kính Hứa Trăn, cô duỗi tay xoa xoa kính mắt, sau đó gật đầu.
"Gia Hằng nhà chúng ta, không phải ta thích khoe, nhưng từ nhỏ thằng bé đã rất ưu tú, tham gia cuộc thi nào cũng đứng nhất, đậu đại học ở Bắc Kinh là minh chứng tốt nhất phải không? Hơn nữa công việc hiện tại của Gia Hằng đang là ở doanh nghiệp nhà nước, tiền lương mỗi tháng chắc hẳn cao hơn con 2000~3000 tệ, lương giáo viên có cao không?"
Tầm mắt Hứa Trăn đặt lên cốc cà phê, hiện ra một tầng gợn sóng rất nhỏ, vòng hoa trắng được làm rất đẹp.
Hứa Trăn mặc quần tây dài màu đen cùng chiếc áo sơ mi tơ lụa màu trắng, sau khi tan học cô đi vào một trung tâm thương mại, xa xa trông thấy một vị phu nhân trung niên hơn năm mươi tuổi, đang vuốt ve chất vải các mẫu quần áo được trưng bày trong cửa hàng.
Phu nhân trung niên này có mái tóc xoăn ngắn, khoác hờ trên vai là một chiếc áo dệt kim màu đỏ tươi, bên trong mặc một chiếc váy rộng thùng thình có họa tiết hoa nở bắt mắt, nhìn qua còn biết cách ăn mặc hơn người trẻ tuổi như cô.
Hứa Trăn rũ mắt xuống, hơi nóng bên ngoài khiến trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, nhất là khi cô đang mặc quần dài áo dài, nút thắt ngay cổ áo cũng được cẩn thận gài lại, hơi lạnh từ điều hòa trong cửa hàng thổi qua, trên người cô lấm tấm mồ hôi khá là ngượng ngùng.
Cô đi đến bên cạnh vị phu nhân kia, thấp giọng chào hỏi: "Dì Trần."
"Ôi, tiểu Trăn con đến rồi à, mau lại đây, mẫu mã trong cửa hàng này không tệ, con đến xem đi."
Trần Quế Liên cầm quần áo ướm lên trên người cô. Bà chuốt mascara, lông mày tô khá đậm, phần đuôi mắt để lộ vết chân chim theo năm tháng, tướng mạo bà khôn khéo.
Hứa Trăn cúi đầu phối hợp với động tác của bà.
Trần Quế Liên thích nhất bộ dáng ngoan ngoãn này của cô, rất dễ dạy bảo.
Bà lại dẫn Hứa Trăn đi dạo qua một vòng cửa hàng, mua rất nhiều quần áo, đồ mặc trong nhà hay đồ để đi chơi đều có.
Trong lúc chọn đồ Hứa Trăn đã từ chối mấy lần, nhưng Trần Quế Liên nói cô sắp làm con dâu bà rồi, tiêu chút tiền ấy có đáng là bao.
Đi dạo được một lúc, Trần Quế Liên cùng Hứa Trăn đến một tiệm cà phê bên ngoài cửa hàng nghỉ ngơi.
Trong tiệm được trang trí theo phong cách phục cổ, ngay quầy thu ngân còn có vài cái đèn lưu ly phỉ thúy, sơn tường màu nâu đỏ khiến cho phong cách tiệm cà phê này trở nên cao cấp và phương tây hơn.
Trên mỗi chiếc bàn đều được trải khăn bàn voan kẻ ô màu trắng, đặt thêm một bình sứ cắm không phải hoa thược dược thì là hoa sen.
"Tiểu Trăn, con đã hẹn hò với Gia Hằng cũng nửa năm rồi à."
Hơi nóng từ cốc cà phê bốc lên để lại một màn sương mờ trên kính Hứa Trăn, cô duỗi tay xoa xoa kính mắt, sau đó gật đầu.
"Gia Hằng nhà chúng ta, không phải ta thích khoe, nhưng từ nhỏ thằng bé đã rất ưu tú, tham gia cuộc thi nào cũng đứng nhất, đậu đại học ở Bắc Kinh là minh chứng tốt nhất phải không? Hơn nữa công việc hiện tại của Gia Hằng đang là ở doanh nghiệp nhà nước, tiền lương mỗi tháng chắc hẳn cao hơn con 2000~3000 tệ, lương giáo viên có cao không?"
Tầm mắt Hứa Trăn đặt lên cốc cà phê, hiện ra một tầng gợn sóng rất nhỏ, vòng hoa trắng được làm rất đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.