Chương 4: Tay nào
Mộng Vi Ngư
19/11/2023
Sau đó cô thường xuyên dùng đầu mút ma sát âm đế, chỉ chốc lát sau cô đã run rẩy, nước chảy ra còn nhiều hơn với lúc làm tình với Tôn Gia Hằng.
Tối hôm đó, cô đột nhiên muốn cảm giác đó một lần nữa.
Sau khi tắm rửa xong lấy ra một cái túi màu đen từ tầng dưới cùng của tủ quần áo, bên trong là một bộ đồ ngủ gợi cảm ren màu đen.
Cái hộp đựng này rất lớn, bên trong còn có rất nhiều quần áo cô không thường mặc, dây buộc ren, váy siêu ngắn, còn có váy bó sát vai, tất cả đều khác với phong cách ăn mặc ngày thường của cô một trời một vực.
Hứa Trăn khoác một chiếc áo khoác dày đi ra ban công, phòng cô không lớn, ngoại trừ phòng ngủ chính ra, phòng lớn là để cho em trai cô.
Phòng nhỏ nhưng có ban công riêng biệt.
Đối diện nhà Hứa Trăn là một tòa nhà bỏ hoang, quanh năm không có người, tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón, ngược lại có vẻ có hơi âm trầm.
Nhưng điều đó đã cho cô sự cổ vũ rất lớn.
Bây giờ là đêm khuya, nơi này hẻo lánh, bốn phía yên tĩnh, hạt giống dục vọng tùy ý sinh sôi, lan tràn khắp toàn thân cô.
Hứa Trăn đứng ở ban công, móc bộ ngực sữa từ trong áo ngủ ra, bầu ngực lộ ra bên ngoài, gấp gáp chờ người đến đùa giỡn. Mông thì vểnh cao, tiếp xúc với không khí, khát vọng có cái gì đó lấp đầy.
Bầu ngực sữa tuyết trắng cùng mông thịt lúc ẩn lúc hiện, cô cắn môi, tiếp tục truy đuổi loại kích thích này, adrenaline trong não tăng vọt, cô khẽ nhắm mắt lại, cầm trứng rung trong tay bắt đầu động tác.
------
Đêm khuya u tối như vuốt quỷ, yên lặng không một tiếng động, ngẫu nhiên có tiếng vang rất nhỏ nặng nề vang lên, hình như là truyền tới từ phương xa.
Hứa Trăn kết luận, gần đây không có một bóng người, hơn nữa cô khoác một lớp áo khoác, che hết hơn nửa cảnh xuân, cô không chịu nổi dục vọng, xác định trong phạm vi an toàn mới thỏa mãn dục vọng của mình.
Hứa Trăn cọ sát hai chân, kẹp trứng rung càng chặt, mông càng lúc càng cong lên, cô đong đưa, gió đêm từng trận ập tới, cô tưởng tượng thành bàn tay vô hình, đang thô bạo đùa bỡn ngực và mông cô, nghĩ như thế, nước dưới thân càng chảy nhiều hơn.
Hai tròng mắt cô híp lại thì càng lộ vẻ dâm đãng, vẻ mặt ướt át, lặng lẽ nói: "Thao tôi đi, dùng cái gì cũng được..."
Trên tầng cao của tòa nhà hoang đối diện, có một chỗ lóe lên ánh sáng mơ hồ.
Có một người đàn ông tóc bạc đầu đinh, trên người bị trói bằng dây thừng thô, trói không một kẽ hở từ vai đến mắt cá chân, trong miệng bị nhét một miếng vải rách, hắn ta đã bị đánh đến mặt mũi bầm tím, bất tỉnh nằm sấp trên mặt đất.
Hai bên còn có mười mấy người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi hoa và áo vest đen, bọn họ được huấn luyện kỹ lưỡng, quy tắc.
Một thùng gồm hỗn hợp xăng và nước mạnh mẽ đổ lên người đàn ông tóc bạc, cảm giác hít thở không thông tràn tới, khuôn mặt hắn ta dữ tợn phun nước ra, lồng ngực giống như cũng bị nước xăng rót đầy.
"Tha mạng…. Anh Nghị... Tha cho em..."
Một cây côn gỗ nặng nề tàn nhẫn đánh lên người hắn ta.
"Anh Nghị người mà mày có thể gọi hả? Linh cẩu, mày vẫn còn có mặt mũi cầu xin anh Nghị tha thứ à, chính mày đã làm nên cái gì còn không rõ ràng sao?" Nói xong lại cho hắn ta một gậy.
Linh Cẩu "Phụt" nôn ra một ngụm máu.
"Nếu không phải nể tình mày là do Đinh Tam giới thiệu thì hôm nay ngay cả cơ hội thở mày cũng không có!"
Đinh Tam đứng một bên nghe thấy nhắc tên mình thì nét mặt u ám lại, thân hình cao lớn đi qua, cúi đầu về phía người đàn ông trước mặt.
"Anh Nghị, là lỗi của em, Đinh Tam tình nguyện nhận phạt."
Người đàn ông dựa vào mép bàn cũ kỹ, xua xua tay, Đinh Tam liền nhường đường cho anh.
Ánh mắt anh nhàn nhạt, uống một hơi cạn sạch bia trong tay, sau đó tiện tay ném lên người Linh Cẩu, sức lực không hề nhỏ, ‘bộp’ một tiếng, sau đó mới có tiếng chai bia lăn trên mặt đất.
"Tay nào cho hàng?"
Tối hôm đó, cô đột nhiên muốn cảm giác đó một lần nữa.
Sau khi tắm rửa xong lấy ra một cái túi màu đen từ tầng dưới cùng của tủ quần áo, bên trong là một bộ đồ ngủ gợi cảm ren màu đen.
Cái hộp đựng này rất lớn, bên trong còn có rất nhiều quần áo cô không thường mặc, dây buộc ren, váy siêu ngắn, còn có váy bó sát vai, tất cả đều khác với phong cách ăn mặc ngày thường của cô một trời một vực.
Hứa Trăn khoác một chiếc áo khoác dày đi ra ban công, phòng cô không lớn, ngoại trừ phòng ngủ chính ra, phòng lớn là để cho em trai cô.
Phòng nhỏ nhưng có ban công riêng biệt.
Đối diện nhà Hứa Trăn là một tòa nhà bỏ hoang, quanh năm không có người, tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón, ngược lại có vẻ có hơi âm trầm.
Nhưng điều đó đã cho cô sự cổ vũ rất lớn.
Bây giờ là đêm khuya, nơi này hẻo lánh, bốn phía yên tĩnh, hạt giống dục vọng tùy ý sinh sôi, lan tràn khắp toàn thân cô.
Hứa Trăn đứng ở ban công, móc bộ ngực sữa từ trong áo ngủ ra, bầu ngực lộ ra bên ngoài, gấp gáp chờ người đến đùa giỡn. Mông thì vểnh cao, tiếp xúc với không khí, khát vọng có cái gì đó lấp đầy.
Bầu ngực sữa tuyết trắng cùng mông thịt lúc ẩn lúc hiện, cô cắn môi, tiếp tục truy đuổi loại kích thích này, adrenaline trong não tăng vọt, cô khẽ nhắm mắt lại, cầm trứng rung trong tay bắt đầu động tác.
------
Đêm khuya u tối như vuốt quỷ, yên lặng không một tiếng động, ngẫu nhiên có tiếng vang rất nhỏ nặng nề vang lên, hình như là truyền tới từ phương xa.
Hứa Trăn kết luận, gần đây không có một bóng người, hơn nữa cô khoác một lớp áo khoác, che hết hơn nửa cảnh xuân, cô không chịu nổi dục vọng, xác định trong phạm vi an toàn mới thỏa mãn dục vọng của mình.
Hứa Trăn cọ sát hai chân, kẹp trứng rung càng chặt, mông càng lúc càng cong lên, cô đong đưa, gió đêm từng trận ập tới, cô tưởng tượng thành bàn tay vô hình, đang thô bạo đùa bỡn ngực và mông cô, nghĩ như thế, nước dưới thân càng chảy nhiều hơn.
Hai tròng mắt cô híp lại thì càng lộ vẻ dâm đãng, vẻ mặt ướt át, lặng lẽ nói: "Thao tôi đi, dùng cái gì cũng được..."
Trên tầng cao của tòa nhà hoang đối diện, có một chỗ lóe lên ánh sáng mơ hồ.
Có một người đàn ông tóc bạc đầu đinh, trên người bị trói bằng dây thừng thô, trói không một kẽ hở từ vai đến mắt cá chân, trong miệng bị nhét một miếng vải rách, hắn ta đã bị đánh đến mặt mũi bầm tím, bất tỉnh nằm sấp trên mặt đất.
Hai bên còn có mười mấy người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi hoa và áo vest đen, bọn họ được huấn luyện kỹ lưỡng, quy tắc.
Một thùng gồm hỗn hợp xăng và nước mạnh mẽ đổ lên người đàn ông tóc bạc, cảm giác hít thở không thông tràn tới, khuôn mặt hắn ta dữ tợn phun nước ra, lồng ngực giống như cũng bị nước xăng rót đầy.
"Tha mạng…. Anh Nghị... Tha cho em..."
Một cây côn gỗ nặng nề tàn nhẫn đánh lên người hắn ta.
"Anh Nghị người mà mày có thể gọi hả? Linh cẩu, mày vẫn còn có mặt mũi cầu xin anh Nghị tha thứ à, chính mày đã làm nên cái gì còn không rõ ràng sao?" Nói xong lại cho hắn ta một gậy.
Linh Cẩu "Phụt" nôn ra một ngụm máu.
"Nếu không phải nể tình mày là do Đinh Tam giới thiệu thì hôm nay ngay cả cơ hội thở mày cũng không có!"
Đinh Tam đứng một bên nghe thấy nhắc tên mình thì nét mặt u ám lại, thân hình cao lớn đi qua, cúi đầu về phía người đàn ông trước mặt.
"Anh Nghị, là lỗi của em, Đinh Tam tình nguyện nhận phạt."
Người đàn ông dựa vào mép bàn cũ kỹ, xua xua tay, Đinh Tam liền nhường đường cho anh.
Ánh mắt anh nhàn nhạt, uống một hơi cạn sạch bia trong tay, sau đó tiện tay ném lên người Linh Cẩu, sức lực không hề nhỏ, ‘bộp’ một tiếng, sau đó mới có tiếng chai bia lăn trên mặt đất.
"Tay nào cho hàng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.