Chương 8: Trước Sau Như Một
Mộng Vi Ngư
27/11/2023
"Xin chào phụ huynh Hiểu Dương, tôi là giáo viên tiếng Anh của Hiểu Dương, hôm nay cảm ơn anh đã dành thời gian tới trường một chuyến."
"Là thế này, mấy lần thi gần đây của Hiểu Dương tôi đều rất không hài lòng, lần trước còn nộp giấy trắng, tôi muốn nghe cậu bé giải thích một chút."
Hứa Trăn đặt bài thi lên mặt bàn, nhìn Đinh Hiểu Dương ngồi ở một bên.
“Không biết làm.”
m thanh Hứa Trăn đè nén, tính tình cô ôn hòa, học sinh đều nguyện ý học lớp của cô, đây là lần đầu tiên có học sinh chống lại cô.
"Không biết làm thì có thể học, còn có thể tới hỏi cô. Cô thấy thành tích trước đây của em không phải như vậy, tại sao lại nộp giấy trắng? Đây là vấn đề thái độ, hay là em có ý kiến gì với cô?"
Đinh Hiểu Dương tâm phiền ý loạn, cảm thấy ồn ào.
"Anh Trì Nghị..."
"Giáo viên đang hỏi cậu, có gì thì nói đó."
Giọng nói của người đàn ông rất có từ tính, giống như tiếng tảng đá thô ráp bị thủy triểu mài qua mài lại quanh năm bên bờ biển, nhưng gợi cảm lười biếng, giống như một con sư tử mạnh mẽ nằm sấp.
Hứa Trăn cảm thấy dùng từ gợi cảm để hình dung một người đàn ông thì thấy không được ổn lắm, nhưng đặt ở trên người đàn ông trước mắt này lại thấy vừa vặn.
Cổ áo màu xanh sẫm mở rộng, lộ ra cổ và xương quai xanh phong lưu, phía dưới hình như còn mơ hồ lộ ra cơ ngực. Thắt lưng buộc bên hông có giá trị xa xỉ, dán sát vào phần eo, lộ vẻ mạnh mẽ và lực lượng. Hai chân thon dài, duỗi ra một phần lớn dưới bàn trà.
Giọng nói này hình như không giống với giọng mà cô nghe khi gọi điện thoại.
Người đàn ông cảm nhận được Hứa Trăn đang đánh giá anh, khóe môi hơi nhếch lên, không biểu lộ gì, mặc cho cô đánh giá.
"Không phải... Vào ngày thi, tâm trạng em không tốt lắm."
Hứa Trăn lại dời tầm mắt lên người Đinh Hiểu Dương, hỏi:"Vì sao tâm trạng không tốt?"
Đinh Hiểu Dương quay đầu sang một bên."Không muốn nói."
Hứa Trăn muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Được, nhưng cô hy vọng em hiểu rằng, ở độ tuổi của em, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là học tập, chỉ có chuyên tâm đọc sách, tương lai mới có thể đạt được những gì em muốn."
"Không đi học mấy năm vẫn có thể đạt được thứ mong muốn." Đinh Hiểu Dương nhỏ giọng phản bác.
Hứa Trăn nghe xong nhíu mày, nhưng lúc này tiếng chuông lớp vang lên.
Cô nói: "Em trở về lớp trước đi, cô sẽ nói chuyện với anh trai của em."
Đinh Hiểu Dương vốn định đứng dậy rồi đi luôn, nhưng suy nghĩ đến cái gì, hơi dừng lại, cung kính cúi chào với Trì Nghị: "Anh Nghị, em về học trước đây."
Trì Nghị khoát tay áo.
Hứa Trăn thấy vậy kinh ngạc.
Khi cánh cửa đóng lại, cô đang muốn thương lượng tình huống của Đinh Hiểu Dương với Trì Nghị, hy vọng phụ huynh có thể phối hợp với giáo viên, điều chỉnh tâm lý của học sinh.
Nhưng khi cô nhìn lại Trì Nghị, anh đã thay đổi tư thế.
Ghế sô pha quá nhỏ, Trì Nghị ngồi không thoải mái, anh đặt một tay lên lưng sô pha, hai chân cong lên, mở ra. Vai rộng eo hẹp, thân hình cao lớn.
Tư thế ngông cuồng khiến gương mặt vốn không bị trói buộc của anh càng thêm phóng túng.
Hứa Trăn sững sờ.
Nhưng trên nguyên tắc nói chuyện với phụ huynh, giọng điệu của cô vẫn ôn hòa, nói: "Phụ huynh của Hiểu Dương, tôi vẫn hy vọng anh có thể chú ý tới Hiểu Dương nhiều hơn, bây giờ thời kì trưởng thành của thiếu niên đều có khuynh hướng nổi loạn, đôi khi tâm lý khỏe mạnh cũng phải được coi trọng..."
"Cô giáo tên gì?"
Hứa Trăn hơi dừng lại, đáp: "Hứa Trăn."
"Là Trăn gì?"
"Hứa trong lời hứa, kỳ diệp trăn trăn."
Trì Nghị cười khẽ, đầu lưỡi chống quai hàm, lặp lại lời của cô:"Trăn Trăn?"
Đầu ngón tay của Hứa Trăn thoáng run rẩy, luồng cảm giác tê dại kia kéo dài từ đầu ngón tay tới lòng bàn tay, cô không được tự nhiên nắm ngón tay lại.
Khi anh đọc tên cô rất nhẹ rất ổn định, hai chữ được bao bọc trong giọng nói trầm thấp của anh, khiến người ta nhịn không được cảm thấy thâm tình, tựa như người yêu đang nỉ non với nhau.
Hứa Trăn nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
"Cô Hứa làm tấm gương sáng cho người khác, quả nhiên vừa kiên nhẫn vừa có trách nhiệm."
Trì Nghị nói một câu như vậy, không biết là trêu chọc hay là khen ngợi. Hứa Trăn cảm thấy anh có hàm ý khác, giọng điệu này không giống như là đang khen cô.
"Còn có chuyện gì khác không?"
"Tạm thời thì không có, chỉ là muốn anh chú ý tới Hiểu Dương nhiều hơn, phối hợp với trường học một chút..."
"Đã biết."
Hai chữ ngắn gọn, Hứa Trăn cảm thấy câu trả lời của anh rất thờ ơ, lộ ra giọng diệu thành thạo nhưng lại không đứng đắn.
Lúc này Trì Nghị đứng lên, đứng ngược với ánh sáng, dáng người của anh cao lớn, âu phục đơn giản chống lên lồng ngực rộng sau lưng, diện mạo anh anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, rất có mị lực đàn ông.
Hứa Trăn không biết vì sao, trong lòng thấy hơi khẩn trương, trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này rất nguy hiểm.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Hứa Trăn, làm nổi bật làn da càng thêm trong suốt trắng nõn của cô.
Trì Nghị nhìn chằm chằm làn da cổ dưới tai cô, vẻ mặt cười như không cười.
Trước khi đi, đột nhiên anh nói với cô một câu: "Cô Hứa, tên cô rất dễ nghe, đúng là người cũng như tên, trước sau như một."
"Là thế này, mấy lần thi gần đây của Hiểu Dương tôi đều rất không hài lòng, lần trước còn nộp giấy trắng, tôi muốn nghe cậu bé giải thích một chút."
Hứa Trăn đặt bài thi lên mặt bàn, nhìn Đinh Hiểu Dương ngồi ở một bên.
“Không biết làm.”
m thanh Hứa Trăn đè nén, tính tình cô ôn hòa, học sinh đều nguyện ý học lớp của cô, đây là lần đầu tiên có học sinh chống lại cô.
"Không biết làm thì có thể học, còn có thể tới hỏi cô. Cô thấy thành tích trước đây của em không phải như vậy, tại sao lại nộp giấy trắng? Đây là vấn đề thái độ, hay là em có ý kiến gì với cô?"
Đinh Hiểu Dương tâm phiền ý loạn, cảm thấy ồn ào.
"Anh Trì Nghị..."
"Giáo viên đang hỏi cậu, có gì thì nói đó."
Giọng nói của người đàn ông rất có từ tính, giống như tiếng tảng đá thô ráp bị thủy triểu mài qua mài lại quanh năm bên bờ biển, nhưng gợi cảm lười biếng, giống như một con sư tử mạnh mẽ nằm sấp.
Hứa Trăn cảm thấy dùng từ gợi cảm để hình dung một người đàn ông thì thấy không được ổn lắm, nhưng đặt ở trên người đàn ông trước mắt này lại thấy vừa vặn.
Cổ áo màu xanh sẫm mở rộng, lộ ra cổ và xương quai xanh phong lưu, phía dưới hình như còn mơ hồ lộ ra cơ ngực. Thắt lưng buộc bên hông có giá trị xa xỉ, dán sát vào phần eo, lộ vẻ mạnh mẽ và lực lượng. Hai chân thon dài, duỗi ra một phần lớn dưới bàn trà.
Giọng nói này hình như không giống với giọng mà cô nghe khi gọi điện thoại.
Người đàn ông cảm nhận được Hứa Trăn đang đánh giá anh, khóe môi hơi nhếch lên, không biểu lộ gì, mặc cho cô đánh giá.
"Không phải... Vào ngày thi, tâm trạng em không tốt lắm."
Hứa Trăn lại dời tầm mắt lên người Đinh Hiểu Dương, hỏi:"Vì sao tâm trạng không tốt?"
Đinh Hiểu Dương quay đầu sang một bên."Không muốn nói."
Hứa Trăn muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Được, nhưng cô hy vọng em hiểu rằng, ở độ tuổi của em, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là học tập, chỉ có chuyên tâm đọc sách, tương lai mới có thể đạt được những gì em muốn."
"Không đi học mấy năm vẫn có thể đạt được thứ mong muốn." Đinh Hiểu Dương nhỏ giọng phản bác.
Hứa Trăn nghe xong nhíu mày, nhưng lúc này tiếng chuông lớp vang lên.
Cô nói: "Em trở về lớp trước đi, cô sẽ nói chuyện với anh trai của em."
Đinh Hiểu Dương vốn định đứng dậy rồi đi luôn, nhưng suy nghĩ đến cái gì, hơi dừng lại, cung kính cúi chào với Trì Nghị: "Anh Nghị, em về học trước đây."
Trì Nghị khoát tay áo.
Hứa Trăn thấy vậy kinh ngạc.
Khi cánh cửa đóng lại, cô đang muốn thương lượng tình huống của Đinh Hiểu Dương với Trì Nghị, hy vọng phụ huynh có thể phối hợp với giáo viên, điều chỉnh tâm lý của học sinh.
Nhưng khi cô nhìn lại Trì Nghị, anh đã thay đổi tư thế.
Ghế sô pha quá nhỏ, Trì Nghị ngồi không thoải mái, anh đặt một tay lên lưng sô pha, hai chân cong lên, mở ra. Vai rộng eo hẹp, thân hình cao lớn.
Tư thế ngông cuồng khiến gương mặt vốn không bị trói buộc của anh càng thêm phóng túng.
Hứa Trăn sững sờ.
Nhưng trên nguyên tắc nói chuyện với phụ huynh, giọng điệu của cô vẫn ôn hòa, nói: "Phụ huynh của Hiểu Dương, tôi vẫn hy vọng anh có thể chú ý tới Hiểu Dương nhiều hơn, bây giờ thời kì trưởng thành của thiếu niên đều có khuynh hướng nổi loạn, đôi khi tâm lý khỏe mạnh cũng phải được coi trọng..."
"Cô giáo tên gì?"
Hứa Trăn hơi dừng lại, đáp: "Hứa Trăn."
"Là Trăn gì?"
"Hứa trong lời hứa, kỳ diệp trăn trăn."
Trì Nghị cười khẽ, đầu lưỡi chống quai hàm, lặp lại lời của cô:"Trăn Trăn?"
Đầu ngón tay của Hứa Trăn thoáng run rẩy, luồng cảm giác tê dại kia kéo dài từ đầu ngón tay tới lòng bàn tay, cô không được tự nhiên nắm ngón tay lại.
Khi anh đọc tên cô rất nhẹ rất ổn định, hai chữ được bao bọc trong giọng nói trầm thấp của anh, khiến người ta nhịn không được cảm thấy thâm tình, tựa như người yêu đang nỉ non với nhau.
Hứa Trăn nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
"Cô Hứa làm tấm gương sáng cho người khác, quả nhiên vừa kiên nhẫn vừa có trách nhiệm."
Trì Nghị nói một câu như vậy, không biết là trêu chọc hay là khen ngợi. Hứa Trăn cảm thấy anh có hàm ý khác, giọng điệu này không giống như là đang khen cô.
"Còn có chuyện gì khác không?"
"Tạm thời thì không có, chỉ là muốn anh chú ý tới Hiểu Dương nhiều hơn, phối hợp với trường học một chút..."
"Đã biết."
Hai chữ ngắn gọn, Hứa Trăn cảm thấy câu trả lời của anh rất thờ ơ, lộ ra giọng diệu thành thạo nhưng lại không đứng đắn.
Lúc này Trì Nghị đứng lên, đứng ngược với ánh sáng, dáng người của anh cao lớn, âu phục đơn giản chống lên lồng ngực rộng sau lưng, diện mạo anh anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, rất có mị lực đàn ông.
Hứa Trăn không biết vì sao, trong lòng thấy hơi khẩn trương, trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này rất nguy hiểm.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Hứa Trăn, làm nổi bật làn da càng thêm trong suốt trắng nõn của cô.
Trì Nghị nhìn chằm chằm làn da cổ dưới tai cô, vẻ mặt cười như không cười.
Trước khi đi, đột nhiên anh nói với cô một câu: "Cô Hứa, tên cô rất dễ nghe, đúng là người cũng như tên, trước sau như một."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.