Chương 11: Sự Thật Về Vụ Án Annie Và Katie
Người kể chuyện
09/03/2021
Hồi 2: Trò chơi
Chương 7: Sự thật về vụ án Annie và Katie
Ngày 8/12, tòa án, phòng xét xử, Thomas gần như ngủ gật khi dõi theo diễn biến phiên tòa. Lúc này, trước thẩm phán, công tố viên đang đưa ra các bằng chứng để chứng minh bị cáo có tội:
- Thưa quý tòa, tất cả bằng chứng đều đã chỉ ra bị cáo có tội. Tôi nghĩ không cần phải tiếp tục thêm nữa.
- Tôi phản đối! – Luật sư biên hộ lên tiếng. – Tất cả bằng chứng đó đều do một thám tử bóng đêm gửi đến nhưng hiện tại thám tử đó đang ở đâu, chúng ta không biết gì về anh ta cả.
- Tôi phản đối! – Công tố viên tiếp tục. – Tất cả chứng cứ đều đã được kiểm tra và xử lý theo đúng quy trình của Luật thám tử bóng đêm và đã được công nhận.
Cuối cùng, tòa tuyên án, Begato nhận hình phạt trục xuất, đày ra vùng chiến sự 15 năm không được trở về nước.
Ra khỏi tòa án, Thomas day day hai mắt. Một đồng nghiệp đi qua hỏi:
- Suốt đêm không ngủ hả, Thomas?
- Chỉ là chuyện vớ vẩn thôi?
Anh trả lời và bước nhanh đến xe của mình.
***
Lại nói về Maggie, cô đang đi đến hiện trường của một vụ án khác. Chính xác thì là một vụ án khác có liên quan đến vụ án này.
Vụ án của gia đình Redson đang có thêm tình tiết phát sinh. Sau khi nghiên cứu tất cả các manh mối tại hiện trường, cảnh sát chẳng thể nào lý giải được con số “96” trong tay nạn nhân. Cuối cùng đành phải dựa vào manh mối cuối cùng là tấm vé được tìm thấy trong người của nạn nhân. Ngay lập tức cảnh sát liên hệ với trung tâm tổ chức cuộc thi âm nhạc ghi trên vé và nhận được những thông tin bất ngờ. Hóa ra đây không phải là tấm vé để vào xem như mọi người vẫn nghĩ mà là một tấm vé để vào dự thi. Theo như ban tổ chức, tất cả các thí sinh vào dự thi đều phải mang theo tấm vé này, trên mỗi tấm vé đều được in mã số khác nhau tương ứng với từng thí sinh. Thông tin này khiến người bên tổ trọng án tỏ ra vui mừng. Sau khi tra cứu lại hồ sơ tất cả những người đã tham gia cuộc thi hôm đó, ban tổ chức tìm được một người trùng khớp với mã số trên tấm vé, đó là một cô gái tên Annie Happer. Nhưng điều kỳ lạ là Annie đã mất tích ngay sau khi cuộc thi âm nhạc kết thúc, người nhà cô gái đã báo việc này cho cảnh sát tìm người. Đến đây, vụ án lại trở nên phức tạp. Tại sao tấm vé của Annie Happer lại có mặt tại hiện tường, chính xác là trong người Aric Redson? Tại sao Annie lại mất tích và cô ta đang ở đâu? Hai vụ án này thì có liên quan gì tới nhau? Những điều này khiến tổ trọng án đau đầu.
Maggie được phân công giải quyết bí ẩn này (những người khác điều tra về căn phòng kín và con sô “96” bí ẩn kia). Hôm nay, cô đang trên đường lấy những băng ghi hình về Annie Happer tại cuộc thi thì nhận được điện thoại đã tìm được xác của Annie Happer.
Lúc này, Maggie đang ngồi cạnh thi thể của Annie Happer. Cô lật tấm khăn phủ trên người nạn nhân ra rồi nhanh chóng đậy lại.
- Trưa nay, có người đi làm về và phát hiện ra thi thể. – Weevils nói – Người nhà Annie Happer sẽ được gọi đến để xác nhận nạn nhân sau. Theo bác sĩ pháp y, nạn nhân đã chết được khoảng một tháng. Có vẻ như sau khi tham gia cuộc thi âm nhạc đó cô ấy đã bị giết luôn.
Maggie lại lật tấm vải trắng lên và nhìn lên trời. Bây giờ đang là giữa trưa. Cô hỏi Weevils.
- Weevils này, nếu như anh giết một người ở nhà mình và đem thi thể đến một nơi khác để giấu anh có giấu nó ở xa không?
- Không! – Weevils trả lời – Đem một cái xác ra ngoài đường đâu phải chuyện dễ. Hơn nữa cái xác này rất bốc mùi nên đi đường xa rất dễ gây sự chú ý.
- Đúng vậy! – Maggie nói – Sáng đi làm không ai thấy nhưng khi đi về thì lại thấy thi thể này, chứng tở hung thủ đã vứt xác nạn nhân vào buổi sáng nay. Vậy trước đó thi thể nạn nhân được để ở đâu. Nạn nhân bị giết một tháng trước vậy hung thủ để thi thể nạn nhân ở đâu trong vòng một tháng mà không bị phát hiện. Khả năng cao nhất là ở nhà của hung thủ. Vậy tại sao hắn ta lại vội vã đem thi thể nạn nhân ra đây vào buổi sáng như vậy. Có thể thi thể nạn nhân đã bốc mùi khiến những ngôi nhà xung quanh hắn chú ý nên hắn bắt buộc phải làm vậy.
- Vậy... – Weevils suy nghĩ rồi nói – Có khả năng hung thủ sống một mình hoặc người nhà đã giúp đỡ hắn che giấu xác chết nếu không trong vòng một tháng sao che giấu được người nhà hắn chứ.
- Đúng vậy! – Maggie nói – Hoặc cũng có thể người nhà đã giúp hắn giết nạn nhân, tức là có hơn một hung thủ.
- Nhưng làm thế nào hắn đem xác nạn nhân ra đây mà không gây sự chú ý chứ?
- Không phải đã quá rõ rồi sao? – Maggie nhìn xung quanh hiện trường. – Đây là một bãi rác, chắc hung thủ giả bộ vứt rác rồi đem xác nạn nhân ra.
- Thì ra là vậy! Nhưng kể cả là hung thủ sống quanh đây thì vẫn quá khó để tìm ra hung thủ.
Maggie lại nhìn xuống nạn nhân.
- Đúng là rất khó nhưng chúng ta vẫn phải tìm. Hơn nữa còn một việc chúng ta phải làm rõ...
- Việc gì?
Maggie lật phần vải ở tay nạn nhân ra nói:
- Móng tay của cô ta... quá dài so với cần thiết...
***
11 giờ, nhà Redson, phòng đọc sách, Harmond đang ngồi trên bàn làm việc. Ông ta kéo ngăn kéo ra. Một mẩu giấy theo đó rơi ra. Harmond Redson giật mình hoảng hốt. Trên mẩu giấy đó viết.
“Chắc sau cái chết của Aric ông cũng biết là tôi không nói chơi. Nếu muốn thu xếp vụ này thì hãy đến tháp nước trước trung tâm thương mại trong thành phố lúc đứng ở đó từ 3 giờ đến 4 giờ chiều, hãy nhớ là chỉ một mình ông, tôi sẽ tới gặp ông. Ký tên Ma cà rồng.”
Harmond mở to mắt ra. Ông ta nhìn ngang nhìn dọc xem có ai không mặc dù ông ta đang ở trong phòng. Ông ta xuống dưới nhà, Michael Allen đang tháo camera ở đó.
- Ông chủ, tôi đã tháo chiếc camera cuối cùng rồi! – Michael nói.
- Michael! Chìa khóa xe cậu để đâu? – Harmond vội hỏi.
- Ông muốn đi đâu à? Để tôi chuẩn bị.
- Không! – Harmond nóng vội. – Tôi sẽ đi một mình.
Michael đột nhiên tỏ ra khó hiểu.
- Chìa khóa xe được treo cùng với chòa khóa phòng ở bên ngoài.
Harmond không trả lời và vội vàng ra khỏi cửa. Lúc ra, ông ta gặp bà Army.
- Ông chủ! Ông không ăn trưa à?
Ông ta không trả lời và vội vàng đi lấy chìa khóa xe.
***
Trở về sở cảnh sát, Maggie lấy những cuộn băng về Annie Happer tại cuộc thi âm nhạc cho vào trong máy. Cô vừa bật màn hình lên vừa nói:
- Người chết rồi có mọc móng tay được không? Tất nhiên là không rồi, nhưng tại sao móng tay của cô ta lại dài như vậy? Một tháng trước cô ta chơi đàn piano kia mà, tôi không phải nghệ sĩ piano cũng biết không thể chơi piano với móng tay dài như vậy được.
Vừa nói cô vừa tua đến đoạn Annie biểu diễn. Cô nhìn chằm chằm vào tay của Annie. Đôi mắt cô mở to.
- Cô ta đâu có móng tay! – Weevils nói – Dù làm thế nào thì móng tay cũng đâu thể mọc nhanh như vậy được.
Maggie ngồi đưa tay lên miệng nói:
- Chỉ có thể giải thích: cái xác này không phải Annie Happer hoặc người đang biểu diễn trong này không phải Annie Happer.
Maggie còn chưa nói xong thì Weevils có điện thoại, khi Maggie nói xong thì Weevils cũng nghe điện thoại xong.
- Maggie! Người nhà của Annie xác nhận đây chính là con gái họ. Cả dấu vân tay cũng trùng khớp.
Maggie lại trầm ngâm nhìn lên màn hình.
- Vậy người này không phải là cô ta, người này là ai? Và có liên quan gì đến vụ án nhà Redson?
***
Tại nhà Redson, lúc này là 1 giờ 20 phút chiều, Emily đang ngồi trước gương, đưa tay lên kẻ lại hàng lông mày cho mình. Grimmer nhìn vào gương ông ta nói có thể giúp vợ mình. Emily đưa cây bút kẻ lại cho Grimmer. Grimmer kẻ một đường thẳng tắp trên lông mày của Emily. Emily rất hài lòng mỉm cười với chồng mình.
Khi Emily đã ra khỏi phòng chỉ còn Grimmer ở lại. Im lặng. Grimmer thở dài. Nét mặt hắn ta đột nhiên thay đổi khi không có Emily ở bên mình.
“Nhà vừa có người chết mà cô ta trang điểm đi đâu không biết?”
Đã từ lâu rồi Grimmer chẳng còn chút tình cảm gì với Emily, chính xác hơn là hắn ta chẳng còn chút hứng thú gì với gia đình này. Nhưng hắn ta vẫn phải chịu, vẫn phải cố ra vẻ hạnh phúc trước mặt người ngoài. Lý do sao lại như vậy ư? Hắn cũng chẳng biết. Có lẽ là hắn ta chán rồi chăng? Chán cái kiểu phải xum xoe nịnh bợ, chán cái kiểu lúc nào cũng phải để ý tới sắc mặt của người khác.
Trước, Grimmer vốn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường nếu như không muốn nói là tầm thường, hắn cũng chẳng biết lý do tại sao Emily lại chú ý tới mình. Lúc nghe tới chuyện này hắn ta thấy lo. Nhưng rồi hắn thấy mừng, hắn nhận ra đây là cơ hội để hắn đổi đời. Hắntheo Emily đi rất nhiều nơi, khen ngợi Emily đủ điều, cố làm cho cô hài lòng bằng những lời ngon ngọt của hắn. Có người nói hắn ta là hèn nhưng hắn chẳng sợ, chính xác là hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn từng nghĩ rằng nếu hèn hạ mà có thể sống trong giàu sang phú quý thì hắn cũng chịu. Nhưng hắn đã nhầm. Hóa ra hắn không hèn như hắn nghĩ. Nói đúng ra hắn vẫn hèn nhưng không như lúc đầu nữa thôi. Chẳng biết từ lúc nào hắn bắt đầu quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Hắn bắt đầu cảm thấy xấu hổ khi cười nói bên cạnh Emily. Và hắn bắt đầu khó chịu, hắn khó chịu về cái tính khí như bà hoàng của vợ mình, hắn khó chịu về cái không khí ngột ngạt trong cái gia đình này. Và rồi bốn đứa con sinh ra. Cả bốn đứa đều mang họ mẹ, hắn bắt đầu nghĩ rằng thật ra hắn có chút giá trị gì trong cái gia đình này. Nhiều đêm hắn uống rượu một mình và ngẫm nghĩ. Sau khi uống xong hắn lại đi ngủ, sau khi ngủ dậy hắn lại khoác trên mình bộ mặt cười nói như thường lệ.
Nằm trên giường, Grimmer nhìn lên trần nhà, hắn nghe thấy tiếng lôi kéo ở ngoài cửa sổ. Không cần nhìn hắn cũng biết đó là ba đứa con gái của hắn đang vây quanh Michael. Làm thế nào cả ba đứa đều yêu Michael được. Mà cái thằng Michael, hắn có gì đặc biệt đâu. Cả ba đứa đều giống mẹ nó. Yêu phải một kẻ chẳng ra gì mà chẳng có lý do. Ít ra còn có con bé út là không giống các chị nó, nó cũng không có cái tính giống mẹ nó, nhưng nó cũng chẳng giống hắn. Nó giống ai nhỉ?
***
Tại sở cảnh sát, Maggie đang vội vã đi trên hành lang. Weevils đi theo sau:
- Maggie! Maggie! Có chuyện gì vậy?
- Tôi đã hỏi gia đình Annie. Họ nói Annie vốn không thích âm nhạc nhưng vì truyền thống của gia đình nên cô ta mới tham dự cuộc thi đó. – Maggie vừa đi vừa nói.
- Vậy thì sao chứ?
- Cậu không thấy sao? Người trong video không phải là Annie, vậy người đó là ai? Chắc chắn Annie đã tìm một ai đó đi thay cho mình rồi.
- Thay ư? – Weevils thắc mắc – Một ngươi giống hệt mình à?
- Không phải anh đã thấy rồi sao? Người trong video đó.
- Nhưng mà một người giống hệt à? - Weevils có vẻ không tin lắm. – Làm sao nói tìm là có thể tìm ra một người giống hệt được.
- Đúng là rất khó tin. – Maggie nói – Nhưng sự thật nó sờ sờ ra như thế thì chúng ta phải tin thôi. Trên đời có ít nhất 4 người giống hệt mình cơ, đó gọi là song sinh không cùng huyết thống nên khả năng Annie vô tình tìm được một người nào đó giống mình biết piano để thi hộ hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng Annie có thể gặp người đó ở đâu. Không thể trong đám bạn bè của cô ta được vì nếu có hai người giống hệt nhau như vậy bạn bè cô ta đã biết từ lâu rồi. Tôi nghĩ Annie chỉ tình cờ gặp được người đó. Nhưng rốt cuộc là ở đâu?
- Khoan đã! Maggie! – Weevils hỏi – Không phải chúng ta đang điều tra tại sao chiếc vé của Annie lại ở hiện trường trong vụ án nhà Redson sao? Tại sao tự nhiên lại liên quan tới vụ này?
- Tôi không biết! – Maggie nói – Nhưng yên tâm đi! Chúng ta không chệch hướng đâu, chúng ta đang điều tra vụ nhà Redson.
Maggie vừa ngồi vào vị trí thì một thanh tra khác bước tới nói:
- Maggie! Đã tìm được người giống hệt Annie rồi!
- Cái gì! – Đến Maggie cũng cảm thấy ngạc nhiên. – Sao nhanh vậy?
- Bạn bè của Annie nói dạo gần đây cô ấy thường xuyên đến một quán bar. Cho người đến tìm hiểu thì phát hiện ra một cô nhân viên giống hệt cô ấy. Tên cô nhân viên đó là Katie Ebiltar.
***
Trong phòng thẩm vấn, Maggie ngồi vào vị trí. Trước mặt cô là Katie Elbitar, cô gái có gương mặt giống hệt Annie. Maggie bắt đầu hỏi chuyện.
- Cô Katie! Cô gặp Annie lần đầu tiên là khi nào?
- Hai tháng trước, tại quán bar nơi tôi làm việc.
- Hai người đã nói những gì?
- Cô ấy rất ngạc nhiên vì thấy một người giống hệt mình. Tôi cũng vậy. – Katie e dè kể lại.
- Và sau đó...
- Sau đó cô ấy thường xuyên đến quán của tôi hơn. Có lẽ cô ấy thấy thú vị khi có một người giống hệt mình. Tôi cũng vậy. Và chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn. Như một sợi dây định mệnh gắn kết chúng tôi lại với nhau. Chúng tôi kể cho nhau rất nhiều chuyện. Khi cô ấy biết tôi biết chơi piano cô ấy đã nhờ tôi tham dự cuộc thi âm nhạc cho cô ấy. Nhưng hôm đến vòng chung kết lại nảy sinh ra một vấn đề. Tên bạn trai khốn kiếp của tôi đã gọi điện. Tôi muốn chia tay với anh ta nhưng anh ta cứ nài nỉ. Bạn trai tôi là một người đã có vợ. Tôi rất hối hận khi yêu anh ta nên muốn chia tay. Nhưng hôm đó, anh ta nói qua điện thoại rằng nếu tôi không đến anh ta sẽ công khai mối quan hệ của chúng tôi và tôi sẽ mất tất cả. Tôi biết là chuyện này không xong nên đã nói với Annie. Cô ấy nói tôi cứ biểu diễn còn gã bạn trai đó cứ để cô ấy lo. Và thế là cô ấy thay tôi đi gặp hắn. Buổi biểu diễn kết thúc tôi cố liên lạc với cô ấy nhưng không được. Ngày qua ngày tôi đều suy nghĩ có thể đã xảy ra tai nạn gì đó với cô ấy trong đêm đó.
- Tại sao cô không báo cảnh sát? – Maggie hỏi.
- Tôi không thể làm thế được, nếu tôi làm thế sẽ lộ ra ngay chuyện tôi dự thị hộ cô ấy và tôi cũng không thể đến nhà cô ấy để hỏi xem cô ấy đã đi đâu được nên tôi đành chờ cô ấy liên lạc lại thôi. Giờ tôi nghĩ lại có thể cô ấy đã bị giết vào đêm hôm đó.
- Cô có nghĩ bạn trai cô là hung thủ không?
- Có thể? - Katie trả lời – Bởi sau đó tôi cũng không thấy hắn gọi điện làm phiền tôi nữa. Nếu hắn tưởng nhầm Annie là tôi và giết cô ấy thì có thể giải thích tại sao hắn không gọi điện thoại cho tôi vì hắn nghĩ tôi đã chết rồi.
- Cô cũng không gọi cho hắn sao?
- Không? Tôi trốn hắn còn không kịp thì gọi hắn làm gì?
- Khi gọi điện cho cô anh ta có nói rõ gặp cô ở đâu không?
- Có! Là ngôi nhà tôi và anh ta thường hẹn hò. Tôi không biết đó là nhà ai nhưng tôi biết đó không phải nhà của anh ta.
- Tên của anh ta là gì?
- Grimmer Redson. – Katie trả lời.
Lập tức có những tiếng nói chuyện bên ngoài phòng thẩm vấn. Không chỉ Maggie mà những cảnh sát khác cũng bất ngờ khi nhìn qua kính một chiều.
- Một câu hỏi cuối cùng! – Maggie giờ tấm vé dự thi lên – Cô có biết đây là thứ gì không?
Katie ngạc nhiên:
- Đó không phải là tấm vé dự thi sao? Hôm đó Annie đã đưa cho tôi để dự thi. Sau đó tôi vứt đi đâu cũng chả nhớ nữa.
***
Tại nhà Redson, Grimmer đang thẫn thờ đi lại trong vườn. Bà giúp việc Army cúi chào khi nhìn thấy hắn. Hắn chào hỏi 1-2 cậu rồi lại bước đi một cách trầm ngâm. Tại một góc vườn vắng vẻ hắn thở dài nhìn lên bầu trời. Thế rồi, không biết nghĩ gì hắn mở điện thoại ra, vào phần danh bạ. Trong danh bạ hiện lên tên của một người “Katie Elbiter”
“Haiz” Hắn thở dài một tiếng rồi xóa cái tên đó khỏi danh bạ.
***
Đài phun nước, Harmond Redson đang chờ đợi ở trong xe ô tô. Nóng ruột, ông ta đưa tay lên xem đồng hồ rồi mở cửa bước ra khỏi xe. Vừa ra khỏi, một chiếc xe đẩy hàng vô tình đâm vào ông ta. Người bán hàng cuống cuồng xin lỗi. Nếu là mọi khi Harmond sẽ không bỏ để cho người bán hàng yên nhưng hôm nay ông ta xua tay ý bảo không cần xin lỗi. Ông ta lại nhìn đồng hồ một lần nữa. Bây giờ là 3 giờ 30 phút chiều. Ma cà rồng vẫn chưa tới.
***
Sở cảnh sát, Maggie vừa ra khỏi một căn phòng nào đó. Weevils bước tới:
- Maggie, đã tìm được kẻ vứt xác nạn nhân ra bãi rác rồi!
- Hả? Nhanh vậy sao?
- Chúng ta đã đến địa điểm mà Katie nói là hẹn hò với Grimmer Redson. Chủ của ngôi nhà đó là Boris Nelson. Khi thấy cảnh sát đến hắn đã khai nhận tất cả. Hắn ta là người quen của Grimmer Redson. Hắn cho Grimmer thuê ngôi nhà đó để hẹn hò cùng Katie. Hôm xảy ra vụ án, tức là hôm tổ chức cuộc thi âm nhạc đấy, Grimmer gọi hắn đến, hắn đến nơi thì thấy “Katie” đã chết. Grimmer đã giết cô ta. Hai kẻ đều sợ hãi và hoảng loạn. Lúc đầu họ định đem xác cô ấy vứt ra ngoài đường nhưng vừa ra đến ngoài cổng thì có người đi qua. Họ sợ hãi nên không dám đem ra ngoài nữa mà ném luôn “Katie” xuống cái giếng khô trong nhà. Sau đó, Grimmer không bao giờ đến nhà Boris nữa, còn Boris cũng không bao giờ mở cái giếng đó ra cho đến mấy ngày trước hàng xóm phát hiện ra có mùi hôi thối bốc ra từ nhà Boris. Boris biết là xác chết đang phân hủy nên sáng nay hắn đem xác chết ra bãi rác vứt với hy vọng xe trở rác sẽ trở luôn “Katie” đi.
- Vậy là đã rõ. Grimmer đã giết Annie Happer vì tưởng nhầm là Katie. Chúng ta hãy bắt hắn thôi.
***
Vài phút sau, Maggie đang đứng báo cáo mọi chuyện lại với Hale.
Hale ngồi ở bàn làm việc trầm ngâm nói với Maggie.
- Dù có bắt hắn thì cũng chưa chắc hắn đã nhận tội. Tất cả chỉ là lời nói của Boris Nelson, xác chết ở nhà của Boris, chính Boris cũng là người đem xác đi vứt. Nếu bắt Grimmer về có thể hắn sẽ nói rằng chính Boris đã giết Annie và vu oan cho hắn.
Maggie phản đối:
- Nhưng rõ ràng hắn ta là người duy nhất có lý do để giết Katie.
- Xác chết đó đâu phải là Katie mà là Annie, một người hắn chẳng hề quen biết, hắn lại càng có lý do để chối tội
Đột nhiên Maggie liếc mắt ra ngoài cửa sổ. Katie vẫn đang đứng ở ngoài đó để làm một số thủ tục giấy tờ. Cô quay lại nói:
- Hale! Tôi có cách để hắn phải thừa nhận.
***
Chiều hôm đó, xe cảnh sát cấp tốc tới nhà Redson.
***
Lúc này, cả nhà Redson đang ăn tối cùng nhau. Cuối cùng Ma cà rồng cũng không tới. Harmond Redson đã trở về nhà. Trên bàn ăn, ông ta trầm ngâm như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Người giúp việc đang dọn dần các món ăn lên. Vào lúc này, gần như tất cả thành viên trong gia đình Redson đều có mặt đầy đủ cả chỉ còn thiếu một vài người. Bà Sharon đã nhốt mình ở trong phòng kể từ khi Aric chết. Hai chị em Hayley và Wendy đi đâu chưa thấy về. Brian Redson cũng đi đâu từ chiều không thấy dạng. Harmond Redson cau mày, ông ta không thích bữa ăn mà thiếu mất người này người nọ, ông ta bảo người giúp việc đi tìm những người không có mặt về. Người giúp việc vừa đi thì cảnh sát ập đến.
Maggie bước vào trong nhà. Tất cả mọi người đang ăn tối vội bỏ dĩa xuống.
- A! Cô cảnh sát! Cô đã tìm ra hung thủ giết chết em trai tôi chưa? – Thấy Maggie, Harmond Redson lên tiếng.
Maggie bước tới bàn ăn và nhìn vào Grimmer đang ngồi ở đó.
- Đúng là tôi đã tìm ra hung thủ nhưng chúng tôi tìm ra hung thủ của một vụ án khác chứ không phải vụ án này.
Nói đoạn cô bước đến chỗ Grimmer ngồi.
- Ông Grimmer, ông bị tình nghi là hung thủ trong một vụ án giết người.
Tất cả mọi người trên bàn ăn đều có phản ứng, chỉ có Grimmer vẫn bình thản không nói gì vôi mà bỏ chiếc dĩa cầm trên tay xuống.
- Không thể nào! Chắc cô đã nhầm rồi! Tôi không thể nào giết người được!
- À! Thật ra thì đó cũng không hẳn là một vụ giết người vì nạn nhân vẫn còn sống.
- Cô bảo sao? – Grimmer bỗng nhiên giật mình.
Maggie thản nhiên nói:
- Nạn nhân đã không chết và tố cáo ông muốn giết cô ta.
- Không thể nào! – Grimmer đột nhiên thét lên – Bởi vì... Bởi vì...
- Bởi vì sao hả, ông Grimmer? – Maggie cười nói.
- Bởi vì... Bởi vì... – Grimmer ấp úng.
Grimmer hoang mang. Hắn ta sao có thể nói Katie không thể sống được vì hắn đã giết cô ta. Đúng lúc đó, từ bên ngoài cảnh sát dẫn Katie bước vào. Katie đứng ở ngoài cửa chỉ vào Grimmer nói:
- Cảnh sát! Chính hắn, chính hắn đã giết tôi.
- A... a... a... – Grimmer không nói gì tự nhiên thét lên. Chân hắn không đứng vững nữa ngã ra phía sau. – Không thể nào... – Grimmer lùi ra đằng sau lẩm bẩm – Không thể nào là cô ta được...
Maggie bước đến gần Grimmer nói:
- Tại sao lại không thể là cô ta được. Bởi vì ông đã giết cô ta rồi cơ mà.
- A... a... a... – Grimmer hoảng loạn đưa tay lên ôm đầu.
- Mau bắt ông ta lại. – Maggie nói với cấp dưới của mình.
Một cảnh sát cầm còng tay tiến đến chỗ Grimmer. Đúng lúc đó, Sarah Jones hớt hải chạy vào.
- Không xong rồi... ông chủ... ông Brian... chết rồi!
Chương 7: Sự thật về vụ án Annie và Katie
Ngày 8/12, tòa án, phòng xét xử, Thomas gần như ngủ gật khi dõi theo diễn biến phiên tòa. Lúc này, trước thẩm phán, công tố viên đang đưa ra các bằng chứng để chứng minh bị cáo có tội:
- Thưa quý tòa, tất cả bằng chứng đều đã chỉ ra bị cáo có tội. Tôi nghĩ không cần phải tiếp tục thêm nữa.
- Tôi phản đối! – Luật sư biên hộ lên tiếng. – Tất cả bằng chứng đó đều do một thám tử bóng đêm gửi đến nhưng hiện tại thám tử đó đang ở đâu, chúng ta không biết gì về anh ta cả.
- Tôi phản đối! – Công tố viên tiếp tục. – Tất cả chứng cứ đều đã được kiểm tra và xử lý theo đúng quy trình của Luật thám tử bóng đêm và đã được công nhận.
Cuối cùng, tòa tuyên án, Begato nhận hình phạt trục xuất, đày ra vùng chiến sự 15 năm không được trở về nước.
Ra khỏi tòa án, Thomas day day hai mắt. Một đồng nghiệp đi qua hỏi:
- Suốt đêm không ngủ hả, Thomas?
- Chỉ là chuyện vớ vẩn thôi?
Anh trả lời và bước nhanh đến xe của mình.
***
Lại nói về Maggie, cô đang đi đến hiện trường của một vụ án khác. Chính xác thì là một vụ án khác có liên quan đến vụ án này.
Vụ án của gia đình Redson đang có thêm tình tiết phát sinh. Sau khi nghiên cứu tất cả các manh mối tại hiện trường, cảnh sát chẳng thể nào lý giải được con số “96” trong tay nạn nhân. Cuối cùng đành phải dựa vào manh mối cuối cùng là tấm vé được tìm thấy trong người của nạn nhân. Ngay lập tức cảnh sát liên hệ với trung tâm tổ chức cuộc thi âm nhạc ghi trên vé và nhận được những thông tin bất ngờ. Hóa ra đây không phải là tấm vé để vào xem như mọi người vẫn nghĩ mà là một tấm vé để vào dự thi. Theo như ban tổ chức, tất cả các thí sinh vào dự thi đều phải mang theo tấm vé này, trên mỗi tấm vé đều được in mã số khác nhau tương ứng với từng thí sinh. Thông tin này khiến người bên tổ trọng án tỏ ra vui mừng. Sau khi tra cứu lại hồ sơ tất cả những người đã tham gia cuộc thi hôm đó, ban tổ chức tìm được một người trùng khớp với mã số trên tấm vé, đó là một cô gái tên Annie Happer. Nhưng điều kỳ lạ là Annie đã mất tích ngay sau khi cuộc thi âm nhạc kết thúc, người nhà cô gái đã báo việc này cho cảnh sát tìm người. Đến đây, vụ án lại trở nên phức tạp. Tại sao tấm vé của Annie Happer lại có mặt tại hiện tường, chính xác là trong người Aric Redson? Tại sao Annie lại mất tích và cô ta đang ở đâu? Hai vụ án này thì có liên quan gì tới nhau? Những điều này khiến tổ trọng án đau đầu.
Maggie được phân công giải quyết bí ẩn này (những người khác điều tra về căn phòng kín và con sô “96” bí ẩn kia). Hôm nay, cô đang trên đường lấy những băng ghi hình về Annie Happer tại cuộc thi thì nhận được điện thoại đã tìm được xác của Annie Happer.
Lúc này, Maggie đang ngồi cạnh thi thể của Annie Happer. Cô lật tấm khăn phủ trên người nạn nhân ra rồi nhanh chóng đậy lại.
- Trưa nay, có người đi làm về và phát hiện ra thi thể. – Weevils nói – Người nhà Annie Happer sẽ được gọi đến để xác nhận nạn nhân sau. Theo bác sĩ pháp y, nạn nhân đã chết được khoảng một tháng. Có vẻ như sau khi tham gia cuộc thi âm nhạc đó cô ấy đã bị giết luôn.
Maggie lại lật tấm vải trắng lên và nhìn lên trời. Bây giờ đang là giữa trưa. Cô hỏi Weevils.
- Weevils này, nếu như anh giết một người ở nhà mình và đem thi thể đến một nơi khác để giấu anh có giấu nó ở xa không?
- Không! – Weevils trả lời – Đem một cái xác ra ngoài đường đâu phải chuyện dễ. Hơn nữa cái xác này rất bốc mùi nên đi đường xa rất dễ gây sự chú ý.
- Đúng vậy! – Maggie nói – Sáng đi làm không ai thấy nhưng khi đi về thì lại thấy thi thể này, chứng tở hung thủ đã vứt xác nạn nhân vào buổi sáng nay. Vậy trước đó thi thể nạn nhân được để ở đâu. Nạn nhân bị giết một tháng trước vậy hung thủ để thi thể nạn nhân ở đâu trong vòng một tháng mà không bị phát hiện. Khả năng cao nhất là ở nhà của hung thủ. Vậy tại sao hắn ta lại vội vã đem thi thể nạn nhân ra đây vào buổi sáng như vậy. Có thể thi thể nạn nhân đã bốc mùi khiến những ngôi nhà xung quanh hắn chú ý nên hắn bắt buộc phải làm vậy.
- Vậy... – Weevils suy nghĩ rồi nói – Có khả năng hung thủ sống một mình hoặc người nhà đã giúp đỡ hắn che giấu xác chết nếu không trong vòng một tháng sao che giấu được người nhà hắn chứ.
- Đúng vậy! – Maggie nói – Hoặc cũng có thể người nhà đã giúp hắn giết nạn nhân, tức là có hơn một hung thủ.
- Nhưng làm thế nào hắn đem xác nạn nhân ra đây mà không gây sự chú ý chứ?
- Không phải đã quá rõ rồi sao? – Maggie nhìn xung quanh hiện trường. – Đây là một bãi rác, chắc hung thủ giả bộ vứt rác rồi đem xác nạn nhân ra.
- Thì ra là vậy! Nhưng kể cả là hung thủ sống quanh đây thì vẫn quá khó để tìm ra hung thủ.
Maggie lại nhìn xuống nạn nhân.
- Đúng là rất khó nhưng chúng ta vẫn phải tìm. Hơn nữa còn một việc chúng ta phải làm rõ...
- Việc gì?
Maggie lật phần vải ở tay nạn nhân ra nói:
- Móng tay của cô ta... quá dài so với cần thiết...
***
11 giờ, nhà Redson, phòng đọc sách, Harmond đang ngồi trên bàn làm việc. Ông ta kéo ngăn kéo ra. Một mẩu giấy theo đó rơi ra. Harmond Redson giật mình hoảng hốt. Trên mẩu giấy đó viết.
“Chắc sau cái chết của Aric ông cũng biết là tôi không nói chơi. Nếu muốn thu xếp vụ này thì hãy đến tháp nước trước trung tâm thương mại trong thành phố lúc đứng ở đó từ 3 giờ đến 4 giờ chiều, hãy nhớ là chỉ một mình ông, tôi sẽ tới gặp ông. Ký tên Ma cà rồng.”
Harmond mở to mắt ra. Ông ta nhìn ngang nhìn dọc xem có ai không mặc dù ông ta đang ở trong phòng. Ông ta xuống dưới nhà, Michael Allen đang tháo camera ở đó.
- Ông chủ, tôi đã tháo chiếc camera cuối cùng rồi! – Michael nói.
- Michael! Chìa khóa xe cậu để đâu? – Harmond vội hỏi.
- Ông muốn đi đâu à? Để tôi chuẩn bị.
- Không! – Harmond nóng vội. – Tôi sẽ đi một mình.
Michael đột nhiên tỏ ra khó hiểu.
- Chìa khóa xe được treo cùng với chòa khóa phòng ở bên ngoài.
Harmond không trả lời và vội vàng ra khỏi cửa. Lúc ra, ông ta gặp bà Army.
- Ông chủ! Ông không ăn trưa à?
Ông ta không trả lời và vội vàng đi lấy chìa khóa xe.
***
Trở về sở cảnh sát, Maggie lấy những cuộn băng về Annie Happer tại cuộc thi âm nhạc cho vào trong máy. Cô vừa bật màn hình lên vừa nói:
- Người chết rồi có mọc móng tay được không? Tất nhiên là không rồi, nhưng tại sao móng tay của cô ta lại dài như vậy? Một tháng trước cô ta chơi đàn piano kia mà, tôi không phải nghệ sĩ piano cũng biết không thể chơi piano với móng tay dài như vậy được.
Vừa nói cô vừa tua đến đoạn Annie biểu diễn. Cô nhìn chằm chằm vào tay của Annie. Đôi mắt cô mở to.
- Cô ta đâu có móng tay! – Weevils nói – Dù làm thế nào thì móng tay cũng đâu thể mọc nhanh như vậy được.
Maggie ngồi đưa tay lên miệng nói:
- Chỉ có thể giải thích: cái xác này không phải Annie Happer hoặc người đang biểu diễn trong này không phải Annie Happer.
Maggie còn chưa nói xong thì Weevils có điện thoại, khi Maggie nói xong thì Weevils cũng nghe điện thoại xong.
- Maggie! Người nhà của Annie xác nhận đây chính là con gái họ. Cả dấu vân tay cũng trùng khớp.
Maggie lại trầm ngâm nhìn lên màn hình.
- Vậy người này không phải là cô ta, người này là ai? Và có liên quan gì đến vụ án nhà Redson?
***
Tại nhà Redson, lúc này là 1 giờ 20 phút chiều, Emily đang ngồi trước gương, đưa tay lên kẻ lại hàng lông mày cho mình. Grimmer nhìn vào gương ông ta nói có thể giúp vợ mình. Emily đưa cây bút kẻ lại cho Grimmer. Grimmer kẻ một đường thẳng tắp trên lông mày của Emily. Emily rất hài lòng mỉm cười với chồng mình.
Khi Emily đã ra khỏi phòng chỉ còn Grimmer ở lại. Im lặng. Grimmer thở dài. Nét mặt hắn ta đột nhiên thay đổi khi không có Emily ở bên mình.
“Nhà vừa có người chết mà cô ta trang điểm đi đâu không biết?”
Đã từ lâu rồi Grimmer chẳng còn chút tình cảm gì với Emily, chính xác hơn là hắn ta chẳng còn chút hứng thú gì với gia đình này. Nhưng hắn ta vẫn phải chịu, vẫn phải cố ra vẻ hạnh phúc trước mặt người ngoài. Lý do sao lại như vậy ư? Hắn cũng chẳng biết. Có lẽ là hắn ta chán rồi chăng? Chán cái kiểu phải xum xoe nịnh bợ, chán cái kiểu lúc nào cũng phải để ý tới sắc mặt của người khác.
Trước, Grimmer vốn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường nếu như không muốn nói là tầm thường, hắn cũng chẳng biết lý do tại sao Emily lại chú ý tới mình. Lúc nghe tới chuyện này hắn ta thấy lo. Nhưng rồi hắn thấy mừng, hắn nhận ra đây là cơ hội để hắn đổi đời. Hắntheo Emily đi rất nhiều nơi, khen ngợi Emily đủ điều, cố làm cho cô hài lòng bằng những lời ngon ngọt của hắn. Có người nói hắn ta là hèn nhưng hắn chẳng sợ, chính xác là hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn từng nghĩ rằng nếu hèn hạ mà có thể sống trong giàu sang phú quý thì hắn cũng chịu. Nhưng hắn đã nhầm. Hóa ra hắn không hèn như hắn nghĩ. Nói đúng ra hắn vẫn hèn nhưng không như lúc đầu nữa thôi. Chẳng biết từ lúc nào hắn bắt đầu quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Hắn bắt đầu cảm thấy xấu hổ khi cười nói bên cạnh Emily. Và hắn bắt đầu khó chịu, hắn khó chịu về cái tính khí như bà hoàng của vợ mình, hắn khó chịu về cái không khí ngột ngạt trong cái gia đình này. Và rồi bốn đứa con sinh ra. Cả bốn đứa đều mang họ mẹ, hắn bắt đầu nghĩ rằng thật ra hắn có chút giá trị gì trong cái gia đình này. Nhiều đêm hắn uống rượu một mình và ngẫm nghĩ. Sau khi uống xong hắn lại đi ngủ, sau khi ngủ dậy hắn lại khoác trên mình bộ mặt cười nói như thường lệ.
Nằm trên giường, Grimmer nhìn lên trần nhà, hắn nghe thấy tiếng lôi kéo ở ngoài cửa sổ. Không cần nhìn hắn cũng biết đó là ba đứa con gái của hắn đang vây quanh Michael. Làm thế nào cả ba đứa đều yêu Michael được. Mà cái thằng Michael, hắn có gì đặc biệt đâu. Cả ba đứa đều giống mẹ nó. Yêu phải một kẻ chẳng ra gì mà chẳng có lý do. Ít ra còn có con bé út là không giống các chị nó, nó cũng không có cái tính giống mẹ nó, nhưng nó cũng chẳng giống hắn. Nó giống ai nhỉ?
***
Tại sở cảnh sát, Maggie đang vội vã đi trên hành lang. Weevils đi theo sau:
- Maggie! Maggie! Có chuyện gì vậy?
- Tôi đã hỏi gia đình Annie. Họ nói Annie vốn không thích âm nhạc nhưng vì truyền thống của gia đình nên cô ta mới tham dự cuộc thi đó. – Maggie vừa đi vừa nói.
- Vậy thì sao chứ?
- Cậu không thấy sao? Người trong video không phải là Annie, vậy người đó là ai? Chắc chắn Annie đã tìm một ai đó đi thay cho mình rồi.
- Thay ư? – Weevils thắc mắc – Một ngươi giống hệt mình à?
- Không phải anh đã thấy rồi sao? Người trong video đó.
- Nhưng mà một người giống hệt à? - Weevils có vẻ không tin lắm. – Làm sao nói tìm là có thể tìm ra một người giống hệt được.
- Đúng là rất khó tin. – Maggie nói – Nhưng sự thật nó sờ sờ ra như thế thì chúng ta phải tin thôi. Trên đời có ít nhất 4 người giống hệt mình cơ, đó gọi là song sinh không cùng huyết thống nên khả năng Annie vô tình tìm được một người nào đó giống mình biết piano để thi hộ hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng Annie có thể gặp người đó ở đâu. Không thể trong đám bạn bè của cô ta được vì nếu có hai người giống hệt nhau như vậy bạn bè cô ta đã biết từ lâu rồi. Tôi nghĩ Annie chỉ tình cờ gặp được người đó. Nhưng rốt cuộc là ở đâu?
- Khoan đã! Maggie! – Weevils hỏi – Không phải chúng ta đang điều tra tại sao chiếc vé của Annie lại ở hiện trường trong vụ án nhà Redson sao? Tại sao tự nhiên lại liên quan tới vụ này?
- Tôi không biết! – Maggie nói – Nhưng yên tâm đi! Chúng ta không chệch hướng đâu, chúng ta đang điều tra vụ nhà Redson.
Maggie vừa ngồi vào vị trí thì một thanh tra khác bước tới nói:
- Maggie! Đã tìm được người giống hệt Annie rồi!
- Cái gì! – Đến Maggie cũng cảm thấy ngạc nhiên. – Sao nhanh vậy?
- Bạn bè của Annie nói dạo gần đây cô ấy thường xuyên đến một quán bar. Cho người đến tìm hiểu thì phát hiện ra một cô nhân viên giống hệt cô ấy. Tên cô nhân viên đó là Katie Ebiltar.
***
Trong phòng thẩm vấn, Maggie ngồi vào vị trí. Trước mặt cô là Katie Elbitar, cô gái có gương mặt giống hệt Annie. Maggie bắt đầu hỏi chuyện.
- Cô Katie! Cô gặp Annie lần đầu tiên là khi nào?
- Hai tháng trước, tại quán bar nơi tôi làm việc.
- Hai người đã nói những gì?
- Cô ấy rất ngạc nhiên vì thấy một người giống hệt mình. Tôi cũng vậy. – Katie e dè kể lại.
- Và sau đó...
- Sau đó cô ấy thường xuyên đến quán của tôi hơn. Có lẽ cô ấy thấy thú vị khi có một người giống hệt mình. Tôi cũng vậy. Và chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn. Như một sợi dây định mệnh gắn kết chúng tôi lại với nhau. Chúng tôi kể cho nhau rất nhiều chuyện. Khi cô ấy biết tôi biết chơi piano cô ấy đã nhờ tôi tham dự cuộc thi âm nhạc cho cô ấy. Nhưng hôm đến vòng chung kết lại nảy sinh ra một vấn đề. Tên bạn trai khốn kiếp của tôi đã gọi điện. Tôi muốn chia tay với anh ta nhưng anh ta cứ nài nỉ. Bạn trai tôi là một người đã có vợ. Tôi rất hối hận khi yêu anh ta nên muốn chia tay. Nhưng hôm đó, anh ta nói qua điện thoại rằng nếu tôi không đến anh ta sẽ công khai mối quan hệ của chúng tôi và tôi sẽ mất tất cả. Tôi biết là chuyện này không xong nên đã nói với Annie. Cô ấy nói tôi cứ biểu diễn còn gã bạn trai đó cứ để cô ấy lo. Và thế là cô ấy thay tôi đi gặp hắn. Buổi biểu diễn kết thúc tôi cố liên lạc với cô ấy nhưng không được. Ngày qua ngày tôi đều suy nghĩ có thể đã xảy ra tai nạn gì đó với cô ấy trong đêm đó.
- Tại sao cô không báo cảnh sát? – Maggie hỏi.
- Tôi không thể làm thế được, nếu tôi làm thế sẽ lộ ra ngay chuyện tôi dự thị hộ cô ấy và tôi cũng không thể đến nhà cô ấy để hỏi xem cô ấy đã đi đâu được nên tôi đành chờ cô ấy liên lạc lại thôi. Giờ tôi nghĩ lại có thể cô ấy đã bị giết vào đêm hôm đó.
- Cô có nghĩ bạn trai cô là hung thủ không?
- Có thể? - Katie trả lời – Bởi sau đó tôi cũng không thấy hắn gọi điện làm phiền tôi nữa. Nếu hắn tưởng nhầm Annie là tôi và giết cô ấy thì có thể giải thích tại sao hắn không gọi điện thoại cho tôi vì hắn nghĩ tôi đã chết rồi.
- Cô cũng không gọi cho hắn sao?
- Không? Tôi trốn hắn còn không kịp thì gọi hắn làm gì?
- Khi gọi điện cho cô anh ta có nói rõ gặp cô ở đâu không?
- Có! Là ngôi nhà tôi và anh ta thường hẹn hò. Tôi không biết đó là nhà ai nhưng tôi biết đó không phải nhà của anh ta.
- Tên của anh ta là gì?
- Grimmer Redson. – Katie trả lời.
Lập tức có những tiếng nói chuyện bên ngoài phòng thẩm vấn. Không chỉ Maggie mà những cảnh sát khác cũng bất ngờ khi nhìn qua kính một chiều.
- Một câu hỏi cuối cùng! – Maggie giờ tấm vé dự thi lên – Cô có biết đây là thứ gì không?
Katie ngạc nhiên:
- Đó không phải là tấm vé dự thi sao? Hôm đó Annie đã đưa cho tôi để dự thi. Sau đó tôi vứt đi đâu cũng chả nhớ nữa.
***
Tại nhà Redson, Grimmer đang thẫn thờ đi lại trong vườn. Bà giúp việc Army cúi chào khi nhìn thấy hắn. Hắn chào hỏi 1-2 cậu rồi lại bước đi một cách trầm ngâm. Tại một góc vườn vắng vẻ hắn thở dài nhìn lên bầu trời. Thế rồi, không biết nghĩ gì hắn mở điện thoại ra, vào phần danh bạ. Trong danh bạ hiện lên tên của một người “Katie Elbiter”
“Haiz” Hắn thở dài một tiếng rồi xóa cái tên đó khỏi danh bạ.
***
Đài phun nước, Harmond Redson đang chờ đợi ở trong xe ô tô. Nóng ruột, ông ta đưa tay lên xem đồng hồ rồi mở cửa bước ra khỏi xe. Vừa ra khỏi, một chiếc xe đẩy hàng vô tình đâm vào ông ta. Người bán hàng cuống cuồng xin lỗi. Nếu là mọi khi Harmond sẽ không bỏ để cho người bán hàng yên nhưng hôm nay ông ta xua tay ý bảo không cần xin lỗi. Ông ta lại nhìn đồng hồ một lần nữa. Bây giờ là 3 giờ 30 phút chiều. Ma cà rồng vẫn chưa tới.
***
Sở cảnh sát, Maggie vừa ra khỏi một căn phòng nào đó. Weevils bước tới:
- Maggie, đã tìm được kẻ vứt xác nạn nhân ra bãi rác rồi!
- Hả? Nhanh vậy sao?
- Chúng ta đã đến địa điểm mà Katie nói là hẹn hò với Grimmer Redson. Chủ của ngôi nhà đó là Boris Nelson. Khi thấy cảnh sát đến hắn đã khai nhận tất cả. Hắn ta là người quen của Grimmer Redson. Hắn cho Grimmer thuê ngôi nhà đó để hẹn hò cùng Katie. Hôm xảy ra vụ án, tức là hôm tổ chức cuộc thi âm nhạc đấy, Grimmer gọi hắn đến, hắn đến nơi thì thấy “Katie” đã chết. Grimmer đã giết cô ta. Hai kẻ đều sợ hãi và hoảng loạn. Lúc đầu họ định đem xác cô ấy vứt ra ngoài đường nhưng vừa ra đến ngoài cổng thì có người đi qua. Họ sợ hãi nên không dám đem ra ngoài nữa mà ném luôn “Katie” xuống cái giếng khô trong nhà. Sau đó, Grimmer không bao giờ đến nhà Boris nữa, còn Boris cũng không bao giờ mở cái giếng đó ra cho đến mấy ngày trước hàng xóm phát hiện ra có mùi hôi thối bốc ra từ nhà Boris. Boris biết là xác chết đang phân hủy nên sáng nay hắn đem xác chết ra bãi rác vứt với hy vọng xe trở rác sẽ trở luôn “Katie” đi.
- Vậy là đã rõ. Grimmer đã giết Annie Happer vì tưởng nhầm là Katie. Chúng ta hãy bắt hắn thôi.
***
Vài phút sau, Maggie đang đứng báo cáo mọi chuyện lại với Hale.
Hale ngồi ở bàn làm việc trầm ngâm nói với Maggie.
- Dù có bắt hắn thì cũng chưa chắc hắn đã nhận tội. Tất cả chỉ là lời nói của Boris Nelson, xác chết ở nhà của Boris, chính Boris cũng là người đem xác đi vứt. Nếu bắt Grimmer về có thể hắn sẽ nói rằng chính Boris đã giết Annie và vu oan cho hắn.
Maggie phản đối:
- Nhưng rõ ràng hắn ta là người duy nhất có lý do để giết Katie.
- Xác chết đó đâu phải là Katie mà là Annie, một người hắn chẳng hề quen biết, hắn lại càng có lý do để chối tội
Đột nhiên Maggie liếc mắt ra ngoài cửa sổ. Katie vẫn đang đứng ở ngoài đó để làm một số thủ tục giấy tờ. Cô quay lại nói:
- Hale! Tôi có cách để hắn phải thừa nhận.
***
Chiều hôm đó, xe cảnh sát cấp tốc tới nhà Redson.
***
Lúc này, cả nhà Redson đang ăn tối cùng nhau. Cuối cùng Ma cà rồng cũng không tới. Harmond Redson đã trở về nhà. Trên bàn ăn, ông ta trầm ngâm như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Người giúp việc đang dọn dần các món ăn lên. Vào lúc này, gần như tất cả thành viên trong gia đình Redson đều có mặt đầy đủ cả chỉ còn thiếu một vài người. Bà Sharon đã nhốt mình ở trong phòng kể từ khi Aric chết. Hai chị em Hayley và Wendy đi đâu chưa thấy về. Brian Redson cũng đi đâu từ chiều không thấy dạng. Harmond Redson cau mày, ông ta không thích bữa ăn mà thiếu mất người này người nọ, ông ta bảo người giúp việc đi tìm những người không có mặt về. Người giúp việc vừa đi thì cảnh sát ập đến.
Maggie bước vào trong nhà. Tất cả mọi người đang ăn tối vội bỏ dĩa xuống.
- A! Cô cảnh sát! Cô đã tìm ra hung thủ giết chết em trai tôi chưa? – Thấy Maggie, Harmond Redson lên tiếng.
Maggie bước tới bàn ăn và nhìn vào Grimmer đang ngồi ở đó.
- Đúng là tôi đã tìm ra hung thủ nhưng chúng tôi tìm ra hung thủ của một vụ án khác chứ không phải vụ án này.
Nói đoạn cô bước đến chỗ Grimmer ngồi.
- Ông Grimmer, ông bị tình nghi là hung thủ trong một vụ án giết người.
Tất cả mọi người trên bàn ăn đều có phản ứng, chỉ có Grimmer vẫn bình thản không nói gì vôi mà bỏ chiếc dĩa cầm trên tay xuống.
- Không thể nào! Chắc cô đã nhầm rồi! Tôi không thể nào giết người được!
- À! Thật ra thì đó cũng không hẳn là một vụ giết người vì nạn nhân vẫn còn sống.
- Cô bảo sao? – Grimmer bỗng nhiên giật mình.
Maggie thản nhiên nói:
- Nạn nhân đã không chết và tố cáo ông muốn giết cô ta.
- Không thể nào! – Grimmer đột nhiên thét lên – Bởi vì... Bởi vì...
- Bởi vì sao hả, ông Grimmer? – Maggie cười nói.
- Bởi vì... Bởi vì... – Grimmer ấp úng.
Grimmer hoang mang. Hắn ta sao có thể nói Katie không thể sống được vì hắn đã giết cô ta. Đúng lúc đó, từ bên ngoài cảnh sát dẫn Katie bước vào. Katie đứng ở ngoài cửa chỉ vào Grimmer nói:
- Cảnh sát! Chính hắn, chính hắn đã giết tôi.
- A... a... a... – Grimmer không nói gì tự nhiên thét lên. Chân hắn không đứng vững nữa ngã ra phía sau. – Không thể nào... – Grimmer lùi ra đằng sau lẩm bẩm – Không thể nào là cô ta được...
Maggie bước đến gần Grimmer nói:
- Tại sao lại không thể là cô ta được. Bởi vì ông đã giết cô ta rồi cơ mà.
- A... a... a... – Grimmer hoảng loạn đưa tay lên ôm đầu.
- Mau bắt ông ta lại. – Maggie nói với cấp dưới của mình.
Một cảnh sát cầm còng tay tiến đến chỗ Grimmer. Đúng lúc đó, Sarah Jones hớt hải chạy vào.
- Không xong rồi... ông chủ... ông Brian... chết rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.