Chương 18
Tài Tử Kim Thiền Khánh
13/10/2015
Chương 18
---
Mình sợ chết khiếp hét lên.
Khôi Nguyên bình tĩnh vô cùng, nhanh như chớp anh ấy tung một đòn đá bằng mũi giày vào bụng đối thủ đang đứng trước mặt mình.
Mình kịp nghe một tiếng “ứ”.
Rồi sau đó là hàng loạt tiếng ứ ứ ứ… của ông Bính Lù. Chắc lúc đó ông ấy rất đau, mặt ông đỏ như gấc, bộ dạng như đang rặn.
Cú đá của Khôi Nguyên uy lực mới thật khủng khiếp. Sau này, mình mới biết, anh ấy là một cao thủ Karate-do thượng thặng.
Ông Bính Lù chưa kịp té quỵ xuống thì Khôi Nguyên đã chuyển bộ, thân thủ nhanh nhẹ như một con sóc… mình nghe tiếng “chát”… một cú chém bằng cạnh bàn tay, mà Khôi Nguyên nói mới biết, đó là đòn shuto kinh điển của bộ môn Karate-do.
Ông Bính xấu số ngã lăn quay ra đất, ông ấy nằm bất động không còn cựa quậy gì được nữa.
Mình và ông Ca Lạy đứng ngơ ngác như người mất hồn. Đặc biệt là mình, mình bị bất ngờ, không thể tin được võ công của Khôi Nguyên lại cao cường như vậy. Một lúc sau, ông Ca Lạy mới run run nói:
-Cậu… cậu… Khôi… Khôi Nguyên à!... Làm sao cậu có thể, chú ấy bự… bự con hơn cậu mà…
-Bự con chưa hẳn là một ưu điểm đâu thưa bác! Cháu xin lỗi vì ra tay hơn nặng, nhưng bác thấy đó, chú ấy cầm dao sẽ rất nguy hiểm nếu mình không quyết đoán.
-Bác… bác… hiểu… hiểu mà.
Ông Ca Lạy nói năng lắp bắp. Không ngờ một tên giang hồ khét tiếng như ông Bính Lù – kẻ đã xông pha trận mạt biết bao nhiêu trận rồi, lại đổ gục một cách quá dễ dàng như vậy.
---
Vợ ông Bính Lù chạy từ trong nhà ra, ôm chồng khóc lóc thảm thiết:
-Hu hu hu… đừng chết… đừng chết mà mình ơi!
Khôi Nguyên nói cho cô ấy yên tâm:
-Không có gì đâu cô đừng lo, chú ấy chỉ ngất đi thôi, một chút nữa sẽ tỉnh lại.
-Cậu nói thật chứ?
-Cháu gạt cô làm gì, lúc nãy cháu chỉ dùng một phần mười sức thôi.
Mình khiếp đảm, mới có một phần mười sức mà đã như vậy rồi thì thử hỏi dùng luôn mười phần sẽ như thế nào.
-Anh Nguyên, chúng ta đợi chú ấy tỉnh dậy luôn hay sao?
-Người đã say bét nhè thế kia rồi thì chúng ta cũng chẳng điều tra được gì đâu, chúng ta sẽ quay lại sau vậy.
-Bây giờ chúng ta đi đâu?
-Chẳng phải cô đói bụng rồi sao? Hôm nay, tôi sẽ mời cô đi ăn cơm tiệm.
-Vậy chúng ta đi thôi!
Tụi mình chào tạm biệt ông Ca Lạy đi ăn tối, lúc đó vừa đúng 5 h 30.
---
Quán cơm bình dân Sơn Quý,
Tiếng nói chuyện bàn tán, tiếng tivi, tiếng mọi người ăn uống đủ các kiểu. Quán cơm chiều hôm đó đông lạ lùng.
Tụi mình ngồi ở chiếc bàn tròn, gần góc tường.
Cậu bồi bàn mới nhìn qua cũng biết là sinh viên nghèo đi làm thêm. Ở địa bàn thành phố mình đang sống có rất nhiều trường đại học, đi đâu cũng thấy trường đại học cả, hàng năm trên cả nước có hàng ngàn, hàng triệu sinh viên nhập học, và cũng có hàng ngàn hàng triệu sinh viên ra trường không có việc làm, hoặc làm không đúng ngành nghề. Những gia đình nghèo khó muốn con mình đi học để thoát cái khổ, ngờ đâu khổ vẫn hoàn khổ… có người vay mượn chạy vạy khắp nơi, những mong con mình có đủ điều kiện ăn học, tốt nghiệp ra trường cầm mảnh bằng trong tay vừa được nở mày nở mặt với bà con hàng xóm, vừa con mình đỡ cực tấm thân, mà mình cũng được nhờ. Có biết đâu khó khăn là vậy, vay mượn là vậy… đến khi ra trường xin việc thì phát sinh đủ thứ chuyện, nào là bằng tốt nghiệp của trường đại học “thành phố” hay “thôn quê” – nạn phân biệt bằng cấp. Nào có quen biết dây mơ rễ má gì không – nạn con ông cháu cha, nào là tiền lo lót – nạn tham nhũng. Nói thật Tâm Đan à! Mình làm trong ngành giáo dục, nhưng mình ngán lắm rồi, ngán lắm lắm rồi.
-Lấy cho anh đĩa cơm bỏ ít thịt cá lại, cho rau nhiều vào.
Khôi Nguyên nói với em bồi bàn, rồi quay sang mình:
-Ngọc Diệp, cô ăn gì thì gọi đi.
-Lấy cho chị một đĩa thập cẩm.
-Dạ. Anh chị đợi cho một lát ạ!
Em ấy quay lưng định đi, mình gọi với theo:
-Này em gì ơi!
-Dạ?
-Cho anh chị hai ly trà đá luôn nha!
-Dạ, có ngay!
Em ấy đi một lát, rồi bưng ra những thứ mà tụi mình đã gọi.
Mình và Khôi Nguyên vừa ăn vừa bàn chuyện.
Khôi Nguyên có vẻ ăn rất từ tốn, mình vào đề:
-Anh thường hay đến đây ăn lắm phải không?
-Ừm.
-Anh cứ ăn uống đầu đường xó chợ vậy ư?
-Biết làm sao được, không ai nấu cho tôi ăn cả.
Nghe anh ấy nói vậy mình rất cảm động, nhiều lúc mình thấy Khôi Nguyên thật cô đơn, một nỗi cô đơn sâu thẳm lắm Tâm Đan à! Anh ấy không bao giờ nói về gia đình ảnh cho mình biết, Khôi Nguyên cũng không bao giờ than vãn số phận cô đơn của mình. Ngọc Diệp có nghe anh Quốc Việt kể, hồi thời học sinh, sinh viên và kể cả bây giờ Khôi Nguyên có rất nhiều người con gái đeo đuổi ảnh, tất cả những cô gái đó không cần nói cũng xinh đẹp và quyến rũ hơn mình; vậy mà, anh ấy không mở cửa trái tim ra đón nhận tình cảm của ai cả, ảnh quá khép kín! Khép kín đến mức bẽ bàng. Khôi Nguyên mãi là một ẩn số không ai có thể khám phá được, anh ấy giống như ánh trăng sáng lung linh ngay trên đầu mình, nhưng không thể với tới.
Mình chuyển sang chủ đề khác, nói:
-Anh Nguyên này, mụ Thùy Dung đã biết chúng ta đang điều tra về căn nhà của mụ, liệu mụ có cản trở chúng ta không?
Khôi Nguyên dừng ăn, anh ấy lấy tờ giấy chùi miệng, ổn định lại ảnh đáp lời mình:
-Mụ ta biết điều gì đó, nếu như mụ ta không làm gì mới khó khăn cho chúng ta. Nhưng “đả thảo kinh xà” – đập cỏ làm rắn sợ - mụ có tật rục rịch, thể nào cũng lộ sơ hở để chúng ta khai thác.
-Khai thác? Ở mụ có cái gì để khai thác ngoài một thân xác phì nộm muốn ói?
-Cô nghĩ mụ đơn giản vậy sao? Mụ là một con mẹ điên thông minh đấy. Bây giờ thì tôi dám khẳng định, ít nhiều mụ có liên quan đến những vụ mất tích. Chúng ta cần điều tra mụ.
Mình rất sợ khi nghĩ đến cảnh tượng sắp tới sẽ giáp mặt với mụ yêu tinh đó. Mình thốt lên:
-Sao kia!
-Còn sao nữa, tôi nói rõ rồi còn gì, chúng ta sẽ điều tra mụ.
-Nhưng bằng cách nào?
-Rồi sẽ có cách, cứ chờ đó mà xem, tôi sẽ vặt đầu mụ.
-Hình như anh cũng ghét mụ ta lắm thì phải?
-Không đâu, tôi chỉ hơi bực mình thôi, thế nhưng, tôi chịu được.
-Ờ,
Khôi Nguyên nhìn bộ dạng rụt rè của mình, ảnh không cười, nhưng hỏi mình theo cách quan tâm:
-Khi nãy cô sợ lắm phải không?
-Ừm,
-Đừng lo lắng quá! Chẳng phải tôi đã nói nhiều lần với cô rồi còn gì, đứng…
-Đứng trước mọi kẻ thù không được run sợ chứ gì? Tôi nhớ như in rồi.
Nói rồi mình mỉm cười.
Khôi Nguyên lại nhìn mình chăm chú khiến mình ngại ngần. Mình cúi đầu xúc cơm ăn một cách máy móc, tim mình đang đập loạn nhịp.
Hình như Khôi Nguyên biết vậy, nên ảnh đánh sang chuyện khác, ảnh nói:
-Người đàn ông mặt sẹo chúng ta tìm được rồi, lát nữa ăn cơm xong chúng ta sẽ quay lại căn nhà đó xem ông ta đã tỉnh lại chưa.
-Phải đó, tôi cảm thấy hồi hộp quá! Biết đâu từ ông Bính Lù sẽ có thêm manh mối đáng giá.
-Tôi lại không cho như vậy đâu, cái gã phàm phu tục tử đó liệu có thể làm ra được trò trống gì? E rằng chúng ta sẽ thất vọng thôi.
-Nhưng, chẳng phải chính ông ta là chiếc cầu nối giữa đám người Hoa bí ẩn kia và ông Trịnh Vỹ đó sao? Nói không chừng, từ ông ta có thể giải được biến số thứ nhất. Biết được mục đích thật sự ông Trịnh Vỹ mua đồi trà và xây dựng căn nhà đó.
-Cũng mong là như cô nói.
-Tôi ăn xong rồi, chúng ta đi thôi!
Mình đề nghị đi sớm về sớm.
Khôi Nguyên đồng ý, tụi mình đứng lên tính tiền, rồi quay trở lại căn nhà hột quẹt của ông Bính Lù.
---
“Cốc… cốc… cốc…”
“Cạch” – Tiếng mở cửa.
Vợ ông Bính Lù xuất hiện trước ngưỡng cửa, nét mặt sợ sệt. Thấy cô ấy có biểu hiện lạ, nên Khôi Nguyên hỏi ngay.
-Chú Bính đã tỉnh lại chưa vậy cô?
-Ông ấy… ông ấy…- Cô Lưu ấp úng.
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? – Khôi Nguyên có vẻ hơi sốt ruột.
-Ông… ông ấy… đi… bỏ… bỏ đi rồi.
-Cô nói sao? Bỏ đi rồi?
-Ông ấy tỉnh dậy, thu dọn hành lý rồi đi luôn.
-Cô có biết chú ấy đi đâu không?
-Tôi… tôi không biết.
Mình quan sát thấy biểu hiện của Khôi Nguyên có chút thay đổi trên nét mặt, anh ấy có vẻ tự trách mình:
-Thôi hỏng rồi, tôi quá bất cẩn.
-Làm sao bây giờ anh Nguyên?
-Chúng ta về thôi Ngọc Diệp!
Đi được một đoạn mình mới hỏi Khôi Nguyên:
-Tại sao ông ta phải bỏ trốn?
-Có lẽ, do chúng ta bất cẩn để vợ ông ta nghe được chuyện chúng ta muốn điều tra ông ta, tỉnh dậy được vợ nói cho biết tin đó, nên ông ta chuồng rồi. Lỗi này là do tôi cả, khôn ba năm dại một giờ.
-Cũng không thể nói lỗi là do anh được.
-Thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta cần về nhà tắm rửa, thư giãn một chút, rồi từ từ suy nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
---
Mình vừa mới tắm xong, đang đứng sấy tóc trước mặt Khôi Nguyên. Có lẽ lúc đó mình không ý thức được là mình đang ở trong dáng điệu rất khiêu gợi. Mình mặc quần đùi và áo thun ôm sát người, bồ cũng biết rồi đó… cơ thể mình tuyệt nhiên là quyến rũ, điều này thì mình dám tự hào. Mình tuy có hơi đầy đặn, nhưng những đường cong thì vô cùng chuẩn xác; trời lại phú cho mình một mái tóc mây óng mượt, một khuôn mặt ưa nhìn rất có duyên. Phải vậy, nên Khôi Nguyên đang nằm trên ghế sofa, tay chống cằm, ảnh đang ngắm mình chăm chú.
Mình nhướng mày, nói với ảnh:
-Tôi tắm xong rồi, anh vào tắm đi.
-Cô đuổi tôi đi sao?
-Ơ, thì anh nói khi nào tôi tắm xong là đến anh còn gì.
-Tôi đang suy nghĩ về vụ án.
“Hừ, nhìn mình ngây ngất vậy, còn nói dối, đang suy nghĩ về vụ án…” Mình nói trong bụng.
Khôi Nguyên uể oải đứng dậy. Ảnh đã vào phòng tắm rồi, còn lại mình đứng một mình trong cái phòng khách rộng thênh thang.
Thời gian lặng lẽ lướt qua...
Màn đêm buông xuống đặc quánh, có lẽ chỉ mỗi đồi trà này mới như vậy thôi. Không một tiếng ếch nhái, tiếng côn trùng râm rang. Mọi thứ lặng như tờ, mình ngồi trên ghế sofa chỗ Khôi Nguyên vừa nằm lúc nãy. Mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài khung trời tối tăm qua khung kín cửa ra vào, mình cần phải kéo tấm rèm che cửa lại…
Mình rón rén từng bước tới gần cánh cửa, nhanh tay kém tấm rèm lại…
Mọi thứ xảy ra trong chớp nhoáng.
Mình nhát trông thấy một cái bóng trắng đang đi ngoài sân.
“Á…á…á….á…”
Mình hét lên, rồi chạy thẳng ra sau nhà tắm đẩy cửa chạy vào với Khôi Nguyên.
Mình ôm cứng Khôi Nguyên lúc nào chẳng biết.
Khôi Nguyên không cử động gì, ảnh đứng như tượng đá.
Bấy giờ mình mới kịp nhận ra Khôi Nguyên chẳng mặc gì trên người, và cơ thể mình đang dính chặt lấy cơ thể trần trụi của ảnh.
“Á…á…á…á…”
Mình lại tiếp tục hét lên lần nữa.
Mình che mắt lại, xua tay.
-Anh làm ơn mặc đồ vào đi!
-Rồi, mở mắt ra đi.
Khôi Nguyên bình tĩnh nói.
Mình mở mắt ra, lại phải hét lên một lần nữa.
Thật là mặt dày hết chỗ nói, anh ấy chỉ quỳnh có mỗi cái khăn tắm quanh “chỗ đó”.
-Tôi nhức mắt lắm rồi, anh mặc đồ vào nhanh lên.
Mình vẫn nhắm mắt.
-Hừ, cô đúng là đồ trơ trẽn. Cô không biết xấu hổ hay sao? Tôi đang tắm cô à, cô từ đâu chạy vào ôm lấy tôi… đã vậy còn yêu cầu này nọ… cô còn không mau đi ra! Hừ…
-Tôi… tôi…
-Cô không còn gì để nói chứ gì? Đi ra ngay!
-Tôi… tôi… tôi không ra đâu, ngoài kia có ma đó, tôi vừa thấy ma…
Mình vừa nói, vừa run lẩy bẩy…
Khôi Nguyên không chịu mặc đồ vào nghiêm chỉnh. Mà cứ để “bộ dạng đóng khố” đi ra ngoài, mình đi theo đuôi anh ấy ra lại phòng khách.
-Ở đâu?
-Ở ngoài đó đó. – Mình chỉ tay ra ngoài trời.
Khôi Nguyên kéo rèm xem thử, nhưng không thấy gì nên ảnh quay lại nói:
-Hồn ma đã đi rồi.
-Anh tin lời tôi sao?
-Sao lại không tin, cô đâu đến mức mặt dày mà lao vào phòng tắm lúc tôi đang không mặc gì trên người. Từ nay cô phải chịu trách nhiệm về việc đó đấy!
-Chịu trách nhiệm? – Mình ngơ ngác.
-Chứ còn sao nữa, long thể của tôi đã bị cô trông thấy hết rồi, cô bảo tôi phải làm sao để nhìn mặt thiên hạ đây?
-Tôi… tôi… tôi đâu có cố ý. – Mình ngượng chín mặt.
-Tôi không cần biết cô có cố ý hay không cố ý. Vấn đề là cô đã trông thấy tất cả và cô cần chịu trách nhiệm cho việc đó.
-Nhưng, chịu trách nhiệm như thế nào đây?
-Tôi sẽ suy nghĩ và nói lại cho cô biết, nhưng từ giờ trở đi cô thuộc về tôi, trong thời gian này tôi cấm cô không được hẹn hò với ai.
- Ơ! Anh… anh… anh thật quá đáng.
-Cô nên trách ông trời đã xui khiến, tôi đã nói rồi… tôi ăn ở có đức nên trời thương trời giúp còn c…
Nhưng Khôi Nguyên chưa nói hết câu thì…
“Á…á…á…á…” – Mình lại hét, lại hét.
Mà không muốn hét cũng không được, vì cái khăn lông đang quấn trên người ảnh tuột ra phô bày toàn bộ những đường nét đàn ông trước mắt mình.
Khôi Nguyên luýnh quýnh lượm khăn lên che lại, rồi chạy như bay vào phòng tắm thay đồ nghiêm chỉnh.
---
Lát sau, anh ấy trở ra với bộ đồ ngủ mát mẻ.
Cả mình và anh ấy ngồi trên ghế sofa, nhưng không ai nói với ai một câu nào.
Khôi Nguyên mồi điếu xì gà hút.
Còn mình thì ngồi bấm móng tay.
Mãi một lúc sau...
“Tôi muốn...” – Trùng hợp, cả mình và anh ấy cùng lên tiếng.
- Cô nói trước đi!
- Anh nói trước đi!
- Thì cô cứ nói đi!
- Anh nói đi!
Tụi mình đẩy qua đẩy lại nhau.
Bất ngờ cả mình và anh ấy khựng lại, cả hai ngồi bất động như bị điểm huyệt.Nguồn: (Facebook: https://www.facebook.com/nhim.kute.50
Mail: [email protected])
---
Mình sợ chết khiếp hét lên.
Khôi Nguyên bình tĩnh vô cùng, nhanh như chớp anh ấy tung một đòn đá bằng mũi giày vào bụng đối thủ đang đứng trước mặt mình.
Mình kịp nghe một tiếng “ứ”.
Rồi sau đó là hàng loạt tiếng ứ ứ ứ… của ông Bính Lù. Chắc lúc đó ông ấy rất đau, mặt ông đỏ như gấc, bộ dạng như đang rặn.
Cú đá của Khôi Nguyên uy lực mới thật khủng khiếp. Sau này, mình mới biết, anh ấy là một cao thủ Karate-do thượng thặng.
Ông Bính Lù chưa kịp té quỵ xuống thì Khôi Nguyên đã chuyển bộ, thân thủ nhanh nhẹ như một con sóc… mình nghe tiếng “chát”… một cú chém bằng cạnh bàn tay, mà Khôi Nguyên nói mới biết, đó là đòn shuto kinh điển của bộ môn Karate-do.
Ông Bính xấu số ngã lăn quay ra đất, ông ấy nằm bất động không còn cựa quậy gì được nữa.
Mình và ông Ca Lạy đứng ngơ ngác như người mất hồn. Đặc biệt là mình, mình bị bất ngờ, không thể tin được võ công của Khôi Nguyên lại cao cường như vậy. Một lúc sau, ông Ca Lạy mới run run nói:
-Cậu… cậu… Khôi… Khôi Nguyên à!... Làm sao cậu có thể, chú ấy bự… bự con hơn cậu mà…
-Bự con chưa hẳn là một ưu điểm đâu thưa bác! Cháu xin lỗi vì ra tay hơn nặng, nhưng bác thấy đó, chú ấy cầm dao sẽ rất nguy hiểm nếu mình không quyết đoán.
-Bác… bác… hiểu… hiểu mà.
Ông Ca Lạy nói năng lắp bắp. Không ngờ một tên giang hồ khét tiếng như ông Bính Lù – kẻ đã xông pha trận mạt biết bao nhiêu trận rồi, lại đổ gục một cách quá dễ dàng như vậy.
---
Vợ ông Bính Lù chạy từ trong nhà ra, ôm chồng khóc lóc thảm thiết:
-Hu hu hu… đừng chết… đừng chết mà mình ơi!
Khôi Nguyên nói cho cô ấy yên tâm:
-Không có gì đâu cô đừng lo, chú ấy chỉ ngất đi thôi, một chút nữa sẽ tỉnh lại.
-Cậu nói thật chứ?
-Cháu gạt cô làm gì, lúc nãy cháu chỉ dùng một phần mười sức thôi.
Mình khiếp đảm, mới có một phần mười sức mà đã như vậy rồi thì thử hỏi dùng luôn mười phần sẽ như thế nào.
-Anh Nguyên, chúng ta đợi chú ấy tỉnh dậy luôn hay sao?
-Người đã say bét nhè thế kia rồi thì chúng ta cũng chẳng điều tra được gì đâu, chúng ta sẽ quay lại sau vậy.
-Bây giờ chúng ta đi đâu?
-Chẳng phải cô đói bụng rồi sao? Hôm nay, tôi sẽ mời cô đi ăn cơm tiệm.
-Vậy chúng ta đi thôi!
Tụi mình chào tạm biệt ông Ca Lạy đi ăn tối, lúc đó vừa đúng 5 h 30.
---
Quán cơm bình dân Sơn Quý,
Tiếng nói chuyện bàn tán, tiếng tivi, tiếng mọi người ăn uống đủ các kiểu. Quán cơm chiều hôm đó đông lạ lùng.
Tụi mình ngồi ở chiếc bàn tròn, gần góc tường.
Cậu bồi bàn mới nhìn qua cũng biết là sinh viên nghèo đi làm thêm. Ở địa bàn thành phố mình đang sống có rất nhiều trường đại học, đi đâu cũng thấy trường đại học cả, hàng năm trên cả nước có hàng ngàn, hàng triệu sinh viên nhập học, và cũng có hàng ngàn hàng triệu sinh viên ra trường không có việc làm, hoặc làm không đúng ngành nghề. Những gia đình nghèo khó muốn con mình đi học để thoát cái khổ, ngờ đâu khổ vẫn hoàn khổ… có người vay mượn chạy vạy khắp nơi, những mong con mình có đủ điều kiện ăn học, tốt nghiệp ra trường cầm mảnh bằng trong tay vừa được nở mày nở mặt với bà con hàng xóm, vừa con mình đỡ cực tấm thân, mà mình cũng được nhờ. Có biết đâu khó khăn là vậy, vay mượn là vậy… đến khi ra trường xin việc thì phát sinh đủ thứ chuyện, nào là bằng tốt nghiệp của trường đại học “thành phố” hay “thôn quê” – nạn phân biệt bằng cấp. Nào có quen biết dây mơ rễ má gì không – nạn con ông cháu cha, nào là tiền lo lót – nạn tham nhũng. Nói thật Tâm Đan à! Mình làm trong ngành giáo dục, nhưng mình ngán lắm rồi, ngán lắm lắm rồi.
-Lấy cho anh đĩa cơm bỏ ít thịt cá lại, cho rau nhiều vào.
Khôi Nguyên nói với em bồi bàn, rồi quay sang mình:
-Ngọc Diệp, cô ăn gì thì gọi đi.
-Lấy cho chị một đĩa thập cẩm.
-Dạ. Anh chị đợi cho một lát ạ!
Em ấy quay lưng định đi, mình gọi với theo:
-Này em gì ơi!
-Dạ?
-Cho anh chị hai ly trà đá luôn nha!
-Dạ, có ngay!
Em ấy đi một lát, rồi bưng ra những thứ mà tụi mình đã gọi.
Mình và Khôi Nguyên vừa ăn vừa bàn chuyện.
Khôi Nguyên có vẻ ăn rất từ tốn, mình vào đề:
-Anh thường hay đến đây ăn lắm phải không?
-Ừm.
-Anh cứ ăn uống đầu đường xó chợ vậy ư?
-Biết làm sao được, không ai nấu cho tôi ăn cả.
Nghe anh ấy nói vậy mình rất cảm động, nhiều lúc mình thấy Khôi Nguyên thật cô đơn, một nỗi cô đơn sâu thẳm lắm Tâm Đan à! Anh ấy không bao giờ nói về gia đình ảnh cho mình biết, Khôi Nguyên cũng không bao giờ than vãn số phận cô đơn của mình. Ngọc Diệp có nghe anh Quốc Việt kể, hồi thời học sinh, sinh viên và kể cả bây giờ Khôi Nguyên có rất nhiều người con gái đeo đuổi ảnh, tất cả những cô gái đó không cần nói cũng xinh đẹp và quyến rũ hơn mình; vậy mà, anh ấy không mở cửa trái tim ra đón nhận tình cảm của ai cả, ảnh quá khép kín! Khép kín đến mức bẽ bàng. Khôi Nguyên mãi là một ẩn số không ai có thể khám phá được, anh ấy giống như ánh trăng sáng lung linh ngay trên đầu mình, nhưng không thể với tới.
Mình chuyển sang chủ đề khác, nói:
-Anh Nguyên này, mụ Thùy Dung đã biết chúng ta đang điều tra về căn nhà của mụ, liệu mụ có cản trở chúng ta không?
Khôi Nguyên dừng ăn, anh ấy lấy tờ giấy chùi miệng, ổn định lại ảnh đáp lời mình:
-Mụ ta biết điều gì đó, nếu như mụ ta không làm gì mới khó khăn cho chúng ta. Nhưng “đả thảo kinh xà” – đập cỏ làm rắn sợ - mụ có tật rục rịch, thể nào cũng lộ sơ hở để chúng ta khai thác.
-Khai thác? Ở mụ có cái gì để khai thác ngoài một thân xác phì nộm muốn ói?
-Cô nghĩ mụ đơn giản vậy sao? Mụ là một con mẹ điên thông minh đấy. Bây giờ thì tôi dám khẳng định, ít nhiều mụ có liên quan đến những vụ mất tích. Chúng ta cần điều tra mụ.
Mình rất sợ khi nghĩ đến cảnh tượng sắp tới sẽ giáp mặt với mụ yêu tinh đó. Mình thốt lên:
-Sao kia!
-Còn sao nữa, tôi nói rõ rồi còn gì, chúng ta sẽ điều tra mụ.
-Nhưng bằng cách nào?
-Rồi sẽ có cách, cứ chờ đó mà xem, tôi sẽ vặt đầu mụ.
-Hình như anh cũng ghét mụ ta lắm thì phải?
-Không đâu, tôi chỉ hơi bực mình thôi, thế nhưng, tôi chịu được.
-Ờ,
Khôi Nguyên nhìn bộ dạng rụt rè của mình, ảnh không cười, nhưng hỏi mình theo cách quan tâm:
-Khi nãy cô sợ lắm phải không?
-Ừm,
-Đừng lo lắng quá! Chẳng phải tôi đã nói nhiều lần với cô rồi còn gì, đứng…
-Đứng trước mọi kẻ thù không được run sợ chứ gì? Tôi nhớ như in rồi.
Nói rồi mình mỉm cười.
Khôi Nguyên lại nhìn mình chăm chú khiến mình ngại ngần. Mình cúi đầu xúc cơm ăn một cách máy móc, tim mình đang đập loạn nhịp.
Hình như Khôi Nguyên biết vậy, nên ảnh đánh sang chuyện khác, ảnh nói:
-Người đàn ông mặt sẹo chúng ta tìm được rồi, lát nữa ăn cơm xong chúng ta sẽ quay lại căn nhà đó xem ông ta đã tỉnh lại chưa.
-Phải đó, tôi cảm thấy hồi hộp quá! Biết đâu từ ông Bính Lù sẽ có thêm manh mối đáng giá.
-Tôi lại không cho như vậy đâu, cái gã phàm phu tục tử đó liệu có thể làm ra được trò trống gì? E rằng chúng ta sẽ thất vọng thôi.
-Nhưng, chẳng phải chính ông ta là chiếc cầu nối giữa đám người Hoa bí ẩn kia và ông Trịnh Vỹ đó sao? Nói không chừng, từ ông ta có thể giải được biến số thứ nhất. Biết được mục đích thật sự ông Trịnh Vỹ mua đồi trà và xây dựng căn nhà đó.
-Cũng mong là như cô nói.
-Tôi ăn xong rồi, chúng ta đi thôi!
Mình đề nghị đi sớm về sớm.
Khôi Nguyên đồng ý, tụi mình đứng lên tính tiền, rồi quay trở lại căn nhà hột quẹt của ông Bính Lù.
---
“Cốc… cốc… cốc…”
“Cạch” – Tiếng mở cửa.
Vợ ông Bính Lù xuất hiện trước ngưỡng cửa, nét mặt sợ sệt. Thấy cô ấy có biểu hiện lạ, nên Khôi Nguyên hỏi ngay.
-Chú Bính đã tỉnh lại chưa vậy cô?
-Ông ấy… ông ấy…- Cô Lưu ấp úng.
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? – Khôi Nguyên có vẻ hơi sốt ruột.
-Ông… ông ấy… đi… bỏ… bỏ đi rồi.
-Cô nói sao? Bỏ đi rồi?
-Ông ấy tỉnh dậy, thu dọn hành lý rồi đi luôn.
-Cô có biết chú ấy đi đâu không?
-Tôi… tôi không biết.
Mình quan sát thấy biểu hiện của Khôi Nguyên có chút thay đổi trên nét mặt, anh ấy có vẻ tự trách mình:
-Thôi hỏng rồi, tôi quá bất cẩn.
-Làm sao bây giờ anh Nguyên?
-Chúng ta về thôi Ngọc Diệp!
Đi được một đoạn mình mới hỏi Khôi Nguyên:
-Tại sao ông ta phải bỏ trốn?
-Có lẽ, do chúng ta bất cẩn để vợ ông ta nghe được chuyện chúng ta muốn điều tra ông ta, tỉnh dậy được vợ nói cho biết tin đó, nên ông ta chuồng rồi. Lỗi này là do tôi cả, khôn ba năm dại một giờ.
-Cũng không thể nói lỗi là do anh được.
-Thôi đừng nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta cần về nhà tắm rửa, thư giãn một chút, rồi từ từ suy nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
---
Mình vừa mới tắm xong, đang đứng sấy tóc trước mặt Khôi Nguyên. Có lẽ lúc đó mình không ý thức được là mình đang ở trong dáng điệu rất khiêu gợi. Mình mặc quần đùi và áo thun ôm sát người, bồ cũng biết rồi đó… cơ thể mình tuyệt nhiên là quyến rũ, điều này thì mình dám tự hào. Mình tuy có hơi đầy đặn, nhưng những đường cong thì vô cùng chuẩn xác; trời lại phú cho mình một mái tóc mây óng mượt, một khuôn mặt ưa nhìn rất có duyên. Phải vậy, nên Khôi Nguyên đang nằm trên ghế sofa, tay chống cằm, ảnh đang ngắm mình chăm chú.
Mình nhướng mày, nói với ảnh:
-Tôi tắm xong rồi, anh vào tắm đi.
-Cô đuổi tôi đi sao?
-Ơ, thì anh nói khi nào tôi tắm xong là đến anh còn gì.
-Tôi đang suy nghĩ về vụ án.
“Hừ, nhìn mình ngây ngất vậy, còn nói dối, đang suy nghĩ về vụ án…” Mình nói trong bụng.
Khôi Nguyên uể oải đứng dậy. Ảnh đã vào phòng tắm rồi, còn lại mình đứng một mình trong cái phòng khách rộng thênh thang.
Thời gian lặng lẽ lướt qua...
Màn đêm buông xuống đặc quánh, có lẽ chỉ mỗi đồi trà này mới như vậy thôi. Không một tiếng ếch nhái, tiếng côn trùng râm rang. Mọi thứ lặng như tờ, mình ngồi trên ghế sofa chỗ Khôi Nguyên vừa nằm lúc nãy. Mắt thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài khung trời tối tăm qua khung kín cửa ra vào, mình cần phải kéo tấm rèm che cửa lại…
Mình rón rén từng bước tới gần cánh cửa, nhanh tay kém tấm rèm lại…
Mọi thứ xảy ra trong chớp nhoáng.
Mình nhát trông thấy một cái bóng trắng đang đi ngoài sân.
“Á…á…á….á…”
Mình hét lên, rồi chạy thẳng ra sau nhà tắm đẩy cửa chạy vào với Khôi Nguyên.
Mình ôm cứng Khôi Nguyên lúc nào chẳng biết.
Khôi Nguyên không cử động gì, ảnh đứng như tượng đá.
Bấy giờ mình mới kịp nhận ra Khôi Nguyên chẳng mặc gì trên người, và cơ thể mình đang dính chặt lấy cơ thể trần trụi của ảnh.
“Á…á…á…á…”
Mình lại tiếp tục hét lên lần nữa.
Mình che mắt lại, xua tay.
-Anh làm ơn mặc đồ vào đi!
-Rồi, mở mắt ra đi.
Khôi Nguyên bình tĩnh nói.
Mình mở mắt ra, lại phải hét lên một lần nữa.
Thật là mặt dày hết chỗ nói, anh ấy chỉ quỳnh có mỗi cái khăn tắm quanh “chỗ đó”.
-Tôi nhức mắt lắm rồi, anh mặc đồ vào nhanh lên.
Mình vẫn nhắm mắt.
-Hừ, cô đúng là đồ trơ trẽn. Cô không biết xấu hổ hay sao? Tôi đang tắm cô à, cô từ đâu chạy vào ôm lấy tôi… đã vậy còn yêu cầu này nọ… cô còn không mau đi ra! Hừ…
-Tôi… tôi…
-Cô không còn gì để nói chứ gì? Đi ra ngay!
-Tôi… tôi… tôi không ra đâu, ngoài kia có ma đó, tôi vừa thấy ma…
Mình vừa nói, vừa run lẩy bẩy…
Khôi Nguyên không chịu mặc đồ vào nghiêm chỉnh. Mà cứ để “bộ dạng đóng khố” đi ra ngoài, mình đi theo đuôi anh ấy ra lại phòng khách.
-Ở đâu?
-Ở ngoài đó đó. – Mình chỉ tay ra ngoài trời.
Khôi Nguyên kéo rèm xem thử, nhưng không thấy gì nên ảnh quay lại nói:
-Hồn ma đã đi rồi.
-Anh tin lời tôi sao?
-Sao lại không tin, cô đâu đến mức mặt dày mà lao vào phòng tắm lúc tôi đang không mặc gì trên người. Từ nay cô phải chịu trách nhiệm về việc đó đấy!
-Chịu trách nhiệm? – Mình ngơ ngác.
-Chứ còn sao nữa, long thể của tôi đã bị cô trông thấy hết rồi, cô bảo tôi phải làm sao để nhìn mặt thiên hạ đây?
-Tôi… tôi… tôi đâu có cố ý. – Mình ngượng chín mặt.
-Tôi không cần biết cô có cố ý hay không cố ý. Vấn đề là cô đã trông thấy tất cả và cô cần chịu trách nhiệm cho việc đó.
-Nhưng, chịu trách nhiệm như thế nào đây?
-Tôi sẽ suy nghĩ và nói lại cho cô biết, nhưng từ giờ trở đi cô thuộc về tôi, trong thời gian này tôi cấm cô không được hẹn hò với ai.
- Ơ! Anh… anh… anh thật quá đáng.
-Cô nên trách ông trời đã xui khiến, tôi đã nói rồi… tôi ăn ở có đức nên trời thương trời giúp còn c…
Nhưng Khôi Nguyên chưa nói hết câu thì…
“Á…á…á…á…” – Mình lại hét, lại hét.
Mà không muốn hét cũng không được, vì cái khăn lông đang quấn trên người ảnh tuột ra phô bày toàn bộ những đường nét đàn ông trước mắt mình.
Khôi Nguyên luýnh quýnh lượm khăn lên che lại, rồi chạy như bay vào phòng tắm thay đồ nghiêm chỉnh.
---
Lát sau, anh ấy trở ra với bộ đồ ngủ mát mẻ.
Cả mình và anh ấy ngồi trên ghế sofa, nhưng không ai nói với ai một câu nào.
Khôi Nguyên mồi điếu xì gà hút.
Còn mình thì ngồi bấm móng tay.
Mãi một lúc sau...
“Tôi muốn...” – Trùng hợp, cả mình và anh ấy cùng lên tiếng.
- Cô nói trước đi!
- Anh nói trước đi!
- Thì cô cứ nói đi!
- Anh nói đi!
Tụi mình đẩy qua đẩy lại nhau.
Bất ngờ cả mình và anh ấy khựng lại, cả hai ngồi bất động như bị điểm huyệt.Nguồn: (Facebook: https://www.facebook.com/nhim.kute.50
Mail: [email protected])
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.