Thám Tử Kỳ Duyên

Chương 27

Tài Tử Kim Thiền Khánh

13/10/2015

Chương 27

---

Khôi Nguyên cho xe tấp vào một cửa hàng bán xe gắn máy. Phía trước trưng bày một dãy, toàn những chiếc mô tô phân khối lớn. Mỗi chiếc một màu sắc và hình dạng khá nhau. Xanh, đỏ, tím, vàng… có cả thảy 10 chiếc.

Chủ quán là một anh trạc tuổi Khôi Nguyên, thân hình mập nhưng rất chắc. Anh ta mặc chiếc áo thun màu đen rộng thùng thình, trước ngực áo là hình hai người đàn bà đàn hôn nhau. Anh ta mang quần jean xanh và đi dày thể thảo rất sành điệu. Ông chủ trẻ cạo trọc hai bên, để một chỏm tóc dài thắt con rết giữ đỉnh đầu, búi tóc nhuộn màu bạch kim. Khuôn mặt anh ta trông có nét như người Nhật, ngũ quan cân đối, tươi nhuận, đôi mắt một mí đã trở thành thương hiệu đặc trưng của anh ta.

Thái độ của anh ta, cũng không khác mấy ông lão chụp ảnh, vừa trông thấy Khôi Nguyên anh ta giống như kẻ vạn năm mới gặp ân nhân.

- Khôi Nguyên. Là cậu đó sao?

Hình như anh ta không tin vào mắt mình.

- Cô Bống, nhìn cho kỹ đi, là tôi đây.

- Cậu có biết là tôi nhớ cậu thế nào không hả? – vừa nói, Cô Bống vừa ôm lấy cánh tay

Khôi Nguyên, cử chỉ lả lơi khiến tôi phát tởm.

- Nhớ tôi đến thế kia ư?

- Đã 20 năm rồi chúng ta không gặp lại nhau còn gì, hàng đêm tôi thao thức với chiêm bao gọi mãi tên cậu.

Da gà tôi muốn nổi lên hết rồi. Khôi Nguyên, anh ấy lại có “quan hệ thân thiết” với loại người đó sao? Tôi bắt đầu có chút nghi ngờ… nhưng, lập tức tôi phải xóa đi những ý nghĩ đó trong não bộ. “Không, Khôi Nguyên không phải là gay đâu. Không, chắc chắn không.” Tôi tự thuyết phục mình.

Khôi Nguyên đáp lại Cô Bống, điều làm tôi rất băn khoăn, là tại sao Khôi Nguyên lại để cho “chú bê” đó khoác tay mình tỉnh rụi như vậy.

- Mới 20 ngày thôi “vợ” à!

Khôi Nguyên gọi Cô Bống là vợ. Không lẽ nghi ngờ của tôi là có căn cứ?

- Với “vợ” thì 20 ngày là hai mươi năm đó. - Cô Bống đáp bằng giọng bê đê, và điệu bộ ỏng ẹo.

- Thế đã lên face treo cờ ủng hộ luật hôn nhân đồng giới chưa?

- Đã ủng hộ rồi chồng ơi! Phong trào cho vui ấy mà.

- Lượng người ủng hộ và không ủng hộ bên nào đông đảo hơn?

- Bên nào cũng như nhau. Nhưng, bên ủng hộ có vẻ nhỉnh hơn một chút. Chồng cũng biết mà, thời đại bây giờ đồng tính nhiều đến mức, người ta không còn dám xem đó là một căn bệnh biến thái như thời trung cổ nữa. Theo thuyết tiến hóa của Darwin, những cá thể với những biểu hiện đặc dị sẽ xuất hiện, rồi trải qua quá trình sàng lọc của tự nhiên để trở nên phổ biến rồi dần thay thế cho cái cũ – những cái không phù hợp với hoàn cảnh, những cái sẽ bị loại trừ. Loài người chúng ta đang xúc tiến cho quá trình thay thế đó, một ngày không xa trên thế giới này sẽ chỉ toàn những người đồng tính và tiến tới lưỡng tính, đó đã là quy luật rồi.

- Vợ cho rằng, hiện tượng đồng tính có khả năng lây lan ư? Có bằng chứng khoa học hay không?

- Cần gì bằng chứng khoa học, đã lây đầy ra ngoài xã hội kia kìa, lật tận tay, xem tận mắt là minh chứng khoa học hùng hồn nhất. Kể từ ngày hiện tượng đồng tính được tương đối công nhận đến nay, những người đồng tính cũng trở nên bạo dạng hơn, nó trở thành một trào lưu, người không đồng tính cũng muốn trải nghiệm cảm giác đồng tính, cứ sống chung với những người đồng tính, bị hấp dẫn bởi phong cách của những người đồng tính, gắng đồng tính với quyền con người – trong khi những kẻ à dua chẳng hiểu tí tẹo nào về cái gọi là “quyền con người” cả. Bị lây đấy chồng à! Đó là hiện tượng tâm lý tác động lên sinh lý đấy. Cái này trong triết học gọi là: Tinh thần chuyển hóa thành vật chất đấy.

- Không tính mấy người à dua vào, theo chồng, dù sao đó cũng là quyền con người. Với chồng, cái thế giới này vốn dĩ đã không có trật tự rồi. “Bùm” – Big Bang đấy Cô Bống của mình. Hơi sức đâu mà quan tâm, hãy cứ mặc kệ mọi thứ theo như lời Lão Tử đi. Hãy làm những gì phù hợp với giá trị lương tâm của mình, làm tròn bổn phận và đặc tính của cá thể.

- Ôi, nói mấy thứ này nhức đầu quá. Chúng ta đừng đùa nữa. Cậu đến tìm tôi chắc có việc gì rồi, cậu không bao giờ mất thời gian để nói chuyện phiếm đâu. Ban đầu, nhìn cách cậu hóa trang tôi đã biết tỏng rồi.

- Mắt cậu cũng tinh đấy chứ nhỉ.

Khôi Nguyên dạo một lượt để xem những chiếc mô tô. Ảnh dừng lại ở một chiếc mô tô màu đen với thiết kế có lẽ là, đẹp nhất trong 10 chiếc đang trưng bày. Khôi Nguyên lắc đầu có ý chê bai:

- Cậu chơi những thứ này sao?

- Cậu nghĩ tớ là thứ gì mà chơi mấy con đó hả Khôi Nguyên? Tớ bày bán đấy. Báu vật không ai đem phơi ra vậy đâu.

- Chà, lại triết học Lão Tử, “người đi buôn giỏi biết giấu đi món đồ quý”. Nào, cho tớ mở mang tầm mắt đi.

- Hãy theo tớ!

Tôi đi theo họ ra sau nhà, vào một nhà kho bám bụi. Ở trong đó, rất nhiều những chiếc xe đang phủ bạc. Cô Bống dẫn Khôi Nguyên đến một chiếc đứng trơ trọi biệt lập.

- Khôi Nguyên, chuẩn bị lóa mắt nhé!

Nói rồi Cô Bống kéo tấm bạc chế phủ trên chiếc xe ra.

Một chiếc mô tô đen tuyền như con hắc mã ngang tàng xuất hiện trước mắt tôi. Tôi còn tưởng như hai chân trước của nó hất lên cao, hí…iii… một tràng dài. Tôi không rành về xe nên không dám bàn luận ở đây, chỉ biết là chiếc xe rất đẹp và vô cùng mạnh mẽ, đó là một con ngựa chiến. Khôi Nguyên là dân chơi xe, là tay đua, nên ảnh biết ngay giá trị của con hắc mã trước mắt mình.

- Chà, hàng khủng đấy Cô Bống. - Ảnh tấm tắc.

- Tớ đã nói rồi còn gì, tớ đã chơi thì đừng nghĩ đến chuyện tay ngang.



- Đưa chìa khóa đây!

- Cậu muốn chạy thử sao?

- Nhanh đi! Tớ đang rất vội.

Cô Bống có vẻ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng, anh ta cũng đi lấy chìa khóa chiếc mô tô đưa cho Khôi Nguyên.

- Đội vào đi Ngọc Diệp!

Khôi Nguyên đưa cho tôi chiếc mũ bảo hiểm dành cho nữ, đặc chế cho con hắc mã, ảnh cũng đội một cái tương tự dành cho nam.

“Rùn… rùn… rùn…” Khôi Nguyên khởi động con chiến mã.

- Lên nào Ngọc Diệp!

Chiếc mô tô cao khủng, tôi có cảm giác như mình đang ngồi trên lưng con lạc đà.

- Ôm chặt lấy tôi!

Tôi ôm ảnh.

- Cái cậu kia, nhờ cậu một việc nữa thôi.

Cô Bống vẫn còn như người lạc trên mây. Đến mở khóa, kéo cánh cửa sắt lên.

- Cám ơn cậu, trông hộ tớ chiếc cào cào luôn nhé!

“Rùn…”

Khôi Nguyên đeo bao tay, khép năm ngón tay lại đưa lên đầu làm động tác chào Cô Bống, rồi đánh con chiến mã vụt mất.

---

Chiếc mô tô siêu đẳng đưa tôi đi qua các nẻo đường trên con phố, làm cho bao ánh mắt chú ý.

Đến đường 3 tháng 2, Khôi Nguyên cho chiến mã tấp vào quán cà phê Hải Yến. Quán cà phê đang mở nhạc Dance dồn dập, điều đó làm tôi phấn khích, tôi chỉ muốn nhún nhảy theo tiết điệu dissco…

Những người đang uống cà phê, những tay giang hồ, những cô gái bụi đời, và cả những người dân lao động, ánh mắt của họ đồng loạt hướng về chỗ chúng tôi, cứ như thể chúng tôi là sinh vật lạ, là người ngoài hành tinh vậy.

Khôi Nguyên cởi mũ bảo hiểm cho tôi, chiếc mũ của tôi và của ảnh được đặt trên cần lái.

Khôi Nguyên tỏ ra thân mật, ảnh ôm lấy vai tôi, ghé môi sát lại tai tôi nói:

- Hãy thở sâu, bình tĩnh, và tốt nhất là đừng nói gì cả, cứ theo tôi là được.

Nói rồi, Khôi Nguyên nắm lấy tay tôi, dắt tôi cùng vào quán.

Cà phê Hải Yến không phải là cà phê sân vườn có mặt bằng rộng rãi. Đó chỉ là một quán cà phê bình dân, cà phê cốc, nằm ở một chỗ đặc địa, trung tâm thành phố. Mặt bằng không quá rộng. Những cái bàn xếp dài hai bên là hai băng ghế nối dài, những chiếc ghế đôn thì đặt dưới gầm bàn dành cho những người ngồi đối diện.

Tiếng nhạc Dance xập xình, vẫn có những ánh mắt liếc nhìn bọn tôi. Đặc biệt là tôi, hình như cánh đàn ông giang hồ rất vừa mắt với vóc dáng của tôi. Họ thích thú và tôi cảm nhận một số người nuốt nước miếng thèm thuồng.

- Cà phê sữa nóng. – Khôi Nguyên nói với người phục vụ, là một phụ nữ đã có tuổi nhưng ăn mặc rất lố lăng, nhứt mắt.

- Bạc xỉu nóng. – Tôi cũng gọi thức uống.

Sát vách quán cà phê Hải Yến là đại lý vé số Hải Yến – có lẽ đó cũng là nhà ở của chủ nhân – một cô gái giang hồ theo như anh Quốc Việt nói.

Khôi Nguyên lựa một chỗ ngồi theo ảnh là thuận tiện nhất. Ngồi ở đó có thể quan sát được phía bên đại lý vé số, nơi cô Hải Yến – tôi đoán là như vậy – đang ngồi. Bởi người phụ nữ đó nhìn qua là biết ngay phong cách của một bà chủ, nói đúng hơn là một chị cả. Nhưng phải công nhận cô Hải Yến này rất đẹp, đẹp sắc sảo. Ngực cô ta bơm căng mẩy, nhìn từ xa cũng thấy được. Cô ta mặc đồ jean, áo jean, quần jean bụi bặm rách rưới. Bên trong mặt áo thun ôm, chỉ có vậy mới hằn rõ lên vòng một khiêu gợi của cô ta. Không biết dáng cô ta cao hay thấp, vì cô ta đang ngồi bắt chéo chân, nhưng nhìn có vẻ cân đối lắm. Cô ta có khuôn mặt trái xoan, tóc nhuộm vàng dài ngang vai, cô ấy buột tóc đuôi gà. Vì nhìn từ xa nên không thấy được chi tiết ngũ quan… nhưng tổng thể là một người phụ nữ đẹp, có sứ hút với đàn ông, cũng không biết rõ tuổi tác của cô ta, già hay trẻ chẳng biết, chỉ biết là cô ta rất mặn mà, gái giang hồ chính hiệu.

Tôi liếc mắt nhìn qua bên trái, bắt gặp ngay một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Đó là một gã tóc dài buột đuôi tôm, gã mặt ngoài độc chiếc áo ba lỗ bằng lưới màu xanh lá cây, hai bã vai bắp thịt cuồn cuộn xăm hình gì đó tôi không thấy rõ, có lẽ gã là dân thể hình. Khuôn mặt gã to lớn, có nét bặm trợn, hung dữ ghê gớm lắm! Tôi không dám nhìn chi tiết, lướt qua là tôi thấy vậy thôi. Gã ngồi với một đám giang hồ đang đánh bài. Hình như gã “bồ kết” tôi rồi. Gã nhìn tôi rất say mê, có gì đó dâm đãng nữa khiến tôi rất sợ, tôi cụp mặt xuống, nhéo nhẹ vào đùi Khôi Nguyên.

Khôi Nguyên ghé tai tôi hỏi:

- Gì thế?

- Có người nhìn tôi.

- Chúng nó đang thèm cô rỏ dãi đấy!

- Khôi Nguyên, anh còn đùa được sao?



- Bình tĩnh đi, chúng nhìn cô chứ có làm được gì cô đâu mà sợ. Cho chúng thỏa mãn một chút cái gọi là “đàn ông” của bọn chúng đi.

Tôi lại nhéo vào đùi ảnh, nói bằng giọng cổ:

- Khôi Nguyên, về nhà chết với tôi.

---

Lúc tôi đang rất bực mình Khôi Nguyên, vì ảnh không bênh vực, che chở cho tôi mà còn nói cái điệu bộ “giao trứng cho ác”, thì một đàn ông ngồi ngay bên cạnh bàn của bọn tôi lên tiếng, người đàn ông đó khiến cho tôi và Khôi Nguyên phải chú ý.

Mặt mày ông ta chi chít những vết trầy xướt, bôi nghệ tươi dày đặc trên khuôn mặt. Ông này chắc khoảng 50 tuổi, ăn mặc rất xuề xòa. Chiếc áo sơ mi màu xanh da trời cũ mèm, quần tây màu xám, loại quần dành cho người già hay mặc, chân ông ta mang dép lê, bùn đất còn bám cả lên gấu quần. Ông ta có vẻ mặt vui lắm! Hình như mới trúng số thì phải. Ông chia sẻ sự may mắn của mình, với người bạn đi cùng, một ông trạc tuổi ăn mặc cũng không hơn gì người đang nói cười hớn hở:

- Trong cái rủi có cái may, dù cách cho số của cô ấy có quá khủng khiếp, nhưng dù sao tôi cũng phải tạ ơn cô ấy.

- Ông không đùa đấy chứ! Ông đã đến đó để cầu sao?

- Tôi mới lấy từ cô Hải Yến về một cục tiền trước mắt ông còn gì. Thế thì tôi nói láo ở chỗ nào?

- Ông nói mình đã gặp ma.

- Cả thằng cháu tôi cũng thấy chứ không riêng gì tôi. Đó là cô Hoàng Lan hiển linh.

Tôi lại véo nhẹ vào đùi Khôi Nguyên, để kiểm tra xem anh ấy có đang nghe hai người kia nói chuyện không. Khôi Nguyên luồn tay xuống bàn, bấm vào tay tôi ra hiệu cho biết ảnh đã nhận ra người đàn ông đó, và đang nghe họ nói chuyện.

- Cậu cháu của ông cũng thật là liều. Có biết nhiều người đã “đi tà nắc” do đến đó không hả?

- Sao lại không, cũng vì tôi bí quá thôi, dù sao tôi cũng bị trả giá rồi, từ nay về sau có cho tôi tiền tỷ tôi cũng không đến đó nữa đâu.

- Nhưng, cô ấy đã cho ông số thế nào mà hay vậy?

- Thế này, tôi và thằng cháu tôi bị cô ấy đuổi chạy. Hai cậu cháu tôi lọt xuống một cái hục tối sâu hun hút. Bên trên tiếng chó ma sủa inh ỏi, tôi nghe thấy tiếng bước chân đi rầm rập. Sợ quá tôi và thằng cháu ôm nhau cứng ngắt, hai cậu cháu không dám ló đầu lên là ông biết rồi. Đêm đó, tôi và nó nằm lại dưới cái hục, tôi và nó nhìn lên miệng hố thấy trời mây bay với tốc độ nhanh kinh khủng, một con cú mèo bay qua khiến cậu cháu tôi rụng rời tay chân. Tôi và thằng cháu nhát gan không dám hé một câu nào, một đêm thức trắng với nỗi sợ hãi ông không thể hiểu được đâu, cái ngọn đồi đó chẳng khác gì cái nghĩa trang, những ụ đất không biết từ đâu lô nhô như những nấm mộ, mà quái lạ! Ở trên ngọn đồi đó có rất nhiều ụ đất như vậy.

- Ông làm tôi sợ quá! Rồi làm sao mà cậu cháu ông về được?

- Ông nghĩ tôi có gan bò lên rồi đi về sao? Chưa gãy xương là may lắm rồi. Cậu cháu tôi phải nằm run lẩy bẩy cho đến khi trời sáng mới dám bò về. Khi mặt trời đã ban những tia nắng đầu tiên xuống nhân gian, ánh nắng lên tới đồi trà. Hai cậu cháu tôi phát hiện ra mình đang nằm dưới một hố rác, chai lọ đủ các kiểu, đặc biệt là có rất nhiều vỏ chai bia, vỏ chai rượu từ vodka cho đến sake…

- Nãy giờ nghe ông kể, có liên quan đến việc cho số đâu.

- Ông đúng không phải dân trong nghề, cho số rành rành đó còn gì.

- Đâu?

- Cái hục mà tôi với thằng cháu bị lộn đầu xuống gọi là “hục chai”, hục chai đọc lái lại là “hai chục”, tôi quốc con 20 liền, bao lô đánh lớn luôn. Tối đến dò đài bắc ra liền một lúc bốn lô, quả đó tôi hốt đậm, tôi còn rất nhiều tiền để ở chỗ cô Hải Yến chưa lấy hết đấy! Tôi mua heo quay về cúng cho cô Hoàng Lan, nhưng cúng ở nhà rồi gọi hồn cô ấy đến ăn, chứ không dám mò đến cái am chỗ đó nữa.

- Có chuyện như vậy sao? Thật là cô Hoàng Lan đã cho ông số chứ?

- Không tin thì cứ đến đó mà cầu, nhưng có chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé!

- Chưa đi mà ông đã nói thế thì đ.mẹ thằng nào dám đến nữa.

Nghe hai ông ngồi ngay bên cạnh nói chuyện. Tôi thở ra ngao ngán. Thì ra, cái ông mặt mày bị trầy xướt đó, là cái ông cậu mà tối hôm nào chúng tôi đã rình, ông ta và người cháu của mình khi đó, đang cầu số chơi lô đề trước am thờ cô Hoàng Lan. Đêm đó, con chó đi hoang đã làm tôi sợ chết khiếp. Và cũng làm cho cậu cháu ông ta tưởng nhầm đó là hồn ma của cô Hoàng Lan.

---

Cái gã mặt bự, người xăm xia, tóc buộc đuôi tôm, vẫn đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi không dám tưởng tượng một ngày nào đó tôi nằm trong tay gã, gã sẽ đối xử với tôi như thế nào. Ánh nhìn của gã mỗi lúc một làm tôi khó chịu, và bối rối. Tôi chỉ mong sao sớm rời khỏi quán cà phê chết tiệc đó.

Có một nhóm giang hồ dừng xe trước cửa quán, chúng đi 5 xe máy, một gã đầu trọc nhảy xuống xe, đi rất gấp vào chỗ đại lý vé số, nơi cô ả giang hồ, Hải Yến đang ngồi. Gã ghé tai nói nhỏ gì đó với Hải Yến, rồi tức tốc bỏ đi.

Hải Yến dừng lại mọi công việc, gọi người phụ nữ ăn mặc lố lăng đang phục vụ cà phê, lại dặn dò gì đó, rồi Hải Yến đứng lên muốn rời đi.

- Chúng ta cũng đi thôi Ngọc Diệp!

Khôi Nguyên quay sang nói với tôi.

Tôi chỉ chờ câu nói đó thôi, khỏi phải nói tôi sướng thế nào khi thoát khỏi ánh mắt của gã dâm đãng đó.

Khôi Nguyên rút ví lấy 50 ngàn bạc bỏ lại trên bàn. Người phục vụ đã qua lại bên này, lấy tiền, sau đó, gọi với theo:

- Còn tiền thừa này!

Nhưng Khôi Nguyên không thèm trả lời, cô ta cũng hiểu ý, nên lấy luôn tiền thừa. Chúng tôi ra chỗ chiếc mô tô, lần lữa, cố ý kéo dài thời gian để chờ Hải Yến.

Hải Yến lên chiếc , rời đi. Chúng tôi bắt đầu bám theo cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thám Tử Kỳ Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook