Chương 8
Tài Tử Kim Thiền Khánh
13/10/2015
Chương 8
Tiếng chuông nokia vang lên cắt ngang câu chuyện bà Hiền đang kể.
Bà Hiền lục từ trong túi áo len, lấy ra cái điện thoại cũng hiệu nokia. Bà nghe máy:
- Alo…bây giờ luôn hả con…rồi…rồi…mẹ sẽ đưa nó về ngay.
Nghe xong điện thoại, bà Hiền quay sang nói với tụi em:
- Xin lỗi cô cậu! Bà phải đưa thằng cháu về cho ba mẹ nó. Có việc rất gấp, nên đành hẹn lại cô cậu lần sau vậy.
Mặc dù nhìn vẻ bề ngoài của Khôi Nguyên không có biểu hiện cảm xúc gì, nhưng em đoán anh ấy đang rất là nóng ruột. Gặp như em còn như vậy, nói gì anh ấy là một thám tử rất nhạy cảm với những manh mối quý giá.
- Tiếc quá! Cháu có ý này: xin bà hãy để lại địa chỉ nhà (chỗ bà đang sống) lát nữa tụi cháu sẽ ghé đến nhà; để nghe bà kể tiếp câu chuyện. Cháu tính như thế có được không ạ? - Khôi Nguyên nói năng rất lễ phép.
- Tất nhiên là được rồi. Đó là việc bà phải làm cho cô Hoàng Lan, bất cứ điều gì liên quan đến cô ấy, cậu cứ việc hỏi bà.
- Dạ.
Bà Hiền đứng lên đội chiếc mũ len lên đầu đứa cháu nội; sau đó, bày vẻ nó:
- Cháu chào hai cô chú đi rồi về!
- Cháu chào chú, chào cô ạ!
Thằng bé vòng tay lại chào.
Nó đưa con gấu lại cho em và còn nói cám ơn nữa.
Thằng bé thật ngoan, biết nó rất thích chơi với gấu nên em đã tặng con gấu Misa cho nó.
- Cháu thích gấu Misa lắm đúng không? Cô tặng cho cháu đấy! - Em mỉm cười, véo nhẹ lên đôi má hồng hồng của nó.
- Nhưng ba mẹ cháu không cho lấy đồ của người khác. - Thằng bé thích lắm nhưng từ chối không dám nhận, nó hết nhìn con gấu rồi lại nhìn bà Hiền, vẻ mặt buồn rầu.
Em ngồi xuống nắm lấy tay nó.
- Cháu ngoan! Đây không phải là lấy đồ của người khác mà là người khác thương cháu, yêu cháu nên tặng cho cháu. Ba mẹ cháu sẽ không trách mắng cháu đâu, không tin cháu hỏi bà đi! - Em nói với nó, rồi quay sang bà Hiền, - Đúng vậy không bà?
- Ừ, cô Ngọc Diệp nói phải đấy. Cháu hãy cầm lấy đi!
- Dạ, cám ơn cô Ngọc Diệp. - Thằng bé cười tít mắt.
- Thôi chào cô cậu! Hẹn gặp lại cô cậu.
- Dạ chào bà! Nhất định tụi cháu sẽ đến để nghe bà kể chuyện.
Tụi em đưa hai bà cháu đi được một đoạn mới quay trở về.
Vừa về tới nhà thì nhận được cuộc điện thoại của Ý Nhi.
- Alo…à, chị không ở đó nữa… chị về lại nhà cũ rồi…chuyện dài lắm chị sẽ kể lại với em sau…ừm…ừm…rồi…chào em!
Em vừa tắt máy thì Khôi Nguyên đã hỏi ngay:
- Ai gọi cho cô đấy?
- À, nhỏ đồng nghiệp ấy mà. Lúc trước tôi có nhờ ba cô ấy tìm phòng trọ cho mình, cô ấy có qua bên phòng trọ thăm tôi nhưng không thấy, hỏi bà chủ thì nói tôi đã dọn đi, tò mò nên điện thoại hỏi thăm tôi thôi.
- Thời gian này tốt nhất nên tạm giữ kín mọi chuyện, đừng vội cho ai biết công việc mà chúng ta đang làm.
- Anh lạ thật đấy!
- Lạ?
- Anh nói tạm giữ kín chuyện đừng cho ai biết, thế sao anh lại cho bà Hiền biết? Lại còn kể chuyện của tôi ra nữa, ít ra anh cũng phải hỏi qua ý kiến của tôi đã chứ! Anh xem thường người khác đến thế là cùng. - Em vặn lại Khôi Nguyên.
- Cô chỉ được cái lý sự. Bà Hiền là trường hợp đặc biệt, và sẽ còn nhiều trường hợp đặc biệt nữa chúng ta cần mở lòng thì họ mới hợp tác. Còn những trường hợp khác chỉ mang lại phiền toái cho chúng ta mà thôi.
- Anh làm ơn mỉm cười khi nói chuyện có được không vậy? Anh cứ lầm lì như vậy khiến người đối diện tâm lý rất nặng nề. - Em đang giận, em không hiểu vì sao mình lại như vậy nữa.
- Cô thật là rảnh việc. Hết điều đáng quan tâm rồi hay sao mà cô lại quan tâm đến khí sắc của tôi. Tôi có vui hay buồn, cười hay không thì có liên quan gì đâu. Xin cô lần sau hãy thôi cái kiểu giận hờn vu vơ đó đi. Đúng là xứ sở khó hiểu. - Khôi Nguyên lắc đầu ngao ngán.
- Anh giỏi lắm! - Em tức khí.
- Thôi mà, đừng có như vậy nữa được không. - Khôi Nguyên nói xoa dịu em.
- Anh nói đi, bây giờ phải làm gì tiếp theo? - Em đã nguôi đi rất nhiều, nói thật là lòng em rất sung sướng khi anh ấy diệu dàng với em.
- Hừ, vụ án mỗi lúc một phức tạp rồi. - Vừa xong câu nói, Khôi Nguyên ngã người xuống ghế sofa.
- Anh cảm thấy những lời bà Hiền nói có đáng tin không? - Thái độ của em có vẻ đa nghi.
- Cô muốn nói đến sự trùng hợp?
- Ừm, như anh thấy đó, mọi thứ quá trùng khớp.
- Không đâu. Những lời bà ấy nói là thật đấy! Tôi đã lăn lộn trong nghề này biết bao năm rồi, tôi khẳng định với cô: chúng ta có thể tin tưởng bà Hiền, trăm phần trăm. - Khôi Nguyên nói rất chắc.
- Ừm, tôi luôn tin tưởng vào phán đoán của anh.
Nghe em nói vậy, Khôi Nguyên bỗng nhìn em chằm chằm như thể em là sinh vật ngoài hành tinh vậy.
Ngượng ngượng, nên em nói lấp liếm:
- Ê, đừng soi tôi vậy chứ!
- Coi cái mặt của cô kìa.
- Mặt tôi bị làm sao?
- Nó đã tố cáo cái tâm địa đen tối của cô rồi còn gì.
Em bị câu nói đó tác động, người phừng phừng lên như có lửa đốt.
- Anh đừng có suy đoán lung tung, tôi không có như anh nghĩ đâu. - Em quyết tâm bảo vệ giá trị của mình.
- Ơ hay, tôi có suy đoán gì đâu, đó là do cô có tật giật mình đấy chứ! - Khôi Nguyên còn rướn mày.
- Đáng ghét! Đáng ghét! - Em cầm lấy chiếc gối bông nằm trên ghế sofa đánh vào người anh ấy.
- A, đã ngứa quá! Thật là sung sướng!
- Anh còn vậy được ư?
- Tiếp tục đi chứ! Lâu lâu mới có người tẩm quất cho mình đấy! Công nhận cô mát tay thật. - Khôi Nguyên vẫn cứ trêu em.
- Hừ, tôi không thèm quan tâm đến anh nữa. - Em ngồi phịch xuống ghế sofa, bộ dạng giống như đứa con gái mới lớn đang giận hờn người yêu vậy.
- Này Ngọc Diệp! - Bỗng dưng Khôi Nguyên nói rất nghiêm túc.
Em nhìn sang anh ấy đang nằm vắt tay trên trán, mắt nhìn lên trần nhà.
- Anh phát hiện ra điều gì hả?
- Ờ.
- Có thể nói cho tôi biết không?
- Đây chỉ mới là suy đoán, thiếu rất nhiều luận cứ để chứng minh.
- Anh cảm thấy bà Thùy Dung như thế nào? Không hiểu sao tôi thấy rất bất an với bà ấy.
- Cô đừng nghĩ vấn đề nhạy cảm quá Ngọc Diệp à!
- Không hoàn toàn như vậy đâu. Anh cũng biết trực giác của phụ nữ mà, người đàn bà đó chúng ta không thể lơ là được.
- Những manh mối hiện thời chúng ta có được, chưa đủ để chúng ta thấy rõ những đường nét cơ bản của bức tranh. Giả thiết là: cô Hoàng Lan bị hãm hại. Công việc của chúng ta cần làm lúc này là chứng minh cho cái giả thiết đó. Nếu đúng là như vậy chúng ta sẽ đưa hung thủ ra ngoài ánh sáng để rửa oan cho cô ấy.
- Thế nên anh muốn thông qua bà Hiền để lần thêm những manh mối khác có lợi cho cuộc điều tra?
- Chính xác. Tôi có linh tính: bà Hiền đang nắm giữ những thông tin vô cùng quan trọng cho việc phá án lần này.
- Theo như tôi đoán trong đầu anh; mọi việc không đơn giản như vậy đâu?
- Cô thông minh lắm Ngọc Diệp. Đúng như cô nói. Hiện tại trong đầu tôi có rất nhiều giả thiết khác nữa liên quan đến vụ của chúng ta. Tôi đã nói rồi, vụ này đã bắt đầu phức tạp lên. Thế nhưng, nó đã kích thích tôi. Đã lâu rồi tôi mới được xắn tay vào giải quyết một vụ điều tra hấp dẫn và thú vị đến như vậy. - Ánh mắt của Khôi Nguyên lộ rõ sự thích thú mặc dù nét mặt vẫn lạnh.
- Thế thì... chúc mừng anh! - Em mỉm cười chia vui cùng Khôi Nguyên.
- Vì điều đó ư? Trong khi cô đang phải lao đao? Cô cũng thật là...
Em cúi đầu, cố ý làm duyên ở nét môi để anh ấy trông thấy.
- Miệng cô bị làm sao thế? - Khôi Nguyên ngây thơ hỏi em.
Khỏi phải nói em ngượng đến thế nào. Em nói trong bụng: “Đúng là đồ ngu ngốc, người ta chỉ muốn anh chú ý thôi, ai dè đã không để mắt tới mà còn hỏi vô duyên nữa, làm người ta xấu hổ đến thế là cùng.”
- Lưỡi tôi bị nhiệt nên… - Em nói lấp liếm.
---
Suốt khoảng thời gian từ 1 đến 5 h chiều, Khôi Nguyên cứ đi vòng quanh đồi trà.
Anh ấy đang tập trung suy nghĩ rất sâu, đến mức em ở sau lưng gọi mãi một hồi lâu anh ấy mới nghe thấy.
- Anh đừng suy nghĩ quá như vậy. Sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. - Em khuyên nhủ.
- Tôi đã quen như vậy rồi. - Anh ấy đáp lời em, thái độ vẫn lãnh khốc.
Chiều hôm đó Khôi Nguyên ăn mặc rất khác mọi ngày. Thường thì anh ấy rất chuộng phong cách lịch lãm sang trọng nhưng lần này thì khác. Khôi Nguyên mặc quần jean màu bạc nhìn rất bụi bặm, dáng của anh ấy mà mặc quần jean thì khỏi phải chê, đẹp tuyệt vời.
Ảnh mang đôi giày cao cổ thon gọn, loại giày có da mềm thoải mái linh hoạt, đôi giày đó được thế kế riêng cho anh ấy thì phải, thiết nghĩ không sự phối hợp nào hài hòa hơn được. Khôi Nguyên khoác ngoài chiếc áo nhung màu tím hoa cà. Đội mũ thám tử cũng bằng vải nhung màu tím.
Và tất nhiên… trên miệng anh ấy không thể thiếu một điếu xì gà cu ba thơm phức.
- Có việc gì sao? - Anh ấy hỏi em, hình như đầu óc Khôi Nguyên vẫn đang lởn vởn với những suy nghĩ.
- Tôi thấy anh đi qua đi lại từ chiều giờ chắc đói rồi. Tôi đã nấu xong bữa tối, chúng ta sẽ ăn sớm để còn đến nhà bà Hiền nữa.
- Cô hãy ăn trước đi, tôi chưa đói. - Khôi Nguyên là vậy, anh ấy mà đã chưa nghĩ thông vấn đề gì thì nhất quyết không chịu buông ra, có nhịn đói cũng được.
- Có gì thì cũng phải ăn uống bồi bổ suy nghĩ mới thông suốt được. Từ trưa đến giờ anh chưa có gì vào bụng cả, nghe tôi: tạm gác lại mọi chuyện lại vào ăn chút gì đó đi. - Em thật sự lo lắng cho anh ấy.
- Cô thật là phiền toái, làm ơn để yên cho tôi làm việc có được không. - Khôi Nguyên gắt với em, lần đầu tiên ảnh đối xử như vậy với em. Khỏi phải nói em bàng hoàng, sửng sốt như thế nào trước thái độ đó. Ảnh thật quá đáng! Người ta quan tâm thôi mà, đã không cám ơn tấm chân tình của người ta, mà còn gay gắt với người ta nữa chứ!
- “Hừ, đã thế thì cho anh chết đói luôn. Đồ lập dị!” - Em hầm hầm trong bụng.
Anh ấy chẳng thèm quan tâm đến biểu hiện của em. Cứ đứng đực mặt ra.
Em chạy vào nhà, 15 phút sau chạy ra với lát bánh mì sandwich kẹp thịt. Em dúi vào tay Khôi Nguyên, nói với ảnh:
- Của anh đó, tự xử đi! - Em vẫn giữ mặt giận.
Khôi Nguyên cầm lấy lát bánh mì sandwich nhìn em với ánh mắt của kẻ biết hối lỗi. Nhưng giọng nói thì vẫn cứ khô khốc:
- Xin lỗi cô chuyện khi nãy!
- Không sao đâu, tôi thông cảm được mà. Nhưng lần sau anh đừng có như vậy nữa. Sức khỏe là tài sản lớn nhất của con người, nên anh phải biết quý trọng bản thân mình chứ! - Em nói rồi quay mặt đi chỗ khác.
- Xem như đây là câu nói hay nhất trong ngày. Cám ơn cô Ngọc Diệp! - Khôi Nguyên nói rồi đưa lát bánh mì sandwich lên miệng cắn một miếng, trông anh ấy nhai rất là ngon lành. Sandwich em làm là nhất, có: sốt trứng gà béo, dưa ngọt, cà chua, ba tê, thịt nạc…đủ các loại hương vị mặn mà, hấp dẫn.
- Hi hi, coi anh kìa. - Em cười với ảnh, em đã hết giận rồi.
- Mặt tôi có dính gì à? - Khôi Nguyên đưa tay sờ lên mặt.
- Anh ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn đó. - Em chống cằm nhìn ảnh ăn.
- Ối trời, tưởng chuyện gì chứ. Cô đúng là đồ dở hơi. - Khôi Nguyên liếc nhìn em.
Em đã thấy tự tin hơn với khả năng của mình, rõ ràng em có thể phá vỡ được lớp băng trên người ảnh.
- Anh đã nghĩ thông rồi đúng không? - Em hỏi Khôi Nguyên.
- Ừm.
- Vậy bây giờ chúng ta đi đến nhà Bà Hiền luôn nha!
- Ít ra cô cũng cho tôi chút thời gian nuốt xong lát bánh mì sandwich này chứ. Hay là cô muốn tôi bị đau bao tử đây?
- Hì hì, xin lỗi anh nha! Tôi thật là vô ý. - Em cười tít mắt.
Hoàng hôn nhả ra những giọt máu xuống đồi trà,
Loài dơi thấp thoáng bay giữa trời chạng vạng.
Bóng đêm như muốn nuốt chửng chút ánh sáng yếu ớt còn lại.
Em và Khôi Nguyên rời đi lúc đồng hồ vừa điểm 6 h tối. Nguồn: (Facebook: https://www.facebook.com/nhim.kute.50
Mail: [email protected])
Tiếng chuông nokia vang lên cắt ngang câu chuyện bà Hiền đang kể.
Bà Hiền lục từ trong túi áo len, lấy ra cái điện thoại cũng hiệu nokia. Bà nghe máy:
- Alo…bây giờ luôn hả con…rồi…rồi…mẹ sẽ đưa nó về ngay.
Nghe xong điện thoại, bà Hiền quay sang nói với tụi em:
- Xin lỗi cô cậu! Bà phải đưa thằng cháu về cho ba mẹ nó. Có việc rất gấp, nên đành hẹn lại cô cậu lần sau vậy.
Mặc dù nhìn vẻ bề ngoài của Khôi Nguyên không có biểu hiện cảm xúc gì, nhưng em đoán anh ấy đang rất là nóng ruột. Gặp như em còn như vậy, nói gì anh ấy là một thám tử rất nhạy cảm với những manh mối quý giá.
- Tiếc quá! Cháu có ý này: xin bà hãy để lại địa chỉ nhà (chỗ bà đang sống) lát nữa tụi cháu sẽ ghé đến nhà; để nghe bà kể tiếp câu chuyện. Cháu tính như thế có được không ạ? - Khôi Nguyên nói năng rất lễ phép.
- Tất nhiên là được rồi. Đó là việc bà phải làm cho cô Hoàng Lan, bất cứ điều gì liên quan đến cô ấy, cậu cứ việc hỏi bà.
- Dạ.
Bà Hiền đứng lên đội chiếc mũ len lên đầu đứa cháu nội; sau đó, bày vẻ nó:
- Cháu chào hai cô chú đi rồi về!
- Cháu chào chú, chào cô ạ!
Thằng bé vòng tay lại chào.
Nó đưa con gấu lại cho em và còn nói cám ơn nữa.
Thằng bé thật ngoan, biết nó rất thích chơi với gấu nên em đã tặng con gấu Misa cho nó.
- Cháu thích gấu Misa lắm đúng không? Cô tặng cho cháu đấy! - Em mỉm cười, véo nhẹ lên đôi má hồng hồng của nó.
- Nhưng ba mẹ cháu không cho lấy đồ của người khác. - Thằng bé thích lắm nhưng từ chối không dám nhận, nó hết nhìn con gấu rồi lại nhìn bà Hiền, vẻ mặt buồn rầu.
Em ngồi xuống nắm lấy tay nó.
- Cháu ngoan! Đây không phải là lấy đồ của người khác mà là người khác thương cháu, yêu cháu nên tặng cho cháu. Ba mẹ cháu sẽ không trách mắng cháu đâu, không tin cháu hỏi bà đi! - Em nói với nó, rồi quay sang bà Hiền, - Đúng vậy không bà?
- Ừ, cô Ngọc Diệp nói phải đấy. Cháu hãy cầm lấy đi!
- Dạ, cám ơn cô Ngọc Diệp. - Thằng bé cười tít mắt.
- Thôi chào cô cậu! Hẹn gặp lại cô cậu.
- Dạ chào bà! Nhất định tụi cháu sẽ đến để nghe bà kể chuyện.
Tụi em đưa hai bà cháu đi được một đoạn mới quay trở về.
Vừa về tới nhà thì nhận được cuộc điện thoại của Ý Nhi.
- Alo…à, chị không ở đó nữa… chị về lại nhà cũ rồi…chuyện dài lắm chị sẽ kể lại với em sau…ừm…ừm…rồi…chào em!
Em vừa tắt máy thì Khôi Nguyên đã hỏi ngay:
- Ai gọi cho cô đấy?
- À, nhỏ đồng nghiệp ấy mà. Lúc trước tôi có nhờ ba cô ấy tìm phòng trọ cho mình, cô ấy có qua bên phòng trọ thăm tôi nhưng không thấy, hỏi bà chủ thì nói tôi đã dọn đi, tò mò nên điện thoại hỏi thăm tôi thôi.
- Thời gian này tốt nhất nên tạm giữ kín mọi chuyện, đừng vội cho ai biết công việc mà chúng ta đang làm.
- Anh lạ thật đấy!
- Lạ?
- Anh nói tạm giữ kín chuyện đừng cho ai biết, thế sao anh lại cho bà Hiền biết? Lại còn kể chuyện của tôi ra nữa, ít ra anh cũng phải hỏi qua ý kiến của tôi đã chứ! Anh xem thường người khác đến thế là cùng. - Em vặn lại Khôi Nguyên.
- Cô chỉ được cái lý sự. Bà Hiền là trường hợp đặc biệt, và sẽ còn nhiều trường hợp đặc biệt nữa chúng ta cần mở lòng thì họ mới hợp tác. Còn những trường hợp khác chỉ mang lại phiền toái cho chúng ta mà thôi.
- Anh làm ơn mỉm cười khi nói chuyện có được không vậy? Anh cứ lầm lì như vậy khiến người đối diện tâm lý rất nặng nề. - Em đang giận, em không hiểu vì sao mình lại như vậy nữa.
- Cô thật là rảnh việc. Hết điều đáng quan tâm rồi hay sao mà cô lại quan tâm đến khí sắc của tôi. Tôi có vui hay buồn, cười hay không thì có liên quan gì đâu. Xin cô lần sau hãy thôi cái kiểu giận hờn vu vơ đó đi. Đúng là xứ sở khó hiểu. - Khôi Nguyên lắc đầu ngao ngán.
- Anh giỏi lắm! - Em tức khí.
- Thôi mà, đừng có như vậy nữa được không. - Khôi Nguyên nói xoa dịu em.
- Anh nói đi, bây giờ phải làm gì tiếp theo? - Em đã nguôi đi rất nhiều, nói thật là lòng em rất sung sướng khi anh ấy diệu dàng với em.
- Hừ, vụ án mỗi lúc một phức tạp rồi. - Vừa xong câu nói, Khôi Nguyên ngã người xuống ghế sofa.
- Anh cảm thấy những lời bà Hiền nói có đáng tin không? - Thái độ của em có vẻ đa nghi.
- Cô muốn nói đến sự trùng hợp?
- Ừm, như anh thấy đó, mọi thứ quá trùng khớp.
- Không đâu. Những lời bà ấy nói là thật đấy! Tôi đã lăn lộn trong nghề này biết bao năm rồi, tôi khẳng định với cô: chúng ta có thể tin tưởng bà Hiền, trăm phần trăm. - Khôi Nguyên nói rất chắc.
- Ừm, tôi luôn tin tưởng vào phán đoán của anh.
Nghe em nói vậy, Khôi Nguyên bỗng nhìn em chằm chằm như thể em là sinh vật ngoài hành tinh vậy.
Ngượng ngượng, nên em nói lấp liếm:
- Ê, đừng soi tôi vậy chứ!
- Coi cái mặt của cô kìa.
- Mặt tôi bị làm sao?
- Nó đã tố cáo cái tâm địa đen tối của cô rồi còn gì.
Em bị câu nói đó tác động, người phừng phừng lên như có lửa đốt.
- Anh đừng có suy đoán lung tung, tôi không có như anh nghĩ đâu. - Em quyết tâm bảo vệ giá trị của mình.
- Ơ hay, tôi có suy đoán gì đâu, đó là do cô có tật giật mình đấy chứ! - Khôi Nguyên còn rướn mày.
- Đáng ghét! Đáng ghét! - Em cầm lấy chiếc gối bông nằm trên ghế sofa đánh vào người anh ấy.
- A, đã ngứa quá! Thật là sung sướng!
- Anh còn vậy được ư?
- Tiếp tục đi chứ! Lâu lâu mới có người tẩm quất cho mình đấy! Công nhận cô mát tay thật. - Khôi Nguyên vẫn cứ trêu em.
- Hừ, tôi không thèm quan tâm đến anh nữa. - Em ngồi phịch xuống ghế sofa, bộ dạng giống như đứa con gái mới lớn đang giận hờn người yêu vậy.
- Này Ngọc Diệp! - Bỗng dưng Khôi Nguyên nói rất nghiêm túc.
Em nhìn sang anh ấy đang nằm vắt tay trên trán, mắt nhìn lên trần nhà.
- Anh phát hiện ra điều gì hả?
- Ờ.
- Có thể nói cho tôi biết không?
- Đây chỉ mới là suy đoán, thiếu rất nhiều luận cứ để chứng minh.
- Anh cảm thấy bà Thùy Dung như thế nào? Không hiểu sao tôi thấy rất bất an với bà ấy.
- Cô đừng nghĩ vấn đề nhạy cảm quá Ngọc Diệp à!
- Không hoàn toàn như vậy đâu. Anh cũng biết trực giác của phụ nữ mà, người đàn bà đó chúng ta không thể lơ là được.
- Những manh mối hiện thời chúng ta có được, chưa đủ để chúng ta thấy rõ những đường nét cơ bản của bức tranh. Giả thiết là: cô Hoàng Lan bị hãm hại. Công việc của chúng ta cần làm lúc này là chứng minh cho cái giả thiết đó. Nếu đúng là như vậy chúng ta sẽ đưa hung thủ ra ngoài ánh sáng để rửa oan cho cô ấy.
- Thế nên anh muốn thông qua bà Hiền để lần thêm những manh mối khác có lợi cho cuộc điều tra?
- Chính xác. Tôi có linh tính: bà Hiền đang nắm giữ những thông tin vô cùng quan trọng cho việc phá án lần này.
- Theo như tôi đoán trong đầu anh; mọi việc không đơn giản như vậy đâu?
- Cô thông minh lắm Ngọc Diệp. Đúng như cô nói. Hiện tại trong đầu tôi có rất nhiều giả thiết khác nữa liên quan đến vụ của chúng ta. Tôi đã nói rồi, vụ này đã bắt đầu phức tạp lên. Thế nhưng, nó đã kích thích tôi. Đã lâu rồi tôi mới được xắn tay vào giải quyết một vụ điều tra hấp dẫn và thú vị đến như vậy. - Ánh mắt của Khôi Nguyên lộ rõ sự thích thú mặc dù nét mặt vẫn lạnh.
- Thế thì... chúc mừng anh! - Em mỉm cười chia vui cùng Khôi Nguyên.
- Vì điều đó ư? Trong khi cô đang phải lao đao? Cô cũng thật là...
Em cúi đầu, cố ý làm duyên ở nét môi để anh ấy trông thấy.
- Miệng cô bị làm sao thế? - Khôi Nguyên ngây thơ hỏi em.
Khỏi phải nói em ngượng đến thế nào. Em nói trong bụng: “Đúng là đồ ngu ngốc, người ta chỉ muốn anh chú ý thôi, ai dè đã không để mắt tới mà còn hỏi vô duyên nữa, làm người ta xấu hổ đến thế là cùng.”
- Lưỡi tôi bị nhiệt nên… - Em nói lấp liếm.
---
Suốt khoảng thời gian từ 1 đến 5 h chiều, Khôi Nguyên cứ đi vòng quanh đồi trà.
Anh ấy đang tập trung suy nghĩ rất sâu, đến mức em ở sau lưng gọi mãi một hồi lâu anh ấy mới nghe thấy.
- Anh đừng suy nghĩ quá như vậy. Sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. - Em khuyên nhủ.
- Tôi đã quen như vậy rồi. - Anh ấy đáp lời em, thái độ vẫn lãnh khốc.
Chiều hôm đó Khôi Nguyên ăn mặc rất khác mọi ngày. Thường thì anh ấy rất chuộng phong cách lịch lãm sang trọng nhưng lần này thì khác. Khôi Nguyên mặc quần jean màu bạc nhìn rất bụi bặm, dáng của anh ấy mà mặc quần jean thì khỏi phải chê, đẹp tuyệt vời.
Ảnh mang đôi giày cao cổ thon gọn, loại giày có da mềm thoải mái linh hoạt, đôi giày đó được thế kế riêng cho anh ấy thì phải, thiết nghĩ không sự phối hợp nào hài hòa hơn được. Khôi Nguyên khoác ngoài chiếc áo nhung màu tím hoa cà. Đội mũ thám tử cũng bằng vải nhung màu tím.
Và tất nhiên… trên miệng anh ấy không thể thiếu một điếu xì gà cu ba thơm phức.
- Có việc gì sao? - Anh ấy hỏi em, hình như đầu óc Khôi Nguyên vẫn đang lởn vởn với những suy nghĩ.
- Tôi thấy anh đi qua đi lại từ chiều giờ chắc đói rồi. Tôi đã nấu xong bữa tối, chúng ta sẽ ăn sớm để còn đến nhà bà Hiền nữa.
- Cô hãy ăn trước đi, tôi chưa đói. - Khôi Nguyên là vậy, anh ấy mà đã chưa nghĩ thông vấn đề gì thì nhất quyết không chịu buông ra, có nhịn đói cũng được.
- Có gì thì cũng phải ăn uống bồi bổ suy nghĩ mới thông suốt được. Từ trưa đến giờ anh chưa có gì vào bụng cả, nghe tôi: tạm gác lại mọi chuyện lại vào ăn chút gì đó đi. - Em thật sự lo lắng cho anh ấy.
- Cô thật là phiền toái, làm ơn để yên cho tôi làm việc có được không. - Khôi Nguyên gắt với em, lần đầu tiên ảnh đối xử như vậy với em. Khỏi phải nói em bàng hoàng, sửng sốt như thế nào trước thái độ đó. Ảnh thật quá đáng! Người ta quan tâm thôi mà, đã không cám ơn tấm chân tình của người ta, mà còn gay gắt với người ta nữa chứ!
- “Hừ, đã thế thì cho anh chết đói luôn. Đồ lập dị!” - Em hầm hầm trong bụng.
Anh ấy chẳng thèm quan tâm đến biểu hiện của em. Cứ đứng đực mặt ra.
Em chạy vào nhà, 15 phút sau chạy ra với lát bánh mì sandwich kẹp thịt. Em dúi vào tay Khôi Nguyên, nói với ảnh:
- Của anh đó, tự xử đi! - Em vẫn giữ mặt giận.
Khôi Nguyên cầm lấy lát bánh mì sandwich nhìn em với ánh mắt của kẻ biết hối lỗi. Nhưng giọng nói thì vẫn cứ khô khốc:
- Xin lỗi cô chuyện khi nãy!
- Không sao đâu, tôi thông cảm được mà. Nhưng lần sau anh đừng có như vậy nữa. Sức khỏe là tài sản lớn nhất của con người, nên anh phải biết quý trọng bản thân mình chứ! - Em nói rồi quay mặt đi chỗ khác.
- Xem như đây là câu nói hay nhất trong ngày. Cám ơn cô Ngọc Diệp! - Khôi Nguyên nói rồi đưa lát bánh mì sandwich lên miệng cắn một miếng, trông anh ấy nhai rất là ngon lành. Sandwich em làm là nhất, có: sốt trứng gà béo, dưa ngọt, cà chua, ba tê, thịt nạc…đủ các loại hương vị mặn mà, hấp dẫn.
- Hi hi, coi anh kìa. - Em cười với ảnh, em đã hết giận rồi.
- Mặt tôi có dính gì à? - Khôi Nguyên đưa tay sờ lên mặt.
- Anh ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn đó. - Em chống cằm nhìn ảnh ăn.
- Ối trời, tưởng chuyện gì chứ. Cô đúng là đồ dở hơi. - Khôi Nguyên liếc nhìn em.
Em đã thấy tự tin hơn với khả năng của mình, rõ ràng em có thể phá vỡ được lớp băng trên người ảnh.
- Anh đã nghĩ thông rồi đúng không? - Em hỏi Khôi Nguyên.
- Ừm.
- Vậy bây giờ chúng ta đi đến nhà Bà Hiền luôn nha!
- Ít ra cô cũng cho tôi chút thời gian nuốt xong lát bánh mì sandwich này chứ. Hay là cô muốn tôi bị đau bao tử đây?
- Hì hì, xin lỗi anh nha! Tôi thật là vô ý. - Em cười tít mắt.
Hoàng hôn nhả ra những giọt máu xuống đồi trà,
Loài dơi thấp thoáng bay giữa trời chạng vạng.
Bóng đêm như muốn nuốt chửng chút ánh sáng yếu ớt còn lại.
Em và Khôi Nguyên rời đi lúc đồng hồ vừa điểm 6 h tối. Nguồn: (Facebook: https://www.facebook.com/nhim.kute.50
Mail: [email protected])
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.