Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 71: Cải thìa
Đằng La Vi Chi
15/06/2021
Edit: Lệ
Dụ Sân không nghe thấy Bách Chính và Triệu Thi Văn nói với nhau những gì, các bạn học xung quanh nhìn cô với ánh mắt tràn ngập sự đồng tình.
Còn có người nói: "Dụ Sân, nếu anh ta còn quấy rầy cậu, cậu nhất định phải báo cảnh sát."
"Xúm lại ở văn phòng làm cái gì đấy, trở về học hết đi." Triệu Thi Văn nói.
Các bạn học lần lượt tản ra, lúc này văn phòng mới trở nên yên tĩnh hơn.
Gần đây Triệu Thi Văn đang xây dựng hình tượng là một giáo viên tốt, bà ta nói với Dụ Sân: "Có chuyện gì khó xử, em có thể báo cho thầy cô và trường học."
Dụ Sân lơ đãng gật đầu.
Cô muốn đi tìm Bách Chính, nhưng mà Bách Chính và Từ Học Dân đã đi xa rồi.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Dụ Sân đành phải trở lại phòng học.
Từ những tiếng bàn luận ríu rít của bạn học, rốt cuộc Dụ Sân cũng đoán được Bách Chính đã nói gì.
Cậu biết cô tới gần cậu sẽ sợ hãi, vì thế một mình cậu đã ôm tất cả những điều tiếng không tốt về mình, chống đỡ cả bầu trời cho cô.
Dụ Sân cuộn chặt ngón tay, trong lòng không hiểu sao lại có chút hổ thẹn và khó chịu.
Chu Dịch Diệp ở hàng phía trước không thể tin tưởng nói: "Cái gì? Không thể nào, rõ ràng là bọn họ đang yêu đương."
Hàng phía sau có người châm chọc nói: "Cậu nói lung tung, là cậu thù dai vụ cô giáo bắt cậu xin lỗi Dụ Sân lần trước."
Chu Dịch Diệp bị người ta vạch trần, mặt cô ta lập tức đỏ bừng lên.
"Tôi lười phải giải thích với các cậu."
Không cần biết như thế nào, về sau lời đồn cũng lắng xuống.
*
Bách Chính dưỡng bệnh hai ngày, cuối cùng cũng di chuyển được, cơ bắp của cậu vẫn còn đau, nhưng cũng may là lúc cần đi vệ sinh không cần kêu chú Từ nữa.
Nói đến cũng khéo.
"Nữ sinh tên Chu Dịch Diệp kia, ba mẹ của cô ta là giám đốc điều hành công ty của cậu."
Đây cũng là nguyên nhân từ nhỏ đến lớn Chu Dịch Diệp luôn được ưu ái, ba mẹ cô ta có năng lực, cho nên gia cảnh thật sự không tồi.
Sắc mặt của Bách Chính có hơi thay đổi.
Cậu nở nụ cười nham hiểm, nói: "Đuổi."
Cách giải quyết tàn bạo ác độc, đủ cho nhà bọn họ khóc nhiều năm.
Từ Học Dân: "Vâng." Ông không nói gì, ba mẹ Chu Dịch Diệp đúng là rất có năng lực, xét về mặt lợi ích, đuổi việc họ cũng không phải là chuyện có lợi.
"Chú Từ, chú không khuyên tôi à?"
Chân mày Từ Học Dân cũng không nhíu lấy một cái: "Cậu muốn làm gì thì làm đó."
Người nhà bọn họ, có tư cách muốn làm gì thì làm.
Bách Chính đột nhiên nghĩ đến cái gì, ý cười nơi khóe miệng dừng một chút. Khi Từ Học Dân chuẩn bị ra ngoài, cậu liền gọi ông lại.
"Chờ một chút, chú nói với bọn họ một tiếng, bảo họ dạy lại con gái của mình. Ngoài ra, nếu cô ta đã thích mấy tin đồn như vậy, chú tìm mấy tin đồn về cô ta rồi tung ra đi."
Tương tự với việc ăn miếng trả miếng, cũng không phải là quá đáng, Từ Học Dân liếc mắt đánh giá Bách Chính một cái.
Bách Chính không quá tự tại: "Chú nhìn cái gì?"
Từ Học Dân cười nói: "Cậu đã thay đổi rồi."
Con người trưởng thành hơn thì cái tính cách ác độc cũng dần dần bớt lại.
Hiếm khi Bách Chính mới im lặng như vậy, cậu nhìn Từ Học Dân ra ngoài, nhớ tới trước kia lão Bách dạy cậu những nguyên tắc trong kinh doanh công ty.
Khi đó cậu cũng nói trực tiếp đuổi việc nhân viên, Bách Thiên Khấu đã kiên nhẫn dạy bảo cậu.
Nếu như học được điều gì đó, chúng sẽ dần dần khắc thật sâu vào trong xương tủy.
*
Vào tháng 11, Tam Trung đang trong thời gian nghỉ trưa, Chu Dịch Diệp đã bỏ thứ bẩn vào cốc nước của bạn học. Lúc ấy nữ sinh ấy có chút quen biết với cô ta, Chu Dịch Diệp đã mở lỏng cốc nước của cô ấy, bị người ta nhìn thấy hành vi này.
Loại hành vi này có thể được xem là ác độc.
Chu Dịch Diệp bỗng chốc bị tất cả mọi người chửi bới mắng nhiếc, ngay cả người bạn thân Phạm Thư Thu cũng bắt đầu xa lánh cô ta.
Cô ta cố gắng giải thích, nhưng lại không ai tin tưởng.
Chu Dịch Diệp giải thích mà không có một chút tự tin nào, bởi vì chuyện này đúng là cô ta đã làm. Cô ta cho rằng chỉ có trời biết đất biết, không còn ai biết nữa, nhưng đột nhiên chuyện này lại bị đồn ầm lên.
"Thu Thu, cậu tin tưởng mình không?"
Sắc mặt Phạm Thư Thu hơi khó coi, sức liên tưởng của con người rất phong phú, cô ta không nhịn được mà nhớ lại, mình có từng vô tình đắc tội với Chu Dịch Diệp hay không, Chu Dịch Diệp sẽ không bỏ thêm đồ vào ly nước của cô ta chứ?
"Đương nhiên là mình tin tưởng cậu."
Nói thì nói như thế, nhưng rốt cuộc chuyện như thế nào, cũng chỉ có Phạm Thư Thu biết.
Danh tiếng của Chu Dịch Diệp hoàn toàn hỏng hết rồi, về nhà còn bị mẹ cô ta đánh cho một trận.
Chu Dịch Diệp trùm chăn khóc rất lâu, đây chắc hẳn là lần giáo huấn lớn nhất trong thời đi học của cô ta. Cô ta hại người hai lần cũng chưa thành công, tự ăn quả đắng còn không nói, còn suýt ảnh hưởng đến công việc của ba mẹ cô ta.
Thứ hai, Dụ Sân trở lại trường học một lần nữa, gương mặt cô gầy đi không ít, cũng trở nên trầm mặc hơn rất nhiều.
Dụ Sân phát hiện, từ sau chuyện tin đồn kia, Chu Dịch Diệp không còn nhắm vào mình nữa.
Bây giờ Phạm Thư Thu cố gắng muốn gia nhập vào phạm vi của Dư Xảo, nhưng Dư Xảo là một cái máy đọc sách không có tình cảm. Phạm Thư Thu cũng không có cách nào, bây giờ trong phòng ngủ, mọi người chỉ có thể mỗi người một nơi, hình thành một sự cân bằng vừa quỷ dị mà lại vi diệu.
Thời tiết mùa đông lập tức lạnh lên, mỗi học sinh ở Tam trung đều mặc áo bông.
Dụ Sân không tới bệnh viện thăm Bách Chính nữa, không phải vì cô không muốn đi, mà bởi vì mỗi khi nghỉ học, Dụ Nhiên đều đứng ở trước cửa lớp học bọn họ.
Mặt cậu không chút cảm xúc, giống y như khúc gỗ.
Trong lớp học có người hưng phấn hô to: "Dụ Sân, anh trai học bá của cậu lại tới chờ cậu tan học kìa!"
Trong khoảng thời gian này, tuần nào Dụ Nhiên cũng đến ,7 lớp học đều biết cậu. Rất đẹp trai, mắc bệnh tự kỷ, đứng đầu khối.
Dụ Sân vội vàng đi ra ngoài.
Hai anh em một trước một sau, đi tới trạm giao thông công cộng.
Có Dụ Nhiên giám sát, cô không có cách nào đi thăm Bách Chính, Dụ Nhiên đeo tai nghe, cũng không nói chuyện với cô, tự mình nghe tiếng Anh.
Dụ Sân nhìn chằm chằm vào cậu.
"Anh, anh biết bây giờ anh giống gì không?"
Dụ Nhiên không có cái gọi là lòng hiếu kỳ, cho nên cậu không đáp lời. Dù cho giọng nói của cô có lấn qua cả tai nghe của cậu, vang vào trong tai cậu.
Dụ Sân cười khúc khích: "Anh như người nông dân đang trông giữ cải thìa nhà mình ấy."
Cô càng nghĩ càng buồn cười, hết sức vui vẻ.
Mắt xám của Dụ Nhiên cuối cùng cũng có phản ứng.
Cậu nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái.
Em là cải thìa, anh là nông dân, có người thì là heo.
Dù sao so sánh với cái này, cậu cũng không hề chịu thiệt thòi.
Dụ Sân cũng phải ứng lại, cô cuối cùng cũng ngừng cười. Nhưng mà tưởng tượng đến Bách Chính, cô lại muốn cười.
Dụ Nhiên cảm thấy bộ dáng cô không tim không phổi, không thể nào hiểu được tên xấu xa Bách Chính rốt cuộc thích tiểu ngốc nghếch này ở điểm nào.
Cậu ngồi xe với cô mấy tuần, cũng sắp bị em gái làm phiền chết rồi.
*
Bách Chính đợi rất lâu, Dụ Sân vẫn không tới bệnh viện thăm cậu.
Trong lòng cậu buồn phiền đến khó chịu, cả người cũng vô cùng cáu kỉnh.
"Chú Từ, chú nói xem vì sao Dụ Sân lại không tới, không phải lời đồn đã được giải quyết rồi sao?"
Nếu cậu đã hỏi, Từ Học Dân cũng không giấu diếm: "Mỗi tuần Dụ Nhiên đều đưa Dụ tiểu thư về nhà, hẳn là cô bé không có cách nào tới thăm cậu."
Từ Học Dân có thể nhìn ra sự lo âu và tự ti của cậu, cậu sợ bị vứt bỏ.
Bách Chính rũ mắt: "Cho dù Dụ Nhiên không cho cô ấy tới, nhưng nếu cô ấy muốn tới, chắc chắn sẽ có cách. Rốt cuộc thì cô ấy vẫn sợ tôi mang đến phiền toái cho cô ấy."
Kỳ thật, cậu đã gián tiếp nói ra chân tướng.
Dụ Sân đến gần cậu, cần phải vượt qua những lời đồn đãi, học sinh tốt tam quan từ nhỏ đã được đắp nặn, không sợ bị trách móc nặng nề. Nhưng thật ra đó cũng là một chuyện rất khó.
Từ Học Dân nói: "Cậu cho cô bé một chút thời gian để suy nghĩ đi."
Dừng một chút, Từ Học Dân nói cho cậu một chuyện khác: "Sức khỏe của Bách Thiên Khấu tiên sinh gần đây không tốt lắm. Cậu có muốn về thăm ông ấy không?"
"Không đi." Bách Chính theo bản năng đáp: "Lượn đi, miễn bàn đến ông ấy, ông ấy lại không phải là ba tôi, chú còn rõ hơn so với tôi mà."
Nếu trở về, không chừng người ta sẽ đánh cậu ra lại.
Bách Chính trở mình, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Không phải sức khỏe của lão Bách luôn tốt hay sao? Sao đột nhiên lại bị bệnh.
Từ lời mà Từ Học Dân nói, thì chứng minh ông ấy bị bệnh không nhẹ.
Từ Học Dân không tiếp tục khuyên cậu nữa.
Nhưng mà sau khi Bách Chính xuất viện, có một hôm vào buổi tối, cậu rời khỏi nhà một mình.
Từ Học Dân nhìn bóng dáng thiếu niên rời đi, ông khẽ thở dài.
*
Bách Chính cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi, kể từ lần đầu tiên cậu chủ động trở về nhà họ Bách.
Đèn đuốc của căn biệt thự đều được bật sáng trưng, Bách Thiên Khấu cảm khái nhìn cậu.
"Trưởng thành rồi, cũng đẹp trai rồi. Nghe nói khoảng thời gian trước con bị thương, bây giờ khỏe hẳn rồi chứ?" Giọng nói ông nho nhã, mang theo ý cười, Bách Chính có thể trở về gặp ông khiến cho ông vô cùng vui vẻ.
Bách Chính lạnh lùng nói: "Ông quan tâm tôi nhiều như vậy làm gì, tình trạng này của ông là sao, chỉ việc sống thôi mà cũng không sống tốt được?"
"Tuổi càng lúc càng lớn, mắc bệnh cũng là chuyện bình thường. Hừ, con nói chuyện không cần gắt gỏng vậy, mẹ con ngủ rồi, đừng đánh thức bà ấy."
Bách Chính như muốn nổi giận, nhưng cuối cùng cậu lại nhịn xuống.
"Bệnh của ông, có thể trị được không?"
Bách Thiên Khấu lắc đầu: "Đang uống thuốc, yên tâm đi, trong thời gian ngắn không chết được đâu."
Sắc mặt Bách Chính càng khó coi hơn.
Bách Thiên Khấu bật cười: "Không cần bày ra biểu cảm đó, đời này của ba cũng rất đáng giá rồi. Có vợ hiền dịu dàng, còn có sự quan tâm của con trai, cũng chẳng có gì mà phải đắn đo suy nghĩ nữa cả."
Ông đã biết sức khỏe của mình có vấn đề từ lâu rồi, bởi thế liền nói hết lời trong lòng ra.
Bệnh này của ông đúng là không có vấn đề lớn, trị liệu thích hợp thì vẫn còn có thể sống cùng nhau trong nhiều năm, thậm chí mười năm.
Bách Chính cười lạnh: "Ông thật là biết cách dỗ người."
Cậu lên tiếng châm chọc câu vợ hiền dịu dàng và được con trai quan tâm mà ông nói.
Bách Thiên Khấu cũng quá quen cái tính nết hay nổi nóng này của cậu, ông cũng không phản bác. Mục Mộng Nghi đúng là đã dành tình yêu cả một nửa đời người cho ông, chỉ cần không đề cập tới Bách Chính thì bà ấy luôn vô cùng dịu dàng.
Mà Bách Chính không phải là con ruột của ông, nhưng chính ông đã dõi theo cậu lớn lên như thế nào, trong lòng ông đương nhiên cũng có một chút trách nhiệm của người làm ba.
"Lần này con trở về, cũng đúng lúc ba muốn bàn bạc vài chuyện với con. Trước đây ba cũng đã nói qua với con, con có dự định tiếp quản công ty nhà họ Bách không?"
Bách Chính: "Không dự định gì cả, ông vẫn lên giữ lại cho chính mình đi."
"Bách Chính, làm vận động viên rất khổ cực."
"Nhưng đó cũng là do tôi tự mình lựa chọn con đường cho riêng mình."
Cậu không sợ vất vả, cậu cũng không có mặt mũi nào để nhận lấy tài sản Bách Thiên Khấu, tài sản của người đàn ông đó là thứ khiến cậu vô cùng gượng gạo, cậu không muốn động đến.
Bách Thiên Khấu biết dù khuyên thế nào thì cậu cũng không thay đổi.
Nếu đổi lại là người khác có được số tiền lớn như vậy, không chừng đã sớm vui sướиɠ đến chết. Mà tính cách của Bách Chính rất điên cuồng, bởi vậy rất tự cao tự đại, cái gì cũng không để bụng.
"Ông dưỡng bệnh cho thật tốt đi, cả ngày đều tưởng tượng không đâu."
Bách Thiên Khấu cười gọi cậu lại: "Ba chưa từng nghe con gọi một tiếng ba, con có thể gọi ba một tiếng không?"
Môi Bách Chính hơi co giật, cuối cùng nói: "Ông sống lâu thêm mấy năm nữa, nói không chừng có thể chờ đến lúc đó đấy."
Cậu ra khỏi biệt thự, chút phiền muộn trong lòng cuối cùng cũng hiện lên mặt cậu.
*
Trong suốt mùa đông, Bách Chính đều tự tìm cách chữa bệnh cho Bách Thiên Khấu.
Từ Học Dân lắc đầu: "Bách thiếu, trong nước hay nước ngoài cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ thêm hai năm, lúc đó y học phát triển thêm một chút, xem có cách nào hay không."
Sắc mặt Bách Chính tối tăm.
Khi cậu có thể luyện tập lại, thì đó đã là kỳ nghỉ đông. Bởi vì tâm trạng cực kỳ tồi tệ nên Bách Chính không ra ngoài.
Khi cậu còn nhỏ, người đối tốt với cậu nhất chính là Bách Thiên Khấu.
Nhưng mà trong lòng Bách Thiên Khấu, cuối cùng thì Mục Mộng Nghi mới ở vị trí thứ nhất. Bởi vậy có rất nhiều chuyện, Bách Thiên Khấu cũng không thể ra sức. Thấy chuyện của Mục Mộng Nghi, cậu liền bị ông từ bỏ.
Có lẽ Dụ Sân cũng như thế này, áp lực, lời đồn đãi sẽ khiến cô tránh cậu rất xa.
Bách Chính chưa bao giờ là sự lựa chọn kiên quyết của ai.
Thời gian trôi nhanh, rất nhanh đã đến Tết nguyên đán. Mùa đông năm nay, thành phố T có một trận tuyết rơi hiếm hoi.
Dụ Sân vươn tay hứng lấy bông tuyết, cô thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Cô đi vào chung cư của Bách Chính, quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ. Giọng nói mang theo ý cười: "Chúc mừng năm mới chú Từ."
Từ Học Dân nhìn thấy cô, ông sững sờ một lúc.
Cô bé không từ bỏ Bách Chính?
Dụ Sân không nghe thấy Bách Chính và Triệu Thi Văn nói với nhau những gì, các bạn học xung quanh nhìn cô với ánh mắt tràn ngập sự đồng tình.
Còn có người nói: "Dụ Sân, nếu anh ta còn quấy rầy cậu, cậu nhất định phải báo cảnh sát."
"Xúm lại ở văn phòng làm cái gì đấy, trở về học hết đi." Triệu Thi Văn nói.
Các bạn học lần lượt tản ra, lúc này văn phòng mới trở nên yên tĩnh hơn.
Gần đây Triệu Thi Văn đang xây dựng hình tượng là một giáo viên tốt, bà ta nói với Dụ Sân: "Có chuyện gì khó xử, em có thể báo cho thầy cô và trường học."
Dụ Sân lơ đãng gật đầu.
Cô muốn đi tìm Bách Chính, nhưng mà Bách Chính và Từ Học Dân đã đi xa rồi.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Dụ Sân đành phải trở lại phòng học.
Từ những tiếng bàn luận ríu rít của bạn học, rốt cuộc Dụ Sân cũng đoán được Bách Chính đã nói gì.
Cậu biết cô tới gần cậu sẽ sợ hãi, vì thế một mình cậu đã ôm tất cả những điều tiếng không tốt về mình, chống đỡ cả bầu trời cho cô.
Dụ Sân cuộn chặt ngón tay, trong lòng không hiểu sao lại có chút hổ thẹn và khó chịu.
Chu Dịch Diệp ở hàng phía trước không thể tin tưởng nói: "Cái gì? Không thể nào, rõ ràng là bọn họ đang yêu đương."
Hàng phía sau có người châm chọc nói: "Cậu nói lung tung, là cậu thù dai vụ cô giáo bắt cậu xin lỗi Dụ Sân lần trước."
Chu Dịch Diệp bị người ta vạch trần, mặt cô ta lập tức đỏ bừng lên.
"Tôi lười phải giải thích với các cậu."
Không cần biết như thế nào, về sau lời đồn cũng lắng xuống.
*
Bách Chính dưỡng bệnh hai ngày, cuối cùng cũng di chuyển được, cơ bắp của cậu vẫn còn đau, nhưng cũng may là lúc cần đi vệ sinh không cần kêu chú Từ nữa.
Nói đến cũng khéo.
"Nữ sinh tên Chu Dịch Diệp kia, ba mẹ của cô ta là giám đốc điều hành công ty của cậu."
Đây cũng là nguyên nhân từ nhỏ đến lớn Chu Dịch Diệp luôn được ưu ái, ba mẹ cô ta có năng lực, cho nên gia cảnh thật sự không tồi.
Sắc mặt của Bách Chính có hơi thay đổi.
Cậu nở nụ cười nham hiểm, nói: "Đuổi."
Cách giải quyết tàn bạo ác độc, đủ cho nhà bọn họ khóc nhiều năm.
Từ Học Dân: "Vâng." Ông không nói gì, ba mẹ Chu Dịch Diệp đúng là rất có năng lực, xét về mặt lợi ích, đuổi việc họ cũng không phải là chuyện có lợi.
"Chú Từ, chú không khuyên tôi à?"
Chân mày Từ Học Dân cũng không nhíu lấy một cái: "Cậu muốn làm gì thì làm đó."
Người nhà bọn họ, có tư cách muốn làm gì thì làm.
Bách Chính đột nhiên nghĩ đến cái gì, ý cười nơi khóe miệng dừng một chút. Khi Từ Học Dân chuẩn bị ra ngoài, cậu liền gọi ông lại.
"Chờ một chút, chú nói với bọn họ một tiếng, bảo họ dạy lại con gái của mình. Ngoài ra, nếu cô ta đã thích mấy tin đồn như vậy, chú tìm mấy tin đồn về cô ta rồi tung ra đi."
Tương tự với việc ăn miếng trả miếng, cũng không phải là quá đáng, Từ Học Dân liếc mắt đánh giá Bách Chính một cái.
Bách Chính không quá tự tại: "Chú nhìn cái gì?"
Từ Học Dân cười nói: "Cậu đã thay đổi rồi."
Con người trưởng thành hơn thì cái tính cách ác độc cũng dần dần bớt lại.
Hiếm khi Bách Chính mới im lặng như vậy, cậu nhìn Từ Học Dân ra ngoài, nhớ tới trước kia lão Bách dạy cậu những nguyên tắc trong kinh doanh công ty.
Khi đó cậu cũng nói trực tiếp đuổi việc nhân viên, Bách Thiên Khấu đã kiên nhẫn dạy bảo cậu.
Nếu như học được điều gì đó, chúng sẽ dần dần khắc thật sâu vào trong xương tủy.
*
Vào tháng 11, Tam Trung đang trong thời gian nghỉ trưa, Chu Dịch Diệp đã bỏ thứ bẩn vào cốc nước của bạn học. Lúc ấy nữ sinh ấy có chút quen biết với cô ta, Chu Dịch Diệp đã mở lỏng cốc nước của cô ấy, bị người ta nhìn thấy hành vi này.
Loại hành vi này có thể được xem là ác độc.
Chu Dịch Diệp bỗng chốc bị tất cả mọi người chửi bới mắng nhiếc, ngay cả người bạn thân Phạm Thư Thu cũng bắt đầu xa lánh cô ta.
Cô ta cố gắng giải thích, nhưng lại không ai tin tưởng.
Chu Dịch Diệp giải thích mà không có một chút tự tin nào, bởi vì chuyện này đúng là cô ta đã làm. Cô ta cho rằng chỉ có trời biết đất biết, không còn ai biết nữa, nhưng đột nhiên chuyện này lại bị đồn ầm lên.
"Thu Thu, cậu tin tưởng mình không?"
Sắc mặt Phạm Thư Thu hơi khó coi, sức liên tưởng của con người rất phong phú, cô ta không nhịn được mà nhớ lại, mình có từng vô tình đắc tội với Chu Dịch Diệp hay không, Chu Dịch Diệp sẽ không bỏ thêm đồ vào ly nước của cô ta chứ?
"Đương nhiên là mình tin tưởng cậu."
Nói thì nói như thế, nhưng rốt cuộc chuyện như thế nào, cũng chỉ có Phạm Thư Thu biết.
Danh tiếng của Chu Dịch Diệp hoàn toàn hỏng hết rồi, về nhà còn bị mẹ cô ta đánh cho một trận.
Chu Dịch Diệp trùm chăn khóc rất lâu, đây chắc hẳn là lần giáo huấn lớn nhất trong thời đi học của cô ta. Cô ta hại người hai lần cũng chưa thành công, tự ăn quả đắng còn không nói, còn suýt ảnh hưởng đến công việc của ba mẹ cô ta.
Thứ hai, Dụ Sân trở lại trường học một lần nữa, gương mặt cô gầy đi không ít, cũng trở nên trầm mặc hơn rất nhiều.
Dụ Sân phát hiện, từ sau chuyện tin đồn kia, Chu Dịch Diệp không còn nhắm vào mình nữa.
Bây giờ Phạm Thư Thu cố gắng muốn gia nhập vào phạm vi của Dư Xảo, nhưng Dư Xảo là một cái máy đọc sách không có tình cảm. Phạm Thư Thu cũng không có cách nào, bây giờ trong phòng ngủ, mọi người chỉ có thể mỗi người một nơi, hình thành một sự cân bằng vừa quỷ dị mà lại vi diệu.
Thời tiết mùa đông lập tức lạnh lên, mỗi học sinh ở Tam trung đều mặc áo bông.
Dụ Sân không tới bệnh viện thăm Bách Chính nữa, không phải vì cô không muốn đi, mà bởi vì mỗi khi nghỉ học, Dụ Nhiên đều đứng ở trước cửa lớp học bọn họ.
Mặt cậu không chút cảm xúc, giống y như khúc gỗ.
Trong lớp học có người hưng phấn hô to: "Dụ Sân, anh trai học bá của cậu lại tới chờ cậu tan học kìa!"
Trong khoảng thời gian này, tuần nào Dụ Nhiên cũng đến ,7 lớp học đều biết cậu. Rất đẹp trai, mắc bệnh tự kỷ, đứng đầu khối.
Dụ Sân vội vàng đi ra ngoài.
Hai anh em một trước một sau, đi tới trạm giao thông công cộng.
Có Dụ Nhiên giám sát, cô không có cách nào đi thăm Bách Chính, Dụ Nhiên đeo tai nghe, cũng không nói chuyện với cô, tự mình nghe tiếng Anh.
Dụ Sân nhìn chằm chằm vào cậu.
"Anh, anh biết bây giờ anh giống gì không?"
Dụ Nhiên không có cái gọi là lòng hiếu kỳ, cho nên cậu không đáp lời. Dù cho giọng nói của cô có lấn qua cả tai nghe của cậu, vang vào trong tai cậu.
Dụ Sân cười khúc khích: "Anh như người nông dân đang trông giữ cải thìa nhà mình ấy."
Cô càng nghĩ càng buồn cười, hết sức vui vẻ.
Mắt xám của Dụ Nhiên cuối cùng cũng có phản ứng.
Cậu nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái.
Em là cải thìa, anh là nông dân, có người thì là heo.
Dù sao so sánh với cái này, cậu cũng không hề chịu thiệt thòi.
Dụ Sân cũng phải ứng lại, cô cuối cùng cũng ngừng cười. Nhưng mà tưởng tượng đến Bách Chính, cô lại muốn cười.
Dụ Nhiên cảm thấy bộ dáng cô không tim không phổi, không thể nào hiểu được tên xấu xa Bách Chính rốt cuộc thích tiểu ngốc nghếch này ở điểm nào.
Cậu ngồi xe với cô mấy tuần, cũng sắp bị em gái làm phiền chết rồi.
*
Bách Chính đợi rất lâu, Dụ Sân vẫn không tới bệnh viện thăm cậu.
Trong lòng cậu buồn phiền đến khó chịu, cả người cũng vô cùng cáu kỉnh.
"Chú Từ, chú nói xem vì sao Dụ Sân lại không tới, không phải lời đồn đã được giải quyết rồi sao?"
Nếu cậu đã hỏi, Từ Học Dân cũng không giấu diếm: "Mỗi tuần Dụ Nhiên đều đưa Dụ tiểu thư về nhà, hẳn là cô bé không có cách nào tới thăm cậu."
Từ Học Dân có thể nhìn ra sự lo âu và tự ti của cậu, cậu sợ bị vứt bỏ.
Bách Chính rũ mắt: "Cho dù Dụ Nhiên không cho cô ấy tới, nhưng nếu cô ấy muốn tới, chắc chắn sẽ có cách. Rốt cuộc thì cô ấy vẫn sợ tôi mang đến phiền toái cho cô ấy."
Kỳ thật, cậu đã gián tiếp nói ra chân tướng.
Dụ Sân đến gần cậu, cần phải vượt qua những lời đồn đãi, học sinh tốt tam quan từ nhỏ đã được đắp nặn, không sợ bị trách móc nặng nề. Nhưng thật ra đó cũng là một chuyện rất khó.
Từ Học Dân nói: "Cậu cho cô bé một chút thời gian để suy nghĩ đi."
Dừng một chút, Từ Học Dân nói cho cậu một chuyện khác: "Sức khỏe của Bách Thiên Khấu tiên sinh gần đây không tốt lắm. Cậu có muốn về thăm ông ấy không?"
"Không đi." Bách Chính theo bản năng đáp: "Lượn đi, miễn bàn đến ông ấy, ông ấy lại không phải là ba tôi, chú còn rõ hơn so với tôi mà."
Nếu trở về, không chừng người ta sẽ đánh cậu ra lại.
Bách Chính trở mình, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Không phải sức khỏe của lão Bách luôn tốt hay sao? Sao đột nhiên lại bị bệnh.
Từ lời mà Từ Học Dân nói, thì chứng minh ông ấy bị bệnh không nhẹ.
Từ Học Dân không tiếp tục khuyên cậu nữa.
Nhưng mà sau khi Bách Chính xuất viện, có một hôm vào buổi tối, cậu rời khỏi nhà một mình.
Từ Học Dân nhìn bóng dáng thiếu niên rời đi, ông khẽ thở dài.
*
Bách Chính cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi, kể từ lần đầu tiên cậu chủ động trở về nhà họ Bách.
Đèn đuốc của căn biệt thự đều được bật sáng trưng, Bách Thiên Khấu cảm khái nhìn cậu.
"Trưởng thành rồi, cũng đẹp trai rồi. Nghe nói khoảng thời gian trước con bị thương, bây giờ khỏe hẳn rồi chứ?" Giọng nói ông nho nhã, mang theo ý cười, Bách Chính có thể trở về gặp ông khiến cho ông vô cùng vui vẻ.
Bách Chính lạnh lùng nói: "Ông quan tâm tôi nhiều như vậy làm gì, tình trạng này của ông là sao, chỉ việc sống thôi mà cũng không sống tốt được?"
"Tuổi càng lúc càng lớn, mắc bệnh cũng là chuyện bình thường. Hừ, con nói chuyện không cần gắt gỏng vậy, mẹ con ngủ rồi, đừng đánh thức bà ấy."
Bách Chính như muốn nổi giận, nhưng cuối cùng cậu lại nhịn xuống.
"Bệnh của ông, có thể trị được không?"
Bách Thiên Khấu lắc đầu: "Đang uống thuốc, yên tâm đi, trong thời gian ngắn không chết được đâu."
Sắc mặt Bách Chính càng khó coi hơn.
Bách Thiên Khấu bật cười: "Không cần bày ra biểu cảm đó, đời này của ba cũng rất đáng giá rồi. Có vợ hiền dịu dàng, còn có sự quan tâm của con trai, cũng chẳng có gì mà phải đắn đo suy nghĩ nữa cả."
Ông đã biết sức khỏe của mình có vấn đề từ lâu rồi, bởi thế liền nói hết lời trong lòng ra.
Bệnh này của ông đúng là không có vấn đề lớn, trị liệu thích hợp thì vẫn còn có thể sống cùng nhau trong nhiều năm, thậm chí mười năm.
Bách Chính cười lạnh: "Ông thật là biết cách dỗ người."
Cậu lên tiếng châm chọc câu vợ hiền dịu dàng và được con trai quan tâm mà ông nói.
Bách Thiên Khấu cũng quá quen cái tính nết hay nổi nóng này của cậu, ông cũng không phản bác. Mục Mộng Nghi đúng là đã dành tình yêu cả một nửa đời người cho ông, chỉ cần không đề cập tới Bách Chính thì bà ấy luôn vô cùng dịu dàng.
Mà Bách Chính không phải là con ruột của ông, nhưng chính ông đã dõi theo cậu lớn lên như thế nào, trong lòng ông đương nhiên cũng có một chút trách nhiệm của người làm ba.
"Lần này con trở về, cũng đúng lúc ba muốn bàn bạc vài chuyện với con. Trước đây ba cũng đã nói qua với con, con có dự định tiếp quản công ty nhà họ Bách không?"
Bách Chính: "Không dự định gì cả, ông vẫn lên giữ lại cho chính mình đi."
"Bách Chính, làm vận động viên rất khổ cực."
"Nhưng đó cũng là do tôi tự mình lựa chọn con đường cho riêng mình."
Cậu không sợ vất vả, cậu cũng không có mặt mũi nào để nhận lấy tài sản Bách Thiên Khấu, tài sản của người đàn ông đó là thứ khiến cậu vô cùng gượng gạo, cậu không muốn động đến.
Bách Thiên Khấu biết dù khuyên thế nào thì cậu cũng không thay đổi.
Nếu đổi lại là người khác có được số tiền lớn như vậy, không chừng đã sớm vui sướиɠ đến chết. Mà tính cách của Bách Chính rất điên cuồng, bởi vậy rất tự cao tự đại, cái gì cũng không để bụng.
"Ông dưỡng bệnh cho thật tốt đi, cả ngày đều tưởng tượng không đâu."
Bách Thiên Khấu cười gọi cậu lại: "Ba chưa từng nghe con gọi một tiếng ba, con có thể gọi ba một tiếng không?"
Môi Bách Chính hơi co giật, cuối cùng nói: "Ông sống lâu thêm mấy năm nữa, nói không chừng có thể chờ đến lúc đó đấy."
Cậu ra khỏi biệt thự, chút phiền muộn trong lòng cuối cùng cũng hiện lên mặt cậu.
*
Trong suốt mùa đông, Bách Chính đều tự tìm cách chữa bệnh cho Bách Thiên Khấu.
Từ Học Dân lắc đầu: "Bách thiếu, trong nước hay nước ngoài cũng không có cách nào, chỉ có thể chờ thêm hai năm, lúc đó y học phát triển thêm một chút, xem có cách nào hay không."
Sắc mặt Bách Chính tối tăm.
Khi cậu có thể luyện tập lại, thì đó đã là kỳ nghỉ đông. Bởi vì tâm trạng cực kỳ tồi tệ nên Bách Chính không ra ngoài.
Khi cậu còn nhỏ, người đối tốt với cậu nhất chính là Bách Thiên Khấu.
Nhưng mà trong lòng Bách Thiên Khấu, cuối cùng thì Mục Mộng Nghi mới ở vị trí thứ nhất. Bởi vậy có rất nhiều chuyện, Bách Thiên Khấu cũng không thể ra sức. Thấy chuyện của Mục Mộng Nghi, cậu liền bị ông từ bỏ.
Có lẽ Dụ Sân cũng như thế này, áp lực, lời đồn đãi sẽ khiến cô tránh cậu rất xa.
Bách Chính chưa bao giờ là sự lựa chọn kiên quyết của ai.
Thời gian trôi nhanh, rất nhanh đã đến Tết nguyên đán. Mùa đông năm nay, thành phố T có một trận tuyết rơi hiếm hoi.
Dụ Sân vươn tay hứng lấy bông tuyết, cô thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Cô đi vào chung cư của Bách Chính, quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ. Giọng nói mang theo ý cười: "Chúc mừng năm mới chú Từ."
Từ Học Dân nhìn thấy cô, ông sững sờ một lúc.
Cô bé không từ bỏ Bách Chính?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.