Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 106: Ngoại truyện 6
Đằng La Vi Chi
24/06/2021
Edit: Coco
Công chúa nhỏ biết nó đang không vui.
"Anh sao vậy?"
Đến khi bị hỏi thật thì nó lại không thể giải thích rằng bản thân đang đau khổ vì đến kỳ động đực được, đành trả lời một cách chán nản: "Không sao cả."
Trước đây đến buổi tối nó còn có thể cảm nhận được sự bình tĩnh. Nhưng đến đợt này, cơ thể nó ngứa ngáy đến nỗi chẳng thể ngủ được.
Rồng Đen biết bản thân phải đưa ra quyết định, nó phải trở lại thánh địa.
Công chúa nhỏ ngủ say giấc trêи chiếc giường xa hoa, khi tỉnh lại bỗng thấy mình đang bay trêи về phía chân trời. Trời chưa sáng, có thể vì sợ cô lạnh, đắp một tấm chăn lên người cô.
Cô ngồi dậy trêи lưng Rồng Đen, dụi mắt hỏi: "Chúng ta định đi đâu thế?"
Người đàn ông trầm giọng nói: "Đưa cô trở về cung điện."
Công chúa nhỏ khẽ bật ra tiếng "Hả". Cô không thể ngờ được rằng Rồng Đen sẽ bất thình lình đưa mình về nhà. Đã không trở về suốt một thời gian dài, cô nhớ cha và anh trai mình.
"Vết thương của anh đã lành chưa?"
Rồng đen đáp: "Rồi."
Cô có vẻ rất vui vẻ: "Lâu lắm rồi tôi chưa được gặp cha, chắc chắn họ cũng rất nhớ tôi."
Câu nói đó đã đâm thẳng vào lòng Rồng Đen, trong lòng nó sinh ra chút tức giận không thể kìm nén. Cô không níu kéo nó thì thôi đi, nhưng sao lại hào hứng như thế chứ!
Nó vung đuôi, vốn định bay đến vương quốc Ulas, cuối cùng lại quay trở về hướng cũ.
Thấy tòa thành đã gần ngay trước mắt, công chúa nhỏ gấp gáp lên tiếng: "Này, sắp đến nơi rồi, anh đừng quay lại nữa được không?"
Rồng Đen tức đến run cả người, nó càng quyết tâm không đưa cô trở về nữa.
Lúc công chúa nhỏ về đến nơi thì tóc tai bù xù, Rồng Đen sớm nắng chiều mưa đã đưa cô về lại hang động, quăng xuống chiếc giường lớn kia.
Cảm xúc bay tới bay lui một trận, hóa ra bọn họ chỉ đi hóng gió nửa đêm thôi à?
Hơn nữa trêи đường về, nó cũng chẳng dịu dàng quan tâm cô nữa, chăn của cô bị bay mất nó cũng mặc kệ. Phải biết rằng, cô chỉ có một cái chăn thôi á!
Công chúa nhỏ bỗng cảm thấy hơi hơi tủi thân, anh muốn đưa tôi về nhà mà, giờ tự nhiên đổi ý, còn nổi nóng nữa.
Cả tay và chân cô đều rất lạnh, kể cả cô tốt tình thì cũng vẫn tức. Khuôn mặt mềm mại vùi vào chăn, không thèm nhìn nó nữa.
Đôi mắt phiếm hồng của Rồng Đen nhìn cô chăm chú.
Cô đã ở đây được hai tháng rồi, ngày nào cũng vui vẻ thoải mái. Hôm nay là lần đầu tiên cô tức giận. Lúc ngủ cũng không quay về phía nó.
Trong lòng nó đang rất hoảng loạn, nó vẫn còn giận cô nhưng nó lại sợ cô không vui hơn.
Chú Rồng Đen to lớn tự thu nhỏ mình lại, dùng móng vuốt bé nhỏ đè lên cục bông xinh xắn trong chăn.
Một gót chân nhỏ trắng nõn thò ra ngoài đạp nó: "Anh tránh ra."
Được đó, công chúa nhỏ cũng rất cá tính.
Nó đơ ra ngay tại chỗ, nó còn chưa bắt nạt cô đâu, giờ cô tức giận đến cả sờ cũng không cho nó sờ ư?
Rõ ràng mới gần đây, cô còn đang ngủ trong lòng nó mà.
Nó cảm thấy xót xa khôn nguôi, ngoài kia mặt trời đã lên rồi. Nó ra khỏi hang động, khoảnh khắc Rồng Đen tiếp xúc với ánh mắt trời, nó liền biến thành một chàng trai áo đen.
Hơi thở trêи người anh khiến nhóm động vật nhỏ xung quanh cuống cuồng chạy trốn. Rồng Đen không quan tâm chúng nó. Anh đi dạo dọc bờ sông cả buổi sáng. Đến khi anh về, công chúa nhỏ còn chưa tỉnh dậy.
Anh đặt một đóa hoa tươi ở ngay đầu giường cô. Sau khi làm xong, anh dùng bàn tay người nhẹ nhàng xoa mái tóc lộ ra bên ngoài của cô, sau đó quay đầu rời đi.
Công chúa nhỏ trong chăn lặng lẽ ló đầu ra.
Vừa rồi... Bàn tay trêи đầu cô không giống móng vuốt của Rồng Đen, mà giống như bàn tay người. Cô để lộ cặp mắt đen láy, thấy một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ đen đang đi ra khỏi hang động.
Áo choàng to rộng cho mất đầu của anh ta, khác với loài người, hơi thở quanh thân anh ra rất tối tăm
Công chúa nhỏ vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Rồng Đen biến thành người! Mặc dù chỉ thấy được bóng lưng mà thôi.
Đóa hoa tươi bên cạnh nở rộ, những bông hoa nhỏ màu vàng thấm đẫm sương sớm, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp hang động.
Thật ra hang động này đã không còn giống cái hang lạnh băng lúc trước nữa rồi. Từ khi Rồng Đen bắt công chúa đến đây, hạng động đã có thêm rất nhiều đồ vật.
Chiếc giường lớn sang trọng, váy vóc của công chúa, đồ ăn vặt, gương, dải lụa, bát vàng nho nhỏ và đủ các loại đồ trang trí xinh đẹp tinh tế, hang động giống như một căn nhà ấm áp vậy.
Công chúa nhỏ bỗng bật dậy khỏi giường, vụng về chạy ra ngoài.
Công chúa nhỏ đã hết giận bản tính thất thường của Rồng Đen. Tính cô rất tốt, đời người vốn đã ngắn, tuổi thọ của cô còn ngắn hơn so với người bình thường, sao lại phải lãng phí thời gian để giận dỗi chứ?
Nhưng bên ngoài hang động trống trơn, chỉ có đúng hai chú thỏ con mắt đỏ đang ăn cỏ.
Cô đi dọc theo ven hồ gọi Rồng Đen, nhưng nó vẫn không hề xuất hiện.
Công chúa nhỏ trầm ngâm, chẳng nhẽ Rồng Đen tức quả bỏ nhà ra đi rồi?
Không có ai chăm công chúa nhỏ, đến trưa cô phải tự đi nấu cơm.
Cô vừa thấy hơi hơi bực thì Rồng Đen cả sáng không thấy đâu đã trở về. Lần này nó không ở trong trạng thái con người, mà là chú Rồng Đen oai phong.
Nó ôm một bọc trái cây lớn về, trêи người nó còn có vài vết thương.
Đó là trái Râu Rồng, nhóm động vật nhỏ đã bị nó đuổi đi từ lâu rồi. Rồng Đen nhét trái cây vào lòng công chúa nhỏ, công chúa nhỏ ôm một đống đồ đứng ngơ ngác ở đó.
Nó nói: "Đừng giận, nếu cô muốn về tôi sẽ đưa cô về. Đống trái cây này coi như quà tạm biệt." Vì chuẩn bị đống trái cây này, nó gần như đã hái trọc cây Râu Rồng.
Công chúa nhỏ đã mềm lòng từ lâu, cô lắc đầu: "Tôi không đi, tôi hứa với anh, chờ đến khi anh khỏi mới đi."
Rồng Đen không đáp lại xem có được hay không. Một lúc sau, nó bưng một cái bát qua, trong bát có một chất lỏng hợp hợp màu xanh đỏ.
"Uống đi." Nó nói.
Công chúa nhỏ ngửi được mùi thuốc, bèn nghiêng đầu hỏi: "Đây là gì vậy?" Cô đâu có bị ốm. Trêи thực tế, từ khi sống bên cạnh Rồng Đen, sức khỏe của cô đã dần trở chuyển biến tốt hơn. Khác với trước kia cứ vài ba hôm cô lại ốm một lần.
Thấy Rồng Đen không trả lời, cô ngoan ngoãn cầm bát uống.
Mặc dù mùi vị khá kỳ lạ, nhưng không hề khó uống, uống xong cô cũng không cảm thấy đói mà thấy khá chắc bụng.
Rồng đen đưa cô trở về hang động rồi bảo: "Thu dọn đồ đạc đi."
Công chúa nhỏ không biết vì sao, nhưng cô lại cảm thấy khá buồn khi phải rời xa nó. Cô chạy tới chạy lui thu dọn đồ đạc, dáng vẻ chậm chạp, khiến lòng Rồng Đen cũng không chịu nổi.
Nhưng nó chỉ có thể làm cho cô nhiêu đó mà thôi.
Trái Râu Rồng và máu đầu tim của nó có thể giúp công chúa nhỏ trở thành một cô bé khỏe mạnh, từ giờ cô sẽ không dễ ngã bệnh nữa, còn có thể sống được rất rất lâu.
Cô chẳng hề biết gì hết, cô không biết bản thân đến đây một chuyến, đã mang đi đồ vật quý giá nhất của Rồng.
Trái cây mà tộc Rồng bảo vệ, máu của nó, còn cả trái tim nó nữa.
Mặc dù chậm chạp nhưng cuối cùng công chúa cũng xếp đồ xong. Cô cầm một chiếc bọc nhỏ, nhìn cái gì cũng muốn mang đi. Tất cả những món đồ nhỏ lấp lánh mà Rồng Đen tìm cho cô đều rất đáng yêu, cô không nỡ bỏ lại bất cứ thứ gì, kể cả bó hoa sáng nay nó tặng. Rõ ràng đóa hoa đã bắt đầu héo dần, nhưng cô vẫn thấy chúng rất xinh đẹp.
Công chúa nhỏ thích nơi này, cô thích Rồng Đen vừa hung hăng lại vừa dịu dàng.
Cô dụi mắt nói: "Tôi có thể ở lại được không?"
Rồng Đen im lặng lắc đầu.
Không thể kéo dài thêm được nữa, nó cần phải trở về tộc Rồng để vượt qua kỳ động đực. Có một vật nhô lên dưới bụng của Rồng Đen, may thay thứ đó áp xuống mặt đất nên không ai nhìn thấy. Nó cũng không dám biến thành người, nghĩ lại hình ảnh kia quá tươi đẹp.
Đáng ra ngày hôm qua nó nên đưa công chúa nhỏ về nhà, nhưng nó lại cảm thấy tiếc nuối, nó tức giận, rồi trì hoãn đến tận hôm nay. Nếu hôm nay nó không đưa cô về, thì nó cũng không cần trở về thánh địa của tục rồng nữa, tự sát đi là vừa.
Công chúa nhỏ bò lên lưng nó, càng nghĩ càng thấy đau lòng.
Rồng Đen đưa cho công chúa nhỏ chiếc chăn. Cô quấn chăn quanh người, nhận ra hóa ra chiếc chăn mình yêu thích không bị ném đi. Rồng đen đã đi tìm lại cho cô.
Hai người bay thẳng về phía vương quốc Ulas. Trêи đường đi, đôi mắt sắc bén của Rồng Đen phát hiện rất nhiều con người đang trèo đèo lội suối.
Theo tri thức phong phú mà tổ tiên truyền lại cho nó, thì người cầm đầu chính là một kị sĩ.
Kỵ sĩ ôm một Quang Minh Thánh Kiếm, Phi ngựa về phía hang động.
Công chúa nhỏ thấy nó tạm dừng bèn hỏi: "Sao thế"
Rồng Đen đáp: "Không sao."
Nó sẽ không nói cho công chúa rằng có loài người ngu xuẩn muốn tới cứu cô. Đối với Rồng mà nói, những kỵ sĩ này đã yếu lại còn cứng đầu, đập phát chết tươi. Chẳng biết họ lấy dũng khí ở đâu ra để diệt rồng nữa.
Tộc Rồng lụi bại, chẳng có chút liên quan gì tới kỵ sĩ cả. Thứ nhất là vì khả năng sinh sản của bọn nó vô hình, thứ hai là tộc Rồng rất kiêu ngạo, thích tự đấu đá lẫn nhau.
Thương thay cho Nguyên đại nhân còn chẳng biết điều này. Anh ta vất vả dẫn theo các hiệp sĩ trèo đèo lội suối, vất vả lắm mới tìm được hang động. Kết quả là công chúa đã đi rồi, Rồng cũng không ở đó, anh ta lại mất hai đến ba tháng để cưỡi ngựa trở về.
Dần dần công chúa nhỏ đã nhìn thấy bóng dáng tòa thành.
"Sau này tôi còn được gặp lại anh không?" Cô vuốt ve chiếc sừng gãy của Rồng Đen.
Giọng nói của nó vừa nặng nề vừa lạnh lẽo: "Không thể." Công chúa cứ làm tốt việc của mình đi, giống như trong truyện cổ tích, gả cho một Vương Tử. Dù ở bất cứ quốc gia nào nơi đất liền, thì Rồng cũng chỉ đóng vai phụ trong câu chuyện tình cảm mà thôi.
Công chúa nhỏ nhận được câu trả lời như vậy liền cảm thấy vô cùng mất mát.
Rồng Đen hạ cánh, công chúa nhỏ liền trượt xuống khỏi lưng nó. Nó không đành lòng nhìn bóng dáng cô rời đi, định cất cánh bay luôn.
Công chúa nhỏ nước mắt lưng tròng túm chặt lấy râu của nó.
"Tôi không cho anh đi đâu."
Nếu Rồng Đen mà đang ở hình người thì chắc chắn mặt nó đã bạnh ra rồi.
"Bỏ tay ra."
Thật ra, sức lực của cô còn chẳng bằng con kiến, nó chỉ cần kéo nhẹ là rút ra được rồi, nhưng chính sức lực mềm mại đó đã khiến nó nhất thời không thể phản kháng được.
Công chúa nhỏ khóc nức nở, nước mắt lưng tròng nhìn nó. Muốn bao nhiêu không nỡ thì có bấy nhiêu không nỡ.
Trong lòng Rồng Đen hết sức phức tạp. Tối hôm qua nó còn giận cô không tim không phổi, đến hôm nay khi công chúa nhỏ thật sự không nỡ rời xa nó, nó mới biết được điều này còn khó chịu hơn nữa.
Nó không thể đồng ý với cô, nhưng lại không hề muốn từ chối. Cuối cùng, người khó chịu nhất vẫn là nó.
"Anh đừng đi." Công chúa nhỏ nói: "Tôi thích sống chung với anh."
Cô thích núi Charles, thích bầu trời ở đó, thích mặt hồ sáng như gương, thích cả những bông hoa nở rộ khắp núi.
Cô thích nhất là chú rồng sẽ đưa cô đi ngắm sao.
Rồng Đen im lặng.
Công chúa nhỏ thấy vậy liền vội cất tiếng vui mừng: "Nếu anh cảm thấy chăm sóc tôi quá phiền, anh có thể trở về lâu đài với tôi. Tôi thấy anh có thể biến thành con người, anh chăm sóc tôi đã lâu như vậy, tôi cũng có thể chăm sóc anh thật tốt."
Ánh mắt nó rung động, cuối cùng chỉ nói: "Buông ra đi, tôi phải trở về thánh địa của tộc Rồng."
Dẫu sao thì công chúa nhỏ sẽ không làm khó người khác, cô vừa đi vừa ngoảnh lại.
Thấy Rồng Đen sắp sửa bay đi, cô lại chạy về: "Anh có thể biến thành người cho tôi xem được không?"
Cô không muốn sau này khi gặp lại sẽ không nhận ra nhau, mặc dù Rồng đã nói, sau khi nó đi, cả đời này hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Lần này nó không nói gì.
Ngay sau đó, Rồng Đen biến mất trước mặt công chúa nhỏ, nó biến thành một người đàn ông mặc áo đen.
Trang phục của người đàn ông rất dài, mũ trùm qua đầu anh, quần áo rũ xuống mặt đất. Anh vẫn có một bên mắt vàng một bên đen như cũ, màu môi nhợt nhạt.
Công chúa nhỏ mở to mắt, hình người của Rồng Đen thật ra rất phù hợp với tính cách của nó. Vừa hoang dã vừa u ám, khuôn mặt bạc tình, mọi sự dịu dàng đều ẩn chứa ở trong tim.
Người đàn ông hơi rũ mắt, trong mắt có phần ảm đạm, anh không biết đối với loài người thì bản thân có được coi là đẹp hay không. Suy cho cùng thì đôi mắt và sừng của anh đều bị thương, không bao giờ có thể mọc lại được.
Nhưng công chúa nhỏ lại gật đầu khẳng định: "Anh là người đẹp nhất tôi từng thấy."
Anh kinh ngạc nhìn cô.
Sau đó, một thân thể mềm mại nhào vào ngực anh.
Công chúa nhỏ nói: "Anh Rồng ơi, anh về cùng với em đi, mọi người đều sẽ thích anh." Đây là lần đầu tiên cô không biết xấu hổ ôm chặt người khác, chỉ vì sợ người đó biến thành Rồng rồi bay mất. Công chúa nhỏ đỏ mặt, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh, cô rất hy vọng sau khi đi thăm cha và anh trai, Rồng lớn có thể đưa cô về núi Charles.
Thân thể Rồng Đen cứng đờ.
Vừa rồi anh chỉ bận buồn vì cảm xúc chia tay, đến nỗi công chúa nhỏ bảo anh biến thành người, anh cũng đồng ý.
Nhưng anh đã coi thường một vấn đề, kỳ động đực ở dạng người... Mẹ nó quá khủng khϊế͙p͙! Cô còn nhào đến ôm anh nữa, suýt nữa thì anh đã mất không chế ôm cô cọ cọ vài phát.
Thấy công chúa nhỏ nghi ngờ cúi đầu xuống xem.
Anh vội vàng đẩy cô ra, Lúc này anh chẳng còn chút chần chờ gì nữa, lập tức hóa thành rồng bay mất.
Mẹ nó! Về thánh địa ngay! Nếu không đi tìm rồng cái sẽ chết mất.
*
Trong lâu đài, tất cả mọi người đều vui sướиɠ vì công chúa nhỏ vậy mà đã bình an trở về!
Không những không chết hay bị thương, mà ngay cả căn bệnh hiểm nghèo lâu năm cũng đã chữa khỏi.
Nhóm người hầu dạo gần đây đều thích hỏi cô: "Công chúa nhỏ, Rồng Đen nhìn như thế nào? Nó có biết nói không? Có hung dữ không? Nó thật sự có thể bay hàng vạn dặm trong một ngày ư?
Công chúa nhỏ nghĩ một hồi bèn đáp: "Nhìn nó rất oai phong, rất đẹp, nó biết nói, không hung dữ, có thể bay rất nhanh, nhưng tôi cũng không biết nó có bay được hàng vạn dặm hay không nữa."
Khác với các cô gái nhỏ đang vui vẻ bàn luận, một nhóm người đang nghiêm túc trêи tầng cao tòa lâu đài. Một vị đại thần nói: "Thưa Quốc Vương, tuy rằng lần này Rồng Đen thả công chúa, nhưng không biết sau này nó còn tái phạm hay không? Muốn diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu Nguyên đại nhân đã đến núi rồi, chi bằng hãy chém đầu Rồng Đen luôn đi."
Quốc vương thầm nghĩ, mấy tên này chỉ giỏi nói phét, thích thì tự đi mà chém!
Quốc vương là một người rất an phận, ông sẽ không đi làm chuyện trêu chọc loài rồng. Chẳng phải trong sách sử từng nhắc đến sự kiện một con rồng phun lửa đốt cháy một quốc gia hay sao? Mấy ông già này đúng là hư thật, có phải muốn ông ta mất nước không!
Quốc vương xử lý chuyện này rất qua loa.
Nhưng không ngờ chỉ mới vài ngày, đã nghe tin một con Rồng Đen đang hoành hành trong vương quốc, suýt nữa thì làm người dân vô tội bị thương. Hiện giờ nó đã chạy trốn đến vùng ngoại ô rồi.
Quốc vương còn chưa kịp đưa ra cách giải quyết thì đã có người chạy đến báo tin.
"Công chúa lại mất tích rồi!"
Quốc vương trợn mắt té xỉu!
*
Lần này công chúa nhỏ tự chạy ra khỏi tòa thành, cô nghe nói có một con rồng đang làm loạn trong thành, nhất quyết phải đi tìm nó.
Hiện giờ công chúa đã rất khỏe mạnh, cô có đọc qua sách xưa.
Trêи sách sử viết, máu đầu tim của rồng có thể chữa được tất cả các loại bệnh. Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hóa ra ngày nào anh cũng cho cô uống máu!
Cô trở về lâu đài cũng không cảm thấy vui vẻ. Cô nhớ chú rồng canh giữ ở cửa hang vào ban đêm, nhớ bầu không khí trong lành nơi núi Charles, cũng rất nhớ ánh mắt dịu dàng của anh.
Cô không phải nàng công chúa trong truyện cổ tích, không muốn gả cho Vương Tử, cô muốn sống cùng anh Rồng cả đời!
Cô không tin Rồng Đen sẽ gây náo loạn, anh Rồng của cô sẽ không làm người dân của cô bị thương.
Đến vùng ngoại ô, cây cối trong phạm vi mười dặm đều bị đốn ngã, một cô gái run rẩy cất tiếng thét chói tai.
"Tôi không hại cô ấy, tôi không lừa anh!"
Là An Tây Nghiên.
Bời vì cô ta không muốn giết rồng, vừa thấy rồng, cô ta đã mất hết sự can đảm, nên quốc vương đuổi cô ta đi.
Rồng Đen cười lạnh, nhe răng cúi đầu xuống.
"Anh Rồng!"
Rồng Đen dừng lại, cô gái kia ngã xuống, vội bò chạy. Con rồng này điên rồi, đôi đồng tử màu vàng đều đỏ lên hết.
Rồng đen mặc kệ An Tây Nghiên gì đó, nó quay đầu chạy mất.
Một bóng dáng nho nhỏ bám lấy đuôi của nó.
Công chúa nhỏ hỏi: "Anh sao vậy?"
Nó cũng không biết mình bị làm sao, nó không muốn rời khỏi đây, cũng không muốn tìm rồng cái. Kể cả khi bản thân ngày càng thấy khó chịu hơn, nó cũng không muốn đi tìm rồng cái.
Từng ngày trôi qua, đến giờ tinh lực của nó rối loạn mới không thể kìm chế được mà bay ra đây, không ngờ lại khiến dân chúng sợ hãi.
Công chúa nhỏ thấy nó thì cực kỳ vui vẻ.
"Tôi đã gặp được cha và anh trai rồi, lần này tôi cũng đã để lại một bức thư. Nếu anh không thích nơi này thì chúng ta về nhà đi!"
Nó quay đầu lại, tròng mắt màu đỏ run lên: "Về, về nhà ư?"
Cô gật đầu: "Anh còn cần công chúa không?"
Cô đọc được trong sách sử, nếu một con rồng trưởng thành mà biến hình không hoàn chỉnh thì sẽ ăn công chúa để tăng cường sức mạnh, hỗ trợ khả năng biến hình.
Anh Rồng của cô khi biến thành người thì vẫn còn sừng và đuôi, chắc chắn là do không đủ sức mạnh.
Nhờ có sự chăm sóc của anh mà cô đã trở nên khỏe hơn, cô cũng nên đối xử tốt với anh.
Cho anh cắn một ngụm cũng được, đương nhiên không thể cắn miếng to quá. Anh có thể nuôi cô đến lúc khôi phục lại rồi cắn tiếp.
Anh biến thành người, mím môi hỏi: "Em thật sự muốn sống với Rồng ư?"
Công chúa nhỏ chớp mắt đáp: "Chỉ cần anh mãi mãi đối xử tốt với em như vậy là được."
Anh cười: "Cả đời sẽ đối xử tốt với em, tốt hơn cả bây giờ nữa."
Cô reo hò vui sướиɠ, nhảy vào lòng anh.
"Về nhà thôi!"
Rồng Đen gật đầu, cô đã kiềm chế được nguồn năng lượng rối loạn của anh, anh sẽ không bao giờ để chính mình làm tổn thương cô.
Anh biết bản thân muốn gì. Điều anh muốn chưa bao giờ là rồng cái, mà là công chúa nhỏ áo tím trong tòa lâu đài.
Khi đến núi Charles, cuối cùng anh cũng không chịu được nữa, biến thành người sau đó ngã vào hồ với công chúa. Được anh che chở, cô ngã không đau tí nào.
Công chúa nhỏ vừa định bò lên bờ thì đã có một thân hình nam tính ghé sát tới.
Mặc dù nhắc đến chuyện này khá xấu hổ, nhưng nếu không nhắc thì anh sẽ phát nổ mất.
Hơn nữa, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều nếu ở dưới nước.
Anh để cô uống máu đầu tim mình suốt một thời gian dài, cô đã không còn là cô gái ban đầu vừa gặp gió đã lăn ra ốm nữa rồi.
Công chúa nhỏ đỏ mặt nói: "Như vậy là được ư?"
Quá được ý chứ!
Cô hơi xấu hổ nói: "Vậy anh nhẹ một chút nha, em sợ đau."
Hồ ngập nước, nhóm động vật nhỏ hôm nay đã đi khá xa. Mùa hè ở núi Charles, hoa nở rộ, mùi hương ngập tràn khắp nơi.
Đến hoàng hôn, người đàn ông áo đen ôm công chúa nhỏ ra khỏi hồ. Khóe mắt cô còn vương lại những giọt nước mắt đáng thương, cô vừa khóc vừa giận dỗi anh.
Rồng cúi đầu hôn cô. Kỳ động đực của anh còn chưa kết thúc, nhưng anh biết rằng thời gian còn rất dài.
*
Thương thay cho Nguyên đại nhân, trèo đèo lội suối suốt hai tháng mười lăm ngày, cuối cùng cũng đến được núi Charles, nhưng ở đây đã chả còn ai.
CMN Rồng Đen còn để lại một bức thư khinh bỉ anh ta nữa chứ!
Anh ta xem xong bèn sờ thanh kiếm bên hông, khẽ thở dài một hơi.
"Chúng ta về thôi."
Trêи đường về họ bắt gặp An Tây Nghiên đang khốn đốn, người phụ nữ này không thể không trở về quê nhà. Cô ta nhớ chốn phồn hoa mình đã đi qua, trong lòng rất khó chịu, cả người cũng trở nên tiều tụy bất kham, hàng ngày chỉ biết nguyền rủa công chúa nhỏ sớm bị con Rồng kia ăn mất!
Giờ phút này công chúa nhỏ và Rồng Đen đang ở nơi cất chứa di sản của tộc Rồng. Châu báu và vàng bạc nơi đây thật sự khiến người khác lóa mắt, đủ để xây dựng mười vương quốc đó!
Tộc Rồng nghiện sưu tầm đồ vật, cướp cái này lại lấy cái kia, nhưng vị vua ở thế hệ này lại không chịu làm ăn đàng hoàng, đưa hết tất cả báu vật cho công chúa nhỏ. Anh không thích tất cả những thứ lấp lánh trêи đời, chỉ thích duy nhất công chúa nhỏ đáng yêu.
Công chúa nhỏ nói: "Anh còn giàu hơn cả cha em đấy!"
Anh bật cười.
Sau này Rồng giữ lời hứa, đối xử với công chúa nhỏ rất tốt.
Công chúa nằm nghỉ dưới gió trăng, trong đôi mắt cô hiện ra bầu trời đầy sao. Cô co người nằm trong lòng anh Rồng. Chuyện may mắn nhất suốt cuộc đời cô, đó chính là bị một con rồng bắt đi.
Lịch sử đất liền có ghi:
Rồng Đen sinh ra từ cái ác, đây là chuyện không rõ. Phương Tây có một con rồng ác độc, là người thừa kế tộc Rồng, tính tình hung giữ. Chưa đến 500 tuổi nó đã biến hình, hiểu được ngôn ngữ của con người. Sau này nó tàn sát mấy chục mạng trong tộc, phá hủy một vùng trong chớp mắt.
Nhưng mà suốt trăm năm Rồng Đen tồn tại, vương quốc yên bình, dân chúng hạnh phúc.
Có lẽ ở
thời đại phồn hoa đó, có một cô gái dũng cảm đã đi thuần hóa rồng đúng không?
Công chúa nhỏ biết nó đang không vui.
"Anh sao vậy?"
Đến khi bị hỏi thật thì nó lại không thể giải thích rằng bản thân đang đau khổ vì đến kỳ động đực được, đành trả lời một cách chán nản: "Không sao cả."
Trước đây đến buổi tối nó còn có thể cảm nhận được sự bình tĩnh. Nhưng đến đợt này, cơ thể nó ngứa ngáy đến nỗi chẳng thể ngủ được.
Rồng Đen biết bản thân phải đưa ra quyết định, nó phải trở lại thánh địa.
Công chúa nhỏ ngủ say giấc trêи chiếc giường xa hoa, khi tỉnh lại bỗng thấy mình đang bay trêи về phía chân trời. Trời chưa sáng, có thể vì sợ cô lạnh, đắp một tấm chăn lên người cô.
Cô ngồi dậy trêи lưng Rồng Đen, dụi mắt hỏi: "Chúng ta định đi đâu thế?"
Người đàn ông trầm giọng nói: "Đưa cô trở về cung điện."
Công chúa nhỏ khẽ bật ra tiếng "Hả". Cô không thể ngờ được rằng Rồng Đen sẽ bất thình lình đưa mình về nhà. Đã không trở về suốt một thời gian dài, cô nhớ cha và anh trai mình.
"Vết thương của anh đã lành chưa?"
Rồng đen đáp: "Rồi."
Cô có vẻ rất vui vẻ: "Lâu lắm rồi tôi chưa được gặp cha, chắc chắn họ cũng rất nhớ tôi."
Câu nói đó đã đâm thẳng vào lòng Rồng Đen, trong lòng nó sinh ra chút tức giận không thể kìm nén. Cô không níu kéo nó thì thôi đi, nhưng sao lại hào hứng như thế chứ!
Nó vung đuôi, vốn định bay đến vương quốc Ulas, cuối cùng lại quay trở về hướng cũ.
Thấy tòa thành đã gần ngay trước mắt, công chúa nhỏ gấp gáp lên tiếng: "Này, sắp đến nơi rồi, anh đừng quay lại nữa được không?"
Rồng Đen tức đến run cả người, nó càng quyết tâm không đưa cô trở về nữa.
Lúc công chúa nhỏ về đến nơi thì tóc tai bù xù, Rồng Đen sớm nắng chiều mưa đã đưa cô về lại hang động, quăng xuống chiếc giường lớn kia.
Cảm xúc bay tới bay lui một trận, hóa ra bọn họ chỉ đi hóng gió nửa đêm thôi à?
Hơn nữa trêи đường về, nó cũng chẳng dịu dàng quan tâm cô nữa, chăn của cô bị bay mất nó cũng mặc kệ. Phải biết rằng, cô chỉ có một cái chăn thôi á!
Công chúa nhỏ bỗng cảm thấy hơi hơi tủi thân, anh muốn đưa tôi về nhà mà, giờ tự nhiên đổi ý, còn nổi nóng nữa.
Cả tay và chân cô đều rất lạnh, kể cả cô tốt tình thì cũng vẫn tức. Khuôn mặt mềm mại vùi vào chăn, không thèm nhìn nó nữa.
Đôi mắt phiếm hồng của Rồng Đen nhìn cô chăm chú.
Cô đã ở đây được hai tháng rồi, ngày nào cũng vui vẻ thoải mái. Hôm nay là lần đầu tiên cô tức giận. Lúc ngủ cũng không quay về phía nó.
Trong lòng nó đang rất hoảng loạn, nó vẫn còn giận cô nhưng nó lại sợ cô không vui hơn.
Chú Rồng Đen to lớn tự thu nhỏ mình lại, dùng móng vuốt bé nhỏ đè lên cục bông xinh xắn trong chăn.
Một gót chân nhỏ trắng nõn thò ra ngoài đạp nó: "Anh tránh ra."
Được đó, công chúa nhỏ cũng rất cá tính.
Nó đơ ra ngay tại chỗ, nó còn chưa bắt nạt cô đâu, giờ cô tức giận đến cả sờ cũng không cho nó sờ ư?
Rõ ràng mới gần đây, cô còn đang ngủ trong lòng nó mà.
Nó cảm thấy xót xa khôn nguôi, ngoài kia mặt trời đã lên rồi. Nó ra khỏi hang động, khoảnh khắc Rồng Đen tiếp xúc với ánh mắt trời, nó liền biến thành một chàng trai áo đen.
Hơi thở trêи người anh khiến nhóm động vật nhỏ xung quanh cuống cuồng chạy trốn. Rồng Đen không quan tâm chúng nó. Anh đi dạo dọc bờ sông cả buổi sáng. Đến khi anh về, công chúa nhỏ còn chưa tỉnh dậy.
Anh đặt một đóa hoa tươi ở ngay đầu giường cô. Sau khi làm xong, anh dùng bàn tay người nhẹ nhàng xoa mái tóc lộ ra bên ngoài của cô, sau đó quay đầu rời đi.
Công chúa nhỏ trong chăn lặng lẽ ló đầu ra.
Vừa rồi... Bàn tay trêи đầu cô không giống móng vuốt của Rồng Đen, mà giống như bàn tay người. Cô để lộ cặp mắt đen láy, thấy một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ đen đang đi ra khỏi hang động.
Áo choàng to rộng cho mất đầu của anh ta, khác với loài người, hơi thở quanh thân anh ra rất tối tăm
Công chúa nhỏ vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Rồng Đen biến thành người! Mặc dù chỉ thấy được bóng lưng mà thôi.
Đóa hoa tươi bên cạnh nở rộ, những bông hoa nhỏ màu vàng thấm đẫm sương sớm, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp hang động.
Thật ra hang động này đã không còn giống cái hang lạnh băng lúc trước nữa rồi. Từ khi Rồng Đen bắt công chúa đến đây, hạng động đã có thêm rất nhiều đồ vật.
Chiếc giường lớn sang trọng, váy vóc của công chúa, đồ ăn vặt, gương, dải lụa, bát vàng nho nhỏ và đủ các loại đồ trang trí xinh đẹp tinh tế, hang động giống như một căn nhà ấm áp vậy.
Công chúa nhỏ bỗng bật dậy khỏi giường, vụng về chạy ra ngoài.
Công chúa nhỏ đã hết giận bản tính thất thường của Rồng Đen. Tính cô rất tốt, đời người vốn đã ngắn, tuổi thọ của cô còn ngắn hơn so với người bình thường, sao lại phải lãng phí thời gian để giận dỗi chứ?
Nhưng bên ngoài hang động trống trơn, chỉ có đúng hai chú thỏ con mắt đỏ đang ăn cỏ.
Cô đi dọc theo ven hồ gọi Rồng Đen, nhưng nó vẫn không hề xuất hiện.
Công chúa nhỏ trầm ngâm, chẳng nhẽ Rồng Đen tức quả bỏ nhà ra đi rồi?
Không có ai chăm công chúa nhỏ, đến trưa cô phải tự đi nấu cơm.
Cô vừa thấy hơi hơi bực thì Rồng Đen cả sáng không thấy đâu đã trở về. Lần này nó không ở trong trạng thái con người, mà là chú Rồng Đen oai phong.
Nó ôm một bọc trái cây lớn về, trêи người nó còn có vài vết thương.
Đó là trái Râu Rồng, nhóm động vật nhỏ đã bị nó đuổi đi từ lâu rồi. Rồng Đen nhét trái cây vào lòng công chúa nhỏ, công chúa nhỏ ôm một đống đồ đứng ngơ ngác ở đó.
Nó nói: "Đừng giận, nếu cô muốn về tôi sẽ đưa cô về. Đống trái cây này coi như quà tạm biệt." Vì chuẩn bị đống trái cây này, nó gần như đã hái trọc cây Râu Rồng.
Công chúa nhỏ đã mềm lòng từ lâu, cô lắc đầu: "Tôi không đi, tôi hứa với anh, chờ đến khi anh khỏi mới đi."
Rồng Đen không đáp lại xem có được hay không. Một lúc sau, nó bưng một cái bát qua, trong bát có một chất lỏng hợp hợp màu xanh đỏ.
"Uống đi." Nó nói.
Công chúa nhỏ ngửi được mùi thuốc, bèn nghiêng đầu hỏi: "Đây là gì vậy?" Cô đâu có bị ốm. Trêи thực tế, từ khi sống bên cạnh Rồng Đen, sức khỏe của cô đã dần trở chuyển biến tốt hơn. Khác với trước kia cứ vài ba hôm cô lại ốm một lần.
Thấy Rồng Đen không trả lời, cô ngoan ngoãn cầm bát uống.
Mặc dù mùi vị khá kỳ lạ, nhưng không hề khó uống, uống xong cô cũng không cảm thấy đói mà thấy khá chắc bụng.
Rồng đen đưa cô trở về hang động rồi bảo: "Thu dọn đồ đạc đi."
Công chúa nhỏ không biết vì sao, nhưng cô lại cảm thấy khá buồn khi phải rời xa nó. Cô chạy tới chạy lui thu dọn đồ đạc, dáng vẻ chậm chạp, khiến lòng Rồng Đen cũng không chịu nổi.
Nhưng nó chỉ có thể làm cho cô nhiêu đó mà thôi.
Trái Râu Rồng và máu đầu tim của nó có thể giúp công chúa nhỏ trở thành một cô bé khỏe mạnh, từ giờ cô sẽ không dễ ngã bệnh nữa, còn có thể sống được rất rất lâu.
Cô chẳng hề biết gì hết, cô không biết bản thân đến đây một chuyến, đã mang đi đồ vật quý giá nhất của Rồng.
Trái cây mà tộc Rồng bảo vệ, máu của nó, còn cả trái tim nó nữa.
Mặc dù chậm chạp nhưng cuối cùng công chúa cũng xếp đồ xong. Cô cầm một chiếc bọc nhỏ, nhìn cái gì cũng muốn mang đi. Tất cả những món đồ nhỏ lấp lánh mà Rồng Đen tìm cho cô đều rất đáng yêu, cô không nỡ bỏ lại bất cứ thứ gì, kể cả bó hoa sáng nay nó tặng. Rõ ràng đóa hoa đã bắt đầu héo dần, nhưng cô vẫn thấy chúng rất xinh đẹp.
Công chúa nhỏ thích nơi này, cô thích Rồng Đen vừa hung hăng lại vừa dịu dàng.
Cô dụi mắt nói: "Tôi có thể ở lại được không?"
Rồng Đen im lặng lắc đầu.
Không thể kéo dài thêm được nữa, nó cần phải trở về tộc Rồng để vượt qua kỳ động đực. Có một vật nhô lên dưới bụng của Rồng Đen, may thay thứ đó áp xuống mặt đất nên không ai nhìn thấy. Nó cũng không dám biến thành người, nghĩ lại hình ảnh kia quá tươi đẹp.
Đáng ra ngày hôm qua nó nên đưa công chúa nhỏ về nhà, nhưng nó lại cảm thấy tiếc nuối, nó tức giận, rồi trì hoãn đến tận hôm nay. Nếu hôm nay nó không đưa cô về, thì nó cũng không cần trở về thánh địa của tục rồng nữa, tự sát đi là vừa.
Công chúa nhỏ bò lên lưng nó, càng nghĩ càng thấy đau lòng.
Rồng Đen đưa cho công chúa nhỏ chiếc chăn. Cô quấn chăn quanh người, nhận ra hóa ra chiếc chăn mình yêu thích không bị ném đi. Rồng đen đã đi tìm lại cho cô.
Hai người bay thẳng về phía vương quốc Ulas. Trêи đường đi, đôi mắt sắc bén của Rồng Đen phát hiện rất nhiều con người đang trèo đèo lội suối.
Theo tri thức phong phú mà tổ tiên truyền lại cho nó, thì người cầm đầu chính là một kị sĩ.
Kỵ sĩ ôm một Quang Minh Thánh Kiếm, Phi ngựa về phía hang động.
Công chúa nhỏ thấy nó tạm dừng bèn hỏi: "Sao thế"
Rồng Đen đáp: "Không sao."
Nó sẽ không nói cho công chúa rằng có loài người ngu xuẩn muốn tới cứu cô. Đối với Rồng mà nói, những kỵ sĩ này đã yếu lại còn cứng đầu, đập phát chết tươi. Chẳng biết họ lấy dũng khí ở đâu ra để diệt rồng nữa.
Tộc Rồng lụi bại, chẳng có chút liên quan gì tới kỵ sĩ cả. Thứ nhất là vì khả năng sinh sản của bọn nó vô hình, thứ hai là tộc Rồng rất kiêu ngạo, thích tự đấu đá lẫn nhau.
Thương thay cho Nguyên đại nhân còn chẳng biết điều này. Anh ta vất vả dẫn theo các hiệp sĩ trèo đèo lội suối, vất vả lắm mới tìm được hang động. Kết quả là công chúa đã đi rồi, Rồng cũng không ở đó, anh ta lại mất hai đến ba tháng để cưỡi ngựa trở về.
Dần dần công chúa nhỏ đã nhìn thấy bóng dáng tòa thành.
"Sau này tôi còn được gặp lại anh không?" Cô vuốt ve chiếc sừng gãy của Rồng Đen.
Giọng nói của nó vừa nặng nề vừa lạnh lẽo: "Không thể." Công chúa cứ làm tốt việc của mình đi, giống như trong truyện cổ tích, gả cho một Vương Tử. Dù ở bất cứ quốc gia nào nơi đất liền, thì Rồng cũng chỉ đóng vai phụ trong câu chuyện tình cảm mà thôi.
Công chúa nhỏ nhận được câu trả lời như vậy liền cảm thấy vô cùng mất mát.
Rồng Đen hạ cánh, công chúa nhỏ liền trượt xuống khỏi lưng nó. Nó không đành lòng nhìn bóng dáng cô rời đi, định cất cánh bay luôn.
Công chúa nhỏ nước mắt lưng tròng túm chặt lấy râu của nó.
"Tôi không cho anh đi đâu."
Nếu Rồng Đen mà đang ở hình người thì chắc chắn mặt nó đã bạnh ra rồi.
"Bỏ tay ra."
Thật ra, sức lực của cô còn chẳng bằng con kiến, nó chỉ cần kéo nhẹ là rút ra được rồi, nhưng chính sức lực mềm mại đó đã khiến nó nhất thời không thể phản kháng được.
Công chúa nhỏ khóc nức nở, nước mắt lưng tròng nhìn nó. Muốn bao nhiêu không nỡ thì có bấy nhiêu không nỡ.
Trong lòng Rồng Đen hết sức phức tạp. Tối hôm qua nó còn giận cô không tim không phổi, đến hôm nay khi công chúa nhỏ thật sự không nỡ rời xa nó, nó mới biết được điều này còn khó chịu hơn nữa.
Nó không thể đồng ý với cô, nhưng lại không hề muốn từ chối. Cuối cùng, người khó chịu nhất vẫn là nó.
"Anh đừng đi." Công chúa nhỏ nói: "Tôi thích sống chung với anh."
Cô thích núi Charles, thích bầu trời ở đó, thích mặt hồ sáng như gương, thích cả những bông hoa nở rộ khắp núi.
Cô thích nhất là chú rồng sẽ đưa cô đi ngắm sao.
Rồng Đen im lặng.
Công chúa nhỏ thấy vậy liền vội cất tiếng vui mừng: "Nếu anh cảm thấy chăm sóc tôi quá phiền, anh có thể trở về lâu đài với tôi. Tôi thấy anh có thể biến thành con người, anh chăm sóc tôi đã lâu như vậy, tôi cũng có thể chăm sóc anh thật tốt."
Ánh mắt nó rung động, cuối cùng chỉ nói: "Buông ra đi, tôi phải trở về thánh địa của tộc Rồng."
Dẫu sao thì công chúa nhỏ sẽ không làm khó người khác, cô vừa đi vừa ngoảnh lại.
Thấy Rồng Đen sắp sửa bay đi, cô lại chạy về: "Anh có thể biến thành người cho tôi xem được không?"
Cô không muốn sau này khi gặp lại sẽ không nhận ra nhau, mặc dù Rồng đã nói, sau khi nó đi, cả đời này hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Lần này nó không nói gì.
Ngay sau đó, Rồng Đen biến mất trước mặt công chúa nhỏ, nó biến thành một người đàn ông mặc áo đen.
Trang phục của người đàn ông rất dài, mũ trùm qua đầu anh, quần áo rũ xuống mặt đất. Anh vẫn có một bên mắt vàng một bên đen như cũ, màu môi nhợt nhạt.
Công chúa nhỏ mở to mắt, hình người của Rồng Đen thật ra rất phù hợp với tính cách của nó. Vừa hoang dã vừa u ám, khuôn mặt bạc tình, mọi sự dịu dàng đều ẩn chứa ở trong tim.
Người đàn ông hơi rũ mắt, trong mắt có phần ảm đạm, anh không biết đối với loài người thì bản thân có được coi là đẹp hay không. Suy cho cùng thì đôi mắt và sừng của anh đều bị thương, không bao giờ có thể mọc lại được.
Nhưng công chúa nhỏ lại gật đầu khẳng định: "Anh là người đẹp nhất tôi từng thấy."
Anh kinh ngạc nhìn cô.
Sau đó, một thân thể mềm mại nhào vào ngực anh.
Công chúa nhỏ nói: "Anh Rồng ơi, anh về cùng với em đi, mọi người đều sẽ thích anh." Đây là lần đầu tiên cô không biết xấu hổ ôm chặt người khác, chỉ vì sợ người đó biến thành Rồng rồi bay mất. Công chúa nhỏ đỏ mặt, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh, cô rất hy vọng sau khi đi thăm cha và anh trai, Rồng lớn có thể đưa cô về núi Charles.
Thân thể Rồng Đen cứng đờ.
Vừa rồi anh chỉ bận buồn vì cảm xúc chia tay, đến nỗi công chúa nhỏ bảo anh biến thành người, anh cũng đồng ý.
Nhưng anh đã coi thường một vấn đề, kỳ động đực ở dạng người... Mẹ nó quá khủng khϊế͙p͙! Cô còn nhào đến ôm anh nữa, suýt nữa thì anh đã mất không chế ôm cô cọ cọ vài phát.
Thấy công chúa nhỏ nghi ngờ cúi đầu xuống xem.
Anh vội vàng đẩy cô ra, Lúc này anh chẳng còn chút chần chờ gì nữa, lập tức hóa thành rồng bay mất.
Mẹ nó! Về thánh địa ngay! Nếu không đi tìm rồng cái sẽ chết mất.
*
Trong lâu đài, tất cả mọi người đều vui sướиɠ vì công chúa nhỏ vậy mà đã bình an trở về!
Không những không chết hay bị thương, mà ngay cả căn bệnh hiểm nghèo lâu năm cũng đã chữa khỏi.
Nhóm người hầu dạo gần đây đều thích hỏi cô: "Công chúa nhỏ, Rồng Đen nhìn như thế nào? Nó có biết nói không? Có hung dữ không? Nó thật sự có thể bay hàng vạn dặm trong một ngày ư?
Công chúa nhỏ nghĩ một hồi bèn đáp: "Nhìn nó rất oai phong, rất đẹp, nó biết nói, không hung dữ, có thể bay rất nhanh, nhưng tôi cũng không biết nó có bay được hàng vạn dặm hay không nữa."
Khác với các cô gái nhỏ đang vui vẻ bàn luận, một nhóm người đang nghiêm túc trêи tầng cao tòa lâu đài. Một vị đại thần nói: "Thưa Quốc Vương, tuy rằng lần này Rồng Đen thả công chúa, nhưng không biết sau này nó còn tái phạm hay không? Muốn diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu Nguyên đại nhân đã đến núi rồi, chi bằng hãy chém đầu Rồng Đen luôn đi."
Quốc vương thầm nghĩ, mấy tên này chỉ giỏi nói phét, thích thì tự đi mà chém!
Quốc vương là một người rất an phận, ông sẽ không đi làm chuyện trêu chọc loài rồng. Chẳng phải trong sách sử từng nhắc đến sự kiện một con rồng phun lửa đốt cháy một quốc gia hay sao? Mấy ông già này đúng là hư thật, có phải muốn ông ta mất nước không!
Quốc vương xử lý chuyện này rất qua loa.
Nhưng không ngờ chỉ mới vài ngày, đã nghe tin một con Rồng Đen đang hoành hành trong vương quốc, suýt nữa thì làm người dân vô tội bị thương. Hiện giờ nó đã chạy trốn đến vùng ngoại ô rồi.
Quốc vương còn chưa kịp đưa ra cách giải quyết thì đã có người chạy đến báo tin.
"Công chúa lại mất tích rồi!"
Quốc vương trợn mắt té xỉu!
*
Lần này công chúa nhỏ tự chạy ra khỏi tòa thành, cô nghe nói có một con rồng đang làm loạn trong thành, nhất quyết phải đi tìm nó.
Hiện giờ công chúa đã rất khỏe mạnh, cô có đọc qua sách xưa.
Trêи sách sử viết, máu đầu tim của rồng có thể chữa được tất cả các loại bệnh. Cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hóa ra ngày nào anh cũng cho cô uống máu!
Cô trở về lâu đài cũng không cảm thấy vui vẻ. Cô nhớ chú rồng canh giữ ở cửa hang vào ban đêm, nhớ bầu không khí trong lành nơi núi Charles, cũng rất nhớ ánh mắt dịu dàng của anh.
Cô không phải nàng công chúa trong truyện cổ tích, không muốn gả cho Vương Tử, cô muốn sống cùng anh Rồng cả đời!
Cô không tin Rồng Đen sẽ gây náo loạn, anh Rồng của cô sẽ không làm người dân của cô bị thương.
Đến vùng ngoại ô, cây cối trong phạm vi mười dặm đều bị đốn ngã, một cô gái run rẩy cất tiếng thét chói tai.
"Tôi không hại cô ấy, tôi không lừa anh!"
Là An Tây Nghiên.
Bời vì cô ta không muốn giết rồng, vừa thấy rồng, cô ta đã mất hết sự can đảm, nên quốc vương đuổi cô ta đi.
Rồng Đen cười lạnh, nhe răng cúi đầu xuống.
"Anh Rồng!"
Rồng Đen dừng lại, cô gái kia ngã xuống, vội bò chạy. Con rồng này điên rồi, đôi đồng tử màu vàng đều đỏ lên hết.
Rồng đen mặc kệ An Tây Nghiên gì đó, nó quay đầu chạy mất.
Một bóng dáng nho nhỏ bám lấy đuôi của nó.
Công chúa nhỏ hỏi: "Anh sao vậy?"
Nó cũng không biết mình bị làm sao, nó không muốn rời khỏi đây, cũng không muốn tìm rồng cái. Kể cả khi bản thân ngày càng thấy khó chịu hơn, nó cũng không muốn đi tìm rồng cái.
Từng ngày trôi qua, đến giờ tinh lực của nó rối loạn mới không thể kìm chế được mà bay ra đây, không ngờ lại khiến dân chúng sợ hãi.
Công chúa nhỏ thấy nó thì cực kỳ vui vẻ.
"Tôi đã gặp được cha và anh trai rồi, lần này tôi cũng đã để lại một bức thư. Nếu anh không thích nơi này thì chúng ta về nhà đi!"
Nó quay đầu lại, tròng mắt màu đỏ run lên: "Về, về nhà ư?"
Cô gật đầu: "Anh còn cần công chúa không?"
Cô đọc được trong sách sử, nếu một con rồng trưởng thành mà biến hình không hoàn chỉnh thì sẽ ăn công chúa để tăng cường sức mạnh, hỗ trợ khả năng biến hình.
Anh Rồng của cô khi biến thành người thì vẫn còn sừng và đuôi, chắc chắn là do không đủ sức mạnh.
Nhờ có sự chăm sóc của anh mà cô đã trở nên khỏe hơn, cô cũng nên đối xử tốt với anh.
Cho anh cắn một ngụm cũng được, đương nhiên không thể cắn miếng to quá. Anh có thể nuôi cô đến lúc khôi phục lại rồi cắn tiếp.
Anh biến thành người, mím môi hỏi: "Em thật sự muốn sống với Rồng ư?"
Công chúa nhỏ chớp mắt đáp: "Chỉ cần anh mãi mãi đối xử tốt với em như vậy là được."
Anh cười: "Cả đời sẽ đối xử tốt với em, tốt hơn cả bây giờ nữa."
Cô reo hò vui sướиɠ, nhảy vào lòng anh.
"Về nhà thôi!"
Rồng Đen gật đầu, cô đã kiềm chế được nguồn năng lượng rối loạn của anh, anh sẽ không bao giờ để chính mình làm tổn thương cô.
Anh biết bản thân muốn gì. Điều anh muốn chưa bao giờ là rồng cái, mà là công chúa nhỏ áo tím trong tòa lâu đài.
Khi đến núi Charles, cuối cùng anh cũng không chịu được nữa, biến thành người sau đó ngã vào hồ với công chúa. Được anh che chở, cô ngã không đau tí nào.
Công chúa nhỏ vừa định bò lên bờ thì đã có một thân hình nam tính ghé sát tới.
Mặc dù nhắc đến chuyện này khá xấu hổ, nhưng nếu không nhắc thì anh sẽ phát nổ mất.
Hơn nữa, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều nếu ở dưới nước.
Anh để cô uống máu đầu tim mình suốt một thời gian dài, cô đã không còn là cô gái ban đầu vừa gặp gió đã lăn ra ốm nữa rồi.
Công chúa nhỏ đỏ mặt nói: "Như vậy là được ư?"
Quá được ý chứ!
Cô hơi xấu hổ nói: "Vậy anh nhẹ một chút nha, em sợ đau."
Hồ ngập nước, nhóm động vật nhỏ hôm nay đã đi khá xa. Mùa hè ở núi Charles, hoa nở rộ, mùi hương ngập tràn khắp nơi.
Đến hoàng hôn, người đàn ông áo đen ôm công chúa nhỏ ra khỏi hồ. Khóe mắt cô còn vương lại những giọt nước mắt đáng thương, cô vừa khóc vừa giận dỗi anh.
Rồng cúi đầu hôn cô. Kỳ động đực của anh còn chưa kết thúc, nhưng anh biết rằng thời gian còn rất dài.
*
Thương thay cho Nguyên đại nhân, trèo đèo lội suối suốt hai tháng mười lăm ngày, cuối cùng cũng đến được núi Charles, nhưng ở đây đã chả còn ai.
CMN Rồng Đen còn để lại một bức thư khinh bỉ anh ta nữa chứ!
Anh ta xem xong bèn sờ thanh kiếm bên hông, khẽ thở dài một hơi.
"Chúng ta về thôi."
Trêи đường về họ bắt gặp An Tây Nghiên đang khốn đốn, người phụ nữ này không thể không trở về quê nhà. Cô ta nhớ chốn phồn hoa mình đã đi qua, trong lòng rất khó chịu, cả người cũng trở nên tiều tụy bất kham, hàng ngày chỉ biết nguyền rủa công chúa nhỏ sớm bị con Rồng kia ăn mất!
Giờ phút này công chúa nhỏ và Rồng Đen đang ở nơi cất chứa di sản của tộc Rồng. Châu báu và vàng bạc nơi đây thật sự khiến người khác lóa mắt, đủ để xây dựng mười vương quốc đó!
Tộc Rồng nghiện sưu tầm đồ vật, cướp cái này lại lấy cái kia, nhưng vị vua ở thế hệ này lại không chịu làm ăn đàng hoàng, đưa hết tất cả báu vật cho công chúa nhỏ. Anh không thích tất cả những thứ lấp lánh trêи đời, chỉ thích duy nhất công chúa nhỏ đáng yêu.
Công chúa nhỏ nói: "Anh còn giàu hơn cả cha em đấy!"
Anh bật cười.
Sau này Rồng giữ lời hứa, đối xử với công chúa nhỏ rất tốt.
Công chúa nằm nghỉ dưới gió trăng, trong đôi mắt cô hiện ra bầu trời đầy sao. Cô co người nằm trong lòng anh Rồng. Chuyện may mắn nhất suốt cuộc đời cô, đó chính là bị một con rồng bắt đi.
Lịch sử đất liền có ghi:
Rồng Đen sinh ra từ cái ác, đây là chuyện không rõ. Phương Tây có một con rồng ác độc, là người thừa kế tộc Rồng, tính tình hung giữ. Chưa đến 500 tuổi nó đã biến hình, hiểu được ngôn ngữ của con người. Sau này nó tàn sát mấy chục mạng trong tộc, phá hủy một vùng trong chớp mắt.
Nhưng mà suốt trăm năm Rồng Đen tồn tại, vương quốc yên bình, dân chúng hạnh phúc.
Có lẽ ở
thời đại phồn hoa đó, có một cô gái dũng cảm đã đi thuần hóa rồng đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.