Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 51: Quỳ
Đằng La Vi Chi
10/06/2021
Đầu tháng năm, một mình Bách Chính quay về thành phố T.
Những lời đồn nhảm liên quan đến thân thế của Bách Chính trên báo đã tan bớt đi, nhưng mạng xã hội cũng có trí nhớ, con người cũng có trí nhớ. Người thừa kế nhà họ Bách lại chẳng phải con trai ruột của Bách Thiên Khấu đã truyền khắp trong giới và trường học rồi.
Bách Thiên Khấu muốn liên hệ với Bách Chính, lúc trước vẫn luôn không liên lạc được với Bách Chính, lúc này về tới thành phố T, Bách Thiên Khấu lại gọi tới, Bách Chính nhận điện thoại.
Bách Thiên Khấu nói: “A Chính, thời gian này con đi đâu vậy? Còn tốt không?”
“Tôi không sao.”
“Những lời đồn nhảm trên mạng con không cần phải quan tâm đến nó, qua thời gian này sẽ tốt lên thôi. Nhà họ Bách không ai dám nói càn, rất nhiều chuyện,” Ông khựng lại, “Không liên quan gì tới con.”
Bách Chính rũ mắt cười cười: “Bách tổng, tôi thực sự không sao.”
Bách Thiên Khấu cũng biết, chẳng thể nào quay về nhà họ Bách nữa, ông hỏi Bách Chính: “Sau này con còn quay về nhà họ Bách không?”
Bách Chính trầm mặc một lúc: “Nói sau đi, Mục Mộng Nghi sao rồi?”
Bách Thiên Khấu biết cậu trước giờ không gọi Mục Mộng Nghi là mẹ, ông khẽ thở dài trong lòng: “Tình trạng không tốt lắm, ta định đưa bà ấy ra nước ngoài, không bao lâu sẽ quay về.”
Ra nước ngoài thứ nhất để trốn tránh những tin đồn kia, thứ hai là để thuận tiện chữa bệnh cho Mục Mộng Nghi.
Bà ta bị bệnh quá lâu rồi, không ai dám động tới vết sẹo này của bà ta, kết quẩ hiện giờ người người đều chỉ trỏ đoạn thời gian đen tối này của bà ta, Bách Thiên Khấu lòng đau như cắt, không muốn để vợ mình chịu đựng tổn thương này nữa, chỉ có thể đối tốt với bà ta nhất mực có thể.
“Quãng thời gian tới đây một mình con ở lại trong nước, không sao chứ?”
Bách Chính thấp giọng trả lời: “Ừm.”
Một cuộc điện thoại, bọn họ chẳng thể nào quay về hòa hợp như khi Bách Thiên Khấu dạy Bách Chính những quy tắc trên thương trường nữa, đối với Bách Thiên Khấu mà nói, ý nghĩa tồn tại của Bách Chính, có lẽ là sự phá hoại gia đình ông.
Mà cuộc sống của mọi người vẫn phải tiếp tục.
Từ Học Dân tập trung tinh thần cao độ, lo sợ Bách Chính xảy ra chuyện, âm thầm quan sát cậu.
Bách Chính không quay lại công ty nhà họ Bách nữa, cậu trầm mặc hồi lâu, chọn lựa về Hằng Việt.
Hằng Việt hiện giờ đã loạn thành một đoàn, liên quan tới lời đồn về ác long lớp 15, đã truyền khắp trường, một đám người vui mừng khi người gặp họa.
Đám thiếu niên đứng hút thuốc.
“Còn tưởng rằng thân phận cậu ta cao quý cỡ nào, ngày thường ngông nghênh như thế, là thái tử muốn gió được gió muốn mưa có mưa nhà họ Bách, hóa ra là con trai của tội phạm cưỡng hiếp,”
“Cậu ta không dám quay về đi, chẳng biết lấy sức mạnh ở đâu, lúc trước còn quản chúng ta, không cho gây chuyện.”
“Đó là đương nhiên, tôi nghe Trương Khôn bên Quang Hoa thả lời ra, Bách Chính mà dám quay về, cậu ta(TK) nhất định đánh cậu ta(BC) đến mức kêu cha gọi mẹ.”
Thiếu niên cười lớn: “Ha ha ha ha ba cậu ta còn không biết là ai cơ, lời này của Trương Khôn hơi ác đấy.”
Giọng vừa hạ xuống, mặt cậu ta bị đấm một quyền.
“La Khởi Minh, con mẹ nó câm miệng chó của mày lại.”
Thiếu niên tên là La Khởi Minh kia nhìn rõ người đến, hét lên một tiếng: “Kiểu Huy, não mày có bệnh à, tao cũng chẳng nói mày, mày kích động thế làm gì? Lẽ nào bố mày chẳng ra gì, hoặc là mẹ mày cũng bị người….”
Kiều Huy xông lên túm lấy cậu ta đánh lấy đánh lể, sắc mặt Bàng Thư Vinh cực kỳ xấu.
Gia cảnh của La Khởi Minh này không tồi, ngày thường ở trường học kéo bè kết lũ, nhưng mà đều bị Bách Chính ép xuống, cậu ta ở trường học chỉ có thể cụp đuôi làm người, bây giờ Bách Chính xảy ra chuyện, quay lại giẫm cậu đầu tiên chính là đám người này.
Bàng Thư Long kéo Kiều Huy lại: “Bỏ đi, tính toán làm gì với kẻ mọc mõm chó chứ.”
Người như La Khởi Minh này cũng chẳng ít, có đánh cũng đánh chẳng hết, trước kia Bách Chính đắc tội không ít người.
Như bọn họ nói, Trương Khôn là một trong số đó.
Có lẽ trước kia Trương Khôn còn cố kị gia cảnh và tàn nhẫn của Bách Chính, mà nay cậu ta biết Bách Chính sa sút rồi, những anh em trước kia vây xung quanh Bách Chính cũng tản đi hết, Trương Khôn bắt đầu tìm cơ hội để báo thù.
Bách Chính có thể đánh đến đâu đi nữa, cậu ta gọi mười người đánh một chắc là không vấn đề gì.
Kiều Huy đi ra khỏi chỗ đó, hốc mắt tức đến đỏ ửng.
“Đám người này lại nói anh Chính như thế, ban đầu khi bị người ta bắt nạt như cháu chắt, vẫn là do anh Chính ra mựt, lương tâm của đám rùa rụt cổ này bị chó ăn rồi sao?”
Bàng Thư Vinh nói: “Chính vì bọn chúng sợ, trước kia anh chính không sợ, cho nên mới cảm thấy mất hết mặt mũi.”
Hai người quay về phòng học, rất nhiều người trong lớp vây lấy Y Khánh.
“Thật à? Trước kia Bách Chính thực sự quá đáng như thế á, sai cậu đi tới đi lui?”
Ánh mắt Y Khánh hơi tối lại, gật đầu.
Kiều Huy ngây người, sau đó lập tức xông lên: “Tao đ*** mày Y Khánh!” Anh Chính bạc đãi ai, cũng sẽ không bạc đãi Y Khánh, biết nhà cậu ta nghèo, còn trợ cấp cho không ít tiền.
Y Khánh thấy bọn họ quay về, trên mặt có chút hoảng loạn, vội vàng trốn sau đám người.
Nhưng mà trốn không được, cậu ta mới dựng can đảm lên.
“Thế nào, tôi nói đâu có sai. Tính cách thối như cậu ta, nếu không phải có chút tiền, ai mà thèm đi theo bên cạnh cậu ta chứ, người phiền chó ghét trong lòng cậu ta không tự biết sao? Tôi đi theo các cậu, các cậu động một tí là sai tôi, tâm trạng không tốt còn mắng vài câu.”
“Khi trước anh Chính cho mày tiền, sao mày không nói gì, mẹ mày bị bệnh, anh Chính đưa mày đến bệnh viện, lúc đó suýt nữa mày còn quỳ anh Chính, mày con mẹ nó bây giờ làm sói mắt trắng!”
Y Khánh bị khơi lại chuyện tự ti ngày trước, cắn răng nói: “Ai hiếm lạ mấy đồng tiền thối của cậu ta, những thứ đó vốn dĩ không thuộc về cậu ta, cậu ta và người cha phạm tội cưỡng hiếp kia giống nhau, đều là những tên trộm đồ của người khác.”
Lời vừa nói ra, cả lớp nhìn về cửa sau, thiếu niên tóc đen lẳng lựng đứng đó nhìn bọn họ.
Ánh mắt cậu lãnh đạm, nhìn Y Khánh một cái, sau đó nhìn Kiều Huy: “Được rồi, chẳng có gì để nói với nó, Kiều Huy, quay lại đây.”
Y Khánh nhìn thấy cậu, lập tức run lên: “Anh Chính….”
Sau đó cậu ta nghĩ, Bách Chính hiện giờ đã là nỏ mạnh hết đà, bị người dồn tới góc tường, cậu ta cũng chẳng có gì phải sợ, cũng chẳng cần lấy lòng cậu nữa.
Y Khánh thẳng lưng lên: “Bách Chính, mày còn dám quay về.”
Bách Chính chẳng thèm để ý đến cậu ta, nhìn chỗ ngồi của mình một cái, phát hiện trên mặt bàn bị người ta dùng bút đánh dấu vẽ lên một con rùa.
Hàng trước có người bước vào phòng học, thách thức nhìn Bách Chính.
Bách Chính lạnh giọng nói: “La Khởi Minh, là mày làm?”
La Khởi Minh ôm lấy vai mình.
“ Nói không chừng là rùa rụt đầu tự mình mọc ra đó.”
Bạn bè của La Khởi Minh ha ha cười lớn.
Bách Chính cũng cong môi lên, cậu bước lên hàng trước, chẳng thèm động tay, một chân đạp lên người La Khởi Minh.
La Khởi Minh bị đạp ngã sang bên cửa, chưa đợi cậu ta điên lên, một cánh tay lôi cổ cậu ta lên.
Dưới ánh mắt sợ hãi của cả lớp, Bách Chính lôi La Khởi Minh đến chỗ của mình.
Bách Chính dùng lực tay, ấn mặt La Khởi Minh lên con rùa kia.
Vẻ mặt Bách Chính nhẹ nhàng, rõ ràng đang cười, nhưng khóe miệng cực kỳ lạnh lẽo, cậu vỗ mặt La Khởi Minh: “Lau sạch, hoặc liếm sạch.”
Vẻ mặt La Khởi Minh méo mó, cậu ta nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ngay cả khi không có ánh hào quang của thân phận, nhưng lực uy hiếp của Bách Chính khi trước quá lớn, không ai dám bước lên giúp cậu ta.
La Khởi Minh chịu nhục nói: “Tôi lau, xin lỗi, tôi lau sạch là được chứ.”
Bách Chính nới tay: “Cút đi.”
Bạn bè của La Khởi Minh nhỏ giọng an ủi cậu ta: “Yên tâm đi, cậu ta kiêu ngạo chẳng được bao lâu đâu, sẽ có người thu thập cậu ta.”
La Khởi Minh căm giận lau mặt.
Kiều Huy chạy lại, trong lòng vừa kích động vừa chua xót: “Anh Chính, anh quay về rồi.”
“Ừ.”
Bàng Thư Vinh thấp giọng nói: “Anh Chính, những lời khốn nạn kia anh đừng để trong lòng, Y Khánh là tên sói mắt trắng, coi như không quen biết, rất nhiều người anh giúp đỡ qua, họ đều ghi nhớ trong lòng, chỉ là lúc này không dám nói ra thôi.”
Bách Chính vỗ vai cậu ta, nói: “Anh biết.”
Kiều Huy khó tránh khỏi đau lòng thay Bách Chính.
Đã từng một thời là con cưng của trời, đến nay yếu ớt đến mức ngay cả Y Khánh cũng có thể nhục mạ.
Kiều Huy vỗ ngực, vội nói: “Anh Chính, tan học chúng ta cùng nhau về, nếu anh không có chỗ nào đi, có thể tới chỗ em ở một thời gian.”
Bách Chính nói: “Không cần.”
Lúc tan học, ngay cả thầy Liêu Vũ cũng nhịn không được nhìn Bách Chính mấy lần, trong lòng thở dài. Sự thật là, một năm này, Bách Chính làm rất nhiều việc vì Hằng Việt, sao lại có kết quả như thế này chứ?
Cảm giác được ánh mắt của thầy giáo, tinh thần Bách Chính cực kỳ bình tĩnh.
Buổi chiều tan học, Bách Chính đi về phía chung cư của mình. Với tình hình hiện tại, cậu cắt đứt liên lạc với nhà họ Bách, công ty con tạm thời không thể tới nữa.
Cậu bước đi trong thành phố dưới ánh hoàng hôn, bị một đám người ngăn lại.
Tay Trương Khôn đập đập ống sắt, cười to nói: “Anh em nhìn xem, đây là con chó nhà có tang nào?”
Có người phối hợp nói: “Yo, anh nhìn nhầm rồi, đây không phải Bách thiếu đại danh đỉnh đỉnh sao?”
Trương Khôn nói: “Nhưng mà tao nghe nói, Bách tổng không có con trai, thằng con hoang này từ đâu tới.”
Bọn đàn em mồm năm miệng mười.
Ánh mắt Bách Chính dần lạnh lẽo.
Trương Khôn dùng ống sắt ghì bả vai thiếu niên xuống: “Bách Chính, không phải mày đánh rất giỏi à? Bây giờ thử xem, xương mày cứng, hay là ống sắt trong tay bọn tao cứng.”
Vừa nói, ống sắt đập mạnh xuống.
Bách Chính phản ứng rất nhanh, lóe người nhảy lên đạp vào cổ tay Trương Khôn.
Cụ diện vừa động bùng phát lên, Trương Khôn cắn răng xoa xoa cổ tay, nói: “Đều lên đi.”
Bách Chính không để ý kịp bị Trương Khôn đánh lên bả vai.
Trương Khôn cười điên cuồng nói: “Hôm nay mày quỳ xuống cho ông đây.”
Vậy nên bọn chúng đều nhắm vào đầu gối cậu.
Bách Chính hừ một tiếng, khuỷu tay chống lên mặt đất.
Đầu gối cậu từ đầu đến cuối không hề cong xuống.
Xuyên qua ánh sáng yếu ớt của bầu trời xám xịt, cậu nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen ở đằng xa.
Bên trong cửa xe nhin không rõ là ai.
*
Ngày Dụ Sân và cả nhà quay lại thành phố T, thì lập tức về tam trung để học.
Không có thời gian cho cô bi thương, rất nhiều lúc, cuộc sống bị ép phải đi vào đường ray.
Dụ Nhiên được ba đưa đi bệnh viện kiểm tra, Dụ Sân về trường học để lên lớp tự học buổi tối.
Cô ngồi trên xe buýt.
Tháng năm đã bắt đầu vào hạ, mặt trời chiếu muộn, nhẹ nhàng rơi trên thân người.
Gió bên ngoài thổi bay mái tóc cô, cô bò trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài lùi ra xa.
Mãi đến khi nhìn thấy bên góc phố có một đám thiếu niên vây lấy một người.
Đồng tử Dụ Sân cô lại, mím chặt môi.
Bách Chính trong đám người như có cảm ứng, cũng nhìn thấy cô rồi.
Đôi mắt cậu đen sâu thăm thẳm, khóe miệng có vết thương, cách ấm áp mỏng manh của đầu hạ, yên tĩnh mà nhìn cô.
Xe đã lái qua một đoạn rồi.
Bách Chính nhìn cô cười cười, cậu vẫn còn sức để lăn lộn.
Trên xe, Dụ Sân nghĩ tới chiếc kẹo vẽ phượng hoàng nhỏ, còn có tình cảnh hiện nay của Bách Chính, lập tức thỉnh cầu nói: “Sư phụ, chú có thể cho cháu mượn điện thoại không?”
Tài xế nhìn cô một cái: “Không đem.”
Xe buýt vừa lúc tới bến, Dụ Sân cắn răng chạy xuống.
Dụ Sân không chạy qua đó, biết không giúp được gì, cô chạy tới gần đó, từ xa nhìn cậu một cái, rồi đi trạm điện thoại.
Cô gọi cảnh sát, dùng tốc độ nhanh nhất giải thích tình hình ở đây một chút.
Đàn em của Trương Khôn có người phát hiện ra không đúng: “Lão đại, đứa con gái ở đằng kia, hình như đang báo cảnh sát.”
Nghe thấy hai chữ này, ngay cả Trương Khôn cũng ý thức được quả tim nảy lên.
Không còn quan tâm Bách Chính khuất phục nữa, Trương Khôn nói: “Bắt người lại đây.”
Ánh mắt Bách Chính lóe lên, một đấm bay về phía Trương Khôn.
Bách Chính hét lên: “Em đến đây làm gì, mau chạy đi!”
Dụ Sân quay đầu chạy.
Trương Khôn: “Không được để nó chạy.”
Trương Khôn không để ý đến Bách Chính nữa, chạy về hướng Dụ Sân.
Dụ Sân chưa chạy được bao xa, đã bị người của Hoa Quang đuổi kịp.
Dụ Sân bị người kéo tóc lại, đầu cô rất đau.
Trương Khôn miệng nói toàn từ ngữ ô uế: “Chạy, mày chạy một cái thử xem, dám lo chuyện bao đồng….”
Cậu ta chẳng để ý đánh con gái hay không, ngay cả bộ dạng cô gái mặc áo đồng phục trường này cũng không nhìn, một gậy đánh qua.
Dụ Sân hự một tiếng, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu.
Một giây sau, đầu gối thiếu niên quỳ xuống, ôm cô vào trong lòng.
Một gậy nặng nề rơi xuống.
Tiếng gậy sắt đập vào sống lưng thiếu niên khiến đôi mắt Dụ Sân run lên, vòng tay thiếu niên nóng bỏng.
Tất cả mọi người đều ngây dại.
Ngay cả Trương Khôn cũng khựng lại một giây, ban nãy có đạp vào đầu gối Bách Chính thế nào, cậu cũng không chịu quỳ xuống. Mà cậu ta vừa, dường như là xông tới, đứng còn đứng không vững, đã ôm lấy đầu cô gái vào trong ngực.
Loại xương cứng như Bách Chính, mà lại sợ hãi đến mức quỳ xuống. Trương Khôn như hiểu ra điều gì, âm hiểm nhìn cô gái trong ngực cậu.
Bách Chính ôm chặt lấy Dụ Sân, gào rống lến: “Từ Học Dân! Còn con mẹ nó xem à!”
Đầu con phố đằng kia, một nhóm đàn ông mặc tây trang từ trên xe chạy xuống.
Trương Khôn nhìn thấy đám người này, cậu ta và đám đàn em kinh ngạc không thôi. Không phải Bách Chính đã rời khỏi nhà họ Bách rồi sao? Tình huống này là thế nào?
Rất nhanh, Từ Học Dân đã nói cho cậu ta biết tình huống này là thế nào. Tính cách của Từ Học Dân, trung thành đến mức gần như khúc gỗ, nếu không có Bách Chính cho gọi, trong tình huống không uy hiếp tới tính mạng, Từ Học Dân tuân thủ quy tắc của Bách thiếu không để bản thân can dự tới cuộc sống của cậu.
Người nhà họ Từ ra tay, bọn Trương Khôn một đứa cũng không chạy thoát, một đám bị đập tơi tả một trận, hai tay che lấy tai ngồi xổm xuống.
Dụ Sân bị Bách Chính kéo lên, sắc mặt cậu cực kỳ khó coi: “Em quay lại đây làm cái gì? Không phải biết Mục Nguyên mới là ân nhân của mình sao? Còn quay lại, không sợ chết đúng không!”
Lúc này Dụ Sân mới thấy sợ, nhỏ giọng nói: “Tôi quên rồi.”
Giây phút đó, cô nghĩ tới thiếu niên đeo băng tay có chữ “Nhân viên duy trì an toàn” đứng gác, nghĩ tới cậu đợi cô trong gió lạnh một đêm, bộ dáng từng che ô cho cô, còn có cậu đưa cô và anh trai về trấn Liên Thủy.
Cô quên mất đây là đồ lừa đảo khốn kiếp, nhưng cũng hi vọng cậu sống thật tốt.
Cậu nhìn cô hồi lâu, cuối cùng run lên, xoa nhẹ lên tóc cô. Đối với Dụ Sân, cậu chẳng còn cách nào khác.
“Vậy lần sau nhớ cho kỹ.”
Những lời đồn nhảm liên quan đến thân thế của Bách Chính trên báo đã tan bớt đi, nhưng mạng xã hội cũng có trí nhớ, con người cũng có trí nhớ. Người thừa kế nhà họ Bách lại chẳng phải con trai ruột của Bách Thiên Khấu đã truyền khắp trong giới và trường học rồi.
Bách Thiên Khấu muốn liên hệ với Bách Chính, lúc trước vẫn luôn không liên lạc được với Bách Chính, lúc này về tới thành phố T, Bách Thiên Khấu lại gọi tới, Bách Chính nhận điện thoại.
Bách Thiên Khấu nói: “A Chính, thời gian này con đi đâu vậy? Còn tốt không?”
“Tôi không sao.”
“Những lời đồn nhảm trên mạng con không cần phải quan tâm đến nó, qua thời gian này sẽ tốt lên thôi. Nhà họ Bách không ai dám nói càn, rất nhiều chuyện,” Ông khựng lại, “Không liên quan gì tới con.”
Bách Chính rũ mắt cười cười: “Bách tổng, tôi thực sự không sao.”
Bách Thiên Khấu cũng biết, chẳng thể nào quay về nhà họ Bách nữa, ông hỏi Bách Chính: “Sau này con còn quay về nhà họ Bách không?”
Bách Chính trầm mặc một lúc: “Nói sau đi, Mục Mộng Nghi sao rồi?”
Bách Thiên Khấu biết cậu trước giờ không gọi Mục Mộng Nghi là mẹ, ông khẽ thở dài trong lòng: “Tình trạng không tốt lắm, ta định đưa bà ấy ra nước ngoài, không bao lâu sẽ quay về.”
Ra nước ngoài thứ nhất để trốn tránh những tin đồn kia, thứ hai là để thuận tiện chữa bệnh cho Mục Mộng Nghi.
Bà ta bị bệnh quá lâu rồi, không ai dám động tới vết sẹo này của bà ta, kết quẩ hiện giờ người người đều chỉ trỏ đoạn thời gian đen tối này của bà ta, Bách Thiên Khấu lòng đau như cắt, không muốn để vợ mình chịu đựng tổn thương này nữa, chỉ có thể đối tốt với bà ta nhất mực có thể.
“Quãng thời gian tới đây một mình con ở lại trong nước, không sao chứ?”
Bách Chính thấp giọng trả lời: “Ừm.”
Một cuộc điện thoại, bọn họ chẳng thể nào quay về hòa hợp như khi Bách Thiên Khấu dạy Bách Chính những quy tắc trên thương trường nữa, đối với Bách Thiên Khấu mà nói, ý nghĩa tồn tại của Bách Chính, có lẽ là sự phá hoại gia đình ông.
Mà cuộc sống của mọi người vẫn phải tiếp tục.
Từ Học Dân tập trung tinh thần cao độ, lo sợ Bách Chính xảy ra chuyện, âm thầm quan sát cậu.
Bách Chính không quay lại công ty nhà họ Bách nữa, cậu trầm mặc hồi lâu, chọn lựa về Hằng Việt.
Hằng Việt hiện giờ đã loạn thành một đoàn, liên quan tới lời đồn về ác long lớp 15, đã truyền khắp trường, một đám người vui mừng khi người gặp họa.
Đám thiếu niên đứng hút thuốc.
“Còn tưởng rằng thân phận cậu ta cao quý cỡ nào, ngày thường ngông nghênh như thế, là thái tử muốn gió được gió muốn mưa có mưa nhà họ Bách, hóa ra là con trai của tội phạm cưỡng hiếp,”
“Cậu ta không dám quay về đi, chẳng biết lấy sức mạnh ở đâu, lúc trước còn quản chúng ta, không cho gây chuyện.”
“Đó là đương nhiên, tôi nghe Trương Khôn bên Quang Hoa thả lời ra, Bách Chính mà dám quay về, cậu ta(TK) nhất định đánh cậu ta(BC) đến mức kêu cha gọi mẹ.”
Thiếu niên cười lớn: “Ha ha ha ha ba cậu ta còn không biết là ai cơ, lời này của Trương Khôn hơi ác đấy.”
Giọng vừa hạ xuống, mặt cậu ta bị đấm một quyền.
“La Khởi Minh, con mẹ nó câm miệng chó của mày lại.”
Thiếu niên tên là La Khởi Minh kia nhìn rõ người đến, hét lên một tiếng: “Kiểu Huy, não mày có bệnh à, tao cũng chẳng nói mày, mày kích động thế làm gì? Lẽ nào bố mày chẳng ra gì, hoặc là mẹ mày cũng bị người….”
Kiều Huy xông lên túm lấy cậu ta đánh lấy đánh lể, sắc mặt Bàng Thư Vinh cực kỳ xấu.
Gia cảnh của La Khởi Minh này không tồi, ngày thường ở trường học kéo bè kết lũ, nhưng mà đều bị Bách Chính ép xuống, cậu ta ở trường học chỉ có thể cụp đuôi làm người, bây giờ Bách Chính xảy ra chuyện, quay lại giẫm cậu đầu tiên chính là đám người này.
Bàng Thư Long kéo Kiều Huy lại: “Bỏ đi, tính toán làm gì với kẻ mọc mõm chó chứ.”
Người như La Khởi Minh này cũng chẳng ít, có đánh cũng đánh chẳng hết, trước kia Bách Chính đắc tội không ít người.
Như bọn họ nói, Trương Khôn là một trong số đó.
Có lẽ trước kia Trương Khôn còn cố kị gia cảnh và tàn nhẫn của Bách Chính, mà nay cậu ta biết Bách Chính sa sút rồi, những anh em trước kia vây xung quanh Bách Chính cũng tản đi hết, Trương Khôn bắt đầu tìm cơ hội để báo thù.
Bách Chính có thể đánh đến đâu đi nữa, cậu ta gọi mười người đánh một chắc là không vấn đề gì.
Kiều Huy đi ra khỏi chỗ đó, hốc mắt tức đến đỏ ửng.
“Đám người này lại nói anh Chính như thế, ban đầu khi bị người ta bắt nạt như cháu chắt, vẫn là do anh Chính ra mựt, lương tâm của đám rùa rụt cổ này bị chó ăn rồi sao?”
Bàng Thư Vinh nói: “Chính vì bọn chúng sợ, trước kia anh chính không sợ, cho nên mới cảm thấy mất hết mặt mũi.”
Hai người quay về phòng học, rất nhiều người trong lớp vây lấy Y Khánh.
“Thật à? Trước kia Bách Chính thực sự quá đáng như thế á, sai cậu đi tới đi lui?”
Ánh mắt Y Khánh hơi tối lại, gật đầu.
Kiều Huy ngây người, sau đó lập tức xông lên: “Tao đ*** mày Y Khánh!” Anh Chính bạc đãi ai, cũng sẽ không bạc đãi Y Khánh, biết nhà cậu ta nghèo, còn trợ cấp cho không ít tiền.
Y Khánh thấy bọn họ quay về, trên mặt có chút hoảng loạn, vội vàng trốn sau đám người.
Nhưng mà trốn không được, cậu ta mới dựng can đảm lên.
“Thế nào, tôi nói đâu có sai. Tính cách thối như cậu ta, nếu không phải có chút tiền, ai mà thèm đi theo bên cạnh cậu ta chứ, người phiền chó ghét trong lòng cậu ta không tự biết sao? Tôi đi theo các cậu, các cậu động một tí là sai tôi, tâm trạng không tốt còn mắng vài câu.”
“Khi trước anh Chính cho mày tiền, sao mày không nói gì, mẹ mày bị bệnh, anh Chính đưa mày đến bệnh viện, lúc đó suýt nữa mày còn quỳ anh Chính, mày con mẹ nó bây giờ làm sói mắt trắng!”
Y Khánh bị khơi lại chuyện tự ti ngày trước, cắn răng nói: “Ai hiếm lạ mấy đồng tiền thối của cậu ta, những thứ đó vốn dĩ không thuộc về cậu ta, cậu ta và người cha phạm tội cưỡng hiếp kia giống nhau, đều là những tên trộm đồ của người khác.”
Lời vừa nói ra, cả lớp nhìn về cửa sau, thiếu niên tóc đen lẳng lựng đứng đó nhìn bọn họ.
Ánh mắt cậu lãnh đạm, nhìn Y Khánh một cái, sau đó nhìn Kiều Huy: “Được rồi, chẳng có gì để nói với nó, Kiều Huy, quay lại đây.”
Y Khánh nhìn thấy cậu, lập tức run lên: “Anh Chính….”
Sau đó cậu ta nghĩ, Bách Chính hiện giờ đã là nỏ mạnh hết đà, bị người dồn tới góc tường, cậu ta cũng chẳng có gì phải sợ, cũng chẳng cần lấy lòng cậu nữa.
Y Khánh thẳng lưng lên: “Bách Chính, mày còn dám quay về.”
Bách Chính chẳng thèm để ý đến cậu ta, nhìn chỗ ngồi của mình một cái, phát hiện trên mặt bàn bị người ta dùng bút đánh dấu vẽ lên một con rùa.
Hàng trước có người bước vào phòng học, thách thức nhìn Bách Chính.
Bách Chính lạnh giọng nói: “La Khởi Minh, là mày làm?”
La Khởi Minh ôm lấy vai mình.
“ Nói không chừng là rùa rụt đầu tự mình mọc ra đó.”
Bạn bè của La Khởi Minh ha ha cười lớn.
Bách Chính cũng cong môi lên, cậu bước lên hàng trước, chẳng thèm động tay, một chân đạp lên người La Khởi Minh.
La Khởi Minh bị đạp ngã sang bên cửa, chưa đợi cậu ta điên lên, một cánh tay lôi cổ cậu ta lên.
Dưới ánh mắt sợ hãi của cả lớp, Bách Chính lôi La Khởi Minh đến chỗ của mình.
Bách Chính dùng lực tay, ấn mặt La Khởi Minh lên con rùa kia.
Vẻ mặt Bách Chính nhẹ nhàng, rõ ràng đang cười, nhưng khóe miệng cực kỳ lạnh lẽo, cậu vỗ mặt La Khởi Minh: “Lau sạch, hoặc liếm sạch.”
Vẻ mặt La Khởi Minh méo mó, cậu ta nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ngay cả khi không có ánh hào quang của thân phận, nhưng lực uy hiếp của Bách Chính khi trước quá lớn, không ai dám bước lên giúp cậu ta.
La Khởi Minh chịu nhục nói: “Tôi lau, xin lỗi, tôi lau sạch là được chứ.”
Bách Chính nới tay: “Cút đi.”
Bạn bè của La Khởi Minh nhỏ giọng an ủi cậu ta: “Yên tâm đi, cậu ta kiêu ngạo chẳng được bao lâu đâu, sẽ có người thu thập cậu ta.”
La Khởi Minh căm giận lau mặt.
Kiều Huy chạy lại, trong lòng vừa kích động vừa chua xót: “Anh Chính, anh quay về rồi.”
“Ừ.”
Bàng Thư Vinh thấp giọng nói: “Anh Chính, những lời khốn nạn kia anh đừng để trong lòng, Y Khánh là tên sói mắt trắng, coi như không quen biết, rất nhiều người anh giúp đỡ qua, họ đều ghi nhớ trong lòng, chỉ là lúc này không dám nói ra thôi.”
Bách Chính vỗ vai cậu ta, nói: “Anh biết.”
Kiều Huy khó tránh khỏi đau lòng thay Bách Chính.
Đã từng một thời là con cưng của trời, đến nay yếu ớt đến mức ngay cả Y Khánh cũng có thể nhục mạ.
Kiều Huy vỗ ngực, vội nói: “Anh Chính, tan học chúng ta cùng nhau về, nếu anh không có chỗ nào đi, có thể tới chỗ em ở một thời gian.”
Bách Chính nói: “Không cần.”
Lúc tan học, ngay cả thầy Liêu Vũ cũng nhịn không được nhìn Bách Chính mấy lần, trong lòng thở dài. Sự thật là, một năm này, Bách Chính làm rất nhiều việc vì Hằng Việt, sao lại có kết quả như thế này chứ?
Cảm giác được ánh mắt của thầy giáo, tinh thần Bách Chính cực kỳ bình tĩnh.
Buổi chiều tan học, Bách Chính đi về phía chung cư của mình. Với tình hình hiện tại, cậu cắt đứt liên lạc với nhà họ Bách, công ty con tạm thời không thể tới nữa.
Cậu bước đi trong thành phố dưới ánh hoàng hôn, bị một đám người ngăn lại.
Tay Trương Khôn đập đập ống sắt, cười to nói: “Anh em nhìn xem, đây là con chó nhà có tang nào?”
Có người phối hợp nói: “Yo, anh nhìn nhầm rồi, đây không phải Bách thiếu đại danh đỉnh đỉnh sao?”
Trương Khôn nói: “Nhưng mà tao nghe nói, Bách tổng không có con trai, thằng con hoang này từ đâu tới.”
Bọn đàn em mồm năm miệng mười.
Ánh mắt Bách Chính dần lạnh lẽo.
Trương Khôn dùng ống sắt ghì bả vai thiếu niên xuống: “Bách Chính, không phải mày đánh rất giỏi à? Bây giờ thử xem, xương mày cứng, hay là ống sắt trong tay bọn tao cứng.”
Vừa nói, ống sắt đập mạnh xuống.
Bách Chính phản ứng rất nhanh, lóe người nhảy lên đạp vào cổ tay Trương Khôn.
Cụ diện vừa động bùng phát lên, Trương Khôn cắn răng xoa xoa cổ tay, nói: “Đều lên đi.”
Bách Chính không để ý kịp bị Trương Khôn đánh lên bả vai.
Trương Khôn cười điên cuồng nói: “Hôm nay mày quỳ xuống cho ông đây.”
Vậy nên bọn chúng đều nhắm vào đầu gối cậu.
Bách Chính hừ một tiếng, khuỷu tay chống lên mặt đất.
Đầu gối cậu từ đầu đến cuối không hề cong xuống.
Xuyên qua ánh sáng yếu ớt của bầu trời xám xịt, cậu nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen ở đằng xa.
Bên trong cửa xe nhin không rõ là ai.
*
Ngày Dụ Sân và cả nhà quay lại thành phố T, thì lập tức về tam trung để học.
Không có thời gian cho cô bi thương, rất nhiều lúc, cuộc sống bị ép phải đi vào đường ray.
Dụ Nhiên được ba đưa đi bệnh viện kiểm tra, Dụ Sân về trường học để lên lớp tự học buổi tối.
Cô ngồi trên xe buýt.
Tháng năm đã bắt đầu vào hạ, mặt trời chiếu muộn, nhẹ nhàng rơi trên thân người.
Gió bên ngoài thổi bay mái tóc cô, cô bò trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài lùi ra xa.
Mãi đến khi nhìn thấy bên góc phố có một đám thiếu niên vây lấy một người.
Đồng tử Dụ Sân cô lại, mím chặt môi.
Bách Chính trong đám người như có cảm ứng, cũng nhìn thấy cô rồi.
Đôi mắt cậu đen sâu thăm thẳm, khóe miệng có vết thương, cách ấm áp mỏng manh của đầu hạ, yên tĩnh mà nhìn cô.
Xe đã lái qua một đoạn rồi.
Bách Chính nhìn cô cười cười, cậu vẫn còn sức để lăn lộn.
Trên xe, Dụ Sân nghĩ tới chiếc kẹo vẽ phượng hoàng nhỏ, còn có tình cảnh hiện nay của Bách Chính, lập tức thỉnh cầu nói: “Sư phụ, chú có thể cho cháu mượn điện thoại không?”
Tài xế nhìn cô một cái: “Không đem.”
Xe buýt vừa lúc tới bến, Dụ Sân cắn răng chạy xuống.
Dụ Sân không chạy qua đó, biết không giúp được gì, cô chạy tới gần đó, từ xa nhìn cậu một cái, rồi đi trạm điện thoại.
Cô gọi cảnh sát, dùng tốc độ nhanh nhất giải thích tình hình ở đây một chút.
Đàn em của Trương Khôn có người phát hiện ra không đúng: “Lão đại, đứa con gái ở đằng kia, hình như đang báo cảnh sát.”
Nghe thấy hai chữ này, ngay cả Trương Khôn cũng ý thức được quả tim nảy lên.
Không còn quan tâm Bách Chính khuất phục nữa, Trương Khôn nói: “Bắt người lại đây.”
Ánh mắt Bách Chính lóe lên, một đấm bay về phía Trương Khôn.
Bách Chính hét lên: “Em đến đây làm gì, mau chạy đi!”
Dụ Sân quay đầu chạy.
Trương Khôn: “Không được để nó chạy.”
Trương Khôn không để ý đến Bách Chính nữa, chạy về hướng Dụ Sân.
Dụ Sân chưa chạy được bao xa, đã bị người của Hoa Quang đuổi kịp.
Dụ Sân bị người kéo tóc lại, đầu cô rất đau.
Trương Khôn miệng nói toàn từ ngữ ô uế: “Chạy, mày chạy một cái thử xem, dám lo chuyện bao đồng….”
Cậu ta chẳng để ý đánh con gái hay không, ngay cả bộ dạng cô gái mặc áo đồng phục trường này cũng không nhìn, một gậy đánh qua.
Dụ Sân hự một tiếng, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu.
Một giây sau, đầu gối thiếu niên quỳ xuống, ôm cô vào trong lòng.
Một gậy nặng nề rơi xuống.
Tiếng gậy sắt đập vào sống lưng thiếu niên khiến đôi mắt Dụ Sân run lên, vòng tay thiếu niên nóng bỏng.
Tất cả mọi người đều ngây dại.
Ngay cả Trương Khôn cũng khựng lại một giây, ban nãy có đạp vào đầu gối Bách Chính thế nào, cậu cũng không chịu quỳ xuống. Mà cậu ta vừa, dường như là xông tới, đứng còn đứng không vững, đã ôm lấy đầu cô gái vào trong ngực.
Loại xương cứng như Bách Chính, mà lại sợ hãi đến mức quỳ xuống. Trương Khôn như hiểu ra điều gì, âm hiểm nhìn cô gái trong ngực cậu.
Bách Chính ôm chặt lấy Dụ Sân, gào rống lến: “Từ Học Dân! Còn con mẹ nó xem à!”
Đầu con phố đằng kia, một nhóm đàn ông mặc tây trang từ trên xe chạy xuống.
Trương Khôn nhìn thấy đám người này, cậu ta và đám đàn em kinh ngạc không thôi. Không phải Bách Chính đã rời khỏi nhà họ Bách rồi sao? Tình huống này là thế nào?
Rất nhanh, Từ Học Dân đã nói cho cậu ta biết tình huống này là thế nào. Tính cách của Từ Học Dân, trung thành đến mức gần như khúc gỗ, nếu không có Bách Chính cho gọi, trong tình huống không uy hiếp tới tính mạng, Từ Học Dân tuân thủ quy tắc của Bách thiếu không để bản thân can dự tới cuộc sống của cậu.
Người nhà họ Từ ra tay, bọn Trương Khôn một đứa cũng không chạy thoát, một đám bị đập tơi tả một trận, hai tay che lấy tai ngồi xổm xuống.
Dụ Sân bị Bách Chính kéo lên, sắc mặt cậu cực kỳ khó coi: “Em quay lại đây làm cái gì? Không phải biết Mục Nguyên mới là ân nhân của mình sao? Còn quay lại, không sợ chết đúng không!”
Lúc này Dụ Sân mới thấy sợ, nhỏ giọng nói: “Tôi quên rồi.”
Giây phút đó, cô nghĩ tới thiếu niên đeo băng tay có chữ “Nhân viên duy trì an toàn” đứng gác, nghĩ tới cậu đợi cô trong gió lạnh một đêm, bộ dáng từng che ô cho cô, còn có cậu đưa cô và anh trai về trấn Liên Thủy.
Cô quên mất đây là đồ lừa đảo khốn kiếp, nhưng cũng hi vọng cậu sống thật tốt.
Cậu nhìn cô hồi lâu, cuối cùng run lên, xoa nhẹ lên tóc cô. Đối với Dụ Sân, cậu chẳng còn cách nào khác.
“Vậy lần sau nhớ cho kỹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.