Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Chương 67: Trông coi
Đằng La Vi Chi
15/06/2021
Mục Nguyên dường như thở dốc hơn vài phần, trước
khi Dụ Sân nhìn qua, cậu thu tầm mắt lại, cố gắng khiến tâm thái của bản thân bình thường hơn chút.
Trận đấu này của bọn họ, thực lực vốn chênh lệch nhau khá nhiều. Nếu trở thành chủ lực, cậu cũng phân tâm theo đội viên, kết cục của trận đấu càng tệ hại hơn.
Bách Chính hơi nhếch mày lên, thấy được Mục Nguyên phát bóng dùng sức lên không ít.
Trước nay Mục Nguyên không nóng không lạnh, trận đấu trước bị thua, đều có thể bình tĩnh tới chúc mừng, lần này lại có thể phát bóng dùng sức muốn cùng cậu tranh cao thấp.
Trong lòng Bách Chính cười lạnh một tiếng.
Cậu đánh bóng qua bên kia, sức lực vẫn khống chế như cũ. Như bọn Kiều Huy nói, nếu cậu nhát quyết muốn ngược Mục Nguyên một trận, Mục Nguyên tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu. Bách Chính vẫn luôn tranh cường háo thắng, nếu trận này mà như những trận trước kia, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.
Mà cậu nhớ tới trái tim manh manh đáng yêu kia, trong mắt nhịn không được tràn ra ý cười.
Dụ Sân thích người như thế nào, cậu sẽ trở thành người như thế ấy.
Cô thích cậu một chút chút, muốn cái gì cậu đều cho.
Mục Nguyên biết Bách Chính phát bóng không dùng quá sức như cũ, cậu ta cắn môi, trên trán thấm ướt mồ hồi, chẳng rõ là tức giận hay chán ghét.
*Min: Từ đây tiểu nữ xin phép đổi ngôi cho Mục Nguyên sang cậu ta nhé, tiểu nữ cảm thấy cậu ta chẳng khác nào nhân vật tâm cơ phản diện.
Kiều Huy bọn họ bây giờ đều rất chuyên nghiệp, trong nội tâm bọn họ phỉ nhổ một trận: Mục Nguyên phía đối diện phát bóng dùng sức quá đi.
Đội viên đằng sau lưng Mục Nguyên, cảm nhận không được tâm tình cầu thắng của đội trưởng
Dưới cách chơi lăn xả vô nhân đạo của Hằng Việt, tâm trạng của bọn họ cực kỳ tiêu cực.
Thời gian kết thúc trận đấu này chậm hơn không ít, nhưng kết quả không cần nghi ngờ gì nữa.
Trọng tài thổi một tiếng còi: “Trường thể thao Hằng Việt chiến thắng.”
Mắt mày Bách Chính giãn ra, mang theo ý cười.
Bọn Kiều Huy ào ào chạy lại, đập nắm tay với cậu.
Ba trận đấu đều kết thúc, Hằng Việt một trận cũng không thua. Nếu nói một năm trước, bọn họ là những kẻ non nớt yếu ớt, hôm nay chính là sát thần thần chặn chém thần.
Mục Nguyên đối diện vẻ mặt trống rỗng một lúc.
Cho dù Bách Chính không dùng sức quá mức liều với cậu ta, Tam trung bọn họ vẫn thua như cũ.
Cậu ta từ nhỏ nhận được giáo dục tốt nhất, khi ở sân bóng đá bóng, một cậu bé gầy gò lạnh nhạt khác bị nhốt trong gác xép ở biệt thự.
Sau khi trưởng thành, bản thân không gì là không biết, đứa trẻ kia lại trở thành tên côn đồ xấu xa.
Hút thuốc đánh nhau, người phiền chó chán.
Mà lúc này đây, Bách Chính giống một khối ngọc thô được mài dũa, dần dần phát ra ánh sáng của riêng mình.
Khán giả dường như đang hô lên tên của cậu, cổ vũ cho cậu.
Trên khán đài, Chu Dịch Diệp không nhờ tới Mục Nguyên sẽ thua. Cô ta nhìn nhìn Bách Chính đang đứng trên sân đấu: “Lần trước cũng là bọn chúng thắng trường chúng ta à?”
“Có lẽ vậy.” Phạm Thư Thu đáp.
“Vậy thì có sao chứ, chỉ là một trường thể thao kém cỏi mà thôi. Ai cũng biết, rốt cuộc con đường thể thao có bao nhiêu khó khăn.”
Chu Dịch Diệp làm sao cũng phải bảo vệ nam thần của mình.
Phạm Thư Thu không muốn nghe cô ta phỉ nhổ, nhắc nhở nói: “Mục Nguyên đánh bóng xong rồi, cậu có thể đưa nước cho anh ấy. Cậu nắm chắc cơ hội an ủi anh ấy đi.”
Chu Dịch Diệp nghe vậy, vội vàng chạy xuống phía dưới sân, hướng về phía Mục Nguyên mà tới.
Không chỉ cô ta phản ứng kịp, rất nhiều cô gái khác cũng chạy xuống sân. Dụ Sân đi theo đám người xuống dưới.
Trong dòng người đông đúc, chiếc lan can treo băng rôn lắc lư, nhưng vẫn không ngừng bị đám người đụng phải.
Không biết ai hét lên một câu: “Cẩn thận.”
Lan can sắt rơi xuống, va vào đám người.
Đám đông la hét tản ra bốn phía, Chu Dịch Diệp chạy đầu tiên, khủng hoảng lùi ra sau. Chỉ duy Mục Nguyên thân tình hoảng loạn vẫn đứng chỗ cũ. Tầm mắt cậu ta không có tiêu cự, không biết đang nghĩ cái gì.
Bách Chính cau mày: “Tránh ra!”
Trái tim Dụ Sân co lại, phản ứng của cô rất nhanh, lên trước đẩy Mục Nguyên ra.
Mục Nguyên tỉnh táo lại, phát hiện bản thân mình bị đẩy ra rồi.
Cậu ta nhìn thấy lan can đang sụp xuống, sắc mặt đại biến, Dụ Sân!
Dụ Sân cũng tưởng là mình xong rồi, ai cũng muốn sống tiếp, tất cả gan dạ của cô đều dùng đến đẩy Mục Nguyên ra.
Trong trận động đất đôi tay ấm áp đó cứu cô ra, cho dù bình thường chưa báo đáp gì cho Mục Nguyên, cô cũng không thể nào trơ mắt ra nhìn lan can đập vào người Mục Nguyên được.
Tròng mắt cô trợn to, không kịp chạy, phút giây cảnh tượng lan can sụp xuống khiến tim cô như ngừng đập.
Bản thân lan can đã nặng mấy chục cân, cứ rơi xuống như thế này, thêm tốc độ, phút chốc sức nặng tăng lên mấy trăm cân.
Đầu gối Bách Chính cong xuống, suýt chút nữa thì quỳ rồi.
Gân xanh trên trán cậu nổi lên, hốc thái dương giật giật,
Trong mắt Dụ Sân, ánh sáng ở cung thể thao lập lòe, băng rôn đã che đi phần lớn ánh sáng. Trước người cô chỉ có một mình Bách Chính. Đôi mắt Dụ Sân run lên, rơi trên người thiếu niên.
Trên người cậu phảng phất như mang theo ánh sáng của một thế giới, hào quang muôn trượng.
Xu lợi bỏ hại, là bản năng của tất cả các sinh vật. Không có ai dám giống như cậu, nghênh đón nguy hiểm, hai tay chống lấy lan can.
Dụ Sân đột nhiên nhớ đến hình xăm trên eo cậu____
Bảo vệ em cả đời.
May mắn áp lực chỉ trong một khoảnh khắc, là khoảng khắc khó trải qua nhất của Bách Chính, xương đều giật đau trong một giây, lúc này mới đem lan can nặng nề ném qua một bên.
Cánh tay cậu phát run, băp thịt đau muốn mệnh.
Bách Chính quay đầu, hét lên: “Em không cần mạng nữa sao! Mục Nguyên quan trọng như thế à!”
Khoảnh khắc nhìn thấy lan can sụp xuống, trái tim cậu như sắp ngừng đập. Cơ thể nhanh hơn não, tiếp được cái lan can kia.
Cậu phẫn nộ lại đố kỵ, dường như sắp cách không khí phun ra lửa. Thần kinh thiếu niên điên cuồng, so với việc để cô vì cứu tên ngụy quân tử Mục Nguyên này mà chết, cậu trực tiếp bóp chết cô cho rồi.
Nước mắt Dụ Sân như mưa ào ào lăn xuống, cô nhào vào trong lòng Bách Chính, bước lên trước một bước ôm lấy cậu.
Bách Chính vai rộng eo nhỏ, cách một lớp áo thể thao, cơ bắp dưới lòng bàn tay cứng ngắc.
Nước mắt cô gái thấm ướt áo cậu.
Thần kinh điên cuồng của Bách Chính đơ cứng, cậu ngập ngừng vừa lạ lẫm giơ tay lên, giọng nói nhỏ hơn một chút, luống cuống nói: “Được rồi, ban nãy không phải hung dữ với em đâu.”
Cô gái vẫn trong lòng cậu nhỏ giọng khóc lóc.
Bách Chính thật không có cách nào với cô, giọng nói lại thấp hơn chút nữa: “Không sao rồi, đừng khóc, ngoan.”
Sự cố đột phát xảy ra, rất nhiều người nhìn qua, vẻ mặt kinh nghi, đánh giá cố gái trong lòng cậu.
Bách Chính nghĩ đến gì đó, vùi đầu Dụ Sân vào trong ngực mình, sắc mặt trầm xuống: “Kiều Huy, đưa áo khoác cho tao.”
Kiều Huy quỷ không nhập người vội vàng nói: “Ồ ồ tới liền.”
Cậu ta chạy tới một bên, ném áo khoác cho Bách Chính.
Bách Chính đỡ lấy, một khoảnh khắc cánh tay đau nhức, cậu nhịn đau, lấy áo khoác che lấy đầu Dụ Sân, đem cô che chắn chặt chẽ, cách biệt hoàn toàn với những ánh mắt thăm dò bên ngoài.
*Min: Chính numberOne men lắm.
Cậu đưa Dụ Sân đi ra ngoài.
Bàng Thư Vinh cũng phản ứng lại, đi theo phía sau cậu, mở đường cho cậu: “Nhường đường nào.”
Giáo viên chạy lại: “Bạn học, em không sao chứ?”
Bách Chính lười để ý, bây giờ cậu chỉ muốn đưa Dụ Sân ra ngoài.
Nhiều người vây quanh xem, Dụ Sân vùi vào trong lòng cậu, nếu như có người nhận ra Dụ Sân, ước chừng ngày mai sẽ truyền ra tin tức bất lợi với cô.
Danh tiếng của cậu hỏng bét chẳng sao cả, nhưng Dụ Sân thì không được.
Cô gái của cậu phải an an ổn ổn thi đại học, không thể bị trộn lẫn một chỗ với một học sinh trường thể thao kém cỏi là cậu được.
Lúc đi qua Mục Nguyên, vẻ mặt Bách Chính lạnh xuống.
Cậu đi lướt qua người Mục Nguyên.
“Đội trưởng, anh không sao chứ?” Đội viên của đội Mục Nguyên cũng chạy qua, hỏi cậu ta.
Mục Nguyên không nói chuyện, cậu ta nhìn thấy Bách Chính che chắn cho Dụ Sân đi xa.
Cuối cùng cũng hiểu được, lúc này, cậu ta mới thực sự thua Bách Chính trong trận đấu này.
Một năm trước cậu ta tâm có lực thừa, ôm lấy tâm thái nhấc tay giúp đỡ và lương thiện, cứu Dụ Sân từ trong đống đổ nát ra ngoài.
Một năm sau, Bách Chính dứt bỏ hết mọi thứ, chắn trước mặt Dụ Sân.
Cậu ta cuối cùng cũng hiểu, rõ ràng chiếm lấy tiên cơ, tại sao bản thân mình lại thua.
Bách Chính đưa Dụ Sân ngồi lên xe bọn họ.
Bàng Thư Vinh lái xe, quay đầu nói: “Anh Chính, anh đi bệnh viện kiểm tra xem.”
Bách Chinh đang định nói không cần.
Dụ Sân mở miệng, chặt đinh chém sắt nói: “Đi!”
Bàng Thư Vinh cười cười, không nói nữa, lái xe rời đi.
Bách Chính cúi thấp đầu, trên mặt cô còn mang theo nước mắt, Bách Chính nắm lấy cằm cô: “Cuối cùng cũng nín khóc rồi hả, sao mà yếu ớt thế, hét em có một câu thôi mà đã khóc rồi. Em sớm muộn gì cũng khiến ông đây tức chết.”
Dụ Sân muốn nói gì đó, nhưng trong xe trừ hai người bọn họ, còn có một đám thiếu thiếu nhễ nhại nữa.
Cô nhịn không nói, trên đầu còn che chiếc áo khoác của Bách Chính, đôi mắt ướt nhòe nhìn cậu.
Cả một đường cô mím chặt môi không lên tiếng, khiến cho Bách Chính vô cớ hốt hoảng.
Nhỏ không có lương tâm đi cứu Mục Nguyên, cậu cũng chẳng nói thì thôi, sao lại còn cho cậu nhìn sắc mặt chứ.
Cậu nhìn nhìn đám anh em đợi xem kịch trên xe, hồi lâu cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Anh sai rồi có được không, sau này anh không bao giờ hung dữ với em nữa, cười một cái, hử?”
Kiều Huy nhịn cười, biểu thị bản thân mình cái gì cũng chưa nghe thấy.
Trong lòng Bách Chính không biết làm sao, dưới ánh mắt trêu ghẹo của tất cả mọi người, thấp giọng cười nói: “Cho mặt mũi cái coi tiểu bảo bối, mọi người đều đang nhìn đó.”
Cô giơ tay, mười phần trân trọng khẽ sờ lên mắt cậu.
Bách Chính ngây ngẩn.
Cậu khó có khi có vài phần ngại ngùng như thế này, một lúc sau, cậu thấp giọng ho một tiếng, nắm lấy bàn tay đang làm loạn kia, trợn mắt nhìn đám Kiều Huy: “Nhìn mẹ mày à, tất cả quay người lại cho tao.”
Kiều Huy bọn họ cũng rất nghe lời, quay đầu lại, nhưng ánh mắt nhịn không được thi thoảng lại liếc Dụ Sân và Bách Chính một cái. Vãi chưởng, anh Chính dỗ dành người ta.
Cũng may là sắp tới bệnh viện rồi.
Bách Chính không từ chối kiểm tra, cơ thịt cậu thực sự rất đau, chẳng sợ xúc cảm không rõ ràng, đều có thể cảm nhận được đau đớn từ trong xương.
Tháng tư năm sau sẽ phải tham gia cuộc thi tuyển chọn rồi, lúc này đây không thể bị thương được.
Bác sĩ kiểm tra qua một lượt, nói: “Cơ thịt bị căng cơ nghiêm trọng, có khả năng trong một khoảng thời gian sẽ thoát lực, phải điều dưỡng cho tốt.”
“Cánh tay sẽ xuất hiện vấn đề hay không?”Kiều Huy vội vàng truy hỏi.
“Hồi phục tốt sẽ không sao.”
Đám người lúc này mới yên tâm.
Bác sĩ bước ra ngoài, Bách Chính nhìn Dụ Sân bên cạnh một cái, đá đám người Bàng Thư Vinh: “Không có việc gì phải không, mau đi đi.”
Anh Chính rút điểu vô tình!
*Min: câu này có thể các nàng quen quá rồi nhưng tiểu nữ vẫn giải thích, kiểu nói đàn ông xx xong thì vác chim đi mất ý, vô tình vô nghĩa.
Kiều Huy cười hì hì với đám Bàng Thư Vinh đi ra ngoài.
Bọn họ đều đi hết, Bách Chính mới nắm lấy tay cô, đặt lại bàn tay lên mặt mình, cậu cũng chẳng để ý thoát lực hay không, cười nói: “Bây giờ cho em sờ.”
Dụ Sân rất muốn cười, nhưng trên thực tế, nước mắt cô suýt chút nữa rơi xuống.
Cô chẳng kháng cự, vuốt ve khuôn mặt thiếu niên.
Ngón tay mềm mại đụng chạm lên gương mặt anh tuấn, Bách Chính nói: “Sao vậy? Bị dọa rồi? Hoặc là bị thương chỗ nào rồi?”
Sao mà cả người thiếu nữ đều có chút không đúng?
Dụ Sân cũng chẳng nói chuyện, thực tế, ngày hôm nay cô vẫn luôn không đúng lắm, trước kia lúc nào cũng chú ý giữa khoảng cách với cậu kẻ khốn kiếp này trước mặt người khác, hôm nay lại quên mất rồi.
“Bác sĩ đã nói anh không có vấn đề gì rồi, không phải anh nói qua với em rồi sao, anh không có xúc giác, một tí cũng không đau.” Bách Chính mang nụ cười có chút buồn bực nói: “Hoặc là không phải em đang lo lắng cho anh, mà đi lo lắng cho Mục Nguyên? Hôm nay em cũng nhìn thấy rồi, anh không làm khó hắn ta, em cũng không đến nỗi nghi ngờ lan can là anh đẩy chứ?”
Dụ Sân lắc đầu.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, mấy cây ngân hạnh vẫn còn xanh, chỉ có một số ít là, bị đầu thu nhuộm thành màu vàng kim.
Dụ Sân nhìn Bách Chính, đôi mắt chua sót, lần đầu tiên chân chính hiểu được nhượng bộ và hèn mọn của cậu: “Tôi thực sự bị dọa sợ rồi, Bách Chính, tôi sợ mất đi anh.”
Bách Chính không thể tin nổi nhìn cô, phảng phất như bản thân xuất hiện tình trạng hoang tưởng.
Sợ….Cô nói cô sợ cái gì cơ?
Trận đấu này của bọn họ, thực lực vốn chênh lệch nhau khá nhiều. Nếu trở thành chủ lực, cậu cũng phân tâm theo đội viên, kết cục của trận đấu càng tệ hại hơn.
Bách Chính hơi nhếch mày lên, thấy được Mục Nguyên phát bóng dùng sức lên không ít.
Trước nay Mục Nguyên không nóng không lạnh, trận đấu trước bị thua, đều có thể bình tĩnh tới chúc mừng, lần này lại có thể phát bóng dùng sức muốn cùng cậu tranh cao thấp.
Trong lòng Bách Chính cười lạnh một tiếng.
Cậu đánh bóng qua bên kia, sức lực vẫn khống chế như cũ. Như bọn Kiều Huy nói, nếu cậu nhát quyết muốn ngược Mục Nguyên một trận, Mục Nguyên tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu. Bách Chính vẫn luôn tranh cường háo thắng, nếu trận này mà như những trận trước kia, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.
Mà cậu nhớ tới trái tim manh manh đáng yêu kia, trong mắt nhịn không được tràn ra ý cười.
Dụ Sân thích người như thế nào, cậu sẽ trở thành người như thế ấy.
Cô thích cậu một chút chút, muốn cái gì cậu đều cho.
Mục Nguyên biết Bách Chính phát bóng không dùng quá sức như cũ, cậu ta cắn môi, trên trán thấm ướt mồ hồi, chẳng rõ là tức giận hay chán ghét.
*Min: Từ đây tiểu nữ xin phép đổi ngôi cho Mục Nguyên sang cậu ta nhé, tiểu nữ cảm thấy cậu ta chẳng khác nào nhân vật tâm cơ phản diện.
Kiều Huy bọn họ bây giờ đều rất chuyên nghiệp, trong nội tâm bọn họ phỉ nhổ một trận: Mục Nguyên phía đối diện phát bóng dùng sức quá đi.
Đội viên đằng sau lưng Mục Nguyên, cảm nhận không được tâm tình cầu thắng của đội trưởng
Dưới cách chơi lăn xả vô nhân đạo của Hằng Việt, tâm trạng của bọn họ cực kỳ tiêu cực.
Thời gian kết thúc trận đấu này chậm hơn không ít, nhưng kết quả không cần nghi ngờ gì nữa.
Trọng tài thổi một tiếng còi: “Trường thể thao Hằng Việt chiến thắng.”
Mắt mày Bách Chính giãn ra, mang theo ý cười.
Bọn Kiều Huy ào ào chạy lại, đập nắm tay với cậu.
Ba trận đấu đều kết thúc, Hằng Việt một trận cũng không thua. Nếu nói một năm trước, bọn họ là những kẻ non nớt yếu ớt, hôm nay chính là sát thần thần chặn chém thần.
Mục Nguyên đối diện vẻ mặt trống rỗng một lúc.
Cho dù Bách Chính không dùng sức quá mức liều với cậu ta, Tam trung bọn họ vẫn thua như cũ.
Cậu ta từ nhỏ nhận được giáo dục tốt nhất, khi ở sân bóng đá bóng, một cậu bé gầy gò lạnh nhạt khác bị nhốt trong gác xép ở biệt thự.
Sau khi trưởng thành, bản thân không gì là không biết, đứa trẻ kia lại trở thành tên côn đồ xấu xa.
Hút thuốc đánh nhau, người phiền chó chán.
Mà lúc này đây, Bách Chính giống một khối ngọc thô được mài dũa, dần dần phát ra ánh sáng của riêng mình.
Khán giả dường như đang hô lên tên của cậu, cổ vũ cho cậu.
Trên khán đài, Chu Dịch Diệp không nhờ tới Mục Nguyên sẽ thua. Cô ta nhìn nhìn Bách Chính đang đứng trên sân đấu: “Lần trước cũng là bọn chúng thắng trường chúng ta à?”
“Có lẽ vậy.” Phạm Thư Thu đáp.
“Vậy thì có sao chứ, chỉ là một trường thể thao kém cỏi mà thôi. Ai cũng biết, rốt cuộc con đường thể thao có bao nhiêu khó khăn.”
Chu Dịch Diệp làm sao cũng phải bảo vệ nam thần của mình.
Phạm Thư Thu không muốn nghe cô ta phỉ nhổ, nhắc nhở nói: “Mục Nguyên đánh bóng xong rồi, cậu có thể đưa nước cho anh ấy. Cậu nắm chắc cơ hội an ủi anh ấy đi.”
Chu Dịch Diệp nghe vậy, vội vàng chạy xuống phía dưới sân, hướng về phía Mục Nguyên mà tới.
Không chỉ cô ta phản ứng kịp, rất nhiều cô gái khác cũng chạy xuống sân. Dụ Sân đi theo đám người xuống dưới.
Trong dòng người đông đúc, chiếc lan can treo băng rôn lắc lư, nhưng vẫn không ngừng bị đám người đụng phải.
Không biết ai hét lên một câu: “Cẩn thận.”
Lan can sắt rơi xuống, va vào đám người.
Đám đông la hét tản ra bốn phía, Chu Dịch Diệp chạy đầu tiên, khủng hoảng lùi ra sau. Chỉ duy Mục Nguyên thân tình hoảng loạn vẫn đứng chỗ cũ. Tầm mắt cậu ta không có tiêu cự, không biết đang nghĩ cái gì.
Bách Chính cau mày: “Tránh ra!”
Trái tim Dụ Sân co lại, phản ứng của cô rất nhanh, lên trước đẩy Mục Nguyên ra.
Mục Nguyên tỉnh táo lại, phát hiện bản thân mình bị đẩy ra rồi.
Cậu ta nhìn thấy lan can đang sụp xuống, sắc mặt đại biến, Dụ Sân!
Dụ Sân cũng tưởng là mình xong rồi, ai cũng muốn sống tiếp, tất cả gan dạ của cô đều dùng đến đẩy Mục Nguyên ra.
Trong trận động đất đôi tay ấm áp đó cứu cô ra, cho dù bình thường chưa báo đáp gì cho Mục Nguyên, cô cũng không thể nào trơ mắt ra nhìn lan can đập vào người Mục Nguyên được.
Tròng mắt cô trợn to, không kịp chạy, phút giây cảnh tượng lan can sụp xuống khiến tim cô như ngừng đập.
Bản thân lan can đã nặng mấy chục cân, cứ rơi xuống như thế này, thêm tốc độ, phút chốc sức nặng tăng lên mấy trăm cân.
Đầu gối Bách Chính cong xuống, suýt chút nữa thì quỳ rồi.
Gân xanh trên trán cậu nổi lên, hốc thái dương giật giật,
Trong mắt Dụ Sân, ánh sáng ở cung thể thao lập lòe, băng rôn đã che đi phần lớn ánh sáng. Trước người cô chỉ có một mình Bách Chính. Đôi mắt Dụ Sân run lên, rơi trên người thiếu niên.
Trên người cậu phảng phất như mang theo ánh sáng của một thế giới, hào quang muôn trượng.
Xu lợi bỏ hại, là bản năng của tất cả các sinh vật. Không có ai dám giống như cậu, nghênh đón nguy hiểm, hai tay chống lấy lan can.
Dụ Sân đột nhiên nhớ đến hình xăm trên eo cậu____
Bảo vệ em cả đời.
May mắn áp lực chỉ trong một khoảnh khắc, là khoảng khắc khó trải qua nhất của Bách Chính, xương đều giật đau trong một giây, lúc này mới đem lan can nặng nề ném qua một bên.
Cánh tay cậu phát run, băp thịt đau muốn mệnh.
Bách Chính quay đầu, hét lên: “Em không cần mạng nữa sao! Mục Nguyên quan trọng như thế à!”
Khoảnh khắc nhìn thấy lan can sụp xuống, trái tim cậu như sắp ngừng đập. Cơ thể nhanh hơn não, tiếp được cái lan can kia.
Cậu phẫn nộ lại đố kỵ, dường như sắp cách không khí phun ra lửa. Thần kinh thiếu niên điên cuồng, so với việc để cô vì cứu tên ngụy quân tử Mục Nguyên này mà chết, cậu trực tiếp bóp chết cô cho rồi.
Nước mắt Dụ Sân như mưa ào ào lăn xuống, cô nhào vào trong lòng Bách Chính, bước lên trước một bước ôm lấy cậu.
Bách Chính vai rộng eo nhỏ, cách một lớp áo thể thao, cơ bắp dưới lòng bàn tay cứng ngắc.
Nước mắt cô gái thấm ướt áo cậu.
Thần kinh điên cuồng của Bách Chính đơ cứng, cậu ngập ngừng vừa lạ lẫm giơ tay lên, giọng nói nhỏ hơn một chút, luống cuống nói: “Được rồi, ban nãy không phải hung dữ với em đâu.”
Cô gái vẫn trong lòng cậu nhỏ giọng khóc lóc.
Bách Chính thật không có cách nào với cô, giọng nói lại thấp hơn chút nữa: “Không sao rồi, đừng khóc, ngoan.”
Sự cố đột phát xảy ra, rất nhiều người nhìn qua, vẻ mặt kinh nghi, đánh giá cố gái trong lòng cậu.
Bách Chính nghĩ đến gì đó, vùi đầu Dụ Sân vào trong ngực mình, sắc mặt trầm xuống: “Kiều Huy, đưa áo khoác cho tao.”
Kiều Huy quỷ không nhập người vội vàng nói: “Ồ ồ tới liền.”
Cậu ta chạy tới một bên, ném áo khoác cho Bách Chính.
Bách Chính đỡ lấy, một khoảnh khắc cánh tay đau nhức, cậu nhịn đau, lấy áo khoác che lấy đầu Dụ Sân, đem cô che chắn chặt chẽ, cách biệt hoàn toàn với những ánh mắt thăm dò bên ngoài.
*Min: Chính numberOne men lắm.
Cậu đưa Dụ Sân đi ra ngoài.
Bàng Thư Vinh cũng phản ứng lại, đi theo phía sau cậu, mở đường cho cậu: “Nhường đường nào.”
Giáo viên chạy lại: “Bạn học, em không sao chứ?”
Bách Chính lười để ý, bây giờ cậu chỉ muốn đưa Dụ Sân ra ngoài.
Nhiều người vây quanh xem, Dụ Sân vùi vào trong lòng cậu, nếu như có người nhận ra Dụ Sân, ước chừng ngày mai sẽ truyền ra tin tức bất lợi với cô.
Danh tiếng của cậu hỏng bét chẳng sao cả, nhưng Dụ Sân thì không được.
Cô gái của cậu phải an an ổn ổn thi đại học, không thể bị trộn lẫn một chỗ với một học sinh trường thể thao kém cỏi là cậu được.
Lúc đi qua Mục Nguyên, vẻ mặt Bách Chính lạnh xuống.
Cậu đi lướt qua người Mục Nguyên.
“Đội trưởng, anh không sao chứ?” Đội viên của đội Mục Nguyên cũng chạy qua, hỏi cậu ta.
Mục Nguyên không nói chuyện, cậu ta nhìn thấy Bách Chính che chắn cho Dụ Sân đi xa.
Cuối cùng cũng hiểu được, lúc này, cậu ta mới thực sự thua Bách Chính trong trận đấu này.
Một năm trước cậu ta tâm có lực thừa, ôm lấy tâm thái nhấc tay giúp đỡ và lương thiện, cứu Dụ Sân từ trong đống đổ nát ra ngoài.
Một năm sau, Bách Chính dứt bỏ hết mọi thứ, chắn trước mặt Dụ Sân.
Cậu ta cuối cùng cũng hiểu, rõ ràng chiếm lấy tiên cơ, tại sao bản thân mình lại thua.
Bách Chính đưa Dụ Sân ngồi lên xe bọn họ.
Bàng Thư Vinh lái xe, quay đầu nói: “Anh Chính, anh đi bệnh viện kiểm tra xem.”
Bách Chinh đang định nói không cần.
Dụ Sân mở miệng, chặt đinh chém sắt nói: “Đi!”
Bàng Thư Vinh cười cười, không nói nữa, lái xe rời đi.
Bách Chính cúi thấp đầu, trên mặt cô còn mang theo nước mắt, Bách Chính nắm lấy cằm cô: “Cuối cùng cũng nín khóc rồi hả, sao mà yếu ớt thế, hét em có một câu thôi mà đã khóc rồi. Em sớm muộn gì cũng khiến ông đây tức chết.”
Dụ Sân muốn nói gì đó, nhưng trong xe trừ hai người bọn họ, còn có một đám thiếu thiếu nhễ nhại nữa.
Cô nhịn không nói, trên đầu còn che chiếc áo khoác của Bách Chính, đôi mắt ướt nhòe nhìn cậu.
Cả một đường cô mím chặt môi không lên tiếng, khiến cho Bách Chính vô cớ hốt hoảng.
Nhỏ không có lương tâm đi cứu Mục Nguyên, cậu cũng chẳng nói thì thôi, sao lại còn cho cậu nhìn sắc mặt chứ.
Cậu nhìn nhìn đám anh em đợi xem kịch trên xe, hồi lâu cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Anh sai rồi có được không, sau này anh không bao giờ hung dữ với em nữa, cười một cái, hử?”
Kiều Huy nhịn cười, biểu thị bản thân mình cái gì cũng chưa nghe thấy.
Trong lòng Bách Chính không biết làm sao, dưới ánh mắt trêu ghẹo của tất cả mọi người, thấp giọng cười nói: “Cho mặt mũi cái coi tiểu bảo bối, mọi người đều đang nhìn đó.”
Cô giơ tay, mười phần trân trọng khẽ sờ lên mắt cậu.
Bách Chính ngây ngẩn.
Cậu khó có khi có vài phần ngại ngùng như thế này, một lúc sau, cậu thấp giọng ho một tiếng, nắm lấy bàn tay đang làm loạn kia, trợn mắt nhìn đám Kiều Huy: “Nhìn mẹ mày à, tất cả quay người lại cho tao.”
Kiều Huy bọn họ cũng rất nghe lời, quay đầu lại, nhưng ánh mắt nhịn không được thi thoảng lại liếc Dụ Sân và Bách Chính một cái. Vãi chưởng, anh Chính dỗ dành người ta.
Cũng may là sắp tới bệnh viện rồi.
Bách Chính không từ chối kiểm tra, cơ thịt cậu thực sự rất đau, chẳng sợ xúc cảm không rõ ràng, đều có thể cảm nhận được đau đớn từ trong xương.
Tháng tư năm sau sẽ phải tham gia cuộc thi tuyển chọn rồi, lúc này đây không thể bị thương được.
Bác sĩ kiểm tra qua một lượt, nói: “Cơ thịt bị căng cơ nghiêm trọng, có khả năng trong một khoảng thời gian sẽ thoát lực, phải điều dưỡng cho tốt.”
“Cánh tay sẽ xuất hiện vấn đề hay không?”Kiều Huy vội vàng truy hỏi.
“Hồi phục tốt sẽ không sao.”
Đám người lúc này mới yên tâm.
Bác sĩ bước ra ngoài, Bách Chính nhìn Dụ Sân bên cạnh một cái, đá đám người Bàng Thư Vinh: “Không có việc gì phải không, mau đi đi.”
Anh Chính rút điểu vô tình!
*Min: câu này có thể các nàng quen quá rồi nhưng tiểu nữ vẫn giải thích, kiểu nói đàn ông xx xong thì vác chim đi mất ý, vô tình vô nghĩa.
Kiều Huy cười hì hì với đám Bàng Thư Vinh đi ra ngoài.
Bọn họ đều đi hết, Bách Chính mới nắm lấy tay cô, đặt lại bàn tay lên mặt mình, cậu cũng chẳng để ý thoát lực hay không, cười nói: “Bây giờ cho em sờ.”
Dụ Sân rất muốn cười, nhưng trên thực tế, nước mắt cô suýt chút nữa rơi xuống.
Cô chẳng kháng cự, vuốt ve khuôn mặt thiếu niên.
Ngón tay mềm mại đụng chạm lên gương mặt anh tuấn, Bách Chính nói: “Sao vậy? Bị dọa rồi? Hoặc là bị thương chỗ nào rồi?”
Sao mà cả người thiếu nữ đều có chút không đúng?
Dụ Sân cũng chẳng nói chuyện, thực tế, ngày hôm nay cô vẫn luôn không đúng lắm, trước kia lúc nào cũng chú ý giữa khoảng cách với cậu kẻ khốn kiếp này trước mặt người khác, hôm nay lại quên mất rồi.
“Bác sĩ đã nói anh không có vấn đề gì rồi, không phải anh nói qua với em rồi sao, anh không có xúc giác, một tí cũng không đau.” Bách Chính mang nụ cười có chút buồn bực nói: “Hoặc là không phải em đang lo lắng cho anh, mà đi lo lắng cho Mục Nguyên? Hôm nay em cũng nhìn thấy rồi, anh không làm khó hắn ta, em cũng không đến nỗi nghi ngờ lan can là anh đẩy chứ?”
Dụ Sân lắc đầu.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, mấy cây ngân hạnh vẫn còn xanh, chỉ có một số ít là, bị đầu thu nhuộm thành màu vàng kim.
Dụ Sân nhìn Bách Chính, đôi mắt chua sót, lần đầu tiên chân chính hiểu được nhượng bộ và hèn mọn của cậu: “Tôi thực sự bị dọa sợ rồi, Bách Chính, tôi sợ mất đi anh.”
Bách Chính không thể tin nổi nhìn cô, phảng phất như bản thân xuất hiện tình trạng hoang tưởng.
Sợ….Cô nói cô sợ cái gì cơ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.