Chương 18:
Bát Nguyệt Vũ
16/08/2024
Sao tới chỗ cô thì lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để áp chế chứ.
“Em không giống vậy.” Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy sáng ngời, sáng tới mức khiến Thư Căng có ảo giác như anh đang nói ra một lời thề chân thành tha thiết.
“Vốn dĩ tôi đã từ bỏ rồi, nhưng ai bảo ngày hôm đó trợ lý Thư lại nhận nhầm người chứ.” Anh vô tội nói, đổ hết mọi trách nhiệm lên người cô: “Cho nên tôi thề nhất định phải có được trợ lý Thư.”
…
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến]
Ngày 29 tháng 3 năm 2023
Hình như mẹ Trần của Căng Căng bị bệnh, mà còn có vẻ khá khó khăn
Vậy thì, mình quyết định làm tiểu nhân.
Thư Căng nhìn chằm chằm anh, không hiểu anh nói ‘từ bỏ’ là có ý gì.
Ánh mắt bất khuất, tức giận, oán hận, tái nhợt, suy sụp đan chéo vào nhau, cơ thể như bị trút hết sức lực, mệt mỏi tới suy yếu.
“Trợ lý Thư, hiện tại em không thể từ từ suy nghĩ được rồi.” Anh nở nụ cười tổng có vẻ hiền lành, nhưng lời nói ra lại rất tàn nhẫn.
“Mẹ Trần của em không đợi lâu được đâu.”
Trái tim Thư Căng quặn lại, như bị vặn thành bánh quai chèo rồi kéo mạnh từ hai đầu, khiến cô khó thở.
Cô yếu ớt nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng mở cửa xe.
Khi mở mắt ra, chỉ thấy Thích Thời Yến lấy một chiếc túi giữ nhiệt từ trong xe ra đưa cho cô.
Thư Căng không nhận lấy, đôi mắt mang theo oán giận ngơ ngác nhìn anh.
Thích Thời Yến nắm lấy tay cô, mặc kệ cô phản kháng mà cứng rắn đưa túi giữ nhiệt cho cô.
“Đây là đồ ăn khuya.” Thích Thời Yến lại cười dịu dàng như thế, giống như vừa rồi hai người chưa từng nói tới chủ đề khốn đốn nào đó.
Anh duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng điệu dịu dàng giống như tia sáng ấm áp phản chiếu trên tuyết mùa đông: “Căng Căng phải ăn uống đàng hoàng đấy.”
Thư Căng không nói gì, chỉ đỏ mắt, nhìn anh bằng ánh mắt mà cô cho là rất mạnh mẽ.
Anh luôn mỉm cười, nụ cười dịu dàng vô hại đó bao bọc nội tâm xấu xa vô liêm sỉ của anh kín không một kẻ hở, cũng thấm đẫm sự tàn nhẫn.
“Đã khuya rồi, mau về thôi.” Anh hơi hất cằm về phía cổng lớn.
Thư Căng nhìn anh một lúc, cuối cùng cũng bước chân như đã thỏa hiệp.
Thích Thời Yến mua lẩu Oden, vẫn còn ấm, thoạt nhìn có hơi giống món ở tiệm cô thường ăn thời đại học.
Tâm trạng Thư Căng phức tạp nhìn bát Oden này, thật sự không hiểu nổi rốt cuộc tâm tư của con người Thích Thời Yến là như thế nào, sao lại khiến người khác không thể nào nắm bắt được đến thế.
Mấy ngày nay cô không nhìn thấy anh, cô còn tưởng rằng đó chỉ là lời nói đùa nhất thời của anh. Dù sao với giá trị của anh, không nhất thiết phải quấn quýt si mê một người phụ nữ không tình nguyện, huống chi cô cũng không phải loại người có sức hấp dẫn tới thế.
Nếu là một tuần trước, cô còn có thể kiên định từ chối.
Nhưng vào hiện tại, cô đã có lý do để dao động, thậm chí có thể nói là lý do khiến cô buộc phải thỏa hiệp.
Tâm trạng Thư Căng rối bời, nhìn món lẩu Oden bay ra mùi thơm quen thuộc, cô hít một hơi thật sâu. Tạm thời đèn lại những suy nghĩ phiền muộn trong lòng, vào phòng bếp lấy đũa ra ăn từng miếng một.
Thật sự rất giống.
Bởi vì bệnh tình của Trần Sương nên mấy ngày nay Thư Căng chưa có bữa nào ăn uống đàng hoàng, khi có chuyện gì đè nặng trong lòng giống như có một tảng đá chặn lại ở đó, không còn chỗ cho những thứ ngoại lai.
“Em không giống vậy.” Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy sáng ngời, sáng tới mức khiến Thư Căng có ảo giác như anh đang nói ra một lời thề chân thành tha thiết.
“Vốn dĩ tôi đã từ bỏ rồi, nhưng ai bảo ngày hôm đó trợ lý Thư lại nhận nhầm người chứ.” Anh vô tội nói, đổ hết mọi trách nhiệm lên người cô: “Cho nên tôi thề nhất định phải có được trợ lý Thư.”
…
[Sổ tay tâm sự tuổi hồng của Thích Thời Yến]
Ngày 29 tháng 3 năm 2023
Hình như mẹ Trần của Căng Căng bị bệnh, mà còn có vẻ khá khó khăn
Vậy thì, mình quyết định làm tiểu nhân.
Thư Căng nhìn chằm chằm anh, không hiểu anh nói ‘từ bỏ’ là có ý gì.
Ánh mắt bất khuất, tức giận, oán hận, tái nhợt, suy sụp đan chéo vào nhau, cơ thể như bị trút hết sức lực, mệt mỏi tới suy yếu.
“Trợ lý Thư, hiện tại em không thể từ từ suy nghĩ được rồi.” Anh nở nụ cười tổng có vẻ hiền lành, nhưng lời nói ra lại rất tàn nhẫn.
“Mẹ Trần của em không đợi lâu được đâu.”
Trái tim Thư Căng quặn lại, như bị vặn thành bánh quai chèo rồi kéo mạnh từ hai đầu, khiến cô khó thở.
Cô yếu ớt nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng mở cửa xe.
Khi mở mắt ra, chỉ thấy Thích Thời Yến lấy một chiếc túi giữ nhiệt từ trong xe ra đưa cho cô.
Thư Căng không nhận lấy, đôi mắt mang theo oán giận ngơ ngác nhìn anh.
Thích Thời Yến nắm lấy tay cô, mặc kệ cô phản kháng mà cứng rắn đưa túi giữ nhiệt cho cô.
“Đây là đồ ăn khuya.” Thích Thời Yến lại cười dịu dàng như thế, giống như vừa rồi hai người chưa từng nói tới chủ đề khốn đốn nào đó.
Anh duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng điệu dịu dàng giống như tia sáng ấm áp phản chiếu trên tuyết mùa đông: “Căng Căng phải ăn uống đàng hoàng đấy.”
Thư Căng không nói gì, chỉ đỏ mắt, nhìn anh bằng ánh mắt mà cô cho là rất mạnh mẽ.
Anh luôn mỉm cười, nụ cười dịu dàng vô hại đó bao bọc nội tâm xấu xa vô liêm sỉ của anh kín không một kẻ hở, cũng thấm đẫm sự tàn nhẫn.
“Đã khuya rồi, mau về thôi.” Anh hơi hất cằm về phía cổng lớn.
Thư Căng nhìn anh một lúc, cuối cùng cũng bước chân như đã thỏa hiệp.
Thích Thời Yến mua lẩu Oden, vẫn còn ấm, thoạt nhìn có hơi giống món ở tiệm cô thường ăn thời đại học.
Tâm trạng Thư Căng phức tạp nhìn bát Oden này, thật sự không hiểu nổi rốt cuộc tâm tư của con người Thích Thời Yến là như thế nào, sao lại khiến người khác không thể nào nắm bắt được đến thế.
Mấy ngày nay cô không nhìn thấy anh, cô còn tưởng rằng đó chỉ là lời nói đùa nhất thời của anh. Dù sao với giá trị của anh, không nhất thiết phải quấn quýt si mê một người phụ nữ không tình nguyện, huống chi cô cũng không phải loại người có sức hấp dẫn tới thế.
Nếu là một tuần trước, cô còn có thể kiên định từ chối.
Nhưng vào hiện tại, cô đã có lý do để dao động, thậm chí có thể nói là lý do khiến cô buộc phải thỏa hiệp.
Tâm trạng Thư Căng rối bời, nhìn món lẩu Oden bay ra mùi thơm quen thuộc, cô hít một hơi thật sâu. Tạm thời đèn lại những suy nghĩ phiền muộn trong lòng, vào phòng bếp lấy đũa ra ăn từng miếng một.
Thật sự rất giống.
Bởi vì bệnh tình của Trần Sương nên mấy ngày nay Thư Căng chưa có bữa nào ăn uống đàng hoàng, khi có chuyện gì đè nặng trong lòng giống như có một tảng đá chặn lại ở đó, không còn chỗ cho những thứ ngoại lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.