Chương 27:
Bát Nguyệt Vũ
21/08/2024
Trái tim Thư Căng đập kịch liệt như trống dồn.
Lông mi cô run run, cố gắng tìm lối thoát bên cạnh, nhưng còn chưa kịp bước thì Thích Thời Yến đã chặn cô trong góc, khẽ kéo chiếc khăn trong tay cô ra đặt lại trên kệ.
Thư Căng như con mồi nhỏ bị thú dữ bức đến đường cùng, sợ hãi hoảng hốt.
Ánh mắt tinh nghịch của Thích Thời Yến rơi xuống, Thư Căng vô thức ôm lấy người không để cho anh nhìn thấy thân thể của mình, nhưng lại vô tình tạo thêm tình huống mập mờ.
Ý cười trong con ngươi đen nhánh càng thêm sâu thẳm.
Người đàn ông cúi đầu, khí nóng phả vào tai cô: "Căng Căng chủ động thật."
"Không, tôi…" Thư Căng muốn phản bác nhưng lại không thuyết phục chút nào, bây giờ cô đúng là đang ‘chủ động’.
Tuy nhiên ngoài ‘chủ động’ thì bây giờ cô không thể làm gì khác, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ.
"Tổng giám đốc Thích có thể nhắm mắt lại không..." Cô nhẹ giọng cầu xin: "Tôi sẽ ra ngoài trước..."
"Không phải Căng Căng chưa tắm xong à?" Anh ngạc nhiên hỏi.
Thư Căng nín thở: "Tôi xong rồi..."
"Sao vậy, tôi vừa vào thì em chỉ mới xoa sữa tắm mà." Anh ra vẻ ngây thơ, sau đó như hiểu ra: "À, Căng Căng xấu hổ đúng không? Không sao, tôi tắm giúp em."
Ánh mắt Thư Căng mở to: "Không, không phải!"
Cô sợ hãi muốn đẩy người kia ra, nhưng đối phương ngang ngược nắm lấy eo cô, chặt đến mức cô không nhúc nhích nổi.
Cô nhìn thấy bàn tay khác của anh với lấy chai sữa tắm trên kệ, ấn hai lần, bọt trắng lập tức đầy tay.
"Anh Thích, tôi…"
"Căng Căng ngoan nào, đừng nhúc nhích." Anh nói với cô bằng chất giọng khàn khàn gợi cảm, trong mắt như chứa cả trời sao.
Thư Căng như bị bỏ thuốc, đứng ngơ tại chỗ.
Thích Thời Yến mỉm cười, thả bàn tay đang vòng eo cô, sau đó chắp tay xoa xoa bong bóng, Thư Căng nhân cơ hội chạy qua người đàn ông, vừa chạy được hai bước đã bị anh bắt được ấn vào tường.
Có nước chảy vào mắt cô, Thư Căng chớp chớp mắt để tầm nhìn rõ hơn một chút.
Khuôn mặt của người đàn ông có lúm đồng tiền phản chiếu trong mắt cô.
"Căng Căng không ngoan."
Cô nghe anh nói.
"Không phải, tôi không..."
Đồng tử của Thư Căng đột nhiên co lại, trong con ngươi nhỏ của cô là vầng trán mịn màng và lông mi dày dưới mái tóc nâu sẫm của người đàn ông.
Trái tim Thích Thời Yến đập liên hồi, nếu Thư Căng có thể lấy tâm trí cảm nhận thì chắc chắn cô sẽ nghe được tình yêu mãnh liệt trong lòng anh.
Thích Thời Yến dịu dàng ngậm lấy môi cô, một tay ôm lấy vòng eo mềm mại, bàn tay đầy bọt tắm kia xoa khắp người cô, dường như chỉ đang bôi sữa tắm, nhưng cách anh làm rất gợi tình.
Đầu lưỡi nóng hổi cạy mở hàm răng gọn ghẽ, xâm nhập sâu vào khoang miệng liếm phần thịt mềm mại mỏng manh. Anh như đang tìm kiếm thứ gì đó, tinh tế liếm từng phần thịt mềm.
Lý trí yếu ớt của Thư Căng chống lại cái lưỡi nhỏ bé, cố gắng đẩy kẻ xâm nhập ra ngoài. Nhưng kẻ xâm nhập lại dùng sức mạnh tuyệt đối cuộn chiếc lưỡi yếu ớt của cô.
Nụ hôn dịu dàng dần trở nên dữ dội ngang ngược.
Thư Căng cảm thấy oxy trong não của mình đang bị đối phương từ từ lấy mất, chút tỉnh táo còn lại của cô cũng dần cạn kiệt vì thiếu oxy.
Bàn tay đang đẩy ra cũng dần trở nên mất sức.
Thích Thời Yến nắm lấy tay cô đặt lên vai anh, bàn tay đi chuyển khắp người cô đến bầu ngực đầy đặn tròn trịa, anh bắt đầu nhào nặn.
“A.. ha..."
Thư Căng ‘ưm’ nhẹ như đang thoải mái, cũng giống như đang cầu xin.
Lông mi cô run run, cố gắng tìm lối thoát bên cạnh, nhưng còn chưa kịp bước thì Thích Thời Yến đã chặn cô trong góc, khẽ kéo chiếc khăn trong tay cô ra đặt lại trên kệ.
Thư Căng như con mồi nhỏ bị thú dữ bức đến đường cùng, sợ hãi hoảng hốt.
Ánh mắt tinh nghịch của Thích Thời Yến rơi xuống, Thư Căng vô thức ôm lấy người không để cho anh nhìn thấy thân thể của mình, nhưng lại vô tình tạo thêm tình huống mập mờ.
Ý cười trong con ngươi đen nhánh càng thêm sâu thẳm.
Người đàn ông cúi đầu, khí nóng phả vào tai cô: "Căng Căng chủ động thật."
"Không, tôi…" Thư Căng muốn phản bác nhưng lại không thuyết phục chút nào, bây giờ cô đúng là đang ‘chủ động’.
Tuy nhiên ngoài ‘chủ động’ thì bây giờ cô không thể làm gì khác, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ.
"Tổng giám đốc Thích có thể nhắm mắt lại không..." Cô nhẹ giọng cầu xin: "Tôi sẽ ra ngoài trước..."
"Không phải Căng Căng chưa tắm xong à?" Anh ngạc nhiên hỏi.
Thư Căng nín thở: "Tôi xong rồi..."
"Sao vậy, tôi vừa vào thì em chỉ mới xoa sữa tắm mà." Anh ra vẻ ngây thơ, sau đó như hiểu ra: "À, Căng Căng xấu hổ đúng không? Không sao, tôi tắm giúp em."
Ánh mắt Thư Căng mở to: "Không, không phải!"
Cô sợ hãi muốn đẩy người kia ra, nhưng đối phương ngang ngược nắm lấy eo cô, chặt đến mức cô không nhúc nhích nổi.
Cô nhìn thấy bàn tay khác của anh với lấy chai sữa tắm trên kệ, ấn hai lần, bọt trắng lập tức đầy tay.
"Anh Thích, tôi…"
"Căng Căng ngoan nào, đừng nhúc nhích." Anh nói với cô bằng chất giọng khàn khàn gợi cảm, trong mắt như chứa cả trời sao.
Thư Căng như bị bỏ thuốc, đứng ngơ tại chỗ.
Thích Thời Yến mỉm cười, thả bàn tay đang vòng eo cô, sau đó chắp tay xoa xoa bong bóng, Thư Căng nhân cơ hội chạy qua người đàn ông, vừa chạy được hai bước đã bị anh bắt được ấn vào tường.
Có nước chảy vào mắt cô, Thư Căng chớp chớp mắt để tầm nhìn rõ hơn một chút.
Khuôn mặt của người đàn ông có lúm đồng tiền phản chiếu trong mắt cô.
"Căng Căng không ngoan."
Cô nghe anh nói.
"Không phải, tôi không..."
Đồng tử của Thư Căng đột nhiên co lại, trong con ngươi nhỏ của cô là vầng trán mịn màng và lông mi dày dưới mái tóc nâu sẫm của người đàn ông.
Trái tim Thích Thời Yến đập liên hồi, nếu Thư Căng có thể lấy tâm trí cảm nhận thì chắc chắn cô sẽ nghe được tình yêu mãnh liệt trong lòng anh.
Thích Thời Yến dịu dàng ngậm lấy môi cô, một tay ôm lấy vòng eo mềm mại, bàn tay đầy bọt tắm kia xoa khắp người cô, dường như chỉ đang bôi sữa tắm, nhưng cách anh làm rất gợi tình.
Đầu lưỡi nóng hổi cạy mở hàm răng gọn ghẽ, xâm nhập sâu vào khoang miệng liếm phần thịt mềm mại mỏng manh. Anh như đang tìm kiếm thứ gì đó, tinh tế liếm từng phần thịt mềm.
Lý trí yếu ớt của Thư Căng chống lại cái lưỡi nhỏ bé, cố gắng đẩy kẻ xâm nhập ra ngoài. Nhưng kẻ xâm nhập lại dùng sức mạnh tuyệt đối cuộn chiếc lưỡi yếu ớt của cô.
Nụ hôn dịu dàng dần trở nên dữ dội ngang ngược.
Thư Căng cảm thấy oxy trong não của mình đang bị đối phương từ từ lấy mất, chút tỉnh táo còn lại của cô cũng dần cạn kiệt vì thiếu oxy.
Bàn tay đang đẩy ra cũng dần trở nên mất sức.
Thích Thời Yến nắm lấy tay cô đặt lên vai anh, bàn tay đi chuyển khắp người cô đến bầu ngực đầy đặn tròn trịa, anh bắt đầu nhào nặn.
“A.. ha..."
Thư Căng ‘ưm’ nhẹ như đang thoải mái, cũng giống như đang cầu xin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.