Chương 41
Nhất Cá Mễ Bính
13/02/2022
Mười lăm phút sau.
Thẩm Nam Tinh cầm tài liệu gốc ra khỏi phòng photo, tạm biệt Nghiêm Hằng, dùng thang máy riêng đi từ tầng 32 xuống thẳng gara.
Dịch Phong Từ vẫn ngồi trong xe chờ cậu, thấy cậu ra khỏi thang máy thì vẫy tay.
Dáng vẻ rụt rè lịch sự của cậu ngay khi nhìn thấy anh thì biến mất hoàn toàn, hung phấn chạy tới chui vào lòng anh, vui mừng nói: “Dịch tiên sinh đồng ý hỗ trợ rồi!”
Dịch Phong Từ thấy cậu vui thì cũng vui theo, hôn lên trán cậu, hỏi: “Có muốn chúc mừng không?”
Thẩm Nam Tinh: “Hiện tại chúc mừng liệu có quá sớm không? Dịch tiên sinh chỉ đồng ý hỏi một chút, còn chưa biết kết quả thế nào.”
Dịch Phong Từ: “Hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn.”
Thẩm Nam Tinh cười nói: “Sao anh khẳng định như vậy?”
Dịch Phong Từ tỏ vẻ thần bí: “Anh đoán thế.”
Kỳ thật không cần đoán cũng biết, nếu Dịch tiên sinh đã đồng ý hỗ trợ thì xác suất thành công đã là năm mươi phần trăm, hơn nữa bọn họ còn có “hậu thuẫn” là Lâm tiểu thư, dù thế nào cũng không thể kém hơn tình huống hiện tại.
Thẩm Nam Tinh chui ra khỏi lòng Dịch Phong Từ, đang chuẩn bị lên xe thì phát hiện cổ áo anh lại quặt vào phía trong, lập tức bảo anh đứng lại, giúp anh sửa xong mới cho đi.
Nhưng cậu nhớ rõ lúc trước khi ra cửa đã sửa lại cho anh một lần, cũng không biết anh mặc quần áo thế nào lại quặt vào trong.
Đến bữa trưa, Dịch Phong Từ tìm một nhà hàng tương đối cao cấp, nhà ăn trang trí tao nhã, đồ ăn cũng khá sang quý.
Thẩm Nam Tinh mở thực đơn, gọi vài món được đề cử, vừa ăn vừa thương lượng với Dịch Phong Từ mấy ngày tới hẹn Lâm tiểu thư ăn bữa cơm. Bọn họ có duyên mấy lần, tuy ngoài miệng nói xem mắt không thành, chỉ làm bạn bè nhưng thời gian lâu như vậy cũng không thường liên lạc nói chuyện như bạn bè. Đột nhiên gọi điện lại là nhờ người ta giúp thật sự có hơi xấu hổ.
Dịch Phong Từ gật đầu, không nói gì, cơm nước xong thì gọi phục vụ, rút một tấm thẻ ra khỏi ví.
“Chờ đã.”
Tấm thẻ còn chưa rút ra được một nửa thì Thẩm Nam Tinh đã kéo phục vụ tới bên người, “Tôi thanh toán.”
Dịch Phong Từ: “Để anh.”
Thẩm Nam Tinh vội vàng cầm điện thoại đứng lên, “Để em đi, em dùng điện thoại, tiện thể cho tôi hóa đơn.”
Người phục vụ đánh giá cách ăn mặc của hai người, lại thoáng liếc qua ví của Dịch Phong Từ, chiếc ví kia hình như được sử dụng lâu rồi, các góc có dấu vết mài mòn, tiền mặt trong đó không nhiều lắm, thẻ cũng ít, nhưng lại rất nhiều đồng xu, nhiều đến mức làm ví căng phồng, không biết còn tưởng rằng của bà lão lớn tuổi nào đó không biết dùng đồ điện tử, vì mua thức ăn ở chợ mà phải tích trữ tiền lẻ.
Người phục vụ không có ý kì thị chỉ là đồ ăn của bọn họ sang quý là thật, người thường ăn một bữa cũng áp lực, hơn nữa Thẩm Nam Tinh đã đứng lên, đành mỉm cười với Dịch Phong Từ rồi dẫn Thẩm Nam Tinh ra quầy lấy hóa đơn.
Dịch Phong Từ ngồi im, nhìn chăm chú bóng lưng Thẩm Nam Tinh vài giây rồi cúi đầu nhìn ví của mình, đẩy tấm thẻ rút một nửa về chỗ cũ, cụp mắt, lấy một đồng tiền xu đã lâu không lưu thông trên thị trường ra, nhíu mày.
Rốt cuộc anh đào thứ này ở đâu ra vậy?
Thị trường đồ cổ à?
Lúc về, Thẩm Nam Tinh lái xe, Dịch Phong Từ vẫn cầm chiếc ví rách nát kia không nói lời nào.
Thừa dịp đèn đỏ, Thẩm Nam Tinh lén liếc anh một cái.
Trong lòng nghĩ có phải chuyện tính tiền đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh hay không? Nhưng bữa cơm vừa rồi đúng là rất quý, nếu đỡ hơn thì cậu đã tuyệt đối không làm Dịch Phong Từ nan kham.
Đang định tìm đề tài chuyển sự chú ý của Dịch Phong Từ thì đã thấy anh chậm rãi nâng mắt, hơi đáng thương hỏi: “Trông anh đáng thương lắm ư?”
Thẩm Nam Tinh lập tức lắc đầu, vẻ mặt trìu mến lại kiên định hỏi: “Ai bảo anh đáng thương?”
“Anh không đáng thương một chút nào.”
Chuyện trong nhà cần kiên nhẫn chờ đợi, chuyện mời Lâm tiểu thư cũng sắp xếp ổn thỏa, cuộc hẹn vào tám rưỡi tối chủ nhật.
Thẩm Nam Tinh vỗn tưởng còn phải bận chuyện này rất lâu nên xin Lý Hoa Tây một kỳ nghỉ dài hạn lại không ngờ chuyện này chẳng cần cậu nhúng tay, vì thế sáng hôm sau lại chạy về đoàn kịch, tiếp tục luyện tập với mọi người.
Từ lần trước bắt được Dịch Phong Từ ăn cơm hộp ở nhà thì Thẩm Nam Tinh đã tạo ra một ước định.
Nếu trưa cậu không về nhà thì Dịch Phong Từ ăn gì đều phải chụp cho cậu xem.
Đồng thời cậu cũng sẽ gửi phần cơm của mình cho anh.
Dẫn tới trong khoảng thời gian này, lịch sử trò chuyện của bọn họ toàn là hình ảnh đồ ăn.
Thẩm Nam Tinh giải quyết bữa trưa ở nhà ăn, đầu bếp nấu gì thì cậu ăn cái đó, đồ ăn khá phong phú.
Dịch Phong Từ bị bắt vào bếp, thế nhưng có một mình nên anh cũng không nấu đa dạng, mỗi ngày đều là mì sợi, hôm nay rau chân vịt mai cải trắng, còn thức ăn mặn thì chẳng thấy đâu.
Thịt bò sườn dê chất chật cứng trong tủ lạnh nhưng nếu Thẩm Nam Tinh không ăn thì Dịch Phong Từ cũng không chủ động ăn một miếng.
Đang tự hỏi làm sao để Dịch Phong Từ sửa lại thói quen này thì tin nhắn theo lệ thường đã được gửi tới.
Thẩm Nam Tinh rảo bước tới nhà ăn, đang định xem hôm nay mì sợi của Dịch Phong Từ bỏ thêm loại rau nào thì phát hiện anh gửi cho mình một nồi thịt bò hầm cà chua?
Thẩm Nam Tinh chớp mắt, xác định bức ảnh này chụp trong phòng bếp mới hỏi: “Cà chua hỏng à?”
Dịch Phong Từ hồi đáp: “Không hỏng.”
“Chẳng lẽ thịt bò hỏng?”
“…Cũng không hỏng.”
Thẩm Nam Tinh phóng to bức ảnh, soi kĩ đồ ăn bên trong, “Vậy nhất định là khoai tây và cà rốt hỏng rồi, thức ăn hỏng rồi đừng ăn, làm món khác đi.”
Dịch Phong Từ: “…”
Bảy giờ tối.
Thẩm Nam Tinh về nhà đúng giờ.
Vừa vào cửa, luồng không khí ấm áp dễ chịu đã ập tới.
Trước khi bắt đầu mùa đông, Dịch Phong Từ đã lắp thêm một cái điều hòa ở phòng khách, mỗi ngày đều làm ấm không khí chờ Thẩm Nam Tinh về, dẫn tới mỗi lần cậu nghe thấy tiếng “rì rì rì” của điều hòa đều vô thức xót tiền điện thay Dịch Phong Từ.
Hôm nay cũng thế, bước vào cửa thay dép lê, hạ thấp nhiệt độ điều hòa, nghĩ thầm ăn cơm tối xong thì vào phòng ngủ, ít nhất điều hào trong phòng ngủ có công suất thấp hơn.
Dịch Phong Từ đã nấu cơm xong, đặt trong nồi giữ ấm, hiện đang ở ban công tưới hoa.
Thẩm Nam Tinh đang định đi rửa tay thì lại thấy Dịch Phong Từ đặt bình nước xuống, chuẩn bị cầm kéo tỉa lá, cậu nhanh chân bước tới, đoạt lấy kéo, “Đã bảo với anh rồi, sau này việc tỉa lá cứ để em, chân tay anh vụng về, đừng để bị thương nữa.”
Dịch Phong Từ im lặng vài giây, muốn chứng minh bản thân không ngốc đến thế: “Lần trước bị thương phần lớn là do bất cẩn…”
“Ai cố ý bị thương chứ?” Thẩm Nam Tinh lại liếc điều hoa đang kêu “rì rì rì”, “Sau này anh đừng động đến kéo nữa, khi nào rảnh em sẽ tỉa, ăn cơm trước đã.”
Dịch Phong Từ nhìn thoáng qua cây kéo bị cậu giấu trong ngăn kéo, nội tâm vừa vui vừa buồn, im lặng hồi lâu rồi theo cậu vào bàn ăn.
Thức ăn trên bàn vô cùng phong phú, điều này cũng không kì lạ, chỉ cần Thẩm Nam Tinh ở nhà, Dịch Phong Từ làm tám món một canh cũng không ngoài ý muốn nhưng món thịt bò hầm cà chua buổi trưa nhất định có vấn đề.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Nam Tinh lấy mấy hộp thuốc trong tủ thuốc ra rồi mới đi tắm.
Dịch Phong Từ dọn dẹp phòng bếp xong đi ra, thấy mấy hộp thuốc trị đau bụng, đau dạ dày trên tủ đầu giường, nội tâm càng thêm phức tạp, muốn cười mà không cười nổi, chỉ có thể bất đắc dĩ day giữa mày.
Tiếng nước trong phòng tắm dần dừng lại, Dịch Phong Từ ngẫm nghĩ chốc lát rồi mai phục trước cửa phòng tắm.
Thẩm Nam Tinh khoác khăn tắm màu xanh nhạt mở cửa, suýt thì đâm vào ngực Dịch Phong Từ, kinh ngạc hỏi: “Làm gì đấy?”
Dịch Phong Từ suy tư, đột nhiên nâng cánh tay lên, bày ra bắp tay cứng rắn với đường cong hoàn mĩ.
Thẩm Nam Tinh chớp mắt, không khỏi bọc khăn tắm quanh người, mười ngón chân co quắp, “Anh, có ý gì?”
Dịch Phong Từ giơ tay lên trước mắt cậu, “Em chọc thử xem.”
Trái tim Thẩm Nam Tinh nảy lên, vô thức cắn môi, vươn một ngón tay chọc cánh tay anh.
Dịch Phong Từ hỏi: “Thế nào?”
Thẩm Nam Tinh cụp mắt, đỏ mặt đáp: “Không, không tồi.”
Dịch Phong Từ vừa lòng, lại chậm rãi cuốn vạt áo lên, lộ ra sáu khối cơ bụng mương ra mương rãnh ra rãnh, nói tiếp: “Em lại chọc thử xem.”
Thẩm Nam Tinh quấn khăn tắm chặt hơn, mười ngón chân bất an cuộn tròn, lại run rẩy vươn một ngón tay chọc lên cơ bụng của anh.
Dịch Phong Từ hỏi: “Thế nào?”
Thẩm Nam Tinh tiếp tục cắn môi: “Rất, rất không tồi.”
Dịch Phong Từ gật đầu, buông áo xuống, nói với giọng dịu dàng: “Em xem, thật ra anh rất rắn chắc, cũng không mong manh yếu đuối như em nghĩ, có lẽ trước đây anh yếu đuối thật…”
Thẩm Nam Tinh không chờ anh nói hết đã cúi đầu chuồn qua, hoang mang chạy vào phòng ngủ.
Dịch Phong Từ hiếm khi không hiểu được suy nghĩ của Thẩm Nam Tinh, không biết tại sao cậu chạy, vội vàng theo cậu vào phòng ngủ, phát hiện cậu đã ném khăn tắm xuống đất, cả người trần như nhộng trong ổ chăn, chỉ lộ ra một gương mặt đỏ rực, ngượng ngùng nói: “Nếu anh đã chuẩn bị tốt.”
“Vậy chúng ta.”
“Thử xem.”
~Hết chương 41~
Thẩm Nam Tinh cầm tài liệu gốc ra khỏi phòng photo, tạm biệt Nghiêm Hằng, dùng thang máy riêng đi từ tầng 32 xuống thẳng gara.
Dịch Phong Từ vẫn ngồi trong xe chờ cậu, thấy cậu ra khỏi thang máy thì vẫy tay.
Dáng vẻ rụt rè lịch sự của cậu ngay khi nhìn thấy anh thì biến mất hoàn toàn, hung phấn chạy tới chui vào lòng anh, vui mừng nói: “Dịch tiên sinh đồng ý hỗ trợ rồi!”
Dịch Phong Từ thấy cậu vui thì cũng vui theo, hôn lên trán cậu, hỏi: “Có muốn chúc mừng không?”
Thẩm Nam Tinh: “Hiện tại chúc mừng liệu có quá sớm không? Dịch tiên sinh chỉ đồng ý hỏi một chút, còn chưa biết kết quả thế nào.”
Dịch Phong Từ: “Hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn.”
Thẩm Nam Tinh cười nói: “Sao anh khẳng định như vậy?”
Dịch Phong Từ tỏ vẻ thần bí: “Anh đoán thế.”
Kỳ thật không cần đoán cũng biết, nếu Dịch tiên sinh đã đồng ý hỗ trợ thì xác suất thành công đã là năm mươi phần trăm, hơn nữa bọn họ còn có “hậu thuẫn” là Lâm tiểu thư, dù thế nào cũng không thể kém hơn tình huống hiện tại.
Thẩm Nam Tinh chui ra khỏi lòng Dịch Phong Từ, đang chuẩn bị lên xe thì phát hiện cổ áo anh lại quặt vào phía trong, lập tức bảo anh đứng lại, giúp anh sửa xong mới cho đi.
Nhưng cậu nhớ rõ lúc trước khi ra cửa đã sửa lại cho anh một lần, cũng không biết anh mặc quần áo thế nào lại quặt vào trong.
Đến bữa trưa, Dịch Phong Từ tìm một nhà hàng tương đối cao cấp, nhà ăn trang trí tao nhã, đồ ăn cũng khá sang quý.
Thẩm Nam Tinh mở thực đơn, gọi vài món được đề cử, vừa ăn vừa thương lượng với Dịch Phong Từ mấy ngày tới hẹn Lâm tiểu thư ăn bữa cơm. Bọn họ có duyên mấy lần, tuy ngoài miệng nói xem mắt không thành, chỉ làm bạn bè nhưng thời gian lâu như vậy cũng không thường liên lạc nói chuyện như bạn bè. Đột nhiên gọi điện lại là nhờ người ta giúp thật sự có hơi xấu hổ.
Dịch Phong Từ gật đầu, không nói gì, cơm nước xong thì gọi phục vụ, rút một tấm thẻ ra khỏi ví.
“Chờ đã.”
Tấm thẻ còn chưa rút ra được một nửa thì Thẩm Nam Tinh đã kéo phục vụ tới bên người, “Tôi thanh toán.”
Dịch Phong Từ: “Để anh.”
Thẩm Nam Tinh vội vàng cầm điện thoại đứng lên, “Để em đi, em dùng điện thoại, tiện thể cho tôi hóa đơn.”
Người phục vụ đánh giá cách ăn mặc của hai người, lại thoáng liếc qua ví của Dịch Phong Từ, chiếc ví kia hình như được sử dụng lâu rồi, các góc có dấu vết mài mòn, tiền mặt trong đó không nhiều lắm, thẻ cũng ít, nhưng lại rất nhiều đồng xu, nhiều đến mức làm ví căng phồng, không biết còn tưởng rằng của bà lão lớn tuổi nào đó không biết dùng đồ điện tử, vì mua thức ăn ở chợ mà phải tích trữ tiền lẻ.
Người phục vụ không có ý kì thị chỉ là đồ ăn của bọn họ sang quý là thật, người thường ăn một bữa cũng áp lực, hơn nữa Thẩm Nam Tinh đã đứng lên, đành mỉm cười với Dịch Phong Từ rồi dẫn Thẩm Nam Tinh ra quầy lấy hóa đơn.
Dịch Phong Từ ngồi im, nhìn chăm chú bóng lưng Thẩm Nam Tinh vài giây rồi cúi đầu nhìn ví của mình, đẩy tấm thẻ rút một nửa về chỗ cũ, cụp mắt, lấy một đồng tiền xu đã lâu không lưu thông trên thị trường ra, nhíu mày.
Rốt cuộc anh đào thứ này ở đâu ra vậy?
Thị trường đồ cổ à?
Lúc về, Thẩm Nam Tinh lái xe, Dịch Phong Từ vẫn cầm chiếc ví rách nát kia không nói lời nào.
Thừa dịp đèn đỏ, Thẩm Nam Tinh lén liếc anh một cái.
Trong lòng nghĩ có phải chuyện tính tiền đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh hay không? Nhưng bữa cơm vừa rồi đúng là rất quý, nếu đỡ hơn thì cậu đã tuyệt đối không làm Dịch Phong Từ nan kham.
Đang định tìm đề tài chuyển sự chú ý của Dịch Phong Từ thì đã thấy anh chậm rãi nâng mắt, hơi đáng thương hỏi: “Trông anh đáng thương lắm ư?”
Thẩm Nam Tinh lập tức lắc đầu, vẻ mặt trìu mến lại kiên định hỏi: “Ai bảo anh đáng thương?”
“Anh không đáng thương một chút nào.”
Chuyện trong nhà cần kiên nhẫn chờ đợi, chuyện mời Lâm tiểu thư cũng sắp xếp ổn thỏa, cuộc hẹn vào tám rưỡi tối chủ nhật.
Thẩm Nam Tinh vỗn tưởng còn phải bận chuyện này rất lâu nên xin Lý Hoa Tây một kỳ nghỉ dài hạn lại không ngờ chuyện này chẳng cần cậu nhúng tay, vì thế sáng hôm sau lại chạy về đoàn kịch, tiếp tục luyện tập với mọi người.
Từ lần trước bắt được Dịch Phong Từ ăn cơm hộp ở nhà thì Thẩm Nam Tinh đã tạo ra một ước định.
Nếu trưa cậu không về nhà thì Dịch Phong Từ ăn gì đều phải chụp cho cậu xem.
Đồng thời cậu cũng sẽ gửi phần cơm của mình cho anh.
Dẫn tới trong khoảng thời gian này, lịch sử trò chuyện của bọn họ toàn là hình ảnh đồ ăn.
Thẩm Nam Tinh giải quyết bữa trưa ở nhà ăn, đầu bếp nấu gì thì cậu ăn cái đó, đồ ăn khá phong phú.
Dịch Phong Từ bị bắt vào bếp, thế nhưng có một mình nên anh cũng không nấu đa dạng, mỗi ngày đều là mì sợi, hôm nay rau chân vịt mai cải trắng, còn thức ăn mặn thì chẳng thấy đâu.
Thịt bò sườn dê chất chật cứng trong tủ lạnh nhưng nếu Thẩm Nam Tinh không ăn thì Dịch Phong Từ cũng không chủ động ăn một miếng.
Đang tự hỏi làm sao để Dịch Phong Từ sửa lại thói quen này thì tin nhắn theo lệ thường đã được gửi tới.
Thẩm Nam Tinh rảo bước tới nhà ăn, đang định xem hôm nay mì sợi của Dịch Phong Từ bỏ thêm loại rau nào thì phát hiện anh gửi cho mình một nồi thịt bò hầm cà chua?
Thẩm Nam Tinh chớp mắt, xác định bức ảnh này chụp trong phòng bếp mới hỏi: “Cà chua hỏng à?”
Dịch Phong Từ hồi đáp: “Không hỏng.”
“Chẳng lẽ thịt bò hỏng?”
“…Cũng không hỏng.”
Thẩm Nam Tinh phóng to bức ảnh, soi kĩ đồ ăn bên trong, “Vậy nhất định là khoai tây và cà rốt hỏng rồi, thức ăn hỏng rồi đừng ăn, làm món khác đi.”
Dịch Phong Từ: “…”
Bảy giờ tối.
Thẩm Nam Tinh về nhà đúng giờ.
Vừa vào cửa, luồng không khí ấm áp dễ chịu đã ập tới.
Trước khi bắt đầu mùa đông, Dịch Phong Từ đã lắp thêm một cái điều hòa ở phòng khách, mỗi ngày đều làm ấm không khí chờ Thẩm Nam Tinh về, dẫn tới mỗi lần cậu nghe thấy tiếng “rì rì rì” của điều hòa đều vô thức xót tiền điện thay Dịch Phong Từ.
Hôm nay cũng thế, bước vào cửa thay dép lê, hạ thấp nhiệt độ điều hòa, nghĩ thầm ăn cơm tối xong thì vào phòng ngủ, ít nhất điều hào trong phòng ngủ có công suất thấp hơn.
Dịch Phong Từ đã nấu cơm xong, đặt trong nồi giữ ấm, hiện đang ở ban công tưới hoa.
Thẩm Nam Tinh đang định đi rửa tay thì lại thấy Dịch Phong Từ đặt bình nước xuống, chuẩn bị cầm kéo tỉa lá, cậu nhanh chân bước tới, đoạt lấy kéo, “Đã bảo với anh rồi, sau này việc tỉa lá cứ để em, chân tay anh vụng về, đừng để bị thương nữa.”
Dịch Phong Từ im lặng vài giây, muốn chứng minh bản thân không ngốc đến thế: “Lần trước bị thương phần lớn là do bất cẩn…”
“Ai cố ý bị thương chứ?” Thẩm Nam Tinh lại liếc điều hoa đang kêu “rì rì rì”, “Sau này anh đừng động đến kéo nữa, khi nào rảnh em sẽ tỉa, ăn cơm trước đã.”
Dịch Phong Từ nhìn thoáng qua cây kéo bị cậu giấu trong ngăn kéo, nội tâm vừa vui vừa buồn, im lặng hồi lâu rồi theo cậu vào bàn ăn.
Thức ăn trên bàn vô cùng phong phú, điều này cũng không kì lạ, chỉ cần Thẩm Nam Tinh ở nhà, Dịch Phong Từ làm tám món một canh cũng không ngoài ý muốn nhưng món thịt bò hầm cà chua buổi trưa nhất định có vấn đề.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Nam Tinh lấy mấy hộp thuốc trong tủ thuốc ra rồi mới đi tắm.
Dịch Phong Từ dọn dẹp phòng bếp xong đi ra, thấy mấy hộp thuốc trị đau bụng, đau dạ dày trên tủ đầu giường, nội tâm càng thêm phức tạp, muốn cười mà không cười nổi, chỉ có thể bất đắc dĩ day giữa mày.
Tiếng nước trong phòng tắm dần dừng lại, Dịch Phong Từ ngẫm nghĩ chốc lát rồi mai phục trước cửa phòng tắm.
Thẩm Nam Tinh khoác khăn tắm màu xanh nhạt mở cửa, suýt thì đâm vào ngực Dịch Phong Từ, kinh ngạc hỏi: “Làm gì đấy?”
Dịch Phong Từ suy tư, đột nhiên nâng cánh tay lên, bày ra bắp tay cứng rắn với đường cong hoàn mĩ.
Thẩm Nam Tinh chớp mắt, không khỏi bọc khăn tắm quanh người, mười ngón chân co quắp, “Anh, có ý gì?”
Dịch Phong Từ giơ tay lên trước mắt cậu, “Em chọc thử xem.”
Trái tim Thẩm Nam Tinh nảy lên, vô thức cắn môi, vươn một ngón tay chọc cánh tay anh.
Dịch Phong Từ hỏi: “Thế nào?”
Thẩm Nam Tinh cụp mắt, đỏ mặt đáp: “Không, không tồi.”
Dịch Phong Từ vừa lòng, lại chậm rãi cuốn vạt áo lên, lộ ra sáu khối cơ bụng mương ra mương rãnh ra rãnh, nói tiếp: “Em lại chọc thử xem.”
Thẩm Nam Tinh quấn khăn tắm chặt hơn, mười ngón chân bất an cuộn tròn, lại run rẩy vươn một ngón tay chọc lên cơ bụng của anh.
Dịch Phong Từ hỏi: “Thế nào?”
Thẩm Nam Tinh tiếp tục cắn môi: “Rất, rất không tồi.”
Dịch Phong Từ gật đầu, buông áo xuống, nói với giọng dịu dàng: “Em xem, thật ra anh rất rắn chắc, cũng không mong manh yếu đuối như em nghĩ, có lẽ trước đây anh yếu đuối thật…”
Thẩm Nam Tinh không chờ anh nói hết đã cúi đầu chuồn qua, hoang mang chạy vào phòng ngủ.
Dịch Phong Từ hiếm khi không hiểu được suy nghĩ của Thẩm Nam Tinh, không biết tại sao cậu chạy, vội vàng theo cậu vào phòng ngủ, phát hiện cậu đã ném khăn tắm xuống đất, cả người trần như nhộng trong ổ chăn, chỉ lộ ra một gương mặt đỏ rực, ngượng ngùng nói: “Nếu anh đã chuẩn bị tốt.”
“Vậy chúng ta.”
“Thử xem.”
~Hết chương 41~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.