Chương 30: Người thứ 3
Teamiri
19/12/2016
Mọi người ngồi vào bàn ăn.
Nó khá e ngại.
Đã bao nhiêu ngày rồi họ mới gặp nhau. Nó và cậu đều gầy đi nhiều.. Yan nhìn nó với ánh mắt yêu thương. Còn nó, nó không dám nhìn vào mắt cậu, nó sợ không thể tiếp tục che dấu tình cảm của mình.
-Sao bố bảo gặp mình bọn con thôi mà?
Linh Trang lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
-Con gái con đứa. Èm hèm. Toàn người quen cả thôi. Đúng không cậu Moo, cậu Yan?
-Vâng!
-Vâng!
-À. Đây là vợ chưa cưới của Moo!
Đang uống ly rượu trên môi, Yan bỗng ho sặc sụa. Ai mà chẳng biết họ có quan hệ như thế. Báo chí đã đăng tràn lan suốt thời gian qua. Thế nhưng cảm giác mất mát, và nghẹt thở khi phải nghe những điều này nó vẫn diễn ra với cậu.
-Khụ... Khụ!
Linh Trang ngồi bên lo lắng hỏi...
-Thầy không sao chứ? Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của thầy à?
-Không... Tôi không sao! Chúc.. Chúc mừng.. hai người...!
-Vậy thì tốt...Em cũng chúc mừng hai anh chị!
-Cảm ơn!
Moo nói lời cảm ơn một cách lãnh đạm.
Ông chủ AAAA lại nói tiếp:
-Quay về chủ đề chính. Như hai cậu cũng biết, công ty của hai người cùng là đối tác của tôi trong thời gian này. Mong rằng hai quý công ty sẽ cạnh tranh công bằng để xứng đáng là đối tác dài hạn với công ty chúng tôi trong thời gian tới! Cạn ly!
-Vâng, thưa giám đốc..
-Vâng.
****
20 phút sau...
-Chúng tôi xin phép về trước!
-Được rồi!
Moo và nó xin phép về trước. Không khí bây giờ cũng chẳng chẳng có gì đáng vui mừng để họ ở lại lâu hơn.
****'
-Bọn con cũng đi luôn được không ạ? Bây giờ con muốn về nhà ôn bài!
o.O
-Ôn bài???
Giám đốc nhìn cô con gái với khuôn mặt đầy ngạc nhiên.
-Nó siêng học vậy à cậu Yan?
+.=
-Vâng. Cũng có chút chút ạ!
Yan bất đắc dĩ trả lời...
-Tốt! Vậy hai đứa về nhà học bài đi! Nhờ cậu chỉ dạy cho con gái tôi!
*****
Lúc ra ngoài, cậu bảo Linh Trang chờ trong xe trước và chạy thật nhanh tìm đến chỗ Moo và nó...
Lòng vòng một lúc, cậu thấy họ chuẩn bị lên xe. Moo đang mở cửa cho nó vào.
Yan chạy đến bên, cầm lấy tay nó. Theo quán tính, Moo cũng kéo nó về phía mình và nói:
-Cậu đang làm gì với người của tôi vậy!
Yan chẳng thèm để ý tới lời Moo, chỉ lên tiếng như ở đây chỉ có sự hiện diện của nó và cậu:
-Jun à. Cậu về với tớ được không?
Nó chẳng nói gì. Chỉ quay về phía khác. Giũ bỏ tay Yan một cách vô tình... Yan vẫn tiếp tục.
-Tớ biết cậu có điều khó nói nên mới đối với tớ như vậy. Tớ chấp nhận tất cả, chỉ cần cậu về bên tớ thôi...
Nó từ từ quay mặt phía Yan và buông lời nói ẩn chứa sự mệt mỏi:
-Cậu lầm rồi!
-Không! Tớ không lầm. Nhìn vào mắt tớ đi. Cậu có thể nhìn vào mắt tớ và nói rằng cậu không hề có tình cảm với tớ chứ? Cậu không thể.. Đúng không?
Nó liếc sang Moo, rồi nhìn Yan... Moo lên tiếng..
-Cậu nói với cậu ấy đi. Từ trước đến giờ cậu yêu tớ đúng không?
Nó thở dài.. Lòng nó đau như cắt. Nó nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy hy vọng của Yan và nói tiếp.
-Tớ.. Tớ không yêu cậu. Tớ yêu Moo..
-Cậu đang nói dối!!!
Yan hét lên.. Nó nhắm mắt lại, cúi gầm mặt xuống và nói to hơn..
-Tớ yêu Moo, tớ yêu Moo. Cậu hãy biến mất hỏi cuộc đời tớ đi. Hãy tìm một người mới thích hợp với cậu!
Yan như đứng hình. Không còn gì để nói. Đối với nó, cậu chỉ có thế. Đối với nó, cậu "biến mất" là tốt nhất. Cậu phải làm sao???
Nhìn xe của họ đi khuất dần, cậu vẫn đứng đó với những suy nghĩ ẩn chứa đầy sự hụt hẫng, thất vọng.
****
-Anh Yan? Anh làm gì ở đây vậy? Em chờ anh lâu quá! HIC
Linh Trang chạy đến bên Yan.
-Anh.. xin lỗi. Anh vừa gặp một người bạn!
Yan trả lời cho qua chuyện.
-Bạn nào thế? Bây giờ chúng ta về được chưa ạ?
-Ừ. Về thôi em!
*****
Hôm nay cũng như ngày hôm trước,Yan lại làm thầy giáo bất đắc dĩ. Thế nhưng bây giờ thầy còn mất tập trung hơn cả học sinh.
-YAN sư phụ!
Không nói gì.
-Yan sư huynh!
Vẫn không nói gì...
-ANH YAN!!!!!!!!
Lúc này mới tỉnh.
-À. Ừ. Êm!
-Anh bị bồ đá à? Sao hôm nay anh cứ như người trên cung trăng thế?
-Anh hơi mệt thôi. Em muốn học gì nào?
-Hic. Anh dạy nhạc đi ạ!
-Anh đang mệt. Không có tâm trạng đùa với em đâu.
-Âm nhạc cũng là một môn học mà. Anh hát cho em nghe đi! ^^
-Sao em lại lãng phí sự kỳ vọng của bố mình thế. Em lo học đi!!!
-HIC. Em muốn học NHẠC. EM MUỐN HỌC NHẠC!!!!
-Thôi được rồi. Ầm ĩ quá.
-Dạ.. dạ. hí hí...
*****
Yan ngồi bên chiếc đàn piano... Linh Trang đứng cạnh.
-Em biết hát chứ?
-Dạ! à mà thôi. Anh hát em nghe đi! :)
"Mi i í i ì Ma a á a à"
-Đấy. Hát theo đi!
-Ấy. ấy. Sư phụ. Không phải em muốn anh dạy kiểu đó. Em không muốn luyện thanh đâu. Anh hát một bài gì đó luôn đi ạ!
-Haizzzzz! Thật là... Tôi hết chịu đựng nổi cô rồi. Vừa phải thôi. Đừng ép người quá đáng. Tôi về đây!
-Ấy. Anh ơi. Em xin lỗi. Chẳng phải trước đây anh hát nhiều bài cảm động lắm sao? Hôm nay anh hát cho riêng em một bài không được à?
-Từ trước tới giờ tôi vẫn chỉ hát vì một người. Bây giờ chẳng còn lý do gì nữa. Hôm nay anh mệt rồi. hôm sau chúng ta học tiếp nhé!
Yan thở dài, nói vài lời với Linh Trang rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
****
-Cô chủ, có cần tôi báo cáo với giám đốc về hành động láo xược của cậu ta không ạ?
-Không cần. Bác đi làm việc của mình đi!
"Hóa ra anh vì chị ta mà như vậy, cũng thú vị đấy"
Thực ra Linh Trang đã chứng kiến cảnh tượng giằng co giữa Moo Yan và nó. Chăc các bạn cũng đoán ra Linh Trang chẳng phải ham học tập gì, mục đích của cô nàng chỉ là từ từ chinh phục thầy giáo mang hình hài "búp bê" của mình.
*****
Về phần nó, sau khi trả lời Yan, tâm trạng của nó khá tồi tệ. Trên đường về, Moo và nó vẫn chẳng nói gì với nhau. Vẫn là sự u ám bao trùm.
Có lẽ nhiều người cũng đang nghĩ như nó, Moo thật bỉ ổi và đáng thất vọng. Nhưng, liệu có thật cậu ấy đã thay đổi 180°, từ một Moo lương thiện thành một Moo sống không từ thủ đoạn không?
****
~Một tháng trước~
-Bác sĩ nói sao???
-Cậu có một khối u ác tính trong não. Việc phẫu thuật rất khó thành công. Có lẽ cậu và gia đình nên chuẩn bị tinh thần .
-Ông có nhầm không? Làm sao có thể? Tôi còn trẻ, tôi còn nhiều việc phải làm. Sao ông lại nói vậy?
-Tôi xin lỗi!
-Ông... ông nói láo!!!
"Jun ơi. Bố mẹ ơi, con phải làm sao đây? Tôi không muốn chết!"
-Tôi... Nếu tôi không phẫu thuật tôi còn sống được bao lâu?
-1 năm ... Cậu còn 1 năm.
****
Sau ngày hôm đó, Moo quyết định làm những việc ý nghĩa cuối cùng của cuộc đời mình.
Giúp bố sửa chữa sai lầm, giúp Yan hiểu được giá trị của những thứ mà Yan có, và cậu muốn làm cho người con gái cậu yêu căm ghét cậu. Rồi cậu sẽ trả lại tất cả để ra đi chẳng cần gì.
Kế hoạch là thế đấy. Nhưng nó có như Moo dự tính không lại là chuyện khác.
Nó khá e ngại.
Đã bao nhiêu ngày rồi họ mới gặp nhau. Nó và cậu đều gầy đi nhiều.. Yan nhìn nó với ánh mắt yêu thương. Còn nó, nó không dám nhìn vào mắt cậu, nó sợ không thể tiếp tục che dấu tình cảm của mình.
-Sao bố bảo gặp mình bọn con thôi mà?
Linh Trang lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
-Con gái con đứa. Èm hèm. Toàn người quen cả thôi. Đúng không cậu Moo, cậu Yan?
-Vâng!
-Vâng!
-À. Đây là vợ chưa cưới của Moo!
Đang uống ly rượu trên môi, Yan bỗng ho sặc sụa. Ai mà chẳng biết họ có quan hệ như thế. Báo chí đã đăng tràn lan suốt thời gian qua. Thế nhưng cảm giác mất mát, và nghẹt thở khi phải nghe những điều này nó vẫn diễn ra với cậu.
-Khụ... Khụ!
Linh Trang ngồi bên lo lắng hỏi...
-Thầy không sao chứ? Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của thầy à?
-Không... Tôi không sao! Chúc.. Chúc mừng.. hai người...!
-Vậy thì tốt...Em cũng chúc mừng hai anh chị!
-Cảm ơn!
Moo nói lời cảm ơn một cách lãnh đạm.
Ông chủ AAAA lại nói tiếp:
-Quay về chủ đề chính. Như hai cậu cũng biết, công ty của hai người cùng là đối tác của tôi trong thời gian này. Mong rằng hai quý công ty sẽ cạnh tranh công bằng để xứng đáng là đối tác dài hạn với công ty chúng tôi trong thời gian tới! Cạn ly!
-Vâng, thưa giám đốc..
-Vâng.
****
20 phút sau...
-Chúng tôi xin phép về trước!
-Được rồi!
Moo và nó xin phép về trước. Không khí bây giờ cũng chẳng chẳng có gì đáng vui mừng để họ ở lại lâu hơn.
****'
-Bọn con cũng đi luôn được không ạ? Bây giờ con muốn về nhà ôn bài!
o.O
-Ôn bài???
Giám đốc nhìn cô con gái với khuôn mặt đầy ngạc nhiên.
-Nó siêng học vậy à cậu Yan?
+.=
-Vâng. Cũng có chút chút ạ!
Yan bất đắc dĩ trả lời...
-Tốt! Vậy hai đứa về nhà học bài đi! Nhờ cậu chỉ dạy cho con gái tôi!
*****
Lúc ra ngoài, cậu bảo Linh Trang chờ trong xe trước và chạy thật nhanh tìm đến chỗ Moo và nó...
Lòng vòng một lúc, cậu thấy họ chuẩn bị lên xe. Moo đang mở cửa cho nó vào.
Yan chạy đến bên, cầm lấy tay nó. Theo quán tính, Moo cũng kéo nó về phía mình và nói:
-Cậu đang làm gì với người của tôi vậy!
Yan chẳng thèm để ý tới lời Moo, chỉ lên tiếng như ở đây chỉ có sự hiện diện của nó và cậu:
-Jun à. Cậu về với tớ được không?
Nó chẳng nói gì. Chỉ quay về phía khác. Giũ bỏ tay Yan một cách vô tình... Yan vẫn tiếp tục.
-Tớ biết cậu có điều khó nói nên mới đối với tớ như vậy. Tớ chấp nhận tất cả, chỉ cần cậu về bên tớ thôi...
Nó từ từ quay mặt phía Yan và buông lời nói ẩn chứa sự mệt mỏi:
-Cậu lầm rồi!
-Không! Tớ không lầm. Nhìn vào mắt tớ đi. Cậu có thể nhìn vào mắt tớ và nói rằng cậu không hề có tình cảm với tớ chứ? Cậu không thể.. Đúng không?
Nó liếc sang Moo, rồi nhìn Yan... Moo lên tiếng..
-Cậu nói với cậu ấy đi. Từ trước đến giờ cậu yêu tớ đúng không?
Nó thở dài.. Lòng nó đau như cắt. Nó nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đầy hy vọng của Yan và nói tiếp.
-Tớ.. Tớ không yêu cậu. Tớ yêu Moo..
-Cậu đang nói dối!!!
Yan hét lên.. Nó nhắm mắt lại, cúi gầm mặt xuống và nói to hơn..
-Tớ yêu Moo, tớ yêu Moo. Cậu hãy biến mất hỏi cuộc đời tớ đi. Hãy tìm một người mới thích hợp với cậu!
Yan như đứng hình. Không còn gì để nói. Đối với nó, cậu chỉ có thế. Đối với nó, cậu "biến mất" là tốt nhất. Cậu phải làm sao???
Nhìn xe của họ đi khuất dần, cậu vẫn đứng đó với những suy nghĩ ẩn chứa đầy sự hụt hẫng, thất vọng.
****
-Anh Yan? Anh làm gì ở đây vậy? Em chờ anh lâu quá! HIC
Linh Trang chạy đến bên Yan.
-Anh.. xin lỗi. Anh vừa gặp một người bạn!
Yan trả lời cho qua chuyện.
-Bạn nào thế? Bây giờ chúng ta về được chưa ạ?
-Ừ. Về thôi em!
*****
Hôm nay cũng như ngày hôm trước,Yan lại làm thầy giáo bất đắc dĩ. Thế nhưng bây giờ thầy còn mất tập trung hơn cả học sinh.
-YAN sư phụ!
Không nói gì.
-Yan sư huynh!
Vẫn không nói gì...
-ANH YAN!!!!!!!!
Lúc này mới tỉnh.
-À. Ừ. Êm!
-Anh bị bồ đá à? Sao hôm nay anh cứ như người trên cung trăng thế?
-Anh hơi mệt thôi. Em muốn học gì nào?
-Hic. Anh dạy nhạc đi ạ!
-Anh đang mệt. Không có tâm trạng đùa với em đâu.
-Âm nhạc cũng là một môn học mà. Anh hát cho em nghe đi! ^^
-Sao em lại lãng phí sự kỳ vọng của bố mình thế. Em lo học đi!!!
-HIC. Em muốn học NHẠC. EM MUỐN HỌC NHẠC!!!!
-Thôi được rồi. Ầm ĩ quá.
-Dạ.. dạ. hí hí...
*****
Yan ngồi bên chiếc đàn piano... Linh Trang đứng cạnh.
-Em biết hát chứ?
-Dạ! à mà thôi. Anh hát em nghe đi! :)
"Mi i í i ì Ma a á a à"
-Đấy. Hát theo đi!
-Ấy. ấy. Sư phụ. Không phải em muốn anh dạy kiểu đó. Em không muốn luyện thanh đâu. Anh hát một bài gì đó luôn đi ạ!
-Haizzzzz! Thật là... Tôi hết chịu đựng nổi cô rồi. Vừa phải thôi. Đừng ép người quá đáng. Tôi về đây!
-Ấy. Anh ơi. Em xin lỗi. Chẳng phải trước đây anh hát nhiều bài cảm động lắm sao? Hôm nay anh hát cho riêng em một bài không được à?
-Từ trước tới giờ tôi vẫn chỉ hát vì một người. Bây giờ chẳng còn lý do gì nữa. Hôm nay anh mệt rồi. hôm sau chúng ta học tiếp nhé!
Yan thở dài, nói vài lời với Linh Trang rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
****
-Cô chủ, có cần tôi báo cáo với giám đốc về hành động láo xược của cậu ta không ạ?
-Không cần. Bác đi làm việc của mình đi!
"Hóa ra anh vì chị ta mà như vậy, cũng thú vị đấy"
Thực ra Linh Trang đã chứng kiến cảnh tượng giằng co giữa Moo Yan và nó. Chăc các bạn cũng đoán ra Linh Trang chẳng phải ham học tập gì, mục đích của cô nàng chỉ là từ từ chinh phục thầy giáo mang hình hài "búp bê" của mình.
*****
Về phần nó, sau khi trả lời Yan, tâm trạng của nó khá tồi tệ. Trên đường về, Moo và nó vẫn chẳng nói gì với nhau. Vẫn là sự u ám bao trùm.
Có lẽ nhiều người cũng đang nghĩ như nó, Moo thật bỉ ổi và đáng thất vọng. Nhưng, liệu có thật cậu ấy đã thay đổi 180°, từ một Moo lương thiện thành một Moo sống không từ thủ đoạn không?
****
~Một tháng trước~
-Bác sĩ nói sao???
-Cậu có một khối u ác tính trong não. Việc phẫu thuật rất khó thành công. Có lẽ cậu và gia đình nên chuẩn bị tinh thần .
-Ông có nhầm không? Làm sao có thể? Tôi còn trẻ, tôi còn nhiều việc phải làm. Sao ông lại nói vậy?
-Tôi xin lỗi!
-Ông... ông nói láo!!!
"Jun ơi. Bố mẹ ơi, con phải làm sao đây? Tôi không muốn chết!"
-Tôi... Nếu tôi không phẫu thuật tôi còn sống được bao lâu?
-1 năm ... Cậu còn 1 năm.
****
Sau ngày hôm đó, Moo quyết định làm những việc ý nghĩa cuối cùng của cuộc đời mình.
Giúp bố sửa chữa sai lầm, giúp Yan hiểu được giá trị của những thứ mà Yan có, và cậu muốn làm cho người con gái cậu yêu căm ghét cậu. Rồi cậu sẽ trả lại tất cả để ra đi chẳng cần gì.
Kế hoạch là thế đấy. Nhưng nó có như Moo dự tính không lại là chuyện khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.