Chương 17: Rắc rối vì thích cậu
Teamiri
19/12/2016
"- Được biết bây giờ anh là người thành công trong lĩnh vực toán học, với vô số giải thưởng xuất sắc về toán. Tôi không nghĩ anh lại là người lãng mạn đến vậy. Hai lĩnh vực này có gì liên quan đến nhau không, có lẽ nào sự liên quan đó tạo nên thành công của anh như bây giờ?
- Theo tôi, mỗi bài toán ngoài sự chính xác thì còn có nghệ thuật riêng của nó, có bài toán tìm ra lời giải nhanh chóng, có bài dùng cả một thời gian dài cũng không tìm ra. Trong âm nhạc, mỗi bài hát tôi cũng xem chúng như những bài toán. Thứ mà người ca sĩ cần tìm, ngoài giọng hát ra thì cái quan trọng nhất đó chính là cảm xúc. Những gì tôi đạt được bây giờ mới chỉ là bước đầu của sự thành công thôi..
-Vâng. Điều gì khiến anh tìm ra cảm xúc?
-.. Có lẽ là một người nào đó. Chắc thế!
-Anh có dự định gì trong tương lai không?
-Ra Abum, và có thể là nhận lời đóng phim. :)
...
"
"Yan... Là cậu đấy sao?"
*****
Sáng hôm sau, lúc ngủ dậy nó vẫn còn chút mệt mỏi. Chắc vì suy nghĩ về lời nói trên vô tuyến của Yan.
Nó mò tìm chiếc điện thoại rơi xuống sàn tối qua.
Có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Mi.
"Jun ơi. Tino đúng là Yan rồi"
" Sao cậu không nghe máy? Tớ lo quá!"
Nó rep lại...
"Xin lỗi cậu, bây giờ tớ mới nhắn lại được, tớ biết rồi cậu ạ! Cậu đừng lo"
****
Sáng nay đi làm, không khí có vẻ khác hơn. Nó không những không bị sai vặt mà còn được giao cho những phần việc quan trọng.
-Uống cafe đi Jun.
-Hi. Cảm ơn cậu! Giám đốc mà như thế này à?
-Quan tâm đến nhân viên một tí có sao đâu. hì hì
-Không cần phải như vậy đâu.
Nó có chút không tự nhiên vì Moo đối xử khác với mình.
Nó chợt nhớ ra, nó đã lỡ nhận làm người yêu Moo.
-Sáng thứ bảy tuần này hai chúng ta đến khu vui chơi nhé Jun! ^^
-Đi chơi à???
Nó trố mắt ngạc nhiên.
-Phải rồi. Cũng nên hẹn hò chứ. hì
Nó thoáng nghĩ "yêu thì hẹn hò là đúng rồi, đồng ý thôi, mày còn suy nghĩ gì nữa"
-Uhm. Vậy đi! Thứ bảy cùng đi!
******
Tối thứ sáu....
Buổi ngày làm việc nhiều nên bây giờ nó khá mệt. Gần như cả tuần Moo chở nó đi đi về về. Mi, bố mẹ nó và người trong công ty cũng đã mường tượng ra mối quan hệ của họ. Hôm nay, nó bảo Moo không cần chở mà tự mình về nhà. Nó lại đến quán cafe cũ hát cho bớt tâm trạng mệt mỏi...
Giọng hát vẫn có chút đượm buồn.
-Đã lâu không thấy em lại chơi.
-Dạ. Dạo này em bận việc nên không đến.
-Em đã tìm thấy hai cậu bạn kia chưa?
-Dạ rồi chị ạ!
-Sao vẫn buồn?
Họ đang nói chuyện thì có giọng nói chen vào khiến nó ngạc nhiên.
-Ai làm Jun của tớ buồn vậy?
Moo từ đâu chen vào, có vẻ như cậu đã theo nó từ công ty đến đây.
-Moo. Sao cậu lại ở đây?
-Tớ lo cho cậu!
-Bạn trai Jun đây à? Đẹp trai quá!
Chị chủ quán nhìn vào Moo xuýt xoa.
-Dạ!
Nó im lặng còn Moo thì trả lời một cách e thẹn.
-Sao còn để Jun nhà tôi buồn? Hay là cậu ngoại tình?
Bà chị lên giọng đe dọa làm Moo phát hoảng, nó đáp lại:
-Dạ. Cậu ta được nhiều cô theo đuổi lắm chị ạ!
-Vậy à!!! Thằng này! Nhìn cái bản mặt của mày là chị biết ngay rồi.
-Em không có mà!
-Lại còn chối nữa!
-Thật mà chị! Thật đấy Jun à!
Nó chợt bật cười.
****
Trên còn phố khuya vắng người, nó một mình đi trên đường. Moo đi xe sát bên thuyết phục nó lên
xe nhưng nó từ chối.
-Cậu còn theo tôi thì ngày mai không chơi chiếc
gì nữa!
-Thôi được rồi. Thế tớ về đây. Nhớ đi cẩn thận đấy!
.....
Vừa về đến nhà nó chợt thấy một bóng người trước cửa.
-Ai đó. Ai ở trước cửa nhà tôi vậy?
~Im lặng~
-Này, ai đấy, sao lại không trả lời???
-Tôi.... là tôi đây Jun!
Trước mặt nó là khuôn mặt quen thuộc nhìn nó
đầy yêu thương.
-Yan đấy à?
*****
-Sao lại đến đây?
-Tôi nhớ cậu!
-Nhớ à? haha
-Tôi xin lỗi!
-Xin gì. Có liên quan gì đâu. Cậu có lỗi đâu mà xin!
-Cậu vẫn khỏe chứ?
-Khỏe gì mà khỏe! Ốm yếu sắp chết rồi!
-Cậu vẫn không bỏ được cái bản tính bà cô ấy nhỉ!!!
-Cái này cũng tùy người! Ăn ở sao đối xử vậy
thôi.
-Định đứng ngoài này cãi nhau à. Mất mặt quá!
-Èm.. hèm....! Thôi được. Chờ tôi xíu...
****
-Uống trà đi!
-Cậu có gì ăn không?
-Giờ này mà còn hỏi có gì ăn không? Bộ cậu là ca
sĩ cái bang à?
-Hê hê. Hóa ra cậu có xem TV à?
Mặt Yan có vẻ vui vui. Còn nó thì hơi bị cụt
hứng.
-Ờm. Cũng xem chút chút!
Nó vẫn tỏ cái thái độ dửng dưng nửa vời. Yan lại
tiếp tục hỏi:
-Thấy tôi lên truyền hình đẹp trai không?
-Ôi trời! Tôi xin thím! Xấu bỏ xừ.
-Xer. Nói dối mà không thấy ngượng à? Thế nhà
cậu không có gì ăn thật à?
-Không có. Muốn ăn MỲ không? Để tôi làm!
-Uhm. Mỳ cũng được!
-Cậu không đùa đấy chứ?
-Không. Tôi nói thật mà. Tôi đói!
Yan tỏ thái độ hiền như một con mèo. “Mỳ cũng
được”. Chẳng phải đó là thứ mà ngày xưa cậu ta
thấy kinh khủng khiếp sao!?
Sau 30 phút, món mỳ của nó đã hoàn thành.
-Tôi độc ác, nhưng cũng không đến nỗi muốn đầu độc
người khác. Cậu có thể không ăn!
=.=”
-Đưa tôi. Tôi ăn được mà. Đang đói, cái gì mà
chả ăn được!
Yan cầm lấy bát mỳ trên tay, từ từ thưởng thức
hương vị(kinh dị) của nó.
(Đúng là sức mạnh của tình yêu các bạn ạ.
Không hiểu tại sao cậu ấy lại thấy ngon lạ
thường. Cậu cảm nhận được hương vị ấm áp, xa
nhau, cậu nhớ tất cả những gì về nó, kể cả món
mỳ này. Cậu từ từ ăn hết...)
-Thế nào?
...
-Này. Thế nào, sao không nói gì?
Nó chợt nhìn thấy hai hàng nước mặt rơi trên
khuôn mặt Yan. Phải chăng được ăn món mỳ
này mà cậu ấy xúc động?
-Huhu. Tôi đau bụng quá! Nhà vệ sinh ở đâu?!
Tuy là ăn vì tình cảm nhưng bộ phận tiêu hóa
không thể chịu đựng nổi các bạn ạ! Đêm đây quả
là đêm định mệnh của Yan và tào tháo. Haha.
Sau khi uống thuốc và đi ra vào nhà vệ sinh
hàng chục lần Yan đã cạn kiệt sức lực.
-Tối nay cậu ở lại đây đi. Ai bảo tham ăn, tự
hứng chịu đi!
-Hừ. Cậu không nói được câu nào tử tế à?
Yan nói mà khuôn mặt nhăn nhó lại. Rồi cậu bé cũng thiếp đi lúc nào không biết.
- Theo tôi, mỗi bài toán ngoài sự chính xác thì còn có nghệ thuật riêng của nó, có bài toán tìm ra lời giải nhanh chóng, có bài dùng cả một thời gian dài cũng không tìm ra. Trong âm nhạc, mỗi bài hát tôi cũng xem chúng như những bài toán. Thứ mà người ca sĩ cần tìm, ngoài giọng hát ra thì cái quan trọng nhất đó chính là cảm xúc. Những gì tôi đạt được bây giờ mới chỉ là bước đầu của sự thành công thôi..
-Vâng. Điều gì khiến anh tìm ra cảm xúc?
-.. Có lẽ là một người nào đó. Chắc thế!
-Anh có dự định gì trong tương lai không?
-Ra Abum, và có thể là nhận lời đóng phim. :)
...
"
"Yan... Là cậu đấy sao?"
*****
Sáng hôm sau, lúc ngủ dậy nó vẫn còn chút mệt mỏi. Chắc vì suy nghĩ về lời nói trên vô tuyến của Yan.
Nó mò tìm chiếc điện thoại rơi xuống sàn tối qua.
Có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Mi.
"Jun ơi. Tino đúng là Yan rồi"
" Sao cậu không nghe máy? Tớ lo quá!"
Nó rep lại...
"Xin lỗi cậu, bây giờ tớ mới nhắn lại được, tớ biết rồi cậu ạ! Cậu đừng lo"
****
Sáng nay đi làm, không khí có vẻ khác hơn. Nó không những không bị sai vặt mà còn được giao cho những phần việc quan trọng.
-Uống cafe đi Jun.
-Hi. Cảm ơn cậu! Giám đốc mà như thế này à?
-Quan tâm đến nhân viên một tí có sao đâu. hì hì
-Không cần phải như vậy đâu.
Nó có chút không tự nhiên vì Moo đối xử khác với mình.
Nó chợt nhớ ra, nó đã lỡ nhận làm người yêu Moo.
-Sáng thứ bảy tuần này hai chúng ta đến khu vui chơi nhé Jun! ^^
-Đi chơi à???
Nó trố mắt ngạc nhiên.
-Phải rồi. Cũng nên hẹn hò chứ. hì
Nó thoáng nghĩ "yêu thì hẹn hò là đúng rồi, đồng ý thôi, mày còn suy nghĩ gì nữa"
-Uhm. Vậy đi! Thứ bảy cùng đi!
******
Tối thứ sáu....
Buổi ngày làm việc nhiều nên bây giờ nó khá mệt. Gần như cả tuần Moo chở nó đi đi về về. Mi, bố mẹ nó và người trong công ty cũng đã mường tượng ra mối quan hệ của họ. Hôm nay, nó bảo Moo không cần chở mà tự mình về nhà. Nó lại đến quán cafe cũ hát cho bớt tâm trạng mệt mỏi...
Giọng hát vẫn có chút đượm buồn.
-Đã lâu không thấy em lại chơi.
-Dạ. Dạo này em bận việc nên không đến.
-Em đã tìm thấy hai cậu bạn kia chưa?
-Dạ rồi chị ạ!
-Sao vẫn buồn?
Họ đang nói chuyện thì có giọng nói chen vào khiến nó ngạc nhiên.
-Ai làm Jun của tớ buồn vậy?
Moo từ đâu chen vào, có vẻ như cậu đã theo nó từ công ty đến đây.
-Moo. Sao cậu lại ở đây?
-Tớ lo cho cậu!
-Bạn trai Jun đây à? Đẹp trai quá!
Chị chủ quán nhìn vào Moo xuýt xoa.
-Dạ!
Nó im lặng còn Moo thì trả lời một cách e thẹn.
-Sao còn để Jun nhà tôi buồn? Hay là cậu ngoại tình?
Bà chị lên giọng đe dọa làm Moo phát hoảng, nó đáp lại:
-Dạ. Cậu ta được nhiều cô theo đuổi lắm chị ạ!
-Vậy à!!! Thằng này! Nhìn cái bản mặt của mày là chị biết ngay rồi.
-Em không có mà!
-Lại còn chối nữa!
-Thật mà chị! Thật đấy Jun à!
Nó chợt bật cười.
****
Trên còn phố khuya vắng người, nó một mình đi trên đường. Moo đi xe sát bên thuyết phục nó lên
xe nhưng nó từ chối.
-Cậu còn theo tôi thì ngày mai không chơi chiếc
gì nữa!
-Thôi được rồi. Thế tớ về đây. Nhớ đi cẩn thận đấy!
.....
Vừa về đến nhà nó chợt thấy một bóng người trước cửa.
-Ai đó. Ai ở trước cửa nhà tôi vậy?
~Im lặng~
-Này, ai đấy, sao lại không trả lời???
-Tôi.... là tôi đây Jun!
Trước mặt nó là khuôn mặt quen thuộc nhìn nó
đầy yêu thương.
-Yan đấy à?
*****
-Sao lại đến đây?
-Tôi nhớ cậu!
-Nhớ à? haha
-Tôi xin lỗi!
-Xin gì. Có liên quan gì đâu. Cậu có lỗi đâu mà xin!
-Cậu vẫn khỏe chứ?
-Khỏe gì mà khỏe! Ốm yếu sắp chết rồi!
-Cậu vẫn không bỏ được cái bản tính bà cô ấy nhỉ!!!
-Cái này cũng tùy người! Ăn ở sao đối xử vậy
thôi.
-Định đứng ngoài này cãi nhau à. Mất mặt quá!
-Èm.. hèm....! Thôi được. Chờ tôi xíu...
****
-Uống trà đi!
-Cậu có gì ăn không?
-Giờ này mà còn hỏi có gì ăn không? Bộ cậu là ca
sĩ cái bang à?
-Hê hê. Hóa ra cậu có xem TV à?
Mặt Yan có vẻ vui vui. Còn nó thì hơi bị cụt
hứng.
-Ờm. Cũng xem chút chút!
Nó vẫn tỏ cái thái độ dửng dưng nửa vời. Yan lại
tiếp tục hỏi:
-Thấy tôi lên truyền hình đẹp trai không?
-Ôi trời! Tôi xin thím! Xấu bỏ xừ.
-Xer. Nói dối mà không thấy ngượng à? Thế nhà
cậu không có gì ăn thật à?
-Không có. Muốn ăn MỲ không? Để tôi làm!
-Uhm. Mỳ cũng được!
-Cậu không đùa đấy chứ?
-Không. Tôi nói thật mà. Tôi đói!
Yan tỏ thái độ hiền như một con mèo. “Mỳ cũng
được”. Chẳng phải đó là thứ mà ngày xưa cậu ta
thấy kinh khủng khiếp sao!?
Sau 30 phút, món mỳ của nó đã hoàn thành.
-Tôi độc ác, nhưng cũng không đến nỗi muốn đầu độc
người khác. Cậu có thể không ăn!
=.=”
-Đưa tôi. Tôi ăn được mà. Đang đói, cái gì mà
chả ăn được!
Yan cầm lấy bát mỳ trên tay, từ từ thưởng thức
hương vị(kinh dị) của nó.
(Đúng là sức mạnh của tình yêu các bạn ạ.
Không hiểu tại sao cậu ấy lại thấy ngon lạ
thường. Cậu cảm nhận được hương vị ấm áp, xa
nhau, cậu nhớ tất cả những gì về nó, kể cả món
mỳ này. Cậu từ từ ăn hết...)
-Thế nào?
...
-Này. Thế nào, sao không nói gì?
Nó chợt nhìn thấy hai hàng nước mặt rơi trên
khuôn mặt Yan. Phải chăng được ăn món mỳ
này mà cậu ấy xúc động?
-Huhu. Tôi đau bụng quá! Nhà vệ sinh ở đâu?!
Tuy là ăn vì tình cảm nhưng bộ phận tiêu hóa
không thể chịu đựng nổi các bạn ạ! Đêm đây quả
là đêm định mệnh của Yan và tào tháo. Haha.
Sau khi uống thuốc và đi ra vào nhà vệ sinh
hàng chục lần Yan đã cạn kiệt sức lực.
-Tối nay cậu ở lại đây đi. Ai bảo tham ăn, tự
hứng chịu đi!
-Hừ. Cậu không nói được câu nào tử tế à?
Yan nói mà khuôn mặt nhăn nhó lại. Rồi cậu bé cũng thiếp đi lúc nào không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.