Chương 22
NiteChang
22/04/2022
Trong lớp thường thì nàng rất ít khi bị ai đó ăn hiếp hay có kẻ thù nhưng trong lớp vẫn có vài người rất ghét Như Ý, đa số mọi người không ai biết địa vị của Như Ý nên cũng xem nàng như những người bạn học sinh bình thường khác.Nhưng hôm nay có một ngang nhiên ăn hiếp Như Ý, gây sự với nàng,ả ta chắc là chẳng muốn sống đi nên mới gây sự với nàng? Chuyện là như vầy.
Người kiếm chuyện với nàng là Thạch Thảo,con gái tập đoàn họ Thạch cả trường ai cũng biết ả,vì ả có nhan sắc xinh đẹp,nhà mặt phố bố làm to nhưng ai cũng ghét ả ta bởi cái tính kiêu ngạo xem thường người khác.
Ả ta hôm nay với Mỹ Kiều trao đổi với nhau việc đổi chức lớp trưởng cho Như Ý, mặc dù là bạn thân với nhau như Kiều và Thảo cũng rất thân với nhau,và hai người cũng hơi không thích Như Ý cho lắm. Con người mà ai mà chả hai mặt?
Nhưng không vì sự việc hôm nay mà nàng bài xích với Mỹ Kiều, đối với nàng Mỹ Kiều là người bạn thân nhất với nàng từ trước giờ.
- Mày có vẻ rất thích chức lớp trưởng nhỉ?- Thạch Thảo cùng với Mỹ Kiều và Vân Anh đứng dồn cô vào tường.
- Tôi..tôi không có...Thảo bạn làm gì vậy?!!! - Như Ý hoảng sợ vì bị đẩy một cách mạnh bạo xuống sàn nhà,do bây giờ trong trường không còn ai nên nàng có la cũng không ai giúp được.
- Tao mới là người hỏi mày đang làm gì đấy! Mày nghĩ việc giành hết công việc của tụi tao làm để cho thầy cô thấy mày tốt là vui lắm à?? Mày thì có gì tốt? Một con đồi bại tầm thường. - Thảo vừa nói vừa tán vào mặt nàng mặt cái trời giáng khiến một bên mặt nàng đỏ lên vì đau.
Kiều nãy giờ nhìn thấy Ý như vậy thì không khỏi đau xót nhưng vẫn không thể giúp gì cho nàng.
- Tôi..tôi chỉ là muốn giúp mấy bạn chứ không có ý gì khác..tôi thật sự... - Không đợi Như Ý nói tiếp Thảo trực tiếp nhảy vào túm cổ áo nàng lại giáng một cái bạt tay vào mặt nàng làm cho môi nàng bật máu.
- Nếu mày chán sống thì để bọn này giúp mày,đừng tưởng bọn này không nói gì thì làm tới,mày chỉ là một đứa bình thường nên chỉ có thể là đầy tớ của bọn tao mày hiểu chưa?? - Thảo vừa nói vừa ra hiệu cho Vân Anh và Kiều nhảy vào xé áo nàng,liên tục đấm vào bụng nàng làm cho nàng đau không thôi.
Như Ý bị xé áo và bị đánh đau chảy máu thì rơi nước mắt liên tục van xin - Tôi...tôi xin lỗi.. Tôi chỉ muốn giúp các cậu thôi..tôi xin lỗi.. Xin các cậu tha cho tôi...
- Tha? Mày nghĩ tụi này sẽ dễ dàng tha cho mày à, mơ đi.- Thảo vừa nói vừa xé áo nàng.Kiều nãy giờ ở bên cạnh vẫn giơ tay tán Như Ý nhưng mỗi cái tát ấy mặc dù nhìn thấy là rất mạnh nhưng lực thì lại không,thấy bạn mình bị đánh như thế thì đau xót vô cùng.Trong ánh mắt chứa đầy sự lo lắng, Như Ý quay qua bắt gặp ánh mắt đó thì không khỏi khó hiểu, Kiều đây là lo lắng cho nàng? Nhưng tại sao Kiều lại đi theo họ đánh nàng???
Đang bị đánh thì một bóng đen xẹt qua giựt tay Thảo tán cho ả một cái,vung chân đá vào bụng Vân Anh khiến Vân Anh bị đá xa ra,đang định tán vào mặt Kiều thì Như Ý đưa tay ra ngăn lại ý bảo không được. Kiều thấy nàng làm thế thì không khỏi ngạc nhiên, đau lòng cho bạn mình.
Cô mặt lạnh không nói gì cởi khoác đắp lên người nàng,bế nàng lên đi ra cửa, trước khi đi còn nói:- Các người từ đây về sau mà còn đụng vào Như Ý thì đừng trách Minh Thư tôi phá tan cả dòng họ các người.
Mấy người kia thấy Minh Thư chạy vào bảo vệ Như Ý thì hoảng sợ, họ đây là không biết mình chọc nhầm hổ dữ rồi.!!
Cô bế nàng ra xe chạy tới bệnh viện.
Cô vì sao lại ở đây ư? Lúc nãy Như Ý bảo bỏ quên đồ nên bảo cô ở cổng trường đợi nàng vào lớp lấy đồ.Đợi một hồi vẫn không thấy nàng ra,cô thoáng lo lắng, cho đến khi nghe thấy tiếng la của nàng thì cô phóng nhanh về lớp,thấy nàng bị ba người xé áo,đánh vào liên tục vào mặt nàng thì cô lạnh mặt, tức giận, bước nhanh tới ngăn cản sự bạo lực của họ lên nàng.
Họ đụng vào nhầm người rồi,dám ức hiếp bảo bối của cô ư? Cô thề sẽ làm cho họ sống không bằng chết!!
_Tại bệnh viện_
- Tớ không sao,cậu đừng làm mặt xấu như thế chứ!- Nàng khẽ cười khi thấy người kia mặt nhăn nhó nhìn bác sĩ băng bó vết cho nàng,nhưng nàng biết cô đây là đang lo lắng cho nàng.
- Cậu nhìn cậu kìa,như vậy mà bảo không sao à,cậu không thương tiếc cơ thể cậu nhưng mình đây rất đau lòng nha.- Cô lạnh lùng trả lời nhưng rất nhanh buông lời chăm chọc người kia.
- Cậu...Lưu manh!! - Không.Nàng đây nhìn lầm rồi, tên kia mấy giây trước còn rất đứng đắn bây giờ thì không.
- Chỉ lưu manh với cậu - Cô nói khẽ vào tai nàng làm mặt Như Ý đỏ lê khẽ quay qua cánh cửa bắt gặp ánh mắt Kiều đang nhìn vào đây.
Người kiếm chuyện với nàng là Thạch Thảo,con gái tập đoàn họ Thạch cả trường ai cũng biết ả,vì ả có nhan sắc xinh đẹp,nhà mặt phố bố làm to nhưng ai cũng ghét ả ta bởi cái tính kiêu ngạo xem thường người khác.
Ả ta hôm nay với Mỹ Kiều trao đổi với nhau việc đổi chức lớp trưởng cho Như Ý, mặc dù là bạn thân với nhau như Kiều và Thảo cũng rất thân với nhau,và hai người cũng hơi không thích Như Ý cho lắm. Con người mà ai mà chả hai mặt?
Nhưng không vì sự việc hôm nay mà nàng bài xích với Mỹ Kiều, đối với nàng Mỹ Kiều là người bạn thân nhất với nàng từ trước giờ.
- Mày có vẻ rất thích chức lớp trưởng nhỉ?- Thạch Thảo cùng với Mỹ Kiều và Vân Anh đứng dồn cô vào tường.
- Tôi..tôi không có...Thảo bạn làm gì vậy?!!! - Như Ý hoảng sợ vì bị đẩy một cách mạnh bạo xuống sàn nhà,do bây giờ trong trường không còn ai nên nàng có la cũng không ai giúp được.
- Tao mới là người hỏi mày đang làm gì đấy! Mày nghĩ việc giành hết công việc của tụi tao làm để cho thầy cô thấy mày tốt là vui lắm à?? Mày thì có gì tốt? Một con đồi bại tầm thường. - Thảo vừa nói vừa tán vào mặt nàng mặt cái trời giáng khiến một bên mặt nàng đỏ lên vì đau.
Kiều nãy giờ nhìn thấy Ý như vậy thì không khỏi đau xót nhưng vẫn không thể giúp gì cho nàng.
- Tôi..tôi chỉ là muốn giúp mấy bạn chứ không có ý gì khác..tôi thật sự... - Không đợi Như Ý nói tiếp Thảo trực tiếp nhảy vào túm cổ áo nàng lại giáng một cái bạt tay vào mặt nàng làm cho môi nàng bật máu.
- Nếu mày chán sống thì để bọn này giúp mày,đừng tưởng bọn này không nói gì thì làm tới,mày chỉ là một đứa bình thường nên chỉ có thể là đầy tớ của bọn tao mày hiểu chưa?? - Thảo vừa nói vừa ra hiệu cho Vân Anh và Kiều nhảy vào xé áo nàng,liên tục đấm vào bụng nàng làm cho nàng đau không thôi.
Như Ý bị xé áo và bị đánh đau chảy máu thì rơi nước mắt liên tục van xin - Tôi...tôi xin lỗi.. Tôi chỉ muốn giúp các cậu thôi..tôi xin lỗi.. Xin các cậu tha cho tôi...
- Tha? Mày nghĩ tụi này sẽ dễ dàng tha cho mày à, mơ đi.- Thảo vừa nói vừa xé áo nàng.Kiều nãy giờ ở bên cạnh vẫn giơ tay tán Như Ý nhưng mỗi cái tát ấy mặc dù nhìn thấy là rất mạnh nhưng lực thì lại không,thấy bạn mình bị đánh như thế thì đau xót vô cùng.Trong ánh mắt chứa đầy sự lo lắng, Như Ý quay qua bắt gặp ánh mắt đó thì không khỏi khó hiểu, Kiều đây là lo lắng cho nàng? Nhưng tại sao Kiều lại đi theo họ đánh nàng???
Đang bị đánh thì một bóng đen xẹt qua giựt tay Thảo tán cho ả một cái,vung chân đá vào bụng Vân Anh khiến Vân Anh bị đá xa ra,đang định tán vào mặt Kiều thì Như Ý đưa tay ra ngăn lại ý bảo không được. Kiều thấy nàng làm thế thì không khỏi ngạc nhiên, đau lòng cho bạn mình.
Cô mặt lạnh không nói gì cởi khoác đắp lên người nàng,bế nàng lên đi ra cửa, trước khi đi còn nói:- Các người từ đây về sau mà còn đụng vào Như Ý thì đừng trách Minh Thư tôi phá tan cả dòng họ các người.
Mấy người kia thấy Minh Thư chạy vào bảo vệ Như Ý thì hoảng sợ, họ đây là không biết mình chọc nhầm hổ dữ rồi.!!
Cô bế nàng ra xe chạy tới bệnh viện.
Cô vì sao lại ở đây ư? Lúc nãy Như Ý bảo bỏ quên đồ nên bảo cô ở cổng trường đợi nàng vào lớp lấy đồ.Đợi một hồi vẫn không thấy nàng ra,cô thoáng lo lắng, cho đến khi nghe thấy tiếng la của nàng thì cô phóng nhanh về lớp,thấy nàng bị ba người xé áo,đánh vào liên tục vào mặt nàng thì cô lạnh mặt, tức giận, bước nhanh tới ngăn cản sự bạo lực của họ lên nàng.
Họ đụng vào nhầm người rồi,dám ức hiếp bảo bối của cô ư? Cô thề sẽ làm cho họ sống không bằng chết!!
_Tại bệnh viện_
- Tớ không sao,cậu đừng làm mặt xấu như thế chứ!- Nàng khẽ cười khi thấy người kia mặt nhăn nhó nhìn bác sĩ băng bó vết cho nàng,nhưng nàng biết cô đây là đang lo lắng cho nàng.
- Cậu nhìn cậu kìa,như vậy mà bảo không sao à,cậu không thương tiếc cơ thể cậu nhưng mình đây rất đau lòng nha.- Cô lạnh lùng trả lời nhưng rất nhanh buông lời chăm chọc người kia.
- Cậu...Lưu manh!! - Không.Nàng đây nhìn lầm rồi, tên kia mấy giây trước còn rất đứng đắn bây giờ thì không.
- Chỉ lưu manh với cậu - Cô nói khẽ vào tai nàng làm mặt Như Ý đỏ lê khẽ quay qua cánh cửa bắt gặp ánh mắt Kiều đang nhìn vào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.