Thầm Yêu Một Đời, Bỏ Lỡ Một Người

Chương 5: Đưa Cơm (chương trước chương 6 nhé mình đăng nhầm)

Linh Khánh

06/04/2021

Bàn tay Hạ Lãng không khỏi nắm chặt lại, gương mặt hoàn toàn trở nên vô cùng căng thẳng.

"Theo cậu, ai dám to gan cướp hàng của chúng ta."

Người thanh niên đáp lời,

"Lão đại, theo tôi đoán, dám cướp hàng của chúng ta, đáng nghi nhất chính là hai bang, Xương Bang và Cổn Bang. Xương Bang và Cổn Bang sớm đã hoạt động trong thành phố T, hai năm gần đây chúng ta nổi lên như một thế lực phát triển nhanh chóng, khiến bọn chúng sợ hãi, sợ lung lạc căn cơ ở thành phố T. Hơn nữa, lô hàng này quả thực là lô hàng tốt khó kiếm, bọn chúng muốn nhân cơ hội này giết gà dọa khỉ, ý bảo chúng ta an phận. Mà hiện tại Cổn Bang hiện nay mới trải qua cuộc "thanh lọc" bang phái, thực lực rất yếu, tôi nghĩ bọn chúng sẽ không dám mạo hiểm, lão cáo già họ Cổn kia chắc chắn sẽ không ngu ngốc vào lúc Cổn bang yếu nhất mà tấn công chúng ta. bỏ Cổn Bang ra, giờ chỉ còn Xương Bang."

Hạ Lãng mặc dù vô cùng tức giận, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, suy xét vấn đề,

"Tinh! Tinh!"

Tiếng chuông từ chiếc điện thoại nhỏ vang lên, Hạ Lãng gấp gáp bắt máy,

"A Lô!"

Đầu dây bên kia trả lời,

"Lãng, món quà tôi tặng cậu ổn chứ."

Hạ Lãng nghiến răng, đôi tay vô thức bóp chặt li trà sắp vỡ trong tay,

"Rất tốt, lão đầu. Hàng của tôi ông cũng dám cướp, anh em tôi cũng dám bắt, ông thật sự nghĩ Lân Bang là quả hồng mềm để các người bắt nạt sao?"

Lão đầu họ Xương bên đầu dây, ông ta đột nhiên cảm thấy có chút ớn lạnh, mặc dù vậy, ông ta vẫn cố gắng tạo vẻ cười giả lả.

"Ha ha! Cậu là cái thá gì? Đừng tưởng ở Xương Bang theo tôi được một năm, liền nghĩ có thể bay cao rồi. Tiểu Dương trong tay tôi, hàng cũng trong tay tôi, tôi còn phải xem cậu đem thành ý gì để đổi người?"

Toàn thân Hạ Lãng lúc này tỏa ra một mùi tức giận, cười nhếch mép,

"Đe dọa tôi, còn chưa tới phiên ông."

Hạ Lãng ngay lập tức cúp máy,

"Lão đầu này cho rằng chúng ta rất dễ bắt nạt?"

"Lân Vũ nghe lệnh."

Hạ Lãng ra lệnh,

Lân Vũ ngay lập tức đứng ra khỏi hàng,

"Lân Vũ có mặt."

Hạ Lãng rời khỏi ghế, đứng dậy.



"Tôi, cậu dắt theo khoảng hai trăm anh em, đêm nay lập tức hành động."

Hạ Lãng lại nói,

"Tiểu Báo nghe lệnh, ra lệnh cho Chuột con số một và Chuột con số hai, rời khỏi vị trí ẩn nấp, sẵn sàng nội ứng ngoại hợp."

Tiểu Báo lúc này đã ra khỏi hàng, tạo tư thế hai tay chặp về phía sau, đầu gục xuống biểu thị nghe lệnh.

"Lão cáo già họ Xương, quá coi thường chúng ta rồi. Lân Bang của bây giờ không phải là thứ mà ông ta có thể coi thường."

Hạ Lãng bắt đầu phát ra mệnh lệnh,

"Đội bắn tỉa một trăm người trước tiên xuất phát mai phục bao vây căn cứ ông ta, tôi và Lân Vũ dắt theo năm mươi anh em tinh nhuệ thân thủ tốt xông thẳng vào đại bản doanh sau, tiểu Báo báo Chuột con số một và số hai đi tìm nơi cất giấu hàng hóa. Năm mươi anh em đội đột kích đi từ phía sau điều tra tung tích anh em bị bắt."

Anh bất ngờ thét lên một tiếng.

"Tất cả đã rõ mệnh lệnh?"

Hơn ngàn người thanh niên vạm vỡ, cường tráng tạo tư thế, đầu gục xuống, thét đồng thanh.

"Đã rõ."

Tối nay chúng ta lập tức hành động.

Lúc này, ở căn biệt thự, Giang Nguyệt đang chìm vào đống tiếng anh trên laptop,

"Thật là nhiều quá!"

Giang Nguyệt vừa tham gia một lớp tiếng anh học online trên mạng, cô nàng vò đầu bứt tai. Khoảng hai tiếng sau, phát hiện đến gần trưa, cô nàng có chút suy tư. Trong đầu cô gái nhỏ toàn suy nghĩ về cách đeo đuổi Hạ Lãng, cô đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm được.

"Tại sao mình không đột ngột đến tìm anh trai nhỉ?"

Một ý nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu Giang Nguyệt, cô nàng cảm thấy ý nghĩ này rất được tại sao không, vì người con trai mình thích nấu một bữa ăn ngon mang đến, tưởng tượng đến khung cảnh Hạ Lãng từng chút một ăn những món ăn cô làm, khiến thâm tâm nổi lên một chút ấm áp, đời trước anh vì mình làm rất nhiều nhưng Giang Nguyệt chưa bao giờ đả động đến, lần này cô muốn dần dần chăm sóc anh, quan tâm anh.

Giang Nguyệt tắt màn hình tiếng anh, nhanh chân chạy xuống nhà bếp, cô nàng mở tủ lạnh ra, nhìn thấy vài quả trứng, vài lát rong biển, vài miếng thịt, hai cây xúc xích. Trước kia lúc còn ở một mình, cô nàng cũng rất hay nấu kimbap hay mì hải sản. Lúc ấy Nguyệt luôn cố gắng hoàn thiện mình vì Vĩ Tuấn, muốn trở thành một người nội trợ nấu ăn giỏi mà bỏ biết bao công sức tham gia các khóa học nấu ăn khác nhau. Đến giờ nghĩ lại, Nguyệt chỉ cảm thấy trước kia mình ngu ngốc đến chừng nào.

"Xoạch, xoạch."

Tiếng dao cắt từng miếng thịt, miếng trứng thành từng sợi dài. Cắt xong, cô nàng đong một lon gạo, cắm cơm chín. Đôi bàn tay người con gái từng bước, từng bước nấu ăn. Khoảng ba mươi lăm phút sau, món ăn kimbap đã hoàn thành. Nguyệt đặt từng miếng vào trong hộp nhỏ, đặt chiếc hộp ở trên bàn, sau đó lon ton chạy lên phòng, mở tủ, lựa lấy chiếc váy xinh đẹp nhất. Chiếc váy màu hồng phấn biến cô gái thành một nàng công chúa đáng yêu, váy không quá ngắn mà dài đến đầu gối nên nhìn khá thanh lịch và lịch sự.

Giang Nguyệt bước xuống dưới lầu, lúc này đang xách một túi xách màu be, chạy tới nhà bếp lấy hộp cơm sau đó ra khỏi cổng. Nguyệt bắt một chiếc taxi nhờ tài xế lái tới tổng công ty "M".

Lúc này, Giang Nguyệt trước giờ không phải là một người con gái không rõ ràng, nếu cô đã thích một ai đó, chắc chắn sẽ thẳng thắn với người ta mà bộc lộ cảm xúc của mình,

"Ai da!"



Giang Nguyệt thở dài, nói thì nói như vậy, nhưng không hiểu sao, cô đối với anh, mỗi lúc đối mặt anh, hơi thân mật một chút, cô liền đỏ mặt, Giang Nguyệt không hiểu mình bị sao nữa, trước kia, Nguyệt có bao giờ như vậy trước mặt anh, chẳng lẽ con gái khi yêu đều như vậy cả, hơn nữa lần "tỏ tình" lần trước không biết đã lấy ra bao nhiêu sự can đảm, vậy mà anh đối với cô, cứ như không vậy. Đàn ông thường ăn mềm không ăn cứng cơ mà, Giang Nguyệt nghĩ kĩ, bây giờ mình nhất định phải lấy thân phận "em gái nuôi" để đối xử với anh thân mật một chút, anh sẽ dần dần nhận ra tình cảm của mình mà thôi. Cô không tin kiếp trước anh đã thương cô, kiếp này sẽ không như vậy.

"Cô gái, cô gái, đã tới nơi rồi."

Mải chìm trong suy nghĩ mà không biết đã tới nơi, Giang Nguyệt lấy từ túi xách một ít tiền lẻ đưa bác tài, sau đó bước xuống.

Giang Nguyệt đi thẳng vào tổng công ty, bắt gặp lễ tân, cô nàng lúc này lễ phép chào hỏi,

"Chào chị, tôi muốn đến tìm anh Lãng."

Cô gái đứng ở vị trí lễ tân, nhìn cô với ánh mắt không thân thiện cho lắm.

"Anh Lãng là ai, cô có mối quan hệ thân thiết gì với tổng giám đốc mà có thể dễ dàng gọi ra miệng, xin hỏi vị tiểu thư đây đã có giấy hẹn trước chưa, tổng giám đốc của chúng tôi, không phải là ai cũng muốn gặp."

"Loại con gái tìm tới cửa này, không biết tôi đã nhìn thấy biết bao nhiêu lần, có trách thì phải trách tổng giám đốc thực sự quá hoàn mỹ, khiến cho biết bao nhiêu đại tiểu thư tìm tới cửa công ty."

Cô gái lễ tân nghĩ thầm.

Giang Nguyệt tức quá mà, cô mới không thèm đôi co với loại như cô ta, Giang Nguyệt xoay mặt đi, ngồi ở ghế chờ phía bên kia, cô rút điện thoại gọi cho anh.

"Tút, tút!"

Tiếng chuông điện thoại vang lên, một tiếng, hai tiếng, khiến Giang Nguyệt vô cùng sốt ruột. Thay vào đó, đáp lại là tiếng giày "cộc cộc" từ phía cửa. Hạ Lãng một thân tây trang đang bước vào, phía sau anh là Lân Vũ. Ánh mắt hai người vô thức đối diện nhau. Nhìn thấy Nguyệt Nhi ở đây, Hạ Lãng vô cùng bất ngờ,

"Em, em đến đây làm gì."

Giang Nguyệt không khỏi thẹn thùng, bàn tay níu chặt vào nhau, cúi đầu xuống,

"Em tới mang cơm cho anh."

Hạ Lãng vô cùng ngạc nhiên, bởi từ trước cho đến bây giờ, cô bé chưa bao giờ từng quan tâm tới anh như vậy cả. Trong đầu anh là cả một dấu hỏi to đùng bởi hàng loạt hành động lạ lẫm của Nguyệt Nguyệt, đầu tiên, là ôm anh, sau đó là bất ngờ "tỏ tình" với anh, lần này lại là làm cơm, không lẽ, cô bé ấy...

"Không phải. Chắc chắn không phải."

Hạ Lãng cố gắng đánh tan cái ý niệm trong đầu.

Lân Vũ đứng phía sau chứng kiến một màn đặc sắc này, anh ta không khỏi cười nhẹ, lão đại của anh ta chưa bao giờ bối rối hay thiếu quyết đoán trong công việc, nay vì một cô gái, tâm trí lại không yên, trước giờ nếu có người con gái nào tự động đưa tới cửa, lão đại luôn dứt khoát đuổi đi, không có xảy ra tình trạng như thế này. Xem ra, nếu anh không ra mặt phá vỡ cục diện bối rối này liền không được rồi.

"Lão đại, lão đại."

Tiếng gọi của Lân Vũ khiến anh thoát khỏi sự bối rối, anh nhẹ nhàng tiến đến gần cô, nắm đôi bàn tay cô bé kéo về phía thang máy chuyên dụng. Lân Vũ lần này quả thực mở mang tầm mắt, lão đại lần đầu nắm tay con gái, thật khiến người anh em là anh đây không khỏi ngạc nhiên.

Chú thích:

Hạ Lãng từng bị mất tích một thời gian, thời điểm này tiểu Nguyệt của chúng ta vẫn còn đi học.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thầm Yêu Một Đời, Bỏ Lỡ Một Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook