Chương 69: Mê man
Bát Nguyệt Trường An
02/10/2016
Thịnh Hoài Nam tránh ánh mắt cô, “Đến hát chứ làm gì.”
“Vậy cậu hát đi.” Lạc Chỉ nhăn mặt đứng dậy, đặt micro vào trong lòng anh, “Mình còn một bài chưa hát. Hôm nay cậu trả tiền nhé. Dù sao cậu cũng giàu mà. Hôm nay vốn là người khác mời, thế này mình còn được hời một món.”
“Tham chút lợi nhỏ, chịu thiệt thòi lớn.” Anh nở nụ cười bối rối.
“Thiệt thòi cũng chịu rồi, nếu không tham nữa có phải càng thiệt hơn không?” Cô nheo mắt.
Thịnh Hoài Nam còn đang cầm micro chưa biết nói gì, Lạc Chỉ đã đi đến trước máy chọn bài, “Cậu muốn hát bài nào? Mình chọn cho.”
“Lạc Chỉ…”
Cô ngoảnh lại nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn chăm chú đến mức anh phải dời mắt đi.
Sau lưng anh là một tấm gương. Thực ra bốn phía đều có gương, nên lúc anh cúi đầu, cái nhìn của cô đã bị chính hình bóng mình trong gương hấp dẫn. Cô vốn tưởng ánh nhìn của mình sẽ mang vẻ hững hờ và buông bỏ, nhưng đôi mắt phản chiếu kia lại tràn đầy giận dữ và giễu cợt.
Gai góc đến mức chính cô cũng cảm thấy nhói đau.
Nhớ lại cuộc trò chuyện khi nãy, những câu nói đanh đá của cô quả thật rất nhạt nhẽo. Trong màn kịch câm này, anh diễn vai ngốc nghếch, hành động của cô lại quá khó chịu nên kết quả mới trở nên thật xấu xí.
Ngón tay Lạc Chỉ dừng một lúc lâu ở nút “Back” trên màn hình máy chọn bài rồi thu lại.
Nếu những vướng bận này chứng tỏ họ có duyên phận với nhau, vậy thì sợi dây tơ hồng đó đã thắt quá nhiều nút nên vô cùng rối ren, rối đến độ đưa tay ra rồi mà vẫn không biết nên gỡ nút nào trước. Cứ để mãi như vậy thì đôi bên đều khó chịu, nhưng cô lại không nỡ cắt đứt.
“Rốt cuộc là cậu muốn sao đây, Thịnh Hoài Nam?”
Anh nắm tay khoác tay Diệp Triển Nhan, lại nói với Cố Chỉ Diệp rằng bây giờ anh “vẫn chưa phải” bạn trai cô.
Anh chỉ trích cô lén phá hoại tình cảm, rồi lại chạy đến giảng đường số Một mong tình cờ gặp được cô.
Anh hỏi giễu cợt “Cậu thích mình à?”, sau đó lại khoác áo khoác lên vai cô lúc cô đang say ngủ.
Thịnh Hoài Nam, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?
Lời vừa thốt ra miệng, Lạc Chỉ thậm chí đã quyết định, nếu anh vẫn tiếp tục giả ngốc, cô sẽ làm theo lời của người đạp xích lô, tát anh một cái thật mạnh rồi xách túi bỏ đi.
Đã chuẩn bị xong, cô nắm chặt tay đầy căng thẳng, nhìn anh mong đợi. Chính cô cũng không biết mình muốn anh thẳng thắn hay giả ngốc, phải làm thế nào để cô có thể cắt đứt một cách dứt khoát.
Dường như anh cũng không muốn lằng nhằng mãi vấn đề này, thế nên đã quay đầu, giọng hơi mất tự nhiên, “Cậu đừng trách mình nhiều chuyện. Mình muốn tốt cho cậu thôi. Không biết sao hai người lại thân nhau, nhưng cậu phải tránh xa người họ Cố đó ra một chút. Ở những mặt khác, anh ta…”
Lạc Chỉ kinh ngạc mở to mắt, nhưng cũng không giải thích với anh quan hệ giữa mình và Cố Chỉ Diệp, chỉ nói gọn một câu, “Được, mình biết rồi.”
Thịnh Hoài Nam bỗng thở dài bất đắc dĩ, “Lạc Chỉ, cậu biết không? Thực ra mình rất mong cậu có thể giận đến đỏ mặt mà nói, ‘Mình ở cạnh ai không liên quan gì đến cậu, cậu là ai mà đòi xen vào việc của mình?’, những câu tương tự thế.”
Lạc Chỉ không biết nên khóc hay nên cười.
Thịnh Hoài Nam không phát hiện ra vẻ khác lạ của cô, tiếp tục giải thích lời ngụy biện của mình, “Mình luôn nghĩ, nếu cậu có thể mất kiểm soát một lần, oán trách mình mấy câu, hoặc là thẳng thắn chỉ trích mình, đừng mãi cẩn thận như thế, có lẽ mình có thể thân thiết với cậu hơn một chút, có lẽ… Cậu hiểu mình nói gì không?”
Lạc Chỉ không biết nên khóc hay nên cười.
Một câu giận dữ “Cậu là ai mà đòi xen vào việc của mình” vốn mang theo vẻ tủi thân và nũng nịu, thế nên có thể sẽ thân thiết hơn, đúng không? Lạc Chỉ thầm đặt câu hỏi trong lòng rồi ngẩng đầu cười, nụ cười sáng lấp lánh, “Vậy tại sao là mình mà không phải là cậu?”
“Gì cơ?”
“Tại sao không phải là cậu chạy đến nắm vai mình giận đến đỏ mặt mà nói, ‘Cậu nói đi, rốt cuộc cậu với sếp Cố kia có quan hệ thế nào? Mình đã bảo cậu tránh xa anh ta ra cơ mà?’”. Cô nhại lại giọng điệu của anh, nhướng mày cười châm chọc.
Thịnh Hoài Nam lặng lẽ cúi đầu, đôi bàn tay nắm lấy chiếc micro, hai ngón cái đan vào nhau thật chặt.
Anh không nói thêm gì.
Vào khoảnh khắc Lạc Chỉ cảm thấy cơn giận của mình sắp bùng nổ, anh bỗng đứng lên nói, “Vậy hát đi, mình mời.”, sau đó đi tới chỗ máy chọn bài. Ánh sáng trắng rọi vào gương mặt anh, Lạc Chỉ nhìn thấy đôi mày cương nghị cau lại, biểu cảm trên khuôn mặt đó đan xen giữa vẻ nghiêm túc, thiếu thoải mái và mất tự nhiên. Thoáng chốc cô cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Đề tài vừa rồi nói xong rồi sao? Lạc Chỉ cảm giác giống như mình đang bị anh dắt mũi.
Giây tiếp theo, tiếng nhạc bài “You are beautiful” của James Blunt vang lên.
“Bài này khó hát lắm…” Cô lẩm bẩm.
“Với mình thì như nhau cả.” Thịnh Hoài Nam tỏ vẻ biếng nhác, ngã người vào sofa, thoải mái bắt chéo chân. Vào lúc giai điệu quen thuộc nổi lên, anh hát câu thứ nhất, “My life is brilliant” (Cuộc đời tôi rất tươi sáng).
Lạc Chỉ bàng hoàng. Rốt cuộc cô đã hiểu câu “với mình thì như nhau cả” có nghĩa gì.
Thịnh Hoài Nam nhắm mắt hát, mặc kệ mọi thứ xung quanh. Anh hơi ngẩng đầu, vẻ cao ngạo bướng bỉnh toát ra từ người đó khiến cô kinh ngạc.
Lớp mặt nạ cứng rắn của Lạc Chỉ bắt đầu tan vỡ.
You are beautiful, it 's true (Em đẹp lắm, quả là rất đẹp)
But it 's time to face the truth (Nhưng đã đến lúc đối mặt với hiện thực)
I will never be with you (Tôi sẽ không bao giờ ở bên em)
Hát hết bài, anh nhướng mày, vẻ mặt như say, lớn giọng hỏi cô, “Thế nào?”
Lạc Chỉ nuốt nước miếng.
“Dở ẹc.” Cô cúi đầu, cảm thấy mình như cũng say rồi.
Thịnh Hoài Nam cười nghiêng ngả, sau đó ném micro sang một bên. Ban đầu Lạc Chỉ chỉ ngồi đó nhìn anh cười, rồi được một lát, cô cũng bật cười theo.
“Mình không ngờ cậu hát dở như vậy.”
“Dở đến mức nào?”
“Không thể dở hơn.”
Cô còn chưa nói xong, anh đã tiếp tục cười rồi đi qua cô chọn bài tiếp, giống như một người rất yêu ca hát mà phải kìm nén quá lâu.
“Không, còn có thể dở hơn.”
Lạc Chỉ ngẩn ngơ ngồi đó, vừa ngưỡng mộ vẻ thản nhiên của anh, vừa tiếc cho bài hát yêu thích của mình bị anh chà đạp. Nhưng dần dần cũng quen, cuối cùng cô mặc kệ cho anh hát sai nhạc lung tung, thậm chí khi đến đoạn điệp khúc của bài “Free Loop”, cô còn cầm lấy một chiếc micro khác hát cùng.
Thịnh Hoài Nam sửng sốt rồi lập tức cười hớn hở, bắt lấy tay Lạc Chỉ kéo cô đứng dậy, hào hứng hát lớn hơn.
Lạc Chỉ bị kéo đến lảo đảo nhưng không giãy dụa. Cô cũng không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng lên. Cuối cùng cô mặc kệ tất cả, sao cũng được, miễn là vui.
Nếu có rượu thì tốt quá, cô nghĩ.
Không ngờ Thịnh Hoài Nam lại thẳng thắn hơn hẳn, “Muốn đi uống rượu không?”
Lạc Chỉ hốt hoảng khi bị nói trúng tim đen, ngoảnh mặt nhìn khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt ngời sáng của chàng trai bên cạnh. Anh đang siết cánh tay trái của cô rất chặt, còn lay thật mạnh, dường như chưa uống đã say.
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô thậm chí còn đổ đầy mồ hôi.
Thực ra cô còn rất nhiều vấn đề chưa giải quyết, rất nhiều mối nghi hoặc chưa tìm được câu trả lời. Kinh nghiệm nói cho cô biết, cuộc vui này sẽ là khúc dạo đầu cho nỗi đau kế tiếp.
Lạc Chỉ, phải tỉnh táo.
Nhưng cô vẫn gật đầu, “Được.”
Anh ném chiếc micro lên sofa, cầm lấy túi của cô nói, “Đi.”
Lạc Chỉ thở dài. Thực ra cô hát rất hay, nhưng chẳng ai cho cô cơ hội hát.
Nghĩ vậy, cô cũng nở nụ cười, “Ừ, đi.”
Anh vẫn nắm lấy cánh tay trái của cô, bước nhanh trên hàng lang lộng lẫy, đi xuyên qua những tiếng nhạc hỗn loạn. Cô bị động để anh dắt đi, trí óc vẫn mơ màng.
Có ai tạt cho mình một gáo nước lạnh thì tốt, Lạc Chỉ nghĩ.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng trước mặt họ bật mở, hai cô gái và ba chàng trai bước ra. Một chàng trai cao ráo vừa đứng gọi điện vừa nhìn xung quanh, “Ai biết được cậu ta chạy đi đâu? Cậu ta không nghe điện thoại, tôi biết làm thế nào…”
Thịnh Hoài Nam dừng chân, năm người trước mặt cũng lần lượt quay lại nhìn họ.
Đập vào mắt Lạc Chỉ là một cô gái mập mạp đeo đôi khuyên tai trắng lớn đến khác thường. Biểu cảm của Hứa Thất Xảo luôn đặc sắc phong phú, cô ta quét mắt lên cả hai người, lần lượt để lộ vẻ kinh ngạc, phẫn nộ và hưng phấn.
Chàng trai cao ráo kia bỏ điện thoại xuống, nuốt nước miếng mấy lần mới bối rối cười, “Cậu chạy đi đâu vậy? Tôi gọi mấy cuộc mà không nghe máy. Sao vào nhà vệ sinh mà mất cả buổi thế? Chúng tôi còn tưởng cậu bị rơi vào bồn cầu rồi, đang định vào vớt ra đây…”
Lạc Chỉ an tĩnh nép sau lưng Thịnh Hoài Nam, trên môi khẽ nở một nụ cười, cũng không vùng vằng rút cánh tay trái ra khỏi bàn tay anh. Những ngón tay phải của cô nắm lại thật chặt, chuẩn bị sẵn sàng để vung ra.
Nếu cậu dám buông tay.
Thịnh Hoài Nam, vào lúc này, nếu cậu dám buông tay…
“Lạc Chỉ đấy à? Trùng hợp quá.” Diệp Triển Nhan nhẹ hất tóc, thong thả khép mắt, mỉm cười rồi lại mở mắt ra, cũng không hề nhìn cô, “Trùng hợp thật đấy. Cùng hát không?”
Lạc Chỉ bị Thịnh Hoài Nam đứng ngăn ở phía trước, chỉ trông thấy được một nửa khuôn mặt của Diệp Triển Nhan. Dưới ánh đèn màu cam, lớp trang điểm hoàn hảo đã che đậy tất cả tâm tình của đối phương. Vẫn là nụ cười tỏa nắng, giọng nói êm tai, nhưng thiếu đi vẻ sôi nổi thời học sinh.
“Không cần đâu.” Thịnh Hoài Nam nói.
Lạc Chỉ cảm thấy anh đang siết chặt tay mình hơn.
“Chúng mình phải về trường, muộn lắm rồi. Hôm nào đi ăn cùng nhau nhé, cảm ơn mấy cậu đã gọi tôi tới.” Anh cười kéo tay Lạc Chỉ, ý bảo cô hãy đi theo.
Cô yên lặng đi qua bọn họ, ánh mắt không hề nhìn sang mấy người bên cạnh, chỉ một mực dõi theo tấm lưng của chàng trai trước mặt, dáng hình chẳng khác gì hình ảnh được lưu giữ trong ký ức của cô.
“Hoài Nam!”
Rốt cuộc tiếng gọi của Diệp Triển Nhan cũng vang lên sau lưng đúng như Lạc Chỉ dự đoán. Thịnh Hoài Nam dừng lại một chút, quay đầu nhìn Lạc Chỉ, sau đó mới chuyển tầm mắt về phía Diệp Triển Nhan.
“Thật sự không ngờ hôm nay lại gặp em ở đây. Các em là con gái, đừng chơi khuya quá. Trường em và trường của Vĩnh Lạc ngược đường, lát nữa nếu có gọi xe về một mình thì cẩn thận chút.”
Đến lúc này Lạc Chỉ mới ngoảnh đầu nhìn nhóm người phía sau.
Im lặng mấy giây, chàng trai cao ráo kia nở nụ cười hòa giải, “Không phải đâu, hôm nay không có sắp đặt gì cả, đều là trùng hợp ấy mà. Được rồi, bạn kia là… Thịnh Hoài Nam, cậu xem, cậu cũng chẳng giới thiệu một chút. Cùng đi hát nhé?”
Thịnh Hoài Nam bật cười, “Hát cái con khỉ. Thôi đi, các cậu vốn có quan tâm gì đến tôi đâu. Tôi ghét nhất là hát hò.”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngượng ngập. Diệp Triển Nhan đột nhiên hỏi, “Tại sao?”
Lạc Chỉ mỉm cười, cảm nhận được bàn tay của Thịnh Hoài Nam siết tay mình chặt hơn, dường như đang uy hiếp không cho cô mở miệng.
Anh mau chóng xoay người, kéo Lạc Chỉ vừa đi vừa nói, “Để hôm khác tụ tập sau. Hôm nay hai đứa mình đi trước.”
Hai đứa mình.
Lạc Chỉ cảm thấy mắt mình dường như bị ánh đèn chiếu lóa đến mù rồi.
Cần được tạt nước lạnh mà không có, cuối cùng lại đổ thuốc mê đầy mình.
Lạc Chỉ ngồi trên sofa ở sảnh lớn, nhìn Thịnh Hoài Nam đang bước đến gần sau khi thanh toán xong.
“Lúc thanh toán cậu có hỏi giúp mình không?”
“Hỏi rồi. Họ Trần. Sao thế?” Thịnh Hoài Nam ngờ vực.
Lạc Chỉ nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu, “Cảm ơn cậu.”
Hai người vừa bước ra khỏi cửa đã bị luồng khí lạnh băng của mùa đông mạnh mẽ tràn vào phổi. Lạc Chỉ đột nhiên tỉnh táo, cúi đầu kéo khóa áo khoác, không ngờ lỡ tay kéo cao lên tận cằm, đau đến mức phải hít sâu một hơn. Cảm giác đau này càng khiến cô tỉnh táo hơn.
Thế nhưng trong cô dường như vẫn có chút quyến luyến mơ hồ.
Lạc Chỉ ngẩng đầu liếc về phía bức tường màu tím hồng trước mặt, thầm nghĩ cái tên “Candy” này quả thật rất đáng yêu. Cô nhìn chăm chú dải đèn màu trước mặt rồi cười khúc khích, một lúc sau mới nhận ra Thịnh Hoài Nam ở bên cạnh không có động tĩnh, quay sang nhìn thì thấy anh đang đứng phía sau bên tay phải nhìn mình với vẻ nghiêm túc.
Lạc Chỉ không biết phải nói gì. Những chiếc taxi đang kiếm việc xung quanh luôn để ý rất kỹ đến từng vị khách vừa bước ra ngoài. Cô bị nhìn đến hoảng hốt, ngập ngừng dịch đến gần mới phát hiện ra anh cũng đang lúng túng.
Lạc Chỉ nhíu mày. Anh đang do dự hay hối hận đây?
Không biết lấy được dũng khí từ đâu mà cô đưa tay ra, nắm lấy hai vai anh, hơi ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt của chàng trai trước mặt.
Người lên tiếng trước cũng là anh.
“Xin lỗi.” Thịnh Hoài Nam cụp mắt xuống.
“Vậy cậu hát đi.” Lạc Chỉ nhăn mặt đứng dậy, đặt micro vào trong lòng anh, “Mình còn một bài chưa hát. Hôm nay cậu trả tiền nhé. Dù sao cậu cũng giàu mà. Hôm nay vốn là người khác mời, thế này mình còn được hời một món.”
“Tham chút lợi nhỏ, chịu thiệt thòi lớn.” Anh nở nụ cười bối rối.
“Thiệt thòi cũng chịu rồi, nếu không tham nữa có phải càng thiệt hơn không?” Cô nheo mắt.
Thịnh Hoài Nam còn đang cầm micro chưa biết nói gì, Lạc Chỉ đã đi đến trước máy chọn bài, “Cậu muốn hát bài nào? Mình chọn cho.”
“Lạc Chỉ…”
Cô ngoảnh lại nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn chăm chú đến mức anh phải dời mắt đi.
Sau lưng anh là một tấm gương. Thực ra bốn phía đều có gương, nên lúc anh cúi đầu, cái nhìn của cô đã bị chính hình bóng mình trong gương hấp dẫn. Cô vốn tưởng ánh nhìn của mình sẽ mang vẻ hững hờ và buông bỏ, nhưng đôi mắt phản chiếu kia lại tràn đầy giận dữ và giễu cợt.
Gai góc đến mức chính cô cũng cảm thấy nhói đau.
Nhớ lại cuộc trò chuyện khi nãy, những câu nói đanh đá của cô quả thật rất nhạt nhẽo. Trong màn kịch câm này, anh diễn vai ngốc nghếch, hành động của cô lại quá khó chịu nên kết quả mới trở nên thật xấu xí.
Ngón tay Lạc Chỉ dừng một lúc lâu ở nút “Back” trên màn hình máy chọn bài rồi thu lại.
Nếu những vướng bận này chứng tỏ họ có duyên phận với nhau, vậy thì sợi dây tơ hồng đó đã thắt quá nhiều nút nên vô cùng rối ren, rối đến độ đưa tay ra rồi mà vẫn không biết nên gỡ nút nào trước. Cứ để mãi như vậy thì đôi bên đều khó chịu, nhưng cô lại không nỡ cắt đứt.
“Rốt cuộc là cậu muốn sao đây, Thịnh Hoài Nam?”
Anh nắm tay khoác tay Diệp Triển Nhan, lại nói với Cố Chỉ Diệp rằng bây giờ anh “vẫn chưa phải” bạn trai cô.
Anh chỉ trích cô lén phá hoại tình cảm, rồi lại chạy đến giảng đường số Một mong tình cờ gặp được cô.
Anh hỏi giễu cợt “Cậu thích mình à?”, sau đó lại khoác áo khoác lên vai cô lúc cô đang say ngủ.
Thịnh Hoài Nam, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?
Lời vừa thốt ra miệng, Lạc Chỉ thậm chí đã quyết định, nếu anh vẫn tiếp tục giả ngốc, cô sẽ làm theo lời của người đạp xích lô, tát anh một cái thật mạnh rồi xách túi bỏ đi.
Đã chuẩn bị xong, cô nắm chặt tay đầy căng thẳng, nhìn anh mong đợi. Chính cô cũng không biết mình muốn anh thẳng thắn hay giả ngốc, phải làm thế nào để cô có thể cắt đứt một cách dứt khoát.
Dường như anh cũng không muốn lằng nhằng mãi vấn đề này, thế nên đã quay đầu, giọng hơi mất tự nhiên, “Cậu đừng trách mình nhiều chuyện. Mình muốn tốt cho cậu thôi. Không biết sao hai người lại thân nhau, nhưng cậu phải tránh xa người họ Cố đó ra một chút. Ở những mặt khác, anh ta…”
Lạc Chỉ kinh ngạc mở to mắt, nhưng cũng không giải thích với anh quan hệ giữa mình và Cố Chỉ Diệp, chỉ nói gọn một câu, “Được, mình biết rồi.”
Thịnh Hoài Nam bỗng thở dài bất đắc dĩ, “Lạc Chỉ, cậu biết không? Thực ra mình rất mong cậu có thể giận đến đỏ mặt mà nói, ‘Mình ở cạnh ai không liên quan gì đến cậu, cậu là ai mà đòi xen vào việc của mình?’, những câu tương tự thế.”
Lạc Chỉ không biết nên khóc hay nên cười.
Thịnh Hoài Nam không phát hiện ra vẻ khác lạ của cô, tiếp tục giải thích lời ngụy biện của mình, “Mình luôn nghĩ, nếu cậu có thể mất kiểm soát một lần, oán trách mình mấy câu, hoặc là thẳng thắn chỉ trích mình, đừng mãi cẩn thận như thế, có lẽ mình có thể thân thiết với cậu hơn một chút, có lẽ… Cậu hiểu mình nói gì không?”
Lạc Chỉ không biết nên khóc hay nên cười.
Một câu giận dữ “Cậu là ai mà đòi xen vào việc của mình” vốn mang theo vẻ tủi thân và nũng nịu, thế nên có thể sẽ thân thiết hơn, đúng không? Lạc Chỉ thầm đặt câu hỏi trong lòng rồi ngẩng đầu cười, nụ cười sáng lấp lánh, “Vậy tại sao là mình mà không phải là cậu?”
“Gì cơ?”
“Tại sao không phải là cậu chạy đến nắm vai mình giận đến đỏ mặt mà nói, ‘Cậu nói đi, rốt cuộc cậu với sếp Cố kia có quan hệ thế nào? Mình đã bảo cậu tránh xa anh ta ra cơ mà?’”. Cô nhại lại giọng điệu của anh, nhướng mày cười châm chọc.
Thịnh Hoài Nam lặng lẽ cúi đầu, đôi bàn tay nắm lấy chiếc micro, hai ngón cái đan vào nhau thật chặt.
Anh không nói thêm gì.
Vào khoảnh khắc Lạc Chỉ cảm thấy cơn giận của mình sắp bùng nổ, anh bỗng đứng lên nói, “Vậy hát đi, mình mời.”, sau đó đi tới chỗ máy chọn bài. Ánh sáng trắng rọi vào gương mặt anh, Lạc Chỉ nhìn thấy đôi mày cương nghị cau lại, biểu cảm trên khuôn mặt đó đan xen giữa vẻ nghiêm túc, thiếu thoải mái và mất tự nhiên. Thoáng chốc cô cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Đề tài vừa rồi nói xong rồi sao? Lạc Chỉ cảm giác giống như mình đang bị anh dắt mũi.
Giây tiếp theo, tiếng nhạc bài “You are beautiful” của James Blunt vang lên.
“Bài này khó hát lắm…” Cô lẩm bẩm.
“Với mình thì như nhau cả.” Thịnh Hoài Nam tỏ vẻ biếng nhác, ngã người vào sofa, thoải mái bắt chéo chân. Vào lúc giai điệu quen thuộc nổi lên, anh hát câu thứ nhất, “My life is brilliant” (Cuộc đời tôi rất tươi sáng).
Lạc Chỉ bàng hoàng. Rốt cuộc cô đã hiểu câu “với mình thì như nhau cả” có nghĩa gì.
Thịnh Hoài Nam nhắm mắt hát, mặc kệ mọi thứ xung quanh. Anh hơi ngẩng đầu, vẻ cao ngạo bướng bỉnh toát ra từ người đó khiến cô kinh ngạc.
Lớp mặt nạ cứng rắn của Lạc Chỉ bắt đầu tan vỡ.
You are beautiful, it 's true (Em đẹp lắm, quả là rất đẹp)
But it 's time to face the truth (Nhưng đã đến lúc đối mặt với hiện thực)
I will never be with you (Tôi sẽ không bao giờ ở bên em)
Hát hết bài, anh nhướng mày, vẻ mặt như say, lớn giọng hỏi cô, “Thế nào?”
Lạc Chỉ nuốt nước miếng.
“Dở ẹc.” Cô cúi đầu, cảm thấy mình như cũng say rồi.
Thịnh Hoài Nam cười nghiêng ngả, sau đó ném micro sang một bên. Ban đầu Lạc Chỉ chỉ ngồi đó nhìn anh cười, rồi được một lát, cô cũng bật cười theo.
“Mình không ngờ cậu hát dở như vậy.”
“Dở đến mức nào?”
“Không thể dở hơn.”
Cô còn chưa nói xong, anh đã tiếp tục cười rồi đi qua cô chọn bài tiếp, giống như một người rất yêu ca hát mà phải kìm nén quá lâu.
“Không, còn có thể dở hơn.”
Lạc Chỉ ngẩn ngơ ngồi đó, vừa ngưỡng mộ vẻ thản nhiên của anh, vừa tiếc cho bài hát yêu thích của mình bị anh chà đạp. Nhưng dần dần cũng quen, cuối cùng cô mặc kệ cho anh hát sai nhạc lung tung, thậm chí khi đến đoạn điệp khúc của bài “Free Loop”, cô còn cầm lấy một chiếc micro khác hát cùng.
Thịnh Hoài Nam sửng sốt rồi lập tức cười hớn hở, bắt lấy tay Lạc Chỉ kéo cô đứng dậy, hào hứng hát lớn hơn.
Lạc Chỉ bị kéo đến lảo đảo nhưng không giãy dụa. Cô cũng không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng lên. Cuối cùng cô mặc kệ tất cả, sao cũng được, miễn là vui.
Nếu có rượu thì tốt quá, cô nghĩ.
Không ngờ Thịnh Hoài Nam lại thẳng thắn hơn hẳn, “Muốn đi uống rượu không?”
Lạc Chỉ hốt hoảng khi bị nói trúng tim đen, ngoảnh mặt nhìn khuôn mặt ửng hồng và đôi mắt ngời sáng của chàng trai bên cạnh. Anh đang siết cánh tay trái của cô rất chặt, còn lay thật mạnh, dường như chưa uống đã say.
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô thậm chí còn đổ đầy mồ hôi.
Thực ra cô còn rất nhiều vấn đề chưa giải quyết, rất nhiều mối nghi hoặc chưa tìm được câu trả lời. Kinh nghiệm nói cho cô biết, cuộc vui này sẽ là khúc dạo đầu cho nỗi đau kế tiếp.
Lạc Chỉ, phải tỉnh táo.
Nhưng cô vẫn gật đầu, “Được.”
Anh ném chiếc micro lên sofa, cầm lấy túi của cô nói, “Đi.”
Lạc Chỉ thở dài. Thực ra cô hát rất hay, nhưng chẳng ai cho cô cơ hội hát.
Nghĩ vậy, cô cũng nở nụ cười, “Ừ, đi.”
Anh vẫn nắm lấy cánh tay trái của cô, bước nhanh trên hàng lang lộng lẫy, đi xuyên qua những tiếng nhạc hỗn loạn. Cô bị động để anh dắt đi, trí óc vẫn mơ màng.
Có ai tạt cho mình một gáo nước lạnh thì tốt, Lạc Chỉ nghĩ.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng trước mặt họ bật mở, hai cô gái và ba chàng trai bước ra. Một chàng trai cao ráo vừa đứng gọi điện vừa nhìn xung quanh, “Ai biết được cậu ta chạy đi đâu? Cậu ta không nghe điện thoại, tôi biết làm thế nào…”
Thịnh Hoài Nam dừng chân, năm người trước mặt cũng lần lượt quay lại nhìn họ.
Đập vào mắt Lạc Chỉ là một cô gái mập mạp đeo đôi khuyên tai trắng lớn đến khác thường. Biểu cảm của Hứa Thất Xảo luôn đặc sắc phong phú, cô ta quét mắt lên cả hai người, lần lượt để lộ vẻ kinh ngạc, phẫn nộ và hưng phấn.
Chàng trai cao ráo kia bỏ điện thoại xuống, nuốt nước miếng mấy lần mới bối rối cười, “Cậu chạy đi đâu vậy? Tôi gọi mấy cuộc mà không nghe máy. Sao vào nhà vệ sinh mà mất cả buổi thế? Chúng tôi còn tưởng cậu bị rơi vào bồn cầu rồi, đang định vào vớt ra đây…”
Lạc Chỉ an tĩnh nép sau lưng Thịnh Hoài Nam, trên môi khẽ nở một nụ cười, cũng không vùng vằng rút cánh tay trái ra khỏi bàn tay anh. Những ngón tay phải của cô nắm lại thật chặt, chuẩn bị sẵn sàng để vung ra.
Nếu cậu dám buông tay.
Thịnh Hoài Nam, vào lúc này, nếu cậu dám buông tay…
“Lạc Chỉ đấy à? Trùng hợp quá.” Diệp Triển Nhan nhẹ hất tóc, thong thả khép mắt, mỉm cười rồi lại mở mắt ra, cũng không hề nhìn cô, “Trùng hợp thật đấy. Cùng hát không?”
Lạc Chỉ bị Thịnh Hoài Nam đứng ngăn ở phía trước, chỉ trông thấy được một nửa khuôn mặt của Diệp Triển Nhan. Dưới ánh đèn màu cam, lớp trang điểm hoàn hảo đã che đậy tất cả tâm tình của đối phương. Vẫn là nụ cười tỏa nắng, giọng nói êm tai, nhưng thiếu đi vẻ sôi nổi thời học sinh.
“Không cần đâu.” Thịnh Hoài Nam nói.
Lạc Chỉ cảm thấy anh đang siết chặt tay mình hơn.
“Chúng mình phải về trường, muộn lắm rồi. Hôm nào đi ăn cùng nhau nhé, cảm ơn mấy cậu đã gọi tôi tới.” Anh cười kéo tay Lạc Chỉ, ý bảo cô hãy đi theo.
Cô yên lặng đi qua bọn họ, ánh mắt không hề nhìn sang mấy người bên cạnh, chỉ một mực dõi theo tấm lưng của chàng trai trước mặt, dáng hình chẳng khác gì hình ảnh được lưu giữ trong ký ức của cô.
“Hoài Nam!”
Rốt cuộc tiếng gọi của Diệp Triển Nhan cũng vang lên sau lưng đúng như Lạc Chỉ dự đoán. Thịnh Hoài Nam dừng lại một chút, quay đầu nhìn Lạc Chỉ, sau đó mới chuyển tầm mắt về phía Diệp Triển Nhan.
“Thật sự không ngờ hôm nay lại gặp em ở đây. Các em là con gái, đừng chơi khuya quá. Trường em và trường của Vĩnh Lạc ngược đường, lát nữa nếu có gọi xe về một mình thì cẩn thận chút.”
Đến lúc này Lạc Chỉ mới ngoảnh đầu nhìn nhóm người phía sau.
Im lặng mấy giây, chàng trai cao ráo kia nở nụ cười hòa giải, “Không phải đâu, hôm nay không có sắp đặt gì cả, đều là trùng hợp ấy mà. Được rồi, bạn kia là… Thịnh Hoài Nam, cậu xem, cậu cũng chẳng giới thiệu một chút. Cùng đi hát nhé?”
Thịnh Hoài Nam bật cười, “Hát cái con khỉ. Thôi đi, các cậu vốn có quan tâm gì đến tôi đâu. Tôi ghét nhất là hát hò.”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngượng ngập. Diệp Triển Nhan đột nhiên hỏi, “Tại sao?”
Lạc Chỉ mỉm cười, cảm nhận được bàn tay của Thịnh Hoài Nam siết tay mình chặt hơn, dường như đang uy hiếp không cho cô mở miệng.
Anh mau chóng xoay người, kéo Lạc Chỉ vừa đi vừa nói, “Để hôm khác tụ tập sau. Hôm nay hai đứa mình đi trước.”
Hai đứa mình.
Lạc Chỉ cảm thấy mắt mình dường như bị ánh đèn chiếu lóa đến mù rồi.
Cần được tạt nước lạnh mà không có, cuối cùng lại đổ thuốc mê đầy mình.
Lạc Chỉ ngồi trên sofa ở sảnh lớn, nhìn Thịnh Hoài Nam đang bước đến gần sau khi thanh toán xong.
“Lúc thanh toán cậu có hỏi giúp mình không?”
“Hỏi rồi. Họ Trần. Sao thế?” Thịnh Hoài Nam ngờ vực.
Lạc Chỉ nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu, “Cảm ơn cậu.”
Hai người vừa bước ra khỏi cửa đã bị luồng khí lạnh băng của mùa đông mạnh mẽ tràn vào phổi. Lạc Chỉ đột nhiên tỉnh táo, cúi đầu kéo khóa áo khoác, không ngờ lỡ tay kéo cao lên tận cằm, đau đến mức phải hít sâu một hơn. Cảm giác đau này càng khiến cô tỉnh táo hơn.
Thế nhưng trong cô dường như vẫn có chút quyến luyến mơ hồ.
Lạc Chỉ ngẩng đầu liếc về phía bức tường màu tím hồng trước mặt, thầm nghĩ cái tên “Candy” này quả thật rất đáng yêu. Cô nhìn chăm chú dải đèn màu trước mặt rồi cười khúc khích, một lúc sau mới nhận ra Thịnh Hoài Nam ở bên cạnh không có động tĩnh, quay sang nhìn thì thấy anh đang đứng phía sau bên tay phải nhìn mình với vẻ nghiêm túc.
Lạc Chỉ không biết phải nói gì. Những chiếc taxi đang kiếm việc xung quanh luôn để ý rất kỹ đến từng vị khách vừa bước ra ngoài. Cô bị nhìn đến hoảng hốt, ngập ngừng dịch đến gần mới phát hiện ra anh cũng đang lúng túng.
Lạc Chỉ nhíu mày. Anh đang do dự hay hối hận đây?
Không biết lấy được dũng khí từ đâu mà cô đưa tay ra, nắm lấy hai vai anh, hơi ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt của chàng trai trước mặt.
Người lên tiếng trước cũng là anh.
“Xin lỗi.” Thịnh Hoài Nam cụp mắt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.