Chương 218: Kế hoạch to gan
Đường Gia Tam Thiểu
27/03/2013
“Đóa hoa trắng nhỏ? Không phải chứ?” Lâm Hâm trợn to mắt, mái tóc dài xanh nhạt hất ra sau, nhìn Tư Mã Tiên như thấy quái vật.
Không chỉ mình y, trừ Trương Phóng Phóng ra, mấy người khác nhìn Tư Mã Tiên tràn ngập kinh ngạc. Họ đều biết đóa hoa trắng nhỏ trong miệng Tư Mã Tiên là ai.
Người thừa kế tương lai của đại phòng đấu giá Thánh Minh, Phong Linh Nhi.
Vương Nguyên Nguyên và Trần Anh Nhi cùng bật thốt lặp lại lời Lâm Hâm.
“Không phải chứ?”
Phong Linh Nhi là ai? Người ta chính là người thừa kế đại phòng đấu giá Thánh Minh! Tương lai khi cô kế thừa đại phòng đấu giá Thánh Minh, vậy nói cô là người giàu nhất Liên Minh Thánh Điện cũng không phóng đại. Tuy đại phòng đấu giá Thánh Minh và Liên Minh có quan hệ chằng chịt nhưng dù chỉ là người quản lý cũng đã nắm giữ tài sản khổng lồ.
Huống chi Phong Linh Nhi khá là xinh đẹp, lại còn khí chất thuần khiết tựa hoa lan, ai mà ngờ được Tư Mã Tiên thật sự thành công?
Tư Mã Tiên đắc ý đến muốn hếch mũi lên trời.
“Cái gì mà không phải? Mục sư ta đây đẹp trai phong độ, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, cao to hùng dũng. Tuy không có tóc nhưng khí chất hiên ngang đã hấp dẫn đóa hoa trắng nhà ta. Chúng tôi cùng một chỗ là một đôi trời đất tác hợp, nước chảy thành sông. Cô ấy yêu tôi chết được, ha ha ha ha!!!”
Hàn Vũ gác một tay lên vai Lâm Hâm, nói với y.
“Ông có thấy hàng này đáng đánh lắm không?”
Lâm Hâm đồng ý gật gù. Không chỉ họ, trừ Long Hạo Thần và Trương Phóng Phóng ra, mấy người khác đều làm bộ dáng xoa tay.
Tư Mã Tiên ngừng cười, hai tay ôm ngực.
“Mấy người, mấy người muốn làm gì?”
Vương Nguyên Nguyên hét.
“Còn không nói thật, muốn chúng tôi ra tay hả!?”
“Đừng! Tôi khai là được chứ gì?” Trước ‘bạo lực’, Tư Mã Tiên lập tức đầu hàng, cất đi bộ dáng đắc ý, thành thật nói. “Các người nghe tôi nói, sự việc là như vậy. Chẳng phải tôi trở về Mục Sư Thánh Điện ư? Lúc bắt đầu thánh chiến, trời biết có tương lai hay không, nói không chừng vài ngày nữa là tôi sẽ chết trận tại Trấn Nam quan. Cho nên tôi nghĩ coi như chết cũng phải để lại một lời với người ta! Lúc ra đi tôi từng hứa với cô ấy rồi. Cho nên tôi viết lá thư, rồi dốc sức trong thánh chiến.”
“Nhưng ai ngờ qua đoạn thời gian, đang lúc tôi khổ chiến mỗi ngày thì cô ấy hồi âm. Tuy trong thư bị cô ấy mắng một trận, lại dặn dò tôi phải sống sót thật tốt. Thế nên tôi tăng vọt can đảm, sức chiến đấu liên tục tăng cao! Không biết đã chém chết bao nhiêu ma tộc nhãi nhép. Quang Chi Đại Lực Hoàn mỗi ngày đã nhiễm không ít máu ma tộc, thật đã ghiền. Lại thêm Giới Luật mục sư không phải chỉ có cái tên.”
“Nói điểm chính.” Thải Nhi thu lại Lưỡi Hái Tử Thần, vẻ mặt uy hiếp bảo.
Tư Mã Tiên vội vàng chấm dứt thổi phồng.
“Lúc ấy tôi không mơ mộng đóa hoa nhỏ sẽ chấp nhận mình, nhưng đây xem như là sự khởi đầu tốt! Có dược ca đã dạy tôi, chỉ cần chịu thử thì sẽ có cơ hội. Nếu không thử một chút, vậy khả năng thành công là con số không. Sau đó tôi viết thư cho cô ấy, viết tình hình tại Trấn Nam quan. Từ đó về sau chúng tôi bắt đầu giao lưu qua thư. Nói thật, mỗi ngày tôi đấu với ma tộc tại Trấn Nam quan, trong lòng nghĩ luôn là đóa hoa nhỏ, thế nên càng quý sinh mạng. Nói cũng kỳ, dưới tình huống như vậy tốc độ tăng thực lực lại rất nhanh, tâm tình không chút bị chiến tranh ảnh hưởng. Có thể là vì lòng có chỗ nương tựa.”
“Sau đó mỗi lần chúng tôi viết thư sẽ trò chuyện vài việc, tôi phát hiện đóa hoa nhỏ hình như cũng có ý với tôi. Rồi tôi cố gắng một phen, nhắc một câu, chẳng ngờ cô ấy không từ chối, còn nói sẽ đến Trấn Nam quan gặp tôi, hì hì.”
“Cô ấy đi thật?” Lâm Hâm hỏi.
Tư Mã Tiên đắc ý nói.
“Dĩ nhiên, còn vài lần nữa kìa. Không phải ông đã dạy tôi sao, cua gái phải lớn gan, cẩn thận, mặt dày. Lần đầu cô ấy đi lên lên đầu tường, vừa lúc thấy phong thái anh dũng giết địch của ca. Hì hì, lần đó tôi thật may mắn. Trấn Nam quan có một nữ ma pháp sư luôn phối hợp cùng tôi cũng có ý với tôi. Có lần đánh lùi thế công ma tộc, cô ấy chạy đến lau mồ hôi cho tôi, sau đó đóa hoa nhỏ xuất hiện…”
Nói đến đây, gã làm bộ dáng nghĩ lại mà run, hiển nhiên tình hình khi đó khiến gã sợ muốn chết, ít ra thì rất lúng túng.
“Các người đoán khi đó đóa hoa nhỏ làm cái gì?” Tư Mã Tiên thần bí hỏi.
Lâm Hâm nói.
“Còn cần hỏi? Đi qua đập ông rồi mắng một câu bạc tình, sau đó quay đầu bỏ đi.”
“Bậy bạ!” Tư Mã Tiên khinh thường nói. “Ông cho rằng ai cũng giống ông bụng dạ hẹp hòi? Đóa hoa trắng nhà tôi là rất khiêm tốn, bụng rộng lớn. Lúc thấy cô ấy xuất hiện, lại thấy bên cạnh tôi có cô gái, làm tôi rất lúng túng. Khi đó tôi thật muốn tìm cái lỗ chui vào, dù đơn độc khiêu chiến ma thần còn tốt hơn tình huống lúc đó!”
Trần Anh Nhi bật cười, nói.
“Suy nghĩ lúc đó của ông chẳng phải là giống với có dược ca?”
“A…” Tư Mã Tiên hơi bất đắc dĩ nói. “Đừng vạch lưng tôi được không? Các người nghe tôi nói được không hả! Lúc đó tôi thấy da đầu mát lạnh, tựa như lúc nhỏ nghịch ngợm bị lão sư bắt được, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Nhưng tôi không ngờ là đóa hoa nhỏ không nổi giận với tôi, ngược lại yểu điệu thướt tha tới cạnh tôi, lấy ra khăn tay dịu dàng lau vết bẩn trên mặt tôi. Sau đó cô ấy ôm cánh tay tôi, nói với nữ ma pháp sư rằng, cảm ơn cô đã chăm sóc lão trọc nhà tôi.”
“Khi ấy tôi đứng ngây như phỗng, đứng chết trân luôn. Ngay lúc đó ma tộc lần nữa công thành, một Lang Ma bị máy bắn đá ném lên thành, vừa lúc gần ngay chúng tôi, nó một đao chém hướng đóa hoa nhỏ. Khi đó tôi không suy nghĩ nhiều, vội vàng kéo cô ấy dùng lưng chặn một đao. Bà nội nó, Lang Ma đó thật tàn nhẫn, một đao chém tới thịt tôi, sau đó rút ra rất tốn sức. Tôi dùng Quang Chi Đại Lực Hoàn biến nó thành thịt viên!”
“Sau này đóa hoa nhỏ nói với tôi, vốn cô ấy định trút giận lên tôi rồi, nhưng thấy tôi bản năng chắn một đao cho cô ấy thì không giận được nữa. Sau đó thì ca không cần nói với các người, cứ biết ca đang hạnh phúc là được.”
Hàn Vũ lẩm bẩm.
“Sao có thể vậy được? Cỡ Tư Mã đều thành công?”
Tư Mã Tiên lại lộ ra bộ dạng đắc ý.
“Sao tôi không thể thành công? Tôi nói các người biết, hiện giờ tôi khắc sâu hiểu cái gì gọi là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Các người đừng nhìn đóa hoa nhỏ của tôi lớn lên thanh tú, bộ dạng như tiểu thư khuê các. Nhưng trong lòng cô ấy không thích anh đẹp trai, chỉ thích đàn ông cơ bắp như tôi thôi!”
Lâm Hâm chỉ Quang Chi Đại Lực Hoàn trong tay gã.
“Nói vậy thứ này là đóa hoa trắng nhỏ làm giúp ông?”
Tư Mã Tiên cười nói.
“Đó là đương nhiên. Cô ấy lo lắng an toàn của tôi, mà tôi không thể rời khỏi chiến trường. Lần đầu cô ấy tìm tôi thì đã chuẩn bị sẵn tài liệu, sau đó mang theo ba thợ rèn cấp đại sư của Liên Minh, mời họ rèn lại Quang Chi Đại Lực Hoàn cho tôi. Tuy tên không thay đổi nhưng uy lực thứ này mạnh hơn trước nhiều.”
Nói rồi Tư Mã Tiên nâng lên Quang Chi Đại Lực Hoàn, tay phải vỗ lên mặt bên. Bỗng chốc mé bên Quang Chi Đại Lực Hoàn lộ ra khe hở, trung tâm lấp lóe tia chớp tím.
Bên trong lượn lờ ánh sáng tím, vẫn không thấy rõ nhưng linh lực cuồn cuộn kịch liệt.
Tư Mã Tiên nói.
“Bây giờ Quang Chi Đại Lực Hoàn hoàn toàn là đúc khuôn dành cho tôi. Chất liệu thêm vào nhiều cái hợp kim gì đó, tôi không nhớ rõ tên, chỉ nhớ dường như là sắt thép loại tinh kim. Trừ cái này ra còn có rất nhiều sắt thép quý giá, sau đó hợp thành bản thể. Tiếp theo, bên trong có một ma pháp trận, còn mời một Pháp Thần giúp đỡ chế tạo, dùng sáu viên ma tinh của ma thú hệ lôi điện cấp mười. Đóa hoa nhỏ nói ma tinh hệ lôi điện rất ít, coi như là đại phòng đấu giá Thánh Minh thì cấp mười chỉ có vài viên, đều dùng hết cho tôi. Mấy mặt thay đổi khác thì ở phần chế tác, vậy nên bây giờ uy lực Quang Chi Đại Lực Hoàn mạnh hơn trước nhiều. Lúc trước tôi dùng là Tử Huyễn Thần Lôi Pháo, còn có Tử Huyễn Thần Lôi Cuồng Điện, Tử Lôi Ngưng Thể, tất cả là sửa đổi Quang Chi Đại Lực Hoàn kết hợp năng lực chính tôi tự sáng chế ra. Lợi hại không?”
Long Hạo Thần luôn yên lặng lắng nghe nay mở miệng nói.
“Nói vậy là Tử Huyễn Thần Lôi Linh Lô của anh chắc đã tiến hóa ít nhất một lần, hơn nữa không phản phệ mãnh liệt nữa. Chắc điều này có liên quan đến trang bị cấp sử thi khác của anh đúng không?”
Tư Mã Tiên đối với Long Hạo Thần thì ngoan ngoãn nhiều.
“Không sai, vẫn là đại ca có ánh mắt nhất, liếc một cái liền thấy ra bí ẩn trên người tôi.”
Nói xong gã kéo áo choàng mục sư trên người lộ ra bộ ngực rắn chắc. Chỉ thấy gã còn mặc một bộ giáp mỏng màu đỏ, giáp mỏng tỏa ánh sáng da cam nhàn nhạt, hiển nhiên là trang bị cấp sử thi.
“Thứ này kêu là Xích Long Giáp. Đóa hoa nhỏ nói nó dùng lớp da mềm dưới bụng Xích Long thật sự lấy cách đặc biệt luyện chế thành, có hiệu quả phòng ngự rất mạnh. Cũng sẽ giảm bớt rất nhiều thuộc tính phụ. Tuy nó không có tác dụng tăng phúc nhưng đặc biệt thích hợp tôi. Nó có thể chịu được trên tám phần phản phệ của Tử Huyễn Thần Lôi Linh Lô, cứ như thế tôi càng có thể buông tay sử dụng. Hơn nữa vì dùng nhiều lần, khả năng chịu đựng Tử Huyễn Thần Lôi Linh Lô của tôi không ngừng tăng mạnh. Ăn Sâm Chu Đoàn Thể Đan có dược ca đưa, lại thêm vào lôi điện rèn luyện, bây giờ ngoại linh lực của tôi chắc cỡ ba, bốn vạn.”
Lâm Hâm trợn to mắt nhìn hai trang bị cấp sử thi trên người Tư Mã Tiên, lẩm bẩm.
“Kiếm vợ có tiền thật là đỡ vài chục năm cố gắng!”
Long Hạo Thần liếc y.
“Anh nói gì đó?”
Lâm Hâm vội vàng câm miệng, cười làm lành nói.
“Đại ca, tôi chỉ lỡ miệng nói vậy thôi, cậu cứ xem như chưa nghe thấy, tuyệt đối đừng nói cho Hinh Nhi! Năng lực của tôi toàn nhờ vào chính mình, không giống ai đó được bao nuôi, hừ hừ.”
Tư Mã Tiên đắc ý nói.
“Bao nuôi cũng là có tài. Ông được sao? Đừng nhìn ông bộ dạng thư sinh, không ai lọt vào mắt nữa là.”
Vương Nguyên Nguyên bực mình nói.
“Được rồi, các người đừng ồn ào nữa, nghe đại ca nói tiếp theo chúng ta làm gì đi.”
Mọi người bình tĩnh lại, mắt nhìn Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần kêu mọi người ngồi thành vòng, mở ra bản đồ.
“Già La Thành ở đây, mới rồi Hạo Nguyệt cứ bay hướng nam, chúng ta đại khái ở khu vực này.” Long Hạo Thần chỉ trên bản đồ.
“Một trận chiến tại Già La Thành nhất định đã lọt vào tai Ma Thần Hoàng. Dù gì chúng ta đã giết một ma thần, còn phá hủy Trụ Ma Thần nữa. Tiếp theo chúng ta phải làm là không để Ma Thần Hoàng tìm ra quy luật hành động. Trong lãnh địa ma tộc đất rộng, coi như tu vi cỡ Ma Thần Hoàng, chỉ cần chúng ta không lộ sơ hở thì y muốn tìm kiếm tuyệt không dễ, tựa như mò kim đáy biển.”
Hàn Vũ nói.
“Vậy chúng ta tiếp tục hành động hay ẩn núp?”
Hiển nhiên Long Hạo Thần đã sớm lập kế hoạch, trầm giọng nói.
“Có một cơ hội bày ngay trước mắt chúng ta. Nhưng sự việc quan trọng, nên mọi người cùng góp ý đi. Ma Thần Hoàng xuất hiện tại Khu Ma quan là vì Đại Dự Ngôn Thuật của Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc. Trước đó chúng ta được tin tức sớm một bước hành động, đây là nhờ tin tức của Nguyệt Dạ đến đúng lúc. Sự thật chứng minh, Nguyệt Dạ cung cấp tin tức chính xác. Ma Thần Hoàng được tin chạy đến Già La Thành cũng cần một ngày, tạm thời chúng ta an toàn. Nếu tin này của Nguyệt Dạ không sai, vậy một tin khác rất có thể là chính xác.”
Nghe hắn nói vậy, mắt Thải Nhi sáng ngời.
“Ý anh là tình trạng sức khỏe Tinh Ma Thần sau khi thi triển Đại Dự Ngôn Thuật?”
Long Hạo Thần gật đầu, nói.
“Không sai, chúng ta từng thấy Đại Dự Ngôn Thuật, tác dụng trong chiến đấu cực kỳ khủng bố. Lúc ở Mộng Huyễn Thần Điện chúng ta gặp tộc nhân Tinh Ma tộc đó rất có thể là huyết mạch truyền thừa của Ngõa Sa Khắc, đời Tinh Ma Thần tiếp theo. Nhưng dù là cường giả Tinh Ma tộc như vậy, sau khi thi triển Đại Dự Ngôn Thuật thì đã nổ tan xác chết. Chứng minh Đại Dự Ngôn Thuật có uy lực cường đại cũng phản phệ cực mạnh. Ngõa Sa Khắc là tiên tri của ma tộc, y dự đoán được hành động tương lai của chúng ta, thậm chí là tiên trí tương lai ma tộc, chắc chắn tiêu hao lớn hơn Tinh Ma năm đó nhiều. Bởi vậy, rất có thể y suy yếu chỉ còn lực lượng một phần mười.”
“Điện chủ Dương Hạo Hàm Kỵ Sĩ Thánh Điện từng nói với tôi, trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, trừ Ma Thần Hoàng Phong Tú ra, nguy hiểm nhất chính là Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc. Ma Thần Hoàng là lãnh đạo và tinh thần của ma tộc, thậm chí là biểu tượng. Vậy thì Tinh Ma Thần là bộ não của ma tộc, tể tướng chân chính. Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư tối đa chỉ là đại nguyên soái mà thôi, bàn về độ quan trọng thì y không bằng Ngõa Sa Khắc. Tinh Ma Thần lúc sức mạnh ở đỉnh cao chỉ sợ linh lực hơn năm mươi vạn, muốn đối phó y, chúng ta không dám dù chỉ là mơ tưởng. Nhưng nếu y chỉ còn sức mạnh một phần mười, lại núp trong Ma Đô Tâm Thành thì chúng ta chưa chắc không có cơ hội.”
Nghe Long Hạo Thần nói vậy, mọi người hít ngụm khí lạnh. Đoàn trưởng của họ lại đặt mục tiêu vào Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc xếp hạng ba ma tộc, đây là điều trước kia họ không bao giờ dám nghĩ!
Long Hạo Thần nói tiếp.
“Tôi chỉ đề nghị mà thôi. Nếu chúng ta đi Ma Đô thì chắc Ma Thần Hoàng không ngờ được đâu. Y tuyệt không tin chúng ta dám đi vào hang ổ của y. Còn về tình trạng Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc, chúng ta có thể trừ bớt mức đáng tin cậy từ tin tức của Nguyệt Dạ, năng lực Tinh Ma Thần nhất định rất mạnh, nhưng có mạnh đến mấy cũng cần có đủ tu vi và thân thể giữ vững. Lấy thực lực tổng thể hiện nay của đội ta, thêm vào Hạo Nguyệt khắc chế ma thần, chắc chúng ta có thể đối phó hai phần thực lực của Tinh Ma Thần. Chính là nói, dù Nguyệt Dạ nói hơi phóng đại thì chúng ta vẫn có cơ hội thành công.”
“Nhưng nếu chúng ta thật chĩa mục tiêu vào Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc thì sẽ có nguy hiểm rất lớn.” Nói xong ưu thế bên ta rồi Long Hạo Thần đổi giọng. Bây giờ hắn phân tích sự việc sẽ ưu tiên lo lắng có thể xuất hiện nguy hiểm, sẽ không mù quáng tự tin.
“Đầu tiên, Ma Đô Tâm Thành là trung tâm chân chính của ma tộc, có thể nói lúc bình thường, sức mạnh cường đại nhất ma tộc đều tụ tập tại Tâm Thành. Lấy Ma Thần Hoàng dẫn dầu, Nguyệt Ma Thần, Tinh Ma Thần, Tử Linh Ma Thần, Địa Ngục Ma Thần trấn thủ Ma Đô. Tuy hiện giờ bốn ma thần không ở, thậm chí trừ Tinh Ma Thần ra không có ma thần khác tại Ma Đô, nhưng không có nghĩa là trong Ma Đô không tồn tại sức mạnh.”
“Có một điều chắc trong lòng mọi người cũng thắc mắc. Nếu Ma Đô trống rỗng, vậy các tiền bối săn ma giả ẩn núp quanh Ma Đô vì sao không ra tay? Theo tôi phỏng đoán thì chắc sẽ không. Nguyên nhân rất đơn giản, thời điểm chưa chín muồi, không có nắm chắc. Quan trọng hơn, Ma Thần Hoàng và Nguyệt Ma Thần mang theo rất nhiều ma thần rời đi, tuy tiền bối săn ma giả không biết mục tiêu của chúng nhưng sao họ không theo sát được? Ma Thần Hoàng thật sự uy hiếp rất lớn đến Liên Minh, nếu là tôi mang mọi người ẩn núp bên cạnh, phát hiện Ma Thần Hoàng có hành động thì chắc chắn cũng sẽ đi theo xem. Nếu thật sự y định làm hại Liên Minh thì sẽ liều mạng. Vậy nên khả năng tiền bối Săn Ma Đoàn ra tay với Ma Đô không lớn.”
“Cùng lúc đó, tuy Ma Đô Tâm Thành mất đi nhiều ma thần bảo vệ, nhưng năm chủng tộc mạnh nhất ma tộc đều định cư tại Ma Đô. Ma Thần Hoàng đi rồi nhưng không thể nào mang đi hết các ma thần! Thử hỏi nếu chúng ta là một ma thần, rời khỏi địa bàn của mình, ít nhất sẽ để lại một cánh tay đắc lực chỉ huy tộc nhân, trấn giữ tộc mình. Vậy nên tôi khẳng định, dù là Ma Thần Hoàng, hay Nguyệt Ma Thần, Tinh Ma Thần, Tử Linh Ma Thần, Địa Ngục Ma Thần, chúng ở trong Ma Đô ít nhất có thuộc hạ cấp chín trấn giữ, rất có thể không chỉ một tên. Đặc biệt là Nghịch Thiên Ma Long tộc, Ma Thần Hoàng ít nhất để lại một phần ba tộc nhân. Nhận xét bảo thủ thì trong Ma Đô Tâm Thành có hơn hai mươi cường giả ma tộc cấp chín.”
Nghe Long Hạo Thần phân tích, Lâm Hâm trầm mặt nói.
“Đại ca, nếu đã vậy thì chúng ta còn có cơ hội gì? Hai mươi cường giả ma tộc cấp chín, chúng ta vốn không có khả năng đối phó.”
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
“Đây mới là cơ hội của chúng ta! Ngay chính chúng ta còn cảm thấy không thể nào, vậy sao Ma Thần Hoàng ngờ được chúng ta dám đi Ma Đô Tâm Thành? Đó chẳng phải tương đương với chui đầu vào rọ? Y sẽ không ngờ chúng ta to gan không biết lượng sức như vậy. Nhưng chính vì thế, bản thân tôi cho rằng chúng ta càng nên đi, tìm cơ hội trọng thương Tinh Ma Thần.” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của đồng bạn, Long Hạo Thần nói tiếp. “Mọi người tưởng tượng đi, hiện tại Ma Đô như thế nào. Bên ngoài thánh chiến, đa số cường giả ma tộc đều bị điều động. Tuy Ma Đô Tâm Thành vẫn trú đóng một phần lực lượng năm chủng tộc mạnh nhất, nhưng so với lúc Ma Đô lúc cường đại nhất thì kém rất nhiều. Cứ thế nếu chúng ta muốn lẻn vào Ma Đô sẽ dễ dàng hơn bình thường. Cùng lúc đó, không có Ma Thần Hoàng, Nguyệt Ma Thần, Tử Linh Ma Thần, Địa Ngục Ma Thần ở, Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc lại trọng thương bế quan, vậy thì sẽ không có việc tinh thần do xét chúng ta không thể chống cự.”
“Ví dụ chúng ta ở nơi nào đó trong lãnh địa ma tộc đột nhiên bạo động, vậy coi như là trong Tâm Thành cũng không thể lập tức tụ tập nhiều cường giả ma tộc cao cấp đối phó chúng ta. Ít nhất chúng cần thời gian. Giữa các chủng tộc không phải không có lệ thuộc, nhưng mục tiêu của chúng ta không phải người thống trị Nghịch Thiên Ma Long tộc.”
Thải Nhi nói.
“Tôi hơi hiểu ý của anh. Nếu chúng ta đi Tâm Thành, đầu tiên là ra ngoài dự đoán của Ma Thần Hoàng, y tuyệt đối không ngờ rằng chúng ta dám đi Ma Đô. Điều này khiến chúng ta không cần lo lắng về Ma Thần Hoàng. Tiếp theo, nếu chúng ta ra tay với Tinh Ma Thần, vậy tối đa chỉ chịu công kích từ cường giả Tinh Ma Thần, chủng tộc khác muốn tới chắc sẽ chậm trễ. Một khi thành công, chúng ta có thể thông qua Giai Điệu Vĩnh Hằng truyền tống đi trước khi bị các cường giả ma tộc bao vây, thậm chí bế quan thời gian dài trong Tháp Vĩnh Hằng, tránh né ma tộc truy tìm, chờ cơ hội lặng lẽ ra khỏi Ma Đô đúng không?”
Long Hạo Thần mỉm cười gật đầu.
“Cơ bản là ý này.”
Thải Nhi nói.
“Vậy tôi có hai vấn đề. Thứ nhất, Tinh Ma tộc chưa tham gia chiến đấu, Tinh Ma Thần lại bị trọng thương, vậy thì Tinh Ma cung nhất định phòng bị nghiêm ngặt. Tinh Ma tộc là chủng tộc lớn thứ ba ma tộc, sẽ không dễ đối phó. Ít nhất lực lượng hiện tại của chúng ta không thể đối kháng chúng. Nếu thế thì chúng ta làm sao đối phó Tinh Ma Thần? Thứ hai, nếu Tinh Ma Thần đang bế quan tự biết mình suy yếu, dù chúng ta đánh vào Tinh Ma cung, chỉ cần y núp trong chỗ bế quan không bước ra, chúng ta có cách nào tìm được y không? Dù sao thời gian của chúng ta không nhiều!”
Long Hạo Thần nói.
“Đúng vậy, đây là hai vấn đề chúng ta phải đối mặt. Tôi trước tiên nói ra suy nghĩ của mình. Đầu tiên là về sự cường đại của ma tộc. Thải Nhi nói đúng, lấy sức mạnh hiện tại của chúng ta, muốn xông vào như Báo Ma cung thì tuyệt đối không thể nào. Tinh Ma tộc mạnh hơn Báo Ma tộc rất nhiều. Nhưng chúng ta không cần phải cứng rắn chống! Lại thêm khi bắt đầu tấn công không cần hướng về Tinh Ma tộc. Tinh Ma tộc quan hệ tốt với tộc nào nhất? Chắc mọi người cũng đoán được.”
Vương Nguyên Nguyên nhanh chóng trả lời.
“Nguyệt Ma tộc? Đại ca, ý cậu là chúng ta trước tiên công kích Nguyệt Ma tộc, đem hiệu quả dương đông kích tây?”
Mọi người đều là kẻ thông minh, chỉ nêu lên liền hiểu ngay.
Long Hạo Thần giơ ngón tay cái hướng Vương Nguyên Nguyên.
“Không sai, kế hoạch của tôi chính là thế. Nếu chúng ta có thể quăng một cấm chú vào Nguyệt Ma cung, vậy không chỉ là Tinh Ma tộc, tất cả cường giả Ma Đô đều sẽ tập trung hướng Nguyệt Ma cung, tiếp theo là cơ hội của chúng ta. Có lẽ cơ hội này không quá lâu, nhưng lực lượng trong Tinh Ma cung chắc chắn giảm xuống thấp nhất. Chúng ta chắc chắn có cơ hội. Hơn nữa vào Ma Đô rồi, đầu tiên ta phải liên lạc với Nguyệt Dạ, thông qua cô ấy tìm hiểu tình hình trong Tinh Ma cung, chắc sẽ có cơ may lẻn vào. Còn về vấn đề thứ hai của Thải Nhi thì càng dễ đáp. Tôi chưa từng nói phải giết Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc! Không sai, chúng ta rất có thể không tìm ra y, nhưng mọi người đừng quên, bên ta có Hạo Nguyệt. Có lẽ Hạo Nguyệt không tìm thấy ma thần nhưng kiếm Trụ Ma Thần thì không thành vấn đề. Vậy nên ý định của tôi là mục tiêu không phải Ngõa Sa Khắc, làm ma thần thứ ba của ma tộc, y chắc chắn có nhiều cách giữ mạng, muốn giết chết thì quá khó khăn. So với Săn Ma Đoàn khác, ưu thế lớn nhất của chúng ta là có thể phá hủy Trụ Ma Thần. Các người tưởng tượng xem, nếu chung ta phá hủy Trụ Ma Thần của Tinh Ma Thần, hoặc là tổn thương nó nghiêm trọng, vậy Tinh Ma Thần sẽ bị ảnh hưởng như thế nào?”
Vốn mọi người tràn đầy nghi hoặc, nghe Long Hạo Thần nói tới đây thì từng người mắt sáng ngời. Đúng rồi! Vì sao phải cùng ma thần cứng đối cứng? Họ hoàn toàn có thể tấn công Trụ Ma Thần! Hơn nữa theo kế hoạch của Long Hạo Thần, nếu lặng lẽ tới gần Trụ Ma Thần, sau đó Hạo Nguyệt bộc phát, coi như là chính Ngõa Sa Khắc cũng khó tự cứu. Ngõa Sa Khắc trọng thương, dù kịp xuất hiện, muốn cản mọi người cũng thật không dễ dàng.
Ánh mắt Long Hạo Thần lướt qua đồng bạn, nói.
“Đây là suy nghĩ của tôi, giờ mọi người góp ý đi. Có ý kiến gì đều có thể nêu lên. Tuy tôi cho rằng kế hoạch này rất khả thi, nhưng dù sao lẻn vào Ma Đô rất nguy hiểm. Dù có Giai Điệu Vĩnh Hằng truyền tống cũng không bảo đảm chắc chắn an toàn. Vậy nên chỉ khi tất cả thông qua mới có thể thử, chỉ cần có một người phản đối chúng ta sẽ nghĩ cách khác. Tôi còn có cách khác là hành trình bất quy tắc trong ma tộc. Chúng ta cố gắng phá hoại các nơi, không cần mỗi lần phải đánh chết ma thần, chỉ cần đem đến rắc rối là được. Tôi còn có mục tiêu không tệ lắm, chính là An Độ Hành Tỉnh.”
“Chắc mọi người còn nhớ năm đó tại An Độ Hành Tỉnh chúng ta gặp phải tình huống trước khi ám sát Xà Ma Thần An Độ Ma Li. An Độ Hành Tỉnh ở trong ma tộc tuyệt đối là nơi phồn hoa, bởi vì trong biển có thực vật chủ yếu của chúng. Nếu chúng ta có thể tới đó phá hoại một phen thì ma tộc nhất định bị tổn thương nặng, bổ sung càng thêm khó khăn, cũng tiêu trừ một phần nguy hiểm thánh chiến. Đây là hai kế hoạch, hiển nhiên đi An Độ Hành Tỉnh thì chắc ăn và an toàn hơn chút. Vấn đề duy nhất là An Độ Hành Tỉnh cách bên này khá gần, từ Già La Thành đi thẳng hướng đông, xuyên qua một hành tỉnh là tiến vào biên giới An Độ Hành Tỉnh. Điều này tăng khả năng Ma Thần Hoàng đuổi kịp chúng ta.”
Không thể nghi ngờ, hai kế hoạch của Long Hạo Thần đều khá to gan, đặc biệt là kế hoạch thứ nhất, mục tiêu tiên tri của ma tộc, Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc. Còn muốn ở trong Ma Đô Tâm Thành đại náo, đây là kế hoạch kinh khủng cỡ nào chứ!
Nghe Long Hạo Thần nói hết, mọi người rơi vào suy tư trong giây lát. Hành động tiếp theo liên quan đến cống hiến cho Liên Minh Thánh Điện và hàng loạt tình huống khác của họ, tuyệt đối không thể sơ sài.
Long Hạo Thần cũng đang suy nghĩ, hắn nghĩ tính khả thi của hai kế hoạch. Đi An Độ Hành Tỉnh thì rõ ràng ít nguy hiểm hơn. Dù Ma Thần Hoàng lại phái một ma thần trú đóng bên ấy, họ chưa chắc không thể đối phó được, ít nhất không cần lo không đường rút lui. Nhưng nếu vào Ma Đô Tâm Thành thì khả năng đột biến lớn hơn nhiều, ai cũng không biết tại đó sẽ gặp phải điều gì.
Nói về hiệu quả của hai kế hoạch thì chắc chắn cái thứ nhất tốt hơn. Dù họ lần lượt hủy hai cây Trụ Ma Thần nhưng xếp hạng gần chót, dao động chỉ là gốc ma tộc, độ lung lay không quá lớn.
Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc thì khác. Y và Nguyệt Ma Thần, Ma Thần Hoàng được gọi là ba thống lĩnh ma tộc. Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, Địa Ngục Ma Thần Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo tuy cũng được gọi là năm cột trụ ma thần, nhưng sức mạnh và tác dụng đa số ở mặt chủng tộc. Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc khác hẳn. Làm tiên tri ma tộc, tác dụng lớn nhất của y là bản thân mình! Là trợ thủ đắc lực chân chính của Ma Thần Hoàng.
Nếu họ có thể phá hủy Trụ Ma Thần của Tinh Ma Thần, vậy dao động là gốc rễ ma tộc, Ma Thần Hoàng sẽ thống khổ như mắt bị chọc mù. Đây sẽ đả kích rất lớn với ma tộc. Tuy như vậy khiến họ thành mục tiêu truy sát của ma tộc, nhưng chính vì vậy mà ma tộc sẽ đi hướng điêu tàn vì cố gắng của họ.
Long Hạo Thần trong lòng cũng có phân vân. Hắn không muốn dẫn đồng bạn đối mặt nguy hiểm lớn lao, nhưng có cơ hội như vậy rất có thể cả đời chỉ có một lần, sao hắn không phân vân cho được?
“Đại ca, để tôi nói hai câu.” Tư Mã Tiên là người thứ nhất mở miệng. Lúc này gã không giống trước đó giỡn hớt, khi nghiêm túc thì khuôn mặt rất cứng rắn, chỉ có đầu trọc bóng lưỡng là hơi phá hư không khí.
“Đại ca, tôi thấy có thể làm được. Có câu có gan thì mới làm giàu, không thể mất cơ hội, mất rồi khó mà tìm lại. Cậu nói kế hoạch thứ hai cũng khá tốt, nhưng đó là thịt đặt sẵn trên thớt, chúng ta tùy lúc cắt một dao. Còn bên Ma Đô lại là cơ hội tốt hiếm có! Bỏ cơ hội này, có lẽ về sau sẽ không gặp được nữa. Lại thêm chúng ta có công chúa Nguyệt Dạ làm nội ứng, tiến vào Ma Đô rồi có thể điều tra rõ tình hình mới ra tay. Có Giai Điệu Vĩnh Hằng truyền tống, chúng ta tùy lúc thoát khỏi chiến trường. Mạo hiểm thì chắc có rồi, nhưng chúng ta là săn ma giả, lúc nào mà không phải đang mạo hiểm? Coi như đi An Độ Hành Tỉnh cũng có thể đụng phải Ma Thần Hoàng! Sự tồn tại của chúng ta, là chiến đấu vì Liên Minh, vì nhân loại. Nguy hiểm thì sao chứ, đàn ông phải nên chết trận sa trường, da ngựa bọc xác!” Tư Mã Tiên hùng hồn nói, trong mắt dấy chiến ý.
Vương Nguyên Nguyên tiếp lời.
“Tôi đồng ý với Tư Mã. Cơ hội đặt ngay trước mắt, không thể nào không có nguy hiểm. Nhưng khi nào thì chúng ta sợ hãi nguy hiểm rồi? Trong thánh chiến chúng ta đều chống đỡ được. Nếu có thể tại Ma Đô công kích Trụ Ma Thần của Tinh Ma Thần, chúng ta chính là anh hùng cả nhân loại, cũng khiến ma tộc đi hướng diệt vong. Làm thế thì không uổng danh hiệu Quang Chi Thần Hi của chúng ta.”
Lâm Hâm nói.
“Làm đi. Từ ngày chúng ta tham gia Săn Ma Đoàn, tôi đã quyết định đại ca chỉ đâu tôi đánh đó.”
Năm đó lúc thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn, Long Hạo Thần vì y không tiếc bỏ Thải Nhi, mới gây ra hiểu lầm. Chuyện này tuy Lâm Hâm không nhắc câu nào nhưng trong lòng y luôn ghi khắc ân tình này.
Thải Nhi ánh mắt dịu dàng nhìn Long Hạo Thần, mỉm cười nói.
“Coi như là tình trạng tệ nhất, cùng lắm thì chết chung với anh thôi.”
Long Hạo Thần nhíu mày.
“Đừng nói nhảm, chúng ta phải khỏe mạnh sống sót, chúng ta phải nhìn ngày nhân loại chiến thắng ma tộc.” Hắn ngoài miệng trách Thải Nhi nhưng mắt nhìn nàng lộ cảm tình sâu đậm.
Trần Anh Nhi nhún vai, biểu tình bình thản nói.
“Tôi cũng đồng ý. Tôi thích nhất náo nhiệt. Lúc nhỏ ông nội hỏi tôi có ước mơ gì, tôi nói hy vọng có ngày khiến Ma Đô Tâm Thành biến thành nơi tôi triệu hoán ma thú tung hoành. Cơ hội này tôi chắc chắn giơ hai tay hai chân đồng ý! Chẳng qua nói trước à, nếu lỡ tôi chết trận thì anh phải thay tôi đưa Dương Văn Chiêu trở về Liên Minh nha.”
Hiện tại không tỏ thái độ chỉ còn mình Hàn Vũ và Trương Phóng Phóng. Long Hạo Thần liếc nhìn hai người này.
Hàn Vũ chớp mắt.
“Đại ca, đừng nhìn tôi. Cậu quên sao, tôi là Phụ Trợ kỵ sĩ của cậu, cậu ở đâu thì tôi tại đó.”
Trương Phóng Phóng bắt chước giọng điệu Hàn Vũ, nói.
“Hạo Thần, đừng nhìn tôi. Cậu quên sao, tôi là Thủ Hộ kỵ sĩ của Vương Nguyên Nguyên, cô ấy ở đâu thì tôi tại đó.”
Y vừa nói xong, Lâm Hâm và Tư Mã Tiên ăn ý huýt sáo. Vương Nguyên Nguyên mặt đỏ bừng giận trừng Trương Phóng Phóng. Y thì làm bộ như không thấy gì hết.
Kỳ thật trong lòng Trương Phóng Phóng có chút do dự, nhưng dù gì y không phải thành viên chân chính của Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, người ta đều đã quyết định, chẳng lẽ người ngoài như y cản mũi kỳ đà? Huống chi Vương Nguyên Nguyên đã đồng ý, y nói lời thật lòng, dù thật đối mặt nguy hiểm, y nguyện cùng Vương Nguyên Nguyên đối diện mà không phải ở tương lai không xa nghe tin dữ.
Long Hạo Thần không ngờ đồng bạn nhanh chóng đồng ý kế hoạc thứ nhất tràn đầy nguy hiểm. Hắn hít sâu, trầm giọng nói.
“Nếu đã vậy thì chúng ta cẩn thận phân tích, suy tính tới điểm tệ nhất nhưng phải có kế hoạch chặt chẽ kỹ càng nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.