Thần Ấn Vương Tọa

Chương 232: Lựa chọn của Long Hạo Thần

Đường Gia Tam Thiểu

27/03/2013



“Các ngươi thắng.”

Ba chữ đơn giản thốt ra từ miệng Y Lai Khắc Tư lại cực kỳ khó khăn. Linh hồn thể của y ngơ ngẩn bềnh bồng tại đó, trong mắt tràn đầy khó hiểu và khó tin. Trong lòng y dường như có thứ gì rất quan trọng bị xúc động, cho nên thể linh hồn cũng dao động không ổn định. Từng tầng sáng trắng không ngừng xuất hiện dấu hiệu tan rã.

Chỉ là hiện tại Long Hạo Thần và Thải Nhi chìm đắm trong vui mừng gặp lại nhau, không để ý tới sự thay đổi của y.

“Thải Nhi, Thải Nhi…” Long Hạo Thần không ngừng thì thầm tên nàng.

Giờ phút này, tâm trạng bi thương muốn chết bởi vì Thải Nhi xuất hiện mà biến đổi, trở thành cực kỳ sợ hãi, sợ Thải Nhi trước mặt là giả, khiến mình không dễ dàng có một chút hy vọng cứ thế vỡ nát.

Cho nên hắn ôm siết nàng, như muốn nàng hòa tan vào thân thể mình, không ngừng kêu tên nàng.

Long Hạo Thần còn nhớ rõ khi mình bị Ma Thần Hoàng đâm thủng trái tim thì có cảm giác gì. Hắc ám tới gần, trong lòng hắn không có oán hận và thống khổ, chỉ có vô cùng luyến tiếc, không nỡ và quyến luyến Thải Nhi.

Hắc ám dần buông xuống, thân hình Thải Nhi biến mơ hồ. Mãi đến khi đó hắn mới sợ hãi cái chết. Ý nghĩ cuối cùng trong đầu hắn là: không thể thấy Thải Nhi nữa sao?

Hiện giờ hắn đã sống lại, Thải Nhi của hắn rốt cuộc trở lại bên mình, vui sướng và hy vọng trào dâng không thể diễn tả bằng lời. Hắn ôm nàng thật chặt, trong lòng cực kỳ sợ hãi dần biến thành vô cùng hạnh phúc. Nếu đây là một giấc mơ, hắn hy vọng mình vĩnh viễn đừng tỉnh lại.

“Nếu các người muốn mãi mãi cùng một chỗ vậy thì bình tĩnh chút đi.” Thanh âm nhu hòa mang theo chấn động linh hồn mạnh mẽ đánh thức hai người chìm đắm trong hạnh phúc.

Long Hạo Thần và Thải Nhi cùng quay đầu lại, mới nhìn đến biến đổi của Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư.

Linh hồn ngưng tụ của Y Lai Khắc Tư đang khuếch tán từng vầng sáng trắng ra ngoài. Bên trên bản thể y, hơi thở tử vong đang nhanh chóng lan tràn ra. Trên thân thể do linh hồn ngưng kết thành, hình như đôi mắt càng sáng hơn trước. Ánh mắt sáng ngời đó đang nhìn họ chằm chằm.

Long Hạo Thần nghe lời của y còn hơi khó hiểu nhưng Thải Nhi thì đánh rùng mình. Đúng rồi! Long Hạo Thần không chân chính sống lại, chỉ là Y Lai Khắc Tư dùng cách đặc biệt tạm thời cho hắn sống lại mà thôi.

Nàng lập tức tiến lên một bước, hơi vội vàng nói.

“Mới rồi ngài đã nói chúng tôi thắng. Nếu thắng thì có phải ngài nên giúp Hạo Thần sống lại?”

Long Hạo Thần ngây ra, khó hiểu nhìn Thải Nhi.

“Không phải tôi tốt lắm sao? Thải Nhi, em nói gì vậy?”

Y Lai Khắc Tư mỉm cười nói.

“Ngươi thật là tên ngốc, chẳng lẽ đã quên chuyện xảy ra trước đó? Hình ảnh ngươi vừa thấy tuy là ta dùng lực lượng linh hồn mô phỏng, nhưng từ ý nghĩa nào đó thì xem như là hiện thực. Nếu lúc đó ta đồng ý dùng tim của cô bé giúp ngươi sống lại, vậy thì hình ảnh vừa rồi chính là chân thật.”

“Thải Nhi, em…” Long Hạo Thần kéo Thải Nhi vào ngực, ôm chặt. “Sao em ngốc như vậy! Chẳng lẽ em không hiểu, nếu em chết thì anh sống có ý nghĩa gì?”

Thải Nhi vùi đầu vào ngực hắn. Khi Long Hạo Thần chỉ là cái xác, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là phải cứu sống hắn. Nhưng hình ảnh trước đó kích thích nàng rất lớn, đặc biệt là những lời Long Hạo Thần đã nói. Đúng rồi! Nếu cứu sống anh ấy mà mình chết đi, vậy anh ấy cũng sẽ chết. Việc mình làm còn có ý nghĩa gì?

Giờ phút này, hai người thật bình tĩnh. Dường như Thải Nhi không còn vội vàng sống lại Long Hạo Thần, hoặc là cùng sống, hoặc cùng chết. Nghĩ rõ điều này, trong lòng nàng bình lặng.

“Thì ra thế gian thật sự có tình yêu chân thực ư?” Khuôn mặt già nua của Y Lai Khắc Tư lộ nụ cười khổ. Tuy thân thể do linh hồn ngưng kết thành nhưng thoạt nhìn dường như y già thêm vài phần.

“Đương nhiên là có.” Long Hạo Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Y Lai Khắc Tư.

Đối với Y Lai Khắc Tư, hắn không vừa mắt chút nào. Chính tên đao phủ này khiến Thánh Ma đại lục sinh linh đồ thán, nhân loại tổn thương nguyên khí trầm trọng. Nếu không phải y, sao có thời đại hắc ám tiến đến? Nếu không phải y, có lẽ tất cả sẽ biến khác đi. Làm người có thể chất con trai quang minh, người Quang Minh Nữ Thần tuyển chọn cuối cùng lại đi lên con đường hủy diệt. Long Hạo Thần còn nhớ rõ năm đó Nhật Nguyệt Thần Oa bất đắc dĩ kể cho mình nghe.

Sao Y Lai Khắc Tư không nhìn ra sự bài xích trong mắt Long Hạo Thần được. Y bình thản nói.

“Long Hạo Thần, hiện giờ ngươi có một cơ hội lựa chọn. So với cô ta thì ngươi mới là người càng thích hợp truyền thừa năng lực của ta. Nhìn ra được ngươi đã chính thức trở thành Thần Quyến Giả Quang Minh Nữ Thần, chắc chắn rất xem thường người đi hướng tử vong và hắc ám như ta. Nhưng bây giờ ngươi chỉ có chọn truyền thừa lực lượng từ ta mới có thể sống tiếp. Một bên là người phụ nữ ngươi yêu sâu đậm, bên kia là tín ngưỡng của ngươi. Bây giờ ngươi có thể lựa chọn, chọn truyền thừa lực lượng của ta, ngươi cùng cô ta một chỗ, các ngươi có thể cùng nhau sống sót, hơn nữa ngươi sẽ biến càng mạnh hơn. Nếu ngươi chọn từ bỏ, vậy ngươi sẽ chết, cô ta chắc chắn cũng sẽ chết theo ngươi. Ngươi chọn đi.”

Long Hạo Thần ngơ ngẩn, Thải Nhi cũng ngây ra.

Họ không ngờ được lúc này Y Lai Khắc Tư khiến Long Hạo Thần làm ra lựa chọn như vậy.

“Ý, ý ngài là dù không có trái tim tôi thì cũng có thể giúp anh ấy sống lại?” Thải Nhi vui mừng hỏi.

Y Lai Khắc Tư ngạo nghễ nói.

“Ta là Tử Linh Thánh Pháp Thần, Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư vĩ đại. Trên thế giới này rất ít có việc ta không thể làm được, quá ít. Linh hồn hắn còn đó, làm lại thân thể thì tính cái gì? Nhưng tại sao ta phải giúp hắn sống lại? Trừ phi hắn chịu nhận truyền thừa lực lượng của ta, trở thành Vong Linh Thiên Tai kế tiếp, nếu không thì các ngươi tự sinh tự diệt đi. Ngươi sẽ nhìn hắn chết, cho nên lựa chọn của ngươi không liên quan đến ta. Không bằng ta lại ngủ say mấy ngàn năm chờ người thừa kế tiếp theo đến.”

Thải Nhi lập tức quay đầu nhìn Long Hạo Thần. Nhưng khi mắt nàng giao nhau với ánh mắt ngơ ngác của Long Hạo Thần, ngọn lửa hưng phấn trong lòng chớp mắt bị nước lạnh tạt ướt, dập tắt.

Đúng vậy! Lựa chọn nhận truyền thừa của Y Lai Khắc Tư mới được hồi sinh, nhưng Hạo Thần là Thần Quyến Giả Quang Minh Nữ Thần, là con trai quang minh. Sao anh ấy có thể nhận truyền thừa đến từ lực lượng Y Lai Khắc Tư? Y Lai Khắc Tư là kẻ địch của nhân loại, là nguồn gốc tội ác, là Trường Miên Thiên Tai. Nếu Long Hạo Thần truyền thừa lực lượng của y, sẽ vẫn là con trai quang minh sao? Làm như vậy nghĩa là anh ấy sẽ từ bỏ tín ngưỡng của mình!

Lời đến bên miệng nhưng Thải Nhi không cách nào thốt ra. Nàng rất yêu người đàn ông này, sao có thể để người ấy vì mình từ bỏ tín ngưỡng. Thải Nhi biết rõ, đối với Long Hạo Thần, sự tín ngưỡng này thậm chí quan trọng hơn cả mạng sống.

Hắn là một kỵ sĩ, trong lòng hắn là kỵ sĩ tinh thuần nhất. Khiến hắn từ bỏ tín ngưỡng không khác gì kêu hắn tự sát!

Nàng không nói gì, nước mắt lần nữa rơi xuống. Nàng vươn đôi tay vòng quanh hông Long Hạo Thần, dán sát người vào hắn. Nàng không muốn nghĩ gì nữa. Cứ để anh ấy lựa chọn đi, anh ấy chọn tử vong thì mình sẽ làm bạn anh ấy cùng chết. Bây giờ Thải Nhi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi quá. Nàng chỉ muốn cứ ôm Long Hạo Thần, dù sống hay chết, cứ tiếp tục giống thế này, cho đến vĩnh viễn.

Sự ngơ ngác trong mắt Long Hạo Thần dần biến mất. Hắn cúi đầu nhìn Thải Nhi trong lòng mình, mắt lấp lóe nhưng dường như không có cảm xúc giãy dụa.

Nụ cười nhạt xuất hiện bên môi hắn, Long Hạo Thần ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn hướng Y Lai Khắc Tư.

“Ngươi đã quyết định?” Y Lai Khắc Tư hơi kinh ngạc nhìn hắn. Vốn cho rằng trong lòng Long Hạo Thần sẽ có giãy dụa cực kỳ khó khăn, nhưng không ngờ hắn nhanh chóng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, đây rõ ràng là ánh mắt đã đặt quyết tâm!

Long Hạo Thần bình tĩnh nói.



“Ta đồng ý nhận truyền thừa của ngươi, sống sót.”

Nghe hắn nói câu này, dù là Y Lai Khắc Tư hay Thải Nhi đều chấn động.

Thải Nhi mạnh ngẩng đầu, mắt tràn đầy khó tin nhìn hắn.

“Hạo Thần, anh thật sự quyết định?”

Y Lai Khắc Tư càng thêm khó tin nói.

“Ngươi không sợ chết vậy mà giờ lại từ bỏ tín ngưỡng? Chẳng lẽ ngươi quên, ngươi là con trai quang minh, Thần Quyến Giả mà Quang Minh Nữ Thần chọn sao?”

Long Hạo Thần nâng tay lên, nhẹ vuốt mái tóc dài của Thải Nhi.

“Tôi nguyện chết vì cô ấy, cũng nguyện vì cô ấy mà sống.”

Nói đến đây, hắn hơi tạm dừng, lại nhìn hướng Y Lai Khắc Tư, hai mắt tỏa ánh sáng rạng rỡ.

“Vì Thải Nhi, từ bỏ tín ngưỡng thì có sao chứ?”

*Oành đùng đùng!*

Hai tiếng nổ cùng xuất hiện. Một là trong đầu Thải Nhi. Nàng chỉ thấy đầu óc mình trống rỗng, đã mất đi năng lực suy nghĩ.

Tiếng nổ khác đến từ linh hồn Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư ngưng tụ thành.

Tiếng nổ khủng bố sinh ra dao động linh hồn to lớn đánh Long Hạo Thần và Thải Nhi văng ra ngoài.

Y Lai Khắc Tư ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra tiếng hú thống khổ, thể linh hồn run lên bần bật. Từng mảng từng mảng hơi thở tử vong từ linh hồn y bắn ra, ngọn lửa trắng thánh khiết càng thêm nồng đậm bắt đầu thiêu đốt linh hồn y. Lửa mang theo khí thế điên cuồng không tiếc trả giá lan tràn mỗi góc linh hồn y.

Long Hạo Thần ôm chặt Thải Nhi, dùng thân thể mình chịu đựng lực lượng linh hồn khủng bố trùng kích. Lực lượng linh hồn của Y Lai Khắc Tư thật quá cường đại, dù là Ma Thần Hoàng dường như cũng không thể so sánh với y. Trước uy nhiếp linh hồn khủng bố này, hắn không thể giãy dụa dù chỉ một chút.

Linh hồn dao động khủng khiếp kéo dài khoảng mười phút mới dần bình tĩnh lại.

“Không, không, điều này không thể nào. Giữa nhân loại sao mà xuất hiện tình cảm như thế được. Sao có thể? Nhân loại đều là tồi tệ, vô sỉ, vì ích lợi, tất cả đều không là gì. Vì sao, vì sao sẽ có tình cảm như vậy, vì cái gì?”

Y Lai Khắc Tư điên cuồng gào lên. Lúc này y tựa như con sói bị thương, hoàn toàn rơi vào điên cuồng.

Không còn linh hồn trùng kích, Long Hạo Thần mới ôm Thải Nhi nhìn hướng y. Long Hạo Thần tràn ngập khó hiểu. Hắn đã đồng ý kế thừa Y Lai Khắc Tư, nhưng vì sao Tử Linh Thánh Pháp Thần biến thành hình dạng như vậy?

Y Lai Khắc Tư luôn kêu gào nhưng Long Hạo Thần cảm giác được trong tầng thứ bảy tháp Vĩnh Hằng, hơi thở tử vong đang nhanh chóng biến mất. Vốn nơi này đã có Quang nguyên tố cực đậm giờ dần thêm vào hơi thở thánh khiết.

Sự điên cuồng kéo dài khoảng chừng bữa cơm thì Y Lai Khắc Tư dần bình tĩnh lại. Dù y là thể linh hồn nhưng lại thở hổn hển, thân hình nhỏ hơn trước gần một nửa, nhưng càng trắng hơn, trắng tinh khiết. Bây giờ linh hồn y càng giống một ngọn lửa, Hỏa Hồn nhấp nháy trong hốc mắt cũng biến bình ổn lại.

“Không ngờ, thật là không ngờ.” Giọng Y Lai Khắc Tư có chút cứng ngắc. Tuy cảm xúc y đã ổn định nhưng cảm giác khó tin còn đó.

Long Hạo Thần khó hiểu nhìn y.

“Tiền bối, người có thể để tôi kế thừa lực lượng của người rồi.”

Y Lai Khắc Tư lắc đầu, buồn bã nói.

“Không, ta không có tư cách này. Ta sai rồi, không ngờ ta thật sự đã sai. Ta sai mấy ngàn năm. Ta sai rồi, ta sai rồi…” y lắc đầu nguầy nguậy, mặt tràn đầy thống khổ.

Thải Nhi nắm tay Long Hạo Thần, trong đầu nàng sự trống rỗng đã bị lấp đầy, tất cả đều là hình ảnh Long Hạo Thần.

Nàng chỉ dịu dàng đứng bên cạnh hắn, sự lạnh lùng có trong khí chất đã biến mất hết. Lúc nhỏ trong lòng mê mang không để lại chút dấu vết nào nữa. Nếu như hỏi nàng vì sao, vậy nàng chắc chắn sẽ đáp, đây là sức mạnh của tình yêu. Đúng thế, Long Hạo Thần dùng tình yêu nguyện chết, nguyện vì nàng từ bỏ tín ngưỡng, khiến linh hồn Thải Nhi thăng hoa. Tất cả mặt trái cảm xúc trong lòng nàng vì thế mà bị tịnh hóa, mới có thay đổi như vậy.

Mọi thứ không còn quan trọng, cả đời này có tình yêu đó là đã đủ.

Y Lai Khắc Tư ngẩng đầu lên, mắt sáng ngời nhìn đôi tình nhân trước mặt. Trong ánh mắt ôn hòa của y lộ ra hâm mộ khó tả nhưng không có ghen tỵ.

“Ngươi có muốn nghe ta kể chuyện không? Một câu chuyện xảy ra hơn sáu ngàn tám trăm năm trước.” Giọng Y Lai Khắc Tư hơi lạ, cảm xúc bi thương lan tràn từ người y.

Không biết vì sao, nhìn y như vậy, lòng Long Hạo Thần có chút đồng tình, bản năng gật đầu.

Y Lai Khắc Tư lạnh nhạt nói.

“Sáu ngàn tám trăm chín mươi bảy năm trước, ta sinh ra tại một tòa thành thị tây bắc bộ Bàng Ba đế quốc. Thành thị đó gọi là Tây Địch.”

“Phụ thân của ta là thành chủ Tây Địch Thành, Thế Tập bá tước, ta là con trai duy nhất của ông.”

“Từ ngày sinh ra thì ta chính là quý tộc. Phụ thân vì để ta tương lai kế thừa địa vị bá tước của ông, từ nhỏ đã mời lão sư tốt nhất dạy ta các loại tri thức và lễ nghi. Năm sáu tuổi, ta bị phát hiện có độ thân thiết cực mạnh với Quang nguyên tố, có thể chất con trai quang minh. Dù đã trôi qua gần bảy ngàn năm, ta vẫn nhớ rõ khi đó phụ thân cực kỳ vui sướng. Ông ôm ta, ở trong đại sảnh xoay tròn, hưng phấn kêu, Y Lai Khắc Tư, con là niềm kiêu hãnh của cha!”

“Từ đó về sau, ta trở thành một ma pháp sư quang hệ. Tốc độ tu luyện của ta khiến các lão sư chấn kinh. Khi ta mười một tuổi, ta trở thành Đại ma pháp sư cấp bốn. Mười bốn tuổi, thành Ma Đạo Sĩ. Gần mười lăm tuổi, ta trở thành Đại Ma Đạo Sĩ cấp sáu trẻ tuổi nhất đại lục.”

Nghe y nói đến đây thì Long Hạo Thần cũng kinh sợ. Bởi vì hắn cùng là con trai quang minh, lúc mười lăm tuổi chưa đạt đến cấp sáu! Chính là nói cùng mười lăm tuổi, Y Lai Khắc Tư càng ưu tú và cường đại hơn hắn nhiều.

“Phụ thân nói, ta có năng lực đủ chấn kinh thế nhân. Nên ông đích thân mang ta đi tham gia trận chiến thiên tài giữa ba đại đế quốc, do Huy Hoàng Giáo Đình chủ sự. Chỉ người trẻ tuổi dưới hai mươi tuổi mới được tham gia trận đấu thiên tài này. Đúng rồi, bây giờ Huy Hoàng Giáo Đình còn tồn tại không? Họ còn thống trị đại lục không?”

Long Hạo Thần lắc đầu.

“Không có. Sáu ngàn năm trước khi thời đại hắc ám giáng xuống, Huy Hoàng Giáo Đình đã bị ma tộc hủy diệt.”



“Hủy diệt?” Y Lai Khắc Tư ngây ra, ngay sau đó có chút quái dị bảo. “Hủy diệt tốt lắm, diệt tốt lắm. Ta đã biết sẽ có ngày họ đi hướng diệt vong. Ta nói đến đâu rồi?”

“Trận đấu thiên tài.” Thải Nhi nhắc nhở.

“Đúng rồi, trận đấu thiên tài. Trong trận đấu thiên tài đó, không thể nghi ngờ ta là tiêu điểm toàn trường. Gần như hiếm có đối thủ kéo dài hơn một phút trước mặt ta. Lúc ta còn trẻ diện mạo không thua ngươi bây giờ. Không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các ba đại đế quốc vì muốn ta liếc mắt một cái mà hiến ân cần. Chung kết rốt cuộc đến, đối thủ của ta là công chúa đế quốc, Phù Lạc. Cô ấy cũng là thiên tài, là một triệu hoán sư cường đại. Có hoàng gia đế quốc ủng hộ, tuy cô ấy chỉ mới mười sáu tuổi nhưng đã có bổn mệnh triệu hoán thú, Tử Điện Tinh Hoàng Long. Tuy tu vi cô ấy không bằng ta, nhưng thi triển ra triệu hoán thú thật khó đối phó. Trận chiến ấy chúng ta kéo dài cả tiếng đồng hồ. Cuối cùng bởi vì cô ấy không đủ linh lực mà thua trong tay ta, do đó ta đạt được chức vô địch. Trận đấu thiên tài lần đó, đế quốc Bàng Ba chúng ta thành bên chiến thắng lớn nhất.”

Dù đã qua mấy ngàn năm, khi Y Lai Khắc Tư nói ra những lời này thì trên mặt vẫn tràn ngập tự hào, có thể thấy tình hình năm đó đồ sộ cỡ nào.

Khi ấy Thánh Ma đại lục hoàn toàn dưới sự thống trị của nhân loại. Tổng nhân khẩu của nhân loại chỉ sợ gấp mấy lần hiện tại, thậm chí là gấp mười lần. Trận đấu thiên tài không thể nghi ngờ là võ đài tầng cao nhất cho người trẻ tuổi phô bày, đạt được vòng nguyệt quế cuối cùng, đó là sự vinh quang kiêu hãnh cỡ nào chứ.

“Giáo Hoàng thời đó của Huy Hoàng Giáo Đình tự mình phát thưởng cho ta, đế quốc thì trực tiếp phong cho ta Tử Tước, ban đất trăm mẫu. Ta được phần thưởng là một bộ thứ thần khí, cũng chính là sau này trang bị cấp sử thi. Khi ấy ta tràn đầy đắc ý, có được quang vinh cao nhất trong người trẻ tuổi cả đại lục. Dù là con trai Giáo Hoàng, Bội La, ở trước mặt ta cũng biến mờ nhạt.”

“Có câu không đánh không quen biết. Trận chiến cùng công chúa Phù Lạc khiến chúng ta phục tài nhau. Từ đó về sau, chúng ta được tiếng là song tử tinh của đế quốc, bị gửi gắm kỳ vọng rất cao. Ta cũng được hoàng đế của đế quốc trực tiếp chuyển vào học viện ma pháp hoàng gia, cùng đào tạo với công chúa Phù Lạc, được cả đế quốc hết sức ủng hộ.”

Tuy chỉ nghe y kể chuyện nhưng Long Hạo Thần, Thải Nhi có thể tưởng tượng khi đó Y Lai Khắc Tư thiếu niên cỡ nào đắc ý. Mới gần mười sáu tuổi đã có được vinh quang như vậy, dù là ai cũng sẽ giống thế thôi.

Y Lai Khắc Tư lộ biểu tình dịu dàng, nói.

“Khoảng thời gian đào tạo tại học viện ma pháp hoàng gia, ta và Phù Lạc sớm chiều ở chung, mỗi ngày cùng tu luyện, nghiên cứu ma pháp. Giữa chúng ta cảm tình dần sâu đậm. Ta thật yêu cô ấy xinh đẹp và thiên tài. Chúng ta cùng một chỗ luôn có lời nói không hết, chúng ta thề non hẹn biển, như keo như sơn. Cảm tình ấm nồng chẳng những không ảnh hưởng ta tu luyện, ngược lại khiến ta càng tăng nhanh tu vi. Năm mười tám tuổi ta đã trở thành Đại Ma Đạo Sư cấp tám. Lấy tốc độ tu luyện khi đó, ta khẳng định năm hai mươi tuổi, ta chắc chắn có thể đột phá cấp chín, trở thành cường giả cấp chín trẻ nhất trong lịch sử đế quốc.”

“Theo thời gian trôi qua, ưu thế mặt thiên phú của ta hoàn toàn hiện ra. Tuy Phù Lạc cũng ưu tú nhưng rốt cuộc không thể so sánh với ta có thiên phú con trai quang minh. Khi ta đột phá cấp tám thì cô ấy mới vừa đột phá cấp bảy. Lúc đó ta nhìn ra được cô ấy không vui, nhưng không nghĩ nhiều, còn nói với cô ấy, ta nguyện đứng tại chỗ đợi cô ấy đuổi kịp tu vi của ta.”

“Cùng lúc đó, sau khi đột phá cấp bảy, ta xin phụ thân hướng bệ hạ cầu hôn, đồng ý hôn sự giữa ta và Phù Lạc.”

“Mọi chuyện đều thật thuận lợi, bệ hạ dễ dàng đồng ý cho chúng ta đính hôn. Chỉ chờ ngày ta đột phá cấp chín sẽ là ngày thành hôn của chúng ta. Khi đó ta đã được tiếng là người có khả năng nhất trở thành thần. Giáo Hoàng hiện thời của Huy Hoàng Giáo Đình tự mình đến đế quốc, biểu thị muốn nhận ta làm đệ tử, muốn ta nhận truyền thừa từ y.”

“Vì đế quốc, vì Phù Lạc, ta từ chối. Khi đó giáo đình ở trên đại lục có thế lực cực lớn. Từ ý nghĩa nào đó thì ba đại đế quốc đều phải nghe theo lệnh giáo đình. Ta có thể cảm giác được bệ hạ không cam lòng. Vì bệ hạ, ta thà rằng đắc tội Giáo Hoàng cũng không rời khỏi đế quốc.”

“Lên cấp tám rồi, tốc độ tăng tu vi của ta rõ ràng giảm thấp nhiều. Lão sư học viện ma pháp hoàng gia cho ta biết, đó là bởi vì đến nay ta chỉ đơn thuần tu luyện, ít ở bên ngoài rèn luyện, đề nghị ta ra ngoài thế giới trải nghiệm nhiều hơn, thể nghiệm điều kỳ diệu trên đại lục này, mới khiến ta có nhiều lĩnh ngộ tiếp tục tăng cấp. Ta nhận đề nghị của ông, báo cho Phù Lạc biết, hy vọng có thể cùng cô ấy hoàn thành hành trình này.”

“Nhưng khi đó Phù Lạc từ chối. Tuy cô ấy rất yêu ta, bên trong cô ấy có một phần hiếu thắng. Ta biết cô ấy luôn hy vọng có thể vượt qua ta. Nhưng khoảng cách với ta ngày càng xa, cho nên cô ấy quyết định ở lại học viện tiếp tục khổ tu, tranh thủ đuổi kịp tu vi của ta.”

“Vì có thể sớm ngày đạt đến cấp chín, cưới Phù Lạc, vì đem đến càng lớn quang vinh cho đế quốc, ta bước lên hành trình phiêu lưu. Nhưng ta không bao giờ ngờ rằng, chính vì thu hoạch trong chuyến đi này mà tương lai không xa trở thành ác mộng cả đời ta.”

Nói đến đây, sắc mặt Y Lai Khắc Tư dần biến dữ tợn, bùng phát lửa giận, linh hồn dao động kịch liệt khiến cả tháp Vĩnh Hằng run rẩy.

“Rời khỏi đế đô, ta đi trên đại lục, nhờ vào tu vi cấp tám, gần như không gặp khó khăn gì. Ta dùng thời gian hai năm gần như đi qua mỗi thành thị ba đại đế quốc. Nhìn vùng đất và con người khác nhau, cảm nhận thế gian hợp hoan ly thương. Dù là tầm mắt hay tu vi đều có bước tiến dài. Có lẽ vì ta là người được Quang Minh Nữ Thần tuyển chọn, trong hai năm nay nhận nhiều kỳ ngộ, còn được công pháp cường đại không gì sánh kịp.”

“Khi ta trở lại đế đô thì tu vi đã đến đỉnh cấp tám. Gặp lại Phù Lạc, ta kiềm không được ôm cô ấy mừng muốn khóc. Ta có thể cảm giác được mình đã tới lằn ranh cấp chín, cách đột phá chỉ có một bước. Ta tin tưởng chẳng bao lâu sau có thể cưới cồng chúa Phù Lạc ta yêu nhất, ta cũng sẽ trở thành cường giả mạnh nhất đế quốc.”

“Khi đó ta không có chút tâm kế, đem các loại kỳ ngộ trong hai năm qua gặp được nói cho Phù Lạc, để cô ấy cảm nhận vui sướng trong lòng ta và quá trình rung động. Nhưng có một việc khiến ta hơi khó chịu, con trai Giáo Hoàng cũng tiến vào học viện ma pháp hoàng gia! Khi ấy ta lấy làm lạ, vì sao hắn tới nơi này? So với đế quốc Bàng Ba chúng ta, Huy Hoàng Giáo Đình nghiên cứu ma pháp sâu hơn mới đúng. Hắn hoàn toàn không cần tới đây học!”

“Nhưng vì niềm vui sắp kết hợp với Phù Lạc nên ta không nghĩ gì nhiều, không chút giữ lại chia sẻ với Phù Lạc cuộc du lịch của mình. Phù Lạc rất có hứng thú công pháp ta đạt được, hy vọng ta có thể giao cho cô ấy học tập, nhưng bị ta từ chối. Tuy công pháp đó kỳ diệu nhưng tuyệt không dễ dàng học tập, sử dụng. Bởi vì cái giá phải trả thật sự quá lớn, ta sợ nàng bị tổn thương!”

“Các ngươi có biết đó là loại công pháp nào không? Nói đến thì bây giờ ta còn cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Tuy công pháp chỉ có mảnh nhỏ nhưng cần dung hợp linh hồn mới tu luyện được. Dường như là năng lực chủng tộc xa xưa đến từ thế giới khác, bị gọi là công pháp linh hồn. Loại công pháp này có cái tên rất quái lạ, gọi là Tố Quy Giáp Thuật.”

“Lúc mới có được nó ta còn ngỡ rằng chỉ là công pháp loại phòng ngự. Nhưng sau này trải qua cẩn thận nghiên cứu, ta phát hiện nó không dính dáng gì đến phòng ngự mà là năng lực tiên tri. Khi đó cả đại lục chỉ trong Huy Hoàng Giáo Đình mới có dự ngôn sư. Ta hơi hiểu một chút là họ chỉ có thể tiên tri tương lai. Tác dụng công pháp này lại là dự đoán hiện tại, có thể nói là thuật bói toán. Nó có một điểm rất bá đạo, đó là tính tuyệt đối thành lập. Chính là nói, một khi phát động Tố Quy Giáp Thuật, vậy tất cả sinh vật trong phạm vi của nó sẽ chịu tác động, ngay cả người thi thuật cũng không ngoại lệ. Theo nó giới thiệu thì coi như là thần, nằm trong phạm vi Tố Quy Giáp Thuật cũng sẽ bị hạn chế tính tuyệt đối thành lập, không thể tránh cho uy lực của nó. Đây là công pháp đáng sợ cỡ nào chứ! Nhưng tính tuyệt đối thành lập cũng đem đến nguy hiểm tuyệt đối. Công pháp này có tính không xác định cực lớn. Sau khi thi triển, người thi thuật không thể khống chế kết quả bói toán. Chính là nói, kết quả có lẽ tốt cũng có lẽ là xấu. Dù thế nào thì bản thân người thi thuật đều phải gánh vác một phần. Cho nên một khi sử dụng năng lực này, mà gặp xui nữa thì rất có thể sau vài lần sử dụng bản thân sẽ thành tế phẩm cho Tố Quy Giáp Thuật. Các ngươi nói xem, công pháp như vậy sao ta muốn học? Sao để Phủ Lạc học được chứ?”

Nói đến đây, trên mặt Y Lai Khắc Tư tràn đầy cay đắng.

“Nhưng Phù Lạc không hiểu nỗi cho khổ tâm của ta. Cô ấy cho rằng ta độc chiếm công pháp, không chịu truyền thụ cho cô ấy, thậm chí vung tay áo bỏ đi. Tính tuyệt đối thành lập và có thể ảnh hưởng cả thần có sức hấp dẫn quá lớn, cho nên cô ấy hoàn toàn không thể dùng tâm tình bình thường xử sự. Cô ấy không nghĩ xem, nếu ta thật để ý nó thì vốn không cần nói cho cô ấy biết! “

“Khi đó ta chỉ cảm thấy chẳng qua cô ấy nhất thời hành động theo cảm tính, nên không quá để ý, bình tình hai ngày là tốt rồi. Quả nhiên, hai ngày sau khi ta đi tìm cô ấy thì dường như cô ấy đã bình thường trở lại, chỉ là bộ dạng như có tâm sự nặng nề, nhưng thái độ đối với ta vẫn tốt như trước, không hề đề cập tới chuyện xảy ra hôm đó. Nhưng ta tuyệt đối không ngờ rằng, người đàn bà lòng dạ rắn độc này đã tính kế ta sẵn rồi.”

Y Lai Khắc Tư nghiến răng nghiến lợi, người run bần bật, hiển nhiên sự việc năm đó đem lại rất rất nhiều đau khổ cho y.

“Đó là một ngày đẹp trời. Không khí rất tốt, trời xanh không mây, ánh nắng rực rỡ. Quang nguyên tố nồng đậm khiến ta là con trai quang minh thấy thoải mái cực kỳ. Cảm giác hòa nhập trong ánh nắng thật quá tuyệt vời.”

“Phù Lạc hẹn ta dạo chơi ngoài thành, đương nhiên ta vui vẻ đồng ý rồi. Hơn nữa còn nói cho cô ấy, sau lần đi chơi này ta sẽ bế quan trùng kích cấp chín. Chờ ta thành công đột phá sẽ xin bệ hạ ban hôn, cưới cô ấy về nhà. Đến lúc đó, tin tưởng bệ hạ ít nhất sẽ ban cho ta một tước vị bá tước, còn có thưởng cho pháp sư cung đình.”

“Chúng ta rời khỏi đế đô, đi tới vùng ngoại ô. Đang lúc du sơn ngoạn thủy thì ta bỗng phát hiện chúng ta bị bao vây. Rất nhiều người áo đen chặn mọi con đường có thể chạy trốn. Những người này ngay cả đầu cũng bị vải đen bao lấy, không lộ ra một chút da thịt. Mới vừa xuất hiện chúng lập tức điên cuồng công kích chúng ta. Khi đó Phù Lã ngây ra như phỗng. Tu vi cô ấy gần cấp tám dường như quên cách sử dụng ma pháp. Làm đàn ông thì dĩ nhiên phải bảo vệ người đàn bà của mình, hơn nữa khi đó ta rất tự kiêu. Nhờ vào tu vi đỉnh cấp tám, thêm vào các loại ma pháp cường đại ta tốn công nghiên cứu, những người áo đen tuy thực lực mạnh nhưng bị ta giết chết rất nhiều.”

“Tuy nhiên bọn chúng ngày càng nhiều, tu vi mỗi một tên đều trên cấp bảy. Khi đó ta liền cảm thấy lạ, nếu như đây là gián điệp hai đế quốc khác sai đến, nhiều cường giả như vậy mà các cường giả trong đế đô không chút phát hiện sao? Cứ tiếp tục giằng co, chỉ sợ ta và Phù Lạc sẽ vĩnh viễn không thể ra ngoài. Cho nên ta nhanh chóng quyết định, mang theo Phù Lạc lập tức lao ra vòng vây.”

“Lúc này hình như Phù Lạc đã tỉnh táo lại, bắt đầu sử dụng các loại ma pháp triệu hoán giúp đỡ ta. Chúng ta cưỡi triệu hoán thú của cô ấy chạy trốn hướng tới đế đô.”

“Ngay lúc ta cho rằng kẻ địch không thể đuổi kịp, chúng ta đã thoát khỏi vòng vậy, thậm chí ở phía xa thấy tường thành đế đô, thì bỗng nhiên thứ gì lạnh lẽo xâm nhập vào ngực ta. Ta cúi đầu nhìn, phát hiện một con dao găm đâm sâu vào ngực ta. Chuôi dao nằm trong tay Phù Lạc.”

Nghe y nói tới đây, Long Hạo Thần và Thải Nhi kiềm không được khẽ kêu. Họ tuyệt đối không ngờ được công chúa Phù Lạc lại xuống tay với Y Lai Khắc Tư. Bọn họ chính là tình nhân thề non hẹn biển!

“Khoảnh khắc đó, biểu tình cô ấy tràn đầy dữ tợn.” Bi thương tràn ngập trong mắt Y Lai Khắc Tư. “Trong miệng cô ấy còn thì thào hỏi, vì sao, vì sao anh không dạy Tố Quy Giáp Thuật cho tôi? Vì sao? Tôi vốn không muốn làm như vậy.”

“Tim ta rất đau, so với vết thương càng đau hơn nhiều. Trong ngực lạnh lẽo dần biến thành tê dại. Ta có thể cảm giác được sự sống của mình đang theo con dao ào ạt chảy ra. Cho dù tại lúc này ta vẫn không thể tin kẻ ra tay với ta lại là Phù Lạc mà ta yêu sâu đậm. Ta yêu cô ấy như vậy! Vì cưới được cô ấy, ta ngày dài đêm thâu khổ tu, là vì tương lai cô ấy cùng ta một chỗ có thể hạnh phúc, vui vẻ, hãnh diện. Nhưng cô ấy lại dùng một con dao nhuộm kịch độc đâm vào ngực trái của ta, vị trí trái tim người bình thường. Nhát dao đó dứt khoát như vậy. Cô ấy biết rõ ta sẽ không phòng bị cô ấy, hơn nữa nhát do đó chọn ngay lúc ta thả lỏng nhất.”

“Ngay lúc đó, có càng nhiều người áo đen xuất hiện ở đằng trước. Dường như họ đã chờ sẵn, sớm đoán trước mọi chuyện. Lúc trước chặn giết chỉ là mồi dụ, Phù Lạc đâm nhát dao đó vì để ta mất đi cơ hội trốn thoát.”

“Vang lên một thanh âm lạnh lùng quen thuộc, hắn nói với Phù Lạc: giết hắn đi.”

“Mãi đến lúc này ta mới tỉnh lại. Ý nghĩ cầu sinh khiến ta nhanh chóng đẩy Phù Lạc ra, kẹp lấy triệu hoán thú của cô ấy. Khi đó dường như Phù Lạc ngây ra, hình như cũng vì đâm nhát dao này mà tâm tình biến đổi, không lập tức công kích ta. Nhân cơ hội này, ta lấy ra một quyển trục. Đó là một quyể trục đại sư chế tác tặng ta, tên là quyển trục Ẩn Cư, chớp mắt truyền tống hai mươi mét. Hiển nhiên bọn họ không ngờ ta còn có thứ này, cho nên ta mới thoát khỏi vòng vây. Giây phút quyển trục Ẩn Cư có tác dụng, ta còn nhớ rõ, Phù Lạc tỉnh táo lại cuống quýt phát động triệu hoán thú tấn công ta. Giây phút kia, trong mắt cô ấy chỉ có sát khí lạnh lùng, đâu còn một chút tình cảm xưa kia.”

Long Hạo Thần và Thải Nhi hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện của Y Lai Khắc Tư, thậm chí quên tình hình trước mắt. Cảm nhận Y Lai Khắc Tư toát ra bi thương đậm đặc, họ có thể tưởng tượng tâm tình năm đó của y.

Bỗng chốc hai người nói không ra lời. Con trai quang minh phản bội tín ngưỡng rốt cuộc là có lý do! Nhưng phản bội vẫn là phản bội, tuy nhiên, chỉ vì chuyện như vậy đã đẩy y trở thành Vong Linh Thiên Tai ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Ấn Vương Tọa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook