Thần Ấn Vương Tọa

Chương 149: Thải Nhi Tử Thần Thất Tuyệt

Đường Gia Tam Thiểu

27/03/2013



Khô Lâu Xanh tốc độ thật sự quá nhanh. Long Hạo Thần hiểu rõ, nếu mình né tránh, vậy sẽ rơi vào tiết tấu của nó, tiếp theo muốn chiến thắng thì sẽ rất khó khăn. Bởi vậy, Long Hạo Thần không trốn tránh. Hắn muốn cùng Khô Lâu Xanh đánh chính diện.

Tốc độ của Khô Lâu Xanh quá kinh khủng, khi phát giác cách Long Hạo Thần ứng phó, đôi đoản kiếm xanh trong tay nó bỗng lóe sáng. Hai luồng sáng xanh bắn ra, đâm trúng Huy Hoàng Thánh giáp của Long Hạo Thần. Tiếp đó không ngờ còn kịp thời gian phóng lên cao. Sáu cốt cánh sau lưng có hai cái hướng lên trên, hai cái hướng xuống dưới vỗ đập, làm động tác cá vượt long môn. Đồng thời chân phải đá hướng đầu Long Hạo Thần.

Nếu nói Khô Lâu Đỏ Thánh Vệ số mười hai là trầm trọng mà lưu loát, vậy nó chính là tia chớp xanh, động tác cực mau. Cùng nó so đấu tốc độ, mọi người có mặt tại đây không ai làm được.

Long Hạo Thần căn bản không muốn làm như vậy. Bốn cánh sau lưng, hai cánh bên trái bỗng vỗ đập, khiến thân thể trong chớp mắt xoay lại. Tiếp đó bốn cánh đột nhiên ngừng, trán hắn nhô ra, cứng rắn va chạm vào chân phải của Khô Lâu Xanh.

*Rầm* một tiếng, thân thể Long Hạo Thần rung động, người Khô Lâu Xanh lại khẽ chấn bay ngược ra. Không sai, Khô Lâu Xanh mặc kệ là công kích hay phòng ngự đều chỉ có thể nói là bình thường.

Ngoại linh lực của Long Hạo Thần trải qua vài lần cường hóa đã đến trình độ khá là mạnh, ít nhất không thua gì nội linh lực. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hiện tại hắn đích thực tựa như ma tộc. Mặc kệ là ma tinh của Nghịch Thiên Ma Long tộc thấm vào hay là mới được đến lực lượng huyết mạch của Hạo Nguyệt tăng lên, đều khiến thân thể Long Hạo Thần cực kỳ cứng cỏi. Bởi vậy ở cứng đối cứng, hắn không chịu thiệt.

Đồng thời, hắn rốt cuộc cho mình tranh thủ thời cơ xuống tay. Hôm nay hắn tới đây không tính toán cùng Khô Lâu Xanh luyện tập kỹ năng chiến đấu trên không trung, mà là muốn đánh bại nó, khiến nó thần phục mình.

Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán chém không khí trước mặt, một kiếm trực tiếp xé rách không trung. Giây phút này, mọi người đều cảm giác ra Long Hạo Thần biến hóa. Hắn không còn là một người, cho người ta cảm giác tựa như bầu trời, như là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Mỗi người đều cảm giác rõ ràng, Long Hạo Thần chém ra một kiếm này thì chính mình biến mất, chỉ có vô cùng tận kiếm ý tràn ngập trong không khí.

Kiếm ý, đây là chân chính dung hợp kiếm ý, kiếm tâm, kiếm kỹ. Trải qua một trận chiến với A Bảo, Long Hạo Thần lĩnh ngộ kiếm ý tăng lên một tầng. Một kiếm này chém ra, tựa như chân trời góc biển không thể tìm, càng như đánh cờ biết trước thế đi. Cho nên Khô Lâu Xanh như tia chớp chợt bị khựng lại giữa không trung.

Nó không thể không dừng lại. Bởi vì nếu nó tiếp tục hành động, như vậy trong chớp mắt, rất có thể cả người nó sẽ đụng vào Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán của Long Hạo Thần. Một kiếm tràn ngập kiếm ý kia không phải thân thể nó có thể chịu đựng được.

Quang mang nhạt lấp lóe, đáy mắt Long Hạo Thần lộ ra tia sáng chói mắt, đó là loại tín niệm cố chấp. Một kiếm này chém ra, ngay cả hắn đều không nghĩ tới sẽ tác động mạnh như vậy, cả người hoàn toàn tiến vào trạng thái kiếm tâm sáng tỏ. Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán truyền đến cho hắn tiếng ngâm khẽ vui sướng. Kiếm ý bộc phát quá mạnh mẽ, uy lực Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán gần như bị Long Hạo Thần hoàn toàn phóng thích ra.

Khủng bố kiếm ở tràn ngập trong không khí, khiến thân thể Khô Lâu Xanh hoàn toàn bị kiếm ý tỏa định, dù Long Hạo Thần không thể biết chắc nó ở đâu, nhưng Khô Lâu Xanh tựa như chui đầu vô lưới, xuất hiện phía trước kiếm ý của hắn.

Cùng lúc đó, một bóng dáng vàng xuất hiện ở sau lưng Long Hạo Thần. Ngay sau đó, hai tiếng rồng ngâm to rõ cùng vang lên. Hai luồng sáng to lớn phóng ra từ người Long Hạo Thần, trong tiếng rồng ngâm cao vút dây dưa thân hình cứng ngắc của Khô Lâu Xanh.

Quang Vũ Song Long Dẫn, rốt cuộc lần nữa xuất hiện trên chiến trường, xuất hiện trong đòn tấn công của Long Hạo Thần.

Đúng vậy, Lam Vũ, Quang Phù Dung đã sống lại.

Sau khi Thải Nhi mất trí nhớ, Nhã Đình hồi phục linh lực đã cho Long Hạo Thần biết, thanh vũ khí mạnh nhất của Long Hạo Thần, Lam Vũ, Quang Phù Dung đã hoàn thành quá trình sống lại, nó có thể lại trở thành vũ khí của hắn. Chẳng qua Long Hạo Thần đã có Quang Chi Liên Y làm vũ khí phụ, không dùng nó ngay. Mà lúc này đột nhiên lần nữa sử dụng, năng lực hạn chế cường đại của Quang Vũ Song Long Dẫn, cùng với Long Hạo Thần và Nhã Đình tăng lên thực lực mà toàn diện hiện ra, bỗng chốc làm nên tác dụng quyết định.

Quang mang vàng đậm lặng lẽ đáp trên đầu vai Khô Lâu Xanh. Long Hạo Thần ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nó.

Không sai, dù cho không dùng Quang Vũ Song Long Dẫn thì Long Hạo Thần cũng có nắm chắc chiến thắng Khô Lâu Xanh. Nhưng nếu làm vậy, hắn không thể bảo đảm không tổn thương đến Khô Lâu Xanh. Tốc độ của nó thật nhanh quá, không có kỹ năng chiến đấu cực mạnh, rất khó khống chế được nó. Kiếm ý mạnh mẽ của Long Hạo Thần rất có khả năng xé nát thân thể nó. Mặc dù làm vậy không thật sự giết chết nó, nhưng Khô Lâu Xanh cũng cần ở trong Giai Điệu Vĩnh Hằng thời gian dài để hồi phục lại. Mà hiện tại Long Hạo Thần cần lực lượng của nó, hắn không muốn chờ đợi. Cho nên, mới có trận chiến bẫy rập tinh vi này.

Khô Lâu Xanh sau khi ngắn ngủi khựng lại, trong mắt quang mang xanh chói lòa dần ảm đạm, hơi cúi đầu, hướng Long Hạo Thần trầm giọng nói.

“Thánh Vệ số mười bái kiến chủ nhân.”

Quang mang xanh lấp lánh, nó trực tiếp hóa thành luồng sáng tránh thoát Quang Vũ Song Long Dẫn, dung nhập vào Giai Điệu Vĩnh Hằng trước ngực Long Hạo Thần.

Mặt hiện nét cười, mục tiêu thứ nhất của Long Hạo Thần đã đạt thành. Có sự trợ giúp lớn của Khô Lâu Xanh Thánh Vệ số mười, kế hoạch của hắn có thể dễ dàng hoàn thành hơn.

Lam Vũ, Quang Phù Dung tỏa quang mang màu xanh vàng bình tĩnh trôi bềnh bồng giữa không trung. Nhìn nó, Long Hạo Thần hầu như trong chớp mắt sinh ra cảm giác cực thân thiết. Thanh trọng kiếm này có liên thông với huyết mạch của hắn! Cất lại Quang Chi Liên Y và Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, Long Hạo Thần nâng tay lên, nắm lấy Lam Vũ, Quang Phù Dung.

Khiến hắn kinh ngạc là, thanh trọng kiếm này sau khi trọng sinh, dường như càng tăng độ phù hợp với hắn. Hơn nữa hơi thở phát ra từ trọng kiếm so với trước kia như là có tiến hóa, nó trở thành bộ trang bị cấp truyền kỳ chân chính.

Tiến hóa, không sai, chính là tiến hóa. Đây cũng là chỗ mạnh nhất của Lam Vũ, Quang Phù Dung. Nó ở trong tay Long Hạo Thần đã hoàn thành hai lần tiến hóa, càng diệu là khi Long Hạo Thần chỉ nắm lấy nó, đã cảm thụ được sự dung hợp, cũng có thể từ từ lĩnh ngộ ra nó biến đổi. Đây chính là phù hợp, nhân và kiếm hợp thành. Có lĩnh ngộ sâu sắc về kiếm ý, bất cứ bảo kiếm nào rơi vào tay Long Hạo Thần cũng sẽ có độ phù hợp đáng sợ.

Đồng bạn trầm lặng nhìn đám Long Hạo Thần, tuy không nói gì nhưng ánh mắt hắn biến nóng rực.

Đoàn trưởng của họ ngày càng mạnh, mạnh đến mức họ hơi mỏi mắt nhìn xa. Nhưng điều này không khiến mọi người sinh ra khó chịu. Bởi vì, cùng với Long Hạo Thần trưởng thành, tốc độ trưởng thành của họ cũng không ngừng tăng lên. Mỗi người đều rõ ràng.

Thực lực Long Hạo Thần tăng lên là sự thật, nhưng sau khi hắn tăng lực lượng, không ngừng tăng khả năng thu được đồ tốt, mà hắn có được thứ gì liền không giấu giếm phân chia cho đồng bạn. Bởi vậy mọi người chẳng những không ghen ghét tốc độ tăng lực lượng của hắn, ngược lại càng muốn hắn biến mạnh. Có một vị đoàn trưởng như vậy, đối với bọn họ, việc cần làm chính là không ngừng đi theo Long Hạo Thần tăng sức mạnh, khiến mình theo sát bước chân hắn.

“Chúng ta tiếp tục tiến lên.” Giọng của Long Hạo Thần khiến mọi người từ trong suy nghĩ tỉnh lại, vẻ mặt họ đều lộ ra kinh ngạc.

Khô Lâu Xanh Thánh Vệ số mười đã bị chinh phục, còn tiến lên tiếp? Đó chẳng phải là muốn khiêu chiến cửa cuối cùng của tầng hai tháp Vĩnh Hằng? Thánh Vệ số mười thần phục, pho tượng phương xa càng biến rõ ràng. Dựa vào kinh nghiệm tầng một, không cần nghi ngờ, tầng hai chỉ còn lại một cửa cuối cùng.

Long Hạo Thần xoay người lại giải thích.

“Ta có lòng tin thông qua cửa cuối cùng. Trong Thâm Uyên đầm lầy, chúng ta đã trước sau mấy lần đụng phải đối thủ mạnh, tiếp theo sẽ gặp phải Xà Ma Thần An Độ Mã Lý. Hiện tại chỉ có thông qua tháp Vĩnh Hằng mới tăng lên thực lực của chúng ta. Nếu ta không đoán sai, tiếp đến chúng ta phải đối mặt chính là Thánh Vệ số chín. Nếu thuộc tính của nó tựa như ta suy đoán, như vậy tại Vực Tử Vong Thâm Uyên đầm lầy, tuyệt đối trợ giúp rất lớn cho chúng ta.”

“Đại ca, lên đi!” Tư Mã Tiên mạnh vung nắm tay.

Long Hạo Thần mỉm cười, giương ra bốn cánh, đổi Lam Vũ, Quang Phù Dung sang tay trái. Tay phải lấp lánh quang mang vàng, Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán lại lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay.

Có thể nói, lúc này Long Hạo Thần mới là hình dạng trang bị mạnh nhất. Trong tay đôi trọng kiếm truyền kỳ, dù chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được lực công kích kinh khủng.

Chậm rãi bay về phía trước, trong lòng Long Hạo Thần trở nên bình tĩnh không gợn sóng. Đây là bởi vì mới rồi một kiếm tràn ngập kiếm ý, chớp mắt, trong lòng hắn sinh ra một ít lĩnh ngộ đặc biệt. Phần lĩnh ngộ này là cái gì chính hắn cũng nói không rõ. Nhưng hắn biết, mình lại bước vào một tầng lĩnh ngộ kiếm ý, dường như đã dần tiếp cận cảnh giới năm ấy của Quang Minh Kiếm Thần Dạ Vô Thương. Điểm này có thể cảm thụ từ việc Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán thừa nhận hắn.

Pho tượng to lớn dần rõ ràng, giống hệt tầng một, nếu không phải xung quanh mây khói trôi lững lờ, mọi người nhất định có cảm giác mình lại đi đến tận cùng tầng một.

Pho tượng Tử Linh Thánh Thần, Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư được đám mây chở bay bềnh bồng ở đó. Mà trước nó, chính là một khô lâu dáng người cao lớn ngồi xếp bằng.

Khô lâu này toàn thân màu vàng đất. Khi đám Long Hạo Thần trông thấy nó, thì từ người nó bắt đầu dâng lên quang mang vàng nhạt.

Trong mắt Long Hạo Thần lộ ra tia vui sướng. Không sai, hắn sắp đối mặt quả nhiên là Thánh Vệ số chín có được Cường Giả Chi Hồn, hơn nữa, thuộc tính của Thánh Vệ số chín y như hắn dự đoán.

Là thổ, thổ thuộc tính.



Tuy Long Hạo Thần không biết vì sao Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư ở cuối cùng tầng không chiến này thiết kế Thánh Vệ thổ thuộc tính làm cửa ải cuối. Nhưng trong lòng hắn càng căng thẳng đề phòng hơn lúc đánh với Khô Lâu Xanh.

Nếu vứt bỏ thân phận Tử Linh pháp sư, Long Hạo Thần không thể không thừa nhận, hắn tâm phục khẩu phục Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư. Một tiền bối có thể kiến tạo ra nơi thần kỳ như tháp Vĩnh Hằng, trải qua vạn năm còn sản sinh ra năng lực cường đại như vậy, đó là cần bao nhiêu trí tuệ! Tuy Long Hạo Thần thông minh, hắn tự hỏi lòng, nếu so sánh với Y Lai Khắc Tư, ít nhất hiện tại thì mình còn xa xa không sánh bằng, quá mức nhỏ bé.

Cho nên hắn chắc chắn, nếu Y Lai Khắc Tư đã bố trí cho Thánh Vệ số chín thổ thuộc tính thủ hộ cửa cuối cùng tầng hai, vậy tuyệt đối có ý nghĩa của nó.

Pho tượng Y Lai Khắc Tư tĩnh lặng đứng đó, như là nhìn chăm chú mọi người. Khô Lâu Vàng chậm rãi đứng lên.

Nó cao gần với Khô Lâu Đỏ Thánh Vệ số mười một, nhưng thân thể càng to hơn, bả vai càng rộng, cho người cảm giác vững chắc như núi.

Một luồng sáng vàng đất lóe lên từ sau lưng nó. Đôi cốt cánh màu vàng đất giãn ra, giữ vững thân thể nó bay lửng lơ.

Luồng sáng vàng đất chói lòa bỗng từ trên trời giáng xuống. Hai đoàn sáng trắng nhạt cũng bốc lên ở hốc mắt nó. Là màu trắng, không phải màu đất.

Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn nó, thoáng chốc thầm suy tính. E rằng Khô Lâu Vàng này có thực lực không tầm thường, sợ rằng đã vượt qua cấp bảy.

Đang lúc hắn suy nghĩ thì hai tay Khô Lâu Vàng đã giơ lên. Cùng lúc đó, trước mặt Long Hạo Thần xuất hiện tấm bình phong màu vàng đất. Lực lượng nhu hòa đẩy hắn lùi ra mười mét. Tiếp đó luồng sáng vàng đất tựa như sóng triều cuốn trôi, không chỉ bao phủ hắn, mà còn gồm cả mọi người ở trên lưng Hạo Nguyệt.

Ngay lúc này, tất cả mây trên tầng hai tháp Vĩnh Hằng đều biến thành màu vàng đất.

Một lực lượng áp bách khủng bố khó thể hình dung bỗng xuất hiện trong không khí, điên cuồng kéo người họ rơi xuống dưới.

Lực hút. Long Hạo Thần chớp mắt đã hiểu ra năng lực Khô Lâu Vàng thi triển. Đây chắc là Trọng Lực Thuật đã thất truyền của ma pháp sư thổ hệ.

Long Hạo Thần giật mình, bốn cánh dốc sức vỗ đập, muốn ổn định thân hình. Nhưng Trọng Lực Thuật này mạnh hơn hắn tưởng. Hắn có linh lực vượt qua một vạn bốn ngàn vậy mà không thể ổn định thân thể, vẫn là từng chút một bị kéo xuống.

Bên kia, Hạo Nguyệt tình hình càng khốn khổ. Thân thể nó khổng lồ như vậy, trọng lượng nặng kinh khủng, lại thêm thể tích to lớn, tốc độ rơi xuống so với Long Hạo Thần càng nhanh. May mắn phản ứng của người khác không chậm. Trừ Thải Nhi ra, mỗi người đều hết sức ôm chặt người Hạo Nguyệt, sau đó phóng ra linh cánh, cùng Hạo Nguyệt kháng cự lực hút mạnh, thế này mới miễn cưỡng ngăn Hạo Nguyệt rơi xuống.

Trong mắt Khô Lâu Vàng dần hiện ra lạnh băng, thậm chí là lạnh lẽo. Nó chỉ lặng yên nhìn chằm chằm những người trước mặt. Trong Cường Giả Chi Hồn, Long Hạo Thần thậm chí nhìn đến cảm xúc cao ngạo, điều này trước đây ba Thánh Vệ khác chưa từng lộ ra. Mà lúc này, Khô Lâu Vàng hiển nhiên khinh thường lại ra tay với họ. Theo nó thấy thì hắn và đồng bạn không thể kháng cự Trọng Lực Thuật.

Sự thật cũng đúng như vậy. Long Hạo Thần rõ ràng cảm thụ được linh lực của mình đang lấy tốc độ cực nhanh tiêu hao.

Cứ tiếp tục như vậy, mình và đồng bạn sẽ rơi xuống tầng một tháp Vĩnh Hằng. Càng quan trọng là đồng bạn tiêu hao linh lực, không thể hồi phục trong tháp Vĩnh Hằng, sẽ ảnh hưởng kế hoạch kế tiếp.

“Hạo Nguyệt, mang họ trở lại tầng một đi.” Kế hoạch không theo kịp biến hóa, Long Hạo Thần nhanh chóng ra quyết định.

Tuy chính hắn còn có đòn sát thủ, nhưng hắn phân vân hiện tại có nên dùng đến không. Một khi sử dụng sẽ cần thời gian dài nghỉ ngơi.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên, một luồng sáng xám bỗng xé rách không gian.

Quang mang xám tỏa sáng mà không chói lóa, tựa như sao chổi xẹt qua.

Đôi cánh đen ở sau lưng vỗ đập, mang theo quang mang xám, Thải Nhi cả người tựa như tuyết bay trên trời, nhưng không chịu lực hút hạn chế, chớp mắt đã đến trước mặt Khô Lâu Vàng. Quang mang lạnh kinh khủng của lưỡi hái Tử Thần quét ngang ra, chớp mắt bao phủ cả người Khô Lâu Vàng. Tất cả xảy ra quá đột ngột. Tốc độ của Thải Nhi tuy không thể so sánh với Khô Lâu Xanh Thánh Vệ số mười, nhưng cũng đạt tới một trình độ nào đó.

Không cần nghi ngờ, Khô Lâu Vàng so với ba Thánh Vệ trước đó càng có nhân tính. Nó biết kiêu ngạo, tự mãn, tràn ngập tự tin với mình. Theo nó thấy thì những thực lực những đối thủ trước mắt không khả năng kháng cự Trọng Lực Thuật của nó. Nhưng cũng chính vì nó kiêu ngạo đem đến sơ hở trí mạng.

Thân thể Thải Nhi căn bản không chịu ảnh hưởng của Trọng Lực Thuật. Giây phút nàng bay ra, Khô Lâu Vàng chỉ cảm thấy cả không gian đều bị thân thể nàng xé rách. Ngay sau đó, sát ý ngập trời đã xuất hiện trước mặt hắn.

Long Hạo Thần cũng cực kỳ kinh ngạc, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra Thải Nhi sẽ ra tay vào lúc này, mà còn không thèm nhìn uy lực Trọng Lực Thuật. Khi lưỡi hái Tử Thần vung ra, tia lạnh trong mắt nàng khiến Long Hạo Thần trông thấy Thải Nhi của hắn đã trở lại. Điều này so với Thải Nhi phát động công kích cường đại càng khiến Long Hạo Thần rung động và vui sướng. Thải Nhi, Thải Nhi của ta đã trở lại rồi sao?

Đôi mắt Long Hạo Thần tràn ngập dịu dàng đến chảy ra nước.

Khô Lâu Vàng mạnh mẽ tựa như Long Hạo Thần đã đoán trước. Thải Nhi đến rất đột ngột, nhưng nó kiêu ngạo cũng là có bản lĩnh. Thân thể chớp mắt lùi ra sau, cùng lúc đó, một vách tường đất không chút báo hiệu dâng lên. Tuy rằng bị công kích của lưỡi hái Tử Thần nghiền thành bụi phấn, nhưng cũng cho nó thời gian hòa hoãn.

Nhưng sau một giây, sát khí khủng bố của nàng đột nhiên biến mất.

Khô Lâu Vàng hơi ngẩn ra, nhưng không ngừng động tác. Đây chính là điểm mạnh của Thánh Vệ, bản năng chiến đấu của chúng gần như hòa tan trong người. Mặc kệ là khi nào, cho dù là chưa kịp suy nghĩ thì thân thể đã phản xạ hành động.

Hai bàn tay thô to bỗng mạnh đập vào nhau, thoáng chốc, lấy Khô Lâu Vàng làm trung tâm, ngưng tụ thành màn hào quang vàng đất khuếch tán ra ngoài, có chút giống ma pháp hỏa hệ Phòng Ngự Hỏa Hoàn. Nhưng nó không chắn tất cả phương hướng, cho nên uy lực mạnh hơn nhiều, ít nhất cũng tới ma pháp thổ hệ cấp sáu công phòng một thể. Hơn nữa, tuyệt đối đừng quên, nó phát động cực nhanh.

Khi ma pháp phát ra thì một bóng đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng nó. Quang mang xám đột nhiên lóe lên. Ngay sau đó, giữa không trung vang lên tiếng tựa như vải rách.

Lưỡi hái Tử Thần phát ra tiếng rít to thê lương, mang theo thân thể mềm mại của Thải Nhi từ khe hở chui vào. Ngay sau đó, trên người Khô Lâu Vàng xuất hiện một chữ ‘chết’ còn to hơn cả người nó, hoàn toàn do sắc xám sáng viết thành.

Bóng đen vụt qua, lực hút nặng nề bỗng chốc biến mất. Khi Thải Nhi lại đặt chân trên người Hạo Nguyệt, sát khí sắc bén từ người nàng chợt biến mất, còn lại chỉ là đôi mắt trợn to chớp chớp, lộ ra kinh ngạc và nghi hoặc nhìn phía trước, dường như nàng cũng không biết mình đang làm cái gì.

Mọi người đều hơi ngớ người ra, bao gồm cả Hạo Nguyệt. Năm cái đầu to, trong đôi mắt đều lộ ra tia kinh hãi.

Chữ ‘chết’ màu xám dần thu lại, Khô Lâu Vàng lại xuất hiện ở tầm mắt mọi người. Chẳng qua, lửa vàng đất trong con ngươi của nó đã ngừng nhấp nháy. Ngay sau đó, thân thể nó xuất hiện từng vết rạn, hóa thành bụi phấn màu vàng đất bay trên không trung.

Một luồng sáng vàng từ trên trời giáng xuống, bao phủ Khô Lâu Vàng, toàn diện ngưng kết thân thể nó. Lần này thời gian kéo dài hơn lúc đám Long Hạo Thần tấn công Thánh Vệ số mười một, Thánh Vệ số mười hai ở tầng một.

Mãi mười phút sau, thân hình Khô Lâu Vàng mới ngưng tụ lại, chỉ là ngọn lửa vàng đất ở đáy mắt rõ ràng nhấp nháy yếu hơn trước nhiều.

Nó có chút kinh sợ nhìn Thải Nhi mờ mịt đứng trên lưng Hạo Nguyệt. Hơi tạm dừng một chút, nó tựa như nhân loại bị hù dọa, hít sâu bình tĩnh tâm thần.

Sau đó nó mới hướng Long Hạo Thần bái lạy.

“Chủ nhân, Thánh Vệ số chín nguyện vì ngài cống hiến sức lực.” So với ba Thánh Vệ trước thì thanh âm nó yếu hơn nhiều.

Tiếng nói vừa dứt, Thánh Vệ số chín đã hóa thành luồng sáng vàng đất bay thẳng hướng Long Hạo Thần, dung nhập vào Giai Điệu Vĩnh Hằng.

Giai Điệu Vĩnh Hằng phát ra nhiệt độ, quang mang vàng nồng đậm không ngừng chớp động trước ngực Long Hạo Thần. Long Hạo Thần có thể cảm giác được, dường như Thánh Vệ số chín đang hấp thu năng lượng lưu trữ trong Giai Điệu Vĩnh Hằng hồi phục bản thân.

Loại tình huống này lúc trước cũng xuất hiện từ Thánh Vệ số mười một, Thánh Vệ số mười hai, nhưng không rõ ràng đến vậy. Có thể thấy nó bị Thải Nhi tổn thương nặng cỡ nào, ngay cả tháp Vĩnh Hằng cũng không thể hoàn toàn tu sửa cơ thể nó thật tốt. Hơn nữa, trong đầu Long Hạo Thần đột nhiên nhớ tới lời Dạ Tiểu Lệ từng nói.



Làm thần quyến giả Tử Thần, Thải Nhi truyền thừa chính là lực lượng siêu độ của Tử Thần. Sức mạnh siêu nhất của Tử Thần chính là siêu độ, chỉ sợ linh hồn Khô Lâu Vàng Thánh Vệ số chín bị thương không nhẹ, thế nên mới hiện ra uể oải.

Lực lượng của Thải Nhi đã biến đáng sợ như vậy ư? Mới rồi Thải Nhi đánh ra một chiêu cuối, không thể nghi ngờ là chân chính hiện ra thực lực cường đại sau khi hoàn thành thức tỉnh thần quyến giả.

Đó dường như là một kỹ năng, nhưng lại không giống kỹ năng. Từ Luân Hồi kiếm chuyển hóa thành lưỡi hái Tử Thần, vũ khí thường dùng của Thải Nhi, Long Hạo Thần không biết sức mạnh chân chính của nàng đạt tới trình độ nào. Ít nhất thì đòn vừa rồi, Long Hạo Thần tự hỏi, nếu đổi lại là mình ngăn cản, chỉ sợ chẳng những phải dốc hết sức đánh ra kiếm ý, thậm chí cần nhờ lực lượng Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán mới có thể chống đỡ được. Đó là có khả năng, mà không phải khẳng định!

Cũng không phải nói lực lượng của Thải Nhi mạnh hơn Long Hạo Thần, ngược lại, hiện tại bản thân nàng thua Long Hạo Thần khá xa. Nhưng linh lô và vũ khí của Thải Nhi thật quá mạnh. Luân Hồi kiếm chuyển hóa thành lưỡi hái Tử Thần là cấp thần khí. Dù rằng Thải Nhi đã thức tỉnh, hiện giờ cũng không thể phát huy hết uy lực của nó.

Bốn cánh sau lưng vỗ đập, Long Hạo Thần đi tới bên cạnh Thải Nhi.

“Thải Nhi, cô cảm thấy sao hả? Không có việc gì chứ?”

Vừa mới thi triển năng lực mạnh như vậy, Long Hạo Thần sợ nàng sẽ bị phản phệ.

Thải Nhi thì thào nói.

“Tử Thần Thất Tuyệt, Tuyệt thứ nhất, Tử Chi Thương.”

Long Hạo Thần hít sâu, hắn hiểu rõ, Tử Thần Thất Tuyệt của Thải Nhi giống như với khi vận dụng Luân Hồi Linh Lô, chỉ là uy lực càng mạnh.

Không đợi hắn hỏi thêm, Thải Nhi đã ngẩng đầu nhìn hắn, nói.

“Ta không sao, mới rồi ta thấy có chút khó chịu, sau đó thì như vậy đấy. Ta chỉ cảm thấy, nếu ta tiếp tục sử dụng lực lượng này thì sẽ mất đi thứ gì đó. May mắn một chiêu này nó đã chịu không nổi.”

Long Hạo Thần rất hiểu rõ Thải Nhi, nghe nàng nói vậy thì thoáng chốc yên tâm, đồng thời hơi hiểu ra bí ẩn của Tử Thần Thất Tuyệt.

“Thải Nhi, cô nghe ta nói.” Long Hạo Thần cực kỳ nghiêm túc nhìn cô, hai tay sớm đã cất đi song kiếm bóp chặt vai nàng. “Mới rồi cô sử dụng lực lượng này tuyệt đối đừng tùy tiện dùng. Hơn nữa, dù cho sử dụng cũng chỉ có thể dùng một lần như vừa nãy. Cô hiểu chưa? Nếu không thì cô sẽ có nguy hiểm mất đi lục cảm. Lần thứ nhất không phát sinh phản phệ là bởi vì tác dụng của hợp thành linh lô trong người cô. Nhưng đừng dùng trừ phi tới lúc bất đắc dĩ. Cô nhất định phải nghe lời ta, được không?”

Thải Nhi nhìn Long Hạo Thần trong mắt tràn ngập thân thiết, chợt ấm lòng, ngoan ngoãn gật đầu. Chẳng qua trong lòng nàng, vẫn đang nhớ lại mới rồi chính mình thi triển ra lực lượng cường đại. Mơ hồ, nàng có chút lĩnh ngộ. Ít ra thì dù mất trí nhớ, thân thể càng thêm quen thuộc năng lực của mình.

Ngay lúc này, pho tượng trước mắt đột nhiên biến sáng ngời, quang mang vàng nhu hòa nở rộ. Pho tượng tựa như sống lại, linh hồn khổng lồ dao động bỗng chốc khiến mọi người có mặt cảm giác trầm trọng như núi đè.

“Chúc mừng ngươi, con trai, đã thông qua khảo nghiệm tầng thứ hai. Ngươi có thể tiếp tục tiến lên, ta ở phía cuối con đường chờ ngươi. Có thể thông qua tầng thứ hai, ngươi đã có năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng muốn thật sự kế thừa ta, thực lực của ngươi vẫn còn kém rất xa. Ngươi phải biến càng thêm mạnh mẽ, càng thêm cố chấp. Chỉ có quyết tâm tiến lên không ngoái đầu lại, mới đi đến bờ. Ta ở bờ bên kia chờ ngươi, con đường sau này, ngươi nhất định phải dựa vào chính sức mình tiến lên. Trước khi ngươi tới tầng thứ sáu, trừ Thánh Vệ ra, ta sẽ không thưởng cho ngươi thứ gì khác. Ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể đi tới trước mặt ta.”

*Phụt* một quang trụ vàng bỗng bốc lên cao, như đột phá khung trời, cũng đâm thủng giới hạn tầng thứ hai tháp Vĩnh Hằng, trở thành con đường liên thông tầng thứ ba.

Nhìn quang mang vàng đâm thẳng lên tầng trên, Long Hạo Thần trong lòng có chút thất vọng. Vốn hắn tính là tầng này không có cho họ tăng cường linh lực, thì ít nhất thưởng một ít thứ như là trang bị. Nhưng không như mong muốn, cuối cùng trừ hai Thánh Vệ ra, không có trợ giúp khác.

Chẳng qua, thất vọng chỉ là trong chốc lát, rất nhanh Long Hạo Thần đã lên tinh thần. Nên thỏa mãn với thứ mình đang có. Ở tầng hai này bọn họ đã học được năng lực không chiến, đây chẳng phải là điều quan trọng hơn bất cứ trang bị nào sao? Hơn nữa có hai đại Thánh Vệ hỗ trợ, thực lực của toàn đội họ chỉ sợ vượt xa đa số Liệp Ma Đoàn cấp vương. Đương nhiên, sợ rằng Thánh Vệ số chín thổ hệ còn cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới được. Lúc trước khi đối mặt Thải Nhi, lực lượng của nó rõ ràng còn chưa hoàn toàn phát huy, chỉ là bởi vì tất cả sức mạnh vừa lúc bị năng lực Tử Thần thế như chẻ tre khắc chế, lại thêm khinh địch, cuối cùng chết dưới Tử Thần Thất Tuyệt của Thải Nhi.

Quang mang trong Thâm Uyên đầm lầy vẫn u ám như vậy. Gần chạng vạng, khí độc trong không khí càng biến đậm.

Cứ Kình sinh tồn trong hồ nhỏ có lẽ là mảnh đất lành duy nhất tại nơi đây. Hồ nước trong suốt thỉnh thoảng nổi lên tầng bùn đất.

Hồ nước không quá sâu, khoảng chừng hai, ba mét. Nếu như có thể nhìn từ mặt hồ thì sẽ phát hiện, dưới nước thỉnh thoảng xẹt qua những luồng sáng bạc.

Tuy Cứ Kình bộ dạng dữ tợn, nhưng thực tế chúng nó lại là ma thú ăn cỏ, không hứng thú với thịt. Trong hồ nước cỏ tươi tốt, cùng với dây mây mềm dẻo trong đầm lầy mới là thực vật chúng thích nhất. Mỗi khi cần ăn cái gì, Cứ Kình sẽ tụ tập lại phóng lên. Có thể thấy trên bờ hồ lấp lóe từng luồng sáng bạc, không trông thấy rõ hình dáng chúng, nhưng có thể thấy từng dây mây cứng cỏi bị cắt thành mảnh vụn, sau đó biến mất. Quá trình ăn cơm thường không dài lắm, bởi vì tốc độ ăn của chúng quá nhanh. Sau đó, hồ nước lại yên tĩnh.

Cứ Kình phân chia mạnh yếu khác với các ma thú khác. Chúng nó không so về thể hình, mà là so độ lớn nhỏ miếng da bạc mềm dẻo trên lưng, để xem ai mạnh hơn. Bởi vậy, Cứ Kình luồng sáng bạc càng chói mắt thì càng mạnh. Cứ Kình trưởng thành đều là ma thú cấp tám. Một số thiên phú cao có thể đạt tới cấp chín. Chân chính vương giả lại là ma thú cấp mười, một sự tồn tại mạnh đến mức ngay cả Vua Sâm Chu, cũng là bá chủ duy nhất trong đầm lầy này, phải chùn bước.

Từng luồng sáng vàng lặng lẽ xuất hiện ở chỗ cách bờ hồ Cứ Kình không xa, màn hào quang ánh vàng nhu hòa chỉ mở ra đường kính khoảng hai mét.

Ngay sau đó, từng bóng người từ bên cạnh hắn tách ra, trước tiên phóng ra linh cánh của mình.

Long Hạo Thần chỉ hướng không trung. Mọi người bay lên, lần này Long Hạo Thần không phóng thích Thánh Quang Tráo. Mỗi người đều cưỡng bức phóng linh lực ra ngoài cơ thể để đối kháng khói độc trong đầm lầy. Làm như vậy đúng là sẽ khiến họ càng tiêu hao nhiều, nhưng không cần tập trung một chỗ.

Long Hạo Thần gật đầu với mọi người. Trong sương mù dày đặc, bọn họ mau chóng tách ra.

Ba quang mang đỏ, xanh, lam xuất hiện trước mắt Long Hạo Thần, hơi khom người hướng hắn. Long Hạo Thần nói với Thánh Vệ số mười vài câu.

Thánh Vệ số mười gật đầu, sáu đôi cánh sau lưng khẽ động, đã tựa như tia chớp bay ra ngoài.

Lúc này, ở bên cạnh Long Hạo Thần chỉ còn lại Thải Nhi, Tư Mã Tiên và Vương Nguyên Nguyên. Trần Anh NHi không tham dự hành động lần này. Không thấy Lâm Hâm và Hàn Vũ. Hạo Nguyệt sau khi xuất hiện đã bay đi đâu mất, không dùng cả năng lực chống độc. Nó đi theo Lâm Hâm và Hàn Vũ.

Long Hạo Thần gật đầu với ba người là Thánh Vệ số mười một, Thánh Vệ số mười hai.

“Bắt đầu chuẩn bị.” Nói xong, trọng kiếm trong hai tay hắn từ từ giơ lên.

Hai thanh trọng kiếm dần biến thành màu trắng, chính Long Hạo Thần tiến vào trạng thái kỳ lạ. Họ ở giữa không trung cách mặt đất hai mươi mét, vừa lúc là độ cao nhất Cứ Kình có thể phóng lên. Phán đoán chính xác này là lúc chiến đấu với Cứ Kình Long Hạo Thần thấy ra.

Cứ Kình ở trong hồ nhỏ trong suốt đã dần yên tĩnh. Hoàng hôn buông xuống, đám Cứ Kình trong hồ đều yên tĩnh lại. Chúng nó đã qua thời gian ăn cơm, lúc này đa số đều rơi vào ngủ say.

Loại ma thú như Cứ Kình bình thường rất ham ngủ. Tuy rằng tính công kích cực mạnh, nhưng tập tính địa vực càng mạnh hơn. Chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi mình sinh sống, trừ phi gặp phải tình huống đám Long Hạo Thần hôm nay xuất hiện. Hạo Nguyệt công kích không thể nghi ngờ là khiêu khích dữ nhất đối với chúng nó, cho nên không chết sẽ không ngừng. Đáng tiếc bởi vì năng lực truyền tống Giai Điệu Vĩnh Hằng kỳ lạ của Long Hạo Thần, chúng nó mất đi mục tiêu. Dù tính tình chúng có không tốt hơn nữa, không thấy mục tiêu thì sao trút giận được? Sau một phen tàn phá thảm thực vật xung quanh, thế này mới hậm hực trở về hồ nhỏ.

Mà ngay lúc này, có khách không mời đã đến.

Một luồng sáng xanh u ám lặng lẽ dừng ở chỗ cách bờ hồ khoảng ba mươi mét. Bóng dáng nó vừa lúc bị một cây to che chắn, chẳng lộ ra một chút hơi thở.

Lửa ma trơi nhấp nháy ở hốc mắt, quan sát động tĩnh phía trước, tạm ngừng một lúc, đột nhiên lửa ma trơi trong mắt nó kịch liệt dao động, tựa như tiếp được tín hiệu.

Thánh Vệ số mười hơi suy tư một chút, đôi đoản kiếm kỳ lạ đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Thân hình chợt lóe, sáu cánh sau lưng khẽ vỗ, cả người đã lướt tới bờ hồ. Hai tay nắm đoản kiếm làm động tác giao nhau đánh ra. Chỉ thấy hai luồng sáng xanh bay hướng hồ nước trong.

Hai luồng sáng xanh mang theo tiếng kêu chói tai. Khí thế sắc bén chớp mắt bùng nổ. Chúng nó không phải trực tiếp đánh vào hồ nước, mà là ở trên mặt hồ va vào nhau. Bỗng chốc, một cơn lốc xanh đường kính hơn một mét rơi trên mặt hồ trong suốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Ấn Vương Tọa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook