Thần Ấn Vương Tọa

Chương 238: Thánh Điện Đại Tái

Đường Gia Tam Thiểu

27/03/2013



Đàm Hoàn đi tới Thánh thành đã có một đoạn thời gian. Vì có thể nổi bật trong Thánh Điện Đại Tái, gần tới phút chót cô mới đến nơi. Ngày mai là sắp bắt đầu Thánh Điện Đại Tái, là Lý Chính Trực bắt buộc cô phải đi ra ngoài thông gió, thả lỏng tinh thần, thế là cô mới ra khỏi tổng bộ Thánh Minh, đi dạo.

Mới rồi cô vô tình thấy thanh niên áo trắng đứng trước thông cáo, lấy cảm giác nhạy bén về nguyên tố ma pháp của cô, bỗng chốc phát hiện thanh niên áo trắng này không bình thường.

Đó là một loại cảm giác rất đặc biệt. Y đứng đó, thoạt trông là nhân loại, nhưng trong cảm giác của cô thì người này tựa như đoàn ánh sáng, ánh sáng nhu hòa không có thực chất tồn tại. Ánh sáng nhu hòa này cho người cảm giác trầm tĩnh đặc biệt, cực kỳ thoải mái. Ngay cả cô bởi vì sắp dự thi mà nôn nóng khi thấy bóng lưng thanh niên thì thả lỏng hơn nhiều.

Hiển nhiên đây không phải điều người bình thường có thể làm được. Thanh niên này đặc biệt hấp dẫn Đàm Hoàn, cô mới đi tới định thử chút.

Không cần nghi ngờ, đây chắc chắn là một cường giả quang thuộc tính, xem từ quần áo đơn giản thì chắc không phải là ma pháp sư. Chẳng lẽ y là một mục sư? Nếu đổi làm chiến sĩ, thích khách, hoặc là kỵ sĩ thì chắc Quang nguyên tố không bao giờ nhu hòa như vậy.

Nhưng điều sắp xảy ra tiếp theo khiến tim cô rung lên.

Cô tỏa ra phong nguyên tố không mãnh liệt, mục đích chỉ là muốn phá vỡ trầm tình mà thanh niên áo trắng đứng đó thôi. Chỉ cần thân thể y bị gió thổi lung lay một chút thì cảm giác yên tĩnh kia sẽ bị đánh vỡ.

Nhưng khiến Đàm Hoàn rung động là khi cô phóng ra phong nguyên tố bay tới sau lưng thanh niên áo trắng thì lặng lẽ tán loạn, hóa thành gió mát xoay quanh y bay lên không trung, xộc thẳng lên trời không còn bóng dáng.

Người này rõ ràng không làm cái gì hết! Tại sao phong nguyên tố của mình lại thuần phục trước khí thế của y? Chỉ là khí thế chứ không có chút linh lực nào phóng ra!

Trong lòng Đàm Hoàn tràn ngập khó hiểu, nhưng càng là vậy thì cô càng cảm giác ra người đàn ông bí ẩn.

Cô bản năng tiến lên mấy bước, kéo gần khoảng cách với y. Đàm Hoàn nâng tay vỗ hướng lưng thanh niên áo trắng.

Dù gì cô không có ác ý, lần này trên tay không có bất cứ phong nguyên tố nào, nhưng linh lực ẩn trong lòng bàn tay. Lấy tu vi hiện tại của cô, không cần ngâm xướng chú ngữ cũng có thể tùy lúc thi triển ra ma pháp cường đại.

Nhưng lần này thanh niên lại động. Thân thể nhẹ lắc lư, bước ngang ba mét, một chưởng của Đàm Hoàn vỗ vào chỗ trống, thanh niên áo trắng cũng theo đó xoay người lại.

“Đã lâu không gặp, Đàm Hoàn.”

Thanh niên dáng người cao to, y vừa xoay người thì Đàm Hoàn có thể nhìn rõ khuôn mặt của y. Thân thể cô run bần bật, ánh mắt bỗng chốc biến ngơ ngác.

Đó là khuôn mặt quá tuấn tú, tóc dài màu vàng cột chỉnh tề sau ót, đôi mắt vàng trong suốt không chút tạp chất, mang theo nụ cười dịu dàng. Nụ cười của hắn tinh thuần như vậy, hệt như hơi thở hắn tỏa ra.

Đúng thế! Gần năm năm chưa gặp, hắn biến càng thêm cao to, cũng thêm trầm ổn, trưởng thành. Khuôn mặt hắn thêm mấy phần kiên cường, ít đi ngây ngô năm năm trước. Nếu kêu Đàm Hoàn hình dung khí chất của hắn, cô chỉ có thể nghĩ tới hai chữ hoàn mỹ.

Là hắn, sao lại là hắn? Không phải hắn đã sớm mất tích rồi sao?

Đối với khuôn mặt tuấn tú này, Đàm Hoàn ghi nhớ thật quá khắc sâu. Hơn bốn năm cô liều mạng tu luyện, còn chẳng phải vì có một ngày có thể vượt trên hắn sao?

Hắn mất tích nay xuất hiện, thật sự xuất hiện trước mặt mình, Đàm Hoàn phát hiện trái tim đập rất nhanh. Người đàn ông giống như bản thân là ánh sáng này, ở trong lòng mình rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào?

“Xin hỏi thăm Lý điện chủ thay tôi.” Thanh niên áo trắng gật đầu với Đàm Hoàn xong chậm rãi bước đi.

Đàm Hoàn đứng đó, ngơ ngác vài giây sau mới mạnh xoay người, nhưng bóng dáng trắng kia đã hoàn toàn biến mất.

“Là hắn? Thật sự là hắn sao? Không phải mình đang nằm mơ chứ?” Đàm Hoàn thì thào lẩm bẩm.



Cô từng tưởng tượng lần nhiều tình huống khi hai người lần nữa gặp nhau, mục tiêu cô khắc khổ tu luyện chẳng phải vì để đuổi kịp bước chân của hắn sao? Nhưng khi cô lần nữa thật sự gặp lại hắn, đột nhiên phát hiện giữa mình và hắn dường như khoảng cách lại xa thêm. Vì sao thấy hắn cho cô cảm giác bí ẩn và sâu thẳm giống như lão sư? Chỉ là lão sư sâu thẳm càng thêm trực tiếp, còn hắn thần bí thì thêm mơ hồ.

Nếu hắn thật sự đã trở lại, vậy kế hoạch của lão sư làm sao đây? Nghĩ tới đây, Đàm Hoàn bỗng biến sắc mặt, gần như chẳng hề chần chờ xoay người chạy đi. Bỏ Phượng Tường Thuật lên người mình, cô hóa thành luồng sáng xanh chớp mắt biến mất.

Sáng sớm.

Ánh ban mai dâng lên từ chân trời phương đông, khi bình minh vừa mới chạm vào không trung xanh thẳm thì Thánh thành đã là một mảnh náo nhiệt.

Quanh sân đấu luyện Thánh Minh, trừ mấy lối chuyên môn ra thì còn lại đều chật ních người. Dù trong đám dân chúng đa số người chỉ có thể đứng bên ngoài, xung quanh sân đấu lớn Thánh Minh có mười ma tinh bình tiếp sóng tình hình đại tái Thánh Minh.

Kỹ thuật ảnh xạ ma tinh bình sớm đã thành công, nhưng rất ít đưa vào sử dụng, vì tiêu hao năng lượng quá lớn. Một ma tinh cấp bảy chỉ có thể kéo dài chưa tới một tiếng đồng hồ sẽ cạn kiệt năng lượng. Chỉ có dùng ma tinh cấp chín mới kéo dài thời gian sử dụng. Nhưng một khi bỏ ma tinh cấp chín vào ma tinh bình thì sẽ tạo thành tổn hại không thể vãn hồi. Chính là nói, muốn để mười ma tinh bình này liên tục tiếp sóng, vậy chính là tiêu hao mười ma tinh cấp chín. Giết ma tộc cấp chín cũng không phải chuyện dễ! Đây chính là số tài sản khá là khổng lồ!

Những dân chúng sớm tụ tập quanh sân đấu lớn Thánh Minh, mục đích chính yếu là vì càng gần sát ma tinh bình, có thể thấy rõ đặc sắc mười năm một lần này.

Vì giữ trật tự Thánh thành, tách ra dòng người, ở mấy chỗ khác trong Thánh thành có vài nơi thiết lập hai mươi mặt ma tinh bình. Lục Đại Thánh Điện xuất động gần hai vạn chức nghiệp giả giữ trật tự. Nhưng không chút nghi ngờ, làm địa điểm tranh tài, gần như mọi người đều muốn tới sân đấu lớn Thánh Minh.

Thời gian so đấu ngày thứ nhất bắt đầu còn có một lúc, nhưng nơi này đã chìm ngập trong hưng phấn. Có một số người thậm chí lén bày ra mấy ván cược, có cược điểm số vòng thứ nhất của Lục Đại Thánh Điện, có cược xếp hạng vòng thứ nhất của các thánh điện, cũng có cược quán quân vòng thứ nhất, đủ loại khác nhau.

Đối với tình huống này, bản thân Liên Minh chỉ có thể làm bộ như không thấy, dù sao không thể nào cấm tiệt. Nhưng Liên Minh không tự mình bày cá cược. Dù gì là so tài tiến hành trong Liên Minh Lục Đại Thánh Điện, nếu Liên Minh bày cá cược thì sẽ bị hiềm nghi thao túng đại tái.

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Trên bầu trời chỉ có vài áng mây mỏng như sợi bông, có nhiều chỗ bị sắc xanh biếc bao phủ. Cùng với mặt trời dâng lên, không khí tươi mát thấm vào ruột gan.

Mặt trời dâng lên, ánh quang minh chiếu khắp mặt đất.

Một tiếng đồng hồ sau, sáu cửa lớn sân đấu luyện Thánh Minh mở ra. Nghiêm khắc kiểm tra tư cách vào sân, bắt đầu cho mọi người đi vào trong.

Người có thể vào trong sân đấu lớn Thánh Minh hoặc là bỏ rất nhiều tiền, hoặc là có công huân rất lớn cho Liên Minh. Dù chỉ đi vào xem so đấu thôi cũng đủ làm bình dân cực kỳ hâm mộ.

“Oa! Đó là Dạ Vị Ương và Phong Linh Nhi!” Người có thân phận liền nhận ra lai lịch của hai người.

Không sai, hai tuyệt sắc giai nhân này chính là người cầm quyềm đại phòng đấu giá Thánh Minh hiện nay.

Họ không chỉ là đẹp thôi, càng có được tài sản to lớn và quyền lực.

Đối với đa số người đàn ông, quan trọng là họ chưa gả cho ai!

Thoáng chốc tiếng kêu tên họ hóa thành sóng triều vang vọng chân trời.

Dạ Vị Ương mặt mang nụ cười không ngừng chào hỏi dân chúng xung quanh. Phong Linh Nhi thì yên lặng hơn, chỉ tiến lên trước. Hai cô gái bề ngoài và tính cách khác biệt càng khiến những dân chúng thêm điên cuồng. Đáng tiếc trước mặt họ là bình chướng do các cường giả Lục Đại Thánh Điện làm thành, muốn lao qua là không thể nào.

Mãi đến khi bóng dáng hai cô gái biến mất ở lối vào sân đấu luyện Thánh Minh, đám dân chúng hưng phấn mới dần yên tĩnh lại.

Cho mọi người vào sân chỉ trong một tiếng đồng hồ, qua thời gian thì sẽ không thể. Rất nhanh, sáu cửa vào sân đấu lớn Thánh Minh lại đóng kín, thủ vệ càng canh giữ nghiêm ngặt hơn. Bởi vì họ đều biết, người dự thi chân chính sắp đến rồi.

Ngay lúc đó, một góc sân đấu lớn Thánh Minh, lối vào sân đấu luyện kỵ sĩ đã đến một đám người kỳ lạ.

Tổng cộng có mười người, đều mặc áo choàng lớn màu trắng, ngay cả đầu cũng che kín. Trực tiếp đi vào sân đấu luyện kỵ sĩ.

Người phụ trách giữ ở lối vào là một kỵ sĩ cấp tám mặc Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ. Thấy có người đi tới thì gã nhíu mày, mấy tên ở lối vào làm ăn kiểu gì, đã qua thời gian còn cho người lại đây?



Nâng tay lên, gã cản đám người trước mắt. Nhưng gã rất nhanh hiểu ra vì sao họ có thể đi tới trước mặt mình. Một lệnh bài rực rỡ ánh vàng xuất hiện trước mặt gã.

Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ đưa tay phải ngang ngực, vững vàng hành lễ kỵ sĩ tiểu chuẩn, không ngờ đã ngoại lệ lại mở cửa ra để họ đi vào.

Có nhiều dân chúng nhìn thấy tình hình này nhưng không suy nghĩ nhiều, theo họ thấy thì đó chắc là người của Kỵ Sĩ Thánh Điện.

Sau sự kiện nho nhỏ này, hình ảnh khiến cả thành sôi trào xuất hiện. Sáu đội ngũ từ sáu lối đi gần như xuất hiện cùng lúc.

Ba mươi sáu kỵ sĩ, ba mươi sáu ma pháp sư, ba mươi sáu thích khách, ba mươi sáu chiến sĩ, ba mươi sáu triệu hoán sư và ba mươi sáu mục sư, cùng xuất hiện tại cánh cửa sân đấu luyện thuộc về mình.

Trên người họ đều mặc trang bị tiêu chí thánh điện của mình.

Nếu nói hấp dẫn ánh mắt người ta nhất thì vẫn là bên Kỵ Sĩ Thánh Điện. Người dẫn đầu vóc dáng cao to, giáp trụ màu xanh biếc tỏa ra khí thế mạnh mẽ không gì sánh kịp. Đó chính là giáp Trật Tự và Phép Tắc Thần Ấn vương tọa! Sau lưng ông là một hàng Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ. Ánh sáng vàng rực rỡ hoa mắt đám bình dân.

Người dự thi của Kỵ Sĩ Thánh Điện đã tới. Thần Ấn kỵ sĩ Long Thiên Ấn dẫn dắt ba mươi lăm Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ. Đây có thể nói là thực lực mạnh nhất hiện nay của Kỵ Sĩ Thánh Điện.

Trên người một số Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ xếp hàng trước nhất còn tỏa ra ánh sáng da cam cấp sử thi.

Thoáng chốc tiêngs hoan hô của dân chúng sôi trào đến đỉnh điểm. Trong cuộc đời họ có bao nhiêu cơ hội có thể cùng lúc thấy thần khí, trang bị cấp sử thi, trang bị cấp truyền thuyết? Sao không hưng phấn cho được?

Tiếng hoan hô xuất hiện ở mỗi góc Thánh thành. Cường giả Lục Đại Thánh Điện cùng tiến vào sân đấu lớn Thánh Minh. Thánh Điện Đại Tái rốt cuộc sắp bắt đầu.

Trong sân đấu lớn Thánh Minh.

Bây giờ chỗ này khác với lúc thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn. Khi thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn thì bên trong sân chia thành sáu khu vực, mỗi chỗ là một thánh điện. Bây giờ khu vực phân cách đã bị thống nhất. Trong sân đấu to lớn nối liền một mảnh, bất cứ ai đi vào trong sẽ rung động vì diện tích rộng mênh mông.

Sáu phương hướng chia làm sáu đài khách quý. Chúng nó ở trên cao, có thể từ không trung nhìn xuống sân đấu lớn. Tuyệt đối đừng tưởng rằng đây chỉ là chỗ quan sát cuộc chiến. Có thể leo lên đài khách quý chắc chắn đều là cường giả hoặc nhân vật quan trọng trong Liên Minh, bởi vì họ còn gánh vác sứ mệnh nặng nề, chính là thông qua ma pháp trận trên đài khách quý hình thành vòng phòng ngự bảo vệ bên trong sân đấu lớn Thánh Minh.

Tham gia Thánh Điện Đại Tái ít nhất cũng là cường giả cấp tám, khi họ đụng độ sinh ra linh lực dao động sẽ khủng bố tới cỡ nào? Không có vòng bảo hộ đủ mạnh bảo vệ, chỉ sợ không được vài trận thì sân đấu lớn Thánh Minh sẽ bị hủy.

Trừ đài khách quý trên cao ra, sáu phương hướng Lục Đại Thánh Điện còn là khu vực cho thí sinh nghỉ ngơi. Ba mươi sáu thí sinh của mỗi thánh điện sau khi vào sân đều tự trở về khu vực của mình, chờ đợi Thánh Điện Đại Tái chính thức bắt đầu.

“Tuyển thủ dự thi của Lục Đại Thánh Điện đều đã vào sân, tổng trọng tài trưởng đại nhân, xin ra chỉ thị.” Một thanh âm leng keng vững vàng vang lên từ đài khách quý phương hướng Kỵ Sĩ Thánh Điện.

Ngay sau đó, một thanh âm hùng hồn quát.

“Đóng cửa! Trước khi kết thúc so đấu hôm nay, bất cứ ai đều không được ra vào!”

“Vâng!”

Cùng với tiếng va chạm leng keng, sáu cánh cửa lớn chậm rãi khép kín, mỗi chỗ đều có cường giả cấp tám của các thánh điện trấn giữ.

Thanh âm hùng hồn kia trầm giọng nói.

“Ta là Trần Cuồng, tổng trọng tài trưởng Thánh Điện Đại Tái lần này. Trọng tài đại tái lần này do năm mươi bốn vị Săn Ma giả đảm nhiệm. Tất cả dựa theo nguyên tắc công bình, công chính. Quy tắc đã sớm tuyên bố rồi, ta sẽ không nói nhiều. Tất cả người tham gia vòng thứ nhất thi đấu cá nhân hãy ở tại chỗ, nghi thức rút thăm sắp bắt đầu!”

Trần Cuồng, đại nhân vật truyền kỳ trong nhân loại, đoàn trưởng Săn Ma Đoàn Ma Thần Chi Vẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Ấn Vương Tọa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook