Chương 9
Anh Đào Tiểu Tửu
10/10/2024
Ta phải chậm rãi thăm dò, từng bước từng bước một.
Chờ sau khi xác nhận không còn giam cầm nào nữa, lúc đó ta mới có thể ra tay.
17
“Đương gia, nha đầu Tiên Nhi kia có bộ dạng quả thực không tệ.”
“Khắp cái làng này, ta chưa từng thấy khuê nữ nào xinh đẹp hơn nàng.”
“Ta nghe người ta nói rằng nếu bán đại cô nương xinh đẹp như thế vào Hoa lâu, có thể kiếm được hơn trăm lượng bạc lận đấy!”
Tống phụ kinh ngạc đến mức làm rớt cả tẩu thuốc.
“Hoa, Hoa lâu?”
“Lão bà tử, ngươi điên rồi!”
“Đây chính là một nơi ăn người không nhả xương đó!”
Tống mẫu mím môi, khuôn mặt già nua gầy gò dưới ánh đèn trông dữ tợn như ma quỷ.
“Chuyện hôn sự của Tống gia, nhất định phải thành công!”
“Chúng ta đã bán nàng một lần rồi, bán thêm lần thứ hai thì có sao đâu!”
Tống phụ run rẩy nhặt tẩu thuốc lên, ông phải thử nhiều lần mới nhét tẩu thuốc vào miệng được.
Ông âm thầm phun ra một hơi thuốc, hai mắt nhắm lại, cúi thấp đầu trông giống như sắp ngủ.
“Vậy thì bà tự làm việc này đi, cẩn thận đừng để Thanh Thư biết.”
“Đứa nhỏ này giống ta, quá mềm lòng.”
Ta gắt gao cắn chặt môi mới để bản thân không nhảy xuống đánh c.h.ế.t bọn họ.
Người Tống gia, quả nhiên rất đáng hận!
“Việc này cứ quyết định như vậy đi.”
“Ta đi nhà xí, đương gia, ngươi ngủ trước đi.”
Phần lớn nhà xí trong làng được xây ở ngoài phòng, phía dướI có đào một cái ao lớn.
Ở nông thôn, phân cũng là một tài sản quan trọng trong nhà.
Toàn bộ phân bón cho mấy mẫu ruộng đều dựa vào một cái ao phân nho nhỏ này.
Ta bịt mũi ghé sát vào trên nóc nhà xí, liên tục do dự, cuối cùng vẫn thổi nhẹ một hơi xuống phía dưới.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị g.i.ế.c vang lên.
Tống mẫu ngã vào hầm cầu, làm một phần hai số người trong làng giật mình.
18
Cái hầm cầu kia cũng rất kỳ quái, giống như phía dưới có lực hút gì đó.
Có tận bốn đại hán tới giúp đỡ nhưng vẫn không có cách nào để kéo Tống mẫu ra khỏi hầm cầu đó.
Ta trốn trong bóng tối bấm pháp quyết, cẩn thận từng li từng tí cảm thụ biến hóa của cơ thể.
Chỉ ngâm mình trong một cái hố phân mà thôi, cũng không thiếu mất miếng thịt nào, hẳn là sẽ không bị cắn trả gì đâu nhỉ?
“Ọe…”
“Tống đại nương, bà đừng lộn xộn nữa!”
“Ọe, Thạch Đầu ca, ngươi kéo mạnh hơn chút nữa đi!”
Nếu không phải nể tình Tống Thanh Thư, e là người trong thôn sẽ không quá bằng lòng đến giúp chuyện này.
Càng ngày càng có nhiều người chen chúc trong sân nhỏ của Tống gia.
Nữ nhân thì đến xem náo nhiệt, nam nhân thay nhau ra trận, hỗ trợ kéo Tống mẫu ra ngoài.
Để tránh người của Thẩm gia biết, ta đã lén lút trở về Thẩm gia.
Chưa đến giờ Mão thì không ai có thể kéo Tống mẫu ra khỏi hố phân được cả.
Ta vừa bước chân trước vào nhà, chân sau Thẩm Chính Khanh đã lập tức gõ cửa phòng ta.
“Tiên Nhi, hình như bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó.”
“Ngươi và Tú Uyển ở nhà đi, đừng sợ, ta đi xem một chút sẽ trở về ngay.”
Cho dù là người như Thẩm Chính Khanh không thích xem náo nhiệt thì cũng đội mùi hôi thối đứng ở ngoài viện Tống gia nhìn tầm nửa canh giờ.
Khi nghe nói Tống mẫu rơi vào hố phân và không kéo ra được, Thẩm Tú Uyển cảm thấy sợ tới mức ngây người.
“Khó trách lúc muội ngủ luôn mơ hồ ngửi được mùi hôi thối.”
Thẩm gia và Tống gia chỉ cách nhau một con hẻm nhỏ.
“Muội còn tưởng rằng mình không cẩn thận đánh rắm, thì ra là Tống đại nương!”
“Ca, ca nói xem đã một canh giờ rồi mà vẫn chưa kéo người lên được, vậy chẳng phải Tống đại nương sẽ…”
Thẩm Tú Uyển che miệng, gương mặt sáng lấp lánh, nàng ấy cười như một con chuột nhỏ vừa trộm được dầu.
“Vậy chẳng phải bà ta sẽ là cây gậy quấy phân hình người rồi sao, ha ha ha ha!”
Ta cũng bật cười theo.
Tiểu nha đầu này đáng yêu quá chừng.
Nàng ấy sẽ dễ thương hơn nếu không có sẹo trên mặt.
Chờ sau khi xác nhận không còn giam cầm nào nữa, lúc đó ta mới có thể ra tay.
17
“Đương gia, nha đầu Tiên Nhi kia có bộ dạng quả thực không tệ.”
“Khắp cái làng này, ta chưa từng thấy khuê nữ nào xinh đẹp hơn nàng.”
“Ta nghe người ta nói rằng nếu bán đại cô nương xinh đẹp như thế vào Hoa lâu, có thể kiếm được hơn trăm lượng bạc lận đấy!”
Tống phụ kinh ngạc đến mức làm rớt cả tẩu thuốc.
“Hoa, Hoa lâu?”
“Lão bà tử, ngươi điên rồi!”
“Đây chính là một nơi ăn người không nhả xương đó!”
Tống mẫu mím môi, khuôn mặt già nua gầy gò dưới ánh đèn trông dữ tợn như ma quỷ.
“Chuyện hôn sự của Tống gia, nhất định phải thành công!”
“Chúng ta đã bán nàng một lần rồi, bán thêm lần thứ hai thì có sao đâu!”
Tống phụ run rẩy nhặt tẩu thuốc lên, ông phải thử nhiều lần mới nhét tẩu thuốc vào miệng được.
Ông âm thầm phun ra một hơi thuốc, hai mắt nhắm lại, cúi thấp đầu trông giống như sắp ngủ.
“Vậy thì bà tự làm việc này đi, cẩn thận đừng để Thanh Thư biết.”
“Đứa nhỏ này giống ta, quá mềm lòng.”
Ta gắt gao cắn chặt môi mới để bản thân không nhảy xuống đánh c.h.ế.t bọn họ.
Người Tống gia, quả nhiên rất đáng hận!
“Việc này cứ quyết định như vậy đi.”
“Ta đi nhà xí, đương gia, ngươi ngủ trước đi.”
Phần lớn nhà xí trong làng được xây ở ngoài phòng, phía dướI có đào một cái ao lớn.
Ở nông thôn, phân cũng là một tài sản quan trọng trong nhà.
Toàn bộ phân bón cho mấy mẫu ruộng đều dựa vào một cái ao phân nho nhỏ này.
Ta bịt mũi ghé sát vào trên nóc nhà xí, liên tục do dự, cuối cùng vẫn thổi nhẹ một hơi xuống phía dưới.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị g.i.ế.c vang lên.
Tống mẫu ngã vào hầm cầu, làm một phần hai số người trong làng giật mình.
18
Cái hầm cầu kia cũng rất kỳ quái, giống như phía dưới có lực hút gì đó.
Có tận bốn đại hán tới giúp đỡ nhưng vẫn không có cách nào để kéo Tống mẫu ra khỏi hầm cầu đó.
Ta trốn trong bóng tối bấm pháp quyết, cẩn thận từng li từng tí cảm thụ biến hóa của cơ thể.
Chỉ ngâm mình trong một cái hố phân mà thôi, cũng không thiếu mất miếng thịt nào, hẳn là sẽ không bị cắn trả gì đâu nhỉ?
“Ọe…”
“Tống đại nương, bà đừng lộn xộn nữa!”
“Ọe, Thạch Đầu ca, ngươi kéo mạnh hơn chút nữa đi!”
Nếu không phải nể tình Tống Thanh Thư, e là người trong thôn sẽ không quá bằng lòng đến giúp chuyện này.
Càng ngày càng có nhiều người chen chúc trong sân nhỏ của Tống gia.
Nữ nhân thì đến xem náo nhiệt, nam nhân thay nhau ra trận, hỗ trợ kéo Tống mẫu ra ngoài.
Để tránh người của Thẩm gia biết, ta đã lén lút trở về Thẩm gia.
Chưa đến giờ Mão thì không ai có thể kéo Tống mẫu ra khỏi hố phân được cả.
Ta vừa bước chân trước vào nhà, chân sau Thẩm Chính Khanh đã lập tức gõ cửa phòng ta.
“Tiên Nhi, hình như bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó.”
“Ngươi và Tú Uyển ở nhà đi, đừng sợ, ta đi xem một chút sẽ trở về ngay.”
Cho dù là người như Thẩm Chính Khanh không thích xem náo nhiệt thì cũng đội mùi hôi thối đứng ở ngoài viện Tống gia nhìn tầm nửa canh giờ.
Khi nghe nói Tống mẫu rơi vào hố phân và không kéo ra được, Thẩm Tú Uyển cảm thấy sợ tới mức ngây người.
“Khó trách lúc muội ngủ luôn mơ hồ ngửi được mùi hôi thối.”
Thẩm gia và Tống gia chỉ cách nhau một con hẻm nhỏ.
“Muội còn tưởng rằng mình không cẩn thận đánh rắm, thì ra là Tống đại nương!”
“Ca, ca nói xem đã một canh giờ rồi mà vẫn chưa kéo người lên được, vậy chẳng phải Tống đại nương sẽ…”
Thẩm Tú Uyển che miệng, gương mặt sáng lấp lánh, nàng ấy cười như một con chuột nhỏ vừa trộm được dầu.
“Vậy chẳng phải bà ta sẽ là cây gậy quấy phân hình người rồi sao, ha ha ha ha!”
Ta cũng bật cười theo.
Tiểu nha đầu này đáng yêu quá chừng.
Nàng ấy sẽ dễ thương hơn nếu không có sẹo trên mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.