Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt
Chương 244: Lửa
Cát Tường Dạ
22/08/2016
Duy Nhất và Địch Khắc lập tức lục lọi trong phòng làm việc.
“Hàn, tất cả khóa đều là khóa vân tay, khó khăn!” Địch Khắc tra xét ngăn kéo và tủ bảo hiểm.
“Cậu cũng không được!” Dịch Hàn cau mày.
“Phải thật lâu! Tôi sợ thời gian không đủ!” Địch Khắc mở túi công cụ, bên trong có một bộ công cụ rất tinh tế.
“Nhanh lên đi! Cơ hội như vậy không nhiều lắm! Không dễ gì bà cụ Tằng kia chết rồi, Lãnh Ngạn mới không ở chung một chỗ với Duy Nhất, nếu không cơ hội chúng ta vào Kỳ Thịnh cũng không có!” Dịch Hàn thúc giục.
“Được!” Địch Khắc không nói thêm lời, hết sức tập trung mở khóa.
Đột nhiên, ngoài phòng thét lên một tiếng, “Cứu mạng với!” Tiếp theo uỳnh một tiếng, cửa bị đẩy ra, chỉ thấy ánh lửa xông vào, mùi xăng đập lên mũi, một tầng chất lỏng chậm rãi chảy trên đất, thế lửa cũng theo đó mà chạy vào, máy báo động lập tức kêu vang.
“Hỏng bét! Đi mau!” Dịch Hàn kêu to.
Địch Khắc vội vàng thu dọn công cụ chạy ra ngoài, cả lầu trên cùng của Kỳ Thịnh lập tức thành một biển lửa.
“Địch Khắc! Địch Khắc! Địch Khắc!” Có một bóng dáng nhỏ nhắn thoát ra từ trong biển lửa, mù quáng mà kêu khóc.
Địch Khắc túm lấy cô, vừa chạy vừa quát, “Đồ đàn bà ngu ngốc! Cháy rồi sao không chạy đi! Em còn chạy vào làm gì?”
Mỹ Mỹ khóc thét lên, vừa hoảng vừa sợ, chỉ biết nói, “Em muốn tìm anh! Em muốn tìm anh!”
Thân thể Địch Khắc cứng đờ, ngây ngốc trong nháy mắt, nắm chặt cô, “Đi nhanh đi!”
Trên hành lang gặp Dịch Hàn, “Thang máy hư! Đi thang bộ!”
Ba người chuyển qua lối đi an toàn, thế lửa lập tức chậm lại, Dịch Hàn nhìn mặt đất sạch sẽ, nghi ngờ, “Có người cố ý phóng hỏa? Bên này không có xăng, lửa không đốt tới.”
“Báo cháy đi!” Nước mắt trên mặt Mỹ Mỹ còn chưa khô.
“Không báo! Có người muốn giúp chúng ta, đây là ý trời!” Trong mắt Dịch Hàn thoáng qua tia sáng lạnh lẽo.
“Nhưng Duy Nhất!” Mỹ Mỹ đột nhiên thét chói tai.
Sắc mặt Dịch Hàn trắng bệch, lúc này mới nhớ tới Duy Nhất còn chưa ra, lập tức chạy lại, “Hai người đi trước!”
“Dịch Hàn! Cậu điên rồi! Không muốn sống nữa!” Địch Khắc ở phía sau kêu to.
Dịch Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, lắc mình tiến vào phòng vệ sinh bên cạnh, để bản thân mình ướt đẫm, cởi áo khoác ngoài trùm lên đầu, chui thẳng vào trong biển lửa.
“Duy Nhất! Duy Nhất! Em đang ở đâu? Duy Nhất!” Anh đang tìm bóng dáng gầy yếu đó trong biển lửa, kêu to tên cô.
“Dịch Hàn, em đang ở đây!” Trong góc, truyền đến giọng nói thật nhỏ.
Anh mừng rỡ, đi về phía âm thanh, chỉ thấy Duy Nhất bị ngã xuống, tủ hồ sơ chặn đường đi, rúc ở trong góc không cách nào ra ngoài, cũng may tủ hồ sơ có chất liệu chống cháy, không bị thiêu đốt, vẫn còn chặn lại thế lửa cho Duy Nhất.
Anh đẩy tủ hồ sơ ra, trùm áo khoác của mình lên người cô, “Nhanh! Theo anh ra ngoài!”
Rốt cuộc, biển lửa kia bị vứt ở sau lưng, Dịch Hàn vứt bỏ áo khoác đã khó coi đi, âm thầm may mắn, nếu không ra được, cũng không kiên trì nổi nữa!
“Duy Nhất! Cuối cùng cậu đi ra rồi! Làm tớ sợ muốn chết!” Mỹ Mỹ xông lên ôm lấy Duy Nhất khóc lớn.
Dịch Hàn sửng sốt, “Sao hai người còn chưa đi?”
“Chờ cậu!” Địch Khắc nói hai chữ một cách đơn giản, rõ ràng, bình thản.
Tròng mắt đen của Dịch Hàn dần nồng đậm, nói nhỏ, “Ba người đi trước! Nhanh lên!”
“Tại sao không cùng đi? Chân của cậu...” Địch Khắc lớn tiếng nói.
“Chính bởi vì vậy mới để ba người đi trước! Nhanh lên! Có phải chờ cháy tới đốt chết tôi không?” Dịch Hàn gào to về phía Địch Khắc, vừa nghiêng mặt nhìn Duy Nhất.
Địch Khắc không nói gì, vung tay lên với Mỹ Mỹ, “Nhanh! Chúng ta đi!”
Dịch Hàn nhìn theo bóng lưng bọn họ, sóng ngầm trong mắt tuôn trào, cho đến khi bóng dáng bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, bắt đầu từ từ, từng bước một, nhảy một chân xuống cầu thang...
Sân rộng trước tòa nhà công ty Kỳ Thịnh, xe cứu hỏa đã tới, Dịch Hàn chậm rãi đi tới trong ánh nhìn chăm chú của ba người, ba người cùng xông lên, “Anh không sao chứ?”
Dịch Hàn lắc đầu, ánh mắt rơi lên mặt Duy Nhất, mỉm cười, “Không có việc gì! Mọi người thì sao? Tất cả đều không sao chứ?”
“Không có việc gì! Chúng ta đều không sao!” Như trút được gánh nặng...
“Duy Nhất, em ở đây chờ Lãnh Ngạn đi, chúng ta đi trước đây!” Dịch Hàn nhìn cô nói.
“Đúng! Vốn muốn mời cậu ăn cơm, nhưng mà, cậu xem, giờ chúng ta chật vật như vậy, đoán chừng nhà hàng không cho chúng ta vào cửa!” Mỹ Mỹ cúi đầu nhìn cả người mình bẩn thỉu.
Duy Nhất cười, “Vậy đi nhà hàng của Dịch Hàn, còn có thể không cho vào sao?”
“Tuy nói vậy, nhưng mà, bẩn thỉu không thoải mái, Duy Nhất, em nghĩ đi, bất cứ lúc nào đều có thể, giữa chúng ta có hẹn, lúc nào em cũng có thể đến ăn cơm chùa!” Dịch Hàn mỉm cười.
“Em giỡn đó! Nếu như muốn mời khách, lần sau em và Lãnh Ngạn mời mọi người, cám ơn ân cứu mạng của anh!” Duy Nhất đưa tay phải về phía Dịch Hàn.
Dịch Hàn gật đầu, cầm tay cô, sau đó vẫy tay từ biệt.
Sau một giờ, xe Lãnh Ngạn nhanh chóng chạy đến, thắng xe “Két” một tiếng, ma sát xẹt lửa trên mặt đất.
“Duy Nhất!” Anh chạy vọt tới trước mặt Duy Nhất, ôn lấy cô, “Bị sợ sao? Bảo bối? Bị thương không?”
Đầu Duy Nhất bị anh dí sát vào ngực, khó khăn lắm mới tránh ra được, miệng thở to, “Em không bị lửa đốt chết, sắp bị anh làm chết ngộp!”
Lãnh Ngạn bật cười, “Không phải anh quá khẩn trương sao?”
“Em không sao!” Duy Nhất túm lấy lỗ mũi của anh, “Là Dịch Hàn cứu em!”
“Hả?” Anh âm thầm đặt dấu chấm hỏi, cháy? Dịch Hàn? Trùng hợp? Chỉ có điều, anh vừa mới rời đi đã xảy ra chuyện, thật sự gặp quỷ!
Lửa nhanh chóng được nhân viên cứu hỏa dập tắt, Lãnh Ngạn và Duy Nhất lên lầu kiểm tra tổn thất, lúc đi vào trước két sắt, Lãnh Ngạn cảm thấy dưới chân có đồ gì đó chạm vào chân anh, cúi đầu, nhặt lên, chậm rãi bỏ vào túi...
“Hàn, tất cả khóa đều là khóa vân tay, khó khăn!” Địch Khắc tra xét ngăn kéo và tủ bảo hiểm.
“Cậu cũng không được!” Dịch Hàn cau mày.
“Phải thật lâu! Tôi sợ thời gian không đủ!” Địch Khắc mở túi công cụ, bên trong có một bộ công cụ rất tinh tế.
“Nhanh lên đi! Cơ hội như vậy không nhiều lắm! Không dễ gì bà cụ Tằng kia chết rồi, Lãnh Ngạn mới không ở chung một chỗ với Duy Nhất, nếu không cơ hội chúng ta vào Kỳ Thịnh cũng không có!” Dịch Hàn thúc giục.
“Được!” Địch Khắc không nói thêm lời, hết sức tập trung mở khóa.
Đột nhiên, ngoài phòng thét lên một tiếng, “Cứu mạng với!” Tiếp theo uỳnh một tiếng, cửa bị đẩy ra, chỉ thấy ánh lửa xông vào, mùi xăng đập lên mũi, một tầng chất lỏng chậm rãi chảy trên đất, thế lửa cũng theo đó mà chạy vào, máy báo động lập tức kêu vang.
“Hỏng bét! Đi mau!” Dịch Hàn kêu to.
Địch Khắc vội vàng thu dọn công cụ chạy ra ngoài, cả lầu trên cùng của Kỳ Thịnh lập tức thành một biển lửa.
“Địch Khắc! Địch Khắc! Địch Khắc!” Có một bóng dáng nhỏ nhắn thoát ra từ trong biển lửa, mù quáng mà kêu khóc.
Địch Khắc túm lấy cô, vừa chạy vừa quát, “Đồ đàn bà ngu ngốc! Cháy rồi sao không chạy đi! Em còn chạy vào làm gì?”
Mỹ Mỹ khóc thét lên, vừa hoảng vừa sợ, chỉ biết nói, “Em muốn tìm anh! Em muốn tìm anh!”
Thân thể Địch Khắc cứng đờ, ngây ngốc trong nháy mắt, nắm chặt cô, “Đi nhanh đi!”
Trên hành lang gặp Dịch Hàn, “Thang máy hư! Đi thang bộ!”
Ba người chuyển qua lối đi an toàn, thế lửa lập tức chậm lại, Dịch Hàn nhìn mặt đất sạch sẽ, nghi ngờ, “Có người cố ý phóng hỏa? Bên này không có xăng, lửa không đốt tới.”
“Báo cháy đi!” Nước mắt trên mặt Mỹ Mỹ còn chưa khô.
“Không báo! Có người muốn giúp chúng ta, đây là ý trời!” Trong mắt Dịch Hàn thoáng qua tia sáng lạnh lẽo.
“Nhưng Duy Nhất!” Mỹ Mỹ đột nhiên thét chói tai.
Sắc mặt Dịch Hàn trắng bệch, lúc này mới nhớ tới Duy Nhất còn chưa ra, lập tức chạy lại, “Hai người đi trước!”
“Dịch Hàn! Cậu điên rồi! Không muốn sống nữa!” Địch Khắc ở phía sau kêu to.
Dịch Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, lắc mình tiến vào phòng vệ sinh bên cạnh, để bản thân mình ướt đẫm, cởi áo khoác ngoài trùm lên đầu, chui thẳng vào trong biển lửa.
“Duy Nhất! Duy Nhất! Em đang ở đâu? Duy Nhất!” Anh đang tìm bóng dáng gầy yếu đó trong biển lửa, kêu to tên cô.
“Dịch Hàn, em đang ở đây!” Trong góc, truyền đến giọng nói thật nhỏ.
Anh mừng rỡ, đi về phía âm thanh, chỉ thấy Duy Nhất bị ngã xuống, tủ hồ sơ chặn đường đi, rúc ở trong góc không cách nào ra ngoài, cũng may tủ hồ sơ có chất liệu chống cháy, không bị thiêu đốt, vẫn còn chặn lại thế lửa cho Duy Nhất.
Anh đẩy tủ hồ sơ ra, trùm áo khoác của mình lên người cô, “Nhanh! Theo anh ra ngoài!”
Rốt cuộc, biển lửa kia bị vứt ở sau lưng, Dịch Hàn vứt bỏ áo khoác đã khó coi đi, âm thầm may mắn, nếu không ra được, cũng không kiên trì nổi nữa!
“Duy Nhất! Cuối cùng cậu đi ra rồi! Làm tớ sợ muốn chết!” Mỹ Mỹ xông lên ôm lấy Duy Nhất khóc lớn.
Dịch Hàn sửng sốt, “Sao hai người còn chưa đi?”
“Chờ cậu!” Địch Khắc nói hai chữ một cách đơn giản, rõ ràng, bình thản.
Tròng mắt đen của Dịch Hàn dần nồng đậm, nói nhỏ, “Ba người đi trước! Nhanh lên!”
“Tại sao không cùng đi? Chân của cậu...” Địch Khắc lớn tiếng nói.
“Chính bởi vì vậy mới để ba người đi trước! Nhanh lên! Có phải chờ cháy tới đốt chết tôi không?” Dịch Hàn gào to về phía Địch Khắc, vừa nghiêng mặt nhìn Duy Nhất.
Địch Khắc không nói gì, vung tay lên với Mỹ Mỹ, “Nhanh! Chúng ta đi!”
Dịch Hàn nhìn theo bóng lưng bọn họ, sóng ngầm trong mắt tuôn trào, cho đến khi bóng dáng bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, bắt đầu từ từ, từng bước một, nhảy một chân xuống cầu thang...
Sân rộng trước tòa nhà công ty Kỳ Thịnh, xe cứu hỏa đã tới, Dịch Hàn chậm rãi đi tới trong ánh nhìn chăm chú của ba người, ba người cùng xông lên, “Anh không sao chứ?”
Dịch Hàn lắc đầu, ánh mắt rơi lên mặt Duy Nhất, mỉm cười, “Không có việc gì! Mọi người thì sao? Tất cả đều không sao chứ?”
“Không có việc gì! Chúng ta đều không sao!” Như trút được gánh nặng...
“Duy Nhất, em ở đây chờ Lãnh Ngạn đi, chúng ta đi trước đây!” Dịch Hàn nhìn cô nói.
“Đúng! Vốn muốn mời cậu ăn cơm, nhưng mà, cậu xem, giờ chúng ta chật vật như vậy, đoán chừng nhà hàng không cho chúng ta vào cửa!” Mỹ Mỹ cúi đầu nhìn cả người mình bẩn thỉu.
Duy Nhất cười, “Vậy đi nhà hàng của Dịch Hàn, còn có thể không cho vào sao?”
“Tuy nói vậy, nhưng mà, bẩn thỉu không thoải mái, Duy Nhất, em nghĩ đi, bất cứ lúc nào đều có thể, giữa chúng ta có hẹn, lúc nào em cũng có thể đến ăn cơm chùa!” Dịch Hàn mỉm cười.
“Em giỡn đó! Nếu như muốn mời khách, lần sau em và Lãnh Ngạn mời mọi người, cám ơn ân cứu mạng của anh!” Duy Nhất đưa tay phải về phía Dịch Hàn.
Dịch Hàn gật đầu, cầm tay cô, sau đó vẫy tay từ biệt.
Sau một giờ, xe Lãnh Ngạn nhanh chóng chạy đến, thắng xe “Két” một tiếng, ma sát xẹt lửa trên mặt đất.
“Duy Nhất!” Anh chạy vọt tới trước mặt Duy Nhất, ôn lấy cô, “Bị sợ sao? Bảo bối? Bị thương không?”
Đầu Duy Nhất bị anh dí sát vào ngực, khó khăn lắm mới tránh ra được, miệng thở to, “Em không bị lửa đốt chết, sắp bị anh làm chết ngộp!”
Lãnh Ngạn bật cười, “Không phải anh quá khẩn trương sao?”
“Em không sao!” Duy Nhất túm lấy lỗ mũi của anh, “Là Dịch Hàn cứu em!”
“Hả?” Anh âm thầm đặt dấu chấm hỏi, cháy? Dịch Hàn? Trùng hợp? Chỉ có điều, anh vừa mới rời đi đã xảy ra chuyện, thật sự gặp quỷ!
Lửa nhanh chóng được nhân viên cứu hỏa dập tắt, Lãnh Ngạn và Duy Nhất lên lầu kiểm tra tổn thất, lúc đi vào trước két sắt, Lãnh Ngạn cảm thấy dưới chân có đồ gì đó chạm vào chân anh, cúi đầu, nhặt lên, chậm rãi bỏ vào túi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.