Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 249: Một chút bí mật (2)

Cát Tường Dạ

26/08/2016

Khi ngón tay cô rơi lên môi mỏng khêu gợi của anh, lập tức dùng đầu ngón tay miêu tả viền môi anh.

Một giọt nước mắt rơi, cô chậm rãi lấy môi mình che kín lên, trong lòng lẩm nhẩm, Ngạn, cho em một lần, làm tròn giấc mộng cuộc đời em, được không? Em là vợ anh, để cho em trở thành vợ anh danh xứng với thực...

Môi của cô rơi trên môi mỏng hơi lạnh của Lãnh Ngạn, đồng thời, một tay dần trượt xuống phía dưới anh...

Khoảnh khắc khi tiếp xúc với cánh môi anh, đầu óc cô lập tức ong lên, máu toàn thân sôi trào, tay lập tức cầm bộ phận mẫn cảm nhất của anh...

Ngay sau đó, tay của cô bị giữ chặt, thân thể bị nhấc lên, Lãnh Ngạn mặt âm trầm ngồi dậy.

“Ngạn...” Cô ngã ngồi tên đất hoảng hốt gọi.

“Nếu cô hy vọng bản thân còn một chút tôn nghiêm trước mặt tôi, vậy mời đi ra đi!” Giọng nói Lãnh Ngạn lại lạnh như băng lần nữa.

“Anh... Sữa tươi vừa rồi? Anh không uống?” Tĩnh Lam kinh ngạc nhìn cái ly không trên bàn.

Anh cười nhạt, “Sữa tươi? Chắc lúc này con mèo đen nhỏ nhà cô đang thở to ngủ đấy!”

Tĩnh Lam chạy đến bên cửa sổ xem xét, trên bệ cửa sổ còn dính chút chất lỏng màu trắng ngà, uất ức lại một lần nữa thoáng hiện trên mặt, “Ngạn! Tại sao? Giờ cái gì em cũng không cầu! Em chỉ muốn cùng anh một đêm, làm Lãnh phu nhân chân chính một đêm, cũng không được sao? Lần trước từ chối, là bởi vì anh lo lắng coi như bị em áp bức, không chịu ly hôn với anh, nhưng bây giờ chúng ta đã ly hôn, anh còn không tin em cái gì?”

“Tĩnh Lam, tôi có Duy Nhất rồi. Hơn nữa Duy Nhất còn có con của tôi, tôi không thể có lỗi với cô ấy, cô còn trẻ, tự trọng đi!” Lãnh Ngạn xuống giường, mở rộng cửa, hạ lệnh đuổi khách.

Tĩnh Lam che miệng khóc, “Ngạn, anh ghét bỏ em không thể sinh con, hay chê vứt bỏ em bị lưu manh hãm hiếp? Anh chê em bẩn sao? Cho em đáp án! Tại sao qua bao nhiêu năm anh vẫn không chạm vào em”

Lãnh Ngạn chán ghét mà day mi tâm, “Tĩnh Lam, giữa chúng ta đều đã qua! Xin cô không nên dây dưa nữa, cả đời này của tôi, chỉ yêu Duy Nhất! Tôi mệt chết đi, cần nghỉ ngơi! Cô đi ra ngoài đi!”

Tĩnh Lam xấu hổ và giận dữ không thôi, xông ra khỏi cửa phòng, đến cửa, lại không nỡ rời đi, phủ phục bên cạnh cửa khẽ khóc nức nở, một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng Lãnh Ngạn nói chuyện.



Cô tập trung lắng nghe, hình như gọi điện thoại cho Duy Nhất.

“Alo, Duy Nhất hả, ngủ chưa?”

“Anh không ngủ được, nhớ em! Em có nhớ anh không? Con trai anh đâu? Hôm nay có ngoan không?”

“Ai nói, mặc dù con còn nhỏ, nhưng nhất định có cảm ứng, phải dưỡng thai đúng hạn đó! Anh không ở bên cạnh em, đừng có biếng nhác, anh muốn một cậu con trai có phẩm chất cao từ lâu rồi!”

“Nói mò gì vậy! Anh thề, anh chưa từng có quan hệ như vậy với Tĩnh Lam, cô ta cũng không thể sinh con! Đời này, anh chỉ chạm vào một mình em!”

“Tại sao! Anh nghĩ, bởi vì em đáng yêu, ăn đến ngọt, khà khà!”

“Tĩnh Lam? Sao anh biết trên người cô ta có mùi gì? Cô ta là kẻ điên, anh trốn còn không kịp! Không phải đã nói với em sao? Trước kia anh rất ít về nhà!”

“Em hãy nghe anh nói, ở nhà một mình có sợ không? Có đóng kỹ cửa sổ không? Phải cẩn thận...”

...

Tĩnh Lam núp ngoài cửa cuối cùng nghe không vô, thì ra... Bản thân mình trong lòng anh là như vậy! Bản thân mình khiến cho người ta căm hận như vậy!

Cô che kín miệng chạy về phòng, khóc đến choáng váng, hận, càng lúc càng tăng vọt trong lòng.

Duy Nhất! Đứa nhỏ! Đây là hai danh từ cô hận nhất!

Tại sao anh nói chuyện với cô ta thì mềm mại như nước, mà với cô lại lạnh như băng?...

Ngày hôm sau, nghi thức truy điệu má Tằng bắt đầu lúc sáng sớm, Lãnh Ngạn mặc bộ đồ đen xuất hiện ở nhà tang lễ, dùng tư thế chủ nhân đáp tạ khách viếng.



Những người ở nông thôn đều là bạn bè người quen với má Tằng, thậm chí còn có bà con, lời nói không ngừng hâm mộ má Tằng, luôn mồm khen, đời này có thể gặp được chủ nhà như vậy, coi như thật có phúc!

Quản gia rưng rưng đi đến bên cạnh anh bái tạ, “Thiếu gia, cuộc đời hai miệng ăn chúng tôi đã tu được phúc, được thiếu gia yêu mến như vậy, cám ơn!” Ông đi đứng bất tiện, quỳ xuống đã cố hết sức, Lãnh Ngạn vội vàng nâng ông dậy, “Quản gia, không cần phải khách khí, ơn cứu mạng của ông, cả đời tôi sẽ không quên, những lời này có thể nói là điềm xấu, nhưng là lời thật lòng, từ nay về sau khi ông trăm tuổi, tôi vẫn đối đãi với ông như vậy!”

Chỉ có Tĩnh Lam, ngơ ngác đứng bên cạnh, có lẽ bởi vì chuyện nhục nhã tối qua, không dám quá thân cận với Lãnh Ngạn.

Tang lễ ở nông thôn bình thường là ba ngày, cho nên đêm đó Lãnh Ngạn vẫn ngủ ở nông thôn, Tĩnh Lam không đến quấy nhiễu anh nữa...

--- ---------- -----

Xuân về hoa nở.

Trong bóng đêm biển vỗ nhè nhẹ bờ biển, giống như sợ đánh thức mộng đẹp của đêm.

Tiếng sóng biển như tiếng hát dịu dàng, âm thanh truyền vào cửa sổ, đáp lại chính là rèm cửa nhảy múa bay bổng, cùng tiết tấu của gió, hài hòa yên bình.

Trong phòng ngủ, dưới chăn hơi nổi lên, rõ ràng cho thấy có người đang ngủ say, thỉnh thoảng phát ra tiếng mơ ngủ, “Ngạn, sao vẫn chưa trở lại...”

Rèm cửa lại nhẹ nhàng lay động, một tiếng than nhẹ, sâu kín cất giọng đáp, “Duy Nhất... Duy Nhất...”

Người trên giường không có động tĩnh.

Giọng nói quỷ mị liên tiếp không dứt, “Duy Nhất... Duy Nhất... Tỉnh! Con của mày không còn... Đứa nhỏ... Không còn... Ha ha ha...” Tiếng cười bén nhọn quanh quẩn trong bầu trời đêm...

Chăn mềm thoáng động, lập tức khôi phục bình tĩnh, chỉ truyền đến một tiếng gọi nũng nịu, “Ngạn..”

Gió ngoài cửa sổ thổi tới mãnh liệt, một cái bóng đột nhiên tiến đến cửa sổ, cười nhạt, không phải có người dặn dò phải đóng kỹ cửa sao? Vậy không trách tôi được, chính là cô sơ ý lơ là!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook