Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt
Chương 326: Ngoại truyện 24
Cát Tường Dạ
02/11/2016
Đầu óc Lãnh Ngạn đang chuyển động cực nhanh, tại sao Phỉ Nhi đột nhiên nhớ
ra khi gặp chuyện này? Chẳng lẽ đoạn biểu diễn vừa rồi của Lãnh Dực
chính là chuyện cũ khắc cốt ghi tâm trong lòng Phỉ Nhi sao? Giữa cô và
Lãnh Dực từng trải qua chuyện gì?
Anh vẫn hết sức chú ý chuyện hạnh phúc cả đời của anh cả, cực kỳ hy vọng anh cả cô độc một mình sớm ngày tìm được một người bầu bạn, hiện giờ phát hiện ra manh mối mập mờ như thế, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
“Chuyện này... Là câu chuyện cũ như thế nào?” Anh tò mò hỏi Phỉ Nhi.
Đau thương trong mắt mơ màng của Phỉ Nhi lập tức chìm xuống, cũng phải, cô vốn không hy vọng gì ở anh! Khẽ lắc đầu, cười một tiếng, “Đều là chuyện đã quá! Không nhắc tới thì hơn!”
Lãnh Ngạn nhìn đám người chung quanh, tâm tư xao động, cười nói, “Được! Không đề cập đến! Em vừa mới khôi phục, tối nay nghỉ ngơi thật khỏe! Chúng ta cũng giải tán đi!”
Nhìn mọi người có đôi có cặp rời đi, Phỉ Nhi cô đơn cười một tiếng, một mình đi về bóng đêm thuộc về cô. Cầu Chí Dương không yên lòng, định theo sau, bị Phỉ Nhi ngăn lại, “Anh, em không sao, em muốn một mình yên tĩnh một lúc.”
Cầu Chí Dương bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn bóng lưng cô đơn của cô hòa nhập vào đêm đen.
Phỉ Nhi ngồi một mình trong phòng một lúc, làm thế nào cũng không ngủ được, định đi lên boong thuyền hưởng chút gió biển, chỉ mong gió biển có thể thổi bay tất cả ký ức của cô.
Rượu đắng cay mát lạnh xuyên qua cổ cô, trong bao tử nhanh chóng đau rát, đã lâu không uống rượu độ mạnh như vậy, có kiểu đau sảng khoái.
Một bàn tay thon dài mà trắng nõn đưa ra trước mặt cô, đoạt đi ly rượu của cô, giọng nói rất ôn hòa vang lên bên tai, “Uống nhiều rượu có hại cho sức khỏe!” Đó là người nào trong trí nhớ?
Ngoái đầu nhìn lại, dưới ánh sao yếu ớt, nụ cười của Lãnh Ngạn ấm áp như ánh đèn.
“Là anh à? Sao không ở bên cạnh Duy Nhất?” Cô cười khổ, một người đã không nhớ rõ chuyện xưa giữa cô và anh, cô lại vẫn còn khổ sở quyến luyến, có phải ông trời quá trêu người không?
“Đêm nay thích hợp kể chuyện xưa, nghe chuyện xưa!” Khóe môi anh hiện lên nụ cười thuần khiết.
Bây giờ, nụ cười như vậy thường xuyên xuất hiện trên mặt anh, dĩ nhiên, đây là công lao của Duy Nhất, cô hiểu. Cô trong lòng anh, đã hoàn toàn không còn ký ức.
“Anh muốn nghe chuyện xưa của ai? Em sao?” Cô nhìn nơi biển trời một màu, là đường ranh giới mơ hồ.
“Đúng vậy!” Giọng của anh xen lẫn trong gió biển, ẩm và mặn.
Đau thương nơi đáy lòng cô dần nổi lên, vốn không muốn nói, vốn muốn quên đi, giờ phút này lại tràn vào trong đầu, tuôn ra khóe miệng, cười khổ sở một tiếng, “Lãnh Ngạn, anh thật sự đã quên rồi sao?”
“Quên?” Anh không hiểu, hồi tưởng lại, chần chừ, “Anh nên nhớ cái gì?”
“Sinh nhật năm ấy của em! Anh mò trái cầu vàng từ trong bể bơi ra giúp em! Anh quên sao?” Lòng của cô nặng trĩu đến tận đáy, thì ra anh thật sự không nhớ ra cái gì!
Lãnh Ngạn vẫn không hiểu ra sao, “Sinh nhật? Trái cầu vàng? Anh? Cái này...”
Phỉ Nhi xua xua tay, cười lần nữa, “Thôi! Anh không nhớ ra thì thôi! Vào đêm sinh nhật đó, cha tặng quà cho em – trái cầu vàng rơi vào trong nước, anh nhặt lên giúp em, em cho rằng anh chính là Hoàng tử ếch của em, nhưng mà bây giờ anh đã có Duy Nhất rồi, rất tốt đẹp! Rất hạnh phúc! Em cũng mừng thay cho anh, chuyện đã qua không cần nhắc lại!”
“Không! Phỉ Nhi, có phải em nghĩ sai rồi không? Anh thật sự không giúp em nhặt trái cầu vàng lên! Có phải người khác không...” Anh bắt đầu hoài nghi có phải Phỉ Nhi nhầm Lãnh Dực thành anh? Trước khi phẫu thuật thẩm mỹ, Lãnh Dực khá giống anh...
“Sao sẽ nhận nhầm?” Hình như Phỉ nhi quay trở lại đêm hôm đó, trên mặt dần hiện ra vẻ mông lung, “Lúc ấy anh trả trái cầu vàng cho em rồi rời đi, huy hiệu trường trong túi anh rớt ra, phía trên viết rõ ràng tên anh – Lãnh Ngạn.”
Lãnh Ngạn chợt hiểu ra, “Em nói đêm sinh nhật đó là...”
“Chính là lần em vừa trở về nước, cha em tổ chức tiệc sinh nhật cho em, tất cả tới dự đều là bạn bè của cha và anh trai, anh cũng là một trong những người bạn của anh trai!” Phỉ Nhi gượng cười nhìn anh, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, “Chỉ có điều, không quan trọng! Quên cũng không có gì lớn! Không phải hiện giờ chúng ta đều sống rất tốt sao?”
Lãnh Ngạn cuối cùng hiểu rõ! Thì ra Phỉ Nhi cũng là cô bé ngốc! Chỉ vì giúp cô nhặt trái cầu vàng đại biểu cho hạnh phúc, cô đã lưu luyến si mê người ta lâu như vậy! Hơn nữa, đây còn là hiểu lầm!
Nhưng mà, anh tuyệt đối không cảm thấy buồn cười, nghiêm túc nói với Phỉ Nhi, “Phỉ Nhi, em nghe này, em nghĩ sai rồi! Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nhặt trái cầu vàng giúp em!”
Phỉ Nhi nhìn anh, tin chắc không phải anh không nhớ ra, “Vậy...”
“Người kia là anh trai anh! Anh nhớ đêm đó nhận được lời mời đến nhà em tham gia bữa tiệc, vừa lúc anh em tụi anh nhận được bộ lễ phục làm theo yêu cầu giống hệt nhau, sau khi về nhà anh có thử, rồi chạy ra ngoài đánh cầu, hơn nữa thuận tay nhét huy hiệu vào trong lễ phục, kết quả, bộ quần áo kia bị Lãnh Dực mặc, anh mặc bộ của anh ấy!”
Thế giới của Phỉ Nhi lật nghiêng trong nháy mắt, cô lưu luyến si mê mơ ước nhiều năm, chẳng lẽ chỉ là một hiểu lầm sao? Không! Không! Cô không tin! “Vậy... Ngày ấy, em nghe rõ ràng quần áo anh bị ướt, đi phòng anh trai thay quần áo mà?”
Lãnh Ngạn gật gật đầu, “Không sai! Quần áo của anh đúng là bị ướt, nhưng không phải nhảy xuống hồ bơi, mà bị hắt rượu! Quần áo Lãnh Dực cũng bị ướt, cho nên trở về trước thay quần áo!”
Phỉ Nhi lùi lại hai bước, trong lúc nhất thời không thể nào tiếp nhận được sự thật này!
“Phỉ Nhi! Phỉ Nhi em không sao chứ?” Lãnh Ngạn nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, hơi bận tâm.
“Không! Không! Em không sao, em muốn yên tĩnh!” Cô xua xua tay với Lãnh Ngạn, “Anh đi đi!”
“Phỉ Nhi...” Lãnh Ngạn đỡ cô, “Nếu không anh đi gọi...”
“Không, không phải gọi ai cả!” Phỉ Nhi vội vàng cắt lời anh, “Bao gồm cả anh, cũng đi đi! Em muốn một mình một lúc.”
“Vậy... Được rồi!” Lãnh Ngạn buông cô ra, “Nếu như có chuyện gì cứ gọi anh!”
Anh vẫn hết sức chú ý chuyện hạnh phúc cả đời của anh cả, cực kỳ hy vọng anh cả cô độc một mình sớm ngày tìm được một người bầu bạn, hiện giờ phát hiện ra manh mối mập mờ như thế, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
“Chuyện này... Là câu chuyện cũ như thế nào?” Anh tò mò hỏi Phỉ Nhi.
Đau thương trong mắt mơ màng của Phỉ Nhi lập tức chìm xuống, cũng phải, cô vốn không hy vọng gì ở anh! Khẽ lắc đầu, cười một tiếng, “Đều là chuyện đã quá! Không nhắc tới thì hơn!”
Lãnh Ngạn nhìn đám người chung quanh, tâm tư xao động, cười nói, “Được! Không đề cập đến! Em vừa mới khôi phục, tối nay nghỉ ngơi thật khỏe! Chúng ta cũng giải tán đi!”
Nhìn mọi người có đôi có cặp rời đi, Phỉ Nhi cô đơn cười một tiếng, một mình đi về bóng đêm thuộc về cô. Cầu Chí Dương không yên lòng, định theo sau, bị Phỉ Nhi ngăn lại, “Anh, em không sao, em muốn một mình yên tĩnh một lúc.”
Cầu Chí Dương bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn bóng lưng cô đơn của cô hòa nhập vào đêm đen.
Phỉ Nhi ngồi một mình trong phòng một lúc, làm thế nào cũng không ngủ được, định đi lên boong thuyền hưởng chút gió biển, chỉ mong gió biển có thể thổi bay tất cả ký ức của cô.
Rượu đắng cay mát lạnh xuyên qua cổ cô, trong bao tử nhanh chóng đau rát, đã lâu không uống rượu độ mạnh như vậy, có kiểu đau sảng khoái.
Một bàn tay thon dài mà trắng nõn đưa ra trước mặt cô, đoạt đi ly rượu của cô, giọng nói rất ôn hòa vang lên bên tai, “Uống nhiều rượu có hại cho sức khỏe!” Đó là người nào trong trí nhớ?
Ngoái đầu nhìn lại, dưới ánh sao yếu ớt, nụ cười của Lãnh Ngạn ấm áp như ánh đèn.
“Là anh à? Sao không ở bên cạnh Duy Nhất?” Cô cười khổ, một người đã không nhớ rõ chuyện xưa giữa cô và anh, cô lại vẫn còn khổ sở quyến luyến, có phải ông trời quá trêu người không?
“Đêm nay thích hợp kể chuyện xưa, nghe chuyện xưa!” Khóe môi anh hiện lên nụ cười thuần khiết.
Bây giờ, nụ cười như vậy thường xuyên xuất hiện trên mặt anh, dĩ nhiên, đây là công lao của Duy Nhất, cô hiểu. Cô trong lòng anh, đã hoàn toàn không còn ký ức.
“Anh muốn nghe chuyện xưa của ai? Em sao?” Cô nhìn nơi biển trời một màu, là đường ranh giới mơ hồ.
“Đúng vậy!” Giọng của anh xen lẫn trong gió biển, ẩm và mặn.
Đau thương nơi đáy lòng cô dần nổi lên, vốn không muốn nói, vốn muốn quên đi, giờ phút này lại tràn vào trong đầu, tuôn ra khóe miệng, cười khổ sở một tiếng, “Lãnh Ngạn, anh thật sự đã quên rồi sao?”
“Quên?” Anh không hiểu, hồi tưởng lại, chần chừ, “Anh nên nhớ cái gì?”
“Sinh nhật năm ấy của em! Anh mò trái cầu vàng từ trong bể bơi ra giúp em! Anh quên sao?” Lòng của cô nặng trĩu đến tận đáy, thì ra anh thật sự không nhớ ra cái gì!
Lãnh Ngạn vẫn không hiểu ra sao, “Sinh nhật? Trái cầu vàng? Anh? Cái này...”
Phỉ Nhi xua xua tay, cười lần nữa, “Thôi! Anh không nhớ ra thì thôi! Vào đêm sinh nhật đó, cha tặng quà cho em – trái cầu vàng rơi vào trong nước, anh nhặt lên giúp em, em cho rằng anh chính là Hoàng tử ếch của em, nhưng mà bây giờ anh đã có Duy Nhất rồi, rất tốt đẹp! Rất hạnh phúc! Em cũng mừng thay cho anh, chuyện đã qua không cần nhắc lại!”
“Không! Phỉ Nhi, có phải em nghĩ sai rồi không? Anh thật sự không giúp em nhặt trái cầu vàng lên! Có phải người khác không...” Anh bắt đầu hoài nghi có phải Phỉ Nhi nhầm Lãnh Dực thành anh? Trước khi phẫu thuật thẩm mỹ, Lãnh Dực khá giống anh...
“Sao sẽ nhận nhầm?” Hình như Phỉ nhi quay trở lại đêm hôm đó, trên mặt dần hiện ra vẻ mông lung, “Lúc ấy anh trả trái cầu vàng cho em rồi rời đi, huy hiệu trường trong túi anh rớt ra, phía trên viết rõ ràng tên anh – Lãnh Ngạn.”
Lãnh Ngạn chợt hiểu ra, “Em nói đêm sinh nhật đó là...”
“Chính là lần em vừa trở về nước, cha em tổ chức tiệc sinh nhật cho em, tất cả tới dự đều là bạn bè của cha và anh trai, anh cũng là một trong những người bạn của anh trai!” Phỉ Nhi gượng cười nhìn anh, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, “Chỉ có điều, không quan trọng! Quên cũng không có gì lớn! Không phải hiện giờ chúng ta đều sống rất tốt sao?”
Lãnh Ngạn cuối cùng hiểu rõ! Thì ra Phỉ Nhi cũng là cô bé ngốc! Chỉ vì giúp cô nhặt trái cầu vàng đại biểu cho hạnh phúc, cô đã lưu luyến si mê người ta lâu như vậy! Hơn nữa, đây còn là hiểu lầm!
Nhưng mà, anh tuyệt đối không cảm thấy buồn cười, nghiêm túc nói với Phỉ Nhi, “Phỉ Nhi, em nghe này, em nghĩ sai rồi! Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nhặt trái cầu vàng giúp em!”
Phỉ Nhi nhìn anh, tin chắc không phải anh không nhớ ra, “Vậy...”
“Người kia là anh trai anh! Anh nhớ đêm đó nhận được lời mời đến nhà em tham gia bữa tiệc, vừa lúc anh em tụi anh nhận được bộ lễ phục làm theo yêu cầu giống hệt nhau, sau khi về nhà anh có thử, rồi chạy ra ngoài đánh cầu, hơn nữa thuận tay nhét huy hiệu vào trong lễ phục, kết quả, bộ quần áo kia bị Lãnh Dực mặc, anh mặc bộ của anh ấy!”
Thế giới của Phỉ Nhi lật nghiêng trong nháy mắt, cô lưu luyến si mê mơ ước nhiều năm, chẳng lẽ chỉ là một hiểu lầm sao? Không! Không! Cô không tin! “Vậy... Ngày ấy, em nghe rõ ràng quần áo anh bị ướt, đi phòng anh trai thay quần áo mà?”
Lãnh Ngạn gật gật đầu, “Không sai! Quần áo của anh đúng là bị ướt, nhưng không phải nhảy xuống hồ bơi, mà bị hắt rượu! Quần áo Lãnh Dực cũng bị ướt, cho nên trở về trước thay quần áo!”
Phỉ Nhi lùi lại hai bước, trong lúc nhất thời không thể nào tiếp nhận được sự thật này!
“Phỉ Nhi! Phỉ Nhi em không sao chứ?” Lãnh Ngạn nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, hơi bận tâm.
“Không! Không! Em không sao, em muốn yên tĩnh!” Cô xua xua tay với Lãnh Ngạn, “Anh đi đi!”
“Phỉ Nhi...” Lãnh Ngạn đỡ cô, “Nếu không anh đi gọi...”
“Không, không phải gọi ai cả!” Phỉ Nhi vội vàng cắt lời anh, “Bao gồm cả anh, cũng đi đi! Em muốn một mình một lúc.”
“Vậy... Được rồi!” Lãnh Ngạn buông cô ra, “Nếu như có chuyện gì cứ gọi anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.