Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt
Chương 308: Ngoại truyện 6
Cát Tường Dạ
21/09/2016
“Kinh nghiệm long đong giống nhau, lạnh lùng giống nhau, tự khóa chặt bản
thân giống nhau.” Cầu Phỉ Nhi khẽ nhấp một ly rượu, nhìn chằm chằm vào
nước biển tối tăm, như có điều suy nghĩ.
“Thật sao?” Lãnh Dực cười khẽ, anh và Lãnh Ngạn? Nhưng thật ra hoàn toàn khác nhau.
Trước kia anh là ánh mặt trời, Lãnh Ngạn lo lắng, bây giờ anh lo lắng, Lãnh Ngạn là ánh mặt trời, tráo đổi.
“Chỉ có điều, hiện giờ Lãnh Ngạn rất hạnh phúc.” Cầu Phỉ Nhi cảm thán từ đáy lòng.
“Đúng!” Anh không muốn tiếp tục đề tài này, mỗi người đều có vòng quay cuộc sống của mình, là vài phương thức sống tự nhiên, dòng thời gian của anh, không cần bất kỳ ai quấy rầy.
Trên mặt Cầu Phỉ Nhi phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng, một chút cảm giác say dâng lên hai má, lộ ra sắc phấn hồng rượu, “Anh biết không? Yêu một người thật vất vả, nhưng lại rất hạnh phúc, nhìn anh ấy hạnh phúc, mình đã cảm thấy hạnh phúc.”
Trong hai năm qua, cô cảm thấy mình thay đổi, trở nên học được thưởng thức, học được đứng trong góc nhỏ nhìn hạnh phúc nơi xa của người nào đó thì mình có thể mỉm cười.
Thay đổi này, chính cô cũng không tưởng tượng nổi. Không phải trước kia cô là một kẻ ương ngạnh bướng bỉnh trước sau như một sao? Mình học được đồ không phải của mình không lấy đến tay sao?
Mà thay đổi, là tình yêu sống chết của Lãnh Ngạn và Duy Nhất đưa đến, bọn họ để cho cô cảm nhận sâu sắc được một chuyện, yêu chính là muốn cho đối phương hạnh phúc...
Cho nên, mặc dù trong lòng cô chưa bao giờ để Lãnh Ngạn xuống, nhưng mà, cô đã rất thỏa mãn rồi, ít nhất, có thể thường thấy nụ cười hạnh phúc của người mình yêu, đối với cô mà nói, trên thế giới này còn có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này sao?
Lãnh Dực hiểu ngụ ý của cô, đêm nay, cô như vậy, để cho anh có cảm giác cùng lận đận chân trời giống nhau, không khỏi lắm mồm hỏi một câu, cười nói, “Lãnh Ngạn thật sự hạnh phúc, gặp phụ nữ mỗi người đều yêu cậu ấy đến chết đi sống lại, tôi thật sự hơi ghen tỵ!”
Mặc dù nói giỡn, cũng làm cho chính Cầu Phỉ Nhi rơi vào trong ký ức tốt đẹp, “Không biết vì sao, chính là không thể quên anh ấy. Chắc bắt đầu từ nhỏ. Tôi lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, tám tuổi mới trở lại, khi đó thích xem truyện thần thoại, thích hoàng tử công chúa trong truyện thần thoại. Sinh nhật lần đầu tiên sau khi trở về nước, cha hỏi tôi muốn quà sinh nhật gì, tôi muốn một trái cầu vàng nhỏ, ảo tưởng trái cầu vàng này sẽ mang đến cho mình một hoàng tử ếch.”
“Kết quả thế nào?” Lãnh Dực đột nhiên có hứng thú với chuyện xưa của cô.
“Tiệc sinh nhật ngày ấy, theo thường lệ có rất nhiều khách tới, đều là khách của cha, tôi tuyệt đối không thích, một mình ngồi trong bể bơi chơi, nhưng mà, không cẩn thận, trái cầu vàng bị rơi vào trong bể bơi.”
Tay Lãnh Dực khẽ run, không nói thêm gì nữa.
Cầu Phỉ Nhi mỉm cười tiếp tục nhớ lại, “Tôi rất lo lắng, ngồi bên cạnh bể bơi khóc, không nghĩ tới, hoàng tử ếch của tôi thật sự xuất hiện! Một nam sinh không lớn hơn tôi bao nhiêu tới gần hỏi tại sao tôi khóc, tôi chỉ vào hồ nước nói, trái cầu vàng nhỏ của tôi bị rớt xuống. Kết quả anh ấy thật sự nhảy xuống nhặt giúp tôi, chờ lúc anh ấy lên đưa trái cầu lại cho tôi, tôi nước mắt lưng tròng, còn không kịp nhìn rõ dáng hình của anh ấy, anh ấy đã bỏ chạy đi.”
Nói tới đây, Cầu Phỉ Nhi hơi ngừng lại, “Lãnh đại ca, nói cái này anh có cảm thấy phiền chút nào không?”
“Không, không phiền!” Lãnh Dực cười xấu hổ, trong mắt mất tự nhiên.
“Tôi không biết anh ấy là ai, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của anh ấy, mặc lễ phục màu trắng, dáng vẻ chạy trốn, rất tuấn tú. Tôi lau nước mắt, trên mặt đất có thứ gì đó sáng lấp loáng, nhặt lên nhìn, là huy hiệu trường của anh ấy rớt xuống, trên đó viết tên của anh ấy – Lãnh Ngạn.”
“Tôi lập tức đuổi theo, định trả lại anh ấy huy hiệu trường, lại nghe anh trai đang nói với người khác, Lãnh Ngạn vừa mới thay quần áo bị ướt, đến phòng anh trai thay quần áo, Lãnh đại ca, có phải em rất ngốc không?” Cầu Phỉ Nhi nhìn Lãnh Dực hỏi.
Lãnh Dực lắc lắc đầu, lại hơi hốt hoảng, “Không, không ngốc!”
Cầu Phỉ Nhi không để ý đến khác thường của anh, “Từ đó, tôi nhớ một cái tên – Lãnh Ngạn. Trưởng thành theo tuổi tác, dần hiểu được yêu là gì, hiểu được thế nào là thưởng thức một anh chàng, thứ tình cảm này cũng từ ban đầu sùng bái “Anh trai” tăng lên thành si mê, anh ấy ưu tú như vậy, rồi lại lạnh lùng như vậy, khiến cho vô số nữ sinh tò mò về anh ấy, lại sùng bái, thậm chí đến trình độ mê mẩn.”
Lúc anh ấy chơi bóng rổ, vô số nữ sinh đều chụp hình của anh ấy, ủng hộ cho anh ấy, lúc anh ấy diễn thuyết trên sân khấu, có nữ sinh còn sao lại bài diễn thuyết đó, tôi cũng là một trong số đó.” Cô tự giễu cười cười.
“Trong lòng tôi, mỗi một động tác của anh ấy đều hoàn mỹ, ngay cả xoay người, cũng tuyệt đẹp không thể chê vào đâu được, dưới ánh mặt trời thỉnh thoảng cười một tiếng với tôi, có thể để cho tôi hưng phấn nhiều tuần lễ. Người đàn ông như vậy, lại là hoàng tử ếch của tôi, tôi có thể không kích động không mộng tưởng sao? Cho nên, lòng thầm mến này tràn ngập cả thời thiếu nữ của tôi, cho đến khi anh ấy đột nhiên đi Nhật Bản, lòng của tôi cũng theo đó mà mất phương hướng, nhưng mà, khi đó tôi ngây ngốc, lại si tâm vọng tưởng cho rằng, anh ấy sẽ trở về, trở về làm hoàng tử ếch của tôi!”
Nói xong, trong mắt Cầu Phỉ Nhi lại hiện lên nước mắt nhẹ nhàng, nhưng bên môi mỉm cười khiến cho cô đẹp như vậy, nước mắt đẹp đẽ thuộc về người phụ nữ hạnh phúc, trong nước mắt đẹp đẽ lộ ra chua xót. Thầm mến, thật sự là món điểm tâm đẹp nhất nhưng lại chua xót nhất!
Lãnh Dực cảm thấy cần phải nói chuyện rồi, chần chừ, “Phỉ Nhi, em có từng nghĩ tới chưa, cảm tình này của em hoàn toàn không phải là tình cảm bình thường? Là sùng bái của tuổi thơ với anh hùng, ảo tưởng với Hoàng tử, cho tới giờ em vẫn chưa từng tiếp xúc với Lãnh Ngạn, cũng không biết Lãnh Ngạn là người như thế nào, em yêu có lẽ chỉ là vẻ ngoài đẹp trai của cậu ấy, là hào quang đẹp đẽ trên đầu cậu ấy, thậm chí có thể chỉ là Lãnh Ngạn tự em nghĩ ra?”
Phỉ Nhi bây giờ, trong mắt anh, không khác Tĩnh Lam lúc trước là mấy, không biết mình thật sự cần ai, hoàn toàn sống trong sùng bái mù quáng về Lãnh Ngạn.
“Tôi biết!” Cầu Phỉ Nhi thở dài, “Nhưng tôi không đổi được! Yêu anh ấy, đã trở thành thói quen trong sinh hoạt của tôi. Biết rõ mình không chiếm được anh ấy, nhưng vẫn không nhịn được đi quan tâm từng chút một về anh ấy, nghe được cái tên này tim vẫn đập mạnh. Quan trọng nhất là, anh ấy quá hoàn mỹ rồi, tôi sẽ không tự chủ được mà so sánh người đàn ông khác gặp được sau đó với anh ấy, nhận lấy có thể nghĩ, không tìm được cảm giác nữa!” Cầu Phỉ Nhi nói như vậy, trong mắt lại bắt đầu tuôn ra không biết là chua xót hay ngọt ngào.
“Thật sao?” Lãnh Dực cười khẽ, anh và Lãnh Ngạn? Nhưng thật ra hoàn toàn khác nhau.
Trước kia anh là ánh mặt trời, Lãnh Ngạn lo lắng, bây giờ anh lo lắng, Lãnh Ngạn là ánh mặt trời, tráo đổi.
“Chỉ có điều, hiện giờ Lãnh Ngạn rất hạnh phúc.” Cầu Phỉ Nhi cảm thán từ đáy lòng.
“Đúng!” Anh không muốn tiếp tục đề tài này, mỗi người đều có vòng quay cuộc sống của mình, là vài phương thức sống tự nhiên, dòng thời gian của anh, không cần bất kỳ ai quấy rầy.
Trên mặt Cầu Phỉ Nhi phủ lên một tầng ánh sáng dịu dàng, một chút cảm giác say dâng lên hai má, lộ ra sắc phấn hồng rượu, “Anh biết không? Yêu một người thật vất vả, nhưng lại rất hạnh phúc, nhìn anh ấy hạnh phúc, mình đã cảm thấy hạnh phúc.”
Trong hai năm qua, cô cảm thấy mình thay đổi, trở nên học được thưởng thức, học được đứng trong góc nhỏ nhìn hạnh phúc nơi xa của người nào đó thì mình có thể mỉm cười.
Thay đổi này, chính cô cũng không tưởng tượng nổi. Không phải trước kia cô là một kẻ ương ngạnh bướng bỉnh trước sau như một sao? Mình học được đồ không phải của mình không lấy đến tay sao?
Mà thay đổi, là tình yêu sống chết của Lãnh Ngạn và Duy Nhất đưa đến, bọn họ để cho cô cảm nhận sâu sắc được một chuyện, yêu chính là muốn cho đối phương hạnh phúc...
Cho nên, mặc dù trong lòng cô chưa bao giờ để Lãnh Ngạn xuống, nhưng mà, cô đã rất thỏa mãn rồi, ít nhất, có thể thường thấy nụ cười hạnh phúc của người mình yêu, đối với cô mà nói, trên thế giới này còn có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này sao?
Lãnh Dực hiểu ngụ ý của cô, đêm nay, cô như vậy, để cho anh có cảm giác cùng lận đận chân trời giống nhau, không khỏi lắm mồm hỏi một câu, cười nói, “Lãnh Ngạn thật sự hạnh phúc, gặp phụ nữ mỗi người đều yêu cậu ấy đến chết đi sống lại, tôi thật sự hơi ghen tỵ!”
Mặc dù nói giỡn, cũng làm cho chính Cầu Phỉ Nhi rơi vào trong ký ức tốt đẹp, “Không biết vì sao, chính là không thể quên anh ấy. Chắc bắt đầu từ nhỏ. Tôi lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, tám tuổi mới trở lại, khi đó thích xem truyện thần thoại, thích hoàng tử công chúa trong truyện thần thoại. Sinh nhật lần đầu tiên sau khi trở về nước, cha hỏi tôi muốn quà sinh nhật gì, tôi muốn một trái cầu vàng nhỏ, ảo tưởng trái cầu vàng này sẽ mang đến cho mình một hoàng tử ếch.”
“Kết quả thế nào?” Lãnh Dực đột nhiên có hứng thú với chuyện xưa của cô.
“Tiệc sinh nhật ngày ấy, theo thường lệ có rất nhiều khách tới, đều là khách của cha, tôi tuyệt đối không thích, một mình ngồi trong bể bơi chơi, nhưng mà, không cẩn thận, trái cầu vàng bị rơi vào trong bể bơi.”
Tay Lãnh Dực khẽ run, không nói thêm gì nữa.
Cầu Phỉ Nhi mỉm cười tiếp tục nhớ lại, “Tôi rất lo lắng, ngồi bên cạnh bể bơi khóc, không nghĩ tới, hoàng tử ếch của tôi thật sự xuất hiện! Một nam sinh không lớn hơn tôi bao nhiêu tới gần hỏi tại sao tôi khóc, tôi chỉ vào hồ nước nói, trái cầu vàng nhỏ của tôi bị rớt xuống. Kết quả anh ấy thật sự nhảy xuống nhặt giúp tôi, chờ lúc anh ấy lên đưa trái cầu lại cho tôi, tôi nước mắt lưng tròng, còn không kịp nhìn rõ dáng hình của anh ấy, anh ấy đã bỏ chạy đi.”
Nói tới đây, Cầu Phỉ Nhi hơi ngừng lại, “Lãnh đại ca, nói cái này anh có cảm thấy phiền chút nào không?”
“Không, không phiền!” Lãnh Dực cười xấu hổ, trong mắt mất tự nhiên.
“Tôi không biết anh ấy là ai, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của anh ấy, mặc lễ phục màu trắng, dáng vẻ chạy trốn, rất tuấn tú. Tôi lau nước mắt, trên mặt đất có thứ gì đó sáng lấp loáng, nhặt lên nhìn, là huy hiệu trường của anh ấy rớt xuống, trên đó viết tên của anh ấy – Lãnh Ngạn.”
“Tôi lập tức đuổi theo, định trả lại anh ấy huy hiệu trường, lại nghe anh trai đang nói với người khác, Lãnh Ngạn vừa mới thay quần áo bị ướt, đến phòng anh trai thay quần áo, Lãnh đại ca, có phải em rất ngốc không?” Cầu Phỉ Nhi nhìn Lãnh Dực hỏi.
Lãnh Dực lắc lắc đầu, lại hơi hốt hoảng, “Không, không ngốc!”
Cầu Phỉ Nhi không để ý đến khác thường của anh, “Từ đó, tôi nhớ một cái tên – Lãnh Ngạn. Trưởng thành theo tuổi tác, dần hiểu được yêu là gì, hiểu được thế nào là thưởng thức một anh chàng, thứ tình cảm này cũng từ ban đầu sùng bái “Anh trai” tăng lên thành si mê, anh ấy ưu tú như vậy, rồi lại lạnh lùng như vậy, khiến cho vô số nữ sinh tò mò về anh ấy, lại sùng bái, thậm chí đến trình độ mê mẩn.”
Lúc anh ấy chơi bóng rổ, vô số nữ sinh đều chụp hình của anh ấy, ủng hộ cho anh ấy, lúc anh ấy diễn thuyết trên sân khấu, có nữ sinh còn sao lại bài diễn thuyết đó, tôi cũng là một trong số đó.” Cô tự giễu cười cười.
“Trong lòng tôi, mỗi một động tác của anh ấy đều hoàn mỹ, ngay cả xoay người, cũng tuyệt đẹp không thể chê vào đâu được, dưới ánh mặt trời thỉnh thoảng cười một tiếng với tôi, có thể để cho tôi hưng phấn nhiều tuần lễ. Người đàn ông như vậy, lại là hoàng tử ếch của tôi, tôi có thể không kích động không mộng tưởng sao? Cho nên, lòng thầm mến này tràn ngập cả thời thiếu nữ của tôi, cho đến khi anh ấy đột nhiên đi Nhật Bản, lòng của tôi cũng theo đó mà mất phương hướng, nhưng mà, khi đó tôi ngây ngốc, lại si tâm vọng tưởng cho rằng, anh ấy sẽ trở về, trở về làm hoàng tử ếch của tôi!”
Nói xong, trong mắt Cầu Phỉ Nhi lại hiện lên nước mắt nhẹ nhàng, nhưng bên môi mỉm cười khiến cho cô đẹp như vậy, nước mắt đẹp đẽ thuộc về người phụ nữ hạnh phúc, trong nước mắt đẹp đẽ lộ ra chua xót. Thầm mến, thật sự là món điểm tâm đẹp nhất nhưng lại chua xót nhất!
Lãnh Dực cảm thấy cần phải nói chuyện rồi, chần chừ, “Phỉ Nhi, em có từng nghĩ tới chưa, cảm tình này của em hoàn toàn không phải là tình cảm bình thường? Là sùng bái của tuổi thơ với anh hùng, ảo tưởng với Hoàng tử, cho tới giờ em vẫn chưa từng tiếp xúc với Lãnh Ngạn, cũng không biết Lãnh Ngạn là người như thế nào, em yêu có lẽ chỉ là vẻ ngoài đẹp trai của cậu ấy, là hào quang đẹp đẽ trên đầu cậu ấy, thậm chí có thể chỉ là Lãnh Ngạn tự em nghĩ ra?”
Phỉ Nhi bây giờ, trong mắt anh, không khác Tĩnh Lam lúc trước là mấy, không biết mình thật sự cần ai, hoàn toàn sống trong sùng bái mù quáng về Lãnh Ngạn.
“Tôi biết!” Cầu Phỉ Nhi thở dài, “Nhưng tôi không đổi được! Yêu anh ấy, đã trở thành thói quen trong sinh hoạt của tôi. Biết rõ mình không chiếm được anh ấy, nhưng vẫn không nhịn được đi quan tâm từng chút một về anh ấy, nghe được cái tên này tim vẫn đập mạnh. Quan trọng nhất là, anh ấy quá hoàn mỹ rồi, tôi sẽ không tự chủ được mà so sánh người đàn ông khác gặp được sau đó với anh ấy, nhận lấy có thể nghĩ, không tìm được cảm giác nữa!” Cầu Phỉ Nhi nói như vậy, trong mắt lại bắt đầu tuôn ra không biết là chua xót hay ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.