Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt
Chương 117: Phát hiện khác thường…
Cát Tường Dạ
04/04/2016
“Sao vậy?” Khắp người Duy Nhất đầy cát mịn, dựa vào bả vai anh.
“Duy Nhất, anh muốn trở về một chuyến! Đã xảy ra chuyện!” Anh khẽ đẩy Duy Nhất ra, vội vã sửa lại quần áo xốc xếch.
“Chuyện gì? Trễ như vậy? Còn em?” Duy Nhất hỏi hàng loạt vấn đề, cảm giác cú điện thoại ngày hôm nay không tầm thường.
Anh kéo Duy Nhất lên, quay về, “Rất gấp, không nói trong chốc lát được, em cứ nán lại đây đi, anh trở lại rồi nói cho em.”
Duy Nhất biết áp lực công việc của anh rất lớn, trước khi cô xuất hiện, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày anh đều làm việc, không có chủ nhật, thậm chí chẳng phân biệt được ngày đêm, nhà giàu nhất cũng không phải dễ dàng làm được. Như vậy, làm bà xã của anh, nên hiểu và chăm sóc, điểm này, cô biết…
Ở trước căn nhà mặt hướng ra biển khơi, Lãnh Ngạn đưa Duy Nhất lên mấy bậc thang, xoay người đi về phía chiếc xe cách đó không xa, Duy Nhất đuổi theo ra mấy bước, gọi anh lại, “Lãnh Ngạn!”
Anh nghe tiếng ngoái đầu lại, “Cái gì?”
Cảm thấy có rất nhiều lời phải nói, nhưng không nói được dù chỉ một câu, Duy Nhất giật giật môi, cuối cùng nói một câu, “Trở về sớm chút!”
“Ừ, ngày mai anh nhất định trở lại!” Anh xoay người, bóng lưng dần tan vào đêm tối, đèn xe sáng lên, cô cũng xoay người vào trong nhà.
Anh nói ngày hôm sau anh sẽ trở lại, Duy Nhất ở trong phòng đợi rồi lại đợi, mặt trời chiều ngày hôm sau dần chìm xuống phía tây, ánh trăng trên song cửa sổ, anh vẫn chưa về.
Cô không nhịn được, gọi điện thoại cho anh, tiếng chuông reo thật lâu, anh mới nhận, “Duy Nhất à, sao vậy?”
Duy Nhất rất muốn nói, anh nói hôm nay về, nhưng nghe giọng trong điện thoại của anh rất mệt mỏi, không đành lòng nói ra khỏi miệng, đổi giọng, tỏ vẻ không sao, “Không có việc gì, chỉ muốn hỏi anh một chút khi nào anh trở lại.”
“Ngoan, lúc này anh không về được, tự mình chơi một lát rồi đi ngủ, anh sẽ cố hết sức nhanh chóng đi về!” Anh dịu dàng nói.
“À! Được!” Trong lời nói của Duy Nhất có chút cô đơn, buồn bã để điện thoại di động xuống, anh luôn luôn có cảm giác nhạy bén nhưng không nhận ra trong giọng nói của cô hơi miễn cưỡng…
Đêm nay, anh quả nhiên không trở lại…
Đã quen với cuộc sống có anh, đột nhiên bên cạnh trống không đúng là không quen, Duy Nhất trằn trọc trở mình, vẫn không ngủ được, cho đến khi trời sắp sáng mới hơi mơ mơ màng màng ngủ gật trong chốc lát, không bao lâu lại bị nữ giúp việc trong nhà nhẹ tay nhẹ chân đánh thức.
“Thiếu gia còn chưa trở lại sao?” Cô vừa mở mắt đã hỏi.
Người giúp việc khiêm nhường đáp: “Đúng! Thiếu phu nhân muốn ăn gì vào bữa sáng?”
“Tùy tiện đi!” Anh không ở nhà, tất cả đều vô vị tẻ nhạt!
Từ lúc nào mình đã quyến luyến với anh đến vậy? Chính cô cũng nghĩ không thông, nhớ tới anh, khóe môi không tự chủ nhếch lên, dù sao, cô hạnh phúc, không phải sao? Một hai buổi tối không trở về nhà đã là gì…
Lại một ngày trôi qua, trong thời gian này Duy Nhất không biết mình đã làm gì, thường cách một lúc lại chạy đến phòng ngoài xem, xem người thuộc về cô vào buổi tối có về nhà hay không, mỗi một lần đều thất vọng…
Ban đêm, cô không muốn một mình ôm chăn ngủ sớm, tìm một quyển sách trong giá sách, mở CD, trong tiếng nhạc nhàn nhạt, cố gắng tĩnh tâm xem sách, nhưng một chữ cũng không xem nổi. Lại đi tìm cách khác tiêu khiển, dụng cụ thể thao trong phòng, giải trí tiêu khiển, cái gì cần cũng có, ngay cả đồ ăn vặt cũng chọn thứ Duy Nhất thích ăn, mua chất đầy mấy cái tủ lớn, hình như Lãnh Ngạn định ở đây lâu dài. Không có động lực ddlqd để chơi trò tiêu khiển khác, vì vậy mở ti vi, trên ti vi đang phát tin thời sự, nói là ở nông thôn, một người phụ nữ điên chém bị thương người, nhưng vừa nói một chút, ống kính đã thay đổi, hình như đột nhiên cắt đứt, không phát hết tin tức. Duy Nhất cười thầm, đài truyền hình thật sự không tìm được tin tức tư liệu sống, như vậy cũng dám đưa lên đài phủ sóng, khó trách sẽ bị đột nhiên cắt đứt, đoán chừng lãnh đạo cảm thấy rất dung tục rồi…
Duy Nhất đổi một đài, chọn một bộ phim thần tượng hài xem. Ngày trước cô thích xem loại phim này, đã lâu không xem rồi, bây giờ xem lại, cảm giác hoàn toàn khác. Không tự chủ so sánh nam chính trong phim thần tượng với Lãnh Ngạn, mới phát hiện nam chính kia quá ngây thơ quá ngốc, hoàn toàn không cách nào so sánh được với Lãnh Ngạn, trong lòng khẽ tự đắc.
Cô thấy mình háo sắc mà buồn cười, nằm trên ghế sa lon tiếp tục xem ti vi của cô, liên tục hai ngày ngủ không ngon giấc, rốt cuộc dưới nội dung bộ phim buồn tẻ mà dần ngủ thiếp đi. Giữa lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy có người bế mình lên. Đột nhiên mở mắt, quả nhiên, mình đang trong ngực Lãnh Ngạn, được anh ôm lên tầng trên.
“Trở lại?” Cô dụi mắt nhập nhèm hỏi, đồng thời phát hiện Lãnh Ngạn hết sức tiểu tụy, râu ria đã hai ngày không cạo, đen xì một vòng.
“Ừ, sao lại ngủ trên ghế sa lon rồi hả? Nếu cảm lạnh thì làm sao bây giờ?” Lãnh Ngạn thương tiếc trách cứ.
“Em chờ anh trở lại, chờ đến không biết làm sao lại ngủ thiếp đi…” Anh trách cứ, Duy Nhất nghe hiểu được…
“Không phải kêu em không chờ sao?” Khi nói chuyện, đã tiến vào phòng, Lãnh Ngạn đặt cô lên giường, cũng theo thế mà đè lên người cô, hôn cô thật sâu.
Duy Nhất giãy giụa, đẩy anh ra, nũng nịu khẽ nói, “Ghét! Vừa dơ vừa thúi, râu ria cọ vào đau!”
Anh xoa tóc của cô cười nói, “Anh đi tắm rửa trước! Tìm áo ngủ cho anh!”
Nói xong cởi quần áo đi tới phòng tắm bên cạnh, đến cửa phòng tắm thì trên người chỉ còn dư lại quần lót, hình tam giác ngược hoàn mỹ, nhìn thấy khiến Duy Nhất không dời mắt, cô nuốt nước miếng, nhỏ giọng thì thầm, “Buồn cười, hấp dẫn người ta!”
Nhìn quần áo đầy đất của anh, lắc đầu mỉm cười, đứng dậy giúp anh nhặt từng thứ lên, dưới ánh đèn, đột nhiên phát hiện, sau cổ áo sơ mi màu đen của anh, dính một sợi tóc dài…
Trong lòng Duy Nhất nện một phát nặng nề, tóc của cô màu đen, mà sợi tóc này màu nâu nhạt, hơn nữa còn hơi xoăn…
“Duy Nhất, anh muốn trở về một chuyến! Đã xảy ra chuyện!” Anh khẽ đẩy Duy Nhất ra, vội vã sửa lại quần áo xốc xếch.
“Chuyện gì? Trễ như vậy? Còn em?” Duy Nhất hỏi hàng loạt vấn đề, cảm giác cú điện thoại ngày hôm nay không tầm thường.
Anh kéo Duy Nhất lên, quay về, “Rất gấp, không nói trong chốc lát được, em cứ nán lại đây đi, anh trở lại rồi nói cho em.”
Duy Nhất biết áp lực công việc của anh rất lớn, trước khi cô xuất hiện, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày anh đều làm việc, không có chủ nhật, thậm chí chẳng phân biệt được ngày đêm, nhà giàu nhất cũng không phải dễ dàng làm được. Như vậy, làm bà xã của anh, nên hiểu và chăm sóc, điểm này, cô biết…
Ở trước căn nhà mặt hướng ra biển khơi, Lãnh Ngạn đưa Duy Nhất lên mấy bậc thang, xoay người đi về phía chiếc xe cách đó không xa, Duy Nhất đuổi theo ra mấy bước, gọi anh lại, “Lãnh Ngạn!”
Anh nghe tiếng ngoái đầu lại, “Cái gì?”
Cảm thấy có rất nhiều lời phải nói, nhưng không nói được dù chỉ một câu, Duy Nhất giật giật môi, cuối cùng nói một câu, “Trở về sớm chút!”
“Ừ, ngày mai anh nhất định trở lại!” Anh xoay người, bóng lưng dần tan vào đêm tối, đèn xe sáng lên, cô cũng xoay người vào trong nhà.
Anh nói ngày hôm sau anh sẽ trở lại, Duy Nhất ở trong phòng đợi rồi lại đợi, mặt trời chiều ngày hôm sau dần chìm xuống phía tây, ánh trăng trên song cửa sổ, anh vẫn chưa về.
Cô không nhịn được, gọi điện thoại cho anh, tiếng chuông reo thật lâu, anh mới nhận, “Duy Nhất à, sao vậy?”
Duy Nhất rất muốn nói, anh nói hôm nay về, nhưng nghe giọng trong điện thoại của anh rất mệt mỏi, không đành lòng nói ra khỏi miệng, đổi giọng, tỏ vẻ không sao, “Không có việc gì, chỉ muốn hỏi anh một chút khi nào anh trở lại.”
“Ngoan, lúc này anh không về được, tự mình chơi một lát rồi đi ngủ, anh sẽ cố hết sức nhanh chóng đi về!” Anh dịu dàng nói.
“À! Được!” Trong lời nói của Duy Nhất có chút cô đơn, buồn bã để điện thoại di động xuống, anh luôn luôn có cảm giác nhạy bén nhưng không nhận ra trong giọng nói của cô hơi miễn cưỡng…
Đêm nay, anh quả nhiên không trở lại…
Đã quen với cuộc sống có anh, đột nhiên bên cạnh trống không đúng là không quen, Duy Nhất trằn trọc trở mình, vẫn không ngủ được, cho đến khi trời sắp sáng mới hơi mơ mơ màng màng ngủ gật trong chốc lát, không bao lâu lại bị nữ giúp việc trong nhà nhẹ tay nhẹ chân đánh thức.
“Thiếu gia còn chưa trở lại sao?” Cô vừa mở mắt đã hỏi.
Người giúp việc khiêm nhường đáp: “Đúng! Thiếu phu nhân muốn ăn gì vào bữa sáng?”
“Tùy tiện đi!” Anh không ở nhà, tất cả đều vô vị tẻ nhạt!
Từ lúc nào mình đã quyến luyến với anh đến vậy? Chính cô cũng nghĩ không thông, nhớ tới anh, khóe môi không tự chủ nhếch lên, dù sao, cô hạnh phúc, không phải sao? Một hai buổi tối không trở về nhà đã là gì…
Lại một ngày trôi qua, trong thời gian này Duy Nhất không biết mình đã làm gì, thường cách một lúc lại chạy đến phòng ngoài xem, xem người thuộc về cô vào buổi tối có về nhà hay không, mỗi một lần đều thất vọng…
Ban đêm, cô không muốn một mình ôm chăn ngủ sớm, tìm một quyển sách trong giá sách, mở CD, trong tiếng nhạc nhàn nhạt, cố gắng tĩnh tâm xem sách, nhưng một chữ cũng không xem nổi. Lại đi tìm cách khác tiêu khiển, dụng cụ thể thao trong phòng, giải trí tiêu khiển, cái gì cần cũng có, ngay cả đồ ăn vặt cũng chọn thứ Duy Nhất thích ăn, mua chất đầy mấy cái tủ lớn, hình như Lãnh Ngạn định ở đây lâu dài. Không có động lực ddlqd để chơi trò tiêu khiển khác, vì vậy mở ti vi, trên ti vi đang phát tin thời sự, nói là ở nông thôn, một người phụ nữ điên chém bị thương người, nhưng vừa nói một chút, ống kính đã thay đổi, hình như đột nhiên cắt đứt, không phát hết tin tức. Duy Nhất cười thầm, đài truyền hình thật sự không tìm được tin tức tư liệu sống, như vậy cũng dám đưa lên đài phủ sóng, khó trách sẽ bị đột nhiên cắt đứt, đoán chừng lãnh đạo cảm thấy rất dung tục rồi…
Duy Nhất đổi một đài, chọn một bộ phim thần tượng hài xem. Ngày trước cô thích xem loại phim này, đã lâu không xem rồi, bây giờ xem lại, cảm giác hoàn toàn khác. Không tự chủ so sánh nam chính trong phim thần tượng với Lãnh Ngạn, mới phát hiện nam chính kia quá ngây thơ quá ngốc, hoàn toàn không cách nào so sánh được với Lãnh Ngạn, trong lòng khẽ tự đắc.
Cô thấy mình háo sắc mà buồn cười, nằm trên ghế sa lon tiếp tục xem ti vi của cô, liên tục hai ngày ngủ không ngon giấc, rốt cuộc dưới nội dung bộ phim buồn tẻ mà dần ngủ thiếp đi. Giữa lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy có người bế mình lên. Đột nhiên mở mắt, quả nhiên, mình đang trong ngực Lãnh Ngạn, được anh ôm lên tầng trên.
“Trở lại?” Cô dụi mắt nhập nhèm hỏi, đồng thời phát hiện Lãnh Ngạn hết sức tiểu tụy, râu ria đã hai ngày không cạo, đen xì một vòng.
“Ừ, sao lại ngủ trên ghế sa lon rồi hả? Nếu cảm lạnh thì làm sao bây giờ?” Lãnh Ngạn thương tiếc trách cứ.
“Em chờ anh trở lại, chờ đến không biết làm sao lại ngủ thiếp đi…” Anh trách cứ, Duy Nhất nghe hiểu được…
“Không phải kêu em không chờ sao?” Khi nói chuyện, đã tiến vào phòng, Lãnh Ngạn đặt cô lên giường, cũng theo thế mà đè lên người cô, hôn cô thật sâu.
Duy Nhất giãy giụa, đẩy anh ra, nũng nịu khẽ nói, “Ghét! Vừa dơ vừa thúi, râu ria cọ vào đau!”
Anh xoa tóc của cô cười nói, “Anh đi tắm rửa trước! Tìm áo ngủ cho anh!”
Nói xong cởi quần áo đi tới phòng tắm bên cạnh, đến cửa phòng tắm thì trên người chỉ còn dư lại quần lót, hình tam giác ngược hoàn mỹ, nhìn thấy khiến Duy Nhất không dời mắt, cô nuốt nước miếng, nhỏ giọng thì thầm, “Buồn cười, hấp dẫn người ta!”
Nhìn quần áo đầy đất của anh, lắc đầu mỉm cười, đứng dậy giúp anh nhặt từng thứ lên, dưới ánh đèn, đột nhiên phát hiện, sau cổ áo sơ mi màu đen của anh, dính một sợi tóc dài…
Trong lòng Duy Nhất nện một phát nặng nề, tóc của cô màu đen, mà sợi tóc này màu nâu nhạt, hơn nữa còn hơi xoăn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.