Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt
Chương 260: Phát hiện Tĩnh Lam
Cát Tường Dạ
04/09/2016
“Mèo đen?” Tần Nhiên khó có thể tin.
“Ừ, tôi thấy ghi chép về mèo đen trong nhật ký của Duy Nhất, cùng lúc cô ấy phát hiện con búp bê vải bị xé nát, từ lời nói của cô có vẻ hết sức sợ con mèo đen này. Tôi chợt nhớ tới, Tĩnh Lam không thích động vật, cảm thấy bẩn, con mèo đen này chỉ có quản gia yêu thích, mà chuyện xưa về người gọi là bạn gái của tôi bị dây điện giật chết, một đoạn dây điện hoàn toàn bị động vật gặm cắn. Kiểm tra toàn diện đường dây điện ở nhà họ Lãnh cũng phát hiện nhiều chỗ dây điện bị lão hóa đều có dấu vết động vật cắn, bây giờ nghĩ lại đầu óc rất rõ ràng, chẳng qua lúc ấy quá mơ hồ mà thôi! Nếu không cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện phía sau như vậy!”
Tần Nhiên nhìn vẻ mặt hơi đau xót của anh, muốn an ủi anh, “Thiếu gia, đừng suy nghĩ những chuyện không vui kia, không phải đã qua rồi sao? Hơn nữa, nếu không phải như vậy, sao má Tằng lại tìm cô dâu thay thế cho cậu, làm sao để cậu gặp gỡ Duy Nhất đây?”
Lãnh Ngạn lại lắc đầu: “Tần Nhiên, tôi cảm thấy được, nếu như tôi và Duy Nhất có duyên, cho dù không có những chuyện này, cũng sẽ gặp gỡ, có lẽ tại khúc quanh nào đó trên đường, có lẽ ở trong thang máy tập đoàn Doãn thị, có lẽ ngày nào đó dưới ánh nắng tươi sáng, cô ấy không giải thích được mà cười với tôi, nhưng mà, không cần giá cao như vậy, thật sự không cần...”
“Thiếu gia, cuộc đời con người do bản thân lựa chọn! Nếu bọn họ lựa chọn cuộc sống như vậy, thì chuyện cũng không có cách nào khác!” Cuối cùng Tần Nhiên chỉ có thể nói như vậy, hy vọng khuyên Lãnh Ngạn không nên u buồn vì người thân biến thành kẻ thù.
Lãnh Ngạn rất đồng ý, “Đúng! Thật ra thì quản gia biến thành như vậy cũng không phải toàn bộ đều do câu cha tôi không thực hiện cam kết, lúc ấy cha tôi say rượu nói xằng nói bậy, sau khi tỉnh rượu đã sớm quên mất, quan trọng nhất là trái tim quản gia, đi lệch. Cho nên, về sau tôi sẽ quý trọng thứ bản thân mình có hơn, nếu có một ngày tôi thật sự hai bàn tay trắng, tôi hy vọng tôi còn có Duy Nhất, có các cậu, vậy vẫn có thể có toàn thế giới!”
Hốc mắt Tần Nhiên bỗng dưng ướt át, mắng to, “Một đấng mày râu, sáng sớm nói mủi lòng như vậy làm gì?! Có chút tiền đồ được không!”
Lãnh Ngạn không khỏi bật cười to, dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ lại suốt một đêm! Gần đây thể lực chi nhiều hơn thu...
“Tần Nhiên, cậu nói có phải tôi đã già rồi không?” Lãnh Ngạn đột nhiên hỏi.
“Sao lại như vậy? Tần Nhiên rất kinh ngạc, thiếu gia mới chỉ ba mươi tuổi đầu, chính là thời kỳ vàng son của đàn ông.
“Nhưng mà, tôi thường cảm thấy thể lực cạn kiệt, không tốt như trước kia! Ngày trước thức trắng đêm liên tục một tuần đều không sao!” Lãnh Ngạn nhíu nhíu mày, giống như muốn mệt mỏi chen ra ngoài từ giữa hai chân mày.
Tần Nhiên bật cười, “Thiếu gai, cậu là người bình thường! Cho dù bản thân là sắt đá! Thức đêm tiếp như vậy, người sắt cũng chịu không nổi! Cậu ấy, vẫn nên yêu quý bản thân mình, bây giờ không chỉ một mình cậu, coi như vì Duy Nhất, cũng phải để cho bản thân khỏe mạnh! Đừng liều mạng như vậy!”
“Ừ, tôi biết rõ!” Anh lại bật cười, “Nhắc tới Duy Nhất, tôi càng cảm thấy mình già! Cô ấy mới hai mươi tuổi! Chênh lệch bao nhiêu!”
“Thiếu gia! Đừng nói như vậy, nghe nói cô gái bình thường bây giờ đều thích đàn ông thành thục, một là bởi vì có cảm giác an toàn, hai là bởi vì biết thương người!” Tần Nhiên chưa bao giờ biết rằng có lúc thiếu gia cũng sẽ không tự tin...
Lãnh Ngạn cười to, lại không che giấu được mệt mỏi giữa hai chân mày.
Tần Nhiên thức thời không nói thêm gì nữa, thiếu gia thật sự mệt chết đi, gần đây thường xuyên nhìn thấy dáng vẻ uể oải của cậu ấy. Nhưng mà, mấy ngày nữa có thể là thời gian nghỉ dài rồi, nhưng nó có ý nghĩa Tần Nhiên anh lại đảm nhận làm nhân vật bị bỏ sót, vậy thì thế nào đây? Chỉ cần thiếu gia và Duy Nhất hạnh phúc, anh nguyện ý!
Xe chạy về phía Kỳ Thịnh, trời vẫn tờ mờ sáng, ánh đèn đường tản ra ánh sáng dị dàng dưới sương mù sáng sớm, trên đường gần như không có người, Tần Nhiên im lặng nhìn từng ngôi nhà ngoài cửa sổ lùi lại trong nháy mắt, ánh mắt đột nhiên bị hấp dẫn.
“Dừng dừng dừng.” Anh kêu to.
“Sao vậy?” Lãnh Ngạn mở to mắt.
“Cậu xem người nọ giống như Tĩnh Lam phải không?” Tần Nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ xe.
Xe tự nhiên dừng lại, bọn họ đi ở làn đường gần lề đường, cho nên vẫn tinh tường hơn người đi làn bên ngoài.
Lãnh Ngạn nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy ở đầu ngõ tầm thường, có hai người đàn ông đè một người phụ nữ lại làm trò xằng bậy, quần áo của người phụ nữ bị xé toạc giống như đồ Tĩnh Lam mặc, còn có tóc uốn xoăn màu nâu nhạt, hơn nửa khuôn mặt của cô ta cũng có thể thấy rõ ràng.
“Nhanh xuống xe.” Anh vội vàng ra lệnh.
Mấy chiếc xe vệ sỹ phía sau cũng không biết xảy ra chuyện gì, thấy tổng giám đốc xuống xe, toàn bộ dừng xe, đi theo Lãnh Ngạn.
“Dừng tay!” Tần Nhiên hét lớn một tiếng, mấy vệ sỹ xông lên đuổi hai tên lưu manh chạy đi.
Ánh mắt Lãnh Ngạn rơi lên người Tĩnh Lam, chỉ thấy cô ta hoàn toàn không để ý tới Lãnh Ngạn, chỉ có điều ánh mắt đờ đẫn vẫn nhìn về một hướng, mặt mũi tràn đầy nước mắt. Đầu tóc rối bời, mặt vàng vọt lại dơ bẩn, sớm đã không còn là dáng vẻ quyến rũ ban đầu.
Bọn vệ sỹ đồng loạt quay đầu, không dám nhìn cô ta, chỉ vì quần áo cô ta bị xé rách, dưới thân trần truồng, trò chơi cô ta đã từng khổ tâm bày kế hôm nay biến thành sự thật.
Hô hấp Lãnh Ngạn nặng nề, cởi áo khoác của mình xuống, ném lên người Tĩnh Lam, một câu lạnh nhạt, “Đưa cô ta đến đồn cảnh sát!” Rồi sau đó xoay người, khoảng cách giữa anh và cô ta chính là không bao giờ cùng xuất hiện...
Tĩnh Lam bị ba chữ “Đồn cảnh sát” thức tỉnh, hét lên một tiếng, “Tôi không đi đồn cảnh sát! Ai muốn bắt tôi đi đồn cảnh sát? Tôi không muốn đi! Tôi muốn đi tìm Ngạn! Tôi muốn nói cho anh ấy biết, tôi không làm nhiều chuyện xấu như vậy, tôi không có! Tôi thật sự không có! Tôi còn muốn nói cho anh ấy biết, rất nhiều người bắt nạt tôi, bọn họ làm tôi đau!”
Lãnh Ngạn bỗng nhiên dừng bước, quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô ta.
Cô ta dùng áo khoác anh ném cho che kín, lệ rơi đầy mặt đi về phía anh, không ngừng nói lảm nhảm, “Cám ơn anh, không cần đưa tôi đến đồn cảnh sát được không? Anh chịu đưa quần áo cho tôi mượn, anh nhất định là người tốt, anh biết tôi lạnh, đúng không? Cho nên, không cần đưa tôi đi đồn cảnh sát, tôi muốn đi tìm Ngạn! Anh biết Ngạn không? Anh dẫn tôi đi tìm anh ấy! Được không?”
“Ừ, tôi thấy ghi chép về mèo đen trong nhật ký của Duy Nhất, cùng lúc cô ấy phát hiện con búp bê vải bị xé nát, từ lời nói của cô có vẻ hết sức sợ con mèo đen này. Tôi chợt nhớ tới, Tĩnh Lam không thích động vật, cảm thấy bẩn, con mèo đen này chỉ có quản gia yêu thích, mà chuyện xưa về người gọi là bạn gái của tôi bị dây điện giật chết, một đoạn dây điện hoàn toàn bị động vật gặm cắn. Kiểm tra toàn diện đường dây điện ở nhà họ Lãnh cũng phát hiện nhiều chỗ dây điện bị lão hóa đều có dấu vết động vật cắn, bây giờ nghĩ lại đầu óc rất rõ ràng, chẳng qua lúc ấy quá mơ hồ mà thôi! Nếu không cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện phía sau như vậy!”
Tần Nhiên nhìn vẻ mặt hơi đau xót của anh, muốn an ủi anh, “Thiếu gia, đừng suy nghĩ những chuyện không vui kia, không phải đã qua rồi sao? Hơn nữa, nếu không phải như vậy, sao má Tằng lại tìm cô dâu thay thế cho cậu, làm sao để cậu gặp gỡ Duy Nhất đây?”
Lãnh Ngạn lại lắc đầu: “Tần Nhiên, tôi cảm thấy được, nếu như tôi và Duy Nhất có duyên, cho dù không có những chuyện này, cũng sẽ gặp gỡ, có lẽ tại khúc quanh nào đó trên đường, có lẽ ở trong thang máy tập đoàn Doãn thị, có lẽ ngày nào đó dưới ánh nắng tươi sáng, cô ấy không giải thích được mà cười với tôi, nhưng mà, không cần giá cao như vậy, thật sự không cần...”
“Thiếu gia, cuộc đời con người do bản thân lựa chọn! Nếu bọn họ lựa chọn cuộc sống như vậy, thì chuyện cũng không có cách nào khác!” Cuối cùng Tần Nhiên chỉ có thể nói như vậy, hy vọng khuyên Lãnh Ngạn không nên u buồn vì người thân biến thành kẻ thù.
Lãnh Ngạn rất đồng ý, “Đúng! Thật ra thì quản gia biến thành như vậy cũng không phải toàn bộ đều do câu cha tôi không thực hiện cam kết, lúc ấy cha tôi say rượu nói xằng nói bậy, sau khi tỉnh rượu đã sớm quên mất, quan trọng nhất là trái tim quản gia, đi lệch. Cho nên, về sau tôi sẽ quý trọng thứ bản thân mình có hơn, nếu có một ngày tôi thật sự hai bàn tay trắng, tôi hy vọng tôi còn có Duy Nhất, có các cậu, vậy vẫn có thể có toàn thế giới!”
Hốc mắt Tần Nhiên bỗng dưng ướt át, mắng to, “Một đấng mày râu, sáng sớm nói mủi lòng như vậy làm gì?! Có chút tiền đồ được không!”
Lãnh Ngạn không khỏi bật cười to, dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, không ngờ lại suốt một đêm! Gần đây thể lực chi nhiều hơn thu...
“Tần Nhiên, cậu nói có phải tôi đã già rồi không?” Lãnh Ngạn đột nhiên hỏi.
“Sao lại như vậy? Tần Nhiên rất kinh ngạc, thiếu gia mới chỉ ba mươi tuổi đầu, chính là thời kỳ vàng son của đàn ông.
“Nhưng mà, tôi thường cảm thấy thể lực cạn kiệt, không tốt như trước kia! Ngày trước thức trắng đêm liên tục một tuần đều không sao!” Lãnh Ngạn nhíu nhíu mày, giống như muốn mệt mỏi chen ra ngoài từ giữa hai chân mày.
Tần Nhiên bật cười, “Thiếu gai, cậu là người bình thường! Cho dù bản thân là sắt đá! Thức đêm tiếp như vậy, người sắt cũng chịu không nổi! Cậu ấy, vẫn nên yêu quý bản thân mình, bây giờ không chỉ một mình cậu, coi như vì Duy Nhất, cũng phải để cho bản thân khỏe mạnh! Đừng liều mạng như vậy!”
“Ừ, tôi biết rõ!” Anh lại bật cười, “Nhắc tới Duy Nhất, tôi càng cảm thấy mình già! Cô ấy mới hai mươi tuổi! Chênh lệch bao nhiêu!”
“Thiếu gia! Đừng nói như vậy, nghe nói cô gái bình thường bây giờ đều thích đàn ông thành thục, một là bởi vì có cảm giác an toàn, hai là bởi vì biết thương người!” Tần Nhiên chưa bao giờ biết rằng có lúc thiếu gia cũng sẽ không tự tin...
Lãnh Ngạn cười to, lại không che giấu được mệt mỏi giữa hai chân mày.
Tần Nhiên thức thời không nói thêm gì nữa, thiếu gia thật sự mệt chết đi, gần đây thường xuyên nhìn thấy dáng vẻ uể oải của cậu ấy. Nhưng mà, mấy ngày nữa có thể là thời gian nghỉ dài rồi, nhưng nó có ý nghĩa Tần Nhiên anh lại đảm nhận làm nhân vật bị bỏ sót, vậy thì thế nào đây? Chỉ cần thiếu gia và Duy Nhất hạnh phúc, anh nguyện ý!
Xe chạy về phía Kỳ Thịnh, trời vẫn tờ mờ sáng, ánh đèn đường tản ra ánh sáng dị dàng dưới sương mù sáng sớm, trên đường gần như không có người, Tần Nhiên im lặng nhìn từng ngôi nhà ngoài cửa sổ lùi lại trong nháy mắt, ánh mắt đột nhiên bị hấp dẫn.
“Dừng dừng dừng.” Anh kêu to.
“Sao vậy?” Lãnh Ngạn mở to mắt.
“Cậu xem người nọ giống như Tĩnh Lam phải không?” Tần Nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ xe.
Xe tự nhiên dừng lại, bọn họ đi ở làn đường gần lề đường, cho nên vẫn tinh tường hơn người đi làn bên ngoài.
Lãnh Ngạn nhìn ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy ở đầu ngõ tầm thường, có hai người đàn ông đè một người phụ nữ lại làm trò xằng bậy, quần áo của người phụ nữ bị xé toạc giống như đồ Tĩnh Lam mặc, còn có tóc uốn xoăn màu nâu nhạt, hơn nửa khuôn mặt của cô ta cũng có thể thấy rõ ràng.
“Nhanh xuống xe.” Anh vội vàng ra lệnh.
Mấy chiếc xe vệ sỹ phía sau cũng không biết xảy ra chuyện gì, thấy tổng giám đốc xuống xe, toàn bộ dừng xe, đi theo Lãnh Ngạn.
“Dừng tay!” Tần Nhiên hét lớn một tiếng, mấy vệ sỹ xông lên đuổi hai tên lưu manh chạy đi.
Ánh mắt Lãnh Ngạn rơi lên người Tĩnh Lam, chỉ thấy cô ta hoàn toàn không để ý tới Lãnh Ngạn, chỉ có điều ánh mắt đờ đẫn vẫn nhìn về một hướng, mặt mũi tràn đầy nước mắt. Đầu tóc rối bời, mặt vàng vọt lại dơ bẩn, sớm đã không còn là dáng vẻ quyến rũ ban đầu.
Bọn vệ sỹ đồng loạt quay đầu, không dám nhìn cô ta, chỉ vì quần áo cô ta bị xé rách, dưới thân trần truồng, trò chơi cô ta đã từng khổ tâm bày kế hôm nay biến thành sự thật.
Hô hấp Lãnh Ngạn nặng nề, cởi áo khoác của mình xuống, ném lên người Tĩnh Lam, một câu lạnh nhạt, “Đưa cô ta đến đồn cảnh sát!” Rồi sau đó xoay người, khoảng cách giữa anh và cô ta chính là không bao giờ cùng xuất hiện...
Tĩnh Lam bị ba chữ “Đồn cảnh sát” thức tỉnh, hét lên một tiếng, “Tôi không đi đồn cảnh sát! Ai muốn bắt tôi đi đồn cảnh sát? Tôi không muốn đi! Tôi muốn đi tìm Ngạn! Tôi muốn nói cho anh ấy biết, tôi không làm nhiều chuyện xấu như vậy, tôi không có! Tôi thật sự không có! Tôi còn muốn nói cho anh ấy biết, rất nhiều người bắt nạt tôi, bọn họ làm tôi đau!”
Lãnh Ngạn bỗng nhiên dừng bước, quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô ta.
Cô ta dùng áo khoác anh ném cho che kín, lệ rơi đầy mặt đi về phía anh, không ngừng nói lảm nhảm, “Cám ơn anh, không cần đưa tôi đến đồn cảnh sát được không? Anh chịu đưa quần áo cho tôi mượn, anh nhất định là người tốt, anh biết tôi lạnh, đúng không? Cho nên, không cần đưa tôi đi đồn cảnh sát, tôi muốn đi tìm Ngạn! Anh biết Ngạn không? Anh dẫn tôi đi tìm anh ấy! Được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.