Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt
Chương 188: Thầy giáo Lãnh kém chất lượng?
Cát Tường Dạ
30/06/2016
“Được! Vậy anh ngồi chờ hoa hồng!” Lãnh Ngạn cười to.
“Lãnh Ngạn,” Duy Nhất đột nhiên nhớ tới lời mình vừa trả lời Dịch Hàn, “Em hỏi anh, nếu như anh mất đi tất cả, chỉ còn lại mình em, anh thỏa mãn sao?”
“Bé ngốc, không phải anh vẫn còn cả thế giới sao?” Lãnh Ngạn trả lời không chút nghĩ ngợi.
“Lãnh Ngạn…” Duy Nhất cảm động không thôi.
“Bé ngốc, đừng cảm động, nhớ tối quay lại kiểm tra bài tập của em, kiểm tra bài học ngày hôm qua của em, trả lời không được anh sẽ phạt!” Lãnh Ngạn cười nói.
“Biết! Bảo đảm không thành vấn đề! Tĩnh Lam như thế nào?” Duy Nhất hỏi vấn đề cực kỳ quan trọng.
“Sáng sớm hôm nay khá hơn một chút, tối quay lại nói tỉ mỉ!”
Buổi tối, sau khi Lãnh Ngạn trở lại quả nhiên nghiêm trang bắt đầu kiểm tra cô, sau khi Duy Nhất được Dịch Hàn khai thông, tự nhiên đối đáp trôi chảy, Lãnh Ngạn không khỏi lau mắt mà nhìn cô, “Không tệ! Không nhìn ra em thông minh như vậy!”
Duy Nhất không vui, “Anh coi em là dạng gì rồi?”
Lãnh Ngạn cười cười, thò đầu ngón út, “Thông minh hơn heo chút ít như vậy!”
“Anh… Đây là khen ngợi hay châm chọc!” Duy Nhất gập sách, gõ mạnh lên đầu anh.
Lãnh Ngạn đoạt lấy sách, đè bả vai cô để cô ngồi xuống, “Vẫn chưa xong, ngày hôm qua tự mình em đọc sách rất vất vả di, hôm nay anh giảng cho em! Nội dung hôm nay hơi khó!”
Nội dung hôm nay quả nhiên hơi khó khăn, Lãnh Ngạn mất một bụng sức lực, cũng không khiến Duy Nhất hiểu rõ.
“Em đúng là chỉ thông minh hơn heo chút xíu!” Lãnh Ngạn nổi đóa, gõ một cái lên đầu cô.
Duy Nhất bị đau, che đầu nói, “Rõ ràng chính anh dạy không tốt! Sao lại trách em đần!”
“Anh dạy không tốt? Ban đầu thầy giáo dạy anh như vậy!”
“Khổng Tử có câu gọi là tùy theo tài năng đến đâu mà dạy, anh không hiểu sao? Người khác biệt đương nhiên phải dùng cách dạy khác biệt!” Duy Nhất trách móc anh.
Lãnh Ngạn nhìn cô cười, “Cho nên bản thân anh phải nghĩ một biện pháp ngốc nghếch cho người ngốc như em!”
“Anh! Lãnh Ngạn! Anh có ý gì? Tổn thương tự ái!” Duy Nhất vứt sách xuống đất, “Em không học! Công ty nát gì đâu, chính anh tự làm đi!”
Lãnh Ngạn không biến sắc nhìn cô, “Hả? Nhiễm tổng thề son sắt không dựa vào anh thì ra cũng có chiêu làm nũng này, được, anh giúp em thu thập cục diện rối rắm ở công ty em, em chờ thu tiền là được! Cũng tiết kiệm anh lại dạy em người đại ngốc nghếch này!”
“Anh…” Duy Nhất dậm chân, “Thật tức chết em rồi! Lãnh Ngạn thối, anh đi ra ngoài cho em! Em không muốn nhìn thấy anh!”
Lãnh Ngạn thấy Duy Nhất thật sự bực tức, đổi giọng khuyên lơn, “Được rồi, ngồi xuống, anh nói lại lần nữa cho em nghe!”
Duy Nhất lại xoay người qua, “Ai muốn anh dạy! Anh xào mực của anh đi! Nhờ anh dạy còn không bằng em tự học! Cho em một giờ, nếu em học không xong thì em thật sự còn đần hơn heo! Anh đi ra ngoài cho em!”
“Đây chính là em nói! Như vậy ngoan ngoãn ra học heo chạy ngoài đường!” Lãnh Ngạn buồn cười nhìn cô.
“Đợi đã nào…!” Duy Nhất xoay người gọi anh lại.
Lãnh Ngạn đi tới nắm bả vai cô, “Sao? Đầu hàng? Gọi anh một tiếng dễ nghe anh tiếp tục dạy em!”
Duy Nhất hất tay của anh ra, “Người nào đầu hàng, chúng ta đánh cuộc, nếu một giờ sau em học xong thì làm thế nào? Anh thua cho em cái gì?”
Lãnh Ngạn ngừng cười, “Nếu anh thua, ban đêm anh thua bởi em.”
“Anh… Người nào đùa giỡn với anh?” Duy Nhất đẩy anh ra khỏi phòng, “Anh cút ra ngoài cho em! Người thua bắt chước Only kêu!”
Lãnh Ngạn này, quả thật chẳng hiểu ra sao, lúc cợt nhả, lúc lại nghiêm nghị, thật sự có bà xã kiểu gì sẽ có ông xã kiểu đó!
Nghĩ tới đây, cô lập tức bụm miệng, phỉ phui, Tĩnh Lam mới không phải là bà xã của anh!
Ngồi trở lại bàn đọc sách lần nữa, cô gọi điện thoại cho Dịch Hàn, cũng thật sự kỳ quái rồi, Lãnh Ngạn nói thế nào cô cũng không hiểu rõ, Dịch Hàn lại dùng ngôn ngữ cực kỳ rõ ràng, ví dụ cô có thể hiểu, khiến cô hiểu rất nhanh, chỉ có điều, cuộc điện thoại này gọi hơi dài.
“Dịch Hàn, thật ngại quá, trễ vậy còn gọi quấy nhiễu anh! Chỉ có điều, anh không làm giáo sư thật đáng tiếc!” Cuối cùng, Duy Nhất cảm thán.
“Thật sao? Được Duy Nhất khen cũng không dễ dàng, việc này Lãnh Ngạn nên hiểu, sao cậu ta không dạy em?” Dịch Hàn cười nói.
“Đừng nhắc tới anh ấy! Nhắc tới em lại nổi giận! Em vốn không ngu ngốc cũng bị anh ấy mắng thành đần!” Duy Nhất thở phì phò nói.
Dịch Hàn cười ha ha, “Thật sao? Buổi trưa còn có người ba hoa chích chòe về cậu ta!”
“Hì hì!” Duy Nhất không biết xấu hổ cười một tiếng, “Đó là hai việc khác nhau, anh ấy mắng em cũng vì tốt cho em!”
“Được rồi được rồi! Lại bắt đầu chán ghét! Anh không chịu nổi, hôm nay chỉ tới đây thôi! Ngủ ngon!” Dịch Hàn cười xấu xa.
“Ngủ ngon! Cám ơn!” Duy Nhất đặt điện thoại di động xuống, hắng giọng một cái, ra khỏi phòng.
Lãnh Ngạn đang nằm trên ghế sa lon xem ti vi, thấy Duy Nhất xuống, lắc lắc chân nói, “Sao? Xuống bắt chước Only kêu?”
“Đúng vậy!” Duy Nhất ném sách cho anh, “Em sợ có người học không giống! Bắt đầu đi!”
“Đùa thật?” Lãnh Ngạn nửa tin nửa ngờ, thử hỏi mấy vấn đề, kết quả Duy Nhất đều giải đáp được hết.
Mắt thấy dáng vẻ hả hê của Duy Nhất, Lãnh Ngạn mở rộng tầm mắt, “Em thật sự đã hiểu? Học như thế nào?”
Duy Nhất hừ một tiếng, “Ít nói nhảm! Nhanh bắt chước Only kêu cha!”
Lãnh Ngạn nhìn cô, đột nhiên cười xấu xa.
Duy Nhất bị anh cười đến sợ hãi, “Anh… Cười cái gì? Vừa nhìn thấy anh cười như vậy cũng biết anh không yên lòng!”
“Lãnh Ngạn,” Duy Nhất đột nhiên nhớ tới lời mình vừa trả lời Dịch Hàn, “Em hỏi anh, nếu như anh mất đi tất cả, chỉ còn lại mình em, anh thỏa mãn sao?”
“Bé ngốc, không phải anh vẫn còn cả thế giới sao?” Lãnh Ngạn trả lời không chút nghĩ ngợi.
“Lãnh Ngạn…” Duy Nhất cảm động không thôi.
“Bé ngốc, đừng cảm động, nhớ tối quay lại kiểm tra bài tập của em, kiểm tra bài học ngày hôm qua của em, trả lời không được anh sẽ phạt!” Lãnh Ngạn cười nói.
“Biết! Bảo đảm không thành vấn đề! Tĩnh Lam như thế nào?” Duy Nhất hỏi vấn đề cực kỳ quan trọng.
“Sáng sớm hôm nay khá hơn một chút, tối quay lại nói tỉ mỉ!”
Buổi tối, sau khi Lãnh Ngạn trở lại quả nhiên nghiêm trang bắt đầu kiểm tra cô, sau khi Duy Nhất được Dịch Hàn khai thông, tự nhiên đối đáp trôi chảy, Lãnh Ngạn không khỏi lau mắt mà nhìn cô, “Không tệ! Không nhìn ra em thông minh như vậy!”
Duy Nhất không vui, “Anh coi em là dạng gì rồi?”
Lãnh Ngạn cười cười, thò đầu ngón út, “Thông minh hơn heo chút ít như vậy!”
“Anh… Đây là khen ngợi hay châm chọc!” Duy Nhất gập sách, gõ mạnh lên đầu anh.
Lãnh Ngạn đoạt lấy sách, đè bả vai cô để cô ngồi xuống, “Vẫn chưa xong, ngày hôm qua tự mình em đọc sách rất vất vả di, hôm nay anh giảng cho em! Nội dung hôm nay hơi khó!”
Nội dung hôm nay quả nhiên hơi khó khăn, Lãnh Ngạn mất một bụng sức lực, cũng không khiến Duy Nhất hiểu rõ.
“Em đúng là chỉ thông minh hơn heo chút xíu!” Lãnh Ngạn nổi đóa, gõ một cái lên đầu cô.
Duy Nhất bị đau, che đầu nói, “Rõ ràng chính anh dạy không tốt! Sao lại trách em đần!”
“Anh dạy không tốt? Ban đầu thầy giáo dạy anh như vậy!”
“Khổng Tử có câu gọi là tùy theo tài năng đến đâu mà dạy, anh không hiểu sao? Người khác biệt đương nhiên phải dùng cách dạy khác biệt!” Duy Nhất trách móc anh.
Lãnh Ngạn nhìn cô cười, “Cho nên bản thân anh phải nghĩ một biện pháp ngốc nghếch cho người ngốc như em!”
“Anh! Lãnh Ngạn! Anh có ý gì? Tổn thương tự ái!” Duy Nhất vứt sách xuống đất, “Em không học! Công ty nát gì đâu, chính anh tự làm đi!”
Lãnh Ngạn không biến sắc nhìn cô, “Hả? Nhiễm tổng thề son sắt không dựa vào anh thì ra cũng có chiêu làm nũng này, được, anh giúp em thu thập cục diện rối rắm ở công ty em, em chờ thu tiền là được! Cũng tiết kiệm anh lại dạy em người đại ngốc nghếch này!”
“Anh…” Duy Nhất dậm chân, “Thật tức chết em rồi! Lãnh Ngạn thối, anh đi ra ngoài cho em! Em không muốn nhìn thấy anh!”
Lãnh Ngạn thấy Duy Nhất thật sự bực tức, đổi giọng khuyên lơn, “Được rồi, ngồi xuống, anh nói lại lần nữa cho em nghe!”
Duy Nhất lại xoay người qua, “Ai muốn anh dạy! Anh xào mực của anh đi! Nhờ anh dạy còn không bằng em tự học! Cho em một giờ, nếu em học không xong thì em thật sự còn đần hơn heo! Anh đi ra ngoài cho em!”
“Đây chính là em nói! Như vậy ngoan ngoãn ra học heo chạy ngoài đường!” Lãnh Ngạn buồn cười nhìn cô.
“Đợi đã nào…!” Duy Nhất xoay người gọi anh lại.
Lãnh Ngạn đi tới nắm bả vai cô, “Sao? Đầu hàng? Gọi anh một tiếng dễ nghe anh tiếp tục dạy em!”
Duy Nhất hất tay của anh ra, “Người nào đầu hàng, chúng ta đánh cuộc, nếu một giờ sau em học xong thì làm thế nào? Anh thua cho em cái gì?”
Lãnh Ngạn ngừng cười, “Nếu anh thua, ban đêm anh thua bởi em.”
“Anh… Người nào đùa giỡn với anh?” Duy Nhất đẩy anh ra khỏi phòng, “Anh cút ra ngoài cho em! Người thua bắt chước Only kêu!”
Lãnh Ngạn này, quả thật chẳng hiểu ra sao, lúc cợt nhả, lúc lại nghiêm nghị, thật sự có bà xã kiểu gì sẽ có ông xã kiểu đó!
Nghĩ tới đây, cô lập tức bụm miệng, phỉ phui, Tĩnh Lam mới không phải là bà xã của anh!
Ngồi trở lại bàn đọc sách lần nữa, cô gọi điện thoại cho Dịch Hàn, cũng thật sự kỳ quái rồi, Lãnh Ngạn nói thế nào cô cũng không hiểu rõ, Dịch Hàn lại dùng ngôn ngữ cực kỳ rõ ràng, ví dụ cô có thể hiểu, khiến cô hiểu rất nhanh, chỉ có điều, cuộc điện thoại này gọi hơi dài.
“Dịch Hàn, thật ngại quá, trễ vậy còn gọi quấy nhiễu anh! Chỉ có điều, anh không làm giáo sư thật đáng tiếc!” Cuối cùng, Duy Nhất cảm thán.
“Thật sao? Được Duy Nhất khen cũng không dễ dàng, việc này Lãnh Ngạn nên hiểu, sao cậu ta không dạy em?” Dịch Hàn cười nói.
“Đừng nhắc tới anh ấy! Nhắc tới em lại nổi giận! Em vốn không ngu ngốc cũng bị anh ấy mắng thành đần!” Duy Nhất thở phì phò nói.
Dịch Hàn cười ha ha, “Thật sao? Buổi trưa còn có người ba hoa chích chòe về cậu ta!”
“Hì hì!” Duy Nhất không biết xấu hổ cười một tiếng, “Đó là hai việc khác nhau, anh ấy mắng em cũng vì tốt cho em!”
“Được rồi được rồi! Lại bắt đầu chán ghét! Anh không chịu nổi, hôm nay chỉ tới đây thôi! Ngủ ngon!” Dịch Hàn cười xấu xa.
“Ngủ ngon! Cám ơn!” Duy Nhất đặt điện thoại di động xuống, hắng giọng một cái, ra khỏi phòng.
Lãnh Ngạn đang nằm trên ghế sa lon xem ti vi, thấy Duy Nhất xuống, lắc lắc chân nói, “Sao? Xuống bắt chước Only kêu?”
“Đúng vậy!” Duy Nhất ném sách cho anh, “Em sợ có người học không giống! Bắt đầu đi!”
“Đùa thật?” Lãnh Ngạn nửa tin nửa ngờ, thử hỏi mấy vấn đề, kết quả Duy Nhất đều giải đáp được hết.
Mắt thấy dáng vẻ hả hê của Duy Nhất, Lãnh Ngạn mở rộng tầm mắt, “Em thật sự đã hiểu? Học như thế nào?”
Duy Nhất hừ một tiếng, “Ít nói nhảm! Nhanh bắt chước Only kêu cha!”
Lãnh Ngạn nhìn cô, đột nhiên cười xấu xa.
Duy Nhất bị anh cười đến sợ hãi, “Anh… Cười cái gì? Vừa nhìn thấy anh cười như vậy cũng biết anh không yên lòng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.