Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt
Chương 179: Thì ra là vậy, Lãnh Ngạn trứng thối
Cát Tường Dạ
22/06/2016
Lãnh Ngạn lạnh lùng quát, “Em dám xuống xe!”
“Tại sao không dám?” Duy Nhất trời sinh tính tình bướng bỉnh, chỉ vì Lãnh Ngạn mà nhẫn nhịn nhiều lắm.
“Vậy em thử một chút!” Mặt núi băng của Lãnh Ngạn muốn thiêu đốt.
Trong lòng Duy Nhất thoáng qua chút e ngại, nhưng thoáng qua biến mất, mở chốt cửa xe, vừa định xuống xe, cổ tay đột nhiên bị Lãnh Ngạn kìm chặt.
“Làm gì? Anh buông tôi ra!” Duy Nhất và Lãnh Ngạn một trước một sau ngồi xuống, cánh tay cô bị giữ chặt, không giãy giụa được.
Lãnh Ngạn nhìn cô chằm chằm, tay đột nhiên vòng qua gáy cô, cách chỗ ngồi đè đầu cô lại, hôn mãnh liệt.
“Kẻ điên… Kẻ điên này… Ưmh…” Duy Nhất tức giận giãy giụa, cuối cùng bị anh giam cầm thật chặt, môi anh đào cũng vội vã mở ra, lưỡi của anh càn rỡ cuốn từng chút hơi thở của cô.
Mà Duy Nhất, lại chậm rãi chảy nước mắt…
Nụ hôn của anh dần trở nên dịu dàng mà triền miên, bờ môi mềm mại hút từng giọt lệ như châu ngọc của cô, lưỡi nóng ướt liếm láp nước mắt lem luốc.
Ở vành tai, anh đùa giỡn mà khẽ cắn nhẹ nhàng, cô giống như dự liệu của anh, run rẩy.
Anh cười khẽ một tiếng, nói nhỏ bên tai cô, “Nhìn em còn phô trương hay không!”
Duy Nhất bị anh hôn đầu óc choáng váng, “Anh có ý gì?”
“Hôm nay khó chịu sao?” Anh cười hỏi cô.
Duy Nhất trợn to hai mắt, không biết rốt cuộc dụng ý của anh là gì.
Tay của anh trượt lên cổ cô, dịu dàng vuốt ve cổ sáng bóng, “Hôm nay chỉ là trừng phạt nho nhỏ, về sau còn tự tiện làm chủ, phá hư chủ nhật của chúng ta, anh sẽ phạt nặng em!”
“Trừng phạt? Tự tiện làm chủ? Lãnh Ngạn, tôi xem ra tinh thần của anh còn nghiêm trọng hơn bệnh của Tĩnh Lam.” Duy Nhất cười lạnh nhìn anh, trong lòng vẫn nghe không hiểu lời anh nói.
Cặp mắt của Lãnh Ngạn sáng ngời trong đêm tối, anh thản nhiên nói, “Đúng, anh mà bị em giày vò như vậy tiếp sớm muộn gì cũng mắc bệnh tâm thần!”
“Tôi giày vò anh? Rõ ràng là anh giày vò tôi!” Duy Nhất đỏ vành mắt, nhìn áo sơ mi màu xanh trên người anh, ngọn lửa không tên phát ra, đưa tay không ngừng xé rách, “Áo sơ mi đã lỗi thời! Anh còn mặc làm gì? Mau ném đi! Còn có, tôi, tôi cũng không xứng làm Lãnh thiếu phu nhân của anh, làm ơn về sau đừng để cho tôi cùng với anh, nhìn vợ chồng hai người cầm sắt hài hòa!”
“Anh có muốn em tới sao? Là em tự mình tới!” Lãnh Ngạn đáp.
Trái tim Duy Nhất lập tức đau xót, nhẫn tâm mà cô chịu đựng người thường không thể chịu, vừa nhượng bộ Tĩnh Lam, vừa thông cảm cho anh, đổi lấy chính là câu này sao?
“Được! Được! Lãnh Ngạn, anh có gan! Xem như tôi đã nhìn nhầm người, tôi trịnh trọng tuyên bố, Lãnh Ngạn, chúng ta đã chơi xong!” Cô sưng mặt lên mở cửa xe.
“Ai chơi với em! Anh nghiêm túc!” Mặt Lãnh Ngạn nghiêm túc “Cạch” một tiếng đóng cửa xe lại, “Hôm nay vốn là thời gian tốt để chúng ta hưởng thụ gió biển, nhưng em cố tình đi dạo phố với Tĩnh Lam, anh nói cho em biết, trừng phạt hôm nay là nhẹ nhất, nếu về sau em còn nhắc tới đề nghị như vậy với anh, xem anh trừng phạt em như thế nào!”
Duy Nhất khó có thể tin nhìn anh, hình như đã hiểu hơi rõ ràng, “Hôm nay anh để cho em khó chịu cả ngày là cố ý? Cũng bởi vì em tự chủ trương đồng ý đi dạo phố với Tĩnh Lam?”
“Đúng vậy, em cũng biết anh rất khó chịu, cho nên em phải cùng khó chịu với anh, anh xem em có rút ra được kinh nghiệm không!” Lãnh Ngạn như bé trai nghịch ngợm nhìn vẻ mặt của cô.
Duy Nhất sợ run hồi lâu, bật khóc lớn lên, trong miệng lớn tiếng kêu, “Lãnh Ngạn, đồ trứng thối này! Tức chết em rồi! Hận anh chết đi được! Em thiếu chút nữa muốn chia tay với anh!”
Lãnh Ngạn dứt khoát ngồi vào ghế sau ôm cô, hôn nước mắt của cô, “Không cho nói chia tay! Bảo bối, anh chỉ không muốn nhìn thấy em uất ức bản thân vì Tĩnh Lam, hôm nay cần phải nhớ kỹ, lần sau còn để mình chịu uất ức, anh sẽ để em chịu uất ức nhiều hơn!”
Duy Nhất muốn nói nhưng không thốt lên lời, chỉ nằm trong ngực anh khóc nức nở, nước mắt lau hết lên người anh, lâu sau mới thút tha thút thít nói, “Em chỉ muốn giúp anh…”
“Bé ngốc!” Lãnh Ngạn cưng chiều hôn trán cô, “Chuyện của anh và Tĩnh Lam không liên quan đến em, để anh tự xử lý, nếu em thật sự muốn giúp anh, vậy mỗi ngày cười thật vui vẻ, đây mới thật sự là giúp anh, bởi vì sự nghiệp cả đời anh chính là muốn em hạnh phúc, muốn em vui vẻ!”
“Lãnh Ngạn!” Duy Nhất cảm động đến rối tinh rối mù, nước mắt tràn trề, áo sơ mi của Lãnh Ngạn đã sớm ướt thành không còn dáng vẻ.
“Đúng là ngốc! Có đói bụng không?” Lãnh Ngạn dịu dàng hỏi.
Duy Nhất kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Anh… Biết em chưa ăn tối?”
“Có một bé ngốc ăn hải sản sẽ bị dị ứng, cho nên uống năm ly nước, sao anh không nhìn thấy?” Khóe môi anh ngậm cười, cầm gói to lúc trước mang lên xe, “Thật ra nhà hàng kia nổi danh nhất không phải hải sản, mà là vịt quay, có muốn ăn đùi vịt quay không?”
“Muốn! Lãnh Ngạn, anh thật tốt!” Duy Nhất đã sớm đói bụng đến ngực dính vào lưng.
“Nhanh nào, vẫn còn nóng!” Lãnh Ngạn mở hộp ra, cầm đùi vịt quay đút vào miệng Duy Nhất.
Duy Nhất há mồm cắn, tay Lãnh Ngạn lại rụt về sau, Duy Nhất không cắn được.
“Anh làm gì thế? Em rất đói!” Duy Nhất cau mày oán giận.
“Mới vừa rồi có người nói anh tốt, cho nên, ăn xong phải dùng hành động thực tế chứng minh mới được!” Lãnh Ngạn chỉ chỉ lên môi, ánh mắt lóe sáng, đúng là nội dung xấu xa.
“Bây giờ bày tỏ!” Duy Nhất dè dặt tiến tới, ôm lấy cổ anh, cắn mạnh lên môi anh.
Lãnh Ngạn đau đến kêu thành tiếng, “Mưu sát chồng à!”
“Hừ! Ai bảo anh để em khổ sở cả ngày, đây là trả thù! Em muốn ăn đùi vịt quay!” Cô há to mồm, chờ Lãnh Ngạn đút đùi vịt quay cho cô ăn.
Lãnh Ngạn nhìn dáng vẻ đương nhiên chờ mình bón cho của cô mà thấy buồn cười, giờ phút này, cô giống như chim non đợi mớm mồi, chỉ có điều, anh vui lòng làm chuyện đương nhiên đi thương yêu cô, cưng chiều cô…
“Tại sao không dám?” Duy Nhất trời sinh tính tình bướng bỉnh, chỉ vì Lãnh Ngạn mà nhẫn nhịn nhiều lắm.
“Vậy em thử một chút!” Mặt núi băng của Lãnh Ngạn muốn thiêu đốt.
Trong lòng Duy Nhất thoáng qua chút e ngại, nhưng thoáng qua biến mất, mở chốt cửa xe, vừa định xuống xe, cổ tay đột nhiên bị Lãnh Ngạn kìm chặt.
“Làm gì? Anh buông tôi ra!” Duy Nhất và Lãnh Ngạn một trước một sau ngồi xuống, cánh tay cô bị giữ chặt, không giãy giụa được.
Lãnh Ngạn nhìn cô chằm chằm, tay đột nhiên vòng qua gáy cô, cách chỗ ngồi đè đầu cô lại, hôn mãnh liệt.
“Kẻ điên… Kẻ điên này… Ưmh…” Duy Nhất tức giận giãy giụa, cuối cùng bị anh giam cầm thật chặt, môi anh đào cũng vội vã mở ra, lưỡi của anh càn rỡ cuốn từng chút hơi thở của cô.
Mà Duy Nhất, lại chậm rãi chảy nước mắt…
Nụ hôn của anh dần trở nên dịu dàng mà triền miên, bờ môi mềm mại hút từng giọt lệ như châu ngọc của cô, lưỡi nóng ướt liếm láp nước mắt lem luốc.
Ở vành tai, anh đùa giỡn mà khẽ cắn nhẹ nhàng, cô giống như dự liệu của anh, run rẩy.
Anh cười khẽ một tiếng, nói nhỏ bên tai cô, “Nhìn em còn phô trương hay không!”
Duy Nhất bị anh hôn đầu óc choáng váng, “Anh có ý gì?”
“Hôm nay khó chịu sao?” Anh cười hỏi cô.
Duy Nhất trợn to hai mắt, không biết rốt cuộc dụng ý của anh là gì.
Tay của anh trượt lên cổ cô, dịu dàng vuốt ve cổ sáng bóng, “Hôm nay chỉ là trừng phạt nho nhỏ, về sau còn tự tiện làm chủ, phá hư chủ nhật của chúng ta, anh sẽ phạt nặng em!”
“Trừng phạt? Tự tiện làm chủ? Lãnh Ngạn, tôi xem ra tinh thần của anh còn nghiêm trọng hơn bệnh của Tĩnh Lam.” Duy Nhất cười lạnh nhìn anh, trong lòng vẫn nghe không hiểu lời anh nói.
Cặp mắt của Lãnh Ngạn sáng ngời trong đêm tối, anh thản nhiên nói, “Đúng, anh mà bị em giày vò như vậy tiếp sớm muộn gì cũng mắc bệnh tâm thần!”
“Tôi giày vò anh? Rõ ràng là anh giày vò tôi!” Duy Nhất đỏ vành mắt, nhìn áo sơ mi màu xanh trên người anh, ngọn lửa không tên phát ra, đưa tay không ngừng xé rách, “Áo sơ mi đã lỗi thời! Anh còn mặc làm gì? Mau ném đi! Còn có, tôi, tôi cũng không xứng làm Lãnh thiếu phu nhân của anh, làm ơn về sau đừng để cho tôi cùng với anh, nhìn vợ chồng hai người cầm sắt hài hòa!”
“Anh có muốn em tới sao? Là em tự mình tới!” Lãnh Ngạn đáp.
Trái tim Duy Nhất lập tức đau xót, nhẫn tâm mà cô chịu đựng người thường không thể chịu, vừa nhượng bộ Tĩnh Lam, vừa thông cảm cho anh, đổi lấy chính là câu này sao?
“Được! Được! Lãnh Ngạn, anh có gan! Xem như tôi đã nhìn nhầm người, tôi trịnh trọng tuyên bố, Lãnh Ngạn, chúng ta đã chơi xong!” Cô sưng mặt lên mở cửa xe.
“Ai chơi với em! Anh nghiêm túc!” Mặt Lãnh Ngạn nghiêm túc “Cạch” một tiếng đóng cửa xe lại, “Hôm nay vốn là thời gian tốt để chúng ta hưởng thụ gió biển, nhưng em cố tình đi dạo phố với Tĩnh Lam, anh nói cho em biết, trừng phạt hôm nay là nhẹ nhất, nếu về sau em còn nhắc tới đề nghị như vậy với anh, xem anh trừng phạt em như thế nào!”
Duy Nhất khó có thể tin nhìn anh, hình như đã hiểu hơi rõ ràng, “Hôm nay anh để cho em khó chịu cả ngày là cố ý? Cũng bởi vì em tự chủ trương đồng ý đi dạo phố với Tĩnh Lam?”
“Đúng vậy, em cũng biết anh rất khó chịu, cho nên em phải cùng khó chịu với anh, anh xem em có rút ra được kinh nghiệm không!” Lãnh Ngạn như bé trai nghịch ngợm nhìn vẻ mặt của cô.
Duy Nhất sợ run hồi lâu, bật khóc lớn lên, trong miệng lớn tiếng kêu, “Lãnh Ngạn, đồ trứng thối này! Tức chết em rồi! Hận anh chết đi được! Em thiếu chút nữa muốn chia tay với anh!”
Lãnh Ngạn dứt khoát ngồi vào ghế sau ôm cô, hôn nước mắt của cô, “Không cho nói chia tay! Bảo bối, anh chỉ không muốn nhìn thấy em uất ức bản thân vì Tĩnh Lam, hôm nay cần phải nhớ kỹ, lần sau còn để mình chịu uất ức, anh sẽ để em chịu uất ức nhiều hơn!”
Duy Nhất muốn nói nhưng không thốt lên lời, chỉ nằm trong ngực anh khóc nức nở, nước mắt lau hết lên người anh, lâu sau mới thút tha thút thít nói, “Em chỉ muốn giúp anh…”
“Bé ngốc!” Lãnh Ngạn cưng chiều hôn trán cô, “Chuyện của anh và Tĩnh Lam không liên quan đến em, để anh tự xử lý, nếu em thật sự muốn giúp anh, vậy mỗi ngày cười thật vui vẻ, đây mới thật sự là giúp anh, bởi vì sự nghiệp cả đời anh chính là muốn em hạnh phúc, muốn em vui vẻ!”
“Lãnh Ngạn!” Duy Nhất cảm động đến rối tinh rối mù, nước mắt tràn trề, áo sơ mi của Lãnh Ngạn đã sớm ướt thành không còn dáng vẻ.
“Đúng là ngốc! Có đói bụng không?” Lãnh Ngạn dịu dàng hỏi.
Duy Nhất kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Anh… Biết em chưa ăn tối?”
“Có một bé ngốc ăn hải sản sẽ bị dị ứng, cho nên uống năm ly nước, sao anh không nhìn thấy?” Khóe môi anh ngậm cười, cầm gói to lúc trước mang lên xe, “Thật ra nhà hàng kia nổi danh nhất không phải hải sản, mà là vịt quay, có muốn ăn đùi vịt quay không?”
“Muốn! Lãnh Ngạn, anh thật tốt!” Duy Nhất đã sớm đói bụng đến ngực dính vào lưng.
“Nhanh nào, vẫn còn nóng!” Lãnh Ngạn mở hộp ra, cầm đùi vịt quay đút vào miệng Duy Nhất.
Duy Nhất há mồm cắn, tay Lãnh Ngạn lại rụt về sau, Duy Nhất không cắn được.
“Anh làm gì thế? Em rất đói!” Duy Nhất cau mày oán giận.
“Mới vừa rồi có người nói anh tốt, cho nên, ăn xong phải dùng hành động thực tế chứng minh mới được!” Lãnh Ngạn chỉ chỉ lên môi, ánh mắt lóe sáng, đúng là nội dung xấu xa.
“Bây giờ bày tỏ!” Duy Nhất dè dặt tiến tới, ôm lấy cổ anh, cắn mạnh lên môi anh.
Lãnh Ngạn đau đến kêu thành tiếng, “Mưu sát chồng à!”
“Hừ! Ai bảo anh để em khổ sở cả ngày, đây là trả thù! Em muốn ăn đùi vịt quay!” Cô há to mồm, chờ Lãnh Ngạn đút đùi vịt quay cho cô ăn.
Lãnh Ngạn nhìn dáng vẻ đương nhiên chờ mình bón cho của cô mà thấy buồn cười, giờ phút này, cô giống như chim non đợi mớm mồi, chỉ có điều, anh vui lòng làm chuyện đương nhiên đi thương yêu cô, cưng chiều cô…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.