Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt
Chương 170: Tĩnh Lam
Cát Tường Dạ
14/06/2016
“Anh đến rồi, em có khỏe không?” Lãnh Ngạn dịu dàng hỏi.
“Em vẫn khỏe, mấy người bác sỹ Lục vẫn còn ở đây!” Thật ra thì giọng Tĩnh Lam rất thanh thúy, rất êm tai.
“Ừ vậy em phải ngoan ngoãn nghe lời bác sỹ, không nên suy nghĩ bậy bạ!” Trong giọng của Lãnh Ngạn lại có thể lộ ra mấy phần cưng chiều.
Bên kia trầm mặc hồi lâu.
Lãnh Ngạn lo lắng gọi cô, “Tĩnh Lam, em không sao chứ? Tĩnh Lam?”
“Em không sao! Em…”
Tĩnh Lam giống như muốn nói lại thôi, thái độ của cô ta khiến Duy Nhất bắt đầu lo lắng, không phải cô ta sẽ đổi ý chứ?
Lãnh Ngạn liếc nhìn Duy Nhất, trong lòng cũng có nỗi lo lắng này, cố gắng hạ giọng mềm mại, “Tĩnh Lam, khuya lắm rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh lại tới thăm em, được không?”
Tĩnh Lam lại trầm mặc, Duy Nhất cắn môi, ôm cánh tay Lãnh Ngạn cũng nắm chặt quần áo anh.
Cuối cùng, Tĩnh Lam lên tiếng, “Ngạn, em… Muốn nói chuyện với cô ấy, có thể không?”
Nghe xong lời này, Duy Nhất không kiềm chế được mà rùng mình, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nói chuyện với Tĩnh Lam, không phải cô phân biệt đối xử với Tĩnh Lam, nói thật, cô hơi sợ theo bản năng với bệnh thần kinh.
Cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn cũng chăm chú nhìn cô, chỉ nghe Lãnh Ngạn nói, “Tĩnh Lam, thôi đi, cô ấy đã ngủ.”
“Như vậy… Ngày mai lúc anh tới có thể dẫn cô ấy tới cùng không?” Tĩnh Lam vội vàng nói, giống như sợ Lãnh Ngạn vì vậy mà cúp điện thoại.
“Cái này… Cô ấy phải đi làm…” Lãnh Ngạn nhíu nhíu mày, nhìn Duy Nhất.
Tĩnh Lam không kiên trì nữa, lát sau mới nói, “Ngạn, em biết rõ, thật ra cô ấy ở bên cạnh đúng không? Anh sợ em hù dọa cô ấy, dáng vẻ em không ai ưa thích, sẽ không ai quan tâm…”
Giọng nói cô đơn khiến Duy Nhất nghe cũng cảm thấy đáng thương, cô luôn mồm không muốn làm kẻ thứ ba, kết quả không phải không thể tránh khỏi sao?
Mặc dù hôn nhân của cô ta và Lãnh Ngạn là hữu danh vô thực, nhưng trên góc độ luật pháp và đạo đức là như vậy. Cô thật sự rất áy náy với Tĩnh Lam.
Cô lấy dũng khí nhỏ giọng nói với Lãnh Ngạn, “Để em nói đi, không quan trọng!”
Lãnh Ngạn hơi chần chừ, đưa di động cho cô.
Duy Nhất nhận lấy điện thoại di động, trong lòng cuồng loạn, êm ái nói, “Tĩnh Lam, tôi là Duy Nhất.”
“Xin chào, chúng ta đã gặp mặt rồi.” Lúc này Tĩnh Lam rất tỉnh táo, thật sự không giống kẻ điên trong truyền thuyết.
“Đúng!” Duy Nhất không biết đáp thế nào, thiếu chút nữa đã nói ra thành ngữ “Thật vui khi gặp chị”, may mà kịp thời dừng lại…
Tĩnh Lam lại cười nhẹ một tiếng vào trong điện thoại, “Có phải cô rất sợ tôi không?”
“Không có, không có, tuyệt đối không có!” Duy Nhất đáp tiếng chối bỏ liên tiếp, nhìn ánh mắt Lãnh Ngạn cũng có vài phần lúng túng.
Tĩnh Lam yên tĩnh một lát, vô cùng tình cảm nói một câu, “Duy Nhất, tôi có thể gọi cô như vậy không?”
Duy Nhất tin chắc, không phải người điên có thể nói ra được những lời này, xem ra tình trạng sức khỏe trước mắt của Tĩnh Lam thật sự rất tốt.
Cô thoáng thở phào, “Dĩ nhiên có thể.”
Lời kế tiếp của Tĩnh Lam có thể khiến Duy Nhất khiếp sợ tới cực điểm, chỉ nghe cô ta dùng một âm thanh sâu kín nói, “Duy Nhất, tôi giao anh ấy cho cô, mấy năm nay, tôi làm liên lụy đến anh ấy, làm khổ anh ấy, cô phải thương anh ấy nhiều, giúp tôi bồi thường những tổn thương tôi đã tạo ra cho anh ấy, cám ơn cô!”
Duy Nhất khó có thể tin, trao đổi ánh mắt với Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn cũng nghe rõ ràng những lời này vào trong tay, trong lúc này đáy lòng hai người không hẹn mà cùng sinh ra một ý niệm, không phải Tĩnh Lam đang nhắn nhủ lời trăng trối chứ?
Duy Nhất lập tức nói vào trong điện thoại di động, “Tĩnh Lam, chị đừng suy nghĩ lung tung, tôi lập tức để Lãnh Ngạn trở lại, đừng xúc động!”
Tĩnh Lam lại cười, “Duy Nhất, không phải cô cho rằng tôi muốn tự sát chứ? Yên tâm đi, tôi sẽ không, tôi đã tự sát nhiều lần cũng không thể giữ lại trái tim anh ấy, lại tự sát còn có tác dụng sao? Tôi thật lòng thật tâm cầu xin cô.”
“Nhưng Tĩnh Lam, tôi… Rất xin lỗi… Thật lòng xin lỗi…” Duy Nhất không biết nên nói sao.
Nếu như Tĩnh Lam náo loạn ồn ào với cô, cô còn có thể cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng đối thoại lý trí như vậy khiến cho cô tạm thời không thể nào tiếp thu được.
“Duy Nhất, có phải đang suy nghĩ, kẻ điên như tôi sao lại nói ra như vậy?” Tĩnh Lam cười nói, trong tiếng cười có mấy phần tự giễu, “Tôi chính là muốn hai người yên tâm, tôi tốt lắm, thật sự tốt rồi, rất nhiều chuyện không muốn sau này cố chấp như vậy nữa, bệnh tự nhiên cũng sẽ tốt lên nhiều. Tôi yêu anh ấy nhiều năm như vậy, yêu mệt quá, bây giờ để xuống, cuối cùng nhẹ nhõm! Duy Nhất, con đường sau này, đổi cho cô cùng với anh ấy rồi!”
Duy Nhất nghe ra được trong giọng nói của cô ta run rẩy, đó là vừa bi thương vừa mỉm cười cứng cỏi, Duy Nhất đã từng cười như vậy, cô đột nhiên tràn đầy đồng tình với Tĩnh Lam.
Trái lại trước mặt cô ta, Duy Nhất có vẻ không nắm chắc, tạm thời không tìm được từ gì để nói, “Đúng… Tôi… Chúng ta…”
“Duy Nhất, tôi thật sự muốn gặp lại cô, người có thể để cho anh ấy yêu thích như vậy, tôi hơi tò mò, ngày mai cô có thể trở về cùng anh ấy không?”
Cô nhớ tới dáng vẻ của Tĩnh Lam, nhưng giọng nói như vậy trong đêm tối tĩnh lặng khiến cho cô có cảm giác nói không thành lời, người đàn ông mình yêu nhiều năm muốn ly dị với mình, tại sao có thể tỉnh táo đến thế?
Cô đi hay không đi?
Ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngạn, dũng khí của cô tăng lên gấp bội, đi thôi, nên đối mặt luôn luôn phải đối mặt, nếu muốn đạt được hạnh phúc phải giải quyết triệt để một số vấn đề.
“Được! Tôi đồng ý với chị!” Cô cắn cắn môi, coi như củng cố quyết tâm của mình.
“Tốt lắm! Tôi ở nhà họ Lãnh chờ cô về! Bye bye!” Tĩnh Lam nói xong rồi cúp điện thoại.
Duy Nhất nghe âm thanh tút tút tút bên tai, trong lòng lướt qua chút lo lắng, cuộc gặp mặt ngày mai là tình hình như thế nào?
Cô nhíu chặt chân mày, trả điện thoại di động lại cho Lãnh Ngạn.
“Em đồng ý ngày mai tới gặp cô ấy?” Lãnh Ngạn kỳ quái hỏi.
Duy Nhất khẽ gật đầu, cười với anh, “Ừ, đồng ý!”
“Ngốc! Em có thể không đáp ứng!” Lãnh Ngạn lo lắng ôm lấy cô.
“Không có việc gì, em không sợ! Có anh ở bên người, không phải sao?” Duy Nhất vòng chặt hông anh, cười ngọt ngào, coi thường lo lắng trong lòng.
“Em vẫn khỏe, mấy người bác sỹ Lục vẫn còn ở đây!” Thật ra thì giọng Tĩnh Lam rất thanh thúy, rất êm tai.
“Ừ vậy em phải ngoan ngoãn nghe lời bác sỹ, không nên suy nghĩ bậy bạ!” Trong giọng của Lãnh Ngạn lại có thể lộ ra mấy phần cưng chiều.
Bên kia trầm mặc hồi lâu.
Lãnh Ngạn lo lắng gọi cô, “Tĩnh Lam, em không sao chứ? Tĩnh Lam?”
“Em không sao! Em…”
Tĩnh Lam giống như muốn nói lại thôi, thái độ của cô ta khiến Duy Nhất bắt đầu lo lắng, không phải cô ta sẽ đổi ý chứ?
Lãnh Ngạn liếc nhìn Duy Nhất, trong lòng cũng có nỗi lo lắng này, cố gắng hạ giọng mềm mại, “Tĩnh Lam, khuya lắm rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh lại tới thăm em, được không?”
Tĩnh Lam lại trầm mặc, Duy Nhất cắn môi, ôm cánh tay Lãnh Ngạn cũng nắm chặt quần áo anh.
Cuối cùng, Tĩnh Lam lên tiếng, “Ngạn, em… Muốn nói chuyện với cô ấy, có thể không?”
Nghe xong lời này, Duy Nhất không kiềm chế được mà rùng mình, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nói chuyện với Tĩnh Lam, không phải cô phân biệt đối xử với Tĩnh Lam, nói thật, cô hơi sợ theo bản năng với bệnh thần kinh.
Cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn cũng chăm chú nhìn cô, chỉ nghe Lãnh Ngạn nói, “Tĩnh Lam, thôi đi, cô ấy đã ngủ.”
“Như vậy… Ngày mai lúc anh tới có thể dẫn cô ấy tới cùng không?” Tĩnh Lam vội vàng nói, giống như sợ Lãnh Ngạn vì vậy mà cúp điện thoại.
“Cái này… Cô ấy phải đi làm…” Lãnh Ngạn nhíu nhíu mày, nhìn Duy Nhất.
Tĩnh Lam không kiên trì nữa, lát sau mới nói, “Ngạn, em biết rõ, thật ra cô ấy ở bên cạnh đúng không? Anh sợ em hù dọa cô ấy, dáng vẻ em không ai ưa thích, sẽ không ai quan tâm…”
Giọng nói cô đơn khiến Duy Nhất nghe cũng cảm thấy đáng thương, cô luôn mồm không muốn làm kẻ thứ ba, kết quả không phải không thể tránh khỏi sao?
Mặc dù hôn nhân của cô ta và Lãnh Ngạn là hữu danh vô thực, nhưng trên góc độ luật pháp và đạo đức là như vậy. Cô thật sự rất áy náy với Tĩnh Lam.
Cô lấy dũng khí nhỏ giọng nói với Lãnh Ngạn, “Để em nói đi, không quan trọng!”
Lãnh Ngạn hơi chần chừ, đưa di động cho cô.
Duy Nhất nhận lấy điện thoại di động, trong lòng cuồng loạn, êm ái nói, “Tĩnh Lam, tôi là Duy Nhất.”
“Xin chào, chúng ta đã gặp mặt rồi.” Lúc này Tĩnh Lam rất tỉnh táo, thật sự không giống kẻ điên trong truyền thuyết.
“Đúng!” Duy Nhất không biết đáp thế nào, thiếu chút nữa đã nói ra thành ngữ “Thật vui khi gặp chị”, may mà kịp thời dừng lại…
Tĩnh Lam lại cười nhẹ một tiếng vào trong điện thoại, “Có phải cô rất sợ tôi không?”
“Không có, không có, tuyệt đối không có!” Duy Nhất đáp tiếng chối bỏ liên tiếp, nhìn ánh mắt Lãnh Ngạn cũng có vài phần lúng túng.
Tĩnh Lam yên tĩnh một lát, vô cùng tình cảm nói một câu, “Duy Nhất, tôi có thể gọi cô như vậy không?”
Duy Nhất tin chắc, không phải người điên có thể nói ra được những lời này, xem ra tình trạng sức khỏe trước mắt của Tĩnh Lam thật sự rất tốt.
Cô thoáng thở phào, “Dĩ nhiên có thể.”
Lời kế tiếp của Tĩnh Lam có thể khiến Duy Nhất khiếp sợ tới cực điểm, chỉ nghe cô ta dùng một âm thanh sâu kín nói, “Duy Nhất, tôi giao anh ấy cho cô, mấy năm nay, tôi làm liên lụy đến anh ấy, làm khổ anh ấy, cô phải thương anh ấy nhiều, giúp tôi bồi thường những tổn thương tôi đã tạo ra cho anh ấy, cám ơn cô!”
Duy Nhất khó có thể tin, trao đổi ánh mắt với Lãnh Ngạn, Lãnh Ngạn cũng nghe rõ ràng những lời này vào trong tay, trong lúc này đáy lòng hai người không hẹn mà cùng sinh ra một ý niệm, không phải Tĩnh Lam đang nhắn nhủ lời trăng trối chứ?
Duy Nhất lập tức nói vào trong điện thoại di động, “Tĩnh Lam, chị đừng suy nghĩ lung tung, tôi lập tức để Lãnh Ngạn trở lại, đừng xúc động!”
Tĩnh Lam lại cười, “Duy Nhất, không phải cô cho rằng tôi muốn tự sát chứ? Yên tâm đi, tôi sẽ không, tôi đã tự sát nhiều lần cũng không thể giữ lại trái tim anh ấy, lại tự sát còn có tác dụng sao? Tôi thật lòng thật tâm cầu xin cô.”
“Nhưng Tĩnh Lam, tôi… Rất xin lỗi… Thật lòng xin lỗi…” Duy Nhất không biết nên nói sao.
Nếu như Tĩnh Lam náo loạn ồn ào với cô, cô còn có thể cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng đối thoại lý trí như vậy khiến cho cô tạm thời không thể nào tiếp thu được.
“Duy Nhất, có phải đang suy nghĩ, kẻ điên như tôi sao lại nói ra như vậy?” Tĩnh Lam cười nói, trong tiếng cười có mấy phần tự giễu, “Tôi chính là muốn hai người yên tâm, tôi tốt lắm, thật sự tốt rồi, rất nhiều chuyện không muốn sau này cố chấp như vậy nữa, bệnh tự nhiên cũng sẽ tốt lên nhiều. Tôi yêu anh ấy nhiều năm như vậy, yêu mệt quá, bây giờ để xuống, cuối cùng nhẹ nhõm! Duy Nhất, con đường sau này, đổi cho cô cùng với anh ấy rồi!”
Duy Nhất nghe ra được trong giọng nói của cô ta run rẩy, đó là vừa bi thương vừa mỉm cười cứng cỏi, Duy Nhất đã từng cười như vậy, cô đột nhiên tràn đầy đồng tình với Tĩnh Lam.
Trái lại trước mặt cô ta, Duy Nhất có vẻ không nắm chắc, tạm thời không tìm được từ gì để nói, “Đúng… Tôi… Chúng ta…”
“Duy Nhất, tôi thật sự muốn gặp lại cô, người có thể để cho anh ấy yêu thích như vậy, tôi hơi tò mò, ngày mai cô có thể trở về cùng anh ấy không?”
Cô nhớ tới dáng vẻ của Tĩnh Lam, nhưng giọng nói như vậy trong đêm tối tĩnh lặng khiến cho cô có cảm giác nói không thành lời, người đàn ông mình yêu nhiều năm muốn ly dị với mình, tại sao có thể tỉnh táo đến thế?
Cô đi hay không đi?
Ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngạn, dũng khí của cô tăng lên gấp bội, đi thôi, nên đối mặt luôn luôn phải đối mặt, nếu muốn đạt được hạnh phúc phải giải quyết triệt để một số vấn đề.
“Được! Tôi đồng ý với chị!” Cô cắn cắn môi, coi như củng cố quyết tâm của mình.
“Tốt lắm! Tôi ở nhà họ Lãnh chờ cô về! Bye bye!” Tĩnh Lam nói xong rồi cúp điện thoại.
Duy Nhất nghe âm thanh tút tút tút bên tai, trong lòng lướt qua chút lo lắng, cuộc gặp mặt ngày mai là tình hình như thế nào?
Cô nhíu chặt chân mày, trả điện thoại di động lại cho Lãnh Ngạn.
“Em đồng ý ngày mai tới gặp cô ấy?” Lãnh Ngạn kỳ quái hỏi.
Duy Nhất khẽ gật đầu, cười với anh, “Ừ, đồng ý!”
“Ngốc! Em có thể không đáp ứng!” Lãnh Ngạn lo lắng ôm lấy cô.
“Không có việc gì, em không sợ! Có anh ở bên người, không phải sao?” Duy Nhất vòng chặt hông anh, cười ngọt ngào, coi thường lo lắng trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.