Chương 14: Anh em
Lục Thiểu
24/11/2014
Đợi cho Mẫn Thiên
Hữu trở lại Mẫn gia thì trong đại sảnh ánh đèn thủy tinh trên cao cũng
đã chiếu sáng toàn bộ phòng khách, thời điểm bóng dáng cao to của hắn
xuất hiện, hắn cũng đã cảm nhận được một hơi thở quen thuộc mà xa lạ.
Người kia, đã trở lại sao?
“Cậu hai!” Mẫn Thiên Hữu dáng người cao ngất xuất hiện thì người làm ở cửa đều nhất nhất cúi đầu, hắn mặt không chút thay đổi trầm ổn đi vào phòng khách liền phát hiện trước mặt hắn, ngồi trên ghế là cha hắn Mẫn Bác Luân, còn có một người đã sáu năm chưa từng gặp mặt, Mẫn Hiếu Triết.
Hắn một thân tây phục màu trắng, dáng người hơi gầy, hai tay khoát lên đùi thon dài, bởi vì là đưa lưng về phía Mẫn Thiên Hữu, cho nên không có thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng là Mẫn Thiên Hữu đã cảm giác ra so sánh với sáu năm trước, hắn nhất định thay đổi không ít, mà lúc này đây, bọn họ trong lúc đó chiến tranh đã chính thức châm ngồi.
“Đã trở lại?” Mẫn Bác Luân sắc mặt thản nhiên, cũng là người đầu tiên phát hiện bóng người cao ngạo đứng ở xa xa kia, khóe miệng hắn lộ ra một chút ý lạnh, hắn lại nhìn đến người đối diện này cùng Thiên Hữu có vài phần rất giống nhau, ai cũng không có chú ý tới trong mắt hắn chợt lóe qua một tia âm hiểm.
“Anh hai!” Nhận thấy được phía sau có một bóng đen, Mẫn Hiếu Triết không cần quay đầu cũng biết người đến là ai, mà ở Mẫn Thiên Hữu xuất hiện trước mặt hắn là lúc hai đôi mắt tối đen như đại dương mênh mông sâu không thấy đáy, đều toát ra hận ý lẫn nhau.
“Trở về là tốt rồi!” Thản nhiên liếc mắt nhìn " em trai " cùng hắn không có quan hệ huyết thống trực hệ, Mẫn Thiên Hữu khóe miệng cong lên, nhìn đến Mẫn Hiếu Triết trong mắt như khiêu khích, hắn càng thấy hứng thú càng lúc càng lớn, chỉ có đối mặt với đối thủ mạnh mẽ mới có thể làm cho hắn coi trọng như thế, hắn tin tưởng Mẫn Hiếu Triết cũng như hắn chờ mong ngày này, cũng cùng đợi một ngày như hôm nay.
“Thiên thừa có 15% cổ phần của Hiếu Triết, bác trước đây có hứa qua với Bác Đào khi cháu hai mươi lăm tuổi sẽ kế thừa, kia lần này trở về vậy cháu cùng với Thiên Hữu hợp lại kinh doanh Thiên Thừa cho tốt!” Mẫn Bác Luân mở miệng, ánh mắt nhìn Mẫn Hiếu Triết ngồi phía đối diện, hắn có một chút khó khăn cho ngôn từ vì tâm tình phức tạp.
“Thì ra là bác cả còn nhớ di chúc của ba ba! Thật sự là khó có được……” Mẫn Hiếu Triết nghe đến Mẫn Bác Luân nhắc tới tên người cha đã mất đi của hắn Mẫn Bác Đào, trong mắt hắn càng toát ra hận ý tràn ngập, lần này trở về hắn là vì báo thù!
Hắn biết rõ năm đó hung thủ hại chết cha mình, chính là người đàn ông mặt người dạ thú mà hắn gọi là " bác " Mẫn Bác Luân, mà người đàn ông này đã từng như thế nào dùng phương thức tàn nhẫn đối phó hắn, hắn ở nước Mỹ đã chịu bao nhiêu sỉ nhục, đó là vết sẹo trong lòng sẽ theo cả đời hắn!
“Chúc mừng cậu rồi!” Mẫn Thiên Hữu nhếch môi cười khẽ, vươn ngón tay thon dài bắt lấy bàn tay lạnh như băng của Mẫn Hiếu Triết, một cảm giác khác thường nổi lên trong lòng hai người, rồi sau đó, cũng là không để ý cùng đối nhau tươi cười.
“Thiên Hữu, hôn sự của anh trai con cùng thiên kim của Lăng thị liền giao cho con đi làm rồi!” Cuối cùng, Mẫn Bác Luân đột nhiên đưa ra một câu, Mẫn Thiên Hữu thế này mới nhớ lại, trước đó Mẫn Bác Luân đã nói với hắn về việc kết hôn của anh trai, người anh mà hắn đặt ở vị trí cao nhất trong thâm tâm, rằng hắn nên có một cô gái bên cạnh chăm sóc……
Người kia, đã trở lại sao?
“Cậu hai!” Mẫn Thiên Hữu dáng người cao ngất xuất hiện thì người làm ở cửa đều nhất nhất cúi đầu, hắn mặt không chút thay đổi trầm ổn đi vào phòng khách liền phát hiện trước mặt hắn, ngồi trên ghế là cha hắn Mẫn Bác Luân, còn có một người đã sáu năm chưa từng gặp mặt, Mẫn Hiếu Triết.
Hắn một thân tây phục màu trắng, dáng người hơi gầy, hai tay khoát lên đùi thon dài, bởi vì là đưa lưng về phía Mẫn Thiên Hữu, cho nên không có thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng là Mẫn Thiên Hữu đã cảm giác ra so sánh với sáu năm trước, hắn nhất định thay đổi không ít, mà lúc này đây, bọn họ trong lúc đó chiến tranh đã chính thức châm ngồi.
“Đã trở lại?” Mẫn Bác Luân sắc mặt thản nhiên, cũng là người đầu tiên phát hiện bóng người cao ngạo đứng ở xa xa kia, khóe miệng hắn lộ ra một chút ý lạnh, hắn lại nhìn đến người đối diện này cùng Thiên Hữu có vài phần rất giống nhau, ai cũng không có chú ý tới trong mắt hắn chợt lóe qua một tia âm hiểm.
“Anh hai!” Nhận thấy được phía sau có một bóng đen, Mẫn Hiếu Triết không cần quay đầu cũng biết người đến là ai, mà ở Mẫn Thiên Hữu xuất hiện trước mặt hắn là lúc hai đôi mắt tối đen như đại dương mênh mông sâu không thấy đáy, đều toát ra hận ý lẫn nhau.
“Trở về là tốt rồi!” Thản nhiên liếc mắt nhìn " em trai " cùng hắn không có quan hệ huyết thống trực hệ, Mẫn Thiên Hữu khóe miệng cong lên, nhìn đến Mẫn Hiếu Triết trong mắt như khiêu khích, hắn càng thấy hứng thú càng lúc càng lớn, chỉ có đối mặt với đối thủ mạnh mẽ mới có thể làm cho hắn coi trọng như thế, hắn tin tưởng Mẫn Hiếu Triết cũng như hắn chờ mong ngày này, cũng cùng đợi một ngày như hôm nay.
“Thiên thừa có 15% cổ phần của Hiếu Triết, bác trước đây có hứa qua với Bác Đào khi cháu hai mươi lăm tuổi sẽ kế thừa, kia lần này trở về vậy cháu cùng với Thiên Hữu hợp lại kinh doanh Thiên Thừa cho tốt!” Mẫn Bác Luân mở miệng, ánh mắt nhìn Mẫn Hiếu Triết ngồi phía đối diện, hắn có một chút khó khăn cho ngôn từ vì tâm tình phức tạp.
“Thì ra là bác cả còn nhớ di chúc của ba ba! Thật sự là khó có được……” Mẫn Hiếu Triết nghe đến Mẫn Bác Luân nhắc tới tên người cha đã mất đi của hắn Mẫn Bác Đào, trong mắt hắn càng toát ra hận ý tràn ngập, lần này trở về hắn là vì báo thù!
Hắn biết rõ năm đó hung thủ hại chết cha mình, chính là người đàn ông mặt người dạ thú mà hắn gọi là " bác " Mẫn Bác Luân, mà người đàn ông này đã từng như thế nào dùng phương thức tàn nhẫn đối phó hắn, hắn ở nước Mỹ đã chịu bao nhiêu sỉ nhục, đó là vết sẹo trong lòng sẽ theo cả đời hắn!
“Chúc mừng cậu rồi!” Mẫn Thiên Hữu nhếch môi cười khẽ, vươn ngón tay thon dài bắt lấy bàn tay lạnh như băng của Mẫn Hiếu Triết, một cảm giác khác thường nổi lên trong lòng hai người, rồi sau đó, cũng là không để ý cùng đối nhau tươi cười.
“Thiên Hữu, hôn sự của anh trai con cùng thiên kim của Lăng thị liền giao cho con đi làm rồi!” Cuối cùng, Mẫn Bác Luân đột nhiên đưa ra một câu, Mẫn Thiên Hữu thế này mới nhớ lại, trước đó Mẫn Bác Luân đã nói với hắn về việc kết hôn của anh trai, người anh mà hắn đặt ở vị trí cao nhất trong thâm tâm, rằng hắn nên có một cô gái bên cạnh chăm sóc……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.