Chương 19: Đêm nay, em là của tôi (16+)
Lục Thiểu
24/11/2014
Hai thân thể nóng bỏng lẫn nhau tìm kiếm đối phương, bị vây trong hơi thở xa lạ mà quen thuộc, Vân Hi muốn đưa tay đẩy ra người đàn ông đang đặt ở trên người nàng,
nhưng toàn thân không có một chút khí lực, động tác từ ban đầu là giãy
dụa đến cuối cùng không biết khi nào đã biến thành phối hợp……
“Ai, là ai?” Âm thanh phát ra nhỏ đến không thể nghe thấy, nó lẫn đi trong hô hấp dồn dập của nàng, Vân Hi miệng đắng lưỡi khô khẽ liếm môi mình, tay người đàn ông như mang theo một luồng nhiệt điện lướt qua mỗi chỗ trên người nàng, mà nàng cảm nhận được bản thân thoải mái với những cái vuốt ve ấy, cảm giác xấu hổ làm khuôn mặt nàng ửng hồng, như một nụ hoa bách hợp đang nở rộ giữa đêm hè, tùy ý để người thưởng thức những gì tốt đẹp nhất.
Âm thanh nàng run run mang theo sợ hãi cùng khẩn trương, hắn nghe tới mà cảm thấy như có một loại dụ hoặc cùng phong tình……
“Đêm nay, em là của tôi……” Hơi thở mị hoặc quanh quẩn bên tai nàng, Vân Hi kìm không được “Ưm “ một tiếng, người đàn ông hơi thở càng thô, dồn dập mãnh liệt, nàng thân thể nhỏ nhắn khẽ run rẩy, trong phòng tối đen như mực, chỉ nghe âm thanh mê hoặc mà mang theo uy lực áp bức người của hắn, làm cho Vân Hi hoàn toàn trầm mê trong tiếng hắn ồ ồ thở dốc.
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ!
Vân Hi rõ ràng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng đây là sự trả giá cho chính lựa chọn của nàng, nàng đã không có đường lui!
Từ đau đớn khi hạ thân bị xé rách, nàng bản năng nhíu lại đôi mày thanh tú muốn thối lui, mà người đàn ông trên người nàng cũng cảm giác được nàng đau đớn, hắn đau lòng hôn lên mi tâm của nàng, đợi nàng thả lỏng người, mà ở một khắc thân thể bị xuyên qua kia, nàng biết, Lăng Vân Hi trước kia đã không còn……
Không có ngôn ngữ, chỉ có mồ hôi giao hòa kết hợp……
Căn phòng tràn ngập hơi thở kiều diễm mà ám muội, từ lúc tầng lá mỏng manh ấy bị phá tan, nàng biết tất cả là do người đàn ông với âm thanh mị hoặc này gây cho nàng rung động, người đàn ông thần bí này chính là chồng của nàng sao?
Hắn không biết mệt mỏi muốn nàng suốt một đêm, thẳng đến khi trời gần sáng, dưới thân người con gái mảnh mai đáng thương đã mệt mỏi, nàng nhắm lại hai mắt nặng nề đi vào giấc ngủ, mà hắn cũng đã thỏa mãn hôn lên hai má nàng, ngón tay đẩy ra sợi tóc dài vì làn mồ hôi mịn mà dán trên trán, quấn quanh ở đầu ngón tay hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm khuôn mặt dưới thân, hai má ửng hồng không chút tỳ vết, thật lâu không có dời đi!
Chỉ sợ qua đêm nay, nàng sẽ không thuộc về hắn……
Sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên chiếu và cửa sổ sát đất, phản xạ đến màu đỏ trong phòng nhìn thật xinh đẹp, Vân Hi mở to mắt, mới cảm giác được thân thể như là bị xe nghiền qua đau đớn, nàng nhớ đến tối hôm qua như thế nào cực hạn triền miên, một chút đỏ ửng ngây thơ chậm rãi hiện lên hai má, nàng cúi đầu phát hiện trên người không biết khi nào đã mặc vào một bộ áo ngủ mềm mại, vừa nhìn là biết nó được làm bằng loại vải cao cấp, ngồi ngay ngắn trên giường lớn Vân Hi nhìn chung quanh trang trí hoa lệ, bên người nàng cũng đã không có bóng dáng người đàn ông tối hôm qua. Trong không khí lạnh như băng cũng đã không còn lưu lại hơi thở hoan ái đi qua.
Chỉ có trên giường lớn một vết máu đỏ thẩm nhắc nhở nàng, này không phải giấc mộng, nó thật sự tồn tại.
Nhưng vì sao người đàn ông thần bí đó lại cho nàng một cảm giác bàng hoàng mà vô cùng bất an?
“Ai, là ai?” Âm thanh phát ra nhỏ đến không thể nghe thấy, nó lẫn đi trong hô hấp dồn dập của nàng, Vân Hi miệng đắng lưỡi khô khẽ liếm môi mình, tay người đàn ông như mang theo một luồng nhiệt điện lướt qua mỗi chỗ trên người nàng, mà nàng cảm nhận được bản thân thoải mái với những cái vuốt ve ấy, cảm giác xấu hổ làm khuôn mặt nàng ửng hồng, như một nụ hoa bách hợp đang nở rộ giữa đêm hè, tùy ý để người thưởng thức những gì tốt đẹp nhất.
Âm thanh nàng run run mang theo sợ hãi cùng khẩn trương, hắn nghe tới mà cảm thấy như có một loại dụ hoặc cùng phong tình……
“Đêm nay, em là của tôi……” Hơi thở mị hoặc quanh quẩn bên tai nàng, Vân Hi kìm không được “Ưm “ một tiếng, người đàn ông hơi thở càng thô, dồn dập mãnh liệt, nàng thân thể nhỏ nhắn khẽ run rẩy, trong phòng tối đen như mực, chỉ nghe âm thanh mê hoặc mà mang theo uy lực áp bức người của hắn, làm cho Vân Hi hoàn toàn trầm mê trong tiếng hắn ồ ồ thở dốc.
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ!
Vân Hi rõ ràng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng đây là sự trả giá cho chính lựa chọn của nàng, nàng đã không có đường lui!
Từ đau đớn khi hạ thân bị xé rách, nàng bản năng nhíu lại đôi mày thanh tú muốn thối lui, mà người đàn ông trên người nàng cũng cảm giác được nàng đau đớn, hắn đau lòng hôn lên mi tâm của nàng, đợi nàng thả lỏng người, mà ở một khắc thân thể bị xuyên qua kia, nàng biết, Lăng Vân Hi trước kia đã không còn……
Không có ngôn ngữ, chỉ có mồ hôi giao hòa kết hợp……
Căn phòng tràn ngập hơi thở kiều diễm mà ám muội, từ lúc tầng lá mỏng manh ấy bị phá tan, nàng biết tất cả là do người đàn ông với âm thanh mị hoặc này gây cho nàng rung động, người đàn ông thần bí này chính là chồng của nàng sao?
Hắn không biết mệt mỏi muốn nàng suốt một đêm, thẳng đến khi trời gần sáng, dưới thân người con gái mảnh mai đáng thương đã mệt mỏi, nàng nhắm lại hai mắt nặng nề đi vào giấc ngủ, mà hắn cũng đã thỏa mãn hôn lên hai má nàng, ngón tay đẩy ra sợi tóc dài vì làn mồ hôi mịn mà dán trên trán, quấn quanh ở đầu ngón tay hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm khuôn mặt dưới thân, hai má ửng hồng không chút tỳ vết, thật lâu không có dời đi!
Chỉ sợ qua đêm nay, nàng sẽ không thuộc về hắn……
Sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên chiếu và cửa sổ sát đất, phản xạ đến màu đỏ trong phòng nhìn thật xinh đẹp, Vân Hi mở to mắt, mới cảm giác được thân thể như là bị xe nghiền qua đau đớn, nàng nhớ đến tối hôm qua như thế nào cực hạn triền miên, một chút đỏ ửng ngây thơ chậm rãi hiện lên hai má, nàng cúi đầu phát hiện trên người không biết khi nào đã mặc vào một bộ áo ngủ mềm mại, vừa nhìn là biết nó được làm bằng loại vải cao cấp, ngồi ngay ngắn trên giường lớn Vân Hi nhìn chung quanh trang trí hoa lệ, bên người nàng cũng đã không có bóng dáng người đàn ông tối hôm qua. Trong không khí lạnh như băng cũng đã không còn lưu lại hơi thở hoan ái đi qua.
Chỉ có trên giường lớn một vết máu đỏ thẩm nhắc nhở nàng, này không phải giấc mộng, nó thật sự tồn tại.
Nhưng vì sao người đàn ông thần bí đó lại cho nàng một cảm giác bàng hoàng mà vô cùng bất an?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.